Quyển 2: Âm hồn.
Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.
Dù biết mình đang tự chui đầu vào lưới nhưng cũng không thể nào làm gì khác, bởi lẽ nếu lựa chọn chạy trốn thì cũng sẽ bị quỷ tìm tới, sẽ chết càng nhanh, không bằng thẳng thừng đối mặt với nguy hiểm rồi mới từ đó tìm ra cách giải quyết.
“Sau này trông cả vào ngươi, ta và tên mập kia cũng chỉ có thể làm chân sai vặt mà thôi.”
“Ừ, ta sẽ cố hết sức.”
Lãnh Nguyệt nghe vậy thì vẫn không đổi sắc mặt như thể sinh ra đã thế, cùng lắm cũng chỉ có thêm nét lạnh lùng mà thôi.
Hạ Thiên Kỳ vốn tin rằng đó là tính cách của Lãnh Nguyệt, một kẻ không hề có chút tình cảm nào, nhưng sau một thời gian ngắn tiếp xúc thì lại nhận ra Lãnh Nguyệt cũng là người rất tốt.
Dù không nói nhiều nhưng cũng không khiến người ta khó chịu, thậm chí hắn còn tin rằng Lãnh Nguyệt vốn là một người rất nhiệt tình.
Chỉ từ việc hắn rất dễ dàng đáp ứng sẽ cố giúp bọn họ là đã có thể nhận ra, nếu như đổi ngược là hắn có bản lãnh bắt quỷ của Lãnh Nguyệt thì không chừng sẽ không đếm xỉa đến bọn họ.
Tất nhiên, lòng lương thiện của hắn sẽ không hoàn toàn mặc kệ nhưng điều kiện tiên quyết chỉ là khi bản thân hắn đã an toàn.
Hắn rất thực tế, nếu ngay cả bản thân mình cũng không giữ nổi, sao có thể bảo đảm cho người khác? Thế chẳng là ngại mình chết không đủ nhanh hay sao?
Nghĩ đến việc tìm đường chết, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ tự nhiên hướng về Hàn Hy Nguyên đang cúi đầu không rõ là nghĩ gì kia, biểu hiện của tên mập này thực sự khiến Hạ Thiên Kỳ thấy quái lạ.
Hắn không nên thành thật đi về đây với họ thế này mới phải.
Nên nhớ là người tới đây cùng hắn là Lý Tiếu Tiếu đã bị giết, điều này cũng chứng mình rằng trong này có quỷ, hơn nữa sau khi mất đi lớp lá chắn là học sinh trong ký túc thì bọn họ sẽ hoàn toàn trực tiếp lộ ra trước mặt quỷ.
Vậy thì quay lại đây chẳng khác nào chịu chết, dù cho Lãnh Nguyệt có khả năng bắt quỷ nhưng cũng không khẳng định là sẽ không có chuyện ngoài ý muốn, càng huống chi Lãnh Nguyệt cũng chưa từng thừa nhận rằng mình sẽ có thể thuận lợi bắt quỷ.
“Chẳng lẽ tên mập này là một cao nhân giấu mặt hay sao?”
Hạ Thiên Kỳ nhíu mày, nhưng nghĩ kĩ lại thì lại thấy không thể nào, dù sao cũng chẳng có cao nhân nào sẽ bị hắn đánh ngã lăn ra đất cả.
“Tên khốn này rốt cuộc đang định làm gì, chẳng lẽ là hận ta, muốn chơi ta?”
Càng nghĩ hắn càng thấy chỉ có thể là vậy, dù sao Hàn Hy Nguyên cứ thối mặt đứng đó cũng làm hắn không thể không đề phòng.
“Nên nhớ là trong này có con quỷ cực kì đáng sợ, Lý Tiếu Tiếu cũng đã bị nó giết, ngươi không sợ sao?”
Hạ Thiên Kỳ hỏi thử Hàn Hy Nguyên một câu.
“A, sợ chứ, ai nói ta không sợ!”
Hàn Hy Nguyên lo lắng nói.
“Sợ! Sợ mà người còn thành thật quay lại thế này sao? Sao ta không thấy thế nhỉ!”
“Vậy ngươi muốn ta làm sao, chẳng lẽ cần phải khóc rống lên sao?”
Hàn Hy Nguyện tỏ ra rất dữ tợn, hắn đúng là cực kì khó chịu với Hạ Thiên Kỳ nhưng cũng lại cố gắng nén lại vì e sợ sẽ lại chọc giận Hạ Thiên Kỳ.
“Ngươi tốt nhất đừng có mà giở trờ, nếu để ta phát hiện ra được thì ta không thể không đánh chết ngươi!”
Hạ Thiên Kỳ giơ nắm đấm đồng thời lạnh lùng nói với Hàn Hy Nguyên khiến hắn cảm thấy rùng mình.
Sau đó cũng mặc kệ Hàn Hy Nguyên, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ lại hướng về Lãnh Nguyệt, hắn hỏi:
“Chúng ta muốn giải quyết việc này thì nhất dịnh phải đấu cứng với nó sao? Không có cách nào khác?
Hiểu biết của Hạ Thiên Kỳ về việc diệt quỷ hoàn toàn chỉ có cảnh Lâm đại thúc đối phó cương thi, cái gì mà chu sa, gạo nếp, thiêu cháy…
“Chúng ta tiền lễ hậu binh không được sao, trước tiên siêu độ xem thử có thể trừ đi oán khí của nó hay không, nếu không được, chúng ta phải đối mặt với nó. Nhưng chẳng may đối phương lại không muốn hòa giải thì chúng ta mới bắt nó, lúc đó mới không dễ nói chuyện.”
“Ừ, có thể thử theo cách của ngươi một lần.”
Lãnh Nguyệt nghe vậy thì gật đầu rồi hỏi lại hắn:
“Ngươi biết siêu độ sao?”
“Ta có thể bảo mình là siêu nhân không?” Hạ Thiên Kỳ rất muốn nói ra những lời này.
Ba ngươi bàn luận chuyện này (thực ra chỉ có Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt thảo luận) rồi quyết định đi về khu Lãnh Nguyệt phụ trách, bởi lẽ trong phòng trực của hắn, có thứ có thể bắt quỷ.
“Ta đi thu dọn trước đã, các ngươi đợi ở ngoài này một lúc.”
Nói xong Lãnh Nguyệt đi vào trong phòng trực, trên hành lang cũng chỉ còn có Hạ Thiên Kỳ và Hàn Hy Nguyên.
Hai người cơ bản cũng không hợp nhau nên chẳng hề nói gì, cứ như vậy một lúc, Hàn Hy Nguyên mới lên tiếng:
“Ta cũng có vài thứ ở phòng trực, ta muốn về đó lấy.”
“Sao? Ngươi cũng muốn hàng yêu trừ ma?” Hạ Thiên Kỳ nghe vậy thì bĩu môi.
“Ta cũng không trâu chó thế, ta chỉ để điện thoại và ví tiền ở bên đó thôi.”
Dù nhìn Hàn Hy Nguyên rất chướng mắt nhưng dù sao họ cũng không phải kẻ thù không chết không thôi vì thế Hạ Thiên Kỳ mới nhắc nhở:
“Ngươi đã muốn đi lấy như thế thì tự đi đi, nhưng ngươi nên nhớ rằng trong kí túc này có quỷ đấy, không chừng thấy ngươi lạc đàn thì sẽ giết luôn.”
“Cái này..”
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói, Hàn Hy Nguyên cũng hơi do dự, rõ ràng hắn cũng đang suy xét lời cảnh báo này, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng bảo:
“Ta cũng không đen như vậy đâu, 5 phút sau ta sẽ quay lại.”
“Nếu ngươi đã thấy điện thoại đáng giá hơn mạng thì đi đi.”
“5 phút, chỉ 5 phút sau ta sẽ quay lại.”
Dù đã rất nghiêm túc cảnh báo Hàn Hy Nguyên không nên rời khỏi bọn họ nhưng cuối cùng hắn vẫn cứ chọn đi về phía xa.
Hạ Thiên Kỳ dù luôn cảm thấy Hàn Hy Nguyên là một tên ngốc, nhưng xem ra vẫn đánh giá thấp độ ngu đần của hắn. Đã nói nơi này có quỷ, đơn độc làm việc rất có thể sẽ bị giết, thế mà vẫn cố chấp.
Đây chẳng phải hành vi tiêu chuẩn của thiểu năng sao.
Thấy Hàn Hy Nguyên đã mất dạng, Hạ Thiên Kỳ nhếch mép không thèm chú ý thêm nữa.
………
Hàn Hy Nguyên dù rất béo nhưng cũng không quá ngu nên vẫn luôn ghi nhớ lời Hạ Thiên Kỳ nhắc nhở, ai biết được lúc nào con quỷ kia sẽ xuất hiện.
Nhưng trong lòng hắn vẫn mang theo hy vọng mình gặp may, biết đâu chỉ rời đi một lúc thì sẽ không bị quỷ tìm thấy.
Nhưng ngẫm cho kĩ thì hắn mạo hiểm quay lại cũng không phải vì điện thoại, mà là vì máy ghi hình.
Những thứ mà hắn đã sắp xếp trong kí túc xá nữ sinh, phòng tắm đêm qua.
Hắn im lặng đi theo hai người Hạ Thiên Kỳ quay về đây cũng chỉ vì mấy thứ này, một khi lấy được thì sẽ lập tức rời khỏi học viện.
“Các ngươi ngu rồi, chẳng lẽ ta cũng ngu sao?”
Hàn Hy Nguyên cũng không hề nghĩ rằng nếu hắn thực sự trốn khỏi nơi này thì quỷ cũng có thể tìm được hắn. Với hắn thì lời đe dọa ấy cũng chỉ để hù trẻ con mà thôi, cũng chỉ có lũ trẻ con vô tri mới tin.
Thở dốc chạy lên tầng trên, Hàn Hy Nguyên cũng không ngừng bước lấy hơi mà lập tức thu lại đống camera đã lắp.
Số lượng thì nhiều nhưng cũng không khó tháo, gần như chỉ cần nhấc tay là xong, vì thế hắn nhanh chóng tháo hết thiết bị trong phòng tắm bên dưới.
Đẩy cửa đi vào phòng tắm tầng bốn, bước chân vội vã của Hàn Hy Nguyên bỗng dừng lại.
Bởi vì phòng tắm đang ngập trong hơi nước.
“Còn có học sinh ở đây sao?”
Cảnh này khiến Hàn Hy Nguyên rất khó hiểu.
Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.
Dù biết mình đang tự chui đầu vào lưới nhưng cũng không thể nào làm gì khác, bởi lẽ nếu lựa chọn chạy trốn thì cũng sẽ bị quỷ tìm tới, sẽ chết càng nhanh, không bằng thẳng thừng đối mặt với nguy hiểm rồi mới từ đó tìm ra cách giải quyết.
“Sau này trông cả vào ngươi, ta và tên mập kia cũng chỉ có thể làm chân sai vặt mà thôi.”
“Ừ, ta sẽ cố hết sức.”
Lãnh Nguyệt nghe vậy thì vẫn không đổi sắc mặt như thể sinh ra đã thế, cùng lắm cũng chỉ có thêm nét lạnh lùng mà thôi.
Hạ Thiên Kỳ vốn tin rằng đó là tính cách của Lãnh Nguyệt, một kẻ không hề có chút tình cảm nào, nhưng sau một thời gian ngắn tiếp xúc thì lại nhận ra Lãnh Nguyệt cũng là người rất tốt.
Dù không nói nhiều nhưng cũng không khiến người ta khó chịu, thậm chí hắn còn tin rằng Lãnh Nguyệt vốn là một người rất nhiệt tình.
Chỉ từ việc hắn rất dễ dàng đáp ứng sẽ cố giúp bọn họ là đã có thể nhận ra, nếu như đổi ngược là hắn có bản lãnh bắt quỷ của Lãnh Nguyệt thì không chừng sẽ không đếm xỉa đến bọn họ.
Tất nhiên, lòng lương thiện của hắn sẽ không hoàn toàn mặc kệ nhưng điều kiện tiên quyết chỉ là khi bản thân hắn đã an toàn.
Hắn rất thực tế, nếu ngay cả bản thân mình cũng không giữ nổi, sao có thể bảo đảm cho người khác? Thế chẳng là ngại mình chết không đủ nhanh hay sao?
Nghĩ đến việc tìm đường chết, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ tự nhiên hướng về Hàn Hy Nguyên đang cúi đầu không rõ là nghĩ gì kia, biểu hiện của tên mập này thực sự khiến Hạ Thiên Kỳ thấy quái lạ.
Hắn không nên thành thật đi về đây với họ thế này mới phải.
Nên nhớ là người tới đây cùng hắn là Lý Tiếu Tiếu đã bị giết, điều này cũng chứng mình rằng trong này có quỷ, hơn nữa sau khi mất đi lớp lá chắn là học sinh trong ký túc thì bọn họ sẽ hoàn toàn trực tiếp lộ ra trước mặt quỷ.
Vậy thì quay lại đây chẳng khác nào chịu chết, dù cho Lãnh Nguyệt có khả năng bắt quỷ nhưng cũng không khẳng định là sẽ không có chuyện ngoài ý muốn, càng huống chi Lãnh Nguyệt cũng chưa từng thừa nhận rằng mình sẽ có thể thuận lợi bắt quỷ.
“Chẳng lẽ tên mập này là một cao nhân giấu mặt hay sao?”
Hạ Thiên Kỳ nhíu mày, nhưng nghĩ kĩ lại thì lại thấy không thể nào, dù sao cũng chẳng có cao nhân nào sẽ bị hắn đánh ngã lăn ra đất cả.
“Tên khốn này rốt cuộc đang định làm gì, chẳng lẽ là hận ta, muốn chơi ta?”
Càng nghĩ hắn càng thấy chỉ có thể là vậy, dù sao Hàn Hy Nguyên cứ thối mặt đứng đó cũng làm hắn không thể không đề phòng.
“Nên nhớ là trong này có con quỷ cực kì đáng sợ, Lý Tiếu Tiếu cũng đã bị nó giết, ngươi không sợ sao?”
Hạ Thiên Kỳ hỏi thử Hàn Hy Nguyên một câu.
“A, sợ chứ, ai nói ta không sợ!”
Hàn Hy Nguyên lo lắng nói.
“Sợ! Sợ mà người còn thành thật quay lại thế này sao? Sao ta không thấy thế nhỉ!”
“Vậy ngươi muốn ta làm sao, chẳng lẽ cần phải khóc rống lên sao?”
Hàn Hy Nguyện tỏ ra rất dữ tợn, hắn đúng là cực kì khó chịu với Hạ Thiên Kỳ nhưng cũng lại cố gắng nén lại vì e sợ sẽ lại chọc giận Hạ Thiên Kỳ.
“Ngươi tốt nhất đừng có mà giở trờ, nếu để ta phát hiện ra được thì ta không thể không đánh chết ngươi!”
Hạ Thiên Kỳ giơ nắm đấm đồng thời lạnh lùng nói với Hàn Hy Nguyên khiến hắn cảm thấy rùng mình.
Sau đó cũng mặc kệ Hàn Hy Nguyên, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ lại hướng về Lãnh Nguyệt, hắn hỏi:
“Chúng ta muốn giải quyết việc này thì nhất dịnh phải đấu cứng với nó sao? Không có cách nào khác?
Hiểu biết của Hạ Thiên Kỳ về việc diệt quỷ hoàn toàn chỉ có cảnh Lâm đại thúc đối phó cương thi, cái gì mà chu sa, gạo nếp, thiêu cháy…
“Chúng ta tiền lễ hậu binh không được sao, trước tiên siêu độ xem thử có thể trừ đi oán khí của nó hay không, nếu không được, chúng ta phải đối mặt với nó. Nhưng chẳng may đối phương lại không muốn hòa giải thì chúng ta mới bắt nó, lúc đó mới không dễ nói chuyện.”
“Ừ, có thể thử theo cách của ngươi một lần.”
Lãnh Nguyệt nghe vậy thì gật đầu rồi hỏi lại hắn:
“Ngươi biết siêu độ sao?”
“Ta có thể bảo mình là siêu nhân không?” Hạ Thiên Kỳ rất muốn nói ra những lời này.
Ba ngươi bàn luận chuyện này (thực ra chỉ có Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt thảo luận) rồi quyết định đi về khu Lãnh Nguyệt phụ trách, bởi lẽ trong phòng trực của hắn, có thứ có thể bắt quỷ.
“Ta đi thu dọn trước đã, các ngươi đợi ở ngoài này một lúc.”
Nói xong Lãnh Nguyệt đi vào trong phòng trực, trên hành lang cũng chỉ còn có Hạ Thiên Kỳ và Hàn Hy Nguyên.
Hai người cơ bản cũng không hợp nhau nên chẳng hề nói gì, cứ như vậy một lúc, Hàn Hy Nguyên mới lên tiếng:
“Ta cũng có vài thứ ở phòng trực, ta muốn về đó lấy.”
“Sao? Ngươi cũng muốn hàng yêu trừ ma?” Hạ Thiên Kỳ nghe vậy thì bĩu môi.
“Ta cũng không trâu chó thế, ta chỉ để điện thoại và ví tiền ở bên đó thôi.”
Dù nhìn Hàn Hy Nguyên rất chướng mắt nhưng dù sao họ cũng không phải kẻ thù không chết không thôi vì thế Hạ Thiên Kỳ mới nhắc nhở:
“Ngươi đã muốn đi lấy như thế thì tự đi đi, nhưng ngươi nên nhớ rằng trong kí túc này có quỷ đấy, không chừng thấy ngươi lạc đàn thì sẽ giết luôn.”
“Cái này..”
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói, Hàn Hy Nguyên cũng hơi do dự, rõ ràng hắn cũng đang suy xét lời cảnh báo này, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng bảo:
“Ta cũng không đen như vậy đâu, 5 phút sau ta sẽ quay lại.”
“Nếu ngươi đã thấy điện thoại đáng giá hơn mạng thì đi đi.”
“5 phút, chỉ 5 phút sau ta sẽ quay lại.”
Dù đã rất nghiêm túc cảnh báo Hàn Hy Nguyên không nên rời khỏi bọn họ nhưng cuối cùng hắn vẫn cứ chọn đi về phía xa.
Hạ Thiên Kỳ dù luôn cảm thấy Hàn Hy Nguyên là một tên ngốc, nhưng xem ra vẫn đánh giá thấp độ ngu đần của hắn. Đã nói nơi này có quỷ, đơn độc làm việc rất có thể sẽ bị giết, thế mà vẫn cố chấp.
Đây chẳng phải hành vi tiêu chuẩn của thiểu năng sao.
Thấy Hàn Hy Nguyên đã mất dạng, Hạ Thiên Kỳ nhếch mép không thèm chú ý thêm nữa.
………
Hàn Hy Nguyên dù rất béo nhưng cũng không quá ngu nên vẫn luôn ghi nhớ lời Hạ Thiên Kỳ nhắc nhở, ai biết được lúc nào con quỷ kia sẽ xuất hiện.
Nhưng trong lòng hắn vẫn mang theo hy vọng mình gặp may, biết đâu chỉ rời đi một lúc thì sẽ không bị quỷ tìm thấy.
Nhưng ngẫm cho kĩ thì hắn mạo hiểm quay lại cũng không phải vì điện thoại, mà là vì máy ghi hình.
Những thứ mà hắn đã sắp xếp trong kí túc xá nữ sinh, phòng tắm đêm qua.
Hắn im lặng đi theo hai người Hạ Thiên Kỳ quay về đây cũng chỉ vì mấy thứ này, một khi lấy được thì sẽ lập tức rời khỏi học viện.
“Các ngươi ngu rồi, chẳng lẽ ta cũng ngu sao?”
Hàn Hy Nguyên cũng không hề nghĩ rằng nếu hắn thực sự trốn khỏi nơi này thì quỷ cũng có thể tìm được hắn. Với hắn thì lời đe dọa ấy cũng chỉ để hù trẻ con mà thôi, cũng chỉ có lũ trẻ con vô tri mới tin.
Thở dốc chạy lên tầng trên, Hàn Hy Nguyên cũng không ngừng bước lấy hơi mà lập tức thu lại đống camera đã lắp.
Số lượng thì nhiều nhưng cũng không khó tháo, gần như chỉ cần nhấc tay là xong, vì thế hắn nhanh chóng tháo hết thiết bị trong phòng tắm bên dưới.
Đẩy cửa đi vào phòng tắm tầng bốn, bước chân vội vã của Hàn Hy Nguyên bỗng dừng lại.
Bởi vì phòng tắm đang ngập trong hơi nước.
“Còn có học sinh ở đây sao?”
Cảnh này khiến Hàn Hy Nguyên rất khó hiểu.
/43
|