"Phải, tôi chỉ hi vọng con bé được hạnh phúc, vui vẻ, ngoài ra không có yêu cầu gì khác."
Lúc nói xong câu đó, ánh mắt Lý Thanh Hàng nhìn chằm chằm Giang Triết.
"Tôi nghĩ chắc chắn anh cũng nghĩ như vậy, anh cũng nhất định vi vọng cô ấy sống vui vẻ. Nhưng mà, tại sao anh còn phải làm như vậy?"
Giang Triết không nghĩ tới Lý Thanh Hàng sẽ hỏi mình vấn đề này, anh bất ngờ không kịp phòng bị, rượu vừa mới đưa vào miệng toàn bộ chảy hết ra ngoài.
"Tôi biết có lẽ tôi không có lập trường để nói cái gì, dù sao hai người mới thật sự là người yêu của nhau, nhưng mà, anh biết rõ ràng cô ấy đã đủ đau khổ rồi, tại sao còn làm như vậy?"
Giọng nói của Lý Thanh Hàng có chút 'hưng sư vấn tội', đúng vậy, anh không vui, kể từ lúc sáng sớm hôm nay nhìn thấy Giang Thiến khóc không thành tiếng, anh chỉ hận không được đánh cho Giang Triết đấm.
"Đến cuối cùng vẫn là tổn thương."
Giang Triết vừa nói vừa hỏi lại mình, rót đầy một ly rượu.
"Anh cho rằng tôi muốn như vậy sao? Anh cho rằng tôi muốn làm như vậy sao? Nhìn thấy cô ấy đau lòng, khổ sở, so với cô ấy tôi còn đau lòng hơn. Nhìn cô ấy đứng khóc ở đó, tôi cũng muốn khóc. Nhưng mà, Lý Thanh Hàng, tất cả những chuyện này thì có biện pháp gì chứ?"
Giơ cái chén lên, toàn bộ rượu lập tức chui vào trong bụng, đột nhiên phát hiện, rượi lại đắng chát như vậy.
Anh nhìn về phía nhân viên phục vụ ngoắc tay.
"Thượng Bạch Cửu*". ( Một loại rượu trắng thượng hạng.)
Lý Thanh Hàng muốn ngăn lại, nhưng nhìn bộ dáng của anh ta, anh biết mình không có cách nào ngăn lại được.
Đúng vậy, tất cả chuyện này thì có biện pháp gì được.
Trời cao thật không công bằng, nếu đã để cho bọn họ trở thành anh em ruột, cũng không nên để cho bọn họ yêu nhau, nếu để cho bọn họ yêu nhau thì không cần phải là anh em ruột như vậy.
Nhưng mà, chuyện thống khổ như vậy lại hết lần này tới lần khác đều xảy ra trên người bọn họ, cố tình lại bắt bọn họ phải lựa chọn.
Anh muốn mở miệng khuyên mấy câu, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Rõ ràng anh nên cảm thấy vui vẻ, đúng vậy là vui vẻ, nhưng mà, tại sao khi nhìn thấy cô ấy không vui, trong lòng anh cũng khó chịu và đau khổ như vậy?
"Cô ấy từ nhỏ đã rất ỷ lại vào tôi, bất kể chuyện gì chỉ cần có tôi ơt bên cạnh, cô ấy liền vui mừng hớn hở. Có một lần, tôi ra ngoài đi chơi với bạn học, ăn cơm ở bên ngoài mới về. Lúc về cũng đã hơn mười giờ, cô ấy một mình lẻ loi ngồi ở cửa cầu thang chờ tôi, trên mặt đầy nước mắt. Nhìn thấy tôi, cô ấy nhào tới, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm chặt lấy cánh tay của tôi."
Giang Triết thấp giọng nói.
"Thân thể mềm mại liền dựa vào trông lòng tôi, cái đầu nhỏ cũng thẳng hướng cọ cọ trên người tôi. Sau đó, tôi mới biết, thì ra ngày đó ba mẹ tôi đi ra ngoài, chỉ để lại một mình cô ấy trong nhà. Vừa nghĩ đến điều này tôi liền nổi giận với ba mẹ mình. Đó là lần duy nhất, thật ra thì trong lòng tôi biết rõ đó là vì cái gì. Tôi nghe lời ba mẹ mình, vẫn cho là cô ấy không phải em gái ruột của mình, cho nên đã đặt toàn bộ tình cảm của mình trên người cô ấy."
Giang Triết lại tiếp một chén.
Bởi vì động tác quá nhanh, khiến anh bị sặc ho khan.
"Lý Thanh Hàng, thật ra thì, cô ấy khổ sở, tôi so với cô ấy còn khổ sở hơn. Cô ấy chỉ cần tùy ý mà khóc, còn tôi, vừa có thể tùy ý rơi nước mắt, lại vừa phải cười đối mặt với người tôi không thích. Tôi biết đời này của mình chắc chắn sẽ không yêu bất kỳ người con gái nào khác nữa. Nhưng mà, cô ấy thì khác, cô ấy vẫn còn trẻ, tôi không muốn cuộc sống của cô ấy sẽ trải qua giống tôi như vậy."
"Anh nói......"
Lý Thanh Hàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Giang Triết.
Giang Triết cười khổ một cái, vừa cầm ly rượu lên.
"Giang Triết.... ..."
Lý Thanh Hàng há miệng, nhưng không biết phải nói như thế nào.
Anh chỉ hướng Giang Triết nâng chén lên, sau đó cũng một hơi uống cạn sạch.
Thật ra, chính anh cũng không biết tại sao lúc đầu lại gọi điện thoại cho Giang Triết, anh thậm chí cũng không nghĩ tới sẽ nói với Giang Triết như thế nào, nói chuyện gì.
Anh rất mâu thuẫn, một mặt hi vọng có thể có được Giang Thiến, một mặt hi vọng cô ấy có thể vui vẻ.
Anh biết trên cái thế giới này bất cứ chuyện gì cũng đều trải qua rất khó khăn, giống như Giang Triết và Giang Thiến, giống như anh và Giang Thiến.
Một đêm này, hai người vốn đối với đối phương luôn không có ấn tượng tốt lại tụ tập ở cùng một chỗ, cùng nhau nâng chén, một chén lại một chén uống điên cuồng tựa như trong chén chẳng qua chỉ là rượu trắng,..
Hai người đàn ông này thậm chí hiểu nhau không cần nói.
"Hi vọng, anh có thể đối xử với Giang Thiến thật tốt."
Đôi mắt Giang Triết đã đỏ rực nhìn Lý Thanh Hàng nói từng câu từng chữ.
Lý Thanh Hàng trịnh trọng gật đầu.
"Nhất định sẽ."
Ba chữ đơn giản, cũng là lời cam kết sâu sắc.
Người quen biết với Lý Thanh Hàng đều biết, anh rất ít khi hứa hẹn điều gì, dù cho là tranh đấu trên tòa, anh cũng chỉ nói, "Tôi sẽ tận lực."
Nhưng mà hôm nay đối mặt với Giang Triết, anh lại dùng thái độ trịnh trọng nói chuyện như vậy.
Anh cũng biết, từ nay về sau, mình sẽ đem người con gái tên Giang Thiến đó đặt ở trong trái tim mình, vĩnh viễn bảo vệ cô.
Lúc nói xong câu đó, ánh mắt Lý Thanh Hàng nhìn chằm chằm Giang Triết.
"Tôi nghĩ chắc chắn anh cũng nghĩ như vậy, anh cũng nhất định vi vọng cô ấy sống vui vẻ. Nhưng mà, tại sao anh còn phải làm như vậy?"
Giang Triết không nghĩ tới Lý Thanh Hàng sẽ hỏi mình vấn đề này, anh bất ngờ không kịp phòng bị, rượu vừa mới đưa vào miệng toàn bộ chảy hết ra ngoài.
"Tôi biết có lẽ tôi không có lập trường để nói cái gì, dù sao hai người mới thật sự là người yêu của nhau, nhưng mà, anh biết rõ ràng cô ấy đã đủ đau khổ rồi, tại sao còn làm như vậy?"
Giọng nói của Lý Thanh Hàng có chút 'hưng sư vấn tội', đúng vậy, anh không vui, kể từ lúc sáng sớm hôm nay nhìn thấy Giang Thiến khóc không thành tiếng, anh chỉ hận không được đánh cho Giang Triết đấm.
"Đến cuối cùng vẫn là tổn thương."
Giang Triết vừa nói vừa hỏi lại mình, rót đầy một ly rượu.
"Anh cho rằng tôi muốn như vậy sao? Anh cho rằng tôi muốn làm như vậy sao? Nhìn thấy cô ấy đau lòng, khổ sở, so với cô ấy tôi còn đau lòng hơn. Nhìn cô ấy đứng khóc ở đó, tôi cũng muốn khóc. Nhưng mà, Lý Thanh Hàng, tất cả những chuyện này thì có biện pháp gì chứ?"
Giơ cái chén lên, toàn bộ rượu lập tức chui vào trong bụng, đột nhiên phát hiện, rượi lại đắng chát như vậy.
Anh nhìn về phía nhân viên phục vụ ngoắc tay.
"Thượng Bạch Cửu*". ( Một loại rượu trắng thượng hạng.)
Lý Thanh Hàng muốn ngăn lại, nhưng nhìn bộ dáng của anh ta, anh biết mình không có cách nào ngăn lại được.
Đúng vậy, tất cả chuyện này thì có biện pháp gì được.
Trời cao thật không công bằng, nếu đã để cho bọn họ trở thành anh em ruột, cũng không nên để cho bọn họ yêu nhau, nếu để cho bọn họ yêu nhau thì không cần phải là anh em ruột như vậy.
Nhưng mà, chuyện thống khổ như vậy lại hết lần này tới lần khác đều xảy ra trên người bọn họ, cố tình lại bắt bọn họ phải lựa chọn.
Anh muốn mở miệng khuyên mấy câu, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Rõ ràng anh nên cảm thấy vui vẻ, đúng vậy là vui vẻ, nhưng mà, tại sao khi nhìn thấy cô ấy không vui, trong lòng anh cũng khó chịu và đau khổ như vậy?
"Cô ấy từ nhỏ đã rất ỷ lại vào tôi, bất kể chuyện gì chỉ cần có tôi ơt bên cạnh, cô ấy liền vui mừng hớn hở. Có một lần, tôi ra ngoài đi chơi với bạn học, ăn cơm ở bên ngoài mới về. Lúc về cũng đã hơn mười giờ, cô ấy một mình lẻ loi ngồi ở cửa cầu thang chờ tôi, trên mặt đầy nước mắt. Nhìn thấy tôi, cô ấy nhào tới, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm chặt lấy cánh tay của tôi."
Giang Triết thấp giọng nói.
"Thân thể mềm mại liền dựa vào trông lòng tôi, cái đầu nhỏ cũng thẳng hướng cọ cọ trên người tôi. Sau đó, tôi mới biết, thì ra ngày đó ba mẹ tôi đi ra ngoài, chỉ để lại một mình cô ấy trong nhà. Vừa nghĩ đến điều này tôi liền nổi giận với ba mẹ mình. Đó là lần duy nhất, thật ra thì trong lòng tôi biết rõ đó là vì cái gì. Tôi nghe lời ba mẹ mình, vẫn cho là cô ấy không phải em gái ruột của mình, cho nên đã đặt toàn bộ tình cảm của mình trên người cô ấy."
Giang Triết lại tiếp một chén.
Bởi vì động tác quá nhanh, khiến anh bị sặc ho khan.
"Lý Thanh Hàng, thật ra thì, cô ấy khổ sở, tôi so với cô ấy còn khổ sở hơn. Cô ấy chỉ cần tùy ý mà khóc, còn tôi, vừa có thể tùy ý rơi nước mắt, lại vừa phải cười đối mặt với người tôi không thích. Tôi biết đời này của mình chắc chắn sẽ không yêu bất kỳ người con gái nào khác nữa. Nhưng mà, cô ấy thì khác, cô ấy vẫn còn trẻ, tôi không muốn cuộc sống của cô ấy sẽ trải qua giống tôi như vậy."
"Anh nói......"
Lý Thanh Hàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Giang Triết.
Giang Triết cười khổ một cái, vừa cầm ly rượu lên.
"Giang Triết.... ..."
Lý Thanh Hàng há miệng, nhưng không biết phải nói như thế nào.
Anh chỉ hướng Giang Triết nâng chén lên, sau đó cũng một hơi uống cạn sạch.
Thật ra, chính anh cũng không biết tại sao lúc đầu lại gọi điện thoại cho Giang Triết, anh thậm chí cũng không nghĩ tới sẽ nói với Giang Triết như thế nào, nói chuyện gì.
Anh rất mâu thuẫn, một mặt hi vọng có thể có được Giang Thiến, một mặt hi vọng cô ấy có thể vui vẻ.
Anh biết trên cái thế giới này bất cứ chuyện gì cũng đều trải qua rất khó khăn, giống như Giang Triết và Giang Thiến, giống như anh và Giang Thiến.
Một đêm này, hai người vốn đối với đối phương luôn không có ấn tượng tốt lại tụ tập ở cùng một chỗ, cùng nhau nâng chén, một chén lại một chén uống điên cuồng tựa như trong chén chẳng qua chỉ là rượu trắng,..
Hai người đàn ông này thậm chí hiểu nhau không cần nói.
"Hi vọng, anh có thể đối xử với Giang Thiến thật tốt."
Đôi mắt Giang Triết đã đỏ rực nhìn Lý Thanh Hàng nói từng câu từng chữ.
Lý Thanh Hàng trịnh trọng gật đầu.
"Nhất định sẽ."
Ba chữ đơn giản, cũng là lời cam kết sâu sắc.
Người quen biết với Lý Thanh Hàng đều biết, anh rất ít khi hứa hẹn điều gì, dù cho là tranh đấu trên tòa, anh cũng chỉ nói, "Tôi sẽ tận lực."
Nhưng mà hôm nay đối mặt với Giang Triết, anh lại dùng thái độ trịnh trọng nói chuyện như vậy.
Anh cũng biết, từ nay về sau, mình sẽ đem người con gái tên Giang Thiến đó đặt ở trong trái tim mình, vĩnh viễn bảo vệ cô.
/278
|