Trước đó Hạ Thiên Kỳ cũng đã không ít lần tới đây mượn sách nên cũng coi như khá quen thuộc với Hâm Hoa thư viện, vì thế chả mấy chốc đã lên tới lầu hai.
Tiếp đó hắn đi tới một phòng nghỉ gần đó, cũng không rõ có phải là nơi Trương Tiểu Thuận đã nhắc tới hay không. Hắn vốn dĩ luôn mang sạc dự phòng nên cũng chỉ muốn tìm một nơi để nghỉ mà thôi.
Phòng nghỉ có tên như nghĩa, vốn dành cho nhân viên thư viện nghỉ ngơi, dù cho không lớn nhưng cũng khá thoải mái.
Hạ Thiên Kỳ nhìn thấy một cái giường đơn, ổ cắm điện cũng ở ngay đầu giường, rất tiện để vừa sạc vừa nghịch điện thoại.
Hạ Thiên Kỳ cũng chẳng lo gì nữa, sau khi cắm sạc liền nhảy thẳng lên giường nằm.
Thử bật điện thoại thêm lần nữa nhưng vẫn không được, không rõ là do đã hết sạch pin hay đã hỏng.
Hạ Thiên Kỳ vốn muốn gọi một cuộc cho cha mẹ để báo tin đã tìm được việc, cũng cho họ yên lòng. Cũng bởi từ khi hắn học xong năm ba đại học, cha mẹ hắn cũng rất lo lắng chuyện việc làm của hắn, đồng thời cũng tạo cho hắn không ít áp lực.
Dù sao tỉ lệ sinh viên tìm được việc làm cũng thấp như vậy, ngay cả những người ưu tú ở các trường có tiếng cũng không tìm được việc, càng không cần nói tới sinh viên ở trường bình thường.
Tất nhiên, hắn cũng đã tính sẵn, nếu thực sự không tìm được việc thì sẽ theo ông ngoại học làm Âm Dương sư.
Chẳng quản có phải lừa người khác hay không, chỉ cần một tang lễ, ít nhất cũng có thể thu về năm sáu trăm đồng, lại còn được người khác coi như ông chủ, sai gì làm nấy. Ông hắn đã nói hắn có tiềm năng từ nhỏ, nếu không phải cha mẹ hắn sống chết không chịu, có khi hắn cũng đã có chút danh tiếng cũng nên.
Cũng may việc tồi tệ này cũng chưa xảy ra, hơn nữa không chỉ không xảy ra, hắn lại còn tìm được một công việc rất vừa ý.
Đợi mấy ngày nữa hắn lái A6 về nhà, cha mẹ hắn vừa nhìn thấy chắc chắn sẽ cười rất vui vẻ.
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy sướng, có điều, nhất thời cũng không cần nói cho họ, coi như để lại một chút tin vui.
Trên mặt Hạ Thiên Kỳ lộ rõ nét cười, trong lòng cũng đã quyết tâm sẽ cố gắng làm việc, nhanh chóng trở thành nhân viên chính thức.
Nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, công ty này quả thực quá thần bí.
Trên mạng không hề có chút tin tức gì về nó, nếu nghĩ kĩ lại thì hắn cũng chưa từng gửi đơn xin việc cho họ.
Còn có người đã phỏng vấn hắn nữa, người này chẳng hề có chút xíu chuyên nghiệp nào, mà đúng hơn, cũng chẳng có công ty nào tự dưng bỏ hai vạn tiền lương ra chỉ để nhân viên trông thư viện ban đêm.
Chẳng lẽ còn điều gì bí ẩn?
Nghĩ vậy, Hạ Thiên Kỳ lắc đầu thầm nghĩ, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, nếu ngay cả chút xíu nguy cơ cũng không dám đối mặt thì e rằng cả đời cũng sẽ chỉ như vậy.
Hiện thực vốn dĩ là vậy, to gan thì sống, bé gan thì chết.
Không nghĩ nữa, đi ngủ!
Hạ Thiên Kỳ quyết định cứ đi ngủ đã rồi sau đó mới xuống gọi Trương Tiểu Thuận, dù sao việc của hắn cũng là trông coi nơi này ban đêm, dĩ nhiên, ông kia cũng không nói rằng hắn không được ngủ.
Cũng chỉ là trực đêm rồi mở cửa buổi sáng mà thôi.
Đứng dậy khóa lại cửa phòng rồi Hạ Thiên Kỳ cuộn mình lại, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Ngủ không biết bao lâu, Hạ Thiên Kỳ bị cơn buồn tiểu đánh thức. Hắn vốn dĩ muốn cầm điện thoại lên nhìn theo thói quen thì lập tức nhận ra điều gì đó.
Đầu ngẩng về phía cánh cửa!
Cửa phòng, không rõ đã được mở ra từ lúc nào!
Một khe hở nhỏ vài centimet, không ngừng tỏa ra bóng tối của bên ngoài.
Theo Hạ Thiên Kỳ thì đèn ngoài phòng khách đã bị Trương Tiểu Thuận tắt đi, nếu không hắn cũng không thể nào không nhìn thấy bên ngoài.
Trương Tiểu Thuận? Là ngươi à?
Hạ Thiên Kỳ bỗng có cảm giác bị ai đó theo dõi, điều này làm hắn rất khó chịu.
Nín thở một lúc, Hạ Thiên Kỳ vẫn không thấy bên ngoài có tiếng gì truyền tới nên cũng bình tĩnh lại. Hắn xuống giường định đi về phòng vệ sinh.
Chỉ là không hiểu tại sao, cảm giác bị người theo dõi vẫn không hề thay đổi.
Hạ Thiên Kỳ cũng không quá để tâm mà tiếp tục đi về phía cửa. Ngay khi hắn sắp đi đến nơi thì Ầm! một cái, cánh cửa đóng sầm lại.
Tiếp đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rời đi.
Cảm giác của Hạ Thiên Kỳ quả thực không sai, lúc nãy thật sự có người đứng ở cửa theo dõi hắn.
Tên khốn Trương Tiểu Thuận này!
Không thể không nói, cửa phòng bị đóng sập trước mắt thật sự khiến Hạ Thiên Kỳ bị giật mình, đồng thời nó cũng làm cơn giận dữ của hắn bùng lên dữ dội. Nói một cách nghiêm túc, tính tình của hắn cũng không tốt chút nào.
Cả thư viện này cũng chỉ có hắn và Trương Tiểu Thuận, hắn thì ngủ trong phòng, tất nhiên người vừa rình mò sau cánh cửa cũng chỉ có thể là Trương Tiểu Thuận.
Còn tại sao phòng nghỉ lại bị mở ra thì chắc rằng Trương Tiểu Thuận đã dùng chìa phụ mở cửa từ bên ngoài, dù sao hắn cũng ở nơi này cả năm, có một chìa phụ cũng không phải chuyện gì quá kì lạ.
Tên khốn này rõ ràng là không muốn thấy ta ngủ yên ở đây nên mới con mẹ nó giả thần giả quỷ để ta sợ!
Hạ Thiên Kỳ nhổ nước bọt rồi mở toang cửa, nóng giận bước ra.
Sau khi ra ngoài, cảnh sắc bên ngoài hoàn toàn giống như khi hắn nhìn qua khe cửa, một màu đen tối.
Vì điện thoại không bật được, nên Hạ Thiên Kỳ cũng không rõ bây giờ là mấy giờ, chỉ thấy bên ngoài chìm trong bóng tối. Hắn lưỡng lự muốn quay về trong phòng thử tìm xem có cái đèn pin nào không.
Trong một ngăn kéo, Hạ Thiên Kỳ quả thực tìm được một chiếc đèn pin, may mắn là nó cũng vẫn còn có thể sử dụng, nhưng cũng không phải là quá sáng. Thế nhưng trong hoàn cảnh này có cũng hơn không, nếu không có đèn pin thì e rằng ngay cả phòng vệ sinh cũng không thể tìm được.
Cầm đèn pin, Hạ Thiên Kỳ đi ra ngoài phòng, bên ngoài rất tối, cũng rất lạnh.
Thằng khốn Trương Tiểu Thuận này chắc chắn cố ý bật điều hòa thật thấp!
Hạ Thiên Kỳ càng nghĩ càng giận, việc đi vệ sinh cũng bị hắn quăng sau đầu mà trực tiếp đi xuống cầu thang quay lại tầng một.
Trương Tiểu Thuân! Mày ở đâu?
Tầng một cũng vẫn tối đen như mực, Hạ Thiên Kỳ vừa khó chịu hô tên Trương Tiểu Thuận vừa soi đèn khắp nơi.
Trương Tiểu Thuận! Tao biết mày ở đây, đừng có giả thần giả quỷ nữa, mau ra đây nói cho rõ xem nào!
Hạ Thiên Kỳ mang theo đèn pin tìm khắp tầng một nhưng ngay một cái bóng cũng chẳng thấy.
Có lẽ Trương Tiểu Thuận cũng không ở đây.
Lẽ nào đã chạy lên tầng?
Không tìm được Trương Tiểu Thuận ở tầng một nhưng Hạ Thiên Kỳ tuyệt không có ý bỏ qua, hắn chính là loại người như vậy, làm gì cũng phải làm đến cùng.
Sau đó hắn quay lại tầng hai, Hạ Thiên Kỳ bắt đầu lục soát từng phòng một, nhưng cũng vẫn không tìm được gì.
Liên tiếp tìm kiếm hai tầng khiến Hạ Thiên Kỳ hơi mệt, hơn nữa suốt thời gian tìm kiếm hắn cũng không ngừng hô to mà không thấy Trương Tiểu Thuận đáp lại.
Như thể Trương Tiểu Thuận không hề ở trong này!
Mệt mỏi thở dốc đi lên tầng ba, Hạ Thiên Kỳ sợ hãi nhận ra đèn pin trong tay hắn bỗng nhiên lập lòe.
Đại ca, đừng có hết pin lúc này chứ!
Lắc lắc vài cái nhưng đèn pin vẫn chập chờn, điều này khiến khung cảnh phía trước cũng trở nên mờ ảo.
Hạ Thiên Kỳ lúc nãy cũng không tìm được công tắc đèn, nếu chẳng may đèn pin không dùng được thì hắn sẽ biến thành kẻ mù. Điều này khiến hắn không thể không thỏa hiệp, phải nhanh chóng tìm nhà vệ sinh rồi quay lại ngay phòng nghỉ.
Còn chuyện của Trương Tiểu Thuận chỉ có thể để tới ngày mai mới tính.
Vừa nghĩ vậy, Hạ Thiên Kỳ lập tức tiến tới phòng vệ sinh ở tầng ba, còn hèn hạ đi vào nhà vệ sinh nữ.
Ai cũng biết phòng vệ sinh nữ không có bồn tiểu nam nên Hạ Thiên Kỳ cũng chỉ có thể đẩy cửa đi vào một buồng vệ sinh. Nhưng ngay khi hắn vừa đi vào thì sát vách có tiếng nước chảy vang lên.
Ọc ọc..
Nghe thấy tiếng nước, gương mặt Hạ Thiên Kỳ lập tức tái nhợt, bởi vì.. điều này đồng nghĩa với việc phòng vệ sinh có người!
Hắn vội vàng đóng kín cửa rồi khom lưng ngồi xổm xuống nhằm lợi dùng ánh đèn pin trong tay để xác định xem buồng bên có phải là con gái hay không.
Ào ào Tiếng nước chảy vẫn vang lên, Hạ Thiên Kỳ thấp thỏm ngồi, cố gắng nhìn qua khe hở dưới sàn.
Lập tức, hắn thấy, có một gương mặt cũng đang nhìn hắn!
Aaaaaaaaaa!
Hạ Thiên Kỳ bị dọa sợ giật mình kêu to. Không chỉ vì gương mặt đó xuất hiện quá đột ngột, mà còn vì.. đó là một gương mặt hắn chưa từng nhìn thấy!
Một gương mặt đàn ông!
Sau khi kinh ngạc, Hạ Thiên Kỳ lần nữa chiếu đèn pin. Lần này thì đã không thấy gương mặt kia, nhưng tiếng nước vẫn vang lên như cũ.
Ai ở bên đó?
Hạ Thiên Kỳ dùng sức đấm vách ngăn một cái, thực sự là hắn đã rất giật mình. Vậy mà, buồng bên cũng không hề có ai đáp lại.
Vội vàng giải tỏa xong kéo quần lên, Hạ Thiên Kỳ lập tức mở cửa buồng. Hắn vốn định đi luôn xuống lầu, ngờ đầu lại như thể bị ma xui quỷ khiến mà quay lại đứng trước của buồng bên.
Lúc này, tiếng nước bên trong cũng đã biến mất, bóng tối tĩnh lặng lại tràn đầy phòng vệ sinh.
Hạ Thiên Kỳ chắc chắn rằng người đàn ông ở trong này chưa hề rời đi, bởi vì hắn luôn tập trung nghe ngóng buồng bên này, cũng không hề nghe thấy có tiếng mở cửa đi ra.
Thế thì quá lạ, nếu như người kia còn trong buồng vệ sinh thì kiểu gì cũng phải có tiếng động chứ... thế mà quả thực không hề có chút âm thanh nào.
Hạ Thiên Kỳ nắm chặt đèn pin trong tay, mặc dù cũng không thể bì kịp với những người giỏi võ, nhưng hắn tự nhận cũng không quá kém, ít nhất từ bé đến giờ cũng có không ít kinh nghiệm đánh nhau.
Hắn cố gắng nuốt nước bọt, Hạ Thiên Kỳ cũng mặc kệ bên trong có người hay không mà đạp thẳng về phía cửa.
Hắn lập tức thấy một người đàn ông nằm úp sấp bên trong.
Kì quái là cơ thể người này lại ở trong bồn cầu, cũng chỉ còn sót lại cái đầu ở ngoài. Trên mặt đất nhớp nhuá vết máu chưa khô.
Chết... người chết!!
Hạ Thiên Kỳ muốn hét lên nhưng lí trí lại ép hắn ngậm miệng.
Hắn nhớ rõ rằng sau khi mình tiến vào tiếng nước mới vang lên, mà vết máu trên mặt đất còn chưa khô, có thể thấy hung thủ mới rời đi không lâu, Nói cách khác, hắn còn ở trong này!
Nghĩ đến việc tên giết người kia vẫn còn ở trong này với mình, đồng thời lúc nãy còn có thể ở cùng một chỗ, toàn thân Hạ Thiên Kỳ lập tức đổ ra từng tầng mồ hôi.
Trương Tiểu Thuận phải chăng cũng đã bị giết!
Nghĩ đến việc mình không tìm được Trương Tiểu Thuận, Hạ Thiên Kỳ lập tức liên tưởng tới rất nhiều chuyện.
Mà trong quá trình này, hắn còn nhớ tới một việc đáng sợ hơn.
Hắn phát hiện, trên cửa mỗi buồng vệ sinh đều có một dấu tay máu!
Thậm chí, có dấu tay còn đang không ngừng nhỏ máu xuống sàn nhà, rõ ràng là mới bị người ấn lên.
Hạ Thiên Kỳ đẩy một cánh cửa buồng vệ sinh trong số đó nhìn vào thì lại càng sợ hãi, bên trong cũng có một cái xác.
Một cái xác đàn bà!
Sau đó, hắn đẩy ra từng phòng, cuối cùng nhận ra, mỗi phòng đều có một cái xác!
Tiếp đó hắn đi tới một phòng nghỉ gần đó, cũng không rõ có phải là nơi Trương Tiểu Thuận đã nhắc tới hay không. Hắn vốn dĩ luôn mang sạc dự phòng nên cũng chỉ muốn tìm một nơi để nghỉ mà thôi.
Phòng nghỉ có tên như nghĩa, vốn dành cho nhân viên thư viện nghỉ ngơi, dù cho không lớn nhưng cũng khá thoải mái.
Hạ Thiên Kỳ nhìn thấy một cái giường đơn, ổ cắm điện cũng ở ngay đầu giường, rất tiện để vừa sạc vừa nghịch điện thoại.
Hạ Thiên Kỳ cũng chẳng lo gì nữa, sau khi cắm sạc liền nhảy thẳng lên giường nằm.
Thử bật điện thoại thêm lần nữa nhưng vẫn không được, không rõ là do đã hết sạch pin hay đã hỏng.
Hạ Thiên Kỳ vốn muốn gọi một cuộc cho cha mẹ để báo tin đã tìm được việc, cũng cho họ yên lòng. Cũng bởi từ khi hắn học xong năm ba đại học, cha mẹ hắn cũng rất lo lắng chuyện việc làm của hắn, đồng thời cũng tạo cho hắn không ít áp lực.
Dù sao tỉ lệ sinh viên tìm được việc làm cũng thấp như vậy, ngay cả những người ưu tú ở các trường có tiếng cũng không tìm được việc, càng không cần nói tới sinh viên ở trường bình thường.
Tất nhiên, hắn cũng đã tính sẵn, nếu thực sự không tìm được việc thì sẽ theo ông ngoại học làm Âm Dương sư.
Chẳng quản có phải lừa người khác hay không, chỉ cần một tang lễ, ít nhất cũng có thể thu về năm sáu trăm đồng, lại còn được người khác coi như ông chủ, sai gì làm nấy. Ông hắn đã nói hắn có tiềm năng từ nhỏ, nếu không phải cha mẹ hắn sống chết không chịu, có khi hắn cũng đã có chút danh tiếng cũng nên.
Cũng may việc tồi tệ này cũng chưa xảy ra, hơn nữa không chỉ không xảy ra, hắn lại còn tìm được một công việc rất vừa ý.
Đợi mấy ngày nữa hắn lái A6 về nhà, cha mẹ hắn vừa nhìn thấy chắc chắn sẽ cười rất vui vẻ.
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy sướng, có điều, nhất thời cũng không cần nói cho họ, coi như để lại một chút tin vui.
Trên mặt Hạ Thiên Kỳ lộ rõ nét cười, trong lòng cũng đã quyết tâm sẽ cố gắng làm việc, nhanh chóng trở thành nhân viên chính thức.
Nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, công ty này quả thực quá thần bí.
Trên mạng không hề có chút tin tức gì về nó, nếu nghĩ kĩ lại thì hắn cũng chưa từng gửi đơn xin việc cho họ.
Còn có người đã phỏng vấn hắn nữa, người này chẳng hề có chút xíu chuyên nghiệp nào, mà đúng hơn, cũng chẳng có công ty nào tự dưng bỏ hai vạn tiền lương ra chỉ để nhân viên trông thư viện ban đêm.
Chẳng lẽ còn điều gì bí ẩn?
Nghĩ vậy, Hạ Thiên Kỳ lắc đầu thầm nghĩ, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, nếu ngay cả chút xíu nguy cơ cũng không dám đối mặt thì e rằng cả đời cũng sẽ chỉ như vậy.
Hiện thực vốn dĩ là vậy, to gan thì sống, bé gan thì chết.
Không nghĩ nữa, đi ngủ!
Hạ Thiên Kỳ quyết định cứ đi ngủ đã rồi sau đó mới xuống gọi Trương Tiểu Thuận, dù sao việc của hắn cũng là trông coi nơi này ban đêm, dĩ nhiên, ông kia cũng không nói rằng hắn không được ngủ.
Cũng chỉ là trực đêm rồi mở cửa buổi sáng mà thôi.
Đứng dậy khóa lại cửa phòng rồi Hạ Thiên Kỳ cuộn mình lại, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Ngủ không biết bao lâu, Hạ Thiên Kỳ bị cơn buồn tiểu đánh thức. Hắn vốn dĩ muốn cầm điện thoại lên nhìn theo thói quen thì lập tức nhận ra điều gì đó.
Đầu ngẩng về phía cánh cửa!
Cửa phòng, không rõ đã được mở ra từ lúc nào!
Một khe hở nhỏ vài centimet, không ngừng tỏa ra bóng tối của bên ngoài.
Theo Hạ Thiên Kỳ thì đèn ngoài phòng khách đã bị Trương Tiểu Thuận tắt đi, nếu không hắn cũng không thể nào không nhìn thấy bên ngoài.
Trương Tiểu Thuận? Là ngươi à?
Hạ Thiên Kỳ bỗng có cảm giác bị ai đó theo dõi, điều này làm hắn rất khó chịu.
Nín thở một lúc, Hạ Thiên Kỳ vẫn không thấy bên ngoài có tiếng gì truyền tới nên cũng bình tĩnh lại. Hắn xuống giường định đi về phòng vệ sinh.
Chỉ là không hiểu tại sao, cảm giác bị người theo dõi vẫn không hề thay đổi.
Hạ Thiên Kỳ cũng không quá để tâm mà tiếp tục đi về phía cửa. Ngay khi hắn sắp đi đến nơi thì Ầm! một cái, cánh cửa đóng sầm lại.
Tiếp đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rời đi.
Cảm giác của Hạ Thiên Kỳ quả thực không sai, lúc nãy thật sự có người đứng ở cửa theo dõi hắn.
Tên khốn Trương Tiểu Thuận này!
Không thể không nói, cửa phòng bị đóng sập trước mắt thật sự khiến Hạ Thiên Kỳ bị giật mình, đồng thời nó cũng làm cơn giận dữ của hắn bùng lên dữ dội. Nói một cách nghiêm túc, tính tình của hắn cũng không tốt chút nào.
Cả thư viện này cũng chỉ có hắn và Trương Tiểu Thuận, hắn thì ngủ trong phòng, tất nhiên người vừa rình mò sau cánh cửa cũng chỉ có thể là Trương Tiểu Thuận.
Còn tại sao phòng nghỉ lại bị mở ra thì chắc rằng Trương Tiểu Thuận đã dùng chìa phụ mở cửa từ bên ngoài, dù sao hắn cũng ở nơi này cả năm, có một chìa phụ cũng không phải chuyện gì quá kì lạ.
Tên khốn này rõ ràng là không muốn thấy ta ngủ yên ở đây nên mới con mẹ nó giả thần giả quỷ để ta sợ!
Hạ Thiên Kỳ nhổ nước bọt rồi mở toang cửa, nóng giận bước ra.
Sau khi ra ngoài, cảnh sắc bên ngoài hoàn toàn giống như khi hắn nhìn qua khe cửa, một màu đen tối.
Vì điện thoại không bật được, nên Hạ Thiên Kỳ cũng không rõ bây giờ là mấy giờ, chỉ thấy bên ngoài chìm trong bóng tối. Hắn lưỡng lự muốn quay về trong phòng thử tìm xem có cái đèn pin nào không.
Trong một ngăn kéo, Hạ Thiên Kỳ quả thực tìm được một chiếc đèn pin, may mắn là nó cũng vẫn còn có thể sử dụng, nhưng cũng không phải là quá sáng. Thế nhưng trong hoàn cảnh này có cũng hơn không, nếu không có đèn pin thì e rằng ngay cả phòng vệ sinh cũng không thể tìm được.
Cầm đèn pin, Hạ Thiên Kỳ đi ra ngoài phòng, bên ngoài rất tối, cũng rất lạnh.
Thằng khốn Trương Tiểu Thuận này chắc chắn cố ý bật điều hòa thật thấp!
Hạ Thiên Kỳ càng nghĩ càng giận, việc đi vệ sinh cũng bị hắn quăng sau đầu mà trực tiếp đi xuống cầu thang quay lại tầng một.
Trương Tiểu Thuân! Mày ở đâu?
Tầng một cũng vẫn tối đen như mực, Hạ Thiên Kỳ vừa khó chịu hô tên Trương Tiểu Thuận vừa soi đèn khắp nơi.
Trương Tiểu Thuận! Tao biết mày ở đây, đừng có giả thần giả quỷ nữa, mau ra đây nói cho rõ xem nào!
Hạ Thiên Kỳ mang theo đèn pin tìm khắp tầng một nhưng ngay một cái bóng cũng chẳng thấy.
Có lẽ Trương Tiểu Thuận cũng không ở đây.
Lẽ nào đã chạy lên tầng?
Không tìm được Trương Tiểu Thuận ở tầng một nhưng Hạ Thiên Kỳ tuyệt không có ý bỏ qua, hắn chính là loại người như vậy, làm gì cũng phải làm đến cùng.
Sau đó hắn quay lại tầng hai, Hạ Thiên Kỳ bắt đầu lục soát từng phòng một, nhưng cũng vẫn không tìm được gì.
Liên tiếp tìm kiếm hai tầng khiến Hạ Thiên Kỳ hơi mệt, hơn nữa suốt thời gian tìm kiếm hắn cũng không ngừng hô to mà không thấy Trương Tiểu Thuận đáp lại.
Như thể Trương Tiểu Thuận không hề ở trong này!
Mệt mỏi thở dốc đi lên tầng ba, Hạ Thiên Kỳ sợ hãi nhận ra đèn pin trong tay hắn bỗng nhiên lập lòe.
Đại ca, đừng có hết pin lúc này chứ!
Lắc lắc vài cái nhưng đèn pin vẫn chập chờn, điều này khiến khung cảnh phía trước cũng trở nên mờ ảo.
Hạ Thiên Kỳ lúc nãy cũng không tìm được công tắc đèn, nếu chẳng may đèn pin không dùng được thì hắn sẽ biến thành kẻ mù. Điều này khiến hắn không thể không thỏa hiệp, phải nhanh chóng tìm nhà vệ sinh rồi quay lại ngay phòng nghỉ.
Còn chuyện của Trương Tiểu Thuận chỉ có thể để tới ngày mai mới tính.
Vừa nghĩ vậy, Hạ Thiên Kỳ lập tức tiến tới phòng vệ sinh ở tầng ba, còn hèn hạ đi vào nhà vệ sinh nữ.
Ai cũng biết phòng vệ sinh nữ không có bồn tiểu nam nên Hạ Thiên Kỳ cũng chỉ có thể đẩy cửa đi vào một buồng vệ sinh. Nhưng ngay khi hắn vừa đi vào thì sát vách có tiếng nước chảy vang lên.
Ọc ọc..
Nghe thấy tiếng nước, gương mặt Hạ Thiên Kỳ lập tức tái nhợt, bởi vì.. điều này đồng nghĩa với việc phòng vệ sinh có người!
Hắn vội vàng đóng kín cửa rồi khom lưng ngồi xổm xuống nhằm lợi dùng ánh đèn pin trong tay để xác định xem buồng bên có phải là con gái hay không.
Ào ào Tiếng nước chảy vẫn vang lên, Hạ Thiên Kỳ thấp thỏm ngồi, cố gắng nhìn qua khe hở dưới sàn.
Lập tức, hắn thấy, có một gương mặt cũng đang nhìn hắn!
Aaaaaaaaaa!
Hạ Thiên Kỳ bị dọa sợ giật mình kêu to. Không chỉ vì gương mặt đó xuất hiện quá đột ngột, mà còn vì.. đó là một gương mặt hắn chưa từng nhìn thấy!
Một gương mặt đàn ông!
Sau khi kinh ngạc, Hạ Thiên Kỳ lần nữa chiếu đèn pin. Lần này thì đã không thấy gương mặt kia, nhưng tiếng nước vẫn vang lên như cũ.
Ai ở bên đó?
Hạ Thiên Kỳ dùng sức đấm vách ngăn một cái, thực sự là hắn đã rất giật mình. Vậy mà, buồng bên cũng không hề có ai đáp lại.
Vội vàng giải tỏa xong kéo quần lên, Hạ Thiên Kỳ lập tức mở cửa buồng. Hắn vốn định đi luôn xuống lầu, ngờ đầu lại như thể bị ma xui quỷ khiến mà quay lại đứng trước của buồng bên.
Lúc này, tiếng nước bên trong cũng đã biến mất, bóng tối tĩnh lặng lại tràn đầy phòng vệ sinh.
Hạ Thiên Kỳ chắc chắn rằng người đàn ông ở trong này chưa hề rời đi, bởi vì hắn luôn tập trung nghe ngóng buồng bên này, cũng không hề nghe thấy có tiếng mở cửa đi ra.
Thế thì quá lạ, nếu như người kia còn trong buồng vệ sinh thì kiểu gì cũng phải có tiếng động chứ... thế mà quả thực không hề có chút âm thanh nào.
Hạ Thiên Kỳ nắm chặt đèn pin trong tay, mặc dù cũng không thể bì kịp với những người giỏi võ, nhưng hắn tự nhận cũng không quá kém, ít nhất từ bé đến giờ cũng có không ít kinh nghiệm đánh nhau.
Hắn cố gắng nuốt nước bọt, Hạ Thiên Kỳ cũng mặc kệ bên trong có người hay không mà đạp thẳng về phía cửa.
Hắn lập tức thấy một người đàn ông nằm úp sấp bên trong.
Kì quái là cơ thể người này lại ở trong bồn cầu, cũng chỉ còn sót lại cái đầu ở ngoài. Trên mặt đất nhớp nhuá vết máu chưa khô.
Chết... người chết!!
Hạ Thiên Kỳ muốn hét lên nhưng lí trí lại ép hắn ngậm miệng.
Hắn nhớ rõ rằng sau khi mình tiến vào tiếng nước mới vang lên, mà vết máu trên mặt đất còn chưa khô, có thể thấy hung thủ mới rời đi không lâu, Nói cách khác, hắn còn ở trong này!
Nghĩ đến việc tên giết người kia vẫn còn ở trong này với mình, đồng thời lúc nãy còn có thể ở cùng một chỗ, toàn thân Hạ Thiên Kỳ lập tức đổ ra từng tầng mồ hôi.
Trương Tiểu Thuận phải chăng cũng đã bị giết!
Nghĩ đến việc mình không tìm được Trương Tiểu Thuận, Hạ Thiên Kỳ lập tức liên tưởng tới rất nhiều chuyện.
Mà trong quá trình này, hắn còn nhớ tới một việc đáng sợ hơn.
Hắn phát hiện, trên cửa mỗi buồng vệ sinh đều có một dấu tay máu!
Thậm chí, có dấu tay còn đang không ngừng nhỏ máu xuống sàn nhà, rõ ràng là mới bị người ấn lên.
Hạ Thiên Kỳ đẩy một cánh cửa buồng vệ sinh trong số đó nhìn vào thì lại càng sợ hãi, bên trong cũng có một cái xác.
Một cái xác đàn bà!
Sau đó, hắn đẩy ra từng phòng, cuối cùng nhận ra, mỗi phòng đều có một cái xác!
/43
|