Giang xinh đẹp nhón chân lên, ở trên trán Giang Triết khẽ hôn.
Giang Triết trong nháy mắt ngốc lăng, sau đó kịp phản ứng.
"Không được ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu."
Giang Triết kháng nghị.
"Cốc cốc cốc" bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, mặt Giang Triết dần dần tối tăm.
Giang Thiến Nhi nhân cơ hội từ trong ngực Giang Triết chạy ra ngoài.
Giang Triết hận không thể đá một cước, có thể không tức giận sao? Thật vất vả tranh thủ được từ thiện vậy mà lại bay đi mất.
"Ca ca, nhớ phải mỉm cười nha."
Hết lần này tới lần khác cô còn không sợ chết ở một bên nhắc nhở.
Giang Triết nhìn về phía cô nhưng không thể giận cũng không thể tức, nếu là trước kia còn có thể đem tức giận trút lên người ngoài cửa, nhưng, hôm nay, câu "Nhớ phải mỉm cười" giống như Kim Cô Chú (câu thần chú, nhưng mình thấy để vạy hay hơn) , anh đột nhiên cảm thấy bản thân thạt là mệnh khổ.
Giang Triết đi tới cửa, lập tức kéo cửa ra, người ngoài cửa bản vễnh tai, lần này thiếu chút nữa ngã vào.
"Tổng giám đốc."
Người nọ cung kính gọi.
"Hừ."
Giang Triết trong lỗ mũi khẽ hả giận.
"Anh."
Người sau lưng thanh âm ngọt ngào tựa hồ đang nhắc nhở Giang Triết.
Giang Triết hướng về phía người nọ giương lên khóe miệng.
"Chuyện gì?"
Giọng nói lại vẫn lạnh như cũ.
"Phần văn kiện này xin tổng giám đốc nhìn một chút."
Giang Triết vừa muốn nói có thể biến, sau lưng lại gọi: "Anh."
Giang Triết không hiểu thế nào, anh quay đầu, , giang Thiến Nhi hướng về phía ann cười, chỉ gò má anh.
"Được, đi đi."
Hít một hơi thật sâu, rốt cuộc lấy thanh âm không bình thường nói.
Người đứng ở cửa mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhờ cậy, tổng giám đốc thân ái, ngài hãy dùng là thanh âm bình thường đi, nếu như ngươi dùng cái thanh âm này cho người phía dưới làm báo cáo, đoán chừng toàn bộ trở về bị ngươi hù chết.
Giang Triết nhìn thấy người trước mắt mất hồn, mặt lập tức nghiêm lại, "Còn không đi?"
Người nọ quay người bỏ chạy, vô ảnh vô ảnh mất tích.
Giang Triết xoay người, giang Thiến Nhi nhìn anh lắc đầu.
"Anh."
"Không có phần thưởng, cho nên không có kịch tính."
"Như vậy còn phải có phần thưởng? Nếu như anh mỗi ngày mỉm cười với ngươi cấp dưới, họ sẽ vui vẻ, làm việc cũng sẽ có hiệu quả như vậy người được lợi lớn nhất là ai? Hay là anh? Tổng giám đốc tập đoàn Minh Đế?"
"Đây cũng là phần thưởng tốt nhất."
"Phần thưởng như vậy anh không lạ gì."
Giang Triết nói xong, đi tới trước mặt Giang Thiến Nhi, từ trên cao nhìn cô.
"Nghiêm mặt lâu, đối với thân thể anh cũng không tiện a, thân thể anh không tốt, hai chúng ta, hai chúng ta. . . . . ." Giang xinh đẹp thanh âm nhỏ dần.
Giang Triết trong nháy mắt ngốc lăng, sau đó kịp phản ứng.
"Không được ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu."
Giang Triết kháng nghị.
"Cốc cốc cốc" bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, mặt Giang Triết dần dần tối tăm.
Giang Thiến Nhi nhân cơ hội từ trong ngực Giang Triết chạy ra ngoài.
Giang Triết hận không thể đá một cước, có thể không tức giận sao? Thật vất vả tranh thủ được từ thiện vậy mà lại bay đi mất.
"Ca ca, nhớ phải mỉm cười nha."
Hết lần này tới lần khác cô còn không sợ chết ở một bên nhắc nhở.
Giang Triết nhìn về phía cô nhưng không thể giận cũng không thể tức, nếu là trước kia còn có thể đem tức giận trút lên người ngoài cửa, nhưng, hôm nay, câu "Nhớ phải mỉm cười" giống như Kim Cô Chú (câu thần chú, nhưng mình thấy để vạy hay hơn) , anh đột nhiên cảm thấy bản thân thạt là mệnh khổ.
Giang Triết đi tới cửa, lập tức kéo cửa ra, người ngoài cửa bản vễnh tai, lần này thiếu chút nữa ngã vào.
"Tổng giám đốc."
Người nọ cung kính gọi.
"Hừ."
Giang Triết trong lỗ mũi khẽ hả giận.
"Anh."
Người sau lưng thanh âm ngọt ngào tựa hồ đang nhắc nhở Giang Triết.
Giang Triết hướng về phía người nọ giương lên khóe miệng.
"Chuyện gì?"
Giọng nói lại vẫn lạnh như cũ.
"Phần văn kiện này xin tổng giám đốc nhìn một chút."
Giang Triết vừa muốn nói có thể biến, sau lưng lại gọi: "Anh."
Giang Triết không hiểu thế nào, anh quay đầu, , giang Thiến Nhi hướng về phía ann cười, chỉ gò má anh.
"Được, đi đi."
Hít một hơi thật sâu, rốt cuộc lấy thanh âm không bình thường nói.
Người đứng ở cửa mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhờ cậy, tổng giám đốc thân ái, ngài hãy dùng là thanh âm bình thường đi, nếu như ngươi dùng cái thanh âm này cho người phía dưới làm báo cáo, đoán chừng toàn bộ trở về bị ngươi hù chết.
Giang Triết nhìn thấy người trước mắt mất hồn, mặt lập tức nghiêm lại, "Còn không đi?"
Người nọ quay người bỏ chạy, vô ảnh vô ảnh mất tích.
Giang Triết xoay người, giang Thiến Nhi nhìn anh lắc đầu.
"Anh."
"Không có phần thưởng, cho nên không có kịch tính."
"Như vậy còn phải có phần thưởng? Nếu như anh mỗi ngày mỉm cười với ngươi cấp dưới, họ sẽ vui vẻ, làm việc cũng sẽ có hiệu quả như vậy người được lợi lớn nhất là ai? Hay là anh? Tổng giám đốc tập đoàn Minh Đế?"
"Đây cũng là phần thưởng tốt nhất."
"Phần thưởng như vậy anh không lạ gì."
Giang Triết nói xong, đi tới trước mặt Giang Thiến Nhi, từ trên cao nhìn cô.
"Nghiêm mặt lâu, đối với thân thể anh cũng không tiện a, thân thể anh không tốt, hai chúng ta, hai chúng ta. . . . . ." Giang xinh đẹp thanh âm nhỏ dần.
/278
|