“Nữ nhi của ta, chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm khiến người ta chú ý nhất!” Hải Nhạc mụ mụ kiêu ngạo nói.
“Mẹ, người lại nói như vậy, con sẽ không đi nữa.” Hải Nhạc ngượng ngùng nói.
“Đi thôi.” Tạ Thư Dật mở miệng nói.
“Cha, mẹ, chúng con đi.” Hải Nhạc nói.
“Đi đi đi đi, đi cho vui vẻ một chút a.” Hải Nhạc mụ mụ cao hứng đẩy nữ nhi cho Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc bị đẩy đến bên cạnh mình, nhiều năm trải qua nền giáo dục thân sĩ làm hắn vươn tay, không chút suy nghĩ nắm bàn tay Tạ Hải Nhạc.
Bàn tay nàng nhỏ bé trắng noãn, nộn nộn, mềm mại, ở trong bàn tay to dài của Tạ Thư Dật, lại có vẻ nhỏ như vậy,mềm mại không xương như vậy, Tạ Thư Dật không tự chủ gắt gao nắm chặt tay nhỏ bé của nàng giữ trong lòng bàn tay mình.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay Tạ Thư Dật, nháy mắt truyền từ đầu ngón tay Hải Nhạc đến đầu dây thần kinh, khiến Hải Nhạc cảm thấy như bị điện giật, đó là một loại cảm giác khác thường cho tới bây giờ nàng chưa từng trải qua, Hải Nhạc hít nhẹ một hơi, trực tiếp muốn bỏ tay hắn ra.
Tạ Thư Dật cảm thấy được tay nàng đang rụt lại, trừng mắt nhìn Hải Nhạc một cái, ngay cả nắm tay cô ta cũng không muốn sao? Hắn xuất phát từ ý muốn làm ngược lại, càng nắm chặt tay nàng hơn, gần như là mười ngón đan xen rồi, thấy tay nàng cuối cùng không thể đào thoát, hắn vừa lòng dắt Hải Nhạc bị động đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng hai đứa con, Tạ ba ba cười ha hả nói: “Tư Nguyên, em xem em xem, hai đứa chúng nó đi cùng một chỗ, nhìn đẹp như tranh như vậy, sao mà anh xem thế nào cũng thấy đứa nhỏ nhà mình là đẹp trai nhất đẹp gái nhất thế này? Anh dám chắc đứa nhỏ nhà khác thế nào cũng kém Thư Dật với Hải Nhạc nhà ta a!”
“Anh a, nếu có người ngoài nghe được, đảm bảo sẽ nghĩ anh yêu thổi phồng con mình, bất quá, sao em cũng có cảm giác này a, bộ dáng Thư Dật thật là so với ngôi sao còn đẹp trai hơn a, thật sự là nó kế thừa gen ưu tú nhất của anh và đại tỷ rồi! Mà Hải Nhạc nhà ta, không phải em thổi phồng nó, vẫn chưa tới mười sáu tuổi a, nếu vừa được mười tám tuổi, đám con trai theo đuổi nó, chắc chắn có thể đạp phá cửa nhà chúng ta, đến lúc đó, chúng ta lại thêm phiền não rồi a.” Hải Nhạc mụ mụ cũng cười nói.
Lời của hai vị đại nhân bay vào trong lỗ trai hai vị hài tử, Thư Dật và Hải Nhạc không nhịn được cũng bắt đầu đánh giá lẫn nhau.
Hôm nay Tạ Thư Dật cũng mặc một bộ tây trang màu trắng, thân hình của hắn cao lớn cân xứng như người mẫu, bên trong áo ba-đờ-xuy là một cái sơ mi màu đen, không thắt caravat cũng không cài nút áo trên cùng, lộ ra vùng xương quai xanh màu tiểu mạch tráng kiện, làm cho hắn thoạt nhìn vô cùng cao quý mà mang theo một thứ ngạo khí lười nhác không kềm chế được. (éc, chảy nước miếng ồi)
“Ngọc thụ lâm phong”, là từ mà Tạ ba ba gán cho hắn, thật sự hắn rất xứng bốn chữ này, Hải Nhạc thầm nói.
Mà Tạ Thư Dật, cũng dùng một loại ánh mắt hoàn toàn mới thẩm thị (1) Tạ Hải Nhạc, trước đây khi cô ta vẫn mặc đồng phục và trang phục bình thường đúng là một con vịt con xấu xí, cho dù không phải vịt con xấu xí, cho tới bây giờ hắn cũng không thấy cô ta có bao nhiêu xinh đẹp, nhưng hôm nay, chỉ một cái váy với một chút trang điểm sơ sơ, cô ta liền biến thành thiên nga trắng diễm quang tứ xạ (2), làm cho hắn cũng phải kinh hãi.
Hôm nay cô ta đến Hứa gia, tuyệt đối có thể diễm kinh tứ tọa (3), nhất định có thể thu hút ánh mắt không ít nam sinh cho xem! Nghĩ đến đây, Tạ Thư Dật đột nhiên cảm thấy trong lòng cực kì không thoải mái, hắn không khỏi nhíu mày.
Đột nhiên, hắn bắt gặp ánh mắt Hải Nhạc đang vụng trộm đánh giá hắn, không khỏi khó chịu nói: “Nhìn cái gì vậy!”
(1) Thẩm thi: đánh giá,soi mói,…
(2) Diễm quang tứ xạ: ánh sáng đẹp bắn ra bốn phía,nói cách khác là hào quang rực rỡ soi sáng nơi nơi í
(3) Diễm kinh tứ tọa: đại khái cũng như câu (2)
“Mẹ, người lại nói như vậy, con sẽ không đi nữa.” Hải Nhạc ngượng ngùng nói.
“Đi thôi.” Tạ Thư Dật mở miệng nói.
“Cha, mẹ, chúng con đi.” Hải Nhạc nói.
“Đi đi đi đi, đi cho vui vẻ một chút a.” Hải Nhạc mụ mụ cao hứng đẩy nữ nhi cho Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc bị đẩy đến bên cạnh mình, nhiều năm trải qua nền giáo dục thân sĩ làm hắn vươn tay, không chút suy nghĩ nắm bàn tay Tạ Hải Nhạc.
Bàn tay nàng nhỏ bé trắng noãn, nộn nộn, mềm mại, ở trong bàn tay to dài của Tạ Thư Dật, lại có vẻ nhỏ như vậy,mềm mại không xương như vậy, Tạ Thư Dật không tự chủ gắt gao nắm chặt tay nhỏ bé của nàng giữ trong lòng bàn tay mình.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay Tạ Thư Dật, nháy mắt truyền từ đầu ngón tay Hải Nhạc đến đầu dây thần kinh, khiến Hải Nhạc cảm thấy như bị điện giật, đó là một loại cảm giác khác thường cho tới bây giờ nàng chưa từng trải qua, Hải Nhạc hít nhẹ một hơi, trực tiếp muốn bỏ tay hắn ra.
Tạ Thư Dật cảm thấy được tay nàng đang rụt lại, trừng mắt nhìn Hải Nhạc một cái, ngay cả nắm tay cô ta cũng không muốn sao? Hắn xuất phát từ ý muốn làm ngược lại, càng nắm chặt tay nàng hơn, gần như là mười ngón đan xen rồi, thấy tay nàng cuối cùng không thể đào thoát, hắn vừa lòng dắt Hải Nhạc bị động đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng hai đứa con, Tạ ba ba cười ha hả nói: “Tư Nguyên, em xem em xem, hai đứa chúng nó đi cùng một chỗ, nhìn đẹp như tranh như vậy, sao mà anh xem thế nào cũng thấy đứa nhỏ nhà mình là đẹp trai nhất đẹp gái nhất thế này? Anh dám chắc đứa nhỏ nhà khác thế nào cũng kém Thư Dật với Hải Nhạc nhà ta a!”
“Anh a, nếu có người ngoài nghe được, đảm bảo sẽ nghĩ anh yêu thổi phồng con mình, bất quá, sao em cũng có cảm giác này a, bộ dáng Thư Dật thật là so với ngôi sao còn đẹp trai hơn a, thật sự là nó kế thừa gen ưu tú nhất của anh và đại tỷ rồi! Mà Hải Nhạc nhà ta, không phải em thổi phồng nó, vẫn chưa tới mười sáu tuổi a, nếu vừa được mười tám tuổi, đám con trai theo đuổi nó, chắc chắn có thể đạp phá cửa nhà chúng ta, đến lúc đó, chúng ta lại thêm phiền não rồi a.” Hải Nhạc mụ mụ cũng cười nói.
Lời của hai vị đại nhân bay vào trong lỗ trai hai vị hài tử, Thư Dật và Hải Nhạc không nhịn được cũng bắt đầu đánh giá lẫn nhau.
Hôm nay Tạ Thư Dật cũng mặc một bộ tây trang màu trắng, thân hình của hắn cao lớn cân xứng như người mẫu, bên trong áo ba-đờ-xuy là một cái sơ mi màu đen, không thắt caravat cũng không cài nút áo trên cùng, lộ ra vùng xương quai xanh màu tiểu mạch tráng kiện, làm cho hắn thoạt nhìn vô cùng cao quý mà mang theo một thứ ngạo khí lười nhác không kềm chế được. (éc, chảy nước miếng ồi)
“Ngọc thụ lâm phong”, là từ mà Tạ ba ba gán cho hắn, thật sự hắn rất xứng bốn chữ này, Hải Nhạc thầm nói.
Mà Tạ Thư Dật, cũng dùng một loại ánh mắt hoàn toàn mới thẩm thị (1) Tạ Hải Nhạc, trước đây khi cô ta vẫn mặc đồng phục và trang phục bình thường đúng là một con vịt con xấu xí, cho dù không phải vịt con xấu xí, cho tới bây giờ hắn cũng không thấy cô ta có bao nhiêu xinh đẹp, nhưng hôm nay, chỉ một cái váy với một chút trang điểm sơ sơ, cô ta liền biến thành thiên nga trắng diễm quang tứ xạ (2), làm cho hắn cũng phải kinh hãi.
Hôm nay cô ta đến Hứa gia, tuyệt đối có thể diễm kinh tứ tọa (3), nhất định có thể thu hút ánh mắt không ít nam sinh cho xem! Nghĩ đến đây, Tạ Thư Dật đột nhiên cảm thấy trong lòng cực kì không thoải mái, hắn không khỏi nhíu mày.
Đột nhiên, hắn bắt gặp ánh mắt Hải Nhạc đang vụng trộm đánh giá hắn, không khỏi khó chịu nói: “Nhìn cái gì vậy!”
(1) Thẩm thi: đánh giá,soi mói,…
(2) Diễm quang tứ xạ: ánh sáng đẹp bắn ra bốn phía,nói cách khác là hào quang rực rỡ soi sáng nơi nơi í
(3) Diễm kinh tứ tọa: đại khái cũng như câu (2)
/269
|