Ra khỏi nhà thầy giáo Trương, Cường Tử miễn cưỡng từ giã hai vị lão nhân hiền lành, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Trong lòng của hắn vợ của thầy Trương thật giống như hình ảnh của người bà mà mình luôn mong muốn, hiền lành từ ái khiến cho lòng người ấm áp dễ chịu. Hắn cảm thấy cần phải nói tiếng cám ơn đối với ông trời mà trước giờ hắn luôn khinh bỉ, trước kia ta mắng ông, chửi ông là kẻ phá hoại là ta không đúng. Cám ơn ông đã cho ta nhiều người quan tâm ta như vậy, có cơ hội xuống đây làm khách ta mời ông đi xem khắp nhân gian.
Trong khi Chu Bách Tước thoải mái quay đầu xe dừng trước mặt của ba người bọn Bùi Nhược, Tôn Văn Văn, Cường Tử chợt phát hiện bản thân nên học lái xe. Không lừa thì sẽ không gạt được các cô gái nhỏ, không biết lái xe thì càng không thể đề cập tới việc lừa gạt. Nhìn bộ dáng Chu Bách Tước thoải mái tự nhiên ngồi trên ghế lái xe, trong lòng Cường Tử ngứa ngáy nhộn nhạo.
Hai mỹ nữ chọn ngồi ở phía sau, Cường Tử đành phải ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh Chu Bách Tước. Thật ra Cường Tử rất muốn chen vào ngồi ở phía sau cùng với Bùi Nhược và Tôn Văn Văn, tốt nhất là ngồi giữa hai người, nhưng do dự mãi cuối cùng vẫn không dám.
Trước tiên đưa Tôn Văn Văn về nhà. Cô gái ưa sạch sẽ này đối với những chuyện mình làm hôm nay cảm thấy kinh ngạc. Cô chưa bao giờ ngồi xe của người khác, xe đạp cũng không. Cũng vì thói quen này mà khi cô đến trường bị người khác nói cô giả thanh cao, giả hồn nhiên. Chuyện ngày hôm nay làm cho chính cô ta đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nếu như cô chịu suy nghĩ kĩ hơn về việc cô vô thức vươn tay ra định lau miệng cho Cường Tử thì càng không thể tưởng tượng nổi. Đương nhiên, cô lựa chọn tránh né, không thèm nghĩ nữa.
Nhà của Tôn Văn Văn cũng không xa, cô chỉ ở một mình.
Dưới nhà, Cường Tử ngượng ngùng gãi gãi tóc của mình, nói với Tôn Văn Văn:
- Cô Tôn, đã để cô phải lo lắng, thật xin lỗi, như vầy đi, trong tuần sau khi thi môn lịch sử em sẽ đạt điểm cao nhất coi như báo đáp ân tình của cô nha?
Tôn Văn Văn hiện giờ cảm thấy Cường Tử đúng là một kẻ ngốc. Cô u oán nhìn thoáng qua Cường Tử, lại nhìn sang Bùi Nhược ngồi ở ghế sau cố ý nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hai người bọn họ, trên mặt không khỏi ửng hồng, rất nóng.
- Được, vậy đi!
Cô cảm thấy mình trả lời cũng rất ngốc.
Cường Tử có chút xấu hổ, không biết nói cái gì. Hắn biểu hiện có chút bối rối khiến trong nội tâm Tôn Văn Văn có chút đắc ý, dù sao đối với sức hấp dẫn của bản thân cô vẫn có một chút tự tin.
- Có muốn đi lên ngồi một lát hay không?
Lời này vừa nói ra, Tôn Văn Văn lập tức biết mình phạm sai lầm. Không khí giữa hai người bắt đầu có chút mập mờ, Cường Tử mặt đỏ rần, quan tâm nhiều quá không đơn giản nha.
- À...
Cường Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua Bùi Nhược và Chu Bách Tước ở trong xe, cô nàng cố ý không nhìn, vẻ mặt háo sắc của hắn hiện ra, chỉ còn thiếu huýt gió.
- Đã muộn, nếu lần sau có cơ hội em sẽ đến chào cô Tôn nhé, chúc cô ngủ ngon.
Nói xong Cường Tử bước vội vào trong xe, sau khi ngồi xuống thở mạnh một hơi, giống như một con ác quỷ sống dưới mặt đất từ rất lâu rồi vừa mới được thông khí. Ở trước mặt một đại mỹ nữ đủ hại nước hại dân, nhất là cô ấy còn mời mình vào phòng ngủ của cô ấy ngồi một chút, rõ ràng bản thân mình để chống lại sức hấp dẫn ấy thật sự vô cùng khó khăn a.
Tôn Văn Văn đưa mắt nhìn chiếc Land Rover rời đi, thở ra một hơi thật dài, cô khó nén được nữa bật cười, mình bị làm sao vậy? Vì sao tâm tình lại hoảng loạn như vậy? Khi Cường Tử nói không vào rõ ràng là cô thở dài một hơi, lại còn có ba phần mất mát.
Cường Tử hít thật sâu, hắn vừa bình phục lại cũng cảm giác được trong xe không khí là lạ. Chu Bách Tước vừa cười vừa khởi động xe, định châm một điếu thuốc nhưng quay đầu nhìn Bùi Nhược, vội ngừng lại.
- Có sát khí nha
Anh ta vừa cười vừa nói.
Cường Tử cũng cảm thấy ánh mắt Bùi Nhược thật sắc bén nha, đủ để cắt vàng phá ngọc, cho dù da mặt của Cường Tử có thể nói là được bảo vệ vững vàng cũng chắc chắn bị đánh bại bởi cái nhìn này.
Bùi Nhược hừ một tiếng, xoay người nhìn xem ánh sáng loang lổ ngoài cửa xe, không để ý tới cái gã đại háo sắc này.
- Cô Tôn rất tốt phải không?
Cường Tử tìm từ đáp lại.
- Đúng vậy, cô Tôn thật tốt lắm, người xinh đẹp lại trưởng thành ôn nhu, còn khéo hiểu lòng người, tốt hơn nhiều so với em.
Bùi Dạ vô cùng ghen tuông, Cường Tử cảm thấy mình ngăn chặn không được.
- Em biết anh không phải có ý này...
- Vậy anh có ý gì?
Bùi Nhược quay sang, bất ngờ nở nụ cười.
Việc chắc chắn không hay!
Ngay cả Chu Bách Tước còn đoán trước được, anh ta đưa tay lên xoay chuyển kính chiếu hậu một chút, quyết định lựa chọn lảng tránh việc nhìn thấy kết cục nhất định sẽ vô cùng thê thảm của Cường Tử.
- Ý của anh là cô Tôn là người rất tốt, không có ý gì khác...
- Phải không?
...
- A!
Một tiếng kêu rên vang lên trong xe Land Rover, bàn tay nhỏ bé luôn nhẹ nhàng dùng sức ngắt một cái trên đùi Cường Tử, một tiếng kêu thảm vang lên.
Sau khi đưa Bùi Nhược về đến nhà, hai người đứng ở đầu hành lang, Cường Tử vẫn còn nhe răng nhếch miệng lấy tay xoa cái đùi đã gần như chết điếng, đoán chừng nếu không chết thì cũng không còn là của hắn nữa.
Cô gái nhỏ không biết tại sao nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Cường Tử bèn đỏ mặt. Da của cô rất đẹp, làn da trắng nõn mềm mại lộ ra chút hồng hào, vốn đã đẹp đẽ như hoa đào, hiện tại đỏ mặt lại càng thêm xinh đẹp không gì sánh được. Có câu dưới đèn xem mỹ nhân đẹp còn hơn cả hoa, Bùi Dạ hiện tại đúng là như thế. Cái người háo sắc nào đó nhìn thấy vậy bèn bày ra khuôn mặt mê mẩn, trong lúc nhất thời như ngây như dại.
- Còn đau không?
Bùi Dạ nhẹ giọng hỏi.
- Không đau không đau! Rất thoải mái.
Cường Tử nói năng lộn xộn.
Bùi Dạ cười cười, thật sự giống như một đóa hoa đào nở rộ.
- Thật sự không đau? Vốn còn định xoa cho anh.
- Đau! Đau chết mất!
- Ha ha, lừa anh thôi. Em không thèm xoa …cái chỗ kia cho anh.
Cái chỗ kia? Cái chỗ nào vậy?
Rất mập mờ.
- Nhưng anh thật sự đau quá a, chân rất đau.
- Như vầy sao...
Bùi Nhược chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, bỗng kiễng mũi chân chạm lên môi Cường Tử một chút như chuồn chuồn lướt nước, nhanh chóng rút về.
- Còn đau không?
Mẹ nó mặc kệ, đây không phải bức mình sao.
- Như vậy chưa đủ lực a, phải là như vầy!
Cường Tử như chó dữ chụp mồi chế trụ vòng eo nho nhỏ của Bùi Nhược, cực kỳ bá đạo xoay ngang cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô gái nhỏ, bừa bãi tận lực. Hắn thô lỗ, không có một chút kỹ xảo mạnh mẽ đem đầu lưỡi tiến vào trong cái miệng anh đào của Bùi Nhược, cái miệng đầy hương thơm ngọt ngào.
Bùi Nhược bị bất ngờ, giơ tay đập vào ngực Cường Tử vài cái, rồi lập tức buông lỏng cơ thể ôm chặt lấy eo của Cường Tử, không được linh hoạt nhưng nhiệt tình phối hợp với sự lỗ mãng của Cường Tử.
Cô nàng cảm giác mình sẽ bị Cường Tử hòa tan, toàn thân không hề có một chút sức lực, dần dần sức nặng của toàn thân đều đặt ở trên lồng ngực của Cường Tử, cho đến khi hai người đều cơ hồ hít thở không thông mới dừng nụ hôn này lại. Sau khi hai người tách môi ra hơi thở đều có chút nặng nề, Bùi Dạ thì mặt càng đỏ như lửa.
Như thế này giống như là bị yêu chú của đối phương, trong mắt hai người đều là tình ý đậm nồng. Trong lúc mê đắm Bùi Nhược chợt phát giác bàn tay của gã súc sinh nào đó rõ ràng đặt ở trên bộ ngực của mình lại còn khẽ xoa nắn hai cái sau đó xem như không có việc gì. Bùi Nhược nghiến răng giẫm một cái thật mạnh lên chân của Cường Tử, không chút lưu tình.
- Đồ lưu manh!
Bùi Dạ thấp giọng mắng một câu xoay người bỏ chạy cũng không quay đầu lại lao thẳng lên lầu, chỉ là cái câu mắng đồ lưu manh này chỉ có chút ít tức giận, mà đối với Cường Tử mà nói không khác gì là tán dương và động viên, đồng nghĩa với việc nói là lần sau nên tiếp tục.
Cường Tử cảm giác mình một chút cũng không oan uổng, dù đùi bị ngắt đến đau điếng, chân bị giẫm sưng lên, chính là ta cũng chiếm tiện nghi không phải sao? Cái gã bại hoại này đưa tay ngắt trong không khí hai cái, sau đó dùng sức huơ cánh tay một chút, kêu một tiếng nhảy lên chạy về xe Land Rover, cảm giác đôi tay, cảm giác đôi tay rất chân thật, phải gọi là mềm mại nhẵn nhụi, phải gọi là mê mẩn!
Ngồi vào trong xe, Cường Tử châm một điếu thuốc.
- Chú Chu, đừng về nhà.
- Sao? Định làm gì?
- Tìm nơi nào đó dạy con lái xe!
- Được, đi thôi!
Trên một con đường vừa mới xây còn chưa chính thức thông xe, Chu Bách Tước khoanh tay nhìn xem Land Rover loạng choạng giống như một con vịt say rượu tập tễnh tiến về phía trước, khóe miệng của anh ta nhếch lên vui vẻ. Thành công chiếm đoạt được hai hộp hoàng hạc lâu 1976, trao đổi lần này coi như đáng giá.
- Vặn chìa khoá, thả lỏng bàn đạp thắng, chuyển sang từ từ giẫm chân ga, tiến tới phía trước nào con trai!
Đây là chỉ điểm duy nhất mà Cường Tử phải mất hai cây thuốc trị giá hơn một ngàn nhân dân tệ đổi lấy, hắn nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Chu Bách Tước đêm nay ngủ đái dầm liên tục trong mười năm, trong lòng tức giận, vì các em như hoa như ngọc, gắng sức!
Vặn chìa khoá khởi động xe, buông lỏng bàn đạp thắng, chuyển sang từ từ giẫm chân ga!
Cường Tử lẩm bẩm giống như đọc thuộc lòng khẩu quyết, rốt cục sau khi đã hiểu rõ trình tự Cường Tử xoa xoa đôi bàn tay, đến đây đi các người đẹp, ta tới đây!
Nhìn con đường trống trải trước mặt, Cường Tử khẽ quát một tiếng.
Xe giống như một con chó hoang thoát khỏi dây xích lao ra ngoài, thế như chẻ tre.
Sáng sớm bảy giờ, khi đèn đường đã tắt, Chu Bách Tước cầm lấy áo vét của mình, đưa tay nhìn đồng hồ một chút, anh ta xoa đôi mắt nhập nhèm còn ngái ngủ, dựa vào đèn đường ngủ lúc nào không hay, hiện tại thức dậy thấy đau lưng. Anh ta móc từ trong túi ra châm một điếu thuốc, chợt phát hiện có cái gì đó không đúng.
Bật đứng lên, áo vét rơi trên mặt đất. Chu Bách Tước há miệng, thuốc cũng rơi mất. Anh ta không thể tưởng tượng nổi nhìn đường cái trước mặt, chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng nổ hoảng sợ đến không thở nổi.
Mẹ ơi, xe đâu? Người đâu?
Trong khi Chu Bách Tước thoải mái quay đầu xe dừng trước mặt của ba người bọn Bùi Nhược, Tôn Văn Văn, Cường Tử chợt phát hiện bản thân nên học lái xe. Không lừa thì sẽ không gạt được các cô gái nhỏ, không biết lái xe thì càng không thể đề cập tới việc lừa gạt. Nhìn bộ dáng Chu Bách Tước thoải mái tự nhiên ngồi trên ghế lái xe, trong lòng Cường Tử ngứa ngáy nhộn nhạo.
Hai mỹ nữ chọn ngồi ở phía sau, Cường Tử đành phải ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh Chu Bách Tước. Thật ra Cường Tử rất muốn chen vào ngồi ở phía sau cùng với Bùi Nhược và Tôn Văn Văn, tốt nhất là ngồi giữa hai người, nhưng do dự mãi cuối cùng vẫn không dám.
Trước tiên đưa Tôn Văn Văn về nhà. Cô gái ưa sạch sẽ này đối với những chuyện mình làm hôm nay cảm thấy kinh ngạc. Cô chưa bao giờ ngồi xe của người khác, xe đạp cũng không. Cũng vì thói quen này mà khi cô đến trường bị người khác nói cô giả thanh cao, giả hồn nhiên. Chuyện ngày hôm nay làm cho chính cô ta đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nếu như cô chịu suy nghĩ kĩ hơn về việc cô vô thức vươn tay ra định lau miệng cho Cường Tử thì càng không thể tưởng tượng nổi. Đương nhiên, cô lựa chọn tránh né, không thèm nghĩ nữa.
Nhà của Tôn Văn Văn cũng không xa, cô chỉ ở một mình.
Dưới nhà, Cường Tử ngượng ngùng gãi gãi tóc của mình, nói với Tôn Văn Văn:
- Cô Tôn, đã để cô phải lo lắng, thật xin lỗi, như vầy đi, trong tuần sau khi thi môn lịch sử em sẽ đạt điểm cao nhất coi như báo đáp ân tình của cô nha?
Tôn Văn Văn hiện giờ cảm thấy Cường Tử đúng là một kẻ ngốc. Cô u oán nhìn thoáng qua Cường Tử, lại nhìn sang Bùi Nhược ngồi ở ghế sau cố ý nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hai người bọn họ, trên mặt không khỏi ửng hồng, rất nóng.
- Được, vậy đi!
Cô cảm thấy mình trả lời cũng rất ngốc.
Cường Tử có chút xấu hổ, không biết nói cái gì. Hắn biểu hiện có chút bối rối khiến trong nội tâm Tôn Văn Văn có chút đắc ý, dù sao đối với sức hấp dẫn của bản thân cô vẫn có một chút tự tin.
- Có muốn đi lên ngồi một lát hay không?
Lời này vừa nói ra, Tôn Văn Văn lập tức biết mình phạm sai lầm. Không khí giữa hai người bắt đầu có chút mập mờ, Cường Tử mặt đỏ rần, quan tâm nhiều quá không đơn giản nha.
- À...
Cường Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua Bùi Nhược và Chu Bách Tước ở trong xe, cô nàng cố ý không nhìn, vẻ mặt háo sắc của hắn hiện ra, chỉ còn thiếu huýt gió.
- Đã muộn, nếu lần sau có cơ hội em sẽ đến chào cô Tôn nhé, chúc cô ngủ ngon.
Nói xong Cường Tử bước vội vào trong xe, sau khi ngồi xuống thở mạnh một hơi, giống như một con ác quỷ sống dưới mặt đất từ rất lâu rồi vừa mới được thông khí. Ở trước mặt một đại mỹ nữ đủ hại nước hại dân, nhất là cô ấy còn mời mình vào phòng ngủ của cô ấy ngồi một chút, rõ ràng bản thân mình để chống lại sức hấp dẫn ấy thật sự vô cùng khó khăn a.
Tôn Văn Văn đưa mắt nhìn chiếc Land Rover rời đi, thở ra một hơi thật dài, cô khó nén được nữa bật cười, mình bị làm sao vậy? Vì sao tâm tình lại hoảng loạn như vậy? Khi Cường Tử nói không vào rõ ràng là cô thở dài một hơi, lại còn có ba phần mất mát.
Cường Tử hít thật sâu, hắn vừa bình phục lại cũng cảm giác được trong xe không khí là lạ. Chu Bách Tước vừa cười vừa khởi động xe, định châm một điếu thuốc nhưng quay đầu nhìn Bùi Nhược, vội ngừng lại.
- Có sát khí nha
Anh ta vừa cười vừa nói.
Cường Tử cũng cảm thấy ánh mắt Bùi Nhược thật sắc bén nha, đủ để cắt vàng phá ngọc, cho dù da mặt của Cường Tử có thể nói là được bảo vệ vững vàng cũng chắc chắn bị đánh bại bởi cái nhìn này.
Bùi Nhược hừ một tiếng, xoay người nhìn xem ánh sáng loang lổ ngoài cửa xe, không để ý tới cái gã đại háo sắc này.
- Cô Tôn rất tốt phải không?
Cường Tử tìm từ đáp lại.
- Đúng vậy, cô Tôn thật tốt lắm, người xinh đẹp lại trưởng thành ôn nhu, còn khéo hiểu lòng người, tốt hơn nhiều so với em.
Bùi Dạ vô cùng ghen tuông, Cường Tử cảm thấy mình ngăn chặn không được.
- Em biết anh không phải có ý này...
- Vậy anh có ý gì?
Bùi Nhược quay sang, bất ngờ nở nụ cười.
Việc chắc chắn không hay!
Ngay cả Chu Bách Tước còn đoán trước được, anh ta đưa tay lên xoay chuyển kính chiếu hậu một chút, quyết định lựa chọn lảng tránh việc nhìn thấy kết cục nhất định sẽ vô cùng thê thảm của Cường Tử.
- Ý của anh là cô Tôn là người rất tốt, không có ý gì khác...
- Phải không?
...
- A!
Một tiếng kêu rên vang lên trong xe Land Rover, bàn tay nhỏ bé luôn nhẹ nhàng dùng sức ngắt một cái trên đùi Cường Tử, một tiếng kêu thảm vang lên.
Sau khi đưa Bùi Nhược về đến nhà, hai người đứng ở đầu hành lang, Cường Tử vẫn còn nhe răng nhếch miệng lấy tay xoa cái đùi đã gần như chết điếng, đoán chừng nếu không chết thì cũng không còn là của hắn nữa.
Cô gái nhỏ không biết tại sao nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Cường Tử bèn đỏ mặt. Da của cô rất đẹp, làn da trắng nõn mềm mại lộ ra chút hồng hào, vốn đã đẹp đẽ như hoa đào, hiện tại đỏ mặt lại càng thêm xinh đẹp không gì sánh được. Có câu dưới đèn xem mỹ nhân đẹp còn hơn cả hoa, Bùi Dạ hiện tại đúng là như thế. Cái người háo sắc nào đó nhìn thấy vậy bèn bày ra khuôn mặt mê mẩn, trong lúc nhất thời như ngây như dại.
- Còn đau không?
Bùi Dạ nhẹ giọng hỏi.
- Không đau không đau! Rất thoải mái.
Cường Tử nói năng lộn xộn.
Bùi Dạ cười cười, thật sự giống như một đóa hoa đào nở rộ.
- Thật sự không đau? Vốn còn định xoa cho anh.
- Đau! Đau chết mất!
- Ha ha, lừa anh thôi. Em không thèm xoa …cái chỗ kia cho anh.
Cái chỗ kia? Cái chỗ nào vậy?
Rất mập mờ.
- Nhưng anh thật sự đau quá a, chân rất đau.
- Như vầy sao...
Bùi Nhược chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, bỗng kiễng mũi chân chạm lên môi Cường Tử một chút như chuồn chuồn lướt nước, nhanh chóng rút về.
- Còn đau không?
Mẹ nó mặc kệ, đây không phải bức mình sao.
- Như vậy chưa đủ lực a, phải là như vầy!
Cường Tử như chó dữ chụp mồi chế trụ vòng eo nho nhỏ của Bùi Nhược, cực kỳ bá đạo xoay ngang cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô gái nhỏ, bừa bãi tận lực. Hắn thô lỗ, không có một chút kỹ xảo mạnh mẽ đem đầu lưỡi tiến vào trong cái miệng anh đào của Bùi Nhược, cái miệng đầy hương thơm ngọt ngào.
Bùi Nhược bị bất ngờ, giơ tay đập vào ngực Cường Tử vài cái, rồi lập tức buông lỏng cơ thể ôm chặt lấy eo của Cường Tử, không được linh hoạt nhưng nhiệt tình phối hợp với sự lỗ mãng của Cường Tử.
Cô nàng cảm giác mình sẽ bị Cường Tử hòa tan, toàn thân không hề có một chút sức lực, dần dần sức nặng của toàn thân đều đặt ở trên lồng ngực của Cường Tử, cho đến khi hai người đều cơ hồ hít thở không thông mới dừng nụ hôn này lại. Sau khi hai người tách môi ra hơi thở đều có chút nặng nề, Bùi Dạ thì mặt càng đỏ như lửa.
Như thế này giống như là bị yêu chú của đối phương, trong mắt hai người đều là tình ý đậm nồng. Trong lúc mê đắm Bùi Nhược chợt phát giác bàn tay của gã súc sinh nào đó rõ ràng đặt ở trên bộ ngực của mình lại còn khẽ xoa nắn hai cái sau đó xem như không có việc gì. Bùi Nhược nghiến răng giẫm một cái thật mạnh lên chân của Cường Tử, không chút lưu tình.
- Đồ lưu manh!
Bùi Dạ thấp giọng mắng một câu xoay người bỏ chạy cũng không quay đầu lại lao thẳng lên lầu, chỉ là cái câu mắng đồ lưu manh này chỉ có chút ít tức giận, mà đối với Cường Tử mà nói không khác gì là tán dương và động viên, đồng nghĩa với việc nói là lần sau nên tiếp tục.
Cường Tử cảm giác mình một chút cũng không oan uổng, dù đùi bị ngắt đến đau điếng, chân bị giẫm sưng lên, chính là ta cũng chiếm tiện nghi không phải sao? Cái gã bại hoại này đưa tay ngắt trong không khí hai cái, sau đó dùng sức huơ cánh tay một chút, kêu một tiếng nhảy lên chạy về xe Land Rover, cảm giác đôi tay, cảm giác đôi tay rất chân thật, phải gọi là mềm mại nhẵn nhụi, phải gọi là mê mẩn!
Ngồi vào trong xe, Cường Tử châm một điếu thuốc.
- Chú Chu, đừng về nhà.
- Sao? Định làm gì?
- Tìm nơi nào đó dạy con lái xe!
- Được, đi thôi!
Trên một con đường vừa mới xây còn chưa chính thức thông xe, Chu Bách Tước khoanh tay nhìn xem Land Rover loạng choạng giống như một con vịt say rượu tập tễnh tiến về phía trước, khóe miệng của anh ta nhếch lên vui vẻ. Thành công chiếm đoạt được hai hộp hoàng hạc lâu 1976, trao đổi lần này coi như đáng giá.
- Vặn chìa khoá, thả lỏng bàn đạp thắng, chuyển sang từ từ giẫm chân ga, tiến tới phía trước nào con trai!
Đây là chỉ điểm duy nhất mà Cường Tử phải mất hai cây thuốc trị giá hơn một ngàn nhân dân tệ đổi lấy, hắn nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Chu Bách Tước đêm nay ngủ đái dầm liên tục trong mười năm, trong lòng tức giận, vì các em như hoa như ngọc, gắng sức!
Vặn chìa khoá khởi động xe, buông lỏng bàn đạp thắng, chuyển sang từ từ giẫm chân ga!
Cường Tử lẩm bẩm giống như đọc thuộc lòng khẩu quyết, rốt cục sau khi đã hiểu rõ trình tự Cường Tử xoa xoa đôi bàn tay, đến đây đi các người đẹp, ta tới đây!
Nhìn con đường trống trải trước mặt, Cường Tử khẽ quát một tiếng.
Xe giống như một con chó hoang thoát khỏi dây xích lao ra ngoài, thế như chẻ tre.
Sáng sớm bảy giờ, khi đèn đường đã tắt, Chu Bách Tước cầm lấy áo vét của mình, đưa tay nhìn đồng hồ một chút, anh ta xoa đôi mắt nhập nhèm còn ngái ngủ, dựa vào đèn đường ngủ lúc nào không hay, hiện tại thức dậy thấy đau lưng. Anh ta móc từ trong túi ra châm một điếu thuốc, chợt phát hiện có cái gì đó không đúng.
Bật đứng lên, áo vét rơi trên mặt đất. Chu Bách Tước há miệng, thuốc cũng rơi mất. Anh ta không thể tưởng tượng nổi nhìn đường cái trước mặt, chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng nổ hoảng sợ đến không thở nổi.
Mẹ ơi, xe đâu? Người đâu?
/314
|