Chương 230: Dấm chua thêm đường là cái gì (1)
Giang Triết dừng bước, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Đỗ Hân Lệ.
"Cô rốt cuộc muốn nói cái gì? Cô rốt cuộc muốn tôi buông tha cái gì?"
Tay nắm thật chặt bên người, trên trán đã lộ gân xanh.
Hôm nay nếu anh không khống chế được chính mình, tay kia thật sự xuống như vậy.
"Oh, tôi biết rồi, cô sẽ không nghĩ là công ty cô phá sản nguyên nhân do tôi chứ?"
Giang Triết cười nhạt một chút, "Đỗ Hân Lệ, thật sự là quá đề cao tôi. Giang Triết tôi đúng là lợi hại, nhưng tới bây giờ còn chưa lợi hại đến trình độ như vậy."
"Tôi có thể hiểu tâm tình của cô, nhưng tôi cũng xin khuyên một câu, không cần tùy tiện bắt lấy cái gì liền cắn loạn một ngụm."
Sắc mặt Đỗ Hân Lệ lập tức thay đổi, "Giang Triết, tôi đã bỏ đi tất cả tôn nghiêm, đau khổ cầu xin như thế, vì sao anh còn không chịu buông tay?"
Mọi người bên cạnh bàn luận ầm ĩ, đều chỉ trích Đỗ Hân Lệ hơi quá đáng.
Giang Triết cũng không nói gì, chỉ là nhìn Đỗ Hân Lệ.
Thật ra cái gì anh cũng không cần nói, những người bên cạnh đó đã thay anh nói toàn bộ.
"Tổng giám đốc Giang, tổng giám đốc Giang."
Nước mắt Đỗ Hân Lệ thiếu chút nữa đã chảy xuống, ngày hôm qua mình ở chỗ này chờ suốt một đêm, chỉ sợ sẽ bỏ qua Giang Triết.
Cô ta đem tất cả vật quý giá toàn bộ áp ở trên mặt, thật ra hiện tại chỉ cần có người ra tay, công ty vẫn có khả năng cứu vãn, hoặc là Đông Sơn tái khởi.
Nhưng, mấu chốt là Giang Triết, anh là nhân vật quan trọng của thành phố A, nếu như anh không nói, chỗ này ai còn giám vươn tay giúp đỡ cô ta.
Thật ra, ngay từ đầu cô ta đã làm sai rất nhiều chuyện, cô ta không nên ở trước mặt nhiều người nói thẳng là Giang Triết làm chuyện kia, đây là chuyện sai lầm lớn nhất của cô ta.
" Mọi người nhường một chút, hôm nay tôi còn có việc cần hoàn thành, không có thời gian rỗi tiếp những người tạp vụ lãng phí thời gian."
Chung quanh lại là một mảnh cười vang, rất nhanh có người nhường một đường.
Giang Triết lên xe, sau đó gọi điện thoại cho vệ sĩ.
"Lần sau không cần để cho tôi thấy cô ta."
Người phụ nữ độc ác như vậy, người phụ nữ giỏi tâm kế như vậy, không phải mình có thể trêu chọc, chủ yếu là sợ Thiến Nhi bị tổn thương, dù sao mặc kệ an toàn của mình công việc làm thế nào đến đúng nơi, trăm mật vẫn có một sơ.
Trở lại phòng làm việc, mở máy tính ra, Lâm Mẫn gửi tới đây một trang web, mở ra vừa thấy, thiếu chút nữa bật cười.
Cũng không biết là ai thậm chí có tốc độ nhanh như vậy, vừa mới ở trong gara xảy ra chuyện đã lập tức có người đã đăng trên diễn đàn, phía trên kia lời nói Đỗ Hân Lệ không sót một chữ.
Hơn nữa ảnh chụp cũng thật rõ ràng, thậm chí biểu tình trên mặt Đỗ Hân Lệ đều là rất rõ ràng.
Người đăng bài kia nói, thật không ngờ buổi sáng hôm nay thế nhưng chứng kiến một màn đặc sắc như thế, phải nói tấm lòng tổng giám đốc Minh Đế cực kỳ rộng lớn.
Khóe miệng Giang Triết khẽ giơ lên, con chuột đang dời xuống, bỗng nhiên điện thoại nội bộ vang lên.
"Tổng giám đốc Giang, có một Tần tiểu thư muốn gặp anh. Cô ấy không có hẹn trước."
Tần tiểu thư? Tần Trà?
Tốc độ rất nhanh, trong ánh mắt Giang Triết lộ ra khen ngợi.
"Mời cô ấy vào."
Mấy phút sau, Tần Trà xuất hiện ở trước mặt Giang Triết.
"Tổng giám đốc Giang."
Tần Trà tự nhiên phóng khoáng hướng Giang Triết lên tiếng chào hỏi.
"Mời ngồi."
Giang Triết chỉ sô pha, sau đó nhấn điện thoại nội bộ, cho Lâm Mẫn mang cà phê vào.
"Thật không ngờ động tác của Tần tiểu thư nhanh như vậy, à, không, tổng giám đốc Tần."
Giang Triết cười sang sảng, Giang Triết như vậy rất ít xuất hiện trước mặt người khác.
Anh thật sự vui vẻ.
"Tổng giám đốc Giang, làm cho anh chê cười, Giang thúc thúc trước kia từng nói qua với cha tôi, trừ khi là tổng giám đốc Giang tự mình phát hiện, nếu không sẽ không cho tổng giám đốc Giang biết có một công ty như vậy."
Giang Triết gật đầu.
Tần Trà nở nụ cười.
"Tổng giám đốc Giang không biết vì sao Giang thúc thúc nói như vậy?"
Trong giọng nói của cô có chút nhẹ nhàng.
Trước kia Giang Triết không nghĩ ra vì sao thời điểm cùng nói chuyện cùng cô bé này, cảm giác đặc biệt thoải mái, hiện tại mới phát hiện cô nói chuyện có chứa một chút dí dỏm, hơn nữa có thể dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của người khác.
"Giang thúc thúc nói, tính tình tổng giám đốc Giang tương đối cao ngạo."
Nhìn biểu tình trên mặt Giang Triết, Tần Trà không khỏi duỗi đầu lưỡi.
"Tôi nói như vậy, tổng giám đốc Giang sẽ không trách tội chứ?"
Giang Triết lắc đầu, vừa vặn Lâm Mẫn mang cà phê vào, đề tài của hai người liền ngừng lại.
Chờ sau khi Lâm Mẫn đi ra, Tần Trà lại lần nữa nói: "Công ty này kiếm được vô cùng tiền, nghe nói lúc trước thời điểm Giang thúc thúc khởi đầu là nhất thời, chỉ là vì những công thần có cuộc sống an nhàn. Sau lại phát hiện lợi nhuận công ty làm cho người khác chậc lưỡi, làm cho mọi người đều cảm giác ngoài ý muốn. Vì thế, công ty được giữ lại. Giang thúc thúc không nói cho anh là ngộ nhỡ thời điểm Minh Đế gặp nạn,có thể vươn tay giúp đỡ, ông nói nếu cho anh biết anh tiếp nhận hai công ty sẽ có áp lực. Chỉ là thật không ngờ Giang thúc thúc thế nhưng ra đi sớm như vậy. Cho nên, khi đó thời điểm Minh Đế rơi vào khốn cảnh, công ty chúng ta cũng lâm vào khốn cảnh, cùng tổng giám đốc Giang giống nhau, tôi cũng tạm thời được mời đến đây.
Chương 231: Dấm chua thêm đường là cái gì (2)
"Nói như vậy, tôi và cô đồng bệnh tương liên rồi."
Giang Triết khẽ cười, ngay cả mình cũng không ý thức được thời điểm mình nói ra những lời này có chứa một chút mập mờ.
Sắc mặt Tần Trà hơi đỏ lên, nhưng trong nháy mắt khôi phục tự nhiên.
"Làm sao có thể? Tổng giám đốc Giang quản lý một công ty lớn như vậy, mà công ty tôi chỉ là công ty nhỏ."
Giang Triết khẽ lắc đầu.
"Làm sao có thể là công ty nhỏ, chính là tôi biết qua thực lực của công ty cô."
" Uhm,Tổng giám đốc Giang nói đùa."
Cái mũi xinh xắn Tần Trà hơi nhíu lại với nhau, sau đó con mắt khẽ di chuyển.
"Oh, tôi biết rồi, thì ra tổng giám đốc Giang đang khen chính mình, dù sao đó cũng là công ty của anh."
"Không có, không có."
Giang Triết liên tục xua tay.
Tin tức này thật sự là quá kinh người, mặc dù ngày hôm qua mình có chuẩn bị tâm lý, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn là có chút khó có thể tiếp nhận.
Nghĩ lại mình cũng không phải người bình thường, thời điểm đối mặt tin tức như thế, vẫn thật sự kinh ngạc, nếu người bình thường biết, biểu hiện sẽ như thế nào.
"Đúng rồi, tổng giám đốc Giang, hôm nay tôi tới đây là muốn đem tài khoản công ty cho anh xem một chút, còn có bởi vì lợi nhuận công ty không ngừng tăng, mấy năm nay tài sản của anh đã vĩ đại rồi, có lẽ tổng giám đốc Giang không quan tâm số tiền này, nhưng là tốt xấu hay là xem qua một chút."
Tần Trà nói xong, liền lấy từ trong túi của mình ra một quyển giấy tờ .
"Đây đã sửa sang lại, phần trên là lợi nhuận hàng năm, còn có tài sản của ah tổng giám đốc Giang."
Giang Triết nửa tin nửa ngờ nhận lấy giấy tờ.
Thật ra, tuy Tần Trà nói là công ty nhỏ, tuyệt đối không phải công ty nhỏ, nếu không, Giang Triết cũng sẽ không hợp tác với cô, mặc dù lúc trước là Tần Trà tìm tới cửa .
Thời điểm nhìn thấy những giấy tờ kia, anh vẫn là ngạc nhiên, ngẩng đầu, nhìn Tần Trà, người đang hướng về phía anh cười khẽ.
"Như thế nào? Tổng giám đốc Giang không vừa lòng với kết quả như vậy sao?"
Khóe miệng Giang Triết khẽ giơ lên, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Mặc dù không có cách nào so sánh với Minh Đế, nhưng so với chính mình tưởng tượng hơn nhiều lắm.
"Hẳn là tôi nên cám ơn cô?"
Giang Triết đứng dậy, sau đó đi tới trước mặt Tần Trà.
Tần Trà chỉ là cười, sau đó vươn tay.
Giang Triết nhẹ nhàng nắm tay Tần Trà.
Ngoại trừ Giang Thiến đây là lần đầu tiên ở bên ngoài anh nắm tay một cô gái —
Khác với tay của Giang Thiến, tay của Tần Trà thế nhưng hơi có chút thô ráp.
Trong mắt Giang Triết thoáng qua một chút nghi ngờ.
Có lẽ biết là trong lòng anh suy nghĩ cái gì, Tần Trà hướng về phía anh nghịch ngợm cười.
"Có phải không giống như tay phụ nữ phải không?"
Giang Triết không nói lời nào, anh tự nhiên nói không nên lời.
Mặc dù đã từng hợp tác với nhau, nhưng tay cô thật ra chưa từng có chú ý tới.
"Tôi chơi đua xe."
Tần Trà nghiêng đầu nói.
Lúc đó, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh cửa sổ hắt vào, ánh sáng mặt trời màu vàng vừa vặn hắt lên trên tóc Tần Trà, tạo thành vầng sáng đẹp mắt.
Một khắc kia, Giang Triết thậm chí có một chút thất thần.
"Anh nhất định nhìn không ra đi."
Tần Trà đắc ý cười.
Khóe miệng Giang Triết khẽ giơ lên.
Nếu không phải Tần Trà nói toạc ra, quả thật anh cũng không nghĩ ra, người trước mắt này xinh xắn lanh lợi, thật không ngờ thế nhưng chơi đua xe.
Tần Trà nhìn lên nhìn xuống đánh giá Giang Triết một chút.
"Tổng giám đốc Giang, ngươi bình thường khẳng định không chơi cái này, tôi cho anh biết, đây chính là một chuyện kích thích. Thời điểm trong lòng tôi có chuyện gì, sẽ đi chơi vài vòng, mỗi khi như vậy, sẽ đem tất cả phiền não quên đi toàn bộ."
Tần Trà hoa chân múa tay vui sướng, trên mặt là hoa mỹ sinh động.
Cảm xúc Giang Triết không khỏi chuyển biến tốt đẹp, kia hẳn là một cái rất kích thích người đi.
"Ở đó tốc độ ở bên trong, tất cả lực chú ý của anh đều ở phía trên kia rồi, chờ thời điểm lắng xuống, anh sẽ liền phát hiện, a, thật sự sảng khoái, toàn thân thoải mái."
Tần Trà nói liên tục mang khoa tay múa chân, ngay cả ánh mắt đều phát sáng rạng rỡ.
"Theo như cô nói như vậy, đúng là có hương vị."
Người trước trước mắt này, thiếu chút nữa sẽ nhảy lên trên bàn .
"Đó là tất nhiên."
Tần Trà nói xong, cầm lấy cà phê uống một hơi cạn sạch.
Giang Triết buồn cười.
Chưa từng có nhìn thấy một cô gái nào uống cà phê như vậy.Chờ uống xong, Tần Trà còn liếm môi một cái.
"Ừ, hôm nay cà phê của tổng giám đốc Giang so với trước kia uống ngon hơn rất nhiều, tôi đoán chừng nguyên nhân là biết hôm nay tôi đưa tiền tới."
Giang Triết cười khẽ: "Đúng vậy, đúng vậy, cho nên lần sau cô đến gặp tôi, tốt nhất mang tiền."
"Không công bằng, rõ ràng là tiền của anh nhiều hơn, dựa vào cái gì còn muốn tôi tặng cho anh."
Tần Trà oa oa kêu to, " Chỉ là, tổng giám đốc Giang, thì ra anh cũng biết nói chuyện cười."
Tần Trà giống như là phát hiện vùng đất mới.
Giang Triết không nói gì, chỉ là trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, ngay cả mình cũng không có phát hiện kể từ sau khi Tần Trà sau khi, tâm tình của mình hình như luôn luôn rất tốt.
/278
|