Mới vừa nhận được điện thoại của nhân viên lễ tân, cô còn chưa kịp vào thông báo, liền vội vàng chạy tới chỗ này, nhưng mà cô biết chắc Tổng giám đốc vẫn đợi ở bên trong tới tận trưa, nói là muốn cùng Đỗ quản lý thương lượng chuyện gì.
Đỗ quản lý, Đỗ quản lý, trong đầu Lâm Mẫn nhanh chóng thoáng qua một suy nghĩ không ổn rồi.
Muốn chết? Sao mình lại sơ ý như vậy, vội vàng đi qua nghênh đón Tiểu thư, lại không nghĩ tới phải báo cho Tổng giám đốc một tiếng, lỡ như lúc Giang tiểu thư đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Đỗ quản lý làm ra động tác thân mật gì, vậy phải làm sao bây giờ?
Lâm Mẫn cũng chỉ mới nhìn thấy hình trên báo, nhưng cô tin tưởng Tổng giám đốc nhìn thấy Tiểu thư sẽ vô cùng vui mừng, bởi vì mỗi lần anh nhìn Đỗ quản lý mỉm cười, nụ cười kia cũng không sâu đến mắt.
Nhưng mà, khi đối mặt với Giang tiểu thư, Tống giám đốc hoàn toàn khác, đó là một loại cưng chìu mà bất kỳ cô gái nào nhìn thấy tim cũng sẽ đập thình thịch.
Cô có chút hối hận.
Mắt thấy Giang tiểu thư sắp đẩy cửa vào, cô vội vàng chạy lên phía trước, sau đó dùng lực đẩy cửa ra.
"Tổng giám đốc, Giang tiểu thư tới."
Cô lớn tiếng kêu lên.
Rõ ràng Đỗ Hân Lệ đang đứng bên cạnh Giang Triết, vừa nghe thấy vậy lập tức nhích tới gần anh, thậm chí cả thân thể đều dính sát lên người của anh.
Vì vậy, Giang Thiến vừa mới vào cửa nhìn thấy ngay một màn thân mật như vậy.
Lâm Mẫn ở trong lòng gào khóc, lấy tay che mắt chậm rãi lui ra ngoài.
Không thể nào, từ lúc nào mình trở nên xui xẻo như vậy.
Khuôn mắt nhỏ nhắn của Giang Thiến hoàn toàn tái nhợt, cô nhìn hai người trước mặt, thân thể tựa như lảo đảo muốn ngã.
Trong lòng Giang Triết như có một con dao xẹt qua, nhưng mà, vẫn tàn nhẫn ôm thật chặt Đỗ Hân Lệ vào trong ngực
Đôi mắt Giang Thiến ngập nước, dù cái gì cũng đã biết, cái gì cũng hiểu, nếu như mới vừa rồi cô còn có chút không dám tin, bây giờ nhìn thấy một màn như vậy đã đủ để đả thương trái tim cô rồi.
Thì ra, từ trước tới giờ đều là tự cô đa tình, sau khi chia tay với anh, cô vẫn luôn dằn vặt đau khổ, mà anh rõ ràng chuyện gì cũng không có.
"Thiến Nhi."
Giang Triết đứng lên, nhìn thấy vẻ mặt của Giang Thiến, trong lòng không chịu được mà đau đớn.
Sắc mặt cô trắng bệch như thế, trắng tới mức nhìn thấy mà đau lòng.
Đôi mày thanh tú của cô nhíu lại thật chặt, ánh mắt dường như muốn khóc, khiến cho trái tim anh tựa như bị ai đó hung hăng bóp nghẹt.
"Em.....tại sao cũng tới?"
Rốt cuộc cũng phải dừng lại bước chân, giọng nói bình thản.
Giọng điệu của anh vô cùng lạnh nhạt, giống như giữa anh và cô căn bản không có quan hệ gì.
Lúc anh nói xong những lời này, thậm chí thần sắc trên mặt cũng đều là lạnh nhạt.
Thậm chí ánh mắt anh nhìn cô còn có một chút không kiên nhẫn.
Nhưng mà, có trời mới biết, anh đã dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể miễn cưỡng khắc chế chính mình, anh chỉ cảm thấy trái tim mình vì người trước mắt mà vỡ tan, tay anh nắm thật chặt thành quả đấm, móng tay đâm thật sâu vào trong da thịt mình.
"Em....."
Phải nói thế nào đây, chẳng lẽ nói mình hi vọng hai người sẽ vui vẻ ở bên nhau, hi vọng mình và anh vĩnh viễn cứ tiếp tục như vậy?
Còn nói mình quá ngây thơ, cho là anh cuối cùng chỉ biết yêu một mình cô?
Cúi đấu, để cho mái tóc dài rũ xuống nhẹ nhàng che kín những thống khổ và bi thưởng ảm đạm trong mắt mình, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, đã cười tươi xinh đẹp.
"Anh đã rất lâu rồi không gọi điện thoại cho em, từ trước đến giờ đó vẫn là chuyện quan trọng, vừa đúng cũng không có chuyện gì, cho nên em đã tới."
Nhẹ nhàng giải thích như vậy, nụ cười xinh đẹp động lòng người như vậy như đang giúp cô che lấp đi những mảnh trái tim đã vụn vỡ.
Tựa như những thống khổ không thể chịu nổi mới vừa rồi kia đã hoàn toàn biến mất.
Có thể như thế nào? Còn có thể như thế nào nữa?
Anh và cô ngoại trừ quay trái, quay phải, còn có thể giao nhau nữa sao?
"Vậy sao?"
Giang Triết gật đầu, sau đó lui về phía sau, lần nữa trở về vị trí của mình.
Đỗ Hân Lệ lập tức giống như bạch tuộc liền bám lấy.
Quả đấm bên người càng siết chặt lại, cuối cùng vẫn ẩn nhẫn chịu đựng.
Tất cả mọi thứ tựa như gió thoảng mây trôi rồi.
"Đúng vậy, chuyện của anh sao có thể không lo lắng đựơc chứ."
Giang Thiến vẫn cười như cũ, chẳng qua ánh mắt từ đầu tới cuối không hề nhìn qua Đỗ Hân Lệ một cái.
Cô vẫn chưa vĩ đại tới mức ấy, một giây trước cô vì tình yêu của mình mà đau đớn không dứt, sẽ không ở giây tiếp theo liền cười cười nói nói với tình địch của mình.
"Ngày hôm qua nhìn thấy tờ báo, anh so với thường ngày đều đẹp trai hơn nha."
"Đó là đương nhiên, Triết anh nói xem có đúng không?"
Đỗ Hân Lệ thổi hơi ở bên tai Giang Triết.
Chân mày Giang Triết nhíu nhíu một cái, sau đó đứng lên.
"Không biết anh gọi điện thoại cho em là muốn nói chuyện gì?"
Giang Thiến coi như không có nghe thấy lời nói của Đỗ Hân Lệ, chỉ là cắm đầu cắm cổ nói.
Sắc mặt Đỗ Hân Lệ hơi khó coi.
Đỗ quản lý, Đỗ quản lý, trong đầu Lâm Mẫn nhanh chóng thoáng qua một suy nghĩ không ổn rồi.
Muốn chết? Sao mình lại sơ ý như vậy, vội vàng đi qua nghênh đón Tiểu thư, lại không nghĩ tới phải báo cho Tổng giám đốc một tiếng, lỡ như lúc Giang tiểu thư đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Đỗ quản lý làm ra động tác thân mật gì, vậy phải làm sao bây giờ?
Lâm Mẫn cũng chỉ mới nhìn thấy hình trên báo, nhưng cô tin tưởng Tổng giám đốc nhìn thấy Tiểu thư sẽ vô cùng vui mừng, bởi vì mỗi lần anh nhìn Đỗ quản lý mỉm cười, nụ cười kia cũng không sâu đến mắt.
Nhưng mà, khi đối mặt với Giang tiểu thư, Tống giám đốc hoàn toàn khác, đó là một loại cưng chìu mà bất kỳ cô gái nào nhìn thấy tim cũng sẽ đập thình thịch.
Cô có chút hối hận.
Mắt thấy Giang tiểu thư sắp đẩy cửa vào, cô vội vàng chạy lên phía trước, sau đó dùng lực đẩy cửa ra.
"Tổng giám đốc, Giang tiểu thư tới."
Cô lớn tiếng kêu lên.
Rõ ràng Đỗ Hân Lệ đang đứng bên cạnh Giang Triết, vừa nghe thấy vậy lập tức nhích tới gần anh, thậm chí cả thân thể đều dính sát lên người của anh.
Vì vậy, Giang Thiến vừa mới vào cửa nhìn thấy ngay một màn thân mật như vậy.
Lâm Mẫn ở trong lòng gào khóc, lấy tay che mắt chậm rãi lui ra ngoài.
Không thể nào, từ lúc nào mình trở nên xui xẻo như vậy.
Khuôn mắt nhỏ nhắn của Giang Thiến hoàn toàn tái nhợt, cô nhìn hai người trước mặt, thân thể tựa như lảo đảo muốn ngã.
Trong lòng Giang Triết như có một con dao xẹt qua, nhưng mà, vẫn tàn nhẫn ôm thật chặt Đỗ Hân Lệ vào trong ngực
Đôi mắt Giang Thiến ngập nước, dù cái gì cũng đã biết, cái gì cũng hiểu, nếu như mới vừa rồi cô còn có chút không dám tin, bây giờ nhìn thấy một màn như vậy đã đủ để đả thương trái tim cô rồi.
Thì ra, từ trước tới giờ đều là tự cô đa tình, sau khi chia tay với anh, cô vẫn luôn dằn vặt đau khổ, mà anh rõ ràng chuyện gì cũng không có.
"Thiến Nhi."
Giang Triết đứng lên, nhìn thấy vẻ mặt của Giang Thiến, trong lòng không chịu được mà đau đớn.
Sắc mặt cô trắng bệch như thế, trắng tới mức nhìn thấy mà đau lòng.
Đôi mày thanh tú của cô nhíu lại thật chặt, ánh mắt dường như muốn khóc, khiến cho trái tim anh tựa như bị ai đó hung hăng bóp nghẹt.
"Em.....tại sao cũng tới?"
Rốt cuộc cũng phải dừng lại bước chân, giọng nói bình thản.
Giọng điệu của anh vô cùng lạnh nhạt, giống như giữa anh và cô căn bản không có quan hệ gì.
Lúc anh nói xong những lời này, thậm chí thần sắc trên mặt cũng đều là lạnh nhạt.
Thậm chí ánh mắt anh nhìn cô còn có một chút không kiên nhẫn.
Nhưng mà, có trời mới biết, anh đã dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể miễn cưỡng khắc chế chính mình, anh chỉ cảm thấy trái tim mình vì người trước mắt mà vỡ tan, tay anh nắm thật chặt thành quả đấm, móng tay đâm thật sâu vào trong da thịt mình.
"Em....."
Phải nói thế nào đây, chẳng lẽ nói mình hi vọng hai người sẽ vui vẻ ở bên nhau, hi vọng mình và anh vĩnh viễn cứ tiếp tục như vậy?
Còn nói mình quá ngây thơ, cho là anh cuối cùng chỉ biết yêu một mình cô?
Cúi đấu, để cho mái tóc dài rũ xuống nhẹ nhàng che kín những thống khổ và bi thưởng ảm đạm trong mắt mình, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, đã cười tươi xinh đẹp.
"Anh đã rất lâu rồi không gọi điện thoại cho em, từ trước đến giờ đó vẫn là chuyện quan trọng, vừa đúng cũng không có chuyện gì, cho nên em đã tới."
Nhẹ nhàng giải thích như vậy, nụ cười xinh đẹp động lòng người như vậy như đang giúp cô che lấp đi những mảnh trái tim đã vụn vỡ.
Tựa như những thống khổ không thể chịu nổi mới vừa rồi kia đã hoàn toàn biến mất.
Có thể như thế nào? Còn có thể như thế nào nữa?
Anh và cô ngoại trừ quay trái, quay phải, còn có thể giao nhau nữa sao?
"Vậy sao?"
Giang Triết gật đầu, sau đó lui về phía sau, lần nữa trở về vị trí của mình.
Đỗ Hân Lệ lập tức giống như bạch tuộc liền bám lấy.
Quả đấm bên người càng siết chặt lại, cuối cùng vẫn ẩn nhẫn chịu đựng.
Tất cả mọi thứ tựa như gió thoảng mây trôi rồi.
"Đúng vậy, chuyện của anh sao có thể không lo lắng đựơc chứ."
Giang Thiến vẫn cười như cũ, chẳng qua ánh mắt từ đầu tới cuối không hề nhìn qua Đỗ Hân Lệ một cái.
Cô vẫn chưa vĩ đại tới mức ấy, một giây trước cô vì tình yêu của mình mà đau đớn không dứt, sẽ không ở giây tiếp theo liền cười cười nói nói với tình địch của mình.
"Ngày hôm qua nhìn thấy tờ báo, anh so với thường ngày đều đẹp trai hơn nha."
"Đó là đương nhiên, Triết anh nói xem có đúng không?"
Đỗ Hân Lệ thổi hơi ở bên tai Giang Triết.
Chân mày Giang Triết nhíu nhíu một cái, sau đó đứng lên.
"Không biết anh gọi điện thoại cho em là muốn nói chuyện gì?"
Giang Thiến coi như không có nghe thấy lời nói của Đỗ Hân Lệ, chỉ là cắm đầu cắm cổ nói.
Sắc mặt Đỗ Hân Lệ hơi khó coi.
/278
|