Trái tim Tạ Hải Nhạc, cũng nát, nàng không muốn nói những lời này, thật sự như vậy, nhưng mà, hắn lại đòi hỏi nàng này nọ, nàng, đã không còn có thể cho hắn cái gì nữa!
Rất rất lâu sau, Tạ Thư Dật gật gật đầu, giọng nói cũng trở nên cực kỳ vỡ vụn: “Đúng vậy, em đã trả lại hết cho tôi rồi, em đã trả hết rồi, là tôi ngốc, là tôi luôn luôn ngu ngốc, là tôi làm sai trước, là tôi, tôi không có tư cách đòi em làm cái gì cho tôi cả, tôi khờ, tôi nghĩ rằng…” Hầu kết của Tạ Thư Dật chuyển động một chút, giọng nói bắt đầu trở nên khàn khàn: “Tôi nghĩ rằng, một ngày nào đó, em sẽ thấy rõ, em sẽ hiểu rõ lòng tôi, là tôi ngốc, là tôi ngốc, tất cả… tất cả, là tôi đang gieo gió gặt bão! Tạ Hải Nhạc, giả như có thể làm cho em cảm thấy vui vẻ, có thể làm cho em cảm thấy hạnh phúc, Tạ Hải Nhạc, như em mong muốn! Tôi sẽ đi theo đuổi chị hai của em! Khiến cho cô ta trở thành bạn gái của tôi!
Nói xong, hắn đứng lên, bước ra khỏi phòng Hải Nhạc không quay đầu lại lấy một lần.
Hải Nhạc ngã phịch thật mạnh xuống giường, khóc òa lên.
Nàng làm sai rồi sao? Không phải nàng lại làm gì sai nữa rồi chứ? Hắn nói hắn nghĩ rằng một ngày nào đó nàng sẽ hiểu rõ trái tim của hắn, nói như thế là có ý gì?
Hắn nói, hắn sẽ đi theo đuổi chị hai của nàng, sẽ khiến chị hai trở thành bạn gái của hắn, lòng của nàng, đột nhiên bị xé nát đau đớn, từ trước đến nay, những thứ hắn cho nàng, tất cả đều là kính hoa thủy nguyệt (hoa trong gương trăng dưới nước), sờ không được, thấy không rõ, nay, ngay cả những thứ sờ không được thấy không rõ đó, hắn cũng không muốn cho nàng nữa rồi!
Trước giờ hắn chưa từng xem lời nói của nàng thành chuyện gì to tát, nàng đã nghĩ rằng mình hiểu hắn rất rõ, cho nên, khi nàng nói ra lời nói này, hoàn toàn cho là hắn chắc chắn cũng sẽ bá đạo phản đối, nhưng mà, lần này đây, vì sao lần này đây, hắn lại tưởng thật? Vì sao? Vì sao? (lần này thì Shi không chống chế gì được nữa rồi, mọi người ráng thông cảm cho Hải Nhạc não tàn lần này đi, từ nay về sau đảm bảo không bao giờ như thế lày nữa đâu )
Bởi vì lời nàng nói, đã thật sự tổn thương hắn rồi sao?
Nàng cũng không muốn nói như vậy, không hề muốn, là hắn ép nàng nói! ( )
Tại sao phải biến thành như vậy, hoàn toàn có thể không phải trở thành như vậy, nàng phải làm như thế nào đây? Làm thế nào mới có thể tốt cho cả ba người? Có thể làm cho mình không bị thương, làm cho Tạ Thư Dật không bị thương, mà chị hai cũng sẽ không bị tổn thương?
Tạ Thư Dật thật sự cảm thấy mình sẽ phát điên lên mất, hắn rất tức giận, rất rất rất tức giận, làm sao nàng có thể đối xử với hắn như vậy? Làm sao có thể như vậy chứ? Hắn và chị của nàng, nàng lại trực tiếp vứt bỏ hắn, mà đi chọn cái con chị quái gì đó của nàng!
Lửa giận tràn đầy không chỗ xả ra, hắn đem tất cả mọi thứ trong phòng hắn, toàn bộ đều nện đến không còn một mảnh, đều kinh động đến cả bố mẹ luôn, đều chạy tới đập cửa phòng hắn, hỏi hắn bị làm sao.
“Tránh ra, không cần ai quan tâm đến tôi!” Tạ Thư Dật cầm chiếc đèn bàn quăng mạnh về phía cửa, đèn bàn phát ra một tiếng vang thanh thúy, lại rơi rầm rầm xuống đất.
“Cái tên đó, lười quản hắn khỉ gió!” Hắn nghe được bố mình ở bên ngoài phẫn nộ nói một câu, sau đó, nghe được tiếng bước chân xa dần, bên ngoài bắt đầu trở nên im ắng.
Tạ Thư Dật đập mệt, hắn nằm trên đống phế tích, động cũng không muốn động một chút.
Mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá, thì ra, thích một người, là một chuyện mệt mỏi như vậy, nhất là khi, không thể nhìn tới một tia hi vọng gì, không hề được đáp lại một thứ gì
“Tạ Hải Nhạc, em ác hơn cả tôi, em còn ác hơn cả tôi…” Trong mắt hắn, tràn ra những giọt nước mắt trong suốt.
Trì Hải Hoan vừa vào cửa, liền nhìn thấy mẹ với bố Tạ ngồi ở trên sô pha, không khí hơi nặng nề, đây là chuyện gì thế? Nàng cũng tự nhiên căng thẳng lên.
“Bố, mẹ.” Hải Hoan thật thận trọng gọi.
Bố Tạ nhìn nàng một cái, nói: “Hải Hoan, ngồi.”
Trì Hải Hoan bất an ngồi xuống, không biết Tạ Thư Dật đã trở về nhà chưa?
Bởi vì Tạ Thư Dật cũng là một trong những người phụ trách bữa tiệc cosplay của trường, những ngày trước đêm Noel lúc nào cũng đi sớm về trễ, mà ngay cả hôm lễ Giáng Sinh đó, hắn cũng đi qua nhà Lâm Phong trước, cùng mọi người bố trí sân bãi, nàng được bác Cương đưa qua giúp
“Sao trễ như vậy mới đến?” Tạ Thư Dật đã hóa trang thành Inuyasha anh tuấn từ lâu, bước đi về phía nàng, tóc trắng trường bào đỏ, hắn thật đẹp trai nha! Hắn kéo nàng đi về phía hội trường chiếu đènn sáng bừng, thật đông người quá, tất cả đều là nhân vật trong anime, có Superman, có Bleach, có Hiệp sĩ Vampire, có Naruto, có cả Sailor Moon dễ thương nữa, tóm lại, nhân vật gì cũng có, mà nàng, chính là một Kagome trong sáng xinh đẹp độc nhất nha!
Trì Hải Hoan hưng phấn đòi mạng.
Chỉ có điều, nàng không dám nói ra sự thật là nàng không phải Hải Nhạc, nàng là Hải Hoan, dù sao lần này là nàng với Hải Nhạc lén tự đổi cho nhau, Tạ Thư Dật cũng không biết sự thật.
Cho nên, nàng cũng không dám nói lung tung, đến lúc đó đợi cho tới khi thích hợp, nàng sẽ thể hiện cho thật tốt, để cho Tạ Thư Dật biết, nàng tốt hơn Hải Nhạc nhiều.
Từng nhân vật đều phải diễn một đoạn hành động kinh điển hoặc lời thoại kinh điển của nhân vật mình, sau đó, còn phải chấm điểm biểu diễn trên từng phương diện trang phục, hình tượng, sau đó, lại chọn ra người diễn xuất sắc nhất, người được tốt nhất, nghe nói sẽ có giải thưởng lớn bí mật.
Hải Hoan có hơi hoảng sợ bất an rồi, nàng nghĩ rằng nhiều lắm chỉ là diễn trang phục với tạo hình, làm sao nghĩ được sẽ có những thứ này nữa, bản thân nàng cũng không thích anime Inuyasha này, cho nên, động tác hay lời thoại kinh điển của nhân vật Kagome này, làm sao mà nàng biết a? (È, Shi cũng không thích nhân vật Kagome với Inuyasha bằng Sesshoumaru sama với Rin chan )
Cuối cùng, đến phiên Tạ Thư Dật lên diễn, mà Hải Hoan, sau khi hắn diễn xong nàng cũng phải lên sân khấu, nàng biểu diễn xong rồi, còn phải diễn chung với Tạ Thư Dật một đoạn nữa, cuối cùng chờ Tạ Thư Dật diễn xong, Hải Hoan cố gắng lên sân khấu, đứng yên đó đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nói được.
Dưới đài truyền đến những tiếng xì xào, Tạ Thư Dật cũng không biết Hải Nhạc bị thế nào, lý ra nàng sẽ không bị thành như vậy, hắn nhớ rõ Kagome là nhân vật anime Hải Nhạc thích nhất mà.
Hắn đành phải chạy lên đài, thấp giọng hỏi nàng: “Sao lại thế này? Em nói đại vài câu là được rồi.”
“Phải nói như thế nào? Em chưa từng xem phim Inuyasha, em không biết nói cái gì hết.” Hải Hoan chỉ có thể nói nói thật.
Tạ Thư Dật ngây ngẩn cả người, làm sao có thể? Hắn nhớ rõ Hải Nhạc mê Inuyasha nhất, cũng thích nhân vật Kagome này nhất, làm sao có thể không biết nói cái gì? Trừ phi… trừ phi cô ta không phải là Hải Nhạc!
“Em là Trì Hải Hoan phải không?” Tạ Thư Dật rõ ràng đã hơi tức giận.
“Em… em là Trì Hải Hoan.” Trì Hải Hoan đành phải thừa nhận.
Tạ Thư Dật cũng không nói gì, xoay người lập tức chạy ra như một cơn gió lốc, ném nàng đứng một mình ở trên đài, không còn cách nào khác, nàng đành phải chạy xuống theo.
Nàng chưa kịp đuổi theo Tạ Thư Dật, đã trơ mắt nhìn Tạ Thư Dật lái xe rời khỏi nhà Sở Lâm Phong.
Nàng thật không ngờ đơn giản chỉ là nàng không phải là Hải Nhạc, vậy mà Tạ Thư Dật lại để nàng lại một mình ở chỗ này rồi! Chỗ này một người nàng cũng không quen biết!
Không còn cách nào, nàng chỉ có thể một mình ngồi taxi về nhà, trở về, liền nhìn thấy khuôn mặt không vui của bố Tạ.
“Hải Hoan, không phải Hải Nhạc nói con với anh hai cùng đi đến nhà Lâm Phong chơi đấy sao? Sao các con đều về nhà một mình thế này? Đã xảy ra chuyện gì?” Bố Tạ hỏi nàng.
Nga, thì ra hắn đã trở về rồi, Hải Hoan thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Cũng không có gì ạ, có thể là anh Thư Dật thấy con đứng chung với những anh trai khác, anh ấy bị tức giận một chút, cho nên, anh ấy bỏ con lại về nhà trước thôi.” Hải Hoan nói. (ta chém )
Nàng tổng không thể nói Thư Dật cố ý bỏ lại mình được, cái đó rất mất mặt a.
“Nga, là thế à?” Bố Tạ cùng mẹ Hải Nhạc hai người nhìn nhau, lộ ra vẻ ngầm hiểu .
“Thì ra tên tiểu tử này vào xuân sớm a! Ha ha ha ha, cái đó, chuyện của tụi nhỏ, không có việc gì không có việc gì, chúng ta đi ngủ đi.” Bố Tạ đứng lên.
Ông cười hì hì nhìn Hải Hoan, nói: “Tên tiểu tử đó, sao có thể để con ở lại một mình cơ chứ, con đừng để ý đến nó, bố sẽ chỉnh lại nó, con cũng đi ngủ sớm đi.”
Sau đó, cười ha ha ôm mẹ Hải Nhạc lên lầu.
Trở lại phòng, ông nói với mẹ Hải Nhạc: “Thật không ngờ, tiểu tử này lại đi thích Hải Hoan nhà em rồi, nổi giận lớn như vậy, thì ra chỉ là vì Hải Hoan đứng cùng với mấy tên con trai khác, anh còn tưởng là có chuyện gì nữa chứ, đứa nhỏ yêu đương, em nói xem việc này, nên làm sao bây giờ?”
Mẹ Hải Nhạc trầm mặc thật lâu sau, hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Bố Tạ phẩy tay, nói: “Còn có thể làm sao nữa? Chúng ta ở một bên nhìn, nếu có thể thành công, chính là một việc vui lớn a, nếu không thể thành công, cũng không có gì cả, vẫn là người một nhà, ha ha, duyên phận a, thật không ngờ tiểu tử này, Hải Nhạc ở bên cạnh hắn đã nhiều năm rồi, hắn không hề vừa ý, cứ xem Hải Nhạc như em gái thôi, Hải Hoan mới đến đây chưa bao lâu, lại chấm trúng Hải Hoan rồi! Duyên phận a! Chỉ có điều, đây đúng là điều anh hi vọng , đem Hải Nhạc cho hắn, anh còn có chút luyến tiếc, anh thật sự xem nó như con gái ruột mà thương đó nha, em cũng biết mà, nếu hai người bọn họ đi cùng nhau, anh cũng thực sự hơi hơi không tiếo nhận được, hơn nữa, Hải Nhạc tính tình hiền lành, Thư Dật tính tình thì lại nóng nảy, chỉ sợ hai người không thích hợp, sau này Hải Nhạc sẽ không quản được nó, Hải Hoan lại khác, anh cảm thấy Hải Hoan rất có chủ kiến, làm chuyện gì cũng rạch ròi rõ ràng, đám người hầu cũng nói nó rất tốt, anh thật sự rất hi vọng Hải Hoan cùng Thư Dật có thể tu thành chính quả đó.
Mẹ Hải Nhạc cười cười: “Nhìn kĩ lại đi, Hải Hoan vẫn là con nít, hơn nữa, bây giờ vẫn chưa rõ Thư Dật có phải vì Hải Hoan mới nổi giận hay không, chúng ta cũng chỉ ở trong này mà suy đoán lung tung mà thôi, lời này, anh nói riêng với em là được, đừng tiết lộ cho bọn nhỏ, bằng không lỡ mà nghĩ sai, về sau mọi người ở cùng với nhau, sẽ rất xấu hổ.”
“Aizzz, con anh anh biết mà, nó nhất định là vì tình cảm mới trở nên như vậy, em yên tâm đi, có muốn đánh cược thử không, anh cá là nó chắc chắn là vì Hải Hoan, không phải vì cô gái nào khác đâu.” Bố Tạ nói chắc như đinh đóng cột.
Mẹ Hải Nhạc cười lắc đầu: “Em không cá cái này với anh đâu, con của anh, em hiểu được bao nhiêu cơ chứ, em chỉ cảm thấy, Thư Dật chưa chắc đã thích Hải Hoan, em cảm thấy Hải Hoan cũng không phải kiểu người mà nó thích, cho nên, việc này, chúng ta tốt nhất là đừng ở đây mà đoán nữa, cũng đừng để lộ ra, chúng ta hãy đứng một bên mà chờ xem thôi.”
“Được rồi, nghe lời em đi.” Bố Tạ cười nói.
“Hải Hoan, em ăn.” Tạ Thư Dật đột nhiên gắp đồ ăn vào bát Hải Hoan.
Hải Hoan sững sờ một chút, không rõ tự nhiên Tạ Thư Dật lại đi lấy lòng nàng, phải biết rằng từ sau lễ Giáng Sinh, Tạ Thư Dật đều không hề nói chuyện với nàng nữa, hại nàng chạy đến chỗ Hải Nhạc hỏi, Tạ Thư Dật có phải đang giận nàng hay không, mà Hải Nhạc cũng không thể tìm ra nguyên nhân gì, bởi vì Tạ Thư Dật cũng không để ý nó nữa.
Thật không ngờ người một nhà ngồi nghiêm chỉnh trong khách sạn ăn tiệc mừng năm mới, hắn lại chủ động gắp rau cho nàng, làm nàng thụ sủng nhược kinh a.
“Cảm ơn anh hai, cám ơn.” Nàng cười ngọt ngào với Tạ Thư Dật.
Bố Tạ vui vẻ vươn khuỷu tay đụng đụng mẹ Hải Nhạc, nao nao miệng về phía hai đứa nhóc
Mẹ Hải Nhạc làm bộ như không thấy cái gì hết, liếc xéo.
Hải Nhạc cúi gằm, im lặng ăn cơm.
Nàng biết Tạ Thư Dật thật sự tức giận, từ đêm đó về sau, đừng nói là nói chuyện với nàng, ngay cả liếc nhìn nàng một cái, cũng không có, đến trường, hắn cũng đi một mình, không bao giờ chở nàng nữa, nàng chỉ có thể nhờ bác Cương đưa nàng đi, cho nên, nàng thường thường ngồi cùng với chị hai, trường chị hai phải đi xa một chút, mà chị hai lúc nào cũng quấn quít lấy nàng hỏi có chuyện có liên quan đến Tạ Thư Dật, trong lòng nàng lại cảm thấy thật buồn phiền.
Thật không ngờ, hôm nay hắn lại đột nhiên chủ động lấy lòng Hải Hoan, cái này chứng tỏ, hắn thật sự chuẩn bị theo đuổi Hải Hoan, chuẩn bị làm cho chị ấy trở thành bạn gái của hắn sao?
Nàng giật cả mình, nhẹ buông tay, cây đũa bị đánh rơi xuống trên nền đá cẩm thạch của khách sạn.
Rất rất lâu sau, Tạ Thư Dật gật gật đầu, giọng nói cũng trở nên cực kỳ vỡ vụn: “Đúng vậy, em đã trả lại hết cho tôi rồi, em đã trả hết rồi, là tôi ngốc, là tôi luôn luôn ngu ngốc, là tôi làm sai trước, là tôi, tôi không có tư cách đòi em làm cái gì cho tôi cả, tôi khờ, tôi nghĩ rằng…” Hầu kết của Tạ Thư Dật chuyển động một chút, giọng nói bắt đầu trở nên khàn khàn: “Tôi nghĩ rằng, một ngày nào đó, em sẽ thấy rõ, em sẽ hiểu rõ lòng tôi, là tôi ngốc, là tôi ngốc, tất cả… tất cả, là tôi đang gieo gió gặt bão! Tạ Hải Nhạc, giả như có thể làm cho em cảm thấy vui vẻ, có thể làm cho em cảm thấy hạnh phúc, Tạ Hải Nhạc, như em mong muốn! Tôi sẽ đi theo đuổi chị hai của em! Khiến cho cô ta trở thành bạn gái của tôi!
Nói xong, hắn đứng lên, bước ra khỏi phòng Hải Nhạc không quay đầu lại lấy một lần.
Hải Nhạc ngã phịch thật mạnh xuống giường, khóc òa lên.
Nàng làm sai rồi sao? Không phải nàng lại làm gì sai nữa rồi chứ? Hắn nói hắn nghĩ rằng một ngày nào đó nàng sẽ hiểu rõ trái tim của hắn, nói như thế là có ý gì?
Hắn nói, hắn sẽ đi theo đuổi chị hai của nàng, sẽ khiến chị hai trở thành bạn gái của hắn, lòng của nàng, đột nhiên bị xé nát đau đớn, từ trước đến nay, những thứ hắn cho nàng, tất cả đều là kính hoa thủy nguyệt (hoa trong gương trăng dưới nước), sờ không được, thấy không rõ, nay, ngay cả những thứ sờ không được thấy không rõ đó, hắn cũng không muốn cho nàng nữa rồi!
Trước giờ hắn chưa từng xem lời nói của nàng thành chuyện gì to tát, nàng đã nghĩ rằng mình hiểu hắn rất rõ, cho nên, khi nàng nói ra lời nói này, hoàn toàn cho là hắn chắc chắn cũng sẽ bá đạo phản đối, nhưng mà, lần này đây, vì sao lần này đây, hắn lại tưởng thật? Vì sao? Vì sao? (lần này thì Shi không chống chế gì được nữa rồi, mọi người ráng thông cảm cho Hải Nhạc não tàn lần này đi, từ nay về sau đảm bảo không bao giờ như thế lày nữa đâu )
Bởi vì lời nàng nói, đã thật sự tổn thương hắn rồi sao?
Nàng cũng không muốn nói như vậy, không hề muốn, là hắn ép nàng nói! ( )
Tại sao phải biến thành như vậy, hoàn toàn có thể không phải trở thành như vậy, nàng phải làm như thế nào đây? Làm thế nào mới có thể tốt cho cả ba người? Có thể làm cho mình không bị thương, làm cho Tạ Thư Dật không bị thương, mà chị hai cũng sẽ không bị tổn thương?
Tạ Thư Dật thật sự cảm thấy mình sẽ phát điên lên mất, hắn rất tức giận, rất rất rất tức giận, làm sao nàng có thể đối xử với hắn như vậy? Làm sao có thể như vậy chứ? Hắn và chị của nàng, nàng lại trực tiếp vứt bỏ hắn, mà đi chọn cái con chị quái gì đó của nàng!
Lửa giận tràn đầy không chỗ xả ra, hắn đem tất cả mọi thứ trong phòng hắn, toàn bộ đều nện đến không còn một mảnh, đều kinh động đến cả bố mẹ luôn, đều chạy tới đập cửa phòng hắn, hỏi hắn bị làm sao.
“Tránh ra, không cần ai quan tâm đến tôi!” Tạ Thư Dật cầm chiếc đèn bàn quăng mạnh về phía cửa, đèn bàn phát ra một tiếng vang thanh thúy, lại rơi rầm rầm xuống đất.
“Cái tên đó, lười quản hắn khỉ gió!” Hắn nghe được bố mình ở bên ngoài phẫn nộ nói một câu, sau đó, nghe được tiếng bước chân xa dần, bên ngoài bắt đầu trở nên im ắng.
Tạ Thư Dật đập mệt, hắn nằm trên đống phế tích, động cũng không muốn động một chút.
Mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá, thì ra, thích một người, là một chuyện mệt mỏi như vậy, nhất là khi, không thể nhìn tới một tia hi vọng gì, không hề được đáp lại một thứ gì
“Tạ Hải Nhạc, em ác hơn cả tôi, em còn ác hơn cả tôi…” Trong mắt hắn, tràn ra những giọt nước mắt trong suốt.
Trì Hải Hoan vừa vào cửa, liền nhìn thấy mẹ với bố Tạ ngồi ở trên sô pha, không khí hơi nặng nề, đây là chuyện gì thế? Nàng cũng tự nhiên căng thẳng lên.
“Bố, mẹ.” Hải Hoan thật thận trọng gọi.
Bố Tạ nhìn nàng một cái, nói: “Hải Hoan, ngồi.”
Trì Hải Hoan bất an ngồi xuống, không biết Tạ Thư Dật đã trở về nhà chưa?
Bởi vì Tạ Thư Dật cũng là một trong những người phụ trách bữa tiệc cosplay của trường, những ngày trước đêm Noel lúc nào cũng đi sớm về trễ, mà ngay cả hôm lễ Giáng Sinh đó, hắn cũng đi qua nhà Lâm Phong trước, cùng mọi người bố trí sân bãi, nàng được bác Cương đưa qua giúp
“Sao trễ như vậy mới đến?” Tạ Thư Dật đã hóa trang thành Inuyasha anh tuấn từ lâu, bước đi về phía nàng, tóc trắng trường bào đỏ, hắn thật đẹp trai nha! Hắn kéo nàng đi về phía hội trường chiếu đènn sáng bừng, thật đông người quá, tất cả đều là nhân vật trong anime, có Superman, có Bleach, có Hiệp sĩ Vampire, có Naruto, có cả Sailor Moon dễ thương nữa, tóm lại, nhân vật gì cũng có, mà nàng, chính là một Kagome trong sáng xinh đẹp độc nhất nha!
Trì Hải Hoan hưng phấn đòi mạng.
Chỉ có điều, nàng không dám nói ra sự thật là nàng không phải Hải Nhạc, nàng là Hải Hoan, dù sao lần này là nàng với Hải Nhạc lén tự đổi cho nhau, Tạ Thư Dật cũng không biết sự thật.
Cho nên, nàng cũng không dám nói lung tung, đến lúc đó đợi cho tới khi thích hợp, nàng sẽ thể hiện cho thật tốt, để cho Tạ Thư Dật biết, nàng tốt hơn Hải Nhạc nhiều.
Từng nhân vật đều phải diễn một đoạn hành động kinh điển hoặc lời thoại kinh điển của nhân vật mình, sau đó, còn phải chấm điểm biểu diễn trên từng phương diện trang phục, hình tượng, sau đó, lại chọn ra người diễn xuất sắc nhất, người được tốt nhất, nghe nói sẽ có giải thưởng lớn bí mật.
Hải Hoan có hơi hoảng sợ bất an rồi, nàng nghĩ rằng nhiều lắm chỉ là diễn trang phục với tạo hình, làm sao nghĩ được sẽ có những thứ này nữa, bản thân nàng cũng không thích anime Inuyasha này, cho nên, động tác hay lời thoại kinh điển của nhân vật Kagome này, làm sao mà nàng biết a? (È, Shi cũng không thích nhân vật Kagome với Inuyasha bằng Sesshoumaru sama với Rin chan )
Cuối cùng, đến phiên Tạ Thư Dật lên diễn, mà Hải Hoan, sau khi hắn diễn xong nàng cũng phải lên sân khấu, nàng biểu diễn xong rồi, còn phải diễn chung với Tạ Thư Dật một đoạn nữa, cuối cùng chờ Tạ Thư Dật diễn xong, Hải Hoan cố gắng lên sân khấu, đứng yên đó đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nói được.
Dưới đài truyền đến những tiếng xì xào, Tạ Thư Dật cũng không biết Hải Nhạc bị thế nào, lý ra nàng sẽ không bị thành như vậy, hắn nhớ rõ Kagome là nhân vật anime Hải Nhạc thích nhất mà.
Hắn đành phải chạy lên đài, thấp giọng hỏi nàng: “Sao lại thế này? Em nói đại vài câu là được rồi.”
“Phải nói như thế nào? Em chưa từng xem phim Inuyasha, em không biết nói cái gì hết.” Hải Hoan chỉ có thể nói nói thật.
Tạ Thư Dật ngây ngẩn cả người, làm sao có thể? Hắn nhớ rõ Hải Nhạc mê Inuyasha nhất, cũng thích nhân vật Kagome này nhất, làm sao có thể không biết nói cái gì? Trừ phi… trừ phi cô ta không phải là Hải Nhạc!
“Em là Trì Hải Hoan phải không?” Tạ Thư Dật rõ ràng đã hơi tức giận.
“Em… em là Trì Hải Hoan.” Trì Hải Hoan đành phải thừa nhận.
Tạ Thư Dật cũng không nói gì, xoay người lập tức chạy ra như một cơn gió lốc, ném nàng đứng một mình ở trên đài, không còn cách nào khác, nàng đành phải chạy xuống theo.
Nàng chưa kịp đuổi theo Tạ Thư Dật, đã trơ mắt nhìn Tạ Thư Dật lái xe rời khỏi nhà Sở Lâm Phong.
Nàng thật không ngờ đơn giản chỉ là nàng không phải là Hải Nhạc, vậy mà Tạ Thư Dật lại để nàng lại một mình ở chỗ này rồi! Chỗ này một người nàng cũng không quen biết!
Không còn cách nào, nàng chỉ có thể một mình ngồi taxi về nhà, trở về, liền nhìn thấy khuôn mặt không vui của bố Tạ.
“Hải Hoan, không phải Hải Nhạc nói con với anh hai cùng đi đến nhà Lâm Phong chơi đấy sao? Sao các con đều về nhà một mình thế này? Đã xảy ra chuyện gì?” Bố Tạ hỏi nàng.
Nga, thì ra hắn đã trở về rồi, Hải Hoan thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Cũng không có gì ạ, có thể là anh Thư Dật thấy con đứng chung với những anh trai khác, anh ấy bị tức giận một chút, cho nên, anh ấy bỏ con lại về nhà trước thôi.” Hải Hoan nói. (ta chém )
Nàng tổng không thể nói Thư Dật cố ý bỏ lại mình được, cái đó rất mất mặt a.
“Nga, là thế à?” Bố Tạ cùng mẹ Hải Nhạc hai người nhìn nhau, lộ ra vẻ ngầm hiểu .
“Thì ra tên tiểu tử này vào xuân sớm a! Ha ha ha ha, cái đó, chuyện của tụi nhỏ, không có việc gì không có việc gì, chúng ta đi ngủ đi.” Bố Tạ đứng lên.
Ông cười hì hì nhìn Hải Hoan, nói: “Tên tiểu tử đó, sao có thể để con ở lại một mình cơ chứ, con đừng để ý đến nó, bố sẽ chỉnh lại nó, con cũng đi ngủ sớm đi.”
Sau đó, cười ha ha ôm mẹ Hải Nhạc lên lầu.
Trở lại phòng, ông nói với mẹ Hải Nhạc: “Thật không ngờ, tiểu tử này lại đi thích Hải Hoan nhà em rồi, nổi giận lớn như vậy, thì ra chỉ là vì Hải Hoan đứng cùng với mấy tên con trai khác, anh còn tưởng là có chuyện gì nữa chứ, đứa nhỏ yêu đương, em nói xem việc này, nên làm sao bây giờ?”
Mẹ Hải Nhạc trầm mặc thật lâu sau, hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Bố Tạ phẩy tay, nói: “Còn có thể làm sao nữa? Chúng ta ở một bên nhìn, nếu có thể thành công, chính là một việc vui lớn a, nếu không thể thành công, cũng không có gì cả, vẫn là người một nhà, ha ha, duyên phận a, thật không ngờ tiểu tử này, Hải Nhạc ở bên cạnh hắn đã nhiều năm rồi, hắn không hề vừa ý, cứ xem Hải Nhạc như em gái thôi, Hải Hoan mới đến đây chưa bao lâu, lại chấm trúng Hải Hoan rồi! Duyên phận a! Chỉ có điều, đây đúng là điều anh hi vọng , đem Hải Nhạc cho hắn, anh còn có chút luyến tiếc, anh thật sự xem nó như con gái ruột mà thương đó nha, em cũng biết mà, nếu hai người bọn họ đi cùng nhau, anh cũng thực sự hơi hơi không tiếo nhận được, hơn nữa, Hải Nhạc tính tình hiền lành, Thư Dật tính tình thì lại nóng nảy, chỉ sợ hai người không thích hợp, sau này Hải Nhạc sẽ không quản được nó, Hải Hoan lại khác, anh cảm thấy Hải Hoan rất có chủ kiến, làm chuyện gì cũng rạch ròi rõ ràng, đám người hầu cũng nói nó rất tốt, anh thật sự rất hi vọng Hải Hoan cùng Thư Dật có thể tu thành chính quả đó.
Mẹ Hải Nhạc cười cười: “Nhìn kĩ lại đi, Hải Hoan vẫn là con nít, hơn nữa, bây giờ vẫn chưa rõ Thư Dật có phải vì Hải Hoan mới nổi giận hay không, chúng ta cũng chỉ ở trong này mà suy đoán lung tung mà thôi, lời này, anh nói riêng với em là được, đừng tiết lộ cho bọn nhỏ, bằng không lỡ mà nghĩ sai, về sau mọi người ở cùng với nhau, sẽ rất xấu hổ.”
“Aizzz, con anh anh biết mà, nó nhất định là vì tình cảm mới trở nên như vậy, em yên tâm đi, có muốn đánh cược thử không, anh cá là nó chắc chắn là vì Hải Hoan, không phải vì cô gái nào khác đâu.” Bố Tạ nói chắc như đinh đóng cột.
Mẹ Hải Nhạc cười lắc đầu: “Em không cá cái này với anh đâu, con của anh, em hiểu được bao nhiêu cơ chứ, em chỉ cảm thấy, Thư Dật chưa chắc đã thích Hải Hoan, em cảm thấy Hải Hoan cũng không phải kiểu người mà nó thích, cho nên, việc này, chúng ta tốt nhất là đừng ở đây mà đoán nữa, cũng đừng để lộ ra, chúng ta hãy đứng một bên mà chờ xem thôi.”
“Được rồi, nghe lời em đi.” Bố Tạ cười nói.
“Hải Hoan, em ăn.” Tạ Thư Dật đột nhiên gắp đồ ăn vào bát Hải Hoan.
Hải Hoan sững sờ một chút, không rõ tự nhiên Tạ Thư Dật lại đi lấy lòng nàng, phải biết rằng từ sau lễ Giáng Sinh, Tạ Thư Dật đều không hề nói chuyện với nàng nữa, hại nàng chạy đến chỗ Hải Nhạc hỏi, Tạ Thư Dật có phải đang giận nàng hay không, mà Hải Nhạc cũng không thể tìm ra nguyên nhân gì, bởi vì Tạ Thư Dật cũng không để ý nó nữa.
Thật không ngờ người một nhà ngồi nghiêm chỉnh trong khách sạn ăn tiệc mừng năm mới, hắn lại chủ động gắp rau cho nàng, làm nàng thụ sủng nhược kinh a.
“Cảm ơn anh hai, cám ơn.” Nàng cười ngọt ngào với Tạ Thư Dật.
Bố Tạ vui vẻ vươn khuỷu tay đụng đụng mẹ Hải Nhạc, nao nao miệng về phía hai đứa nhóc
Mẹ Hải Nhạc làm bộ như không thấy cái gì hết, liếc xéo.
Hải Nhạc cúi gằm, im lặng ăn cơm.
Nàng biết Tạ Thư Dật thật sự tức giận, từ đêm đó về sau, đừng nói là nói chuyện với nàng, ngay cả liếc nhìn nàng một cái, cũng không có, đến trường, hắn cũng đi một mình, không bao giờ chở nàng nữa, nàng chỉ có thể nhờ bác Cương đưa nàng đi, cho nên, nàng thường thường ngồi cùng với chị hai, trường chị hai phải đi xa một chút, mà chị hai lúc nào cũng quấn quít lấy nàng hỏi có chuyện có liên quan đến Tạ Thư Dật, trong lòng nàng lại cảm thấy thật buồn phiền.
Thật không ngờ, hôm nay hắn lại đột nhiên chủ động lấy lòng Hải Hoan, cái này chứng tỏ, hắn thật sự chuẩn bị theo đuổi Hải Hoan, chuẩn bị làm cho chị ấy trở thành bạn gái của hắn sao?
Nàng giật cả mình, nhẹ buông tay, cây đũa bị đánh rơi xuống trên nền đá cẩm thạch của khách sạn.
/269
|