Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ đi chuẩn bị, thật ra thì phẫu thuật ruột thừa chỉ là một giải phẫu đơn giản, bất kỳ một bác sỹ ngoại khoa nào cũng biết, bất kỳ một bác sỹ ngoại khoa nào cũng bắt đầu bằng việc phẫu thuật ruột thừa.
Nhưng mà, bất kể tố chất của người đó mạnh bao nhiêu đi nữa, nhìn thấy người đứng bên cạnh sắc mặt lạnh như băng cũng không nhịn được mà run rẩy, huống chi người kia lại lợi hại như vậy.
Lâm Bân thấy trường hợp như thế, khẽ thở dài trong lòng, thật ra anh muốn nói với Giang Triết, để cho anh ra ngoài ngẩn ngơ một chút, chỉ là vì chuyện lúc trước, Giang Triết căn bản ngay cả liếc anh một cái cũng chẳng muốn, làm sao anh ta sẽ nghe lời của anh chứ.
“Giang tổng.”
Cuối cùng vẫn là viện trưởng không đành lòng, “Giang tổng, bác sỹ giải phẫu đều mặc quần áo khử trùng, Giang tổng như vậy sẽ khiến cho vi khuẩn lây nhiễm, có thể gây bất lợi cho Giang tiểu thư”.
Lúc này viện trưởng rất sợ Giang Triết sẽ nói, ông cũng cho tôi một bộ khử trùng kia đi, may mắn, tất cả chú ý của Giang tổng giám đốc giờ phút này đều đặt hết trên người Giang Thiến, trong đầu cũng là gân, căn bản cũng không có nghĩ những cái khác, chỉ cầm tay Giang Thiến, sau đó đi ra ngoài.
Viện trưởng sờ soạng mồ hôi lạnh trên trán, quả nhiên, lấy chuyện của Giang tiểu thư ra nói, vẫn là có hiệu quả hơn.
Tất cả bác sỹ đều thở ra một hơi, nhưng mà, lo lắng mới lại tới, ngộ nhỡ phẫu thuật không thành công thì làm thế nào? Có phải sẽ bị Giang tổng “Rắc rắc” hết?
Tất cả mọi người nín một hơi, Giang Triết ở bên ngoài càng đứng ngồi không yên.
“Giang tổng, thật ra thì….Thật ra thì…”
Viện trưởng lắp bắp nói, ở trong trường hợp nào trên người cũng tỏa sáng khí phách, giờ phút này đối mặt với Giang Triết cũng thấy thấp kém một bậc.
“Thật ra thì, đây chỉ là một tiểu phẫu…”
Viện trưởng vẫn còn cuối mặt xuống nói, sao đó gáy cổ chợt lạnh lẽo, ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy ánh sáng rét lạnh trong mắt Giang Triết, bị dọa sợ tới lập tức ngậm chặt miệng, không giám nói gì nữa.
Lúc này Giang Triết mới quay đầu sang, nhìn cửa phòng giải phẫu.
Tiểu phẫu? tiểu phẫu lại cần phải long trọng như vậy sao?
Anh chẳng lẽ không nhìn thấy mới vừa rồi Thiến Nhi của Mình đau đớn thế nào sao?
Tay anh khẽ run, lo lắng bất an đi đi lại lại trước cửa phòng giải phẫu.
Thời gian trong một khắc kia trôi qua có thể chậm chạp như vậy, tựa như một loại đứng im, rõ ràng nói chỉ cần nửa giờ là được rồi, Giang Triết cứ chịu đựng như vậy, nhưng mà, dường như vẫn chưa đến nửa giờ, mà cánh cửa kia vẫn không nhúc nhích.
Nhưng mà, bất kể tố chất của người đó mạnh bao nhiêu đi nữa, nhìn thấy người đứng bên cạnh sắc mặt lạnh như băng cũng không nhịn được mà run rẩy, huống chi người kia lại lợi hại như vậy.
Lâm Bân thấy trường hợp như thế, khẽ thở dài trong lòng, thật ra anh muốn nói với Giang Triết, để cho anh ra ngoài ngẩn ngơ một chút, chỉ là vì chuyện lúc trước, Giang Triết căn bản ngay cả liếc anh một cái cũng chẳng muốn, làm sao anh ta sẽ nghe lời của anh chứ.
“Giang tổng.”
Cuối cùng vẫn là viện trưởng không đành lòng, “Giang tổng, bác sỹ giải phẫu đều mặc quần áo khử trùng, Giang tổng như vậy sẽ khiến cho vi khuẩn lây nhiễm, có thể gây bất lợi cho Giang tiểu thư”.
Lúc này viện trưởng rất sợ Giang Triết sẽ nói, ông cũng cho tôi một bộ khử trùng kia đi, may mắn, tất cả chú ý của Giang tổng giám đốc giờ phút này đều đặt hết trên người Giang Thiến, trong đầu cũng là gân, căn bản cũng không có nghĩ những cái khác, chỉ cầm tay Giang Thiến, sau đó đi ra ngoài.
Viện trưởng sờ soạng mồ hôi lạnh trên trán, quả nhiên, lấy chuyện của Giang tiểu thư ra nói, vẫn là có hiệu quả hơn.
Tất cả bác sỹ đều thở ra một hơi, nhưng mà, lo lắng mới lại tới, ngộ nhỡ phẫu thuật không thành công thì làm thế nào? Có phải sẽ bị Giang tổng “Rắc rắc” hết?
Tất cả mọi người nín một hơi, Giang Triết ở bên ngoài càng đứng ngồi không yên.
“Giang tổng, thật ra thì….Thật ra thì…”
Viện trưởng lắp bắp nói, ở trong trường hợp nào trên người cũng tỏa sáng khí phách, giờ phút này đối mặt với Giang Triết cũng thấy thấp kém một bậc.
“Thật ra thì, đây chỉ là một tiểu phẫu…”
Viện trưởng vẫn còn cuối mặt xuống nói, sao đó gáy cổ chợt lạnh lẽo, ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy ánh sáng rét lạnh trong mắt Giang Triết, bị dọa sợ tới lập tức ngậm chặt miệng, không giám nói gì nữa.
Lúc này Giang Triết mới quay đầu sang, nhìn cửa phòng giải phẫu.
Tiểu phẫu? tiểu phẫu lại cần phải long trọng như vậy sao?
Anh chẳng lẽ không nhìn thấy mới vừa rồi Thiến Nhi của Mình đau đớn thế nào sao?
Tay anh khẽ run, lo lắng bất an đi đi lại lại trước cửa phòng giải phẫu.
Thời gian trong một khắc kia trôi qua có thể chậm chạp như vậy, tựa như một loại đứng im, rõ ràng nói chỉ cần nửa giờ là được rồi, Giang Triết cứ chịu đựng như vậy, nhưng mà, dường như vẫn chưa đến nửa giờ, mà cánh cửa kia vẫn không nhúc nhích.
/278
|