Cường Tử đoán quả không sai, những ngày tiếp theo trôi qua sóng yên gió lặng. Cách cái đêm hắn một thân một mình diệt Băng Hàn Đường phế đi Băng Hàn đánh bại đối thủ tự cho rằng che giấu cực tốt kia đã qua được hơn một tháng rồi, yên bình giống như chưa có phát sinh qua chuyện gì.
Nhất Trung bây giờ, liên minh thực thi pháp luật Trung Hoa một nhà thống trị, không thể lay chuyển.
Băng Hàn Đường mặc dù nói là ba trăm thành viên, ở Nhất Trung hô mưa gọi gió muốn làm gì thì làm. Nhưng sau khi Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên thay mặt cho Liên minh chấp pháp Trung Hoa đưa ra tuyên bố xoá tên Băng Hàn Đường, chẳng những không có người Băng Hàn Đường đến báo thù, ngược lại có không ít thành viên của Băng Hàn Đường tới tìm nơi nương tựa.
Hết thảy những điều đó cũng không có vượt quá dự liệu của Cường Tử, một phát súng kia của Kim Tiểu Chu, cũng đủ chao đảo lòng người.
Nhất là viên đạn quân dụng kia, hoàn toàn có thể khiến cho đối thủ khiếp sợ đến tột đỉnh. Kinh nghiệm sống của đối thủ quyết định nhược điểm của hắn, hắn cũng không phải thật sự đao thương bất nhập thuỷ hoả bất xâm. Nếu muốn tra được nguồn gốc viên đạn này đối với hắn dễ như trở bàn tay, Trác Thanh Đế lộ ra rõ ràng chẳng qua là bùa hộ thân Cường Tử cố ý dìm xuống làm kẻ chịu tội thay.
Trác Thanh Đế lại làm sao có thể chỉ là một gã Trung uý đơn giản như vậy? Chỉ sợ là ngay cả đối thủ tự cho rằng thâm thuý sâu xa kia, khi tra ra được Trác Thanh Đế cũng sẽ đau đầu không ngừng nha.
Cường Tử suy nghĩ hiểm độc, nếu quả thật có một ngày đối phương chó cùng rứt giậu, Trác Thanh Đế liệu có phải là đối tượng đầu tiên bị tấn công hay không? Bây giờ tầm mắt của hắn bị thành công chuyển dời, cho dù thiếu Trác Thanh Đế thêm một cái nhân tình nữa, nhân tình Cường Tử thiếu, sẽ không quên.
Liên minh chấp pháp Trung Hoa giao cho Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên phụ trách, có bọn tóc vàng và tóc Lori giúp đỡ mình cũng đã không cần phải hỏi đến mọi chuyện. Ba học sinh hư bị doạ đuổi học, cũng không có lộ mặt qua ở Nhất Trung nữa. Lời của Cường Tử được nói ra trước mặt của bọn họ, nội trong một tháng san bằng Băng Hàn Đường. Tin tức hôm đó đã truyền đến lỗ tai Băng Hàn, chính là tin mật báo của các vị nhân huynh này.
Cường Tử không có làm khó bọn chúng, chỉ chẳng qua để cho người ta nói bọn chúng vài câu. Dù sao mục đích đã đạt được, người như vậy lợi dụng một lần chính là vật siêu đáng giá.
Cường Tử nói:
- Sau này làm người thực tế dễ chịu, biết sai liền cải thiện to lớn. Tay sai nằm vùng bại hoại như vậy ta thấy nhiều lắm, vẫn thật không ngại đưa ra ý kiến bắt được kẻ nào thì treo ngược kẻ đó lên đánh. Tự chọn lấy cho mình a!
Cường Tử còn viết hai câu nói đó đưa cho bọn chúng bị doạ một tháng cũng không dám đi ra khỏi của nhà, trên một tờ giấy không lớn một hàng chữ rồng bay phượng múa viết bằng bút máy, rất có phong cách quý phái.
- Chớ coi việc tốt là nhỏ mà không làm. Chớ coi việc ác nhỏ mà làm nó.
Không biết câu nói danh ngôn cổ trên ngàn ngàn năm này, liệu có thể khiến cho hắn hiểu được vấn đề thật sự vẫn còn chỗ bàn bạc hay không.
Lúc trước Lưu Bị Lưu hoàng thúc dùng những lời này giáo dục con của ông ta Lưu Thiện hậu chủ đời sau của nước Thục, dường như không có làm ra nổi tác dụng gì. Tiếng khóc than đẫm lệ của cha già dạy bảo rất mực đối với con trai của mình đều không có hiệu quả, tự cho là không nên sinh ra học sinh hư béo mập như vậy, Cường Tử càng không trông cậy vào lời nói ba xạo thay đổi tính cách một con người.
Chó thì phải ăn cức, câu danh ngôn này càng thật tế hơn.
Liên minh chấp pháp Trung Hoa không thu phí bảo vệ, không làm xằng làm bậy. Tổ chức như vậy ở trong mắt thành viên Băng Hàn Đường xem thấy quả thực chính là tà ma ngoại đạo, mà ở trong mắt các học sinh khác, Liên minh chấp pháp Trung Hoa là ngọn núi để dựa vào, là nhà!
Trước kia có học sinh xấu bên ngoài trường đến cửa để soi mói, dù rằng Băng Hàn Đường cũng từng ra mặt giải quyết, nhưng là giới hạn ở những người giao nạp đủ mức phí bảo kê. Mà Liên minh chấp pháp Trung Hoa thì bằng không, chỉ cần học sinh Nhất Trung đứng về phía có lý lẽ, bọn họ sẽ giúp đỡ không ràng buộc!
Bây giờ người bận rộn nhất không phải Cường Tử mà là Chu Bách Tước.
Hơn một tháng trở lại đây, học sinh đi theo Chu Bách Tước luyện quyền đã không dưới năm mươi người. Năm mươi người này là Lý Vạn Thanh chọn lựa rất kỹ càng, chẳng những đủ xuất sắc mà còn trung thành như một. Đây mới là kế thừa chân chính, lực lượng chân chính.
Không ai đau đớn bằng con chuột nhỏ Chu Hạo Nhiên, bởi vì Cường Tử kín đáo đưa anh ta cho con chuột già Cáp Mô. Với phong cách xử sự của Cáp Mô, Cường Tử dùng răng cửa nghĩ cũng biết được khẳng định những ngày qua của Chu Hạo Nhiên khẳng định thê thảm vô cùng, có thể còn sống là tốt rồi. Cường Tử an ủi cậu ta như vậy, Chu Hạo Nhiên muốn khóc cũng không ra nước mắt.
Sở Lưu Hương, con bà nó, chỉ lưu lại con cóc chết đầu bổ luống, chỉ định một mục đích như vậy cho mình.
Cáp Mô nói với Chu Hạo Nhiên:
- Lúc nào cậu có thể cùng Sở Lưu Hương ở trên một nhánh cây nhảy dây cùng nhau, ông đây sẽ phê chuẩn cho cậu chứng chỉ bước chân vào giang hồ, một ngày không đạt được đến đó thì theo lão tử chết chôn xuống đất, cả đời không đạt được cũng không liên quan. Dù sao tao không ngại cậu không giặt sạch sẽ hết bít tất quần lót cho tôi, cùng lắm thì ông đây tự mình làm lấy…
Tôi là một thằng mập nhé!
Chu Hạo Nhiên ngửa mặt lên trời thét dài!
Trài qua hơn một tháng nay Cường Tử rất thoải mái, hàng ngày đúng giờ đến trường tan học, sáng sớm hàng ngày đúng bốn giờ rời giường luyện công buổi sáng. Sau bữa cơm chiều thì ra sân biệt thự Ly Hồ luyện tập quyền pháp. Hắn cảm thấy Bát cực quyền cùng Hình Ý quyền cũng không không phải phù hợp lắm với mình, Ngô lão gia tử bây giờ đã bỏ mặc hắn, Chu Bách Tước đã giúp không được gì, cho nên Cường Tử chỉ có thể tự mình mò mẵm.
Liên minh chấp pháp Trung Hoa bây giờ đã có hơn một trăm thành viên, dựa theo yêu cầu của Cường Tử, Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên hai người chia hơn một trăm người này thành hai tổ. Hổ Tổ và Cáp Tổ. Hổ Tổ đưa cho Lý Vạn Thanh lãnh đạo, thành viên đều là người theo Chu Bách Tước học công phu, kể về thực lực đều là thanh niên vai u thịt bắp có thể một người đánh ba! Đây là thực lực bình thường tuyệt đối không dễ dàng thấy được, cho dù vào trong xã hội cũng có thể có chỗ đứng vững vàng.
Cáp Tổ, tên như ý nghĩa, thực ra chính là tổ tình báo. Thuộc về Chu Hạo Nhiên phụ trách. Bây giờ Liên minh chấp pháp Trung Hoa vừa mới bước đi bước đầu tiên, còn không có hành động gì quá lớn, cho nên nhiệm vụ trước mắt của Cáp Tổ rất nhẹ nhàng. Điểm quan trọng đặt ở Nhất Trung, phàm là dám khi dễ kẻ yếu, khi dễ bình đẳng nam nữ, lừa gạt hãm hại đều không qua được con mắt thành viên Cáp Tổ.
Một khi xác nhận việc có thật, Cáp Tổ truyền tin tức cho Hổ Tổ, do Lý Vạn Thanh bố trí người phụ trách giải quyết.
Chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đều đủ, Liên minh chấp pháp Trung Hoa dần dần hoàn thiện còn có tiếng tốt ở bên ngoài. Ban đầu những bọn côn đồ trong xã hội kia cũng không dám đến Nhất Trung giương nanh múa vuốt nữa. Trong đám con gái bắt đầu lưu truyền một loại mốt mới, đó chính là xem bạn trai của ai là thành viên của Liên minh chấp pháp Trung Hoa, bởi vì điều đó đại biểu chính là có cảm giác an toàn!
Kim Tiểu Chu mỗi ngày trong tuần đều phải đến bãi tập bắn ngoại thành phía tây đón nhận huấn luyện của Trác Thanh Đế, dù mỗi lần đều tránh không được Trác Thanh Đế tay đấm chân đá, nhưng Báo Tử lại tươi cười mặt mày hớn hở, khinh thường mấy thứ đó.
Chẳng qua nói đi nói lại, anh ta bây giờ đã có thể không cần dựa vào giá súng trường, chỉ dựa vào lực cánh tay nâng súng bắn tỉa nặng mười mấy cân trôi qua nửa giờ đồng hồ không mảy may động đậy, hơn nữa có thể trong lúc di động mười phát súng bảy lần trong đó bắn trúng hồng tâm trở lên. Tài năng khiến người ta đau trứng này khiến cho Cường Tử không ngớt hâm mộ. Hắn cũng cùng Kim Tiểu Chu từng đi bãi tập bắn ngoại thành phía tây, cầm súng ngắn làm bộ cho có vẻ bắn liên tiếp hai mươi viên đạn, đợi sau khi người báo bia hô lên bằng không hai chữ kia hắn rất hưng phấn chạy đi xem, cho là mình cũng có thể làm ra tiêu chuẩn như Kim Tiểu Chu vậy, viên đạn đều ở cùng một cái lỗ.
Trác Thanh Đế cũng rất tò mò đi theo nhìn, sau khi xem xong cười độc địa nói với Cường Tử:
- Cậu rất có tài năng trời cho, so với Kim Tiểu Chu gấp trăm lần!
Anh ta cầm lên tấm bia của anh ta so với Cường Tử giả ngu không phơi bày việc đó, Cường Tử cũng vui vẻ như anh ta vậy, hai người đều lòng ôm thảm hại lại ngầm hiểu lẫn nhau, giống như nhất lang nhất bái (một con sói và một con linh cẩu).
Cường Tử nói:
- Cháu tìm không thấy lỗ thủng viên đạn mình bắn ra ở đâu?
Trác Thanh Đế cười dùng khoé miệng trề ra nói:
- Đều ở trong đất, dưới lòng bàn chân.
Trùng hợp a, lỗ đạn hai mươi viên đạn bắn ra tạo thành một bức tranh vẽ rất thật, trượt trên đỉnh đầu cục phân kia thấy thế nào giống thế ấy.
Cường Tử nói:
- Nghề nghiệp thì phải chuyên tay, cháu đối với loại đồ rất phức tạp này không có hứng thú, vẫn là võ thuật Trung Hoa mới thực tế, bác đại tinh thâm, đánh người phải dựa vào nắm tay, đó mới là vương đạo.
Trác Thanh Đế nói:
- Như vậy thì, cậu dùng quả đấm của cậu đánh tôi, tôi dùng súng của tôi bắn cậu. Bảo đảm công bình công chính không lừa gạt nhau, một quyền đổi một viên đạn, tuyệt không dùng mánh lới gian trá đánh nhau!
Cường Tử thật thà chân thành lấy hành động nói ra sự thật, một chiêu Bạch câu quá khích bỏ trốn mất dạng.
Tiêu Lôi những ngày này dường như rất thần bí, luôn đi sớm về khuya. Ông cùng Cường Tử đi mấy lần đến quán ăn lớn Cật Hát Đổ, vẫn chưa có tìm được sư huynh Mạc Địch của ông. Cường Tử trong lòng rối lên có một số vướng mắc, đè trên phổi, hô hấp khó khăn. Chính hắn thực ra cũng đi qua mấy lần, không có một ngoại lệ đều là ổ sắt khoá chặt cửa. Chuyến đi vừa rồi Cường Tử phát hiện trên cửa chính dán một tờ giấy niêm phong, còn viết chữ tháo dỡ thật to.
Cường Tử tức giận xé giấy niêm phong, mua cây bút lông lớn và mực nước. Ở trên cửa quán ăn lớn Cật Hát Đổ viết mấy chữ to, vô cùng dữ tợn.
Ai tháo nơi này, tao tháo nhà kẻ đó!
Đây chẳng qua là một loại hành vi vô lại thôi, Cường Tử thực ra biết mình không ngăn cản được kết cục quán ăn lớn Cật Hát Đổ tiêu vong, chỉ là trong lòng không nỡ, quán ăn lớn Cật Hát Đổ nếu như tháo dỡ rồi, hồn của hắn liền bay mất hai phần.
Tiêu Lôi nói:
- Đừng lo lắng, chú hiểu sư phụ của con. Trên thế giới này chưa có ai có thể thương tổn ông ta, chỉ cần ông ấy sẵn lòng ngược lại là có thể đùa bỡn bất cứ kẻ nào ở trong lòng bàn tay.
Cường Tử không tin, đánh chết cũng không tin.
Một người què, một người què vừa bận vừa lười còn có thối miệng, có thể trâu bò như vậy sao?
Nhưng hắn ép bản thân phải tin.
Rốt cuộc, ngày thứ ba sau khi Cường Tử ở trên cửa quán ăn lớn Cật Hát Đổ lưu lại tin nhắn, khi Cường Tử đi xem lần nữa phát hiện bất ngờ có người trả lời.
- Lão tử xuất môn du lịch, trèo lên Thái Sơn chơi Tây Hồ, bây giờ dự định đi Tây Tạng bái lạy Bồ Tát cầu lão nhân gia ban thưởng nha hoàn làm vợ ta, không cần nhớ mong.
Kí tên Mạc Địch.
Cường Tử nở nụ cười, cười phải gọi là rất có phong cách.
Hắn ở mặt dưới tiếp tục viết một hàng chữ, vừa ghi vừa cười.
- Đi đi, tốt nhất lừa gạt Quan Âm tỷ tỷ ngồi sen du hí chân chính về nhà chơi, làm ra Bồ Tát nhỏ để cho ta chơi với con trẻ cũng coi như một việc vui nhất của đời người.
Cường Tử đi rồi, không biết là ai ở phía dưới nhắn tiếp.
- Vị đại ca kia, Tây Tạng rất nguy hiểm, hay là đi Cao lão trang nha.
- Làm gì xếp hàng tìm Quan Âm a, đại mỹ nữ trên trời có, trên trời có nhân gian cũng có!
- Đúng!
Thật là cháy rất to!
Nhất Trung bây giờ, liên minh thực thi pháp luật Trung Hoa một nhà thống trị, không thể lay chuyển.
Băng Hàn Đường mặc dù nói là ba trăm thành viên, ở Nhất Trung hô mưa gọi gió muốn làm gì thì làm. Nhưng sau khi Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên thay mặt cho Liên minh chấp pháp Trung Hoa đưa ra tuyên bố xoá tên Băng Hàn Đường, chẳng những không có người Băng Hàn Đường đến báo thù, ngược lại có không ít thành viên của Băng Hàn Đường tới tìm nơi nương tựa.
Hết thảy những điều đó cũng không có vượt quá dự liệu của Cường Tử, một phát súng kia của Kim Tiểu Chu, cũng đủ chao đảo lòng người.
Nhất là viên đạn quân dụng kia, hoàn toàn có thể khiến cho đối thủ khiếp sợ đến tột đỉnh. Kinh nghiệm sống của đối thủ quyết định nhược điểm của hắn, hắn cũng không phải thật sự đao thương bất nhập thuỷ hoả bất xâm. Nếu muốn tra được nguồn gốc viên đạn này đối với hắn dễ như trở bàn tay, Trác Thanh Đế lộ ra rõ ràng chẳng qua là bùa hộ thân Cường Tử cố ý dìm xuống làm kẻ chịu tội thay.
Trác Thanh Đế lại làm sao có thể chỉ là một gã Trung uý đơn giản như vậy? Chỉ sợ là ngay cả đối thủ tự cho rằng thâm thuý sâu xa kia, khi tra ra được Trác Thanh Đế cũng sẽ đau đầu không ngừng nha.
Cường Tử suy nghĩ hiểm độc, nếu quả thật có một ngày đối phương chó cùng rứt giậu, Trác Thanh Đế liệu có phải là đối tượng đầu tiên bị tấn công hay không? Bây giờ tầm mắt của hắn bị thành công chuyển dời, cho dù thiếu Trác Thanh Đế thêm một cái nhân tình nữa, nhân tình Cường Tử thiếu, sẽ không quên.
Liên minh chấp pháp Trung Hoa giao cho Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên phụ trách, có bọn tóc vàng và tóc Lori giúp đỡ mình cũng đã không cần phải hỏi đến mọi chuyện. Ba học sinh hư bị doạ đuổi học, cũng không có lộ mặt qua ở Nhất Trung nữa. Lời của Cường Tử được nói ra trước mặt của bọn họ, nội trong một tháng san bằng Băng Hàn Đường. Tin tức hôm đó đã truyền đến lỗ tai Băng Hàn, chính là tin mật báo của các vị nhân huynh này.
Cường Tử không có làm khó bọn chúng, chỉ chẳng qua để cho người ta nói bọn chúng vài câu. Dù sao mục đích đã đạt được, người như vậy lợi dụng một lần chính là vật siêu đáng giá.
Cường Tử nói:
- Sau này làm người thực tế dễ chịu, biết sai liền cải thiện to lớn. Tay sai nằm vùng bại hoại như vậy ta thấy nhiều lắm, vẫn thật không ngại đưa ra ý kiến bắt được kẻ nào thì treo ngược kẻ đó lên đánh. Tự chọn lấy cho mình a!
Cường Tử còn viết hai câu nói đó đưa cho bọn chúng bị doạ một tháng cũng không dám đi ra khỏi của nhà, trên một tờ giấy không lớn một hàng chữ rồng bay phượng múa viết bằng bút máy, rất có phong cách quý phái.
- Chớ coi việc tốt là nhỏ mà không làm. Chớ coi việc ác nhỏ mà làm nó.
Không biết câu nói danh ngôn cổ trên ngàn ngàn năm này, liệu có thể khiến cho hắn hiểu được vấn đề thật sự vẫn còn chỗ bàn bạc hay không.
Lúc trước Lưu Bị Lưu hoàng thúc dùng những lời này giáo dục con của ông ta Lưu Thiện hậu chủ đời sau của nước Thục, dường như không có làm ra nổi tác dụng gì. Tiếng khóc than đẫm lệ của cha già dạy bảo rất mực đối với con trai của mình đều không có hiệu quả, tự cho là không nên sinh ra học sinh hư béo mập như vậy, Cường Tử càng không trông cậy vào lời nói ba xạo thay đổi tính cách một con người.
Chó thì phải ăn cức, câu danh ngôn này càng thật tế hơn.
Liên minh chấp pháp Trung Hoa không thu phí bảo vệ, không làm xằng làm bậy. Tổ chức như vậy ở trong mắt thành viên Băng Hàn Đường xem thấy quả thực chính là tà ma ngoại đạo, mà ở trong mắt các học sinh khác, Liên minh chấp pháp Trung Hoa là ngọn núi để dựa vào, là nhà!
Trước kia có học sinh xấu bên ngoài trường đến cửa để soi mói, dù rằng Băng Hàn Đường cũng từng ra mặt giải quyết, nhưng là giới hạn ở những người giao nạp đủ mức phí bảo kê. Mà Liên minh chấp pháp Trung Hoa thì bằng không, chỉ cần học sinh Nhất Trung đứng về phía có lý lẽ, bọn họ sẽ giúp đỡ không ràng buộc!
Bây giờ người bận rộn nhất không phải Cường Tử mà là Chu Bách Tước.
Hơn một tháng trở lại đây, học sinh đi theo Chu Bách Tước luyện quyền đã không dưới năm mươi người. Năm mươi người này là Lý Vạn Thanh chọn lựa rất kỹ càng, chẳng những đủ xuất sắc mà còn trung thành như một. Đây mới là kế thừa chân chính, lực lượng chân chính.
Không ai đau đớn bằng con chuột nhỏ Chu Hạo Nhiên, bởi vì Cường Tử kín đáo đưa anh ta cho con chuột già Cáp Mô. Với phong cách xử sự của Cáp Mô, Cường Tử dùng răng cửa nghĩ cũng biết được khẳng định những ngày qua của Chu Hạo Nhiên khẳng định thê thảm vô cùng, có thể còn sống là tốt rồi. Cường Tử an ủi cậu ta như vậy, Chu Hạo Nhiên muốn khóc cũng không ra nước mắt.
Sở Lưu Hương, con bà nó, chỉ lưu lại con cóc chết đầu bổ luống, chỉ định một mục đích như vậy cho mình.
Cáp Mô nói với Chu Hạo Nhiên:
- Lúc nào cậu có thể cùng Sở Lưu Hương ở trên một nhánh cây nhảy dây cùng nhau, ông đây sẽ phê chuẩn cho cậu chứng chỉ bước chân vào giang hồ, một ngày không đạt được đến đó thì theo lão tử chết chôn xuống đất, cả đời không đạt được cũng không liên quan. Dù sao tao không ngại cậu không giặt sạch sẽ hết bít tất quần lót cho tôi, cùng lắm thì ông đây tự mình làm lấy…
Tôi là một thằng mập nhé!
Chu Hạo Nhiên ngửa mặt lên trời thét dài!
Trài qua hơn một tháng nay Cường Tử rất thoải mái, hàng ngày đúng giờ đến trường tan học, sáng sớm hàng ngày đúng bốn giờ rời giường luyện công buổi sáng. Sau bữa cơm chiều thì ra sân biệt thự Ly Hồ luyện tập quyền pháp. Hắn cảm thấy Bát cực quyền cùng Hình Ý quyền cũng không không phải phù hợp lắm với mình, Ngô lão gia tử bây giờ đã bỏ mặc hắn, Chu Bách Tước đã giúp không được gì, cho nên Cường Tử chỉ có thể tự mình mò mẵm.
Liên minh chấp pháp Trung Hoa bây giờ đã có hơn một trăm thành viên, dựa theo yêu cầu của Cường Tử, Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên hai người chia hơn một trăm người này thành hai tổ. Hổ Tổ và Cáp Tổ. Hổ Tổ đưa cho Lý Vạn Thanh lãnh đạo, thành viên đều là người theo Chu Bách Tước học công phu, kể về thực lực đều là thanh niên vai u thịt bắp có thể một người đánh ba! Đây là thực lực bình thường tuyệt đối không dễ dàng thấy được, cho dù vào trong xã hội cũng có thể có chỗ đứng vững vàng.
Cáp Tổ, tên như ý nghĩa, thực ra chính là tổ tình báo. Thuộc về Chu Hạo Nhiên phụ trách. Bây giờ Liên minh chấp pháp Trung Hoa vừa mới bước đi bước đầu tiên, còn không có hành động gì quá lớn, cho nên nhiệm vụ trước mắt của Cáp Tổ rất nhẹ nhàng. Điểm quan trọng đặt ở Nhất Trung, phàm là dám khi dễ kẻ yếu, khi dễ bình đẳng nam nữ, lừa gạt hãm hại đều không qua được con mắt thành viên Cáp Tổ.
Một khi xác nhận việc có thật, Cáp Tổ truyền tin tức cho Hổ Tổ, do Lý Vạn Thanh bố trí người phụ trách giải quyết.
Chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đều đủ, Liên minh chấp pháp Trung Hoa dần dần hoàn thiện còn có tiếng tốt ở bên ngoài. Ban đầu những bọn côn đồ trong xã hội kia cũng không dám đến Nhất Trung giương nanh múa vuốt nữa. Trong đám con gái bắt đầu lưu truyền một loại mốt mới, đó chính là xem bạn trai của ai là thành viên của Liên minh chấp pháp Trung Hoa, bởi vì điều đó đại biểu chính là có cảm giác an toàn!
Kim Tiểu Chu mỗi ngày trong tuần đều phải đến bãi tập bắn ngoại thành phía tây đón nhận huấn luyện của Trác Thanh Đế, dù mỗi lần đều tránh không được Trác Thanh Đế tay đấm chân đá, nhưng Báo Tử lại tươi cười mặt mày hớn hở, khinh thường mấy thứ đó.
Chẳng qua nói đi nói lại, anh ta bây giờ đã có thể không cần dựa vào giá súng trường, chỉ dựa vào lực cánh tay nâng súng bắn tỉa nặng mười mấy cân trôi qua nửa giờ đồng hồ không mảy may động đậy, hơn nữa có thể trong lúc di động mười phát súng bảy lần trong đó bắn trúng hồng tâm trở lên. Tài năng khiến người ta đau trứng này khiến cho Cường Tử không ngớt hâm mộ. Hắn cũng cùng Kim Tiểu Chu từng đi bãi tập bắn ngoại thành phía tây, cầm súng ngắn làm bộ cho có vẻ bắn liên tiếp hai mươi viên đạn, đợi sau khi người báo bia hô lên bằng không hai chữ kia hắn rất hưng phấn chạy đi xem, cho là mình cũng có thể làm ra tiêu chuẩn như Kim Tiểu Chu vậy, viên đạn đều ở cùng một cái lỗ.
Trác Thanh Đế cũng rất tò mò đi theo nhìn, sau khi xem xong cười độc địa nói với Cường Tử:
- Cậu rất có tài năng trời cho, so với Kim Tiểu Chu gấp trăm lần!
Anh ta cầm lên tấm bia của anh ta so với Cường Tử giả ngu không phơi bày việc đó, Cường Tử cũng vui vẻ như anh ta vậy, hai người đều lòng ôm thảm hại lại ngầm hiểu lẫn nhau, giống như nhất lang nhất bái (một con sói và một con linh cẩu).
Cường Tử nói:
- Cháu tìm không thấy lỗ thủng viên đạn mình bắn ra ở đâu?
Trác Thanh Đế cười dùng khoé miệng trề ra nói:
- Đều ở trong đất, dưới lòng bàn chân.
Trùng hợp a, lỗ đạn hai mươi viên đạn bắn ra tạo thành một bức tranh vẽ rất thật, trượt trên đỉnh đầu cục phân kia thấy thế nào giống thế ấy.
Cường Tử nói:
- Nghề nghiệp thì phải chuyên tay, cháu đối với loại đồ rất phức tạp này không có hứng thú, vẫn là võ thuật Trung Hoa mới thực tế, bác đại tinh thâm, đánh người phải dựa vào nắm tay, đó mới là vương đạo.
Trác Thanh Đế nói:
- Như vậy thì, cậu dùng quả đấm của cậu đánh tôi, tôi dùng súng của tôi bắn cậu. Bảo đảm công bình công chính không lừa gạt nhau, một quyền đổi một viên đạn, tuyệt không dùng mánh lới gian trá đánh nhau!
Cường Tử thật thà chân thành lấy hành động nói ra sự thật, một chiêu Bạch câu quá khích bỏ trốn mất dạng.
Tiêu Lôi những ngày này dường như rất thần bí, luôn đi sớm về khuya. Ông cùng Cường Tử đi mấy lần đến quán ăn lớn Cật Hát Đổ, vẫn chưa có tìm được sư huynh Mạc Địch của ông. Cường Tử trong lòng rối lên có một số vướng mắc, đè trên phổi, hô hấp khó khăn. Chính hắn thực ra cũng đi qua mấy lần, không có một ngoại lệ đều là ổ sắt khoá chặt cửa. Chuyến đi vừa rồi Cường Tử phát hiện trên cửa chính dán một tờ giấy niêm phong, còn viết chữ tháo dỡ thật to.
Cường Tử tức giận xé giấy niêm phong, mua cây bút lông lớn và mực nước. Ở trên cửa quán ăn lớn Cật Hát Đổ viết mấy chữ to, vô cùng dữ tợn.
Ai tháo nơi này, tao tháo nhà kẻ đó!
Đây chẳng qua là một loại hành vi vô lại thôi, Cường Tử thực ra biết mình không ngăn cản được kết cục quán ăn lớn Cật Hát Đổ tiêu vong, chỉ là trong lòng không nỡ, quán ăn lớn Cật Hát Đổ nếu như tháo dỡ rồi, hồn của hắn liền bay mất hai phần.
Tiêu Lôi nói:
- Đừng lo lắng, chú hiểu sư phụ của con. Trên thế giới này chưa có ai có thể thương tổn ông ta, chỉ cần ông ấy sẵn lòng ngược lại là có thể đùa bỡn bất cứ kẻ nào ở trong lòng bàn tay.
Cường Tử không tin, đánh chết cũng không tin.
Một người què, một người què vừa bận vừa lười còn có thối miệng, có thể trâu bò như vậy sao?
Nhưng hắn ép bản thân phải tin.
Rốt cuộc, ngày thứ ba sau khi Cường Tử ở trên cửa quán ăn lớn Cật Hát Đổ lưu lại tin nhắn, khi Cường Tử đi xem lần nữa phát hiện bất ngờ có người trả lời.
- Lão tử xuất môn du lịch, trèo lên Thái Sơn chơi Tây Hồ, bây giờ dự định đi Tây Tạng bái lạy Bồ Tát cầu lão nhân gia ban thưởng nha hoàn làm vợ ta, không cần nhớ mong.
Kí tên Mạc Địch.
Cường Tử nở nụ cười, cười phải gọi là rất có phong cách.
Hắn ở mặt dưới tiếp tục viết một hàng chữ, vừa ghi vừa cười.
- Đi đi, tốt nhất lừa gạt Quan Âm tỷ tỷ ngồi sen du hí chân chính về nhà chơi, làm ra Bồ Tát nhỏ để cho ta chơi với con trẻ cũng coi như một việc vui nhất của đời người.
Cường Tử đi rồi, không biết là ai ở phía dưới nhắn tiếp.
- Vị đại ca kia, Tây Tạng rất nguy hiểm, hay là đi Cao lão trang nha.
- Làm gì xếp hàng tìm Quan Âm a, đại mỹ nữ trên trời có, trên trời có nhân gian cũng có!
- Đúng!
Thật là cháy rất to!
/314
|