Hải Nhạc thật không ngờ nàng lại hỏi như vậy, sửng sốt một lúc.
Nhìn ánh mắt chờ đợi của Hứa Nhã Nghiên, nàng bỗng nhiên giật mình, lẽ nào… Nàng thật sự không biết hắn có người yêu hay không.
“Nhã Nghiên hình như ca ca bạn biết nhiều hơn mình đó, mình cũng không biết anh ấy có người yêu hay chưa nữa.” Hải Nhạc nói.
“Nga.” Hứa Nhã Nghiên có chút thất vọng.
Cuối cùng, hai người đều được gia đình đến đón, Hải Nhạc ngồi ở trong xe, nhớ đến Nhã Nghiên vừa rồi lúc nói đến bốn chữ “Thư Dật ca ca”, trên mặt liền bừng sáng, đó là một loại ánh sáng mơ mộng.
Nàng thở dài một hơi, xem ra, Nhã Nghiên rất thích Tạ Thư Dật.
Chẳng qua, Tạ Thư Dật chưa hẳn thích Nhã Nghiên, trực giác của nàng cho biết Tạ Thư Dật sẽ không thích loại con gái như Nhã Nghiên, hắn chỉ có hứng thú với những cô gái vóc dáng siêu cấp, giống như cô gái trước đây bị nàng bắt gặp đang cùng hắn ân ân ái ái.
Từ khi nàng làm hư chuyện tốt của Tạ Thư Dật cùng cô gái kia, hắn không bao giờ mang con gái vào trong nhà nữa, thế nhưng, nàng phát hiện có lúc hắn nhận được mỗ cuộc điện thoại, sau đó đêm không về nhà ngủ, xem ra, đem chiến đấu trận địa chuyển ra bên ngoài rồi.
Tạ Hải Nhạc nghĩ như vậy, trên mặt cũng đỏ ửng.
Ai da, không có việc gì nhớ những thứ này làm chi? Nàng ôm khuôn mặt đang nóng rần, ở trong lòng âm thầm mắng bản thân mình.
Kỳ thực, từ sau sinh nhật của Nhã Nghiên, tuy đúng là Tạ Thư Dật với nàng một bộ làm như không thấy, nhưng mà, cũng không tìm nàng gây phiền toái, kỳ lạ cùng nàng chung sống hòa bình đến bây giờ, đúng thật là một kỳ tích.
Đợi vài ngày sau, hắn cũng phải nhập học, khoa dự bị đại học của nàng cùng một giáo khu với hắn, điều này làm cho nàng có chút lo lắng, nàng vẫn còn sợ hãi ở cùng một trường với hắn, với nàng thật là một thử thách, điều đó có nghĩa là, tự do của nàng càng ngày càng ít.
Ôi, không có cách nào khác, chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy, khẩn cầu ông trời có thể làm cho nền hòa bình tiếp tục duy trì và phát huy.
Về đến nhà, không ngờ Tạ Thư Dật cũng đang ở nhà, hắn liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục làm bộ như không thấy nàng, Hải Nhạc cũng chẳng lên tiếng, thay giày rồi bước lên lầu.
“Ê!”
Nghe thấy một tiếng “ê”, nàng kinh ngạc quay đầu lại, là kêu nàng sao?
Nàng do dự nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
“Đế Uy và Lâm Phong nói ngày mai đi cắm trại, cô có đi không?” Tạ Thư Dật nói.
“Cho tôi đi cùng?” Tạ Hải Nhạc nghi ngờ.
“Là bọn họ muốn cô đi! Không phải tôi muốn cô đi! Bọn họ nhờ tôi hỏi cô thử xem! Cô có muốn đi hay không!” Tạ Thư Dật nói.
Đó là bằng hữu của hắn, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng tiếp xúc với hắn ngoài phạm vi cho phép, càng miễn bàn là tiếp xúc với bằng hữa của hắn, tuy rằng con cháu của tứ đại gia tộc đều là bằng hữu, nhưng, nàng vẫn luôn tự giác loại trừ bản thân mình ra khỏi phạm vi ấy, hôm nay, bọn họ đột nhiên mời nàng, vậy có nghĩa là gì?
“Tôi đi.” Nàng gật đầu “Mà, cắm trại dã ngoại, sẽ có mấy con gái đi?”
“Cô yên tâm, không phải chỉ có một mình cô!” Tạ Thư Dật thô lỗ nói.
“Nga, vậy tôi phải chuẩn bị những gì?” Hải Nhạc hỏi.
“Có đồ leo núi và giày leo núi không? Mang theo áo lạnh mặc ban đêm, còn lại cô khỏi cần lo! Bọn họ sẽ chuẩn bị!” Tạ Thư Dật nói.
“Nhưng…tôi không có.” Hải Nhạc kiên trì.
Nhìn ánh mắt chờ đợi của Hứa Nhã Nghiên, nàng bỗng nhiên giật mình, lẽ nào… Nàng thật sự không biết hắn có người yêu hay không.
“Nhã Nghiên hình như ca ca bạn biết nhiều hơn mình đó, mình cũng không biết anh ấy có người yêu hay chưa nữa.” Hải Nhạc nói.
“Nga.” Hứa Nhã Nghiên có chút thất vọng.
Cuối cùng, hai người đều được gia đình đến đón, Hải Nhạc ngồi ở trong xe, nhớ đến Nhã Nghiên vừa rồi lúc nói đến bốn chữ “Thư Dật ca ca”, trên mặt liền bừng sáng, đó là một loại ánh sáng mơ mộng.
Nàng thở dài một hơi, xem ra, Nhã Nghiên rất thích Tạ Thư Dật.
Chẳng qua, Tạ Thư Dật chưa hẳn thích Nhã Nghiên, trực giác của nàng cho biết Tạ Thư Dật sẽ không thích loại con gái như Nhã Nghiên, hắn chỉ có hứng thú với những cô gái vóc dáng siêu cấp, giống như cô gái trước đây bị nàng bắt gặp đang cùng hắn ân ân ái ái.
Từ khi nàng làm hư chuyện tốt của Tạ Thư Dật cùng cô gái kia, hắn không bao giờ mang con gái vào trong nhà nữa, thế nhưng, nàng phát hiện có lúc hắn nhận được mỗ cuộc điện thoại, sau đó đêm không về nhà ngủ, xem ra, đem chiến đấu trận địa chuyển ra bên ngoài rồi.
Tạ Hải Nhạc nghĩ như vậy, trên mặt cũng đỏ ửng.
Ai da, không có việc gì nhớ những thứ này làm chi? Nàng ôm khuôn mặt đang nóng rần, ở trong lòng âm thầm mắng bản thân mình.
Kỳ thực, từ sau sinh nhật của Nhã Nghiên, tuy đúng là Tạ Thư Dật với nàng một bộ làm như không thấy, nhưng mà, cũng không tìm nàng gây phiền toái, kỳ lạ cùng nàng chung sống hòa bình đến bây giờ, đúng thật là một kỳ tích.
Đợi vài ngày sau, hắn cũng phải nhập học, khoa dự bị đại học của nàng cùng một giáo khu với hắn, điều này làm cho nàng có chút lo lắng, nàng vẫn còn sợ hãi ở cùng một trường với hắn, với nàng thật là một thử thách, điều đó có nghĩa là, tự do của nàng càng ngày càng ít.
Ôi, không có cách nào khác, chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy, khẩn cầu ông trời có thể làm cho nền hòa bình tiếp tục duy trì và phát huy.
Về đến nhà, không ngờ Tạ Thư Dật cũng đang ở nhà, hắn liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục làm bộ như không thấy nàng, Hải Nhạc cũng chẳng lên tiếng, thay giày rồi bước lên lầu.
“Ê!”
Nghe thấy một tiếng “ê”, nàng kinh ngạc quay đầu lại, là kêu nàng sao?
Nàng do dự nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
“Đế Uy và Lâm Phong nói ngày mai đi cắm trại, cô có đi không?” Tạ Thư Dật nói.
“Cho tôi đi cùng?” Tạ Hải Nhạc nghi ngờ.
“Là bọn họ muốn cô đi! Không phải tôi muốn cô đi! Bọn họ nhờ tôi hỏi cô thử xem! Cô có muốn đi hay không!” Tạ Thư Dật nói.
Đó là bằng hữu của hắn, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng tiếp xúc với hắn ngoài phạm vi cho phép, càng miễn bàn là tiếp xúc với bằng hữa của hắn, tuy rằng con cháu của tứ đại gia tộc đều là bằng hữu, nhưng, nàng vẫn luôn tự giác loại trừ bản thân mình ra khỏi phạm vi ấy, hôm nay, bọn họ đột nhiên mời nàng, vậy có nghĩa là gì?
“Tôi đi.” Nàng gật đầu “Mà, cắm trại dã ngoại, sẽ có mấy con gái đi?”
“Cô yên tâm, không phải chỉ có một mình cô!” Tạ Thư Dật thô lỗ nói.
“Nga, vậy tôi phải chuẩn bị những gì?” Hải Nhạc hỏi.
“Có đồ leo núi và giày leo núi không? Mang theo áo lạnh mặc ban đêm, còn lại cô khỏi cần lo! Bọn họ sẽ chuẩn bị!” Tạ Thư Dật nói.
“Nhưng…tôi không có.” Hải Nhạc kiên trì.
/269
|