"Sao vậy?"
Giang Triết cảm thấy được sắc mặt Giang Thiến Nhi quái dị.
Sắc mặt cô vốn đã trắng bệch, giờ phút này không có một tia huyết sắc, bộ ngực kịch liệt phập phồng, mắt nhìn chằm chằm mặt của anh.
"Thiến Nhi." Giang Triết tiến lên một bước.
́
"Đừng có đụng em.́"
Giang Thiến Nhi lui về phía sau một bước, ánh mắt như cũ nhìn chằm chằm anh́
̣Tĩnh tâm lại, nếu như cô không phải là em gái cùng cha khác mẹ của Giang Triết, thì cô có thể đường hoàng nói với Giang Triết: "Giang Triết, không cho phép anh cùng cô gái khác ở chung một chỗ, em tuyệt đối không cho phép, anh biết không?" ̉
Nhưng là, giữa cô và Giang Triết có một khoảng cách khổng lồ giống như ngọn núi mà cô và anh không có biện pháp vượt qua.
"Thiến Nhi."
Giang Triết cau mày, rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì.
Trong khoảng thời gian này, hai người hòa hợp chung sống, giờ phút này Giang Thiến Nhi giống như Gallo xù lông, căn bản không cho phép anh đụng vào.
"Anh."
Giang Thiến Nhi rốt cuộc chậm rãi mở miệng, nước mắt lại lần nữa rơi xuống.
"Sao vậy?"
Giang Triết luống cuống tay chân, trong lòng lại đem những người đi theo Giang Thiến Nhi mắng một trận. Đều là một lũ vô dụng.
"Anh, anh, anh, anh." Giang Thiến Nhi chỉ lặp đi lặp lại một từ như vậy, cô liều mạng khắc chế mình, nhưng là trong lòng vẫn quặn đau.
"Anh, anh."
Giang Triết thở dài một hơi, anh dang tay ra, ôm Giang Thiến Nhi vào trong ngực.
Anh không thể hôn lên nước mắt trên mặt cô, chỉ có thể ôm cô, chỉ có thể ôm cô.
"Anh ở đây, anh ở đây?"
Giang Thiến Nhi gục trên đầu vai Giang Triết, có lẽ đây là lần cuối cùng từ nay về sau, Tiêu Lang không bao giờ thuộc về bản thân nữa (Tiêu Lang: cách gọi thân mật đối với người yêu)
Giang Thiến Nhi cố gắng hít lỗ mũi một cái, sau đó đẩy Giang Triết ra.
Cô nhìn Giang Triết, khéo miệng lộ ra một nụ cười.
"Anh, anh biết không, em sắp được làm cô cô rồi."
Giang Triết sửng sốt, sau đó nghĩ tới Lục Không Cách.
Trong khoảng thời gian này, anh không ngừng hỏi Giang Phấn tin tức của Lục Không Cách, nhưng trả lời anh chỉ luôn có ba chữ.
Vì chuyện lần này, Giang Triết còn hung hăng mắng Giang Phấn một trận.
"Thiến Nhi, em nói bậy gì vậy?"
"Anh, mới vừa rồi Lục Không Cách tới tìm em, cô ta nói, bản thân mang thai con của anh."
Cặp mắt Giang Triết cơ hồ muốn bốc lửa, thì ra đây cũng chính là mục đích của Lục Không Cách.
Anh nhìn mắt Giang Thiến Nhi xưng đỏ trong đầu đột nhiên thoáng qua cái gì..̀
Giang Triết cảm thấy được sắc mặt Giang Thiến Nhi quái dị.
Sắc mặt cô vốn đã trắng bệch, giờ phút này không có một tia huyết sắc, bộ ngực kịch liệt phập phồng, mắt nhìn chằm chằm mặt của anh.
"Thiến Nhi." Giang Triết tiến lên một bước.
́
"Đừng có đụng em.́"
Giang Thiến Nhi lui về phía sau một bước, ánh mắt như cũ nhìn chằm chằm anh́
̣Tĩnh tâm lại, nếu như cô không phải là em gái cùng cha khác mẹ của Giang Triết, thì cô có thể đường hoàng nói với Giang Triết: "Giang Triết, không cho phép anh cùng cô gái khác ở chung một chỗ, em tuyệt đối không cho phép, anh biết không?" ̉
Nhưng là, giữa cô và Giang Triết có một khoảng cách khổng lồ giống như ngọn núi mà cô và anh không có biện pháp vượt qua.
"Thiến Nhi."
Giang Triết cau mày, rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì.
Trong khoảng thời gian này, hai người hòa hợp chung sống, giờ phút này Giang Thiến Nhi giống như Gallo xù lông, căn bản không cho phép anh đụng vào.
"Anh."
Giang Thiến Nhi rốt cuộc chậm rãi mở miệng, nước mắt lại lần nữa rơi xuống.
"Sao vậy?"
Giang Triết luống cuống tay chân, trong lòng lại đem những người đi theo Giang Thiến Nhi mắng một trận. Đều là một lũ vô dụng.
"Anh, anh, anh, anh." Giang Thiến Nhi chỉ lặp đi lặp lại một từ như vậy, cô liều mạng khắc chế mình, nhưng là trong lòng vẫn quặn đau.
"Anh, anh."
Giang Triết thở dài một hơi, anh dang tay ra, ôm Giang Thiến Nhi vào trong ngực.
Anh không thể hôn lên nước mắt trên mặt cô, chỉ có thể ôm cô, chỉ có thể ôm cô.
"Anh ở đây, anh ở đây?"
Giang Thiến Nhi gục trên đầu vai Giang Triết, có lẽ đây là lần cuối cùng từ nay về sau, Tiêu Lang không bao giờ thuộc về bản thân nữa (Tiêu Lang: cách gọi thân mật đối với người yêu)
Giang Thiến Nhi cố gắng hít lỗ mũi một cái, sau đó đẩy Giang Triết ra.
Cô nhìn Giang Triết, khéo miệng lộ ra một nụ cười.
"Anh, anh biết không, em sắp được làm cô cô rồi."
Giang Triết sửng sốt, sau đó nghĩ tới Lục Không Cách.
Trong khoảng thời gian này, anh không ngừng hỏi Giang Phấn tin tức của Lục Không Cách, nhưng trả lời anh chỉ luôn có ba chữ.
Vì chuyện lần này, Giang Triết còn hung hăng mắng Giang Phấn một trận.
"Thiến Nhi, em nói bậy gì vậy?"
"Anh, mới vừa rồi Lục Không Cách tới tìm em, cô ta nói, bản thân mang thai con của anh."
Cặp mắt Giang Triết cơ hồ muốn bốc lửa, thì ra đây cũng chính là mục đích của Lục Không Cách.
Anh nhìn mắt Giang Thiến Nhi xưng đỏ trong đầu đột nhiên thoáng qua cái gì..̀
/278
|