Quyển 2: Âm hồn.
Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.
Dừng bước nhìn về phía phòng trực, Hạ Thiên Kỳ cũng không thấy bóng dáng Hàn Hy Nguyên đâu cả.
“”Tên mập chết tiệt không ở đây.””
Hạ Thiên Kỳ nói với Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt nghe vậy cũng không nói gì thêm. Hạ Thiên Kỳ bổ sung:
“Ta nghĩ khả năng lớn là tên này sợ quá nên bỏ chạy rồi. Bằng không…””
“Ầm!”
Hạ Thiên Kỳ còn chưa dứt lời thì cửa ra vào ở đằng sau bọn họ bỗng đóng sầm lại.
“”Cửa bị khóa rồi!”
Lãnh Nguyệt khẳng định sau khi đi tới thử mở cửa.
“Không có cách nào mở được sao?”
Hạ Thiên Kỳ lúc này cũng tức tối chạy tới. Đúng như Lãnh Nguyệt đã nói, cửa đã bị khóa lại.
“Để ta thửu xem có mở được không?”
Lãnh Nguyệt bảo Hạ Thiên Kỳ lùi ra một đoạn rồi đặt cái túi như đống cứt kia xuống, sau đó lại lấy ra một lá phù màu vàng ra kẹp giữa hai ngón tay rồi quát:
“Phá phong phù! Phá!”
Lãnh Nguyệt vừa quát liền lập tức cắn đầu lưỡi rồi phun máu lên lá bùa, sau giây lát là bùa màu vàng bỗng rực rỡ hẳn lên.
“Đi!”
Lãnh Nguyệt vẩy tay, lá bùa biến thành một làn sáng vàng nhạt dính lên cửa.
Hạ Thiên Kỳ đứng gần đó vô cùng kinh ngạc, hắn rất mong đợi một lúc nào đó mình cũng có thể làm được như vậy.
“Giờ mở cửa được rồi chứ?”
Hạ Thiên Kỳ ngihi ngờ hỏi Lãnh Nguyệt.
“Không được, phá phong phù cũng không phá được phong ấn linh dị trên cửa, có lẽ pháp lực của ta còn quá thấp.”
“Ngươi nói vậy là sao.. chẳng lẽ con quỷ kia mạnh hơn ngươi rất nhiều sao?”
Hạ Thiên Kỳ run rẩy nuốt nước miếng nhìn về phía Lãnh Nguyệt.
“Ta không phá được phong ấn của nó cũng không chứng minh được gì đâu, cũng có thể là phá phong phù ta chế tạo quá kém. Nhưng khả năng này cũng không cao lắm.”
Lời này của Lãnh Nguyệt chẳng khác nào xác nhận rằng hắn khó có thể đối phó với con quỷ nơi đây. Điều này khiến Hạ Thiên Kỳ lạnh người, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại chất vấn Lãnh Nguyệt.
“Thế ngươi có biết con quỷ kia đang ở đâu không? Không, chính xác là hai con quỷ.”
“Sao? Có hai con quỷ?”
Nghe thấy Hạ Thiên Kỳ bảo có hai con quỷ, Lãnh Nguyệt đột nhiên tỏ ra kinh hãi.
Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ như chìm xuống hầm băng.
“Sao, chẳng lẽ ngươi không biết?”
Thấy Lãnh Nguyệt tỏ ra hoàn toàn không biết gì, Hạ Thiên Kỳ biết rằng mình lo lắng không thừa rồi.
“Ta vẫn tưởng chỉ có một con quỷ.” Vẻ mặt Lãnh Nguyệt cũng trở nên khó nhìn hơn, hắn hỏi tiếp:
“Ngươi nhìn thấy hai con quỷ sao? Hay là..”
“Điều tra, phân tích, suy diễn thôi đại ca ơi… Chẳng lẽ việc gì cũng cần nhìn thấy tận mắt sao!”
Hạ Thiên Kỳ bỗng cảm thấy Lãnh Nguyệt cũng chỉ là một tên nhãi nhép chứ không hề mạnh như hắn tưởng tượng.
Nói cho cùng thì bọn họ chẳng mấy chốc nữa cũng sẽ đối mặt trực tiếp với quỷ vậy mà giờ Lãnh Nguyệt cho hắn biết rằng mình không rõ nơi đây có mấy con quỷ.
Dù ky vọng nơi Lãnh Nguyệt đã rơi xuống vực sâu nhưng hắn còn chẳng biết nửa chiêu bắt quỷ, nên đếch có lựa chọn nào nữa!
Cùng lắm thì đổi sang một dạng khác, xem thử có thể khiến Lãnh Nguyệt từ chủ đạo xuống thành ngang hàng hay không.
Nếu cứ để Lãnh Nguyệt tự do hành động thế này thì chẳng khác nào đánh bừa cả, e răng cũng sẽ lành ít dữ nhiều.
Thầm quyết định như vậy, Hạ Thiên Kỳ đem những gì mình điều tra được cùng với kết luận mình phân tích ra nói cho Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt nghe xong liền im lặng.
Không cho Lãnh Nguyệt quá nhiều thời gian đễ nghĩ ngợi, Hạ Thiên Kỳ đã vội vàng kêu:
“Lãnh ca, Lãnh đại ca, Lãnh thần, cầu ngươi cho ta một câu trả lời, ngươi có nắm chắc sẽ đối phó được hai con quỷ hay không vậy? Là có, có thể, rất có thể hay là không được?”
Hạ Thiên Kỳ cũng không sợ câu này sẽ gây ra phản cảm bởi hắn cơ bản cũng có quyền làm vậy, nếu Lãnh Nguyệt quả thật không nắm chắc chút nào thì hắn cũng có thể tận dụng thời gian kiếm đường sống.
Lãnh Nguyệt vẫn đang nhíu chặt mày, tựa như đang tập trung suy xét chuyện này, cuối cùng lắc đầu nói với Hạ Thiên Kỳ:
“Không hề nắm chắc.”
“Xong, ta sớm phải nghĩ ra mới đúng, nếu không Lý Tiếu Tiếu đêm qua cũng sẽ không bị quỷ giết.”
Tuy nói vậy nhưng Hạ Thiên Kỳ thật sự không muốn chấp nhận kết quả này, bởi điều này đồng nghĩ với việc bọn họ phải tìm cách để sống sót.
Hơn nữa không giống trước đó, họ còn phải chủ động tìm ra hai con quỷ rồi giải quyết chúng.
Chuyện này trên bản chất là hoàn toàn đảo ngược tình thế.
”Nếu không nắm chắc thì còn tỏ vẻ làm gì, khiêm tốn một chút có phải tốt không?”
Hạ Thiên Kỳ bị Lãnh Nguyệt chọc tức muốn nôn ra máu nên khó chịu rủa một câu.
Lãnh Nguyệt không biết đang nghĩ gì mà không hề phản ứng câu trào phùng của Hạ Thiên Kỳ, không rõ có phải đã chấp nhận hay là không thèm đáp lại Hạ Thiên Kỳ.
Nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng không quan tâm Lãnh Nguyệt muốn gì, hắn lúc này chỉ muốn biết làm sao mới có thể sống tiếp.
Nhưng muốn tìm được cách thật sự quá khó, dù sao kế hoach đối cứng đã hoàn toàn phá sản thì bọn họ chỉ có thể chơi chiêu trò như là đánh lén…
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ định thương thảo chiến lược tiếp theo với Lãnh Nguyệt thì ở cầu thang gần đó bỗng có tiếng “Ầm!” vang lên.
Tiếng động này cực kì rõ nên bọn họ có thể chắc chắn rằng nó phát ra từ phía trên.
“Đi lên xem thử!”
Khi Hạ Thiên Kỳ đang kinh hãi thì Lãnh Nguyệt đã đề nghị:
“Đi lên? Ngươi điên à?” Thấy Lãnh Nguyệt nói muốn đi lên, Hạ Thiên Kỳ chợt có cảm giác Lãnh Nguyệt bị thần kinh rồi, vì rất có thể âm thanh đó là do hai con quỷ tạo ra nhằm dụ bọn họ đi tới.
Nếu Lãnh Nguyệt có thể đối phó chúng thì tốt, trực tiếp đối cứng giải quyết hai con quỷ là xong, nhưng hắn lại hoàn toàn không nắm chắc.
“Ngươi muốn ta đi chịu chết với ngươi sao?”
“Ngươi không cần đi theo ta.”
Cực kì bình tĩnh nói câu đó xong Lãnh Nguyệt cũng bỏ ngoài tai ý kiến của Hạ Thiên Kỳ mà nhanh chóng tiến tới cầu thang, sau đó tiếng bước chân đi lên cầu thang cũng lập tức vang lên.
“Đcm, thằng chó này, tức chết ta rồi.”
Hạ Thiên Kỳ thấy phổi mình muốn nổ tung rồi. Trước đó hắn đã nói rõ là nếu Lãnh Nguyệt không nắm chắc giết được quỷ thì phải khiêm tốn, mọi người bình tĩnh ngồi xuống tìm cách.
Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.
Dừng bước nhìn về phía phòng trực, Hạ Thiên Kỳ cũng không thấy bóng dáng Hàn Hy Nguyên đâu cả.
“”Tên mập chết tiệt không ở đây.””
Hạ Thiên Kỳ nói với Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt nghe vậy cũng không nói gì thêm. Hạ Thiên Kỳ bổ sung:
“Ta nghĩ khả năng lớn là tên này sợ quá nên bỏ chạy rồi. Bằng không…””
“Ầm!”
Hạ Thiên Kỳ còn chưa dứt lời thì cửa ra vào ở đằng sau bọn họ bỗng đóng sầm lại.
“”Cửa bị khóa rồi!”
Lãnh Nguyệt khẳng định sau khi đi tới thử mở cửa.
“Không có cách nào mở được sao?”
Hạ Thiên Kỳ lúc này cũng tức tối chạy tới. Đúng như Lãnh Nguyệt đã nói, cửa đã bị khóa lại.
“Để ta thửu xem có mở được không?”
Lãnh Nguyệt bảo Hạ Thiên Kỳ lùi ra một đoạn rồi đặt cái túi như đống cứt kia xuống, sau đó lại lấy ra một lá phù màu vàng ra kẹp giữa hai ngón tay rồi quát:
“Phá phong phù! Phá!”
Lãnh Nguyệt vừa quát liền lập tức cắn đầu lưỡi rồi phun máu lên lá bùa, sau giây lát là bùa màu vàng bỗng rực rỡ hẳn lên.
“Đi!”
Lãnh Nguyệt vẩy tay, lá bùa biến thành một làn sáng vàng nhạt dính lên cửa.
Hạ Thiên Kỳ đứng gần đó vô cùng kinh ngạc, hắn rất mong đợi một lúc nào đó mình cũng có thể làm được như vậy.
“Giờ mở cửa được rồi chứ?”
Hạ Thiên Kỳ ngihi ngờ hỏi Lãnh Nguyệt.
“Không được, phá phong phù cũng không phá được phong ấn linh dị trên cửa, có lẽ pháp lực của ta còn quá thấp.”
“Ngươi nói vậy là sao.. chẳng lẽ con quỷ kia mạnh hơn ngươi rất nhiều sao?”
Hạ Thiên Kỳ run rẩy nuốt nước miếng nhìn về phía Lãnh Nguyệt.
“Ta không phá được phong ấn của nó cũng không chứng minh được gì đâu, cũng có thể là phá phong phù ta chế tạo quá kém. Nhưng khả năng này cũng không cao lắm.”
Lời này của Lãnh Nguyệt chẳng khác nào xác nhận rằng hắn khó có thể đối phó với con quỷ nơi đây. Điều này khiến Hạ Thiên Kỳ lạnh người, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại chất vấn Lãnh Nguyệt.
“Thế ngươi có biết con quỷ kia đang ở đâu không? Không, chính xác là hai con quỷ.”
“Sao? Có hai con quỷ?”
Nghe thấy Hạ Thiên Kỳ bảo có hai con quỷ, Lãnh Nguyệt đột nhiên tỏ ra kinh hãi.
Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ như chìm xuống hầm băng.
“Sao, chẳng lẽ ngươi không biết?”
Thấy Lãnh Nguyệt tỏ ra hoàn toàn không biết gì, Hạ Thiên Kỳ biết rằng mình lo lắng không thừa rồi.
“Ta vẫn tưởng chỉ có một con quỷ.” Vẻ mặt Lãnh Nguyệt cũng trở nên khó nhìn hơn, hắn hỏi tiếp:
“Ngươi nhìn thấy hai con quỷ sao? Hay là..”
“Điều tra, phân tích, suy diễn thôi đại ca ơi… Chẳng lẽ việc gì cũng cần nhìn thấy tận mắt sao!”
Hạ Thiên Kỳ bỗng cảm thấy Lãnh Nguyệt cũng chỉ là một tên nhãi nhép chứ không hề mạnh như hắn tưởng tượng.
Nói cho cùng thì bọn họ chẳng mấy chốc nữa cũng sẽ đối mặt trực tiếp với quỷ vậy mà giờ Lãnh Nguyệt cho hắn biết rằng mình không rõ nơi đây có mấy con quỷ.
Dù ky vọng nơi Lãnh Nguyệt đã rơi xuống vực sâu nhưng hắn còn chẳng biết nửa chiêu bắt quỷ, nên đếch có lựa chọn nào nữa!
Cùng lắm thì đổi sang một dạng khác, xem thử có thể khiến Lãnh Nguyệt từ chủ đạo xuống thành ngang hàng hay không.
Nếu cứ để Lãnh Nguyệt tự do hành động thế này thì chẳng khác nào đánh bừa cả, e răng cũng sẽ lành ít dữ nhiều.
Thầm quyết định như vậy, Hạ Thiên Kỳ đem những gì mình điều tra được cùng với kết luận mình phân tích ra nói cho Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt nghe xong liền im lặng.
Không cho Lãnh Nguyệt quá nhiều thời gian đễ nghĩ ngợi, Hạ Thiên Kỳ đã vội vàng kêu:
“Lãnh ca, Lãnh đại ca, Lãnh thần, cầu ngươi cho ta một câu trả lời, ngươi có nắm chắc sẽ đối phó được hai con quỷ hay không vậy? Là có, có thể, rất có thể hay là không được?”
Hạ Thiên Kỳ cũng không sợ câu này sẽ gây ra phản cảm bởi hắn cơ bản cũng có quyền làm vậy, nếu Lãnh Nguyệt quả thật không nắm chắc chút nào thì hắn cũng có thể tận dụng thời gian kiếm đường sống.
Lãnh Nguyệt vẫn đang nhíu chặt mày, tựa như đang tập trung suy xét chuyện này, cuối cùng lắc đầu nói với Hạ Thiên Kỳ:
“Không hề nắm chắc.”
“Xong, ta sớm phải nghĩ ra mới đúng, nếu không Lý Tiếu Tiếu đêm qua cũng sẽ không bị quỷ giết.”
Tuy nói vậy nhưng Hạ Thiên Kỳ thật sự không muốn chấp nhận kết quả này, bởi điều này đồng nghĩ với việc bọn họ phải tìm cách để sống sót.
Hơn nữa không giống trước đó, họ còn phải chủ động tìm ra hai con quỷ rồi giải quyết chúng.
Chuyện này trên bản chất là hoàn toàn đảo ngược tình thế.
”Nếu không nắm chắc thì còn tỏ vẻ làm gì, khiêm tốn một chút có phải tốt không?”
Hạ Thiên Kỳ bị Lãnh Nguyệt chọc tức muốn nôn ra máu nên khó chịu rủa một câu.
Lãnh Nguyệt không biết đang nghĩ gì mà không hề phản ứng câu trào phùng của Hạ Thiên Kỳ, không rõ có phải đã chấp nhận hay là không thèm đáp lại Hạ Thiên Kỳ.
Nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng không quan tâm Lãnh Nguyệt muốn gì, hắn lúc này chỉ muốn biết làm sao mới có thể sống tiếp.
Nhưng muốn tìm được cách thật sự quá khó, dù sao kế hoach đối cứng đã hoàn toàn phá sản thì bọn họ chỉ có thể chơi chiêu trò như là đánh lén…
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ định thương thảo chiến lược tiếp theo với Lãnh Nguyệt thì ở cầu thang gần đó bỗng có tiếng “Ầm!” vang lên.
Tiếng động này cực kì rõ nên bọn họ có thể chắc chắn rằng nó phát ra từ phía trên.
“Đi lên xem thử!”
Khi Hạ Thiên Kỳ đang kinh hãi thì Lãnh Nguyệt đã đề nghị:
“Đi lên? Ngươi điên à?” Thấy Lãnh Nguyệt nói muốn đi lên, Hạ Thiên Kỳ chợt có cảm giác Lãnh Nguyệt bị thần kinh rồi, vì rất có thể âm thanh đó là do hai con quỷ tạo ra nhằm dụ bọn họ đi tới.
Nếu Lãnh Nguyệt có thể đối phó chúng thì tốt, trực tiếp đối cứng giải quyết hai con quỷ là xong, nhưng hắn lại hoàn toàn không nắm chắc.
“Ngươi muốn ta đi chịu chết với ngươi sao?”
“Ngươi không cần đi theo ta.”
Cực kì bình tĩnh nói câu đó xong Lãnh Nguyệt cũng bỏ ngoài tai ý kiến của Hạ Thiên Kỳ mà nhanh chóng tiến tới cầu thang, sau đó tiếng bước chân đi lên cầu thang cũng lập tức vang lên.
“Đcm, thằng chó này, tức chết ta rồi.”
Hạ Thiên Kỳ thấy phổi mình muốn nổ tung rồi. Trước đó hắn đã nói rõ là nếu Lãnh Nguyệt không nắm chắc giết được quỷ thì phải khiêm tốn, mọi người bình tĩnh ngồi xuống tìm cách.
/43
|