Thật ra khi Tôn Văn Văn và mấy gã cảnh sát kia nói chuyện Cường Tử đã gửi tin nhắn ngắn cho Trác Thanh Đế, nội dung tin nhắn rất đơn giản, rải rác mười chữ.
- Tôi sắp vào tù oan, nhớ đưa cơm cho tôi.
Hắn có thể tưởng tượng được khi Trác Thanh Đế nhận được tin nhắn biểu tình trên mặt chắc chắn rất tuyệt diệu, tên kia không chừng thế nào cũng nhảy chân mắng chửi hỏi thăm tổ tông mười tám đời của mình, đoán chừng sẵn lòng đào mồ cuốc mã. Nhưng Cường Tử cũng không có cách nào khác. Trong mối quan hệ của hắn bây giờ có thể dựa vào đó để tiếp xúc với chính phủ chỉ duy nhất một người chính là trung uý đội trưởng được xưng tay súng bắn tỉa giỏi nhất thế kỷ này.
Sự thật lại là như thế đấy, Trác Thanh Đế ngay khi nhìn thấy đoạn tin nhắn Cường Tử gửi đến gần như nhịn không được ném vỡ tan điện thoại di động của mình. Cuối cùng còn không cam lòng, mắng một câu trời ạ tám đời tổ tông nhà cậu, thở phù phù chui vào trong chiếc Hummer của mình, chạy cả con đường nổi lên bão táp rời khỏi quân doanh. Trên cửa xe của hắn có đường sơn màu sắc rõ ràng không pha trộn với thân xe, đó là do Trác Thanh Đế không thích đi chỗ sửa chữa xe hơi cạo chữ phun sơn, vừa nhìn thấy chỗ bắt mắt đó anh ta liền tức giận, phân khô nhiều ngày không ra được.
Xe mới ra quân doanh đã ngừng lại, Trác Thanh Đế gian trá cười, lầm bầm lầu bầu nói:
- Nếu như các anh đã đến rồi sao tôi phải đi làm, ông đây không đi lội vũng bùn này.
Anh ta lấy điện thoại di động ra gọi điện, sau đó xoay tay lái đánh xe trở về, trong miệng còn ngâm nga một bài hát cũ gọi là Cửu Muội, bộ dáng dâm đãng đến cực điểm.
Người nghe điện thoại không kịp tắt điện thoại, chỉ nghe thấy trong loa truyền ra một hồi gào khóc tru tréo.
- Cửu muội cửu muội em gái đáng yêu, cửu muội cửu muội nụ hoa nở hồng, cửu muội cửu muội ta bỏ rơi cửu muội…
Còn chưa lên đến âm cao, cuống họng bể rồi.
Người đàn ông trung niên mặc áo vét đen nghe điện thoại cười khổ một tiếng, quay đầu cười nói với mấy người mặc vét đen giống như vậy:
- Người này, thật không biết thế nào trà trộn vào trong đội ngũ cách mạng.
Mấy người đều gật đầu, biểu lộ vẻ mặt tôi cũng cho rằng như thế.
- Lân Tam Lân Ngũ, hai người các anh đi xử lý một chút, khi cần thiết ra chút dấu hiệu cho Hàn Sừ Điền kia, để cho ông ta biết Cường Tử là người ông ta không thể trêu vào!
Người đàn ông trung niên mặc vét đen châm một điếu thuốc, ánh mắt sáng ngời.
- Nếu như Cường Tử chưa có bị làm hại trong tay đối phương, ngược lại bị làm hại trong tay người mình, vậy chúng ta cũng đừng mặc bộ quần áo này. Cường Tử nếu như xảy ra chuyện bất ngờ gì, Tiêu Lôi chỉ sợ sẽ rút gân tôi lột da tôi còn còn phải nghiền xương thành tro. Tôi cũng không muốn chết không toàn thây ngay cả danh hiệu liệt sĩ cũng không lập được, vậy thì mất tóc rồi.
Đám người cười vang, hai người trẻ tuổi bị ông ta điểm danh đứng lên đi ra ngoài, trong đó người đàn ông trẻ tuổi tên gọi Lân Ngũ cười nói:
- Thủ lĩnh, thực ra chúng tôi trông ngóng ngày đó lắm!
Nói xong tăng tốc thật nhanh, gần như trong nháy mắt đã xông ra khỏi phòng, bỏ lại cả phòng người cười ngả nghiêng ngả ngửa.
Người đàn ông trung niên cúi đầu đánh giá mình một cái, nếp áo vét thẳng thóm đẹp trai đường đường.
Ông ta nhìn bóng lưng Lân Ngũ cười mắng:
- Cút đi trứng con mẹ ngươi, nhân phẩm lão tử có kém như vậy sao? Cẩn thận tôi sau này cho anh một giày vào thằng nhỏ, tê liệt cả nửa người bên dưới của anh!
Lân Ngũ ở ngoài cửa giơ ngón giữa, cười đùa nói:
- Ông cũng quá độc ác, tôi vẫn là con trai còn trinh chính xác nha.
Hai người Lân Tam và Lân Ngũ lên một chiếc Audi A6 biển số rất bình thường, Lân Ngũ lái xe nghênh ngang rời đi. Hai người bọn họ đi rời một cô gái trẻ đôi mắt to sáng ngời, mặc một bộ đồng phục thời trang màu đen, hình dáng quá mức lung linh trang điểm vô cùng tinh tế, cô ta rất cao, ít nhất ngoài một thước bảy, đối với con gái mà nói chiều cao như vậy đã coi như là nổi bật. Hơn nữa một bộ mặt tinh xảo hoàn mỹ, đủ để mang lại tai hoạ cho sinh linh.
- Thủ lĩnh, để cho chúng tôi cả một tổ đến bảo vệ một thằng con nít rắm thối, có phải là có chút quá mức cần thiết rồi hay không? Tôi thế nào cũng cảm thấy khó chịu đó? Ngài phải phát chút tiền thưởng trấn an một chút tâm hồn yếu ớt của tôi.
- Cửu Nhi, cô ngoại trừ muốn được tiền thưởng, còn có thể làm gì khác không?
Một gã đại hán to lớn lắc lư thân cao chừng hai thước đi đến trước mặt cô gái trẻ, nói ngon ngọt.
Cô gái trẻ được gọi là Cửu Nhi chớp lông mi cong hình lá liễu hoàn mỹ, trừng mắt nhìn đấng đàn ông có chút theo phong cách số đông trước mặt ngoắc ngón tay.
- Nếu không hai ta đi ra ngoài thử xem, anh đích thân nhận định một chút tôi còn có thể làm gì khác hay không? Sẽ rất ngạc nhiên nha, bảo đảm khiến cho anh muốn sướng muốn chết muốn ngừng không được!
Tráng hán lại càng hoảng sợ, liên tục khoát tay nói:
- Thôi đi, tôi cũng vẫn là con trai còn trinh, tôi cũng không muốn còn chưa mở bao đã phải vượt qua kỳ đảm bảo chất lượng để cho người ta vứt vào thùng rác, cô tìm người khác đi.
Anh ta vừa nói vừa lui liên tiếp về sau, sự cam chịu trên mặt càng thêm sợ hãi biểu tình không thể giả được.
Cửu Nhi ánh nhìn khiêu khích gã đàn ông mãnh mẽ, uốn éo vòng eo mảnh khảnh nói:
- Đến đi mà Lục ca ca, cùng Cửu Nhi chơi với nhau nhé.
- Không cần!
Lân Lục đung đẩy bả vai rộng lớn chạy trối chết, tiếng cười lớn lần nữa vang lên.
Cửu Nhi thất vọng nhìn bóng lưng Lân Lục, cảm thán thở dài nói:
- Tôi thế nào vẫn chưa gặp được một người đàn ông khiến cho tôi trầm luân đây? Thế giới này thật đáng thương, hồng nhan luôn bạc mệnh, buồn bã đến chết tôi rồi.
Nam nhân trung niên cười ha hả nói:
- Việc trong tay các anh chị đều làm xong rồi? Từng người một đều có thời gian rỗi đánh rắm phải không? Bây giờ lại là thời gian làm việc, lão tử có quyền giữ lại tiền thưởng của các anh chị!
- Cắt!
- Tàn bạo!
- Giết!
- Không nhân tính!
Một mảnh oán khí sôi trào.
Cửu Nhi thè đầu lưỡi mềm mại màu hồng, xoay người muốn đi. Người đàn ông trung niên gọi cô ta lại nói:
- Chị không phải xem thường tên con nít rắm thối kia sao? Bắt đầu từ ngày mai chị hai mươi bốn giờ đồng hồ âm thầm bảo vệ hắn, nhưng hắn là tên con nít rắm thối, nói không chừng còn chưa có cai sữa, chị nên chiếu cố thật tốt cho hắn a!
Người đàn ông trung niên thành khẩn nói, biều tình trên mặc lại có chút đắc ý.
Cửu Nhi lườm ông ta một cái nói:
- Quan lớn một cấp đè chết người, tôi ngoại trừ khinh bỉ ngài không có lời dễ nghe nào khác.
- Lân Cửu!
Người đàn ông trung niên bỗng nhiên đề cao giọng hô.
- Có!
Cửu Nhi theo đó đứng nghiêm, vẻ mặt trang nghiêm.
- Chấp hành nhiệm vụ!
- Vâng!
Người đàn ông trung niên phất tay ý bảo Cửu Nhi đi, sau đó ông ta xoay người vào phòng làm việc của mình, vừa đi giọng nói vừa biến thành lằm rằm:
- Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, lão hổ không phát uy cô cho tôi là con chuột già a.
Sau khi phó hiệu trưởng Trần và thầy giáo Trương nhận được điện thoại của Tôn Văn Văn chạy tới trước cửa phòng học lớp một – hai cấp ba trước tiên, đối mặt hai người cùng giới tính Trương Kiến rốt cuộc khôi phục tâm cao khí ngạo, cũng không hề yếu thế trước mặt Tôn Văn Văn nữa, vẻ mặt giải quyết việc công tuyệt đối không vị nể làm rối kỷ cương.
Thầy giáo Trương khuyên can mãi cũng không khiến cho Trương Kiến nhả ra, phó hiệu trưởng Trần thậm chí trích dẫn ra lời của phó thị trưởng tập trung vào giáo dục cũng không khiến cho Trương Kiến bỏ cuộc. Mặc kệ nói như thế nào, Cường Tử bây giờ đối với Nhất Trung tương tự ở mức độ bảo vệ động vật, còn là giống loài lâm nguy, chết một con liền tuyệt chủng.
Phó hiệu trưởng Trần kéo Trương Kiến đi văn phòng nói chuyện, tuy nhiên Trương Kiến nóng lạnh gì cũng không lay chuyển được, một mực chắc chắn hôm nay nhất định phải dẫn Cường Tử đi, không có lựa chọn thứ hai.
Thừa dịp phó hiệu trưởng Trần ngăn mấy người bọn Trương Kiến, thầy giáo Trương vụng trộm gọi điện thoại, gọi điện thoại cho một vị đại nhân vật của chính quyền thành phố. Người này là học sinh của ông ta, từ trước đến nay vẫn luôn hết mực kính trọng ông ta.
Sau khi điện thoại được nhấc lên đối phương nghe thầy giáo Trương nói xong, trầm mặc một hồi nói:
- Thầy giáo, việc này thầy vẫn là đừng day vào, việc này rất phức tạp, em hết sức bảo vệ cậu ta, chỉ có thể làm được nhiều như vậy.
Thầy giáo Trương trong nháy mắt bị nếp nhăn che phủ cả khuôn mặt, ánh mắt có chút thê lương, ông ta dường như thoáng cái già đi thêm mười mấy tuổi. Vốn thân thể đã run rẩy càng lắc lư không kìm được, bộ dạng dường như lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống. Ông ta nói cái gì cũng sẽ không tin tưởng, một học sinh chính mình coi trọng nhất, cũng có thể con buôn như vậy.
Một cánh tay ấm áp kiên định đỡ lấy thầy giáo Trương, giọng nói ôn hoà vang lên bên tai thầy giáo Trương.
- Thầy giáo Trương, thầy đừng lo lắng, nếu như thầy tin tưởng em, hãy để cho em đi theo bọn họ. Thế giới này vẫn rất công bằng, chúng ta đều chắc chắn tin tưởng tính nghiêm minh của pháp luật, không phải sao?
Không biết khi nào, Lâm Cường ra khỏi phòng học, hắn đỡ lấy thầy giáo Trương dường như lúc nào cũng có thể sụp xuống, trong lòng chua xót. Liên luỵ đến vị thầy giáo già đức cao vọng trọng không kể đến bản thân của mình kính dâng hết cả đời cho sự nghiệp giáo dục này, trong lòng Cường Tử thật sự rất cắn rứt.
- Em rất nhanh sẽ trở lại, đêm nay em di nhà thầy ăn chực, thầy có chào đón hay không?
Cường Tử gãi tóc, miệng cười toe toét nói.
- Chào đón… Chào đón! Về nhà thầy sẽ sai bà vợ chết bầm kia mua đồ ăn trước! Không, thầy bây giờ gọi điện thoại về nhà sau cô làm cả bàn món ăn thật ngon, chúng ta đợi con về!
Cường Tử lộ ra nét cười phúc hậu tràn cả ra ngoài, quay đầu liếc nhìn Bùi Nhược theo sát sau lưng trong ánh mắt đều là lo lắng nhưng kiên trì không có biểu hiện ra ngoài, còn có cô giáo lịch sử Tôn Văn Văn sắc mặt rất khó coi trong đôi mắt có làn nước đang ngập ngụa. Hắn ngậm miệng cười, vẻ mặt thản nhiên như không.
- Cô giáo Tôn và Bùi Nhược cũng đi nha, chúng ta cùng nhau ăn cơm!
- Ừ!
Bùi Nhược và Tôn Văn Văn cùng nhau gật mạnh đầu, không biết tại làm sao, Tôn Văn Văn không hề phát hiện mình hôm nay căn bản không giống như chính mình, chưa bao giờ ở bên ngoài ăn qua một bữa cơm. Vô có tính thích sạch sẽ không ngờ có thể đồng ý việc này, đây quả thật là sự việc trước nay chưa bao giờ có. Chỉ chẳng qua bây giờ tâm trạng cô rối loạn, theo đó cũng xem nhẹ vấn đề này.
- Thầy phó hiệu trưởng, em đi theo bọn họ là được, em tin rằng các chú cảnh sát sẽ không hàm oan người tốt.
Biểu tình Cường Tử có chút nghiền ngẫm nhìn Trương Kiến nói.
- Cái này…
Phó hiệu trưởng Trần do dự một chút, vẫn gật đầu. Ông ta thở dài, lập tức quay người rời đi, ông ta bây giờ cần phải sắp xếp thật tốt một chút quan hệ của mình, xem xem có thể thật mau bảo vệ Cường Tử ra ngoài hay không. Đứa nhỏ này, chịu khổ nhiều lắm. Phó hiệu trưởng Trần lầm bầm lầu bầu, không tự chủ được bước đi nhanh hơn.
Trương Kiến nhìn người thiếu niên thân hình cao ngất tướng mạo tuấn mỹ, có mái tóc dài bạc trắng kỳ dị trước mặt này, ánh mắt âm lạnh. Anh ta giả vờ cười nói:
- Cậu là Lâm Cường?
- Là cháu.
- Ừ! Đi theo chúng tôi một chuyến nhé. Cậu yên tâm, chẳng qua là điều tra theo thông lệ, sau khi loại trừ hiềm nghi về cậu sẽ để cho cậu về nhà. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không hàm oan ai!
Khi nói ra mấy chữ cuối cùng này, anh ta nhạt nhẽo nghiến răng nghiến lợi.
Cường Tử nhếch miệng, ánh mắt khinh thường nhìn đối phương, dùng âm thanh vừa vặn chỉ có một mình Trương Kiến có thể nghe thấy nói:
- Tôi bây giờ đi theo ông, có tin chưa đến cục công an ông sẽ phải đưa tôi trở về hay không?
- Cậu nói sao!
Trương Kiến biến sắc, trông thật dữ tợn.
- Không có gì, anh cảnh sát à chúng ta đi thôi.
Cường Tử khôi phục vẻ mặt, dường như bộ dạng rất phối hợp. Hắn còn dang rộng tay ra làm bộ làm tịch, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Trương Kiến nói:
- Làm đi, có cần dựa theo trình tự còng lại hay không a?
Trương Kiến móc còng ra khoá vào cổ tay Cường Tử, cho đến khi không thể chặt hơn nữa mới buông tay. Anh ta nhìn chăm chú đôi mắt Cường Tử, cũng nhỏ giọng nói bên tai Cường Tử:
- Tiểu tử, đừng ngông cuồng! Đến nơi tao để cho mày biết cái gì là cầu sống không được cầu chết không xong! Rơi vào trong tay gia gia ta, coi như trên phần mộ tổ tiên của mày bốc lên thêm một nhúm khói xanh!
Cường Tử tươi cười:
- Mong chờ mỏi mắt.
Trương Kiến biến sắc, ngẩn đầu nhìn khuôn mặt u oán của Tôn Văn Văn, còn có Bùi Nhược kiên cường đi theo cổ vũ, hai cô gái này đều là hàng tốt a! Trong lòng anh ta cảm thán nói, lập tức tầm mắt nhìn Cường Tử càng thêm không thiện cảm, có cô gái như vậy nhớ thương, mày dù chết cũng nhắm mắt!
Suy nghĩ của Trương Kiến rất hung dữ.
Áp giải Cường Tử ra khỏi trường học, nhét Cường Tử vào trong xe cảnh sát. Trương Kiến lập tức khôi phục diện mạo như trước, anh ta dữ tợn nhìn Cường Tử nói:
- Thằng ranh thối tha, mày có phải cảm thấy bản thân có người chống lưng rất tốt phải không? Tao từng điều tra, mày chẳng qua ỷ vào tay Tiêu Lôi có chút đỉnh tiền thu nhận nuôi dưỡng mày kia phải không? Mày cho rằng lần này ông ta có thể cứu mày sao? Mày đừng có hy vọng a! Lão tử cũng có điểm bội phục mày, một đứa cô nhi được con buôn thu dưỡng dám đánh công tử của Hàn thị trưởng thành người sống đời thực vật, mày đợi chết không toàn thây đi!
Cường Tử vẫn mỉm cười như cũ, dường như không để vào trong mắt cái còng tay khoá cứng ngắt trên hai cổ tay.
- Xin mời chờ đợi!
Hắn nói.
- Tôi sắp vào tù oan, nhớ đưa cơm cho tôi.
Hắn có thể tưởng tượng được khi Trác Thanh Đế nhận được tin nhắn biểu tình trên mặt chắc chắn rất tuyệt diệu, tên kia không chừng thế nào cũng nhảy chân mắng chửi hỏi thăm tổ tông mười tám đời của mình, đoán chừng sẵn lòng đào mồ cuốc mã. Nhưng Cường Tử cũng không có cách nào khác. Trong mối quan hệ của hắn bây giờ có thể dựa vào đó để tiếp xúc với chính phủ chỉ duy nhất một người chính là trung uý đội trưởng được xưng tay súng bắn tỉa giỏi nhất thế kỷ này.
Sự thật lại là như thế đấy, Trác Thanh Đế ngay khi nhìn thấy đoạn tin nhắn Cường Tử gửi đến gần như nhịn không được ném vỡ tan điện thoại di động của mình. Cuối cùng còn không cam lòng, mắng một câu trời ạ tám đời tổ tông nhà cậu, thở phù phù chui vào trong chiếc Hummer của mình, chạy cả con đường nổi lên bão táp rời khỏi quân doanh. Trên cửa xe của hắn có đường sơn màu sắc rõ ràng không pha trộn với thân xe, đó là do Trác Thanh Đế không thích đi chỗ sửa chữa xe hơi cạo chữ phun sơn, vừa nhìn thấy chỗ bắt mắt đó anh ta liền tức giận, phân khô nhiều ngày không ra được.
Xe mới ra quân doanh đã ngừng lại, Trác Thanh Đế gian trá cười, lầm bầm lầu bầu nói:
- Nếu như các anh đã đến rồi sao tôi phải đi làm, ông đây không đi lội vũng bùn này.
Anh ta lấy điện thoại di động ra gọi điện, sau đó xoay tay lái đánh xe trở về, trong miệng còn ngâm nga một bài hát cũ gọi là Cửu Muội, bộ dáng dâm đãng đến cực điểm.
Người nghe điện thoại không kịp tắt điện thoại, chỉ nghe thấy trong loa truyền ra một hồi gào khóc tru tréo.
- Cửu muội cửu muội em gái đáng yêu, cửu muội cửu muội nụ hoa nở hồng, cửu muội cửu muội ta bỏ rơi cửu muội…
Còn chưa lên đến âm cao, cuống họng bể rồi.
Người đàn ông trung niên mặc áo vét đen nghe điện thoại cười khổ một tiếng, quay đầu cười nói với mấy người mặc vét đen giống như vậy:
- Người này, thật không biết thế nào trà trộn vào trong đội ngũ cách mạng.
Mấy người đều gật đầu, biểu lộ vẻ mặt tôi cũng cho rằng như thế.
- Lân Tam Lân Ngũ, hai người các anh đi xử lý một chút, khi cần thiết ra chút dấu hiệu cho Hàn Sừ Điền kia, để cho ông ta biết Cường Tử là người ông ta không thể trêu vào!
Người đàn ông trung niên mặc vét đen châm một điếu thuốc, ánh mắt sáng ngời.
- Nếu như Cường Tử chưa có bị làm hại trong tay đối phương, ngược lại bị làm hại trong tay người mình, vậy chúng ta cũng đừng mặc bộ quần áo này. Cường Tử nếu như xảy ra chuyện bất ngờ gì, Tiêu Lôi chỉ sợ sẽ rút gân tôi lột da tôi còn còn phải nghiền xương thành tro. Tôi cũng không muốn chết không toàn thây ngay cả danh hiệu liệt sĩ cũng không lập được, vậy thì mất tóc rồi.
Đám người cười vang, hai người trẻ tuổi bị ông ta điểm danh đứng lên đi ra ngoài, trong đó người đàn ông trẻ tuổi tên gọi Lân Ngũ cười nói:
- Thủ lĩnh, thực ra chúng tôi trông ngóng ngày đó lắm!
Nói xong tăng tốc thật nhanh, gần như trong nháy mắt đã xông ra khỏi phòng, bỏ lại cả phòng người cười ngả nghiêng ngả ngửa.
Người đàn ông trung niên cúi đầu đánh giá mình một cái, nếp áo vét thẳng thóm đẹp trai đường đường.
Ông ta nhìn bóng lưng Lân Ngũ cười mắng:
- Cút đi trứng con mẹ ngươi, nhân phẩm lão tử có kém như vậy sao? Cẩn thận tôi sau này cho anh một giày vào thằng nhỏ, tê liệt cả nửa người bên dưới của anh!
Lân Ngũ ở ngoài cửa giơ ngón giữa, cười đùa nói:
- Ông cũng quá độc ác, tôi vẫn là con trai còn trinh chính xác nha.
Hai người Lân Tam và Lân Ngũ lên một chiếc Audi A6 biển số rất bình thường, Lân Ngũ lái xe nghênh ngang rời đi. Hai người bọn họ đi rời một cô gái trẻ đôi mắt to sáng ngời, mặc một bộ đồng phục thời trang màu đen, hình dáng quá mức lung linh trang điểm vô cùng tinh tế, cô ta rất cao, ít nhất ngoài một thước bảy, đối với con gái mà nói chiều cao như vậy đã coi như là nổi bật. Hơn nữa một bộ mặt tinh xảo hoàn mỹ, đủ để mang lại tai hoạ cho sinh linh.
- Thủ lĩnh, để cho chúng tôi cả một tổ đến bảo vệ một thằng con nít rắm thối, có phải là có chút quá mức cần thiết rồi hay không? Tôi thế nào cũng cảm thấy khó chịu đó? Ngài phải phát chút tiền thưởng trấn an một chút tâm hồn yếu ớt của tôi.
- Cửu Nhi, cô ngoại trừ muốn được tiền thưởng, còn có thể làm gì khác không?
Một gã đại hán to lớn lắc lư thân cao chừng hai thước đi đến trước mặt cô gái trẻ, nói ngon ngọt.
Cô gái trẻ được gọi là Cửu Nhi chớp lông mi cong hình lá liễu hoàn mỹ, trừng mắt nhìn đấng đàn ông có chút theo phong cách số đông trước mặt ngoắc ngón tay.
- Nếu không hai ta đi ra ngoài thử xem, anh đích thân nhận định một chút tôi còn có thể làm gì khác hay không? Sẽ rất ngạc nhiên nha, bảo đảm khiến cho anh muốn sướng muốn chết muốn ngừng không được!
Tráng hán lại càng hoảng sợ, liên tục khoát tay nói:
- Thôi đi, tôi cũng vẫn là con trai còn trinh, tôi cũng không muốn còn chưa mở bao đã phải vượt qua kỳ đảm bảo chất lượng để cho người ta vứt vào thùng rác, cô tìm người khác đi.
Anh ta vừa nói vừa lui liên tiếp về sau, sự cam chịu trên mặt càng thêm sợ hãi biểu tình không thể giả được.
Cửu Nhi ánh nhìn khiêu khích gã đàn ông mãnh mẽ, uốn éo vòng eo mảnh khảnh nói:
- Đến đi mà Lục ca ca, cùng Cửu Nhi chơi với nhau nhé.
- Không cần!
Lân Lục đung đẩy bả vai rộng lớn chạy trối chết, tiếng cười lớn lần nữa vang lên.
Cửu Nhi thất vọng nhìn bóng lưng Lân Lục, cảm thán thở dài nói:
- Tôi thế nào vẫn chưa gặp được một người đàn ông khiến cho tôi trầm luân đây? Thế giới này thật đáng thương, hồng nhan luôn bạc mệnh, buồn bã đến chết tôi rồi.
Nam nhân trung niên cười ha hả nói:
- Việc trong tay các anh chị đều làm xong rồi? Từng người một đều có thời gian rỗi đánh rắm phải không? Bây giờ lại là thời gian làm việc, lão tử có quyền giữ lại tiền thưởng của các anh chị!
- Cắt!
- Tàn bạo!
- Giết!
- Không nhân tính!
Một mảnh oán khí sôi trào.
Cửu Nhi thè đầu lưỡi mềm mại màu hồng, xoay người muốn đi. Người đàn ông trung niên gọi cô ta lại nói:
- Chị không phải xem thường tên con nít rắm thối kia sao? Bắt đầu từ ngày mai chị hai mươi bốn giờ đồng hồ âm thầm bảo vệ hắn, nhưng hắn là tên con nít rắm thối, nói không chừng còn chưa có cai sữa, chị nên chiếu cố thật tốt cho hắn a!
Người đàn ông trung niên thành khẩn nói, biều tình trên mặc lại có chút đắc ý.
Cửu Nhi lườm ông ta một cái nói:
- Quan lớn một cấp đè chết người, tôi ngoại trừ khinh bỉ ngài không có lời dễ nghe nào khác.
- Lân Cửu!
Người đàn ông trung niên bỗng nhiên đề cao giọng hô.
- Có!
Cửu Nhi theo đó đứng nghiêm, vẻ mặt trang nghiêm.
- Chấp hành nhiệm vụ!
- Vâng!
Người đàn ông trung niên phất tay ý bảo Cửu Nhi đi, sau đó ông ta xoay người vào phòng làm việc của mình, vừa đi giọng nói vừa biến thành lằm rằm:
- Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, lão hổ không phát uy cô cho tôi là con chuột già a.
Sau khi phó hiệu trưởng Trần và thầy giáo Trương nhận được điện thoại của Tôn Văn Văn chạy tới trước cửa phòng học lớp một – hai cấp ba trước tiên, đối mặt hai người cùng giới tính Trương Kiến rốt cuộc khôi phục tâm cao khí ngạo, cũng không hề yếu thế trước mặt Tôn Văn Văn nữa, vẻ mặt giải quyết việc công tuyệt đối không vị nể làm rối kỷ cương.
Thầy giáo Trương khuyên can mãi cũng không khiến cho Trương Kiến nhả ra, phó hiệu trưởng Trần thậm chí trích dẫn ra lời của phó thị trưởng tập trung vào giáo dục cũng không khiến cho Trương Kiến bỏ cuộc. Mặc kệ nói như thế nào, Cường Tử bây giờ đối với Nhất Trung tương tự ở mức độ bảo vệ động vật, còn là giống loài lâm nguy, chết một con liền tuyệt chủng.
Phó hiệu trưởng Trần kéo Trương Kiến đi văn phòng nói chuyện, tuy nhiên Trương Kiến nóng lạnh gì cũng không lay chuyển được, một mực chắc chắn hôm nay nhất định phải dẫn Cường Tử đi, không có lựa chọn thứ hai.
Thừa dịp phó hiệu trưởng Trần ngăn mấy người bọn Trương Kiến, thầy giáo Trương vụng trộm gọi điện thoại, gọi điện thoại cho một vị đại nhân vật của chính quyền thành phố. Người này là học sinh của ông ta, từ trước đến nay vẫn luôn hết mực kính trọng ông ta.
Sau khi điện thoại được nhấc lên đối phương nghe thầy giáo Trương nói xong, trầm mặc một hồi nói:
- Thầy giáo, việc này thầy vẫn là đừng day vào, việc này rất phức tạp, em hết sức bảo vệ cậu ta, chỉ có thể làm được nhiều như vậy.
Thầy giáo Trương trong nháy mắt bị nếp nhăn che phủ cả khuôn mặt, ánh mắt có chút thê lương, ông ta dường như thoáng cái già đi thêm mười mấy tuổi. Vốn thân thể đã run rẩy càng lắc lư không kìm được, bộ dạng dường như lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống. Ông ta nói cái gì cũng sẽ không tin tưởng, một học sinh chính mình coi trọng nhất, cũng có thể con buôn như vậy.
Một cánh tay ấm áp kiên định đỡ lấy thầy giáo Trương, giọng nói ôn hoà vang lên bên tai thầy giáo Trương.
- Thầy giáo Trương, thầy đừng lo lắng, nếu như thầy tin tưởng em, hãy để cho em đi theo bọn họ. Thế giới này vẫn rất công bằng, chúng ta đều chắc chắn tin tưởng tính nghiêm minh của pháp luật, không phải sao?
Không biết khi nào, Lâm Cường ra khỏi phòng học, hắn đỡ lấy thầy giáo Trương dường như lúc nào cũng có thể sụp xuống, trong lòng chua xót. Liên luỵ đến vị thầy giáo già đức cao vọng trọng không kể đến bản thân của mình kính dâng hết cả đời cho sự nghiệp giáo dục này, trong lòng Cường Tử thật sự rất cắn rứt.
- Em rất nhanh sẽ trở lại, đêm nay em di nhà thầy ăn chực, thầy có chào đón hay không?
Cường Tử gãi tóc, miệng cười toe toét nói.
- Chào đón… Chào đón! Về nhà thầy sẽ sai bà vợ chết bầm kia mua đồ ăn trước! Không, thầy bây giờ gọi điện thoại về nhà sau cô làm cả bàn món ăn thật ngon, chúng ta đợi con về!
Cường Tử lộ ra nét cười phúc hậu tràn cả ra ngoài, quay đầu liếc nhìn Bùi Nhược theo sát sau lưng trong ánh mắt đều là lo lắng nhưng kiên trì không có biểu hiện ra ngoài, còn có cô giáo lịch sử Tôn Văn Văn sắc mặt rất khó coi trong đôi mắt có làn nước đang ngập ngụa. Hắn ngậm miệng cười, vẻ mặt thản nhiên như không.
- Cô giáo Tôn và Bùi Nhược cũng đi nha, chúng ta cùng nhau ăn cơm!
- Ừ!
Bùi Nhược và Tôn Văn Văn cùng nhau gật mạnh đầu, không biết tại làm sao, Tôn Văn Văn không hề phát hiện mình hôm nay căn bản không giống như chính mình, chưa bao giờ ở bên ngoài ăn qua một bữa cơm. Vô có tính thích sạch sẽ không ngờ có thể đồng ý việc này, đây quả thật là sự việc trước nay chưa bao giờ có. Chỉ chẳng qua bây giờ tâm trạng cô rối loạn, theo đó cũng xem nhẹ vấn đề này.
- Thầy phó hiệu trưởng, em đi theo bọn họ là được, em tin rằng các chú cảnh sát sẽ không hàm oan người tốt.
Biểu tình Cường Tử có chút nghiền ngẫm nhìn Trương Kiến nói.
- Cái này…
Phó hiệu trưởng Trần do dự một chút, vẫn gật đầu. Ông ta thở dài, lập tức quay người rời đi, ông ta bây giờ cần phải sắp xếp thật tốt một chút quan hệ của mình, xem xem có thể thật mau bảo vệ Cường Tử ra ngoài hay không. Đứa nhỏ này, chịu khổ nhiều lắm. Phó hiệu trưởng Trần lầm bầm lầu bầu, không tự chủ được bước đi nhanh hơn.
Trương Kiến nhìn người thiếu niên thân hình cao ngất tướng mạo tuấn mỹ, có mái tóc dài bạc trắng kỳ dị trước mặt này, ánh mắt âm lạnh. Anh ta giả vờ cười nói:
- Cậu là Lâm Cường?
- Là cháu.
- Ừ! Đi theo chúng tôi một chuyến nhé. Cậu yên tâm, chẳng qua là điều tra theo thông lệ, sau khi loại trừ hiềm nghi về cậu sẽ để cho cậu về nhà. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không hàm oan ai!
Khi nói ra mấy chữ cuối cùng này, anh ta nhạt nhẽo nghiến răng nghiến lợi.
Cường Tử nhếch miệng, ánh mắt khinh thường nhìn đối phương, dùng âm thanh vừa vặn chỉ có một mình Trương Kiến có thể nghe thấy nói:
- Tôi bây giờ đi theo ông, có tin chưa đến cục công an ông sẽ phải đưa tôi trở về hay không?
- Cậu nói sao!
Trương Kiến biến sắc, trông thật dữ tợn.
- Không có gì, anh cảnh sát à chúng ta đi thôi.
Cường Tử khôi phục vẻ mặt, dường như bộ dạng rất phối hợp. Hắn còn dang rộng tay ra làm bộ làm tịch, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Trương Kiến nói:
- Làm đi, có cần dựa theo trình tự còng lại hay không a?
Trương Kiến móc còng ra khoá vào cổ tay Cường Tử, cho đến khi không thể chặt hơn nữa mới buông tay. Anh ta nhìn chăm chú đôi mắt Cường Tử, cũng nhỏ giọng nói bên tai Cường Tử:
- Tiểu tử, đừng ngông cuồng! Đến nơi tao để cho mày biết cái gì là cầu sống không được cầu chết không xong! Rơi vào trong tay gia gia ta, coi như trên phần mộ tổ tiên của mày bốc lên thêm một nhúm khói xanh!
Cường Tử tươi cười:
- Mong chờ mỏi mắt.
Trương Kiến biến sắc, ngẩn đầu nhìn khuôn mặt u oán của Tôn Văn Văn, còn có Bùi Nhược kiên cường đi theo cổ vũ, hai cô gái này đều là hàng tốt a! Trong lòng anh ta cảm thán nói, lập tức tầm mắt nhìn Cường Tử càng thêm không thiện cảm, có cô gái như vậy nhớ thương, mày dù chết cũng nhắm mắt!
Suy nghĩ của Trương Kiến rất hung dữ.
Áp giải Cường Tử ra khỏi trường học, nhét Cường Tử vào trong xe cảnh sát. Trương Kiến lập tức khôi phục diện mạo như trước, anh ta dữ tợn nhìn Cường Tử nói:
- Thằng ranh thối tha, mày có phải cảm thấy bản thân có người chống lưng rất tốt phải không? Tao từng điều tra, mày chẳng qua ỷ vào tay Tiêu Lôi có chút đỉnh tiền thu nhận nuôi dưỡng mày kia phải không? Mày cho rằng lần này ông ta có thể cứu mày sao? Mày đừng có hy vọng a! Lão tử cũng có điểm bội phục mày, một đứa cô nhi được con buôn thu dưỡng dám đánh công tử của Hàn thị trưởng thành người sống đời thực vật, mày đợi chết không toàn thây đi!
Cường Tử vẫn mỉm cười như cũ, dường như không để vào trong mắt cái còng tay khoá cứng ngắt trên hai cổ tay.
- Xin mời chờ đợi!
Hắn nói.
/314
|