Editor: June_duahau
Giang Triết dường như thực sự bề bộn nhiều việc, anh đi lần này, lại không tới ăn cơm tối, mãi cho đến rạng sáng mới về nhà .
Mỗi ngày sau khi về đến nhà việc đầu tiên anh làm là đến tận nơi xem Giang Thiến đã ngủ chưa.
Chỉ là lúc đẩy cửa ra, lại phát hiện người vốn nên ngủ từ sớm giờ phút này lại đang mở cặp mắt sáng trong nhìn Giang Triết.
Phản ứng của Giang Triết chính là tối sầm mặt, bước mấy bước dài đến trước mặt Giang Thiến.
“Thật là hồ nháo!”.
Sau đó vươn tay, định đem người kia ấn vào chăn.
Ai ngờ tay lại vừa tiếp xúc với làn da nhẵn bóng, Giang Triết trong lòng sửng sốt, vén chăn lên, thấy Giang Thiến mặc bộ áo ngủ không tay, hơn nữa áo ngủ kia có chỗ nào giống áo ngủ, căn bản chính là một tấm vải trong suốt xuyên thấu tất cả.
Sắc mặt Giang Triết âm u rất đáng sợ, anh cắn răng vang lên ‘ken két’.
“Giang Thiến, em ngứa da có phải không?”.
Mặc dù trong phòng có máy điều hòa, nhiệt độ không phải là thấp, nhưng cũng không thể ăn mặc như vậy, huống chi cô vừa mới phẫu thuật.
“Anh.”
Giang Thiến dịu dàng nói, sau đó vươn tay, vòng lên cổ Giang Triết.
“Anh, anh, không nên tức giận a.”
Giang Triết bất đắc dĩ thở dài, lấy cánh tay Giang Thiến đang vòng trên cổ anh xuống, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.
“Tại sao không biết quý trọng bản thân hả?”.
“Ai nói, là em muốn làm cho mình vui vẻ đấy.”.
Giang Thiến nhảy mũi một cái, “Anh, trên người anh hình như có mùi nước hoa nha.”
Bộ dạng kia cực kỳ giống cô vợ nhỏ đang ghen.
Tất cả tức giận của Giang Triết lập tức biến mất không còn tăm hơi, “Chỉ cùng nhau thảo luận thôi.”
“Không có làm những chuyện khác sao?”.
Giang Thiến hết lần này tới lần khác không đạt được mục đích nhất định không bỏ qua.
Giang Triết day nhẹ trán một cái, “Cũng cùng nhau ăn cơm.”
Vẻ mặt Giang Thiến là một bộ “Anh xem, anh xem”. Giang Triết không khỏi buồn cười.
“Bất quá đó chỉ là bữa ăn nhanh thôi.”
Giang Thiến vui vẻ trong lòng, chỉ làm bộ ra vẻ như không thèm để ý, ngón tay lại xoắn vạt áo ngủ.
“Không có những cái khác sao?”.
Giang Triết nhìn Giang Thiến, nhưng chỉ là tâm trạng tốt mà cười cười.
Giang Thiến chợt đứng dậy, sau đó đột nhiên ôm Giang Triết, đôi môi nhanh chóng dán lên môi Giang Triết.
Giang Triết chỉ cảm thấy một mảnh mềm mại trên môi, hương thơm của cô trực tiếp xâm nhập vào cánh mũi của mình.
Thật ra Giang Thiến là một cô gái trong sáng, thuần khiết, cô lớn như vậy, mới chỉ cùng Giang Triết hôn mấy lần, cho nên cô căn bản cũng không có một chút kỹ thuật gì.
Cô chỉ biết dán môi mình thật chặt lên môi Giang Triết, sau đó không nhúc nhích gì nữa.
Giang Triết dường như thực sự bề bộn nhiều việc, anh đi lần này, lại không tới ăn cơm tối, mãi cho đến rạng sáng mới về nhà .
Mỗi ngày sau khi về đến nhà việc đầu tiên anh làm là đến tận nơi xem Giang Thiến đã ngủ chưa.
Chỉ là lúc đẩy cửa ra, lại phát hiện người vốn nên ngủ từ sớm giờ phút này lại đang mở cặp mắt sáng trong nhìn Giang Triết.
Phản ứng của Giang Triết chính là tối sầm mặt, bước mấy bước dài đến trước mặt Giang Thiến.
“Thật là hồ nháo!”.
Sau đó vươn tay, định đem người kia ấn vào chăn.
Ai ngờ tay lại vừa tiếp xúc với làn da nhẵn bóng, Giang Triết trong lòng sửng sốt, vén chăn lên, thấy Giang Thiến mặc bộ áo ngủ không tay, hơn nữa áo ngủ kia có chỗ nào giống áo ngủ, căn bản chính là một tấm vải trong suốt xuyên thấu tất cả.
Sắc mặt Giang Triết âm u rất đáng sợ, anh cắn răng vang lên ‘ken két’.
“Giang Thiến, em ngứa da có phải không?”.
Mặc dù trong phòng có máy điều hòa, nhiệt độ không phải là thấp, nhưng cũng không thể ăn mặc như vậy, huống chi cô vừa mới phẫu thuật.
“Anh.”
Giang Thiến dịu dàng nói, sau đó vươn tay, vòng lên cổ Giang Triết.
“Anh, anh, không nên tức giận a.”
Giang Triết bất đắc dĩ thở dài, lấy cánh tay Giang Thiến đang vòng trên cổ anh xuống, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.
“Tại sao không biết quý trọng bản thân hả?”.
“Ai nói, là em muốn làm cho mình vui vẻ đấy.”.
Giang Thiến nhảy mũi một cái, “Anh, trên người anh hình như có mùi nước hoa nha.”
Bộ dạng kia cực kỳ giống cô vợ nhỏ đang ghen.
Tất cả tức giận của Giang Triết lập tức biến mất không còn tăm hơi, “Chỉ cùng nhau thảo luận thôi.”
“Không có làm những chuyện khác sao?”.
Giang Thiến hết lần này tới lần khác không đạt được mục đích nhất định không bỏ qua.
Giang Triết day nhẹ trán một cái, “Cũng cùng nhau ăn cơm.”
Vẻ mặt Giang Thiến là một bộ “Anh xem, anh xem”. Giang Triết không khỏi buồn cười.
“Bất quá đó chỉ là bữa ăn nhanh thôi.”
Giang Thiến vui vẻ trong lòng, chỉ làm bộ ra vẻ như không thèm để ý, ngón tay lại xoắn vạt áo ngủ.
“Không có những cái khác sao?”.
Giang Triết nhìn Giang Thiến, nhưng chỉ là tâm trạng tốt mà cười cười.
Giang Thiến chợt đứng dậy, sau đó đột nhiên ôm Giang Triết, đôi môi nhanh chóng dán lên môi Giang Triết.
Giang Triết chỉ cảm thấy một mảnh mềm mại trên môi, hương thơm của cô trực tiếp xâm nhập vào cánh mũi của mình.
Thật ra Giang Thiến là một cô gái trong sáng, thuần khiết, cô lớn như vậy, mới chỉ cùng Giang Triết hôn mấy lần, cho nên cô căn bản cũng không có một chút kỹ thuật gì.
Cô chỉ biết dán môi mình thật chặt lên môi Giang Triết, sau đó không nhúc nhích gì nữa.
/278
|