Hải Nhạc mụ mụ ôm con gái chậm rãi đi đến bên giường của nàng, hai người cùng ngồi xuống.
“Nhạc Nhạc, vì sao con không muốn đi Năm Châu?” Bà hỏi.
Hải Nhạc do dự một chút, nói: “Mẹ, con không muốn đi Năm Châu, con không muốn học cùng trường với Tạ Thư Dật! Con chán ghét anh ta!”
Hải Nhạc mụ mụ biến sắc, bà che kín miệng Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc, con muốn hét ca ca, sao có thể gọi thẳng tên của nó? Những lời con chán ghét nó này, con chỉ có thể nói ở trước mặt mẹ! Nếu để cho cha với Thư Dật nghe được, bọn họ sẽ thương tâm!”
Hải Nhạc lại rơi nước mắt: “Mẹ, con không cần gọi anh ta là ca ca, anh ta không phải ca ca của con, con không cần anh ta làm ca ca của con.”
Hải Nhạc mụ mụ thở dài một hơi, xoa đỉnh đầu của nàng nói: “Nhạc Nhạc, không nên tùy hứng như vậy, bình thường Thư Dật thoạt nhìn đối với con hung một chút, kỳ thật, nó rất quan tâm con, nó chỉ là không hiểu cách biểu đạt mà thôi, mới vừa rồi nó còn cố ý dặn mẹ không cần rất hà khắc với con, nó cho con đi Năm Châu, cũng là lo lắng cho con, làm sao con có thể hơi chút vì nó nói với con vài câu, con liền cáu kỉnh như vậy?”
Trong lòng Hải Nhạc trong lòng một trận đau khổ, nước mắt lại càng mãnh liệt.
“Mẹ, không phải anh ta nói như vậy, anh ta…anh ta…” Nàng không thể nào nói ra khỏi miệng.
“Đứa nhỏ, đừng làm rộn nữa, ngày mai đi nói lời xin lỗi với ca ca, bằng không bọn họ nghĩ con không hiểu chuyện như vậy, là vì mẹ dạy không tốt, nghe lời mẹ, ngẫm lại mẹ, trước kia cha ruột của con có đối xử tốt như cha mới sao? Con hẳn là còn nhớ , ông ta ở ngoài đường ăn chơi đàng điếm không nói, còn mang nữ nhân về nhà , mẹ ẩn nhẫn như vậy, ông ta còn muốn ly hôn với mẹ, ông ta có mắt không tròng, làm cho mẹ minh châu mông trần (1), là người cha này của con, không ghét bỏ mẹ đã kết hôn còn có đứa nhỏ, chẳng những kết hôn với mẹ, đối với con, cũng xem con như con ruột mà thương, Nhạc Nhạc, đây là phúc khí chúng ta kiếp trước đã tu luyện được, Nhạc Nhạc, chúng ta phải tích phúc a!” Mẹ Hải Nhạc thấm thía nói.
“Mẹ” Nghe thấy mẹ nói như vậy, tất cả những lời Hải Nhạc muốn nói, đều áp trở về trong bụng.
“Đứa nhỏ, nghe lời mẹ, đi Năm Châu đối với tương lai của con tốt, mẹ chỉ sợ con còn thi vào không lọt, cha nói rồi, cho dù con thi không đậu đi nữa, ông ấy cũng sẽ vận dụng quan hệ giúp con vào Năm Châu, ổng nói, con là con gái mẹ sinh ra, nhưng mà, ở trong lòng ông ấy, con cũng là bảo bối, là công chúa của ổng, Nhạc Nhạc, bọn họ thương con như vậy, làm sao con có thể làm cho bọn họ thất vọng? Con cũng không nên làm cho mẹ ở giữa khó xử a.” Mẹ Hải Nhạc nói.
Hải Nhạc nhìn người mẹ đang lo lắng của mình, được rồi, nếu đi Năm Châu có thể làm cho mẹ yên lòng, có thể làm cho bà cảm thấy vui sướng, vậy thì nàng hãy đi đi! Bảy năm đều đã trôi qua, đi Năm Châu, nếu phải đi Năm Châu, bất quá lại là một cái bảy năm khác, nàng cẩn thận tránh đi Tạ Thư Dật là được.
“Con nghe mẹ.” Hải Nhạc nuốt tất cả thống khổ trở về trong bụng, nhu thuận gật đầu, mẹ, là người trọng yếu nhất của nàng đời này, chỉ cần mẹ hạnh phúc, nàng cho dù là phải chịu khổ một chút, cũng không quan hệ.
“Ai, nhìn con, mẹ lại nghĩ tới Hải Hoan, không biết Hải Hoan đi theo cha con, bây giờ không biết là cái dạng gì nữa, nha đầu ngốc, lúc trước kiên quyết phải đi theo cha nó, không chịu cùng con theo mẹ, hiện tại, cũng không biết cha con đối xử với nàng có tốt không, mẹ nghe nói cha con cũng đã náo loạn đến phá sản rồi, không biết nha đầu Hải Hoan kia trải qua cuộc sống thế nào, mẹ nghĩ mở miệng nói với cha Thư Dật, xem có thể hay không giúp ông ta một chút, ai, lại băn khoăn đến ổng là bùn nhão không thể trát tường (2).” Mẹ Hải Nhạc thở dài thở ngắn nói.
(1) Minh châu mông trần: Ngọc sáng bị bụi phủ
(2) Bùn nhão không thể trát tường: Kẻ bất tài không làm nên việc lớn
“Mẹ, có thể tìm được tỷ tỷ hay không? Con rất nhớ chị ấy a, trừ mẹ ra, chị ấy là thân nhân duy nhất của con.” Hải Nhạc vừa nghe mẹ nhắc đến tỷ tỷ, nói.
Ở trong mắt nàng, trừ mẹ cha , không ai là thân nhân của nàng cả.
Lúc trước nàng cũng không hiểu tại sao tỷ tỷ muốn chọn cha, khi đó nàng mặc dù nhỏ, nhưng nho nhỏ trong lòng, nàng tình nguyện đi theo mụ mụ chịu khổ, cũng không nguyện ý đi theo người cha có tiền nhưng không quan tâm để ý tỷ tỷ và nàng kia, cho dù cha dùng thiệt nhiều thiệt nhiều quần áo mới với đồ chơi mới dụ dỗ nàng không cần đi theo mẹ, nàng chính là không muốn đi theo ông ta! Đến bây giờ nàng cũng không hiểu được lựa chọn của tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ con, ai, hi vọng nàng sống được thật tốt, mẹ hiện tại cũng không thấy bóng dáng cha con, lại không liên lạc được với ông ta, nghe người ta nói người đàn bà kia lại cuốn của hắn một đống tiền rồi chạy, tỷ tỷ con, ai, đây là lựa chọn lúc trước của nó, không phải do người khác a.” Hải Nhạc mụ mụ ý có điều chi nói.
Bà nhìn Hải Nhạc trước mặt, trong lòng cảm thán, hai tỷ muội bộ dạng giống nhau như đúc, tâm địa cũng không giống nhau, một đứa thiên chân dịu ngoan thiện lương, một đứa lõi đời tâm cơ thâm trầm, nha đầu Hải Hoan kia, nó nói nó luyến tiếc cha, không muốn rời xa cha , bởi vì mẹ có Hải Nhạc, mà cha cái gì cũng không có, nó muốn ở lại bên người cha chiếu cố cha!
Bà cũng không ngăn cản quyết định của Hải Hoan, thuận theo lựa chọn của Hải Hoan, để nó đi theo cha, kỳ thật, làm mẹ làm sao có thể không hiểu con gái của mình đây? Hải Hoan, tám tuổi còn nhỏ như vậy, lại nghĩ đến xa xôi như thế, nó chính là không muốn đi theo mẹ ra bên ngoài chịu khổ, nó đã quen cuộc sống quần áo đến thân cơm đến há mồm, nó không muốn tách khỏi phạm vi cuộc sống kia, cũng vất vả nó còn nhỏ có thể nghĩ ra được cái lí do luyến tiếc cha để thoái thác này. Mẹ Hải Nhạc lắc lắc đầu, Hải Hoan, nhỏ như vậy có thể vì chính mình mà tính, hẳn là sẽ tự chiếu cố mình rất khá, bà vẫn là lo lắng Hải Nhạc bên người đây, nha đầu này, từ nhỏ tính cách dịu dàng, nhưng lại có một chút sợ người lạ, không dễ làm quen với người khác, hơn nữa quật cường cứng đầu, bà thật lo lắng nó sẽ không chiếu cố chính mình, lại lo lắng nó sẽ bị nam sinh hư hỏng làm xấu, nó thiên chân hiền lành lương thiện như vậy, thực sự sợ sẽ có người có mục đích tiếp cận nó, đến lúc đó lại khiến nó tổn thương!
Cho nên, một câu của Tạ Thư Dật có thể cùng Hải Nhạc chiếu cố lẫn nhau, đã thuyết phục được lòng bà, hơn nữa nghe Thư Dật nói, có người theo đuổi Hải Nhạc, nó nói Hải Nhạc vài câu, làm cho Hải Nhạc tức giận với nó, trong lòng bà lại càng sốt ruột, có Thư Dật trông Hải Nhạc, bà có thể yên tâm đến không thể yên tâm hơn.
“Con cảm thấy tỷ tỷ hiện tại tuyệt đối không sống tốt đâu.” Hải Nhạc u buồn nói.
“Đứa nhỏ, mạng do trời sinh, nửa điểm cũng không do người quản, tỷ tỷ con, mẹ tin tưởng nó có thể chiếu cố tốt bản thân mình, nếu con nhớ nó, khi nào mẹ sẽ đi tìm, kỳ thật mẹ cũng rất nhớ nó a, cũng muốn nhìn xem nó hiện tại lớn lên trông thế nào, ai, nha đầu ngốc, lúc trước vì sao không đi theo mẹ chứ? Khi đó là nó sai lầm rồi a.” Mẹ Hải Nhạc thở dài nói.
“Nhạc Nhạc, vì sao con không muốn đi Năm Châu?” Bà hỏi.
Hải Nhạc do dự một chút, nói: “Mẹ, con không muốn đi Năm Châu, con không muốn học cùng trường với Tạ Thư Dật! Con chán ghét anh ta!”
Hải Nhạc mụ mụ biến sắc, bà che kín miệng Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc, con muốn hét ca ca, sao có thể gọi thẳng tên của nó? Những lời con chán ghét nó này, con chỉ có thể nói ở trước mặt mẹ! Nếu để cho cha với Thư Dật nghe được, bọn họ sẽ thương tâm!”
Hải Nhạc lại rơi nước mắt: “Mẹ, con không cần gọi anh ta là ca ca, anh ta không phải ca ca của con, con không cần anh ta làm ca ca của con.”
Hải Nhạc mụ mụ thở dài một hơi, xoa đỉnh đầu của nàng nói: “Nhạc Nhạc, không nên tùy hứng như vậy, bình thường Thư Dật thoạt nhìn đối với con hung một chút, kỳ thật, nó rất quan tâm con, nó chỉ là không hiểu cách biểu đạt mà thôi, mới vừa rồi nó còn cố ý dặn mẹ không cần rất hà khắc với con, nó cho con đi Năm Châu, cũng là lo lắng cho con, làm sao con có thể hơi chút vì nó nói với con vài câu, con liền cáu kỉnh như vậy?”
Trong lòng Hải Nhạc trong lòng một trận đau khổ, nước mắt lại càng mãnh liệt.
“Mẹ, không phải anh ta nói như vậy, anh ta…anh ta…” Nàng không thể nào nói ra khỏi miệng.
“Đứa nhỏ, đừng làm rộn nữa, ngày mai đi nói lời xin lỗi với ca ca, bằng không bọn họ nghĩ con không hiểu chuyện như vậy, là vì mẹ dạy không tốt, nghe lời mẹ, ngẫm lại mẹ, trước kia cha ruột của con có đối xử tốt như cha mới sao? Con hẳn là còn nhớ , ông ta ở ngoài đường ăn chơi đàng điếm không nói, còn mang nữ nhân về nhà , mẹ ẩn nhẫn như vậy, ông ta còn muốn ly hôn với mẹ, ông ta có mắt không tròng, làm cho mẹ minh châu mông trần (1), là người cha này của con, không ghét bỏ mẹ đã kết hôn còn có đứa nhỏ, chẳng những kết hôn với mẹ, đối với con, cũng xem con như con ruột mà thương, Nhạc Nhạc, đây là phúc khí chúng ta kiếp trước đã tu luyện được, Nhạc Nhạc, chúng ta phải tích phúc a!” Mẹ Hải Nhạc thấm thía nói.
“Mẹ” Nghe thấy mẹ nói như vậy, tất cả những lời Hải Nhạc muốn nói, đều áp trở về trong bụng.
“Đứa nhỏ, nghe lời mẹ, đi Năm Châu đối với tương lai của con tốt, mẹ chỉ sợ con còn thi vào không lọt, cha nói rồi, cho dù con thi không đậu đi nữa, ông ấy cũng sẽ vận dụng quan hệ giúp con vào Năm Châu, ổng nói, con là con gái mẹ sinh ra, nhưng mà, ở trong lòng ông ấy, con cũng là bảo bối, là công chúa của ổng, Nhạc Nhạc, bọn họ thương con như vậy, làm sao con có thể làm cho bọn họ thất vọng? Con cũng không nên làm cho mẹ ở giữa khó xử a.” Mẹ Hải Nhạc nói.
Hải Nhạc nhìn người mẹ đang lo lắng của mình, được rồi, nếu đi Năm Châu có thể làm cho mẹ yên lòng, có thể làm cho bà cảm thấy vui sướng, vậy thì nàng hãy đi đi! Bảy năm đều đã trôi qua, đi Năm Châu, nếu phải đi Năm Châu, bất quá lại là một cái bảy năm khác, nàng cẩn thận tránh đi Tạ Thư Dật là được.
“Con nghe mẹ.” Hải Nhạc nuốt tất cả thống khổ trở về trong bụng, nhu thuận gật đầu, mẹ, là người trọng yếu nhất của nàng đời này, chỉ cần mẹ hạnh phúc, nàng cho dù là phải chịu khổ một chút, cũng không quan hệ.
“Ai, nhìn con, mẹ lại nghĩ tới Hải Hoan, không biết Hải Hoan đi theo cha con, bây giờ không biết là cái dạng gì nữa, nha đầu ngốc, lúc trước kiên quyết phải đi theo cha nó, không chịu cùng con theo mẹ, hiện tại, cũng không biết cha con đối xử với nàng có tốt không, mẹ nghe nói cha con cũng đã náo loạn đến phá sản rồi, không biết nha đầu Hải Hoan kia trải qua cuộc sống thế nào, mẹ nghĩ mở miệng nói với cha Thư Dật, xem có thể hay không giúp ông ta một chút, ai, lại băn khoăn đến ổng là bùn nhão không thể trát tường (2).” Mẹ Hải Nhạc thở dài thở ngắn nói.
(1) Minh châu mông trần: Ngọc sáng bị bụi phủ
(2) Bùn nhão không thể trát tường: Kẻ bất tài không làm nên việc lớn
“Mẹ, có thể tìm được tỷ tỷ hay không? Con rất nhớ chị ấy a, trừ mẹ ra, chị ấy là thân nhân duy nhất của con.” Hải Nhạc vừa nghe mẹ nhắc đến tỷ tỷ, nói.
Ở trong mắt nàng, trừ mẹ cha , không ai là thân nhân của nàng cả.
Lúc trước nàng cũng không hiểu tại sao tỷ tỷ muốn chọn cha, khi đó nàng mặc dù nhỏ, nhưng nho nhỏ trong lòng, nàng tình nguyện đi theo mụ mụ chịu khổ, cũng không nguyện ý đi theo người cha có tiền nhưng không quan tâm để ý tỷ tỷ và nàng kia, cho dù cha dùng thiệt nhiều thiệt nhiều quần áo mới với đồ chơi mới dụ dỗ nàng không cần đi theo mẹ, nàng chính là không muốn đi theo ông ta! Đến bây giờ nàng cũng không hiểu được lựa chọn của tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ con, ai, hi vọng nàng sống được thật tốt, mẹ hiện tại cũng không thấy bóng dáng cha con, lại không liên lạc được với ông ta, nghe người ta nói người đàn bà kia lại cuốn của hắn một đống tiền rồi chạy, tỷ tỷ con, ai, đây là lựa chọn lúc trước của nó, không phải do người khác a.” Hải Nhạc mụ mụ ý có điều chi nói.
Bà nhìn Hải Nhạc trước mặt, trong lòng cảm thán, hai tỷ muội bộ dạng giống nhau như đúc, tâm địa cũng không giống nhau, một đứa thiên chân dịu ngoan thiện lương, một đứa lõi đời tâm cơ thâm trầm, nha đầu Hải Hoan kia, nó nói nó luyến tiếc cha, không muốn rời xa cha , bởi vì mẹ có Hải Nhạc, mà cha cái gì cũng không có, nó muốn ở lại bên người cha chiếu cố cha!
Bà cũng không ngăn cản quyết định của Hải Hoan, thuận theo lựa chọn của Hải Hoan, để nó đi theo cha, kỳ thật, làm mẹ làm sao có thể không hiểu con gái của mình đây? Hải Hoan, tám tuổi còn nhỏ như vậy, lại nghĩ đến xa xôi như thế, nó chính là không muốn đi theo mẹ ra bên ngoài chịu khổ, nó đã quen cuộc sống quần áo đến thân cơm đến há mồm, nó không muốn tách khỏi phạm vi cuộc sống kia, cũng vất vả nó còn nhỏ có thể nghĩ ra được cái lí do luyến tiếc cha để thoái thác này. Mẹ Hải Nhạc lắc lắc đầu, Hải Hoan, nhỏ như vậy có thể vì chính mình mà tính, hẳn là sẽ tự chiếu cố mình rất khá, bà vẫn là lo lắng Hải Nhạc bên người đây, nha đầu này, từ nhỏ tính cách dịu dàng, nhưng lại có một chút sợ người lạ, không dễ làm quen với người khác, hơn nữa quật cường cứng đầu, bà thật lo lắng nó sẽ không chiếu cố chính mình, lại lo lắng nó sẽ bị nam sinh hư hỏng làm xấu, nó thiên chân hiền lành lương thiện như vậy, thực sự sợ sẽ có người có mục đích tiếp cận nó, đến lúc đó lại khiến nó tổn thương!
Cho nên, một câu của Tạ Thư Dật có thể cùng Hải Nhạc chiếu cố lẫn nhau, đã thuyết phục được lòng bà, hơn nữa nghe Thư Dật nói, có người theo đuổi Hải Nhạc, nó nói Hải Nhạc vài câu, làm cho Hải Nhạc tức giận với nó, trong lòng bà lại càng sốt ruột, có Thư Dật trông Hải Nhạc, bà có thể yên tâm đến không thể yên tâm hơn.
“Con cảm thấy tỷ tỷ hiện tại tuyệt đối không sống tốt đâu.” Hải Nhạc u buồn nói.
“Đứa nhỏ, mạng do trời sinh, nửa điểm cũng không do người quản, tỷ tỷ con, mẹ tin tưởng nó có thể chiếu cố tốt bản thân mình, nếu con nhớ nó, khi nào mẹ sẽ đi tìm, kỳ thật mẹ cũng rất nhớ nó a, cũng muốn nhìn xem nó hiện tại lớn lên trông thế nào, ai, nha đầu ngốc, lúc trước vì sao không đi theo mẹ chứ? Khi đó là nó sai lầm rồi a.” Mẹ Hải Nhạc thở dài nói.
/269
|