Đừng lo lắng, tôi cũng không tin Trác Thanh Đế kia sẽ không biết xấu hổ muốn thu hồi khẩu súng này. Hơn nữa sau nửa năm anh chính là con em chiến sĩ quân đội danh chính ngôn thuận, khẩu súng này coi như là hắn kẻ làm sư phụ phát trước vũ khí cho anh trang bị. Cầm chơi nửa năm, tuy nhiên đừng đùa quá lớn, dù sao thứ này không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Cường Tử nói có lý tự nhiên.
- Ngày mai tôi sẽ đưa về!
Kim Tiểu Chu thật sự sợ hãi, đây không phải việc đùa giỡn, Cường Tử có phải thằng ngu hay không anh ta không biết. Anh ta thật không biết Cáp Mô thúc thật sự ngu ngốc hay không mà lại làm ra việc như vậy. Trước đây cũng không cảm thấy Cáp Mô thúc là kẻ ngu ngốc không có đầu óc, thế nào hôm nay phạm vào sai lầm thấp kém như vậy!
- Ha ha, tuỳ anh. Dù sao đồ tôi cho anh rồi, bố trí thế nào anh nói thử coi.
- Thật là anh sai Cáp Mô thúc trộm đến phải không?
Kim Tiểu Chu chưa từ bỏ ý định, anh ta cũng không muốn bị gã sư phụ biến thái một quyền có thể đánh nát bao cát kia đè xuống đánh. Đó là lấy mạng người ta!
- Ài… Con người này của anh lá gan thật nhỏ, vậy cũng gọi Báo Tử, không bằng gọi là Háo Tử (chuột nhà) được rồi. Súng này quả thật là trộm tới, chẳng qua anh cho rằng nếu như Trác Thanh Đế không bằng lòng, bằng vào Cáp Mô ca có thể làm được thần không hay quỷ không biết trộm tới bảo bối yêu thích gần như vật bất ly thân của chú ấy hay không?
Cường Tử nói ra:
- Trộm thì không giả, chỉ chẳng qua không thể tặng cho anh thôi. Đêm nay mượn dùng, ngày mai khẳng định phải trả về.
Kim Tiểu Chu thở một hơi thật dài, anh ta nói:
- Cường Tử con chó đẻ nhà cậu, làm tôi sợ chết khiếp!
Cường Tử:
- Không tôn kính cán bộ lãnh đạo kéo ra ngoài búng đến chết con gà con.
Kim Tiểu Chu:
- Cậu chỉ là cán bộ lãnh đạo cọng lông!
Cường Tử:
- Là ai phát cho bốn người các anh tiền lương?
Kim Tiểu Chu:…
Cường Tử vứt thuốc lá xuống, mở cửa xe chui vào.
- Đi thôi, nếu như vết thương trong ngực không ảnh hưởng gì đến việc bắn súng, đêm nay hãy giúp tôi đi bắn người, cũng coi như đập núi đuổi hổ ra đánh rồi.
- Bắn ai?
Cường Tử:
- Lái xe, đến chỗ tự nhiên nói cho anh biết.
Kim Tiểu Chu buồn bực, anh ta cảm thấy mình lên phải thuyền bọn cướp, hay là con mẹ nó có loại cướp biển đi không trở lại kia, một khi lên thuyền vạn kiếp bất phục.
Anh ta tức giận, anh ta phát điên, anh ta nghĩ tới trở ngại, anh ta dùng tay vuốt tóc từ dưới lên.
Audi A8 khởi động bình ổn, Kim Tiểu Chu ngồi ở vị trí tài xế đã bình tĩnh trở lại. Anh ta nghĩ ngợi, kỳ thật không có sao. Chính mình nếu như đã quyết tâm giúp con bê này làm việc, còn có cái gì trừ ra mà không làm cho được? Giết người, cho dù đột ngột trong một lúc khó có thể tiếp nhận, nhưng vẫn không phải không xuống tay được.
Dựa theo chỉ điểm của Cường Tử, Kim Tiểu Chu lái xe xuyên ngõ hẻm sang đường lớn, anh ta không biết trong hồ lô Cường Tử chứa thuốc gì, chẳng qua nếu như trong lòng đã nghĩ thông suốt rồi, còn quản cái khỉ gió gì xuân dược mê dược thuốc tránh thai!
Chiếc xe dừng ở đối diện khách sạn Jinmao International, Cường Tử gọi điện thoại.
- Cáp Mô, anh xác định được vị trí của hắn chưa?
- Yên tâm đi Cường Tử, tôi bây giờ mắt nhìn không nháy một cái theo dõi hắn, thực kích thích con mẹ nó. Cháu nội kia không ngờ chơi threesome, đã đại chiến hơn nửa canh giờ, cũng coi như là đáng mặt đàn ông, còn kém một chút so với ông đây.
- Vị trí cụ thể?
- Lầu mười một phòng không không hai, tầm nhìn rất tốt, chính là cửa sổ lớn nhất của căn phòng.
- Ừ, khổ cực Cáp Mô ca, hôm nào giới thiệu một cô gái trẻ mông lớn cho anh.
- Thật nha?!!!
- Giả!
- Cường Tử tôi khinh bỉ cậu, khinh bỉ cậu phát ra từ tận ruột gan.
Cường Tử cười cúp điện thoại, nói với Kim Tiểu Chu:
- Đi thôi, vua súng tương lai.
Sở dĩ hắn coi Kim Tiểu Chu là vua súng, là vì lúc nửa đường hắn hỏi một chút Kim Tiểu Chu là thế nào động lòng Trác Thanh Đế tên biến thái chết tiệt gần như giọt nước không chui lọt kia. Kim Tiểu Chu học bộ dạng gãi tóc của Cường Tử, cười hết sức xin lỗi.
- Sau khi tôi và sư phụ gặp mặt, việc đầu tiên của ông ta là cho tôi một khẩu súng, sau đó chỉ vào bia ngắm bắn cách năm mươi mét nói với tôi: 'Trong súng có hai mươi viên đạn, bắn hết toàn bộ.' tôi cũng không nghĩ gì, dù sao cũng chưa từng tiếp xúc qua súng, sợ doạ người cái gì, lập tức bắn liên tiếp mười hai phát súng vào bia ngắm bắn.
Cường Tử nói xen vào:
- Khẳng định từng phát trúng mục tiêu nha? Cho dù không phải chắc cũng không cách hồng tâm quá bao nhiêu, bằng không tên kia sẽ không dễ dàng tiếp nhận anh như vậy.
Sắc mặt Kim Tiểu Chu có chút bẽn lẽn nói:
- Không phải, toàn bộ bắn không trúng bia, một vên đạn cũng không có bắn trúng bia.
Cường Tử kinh ngạc, buồn bã.
- Cũng được à?
- Biết thế nào được, sư phụ nghe xong báo bia, chỉ hừ một tiếng xoay người rời đi, cũng không nói với tôi tiếng nào.
- Vậy về sau thế nào thu anh làm đồ đệ?
- Có lẽ là chưa từ bỏ ý định a, về sau sư phụ chạy đến bên cạnh bia ngắm nhìn. Tôi đi theo phía sau mông của ông ta, không dám thở mạnh. Mười hai viên đạn đều bắn trên tường cách bia nhắm bắn xa hơn một mét.
- Mười hai viên đạn rơi đúng một điểm, không sai chút nào.
Kim Tiểu Chu có chút tự hào, quét sạch vẻ xấu hổ vừa nãy.
Cường Tử hít vào một hơi khí lạnh.
- Ý của anh có phải là nói? Anh bắn mười hai phát súng, cùng bắn đúng vào một chỗ phải không?
- Ừ!
- Trời xanh à, thổ địa ơi, Ngọc hoàng đại đế kia, sét đánh bể con gà của thằng này đi.
Cường Tử đố kỵ rất trắng trợn.
- Anh chính là vua súng trong truyền thuyết à, khi còn bé xem phim truyền hình Hong Kong có một bộ phim thế này. Trong đó diễn viên kia thuộc dạng trâu bò giống anh, từng phát súng bắn không trúng bia nhưng lại trúng cùng một chỗ, bắn ra một cái lỗ ở trên tường, viên đạn đều ở trong lỗ.
- Đúng lắm, tôi cũng vậy.
Kim Tiểu Chu tức muốn giết người không đền mạng.
Leo lên mái nhà toà nhà đối diện khách sạn Jinmao International, toàn nhà này chỉ có mười hai tầng, nhưng vừa đúng tầm. Cường Tử duỗi ngón tay chỉ khách sạn vàng xanh rực rỡ đối diện, tuy rằng bây giờ đã hai giờ rạng sáng, nhưng nơi này đang lúc trò hay lên đài.
- Tầng mười một, cánh cửa lớn nhất kia.
Cường Tử nói.
Kim Tiểu Chu cũng không nói gì nhiều, mở cái túi du lịch lấy súng bắn tỉa chuyên dùng của Trác Thanh Đế ra, mở cái giá đỡ súng đặt ở trên tường bao quanh mái nhà, điều chỉnh thử giá đỡ súng. Động tác của anh ta gọn gàng, không chút nào như là lính mới vừa mới tiếp xúc súng ống một ngày, càng giống như một cao thủ lão luyện đúc kết qua vô số tháng năm.
Kim Tiểu Chu rất ổn trọng, anh ta biết mình bây giờ nâng không thăng bằng súng bắn tỉa mười ký, cho nên mới phải mở cái giá ra. Nếu như là Trác Thanh Đế, khẳng định không cần phải làm như vậy.
Dùng kính ngắm bắn ngắm thử, cửa sổ đối diện không có kéo màn lên, vừa xem đã rõ.
Một nam hai nữ, ba thân thể trắng bóng ở trên giường lớn quay cuồng kích động. Gã đàn ông kia rất trẻ, hẳn khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi. Thân thể hắn rất tốt, mảnh mai rất đẹp, khúc đồ dưới háng cũng coi như là vốn liếng hùng hậu. Khắc này đang sôi sục ý chí chiến đầu phi nước đại lên xuống trên hai cỗ xác thịt phụ nữ trắng nõn nà, bầu không khí hấp dẫn đến cực điểm.
Một cô gái tóc quăn màu vàng, nằm sấp ở trên giường lớn vểnh thật cao cặp mông tròn trĩnh trắng như tuyết, từng cái từng cái cố gắng nghênh hợp với cuộc tấn công của gã đàn ông nửa quỳ ở phía sau lưng cô ta, thanh âm phành phạch không dứt bên tai. Thể lực gã đàn ông này rõ ràng rất tốt, Cáp Mô nói hắn chiến đấu hăng hái đã hơn nửa giờ, bây giờ còn uy vũ như thế, không thể không khiến cho người ta lau mắt mà nhìn.
Một cô gái khác rũ mái tóc dài, quỳ gối phía sau người kia, dùng bộ ngực no đủ của mình không ngừng xoa nắn phía sau gã đàn ông, đồng thời duỗi ra cái lưỡi màu hồng ngọt ngào, không ngừng chơi đùa sau lưng gã đàn ông. Thân thể cô gái này rất đẹp, vòng eo nhỏ nhắn cỡ một ôm tay, cặp mông đầy đặn rất tròn, bởi vì thân thể duỗi dài vuốt ve phía sau gã đàn ông, cho nên đường cong thân thể cô ta hiện ra vô cùng rõ ràng.
Sau lưng gọn gàng bóng láng, đường cong vòng eo lộ ra, đùi đẹp thon dài trắng phau, còn có cặp mông mềm mại đầy đặn. Cảnh tượng này, làm cho người ta xịt máu.
Hai tay của cô ta quàng trên eo của gã đàn ông, dường như đang trợ giúp gã đàn ông dùng súng áp sát. Thân thể cô ta thẳng tắp cũng dựa theo động tác gã đàn ông lắc lư trước sau, nhưng lại không có một chút cứng đờ, mềm mại không xương.
Cô gái dưới người gã đàn ông rõ ràng sắp sửa lần nữa lên đến đỉnh, bắt đầu không ngừng lắc lư thân thể dữ dội, lớn tiếng rên la.
Kim Tiểu Chu phát hiện mình rất có định lực, không dựng cứng lên.
- Giết gã đàn ông kia?
Anh ta hỏi Cường Tử.
Khoảng cách rất gần, tầm mắt vừa chuẩn, anh ta nắm chắc một phát súng đoạt mạng.
- Ai cũng không giết, nhìn xem bên cạnh gã đàn ông kia có thứ gì bị đánh nát có thể doạ lão đại của hắn nhảy dựng, thì bắn cái đó.
Cường Tử châm một điếu thuốc, ngẩng đầu trông bầu trời đêm bị ngọn đèn làm nổi bật càng thêm thâm sâu nói, giọng điệu rất bình thản.
- Hả?
Kim Tiểu Chu trong lúc nhất thời không hiểu được, con mắt rời đi khỏi kính nhắm bắn nhìn Cường Tử.
- Bắn đi, tôi nói rồi, đập núi chấn hổ mà thôi, không phải vạn bất đắc dĩ, tôi không muốn giết người.
Cường Tử nói.
- Ừ!
Kim Tiểu Chu phát hiện mình có chút yêu thích Cường Tử này, có lẽ cùng hắn chém đầu gà đốt vàng mã bái làm huynh đệ cũng không phải việc có hại lắm, bây giờ xem ra miễn cưỡng có thể tiếp nhận.
Pằng!
Mặt gương thuỷ tinh vẽ sơn thuỷ trên tường phía sau giường lớn bị một phát súng bắn nát. Thuỷ tinh vỡ vụn thành mảnh rơi xuống giống như trời mưa, nơi rơi xuống đều là trên người nam nữ trên giường sắp đi vào cao trào.
Sau khi tiếng súng vang lên Cường Tử vứt bỏ mẩu thuốc lá dùng chân đạp, phun ra một ngụm khói thuốc thật dài.
- Đi thôi, làm chuyện xấu thì nên tranh thủ thời gian, lúc nhỏ sau khi nện bể cửa kính nhà người ta đứng ngu ngốc dương dương đắc ý, sau khi bị bắt đánh cho một trân tơi bời mới có được chân lý. Huống chi là người ta đang cứng ngắc sắp bắn ra đạn bị doạ phải rụt về, không bị bệnh liệt dương coi như đại cát đại lợi.
Hắn nói.
Kim Tiểu Chu khoé miệng co giật, sâu thẳm trong lòng cho rằng là đúng a.
Cường Tử nói có lý tự nhiên.
- Ngày mai tôi sẽ đưa về!
Kim Tiểu Chu thật sự sợ hãi, đây không phải việc đùa giỡn, Cường Tử có phải thằng ngu hay không anh ta không biết. Anh ta thật không biết Cáp Mô thúc thật sự ngu ngốc hay không mà lại làm ra việc như vậy. Trước đây cũng không cảm thấy Cáp Mô thúc là kẻ ngu ngốc không có đầu óc, thế nào hôm nay phạm vào sai lầm thấp kém như vậy!
- Ha ha, tuỳ anh. Dù sao đồ tôi cho anh rồi, bố trí thế nào anh nói thử coi.
- Thật là anh sai Cáp Mô thúc trộm đến phải không?
Kim Tiểu Chu chưa từ bỏ ý định, anh ta cũng không muốn bị gã sư phụ biến thái một quyền có thể đánh nát bao cát kia đè xuống đánh. Đó là lấy mạng người ta!
- Ài… Con người này của anh lá gan thật nhỏ, vậy cũng gọi Báo Tử, không bằng gọi là Háo Tử (chuột nhà) được rồi. Súng này quả thật là trộm tới, chẳng qua anh cho rằng nếu như Trác Thanh Đế không bằng lòng, bằng vào Cáp Mô ca có thể làm được thần không hay quỷ không biết trộm tới bảo bối yêu thích gần như vật bất ly thân của chú ấy hay không?
Cường Tử nói ra:
- Trộm thì không giả, chỉ chẳng qua không thể tặng cho anh thôi. Đêm nay mượn dùng, ngày mai khẳng định phải trả về.
Kim Tiểu Chu thở một hơi thật dài, anh ta nói:
- Cường Tử con chó đẻ nhà cậu, làm tôi sợ chết khiếp!
Cường Tử:
- Không tôn kính cán bộ lãnh đạo kéo ra ngoài búng đến chết con gà con.
Kim Tiểu Chu:
- Cậu chỉ là cán bộ lãnh đạo cọng lông!
Cường Tử:
- Là ai phát cho bốn người các anh tiền lương?
Kim Tiểu Chu:…
Cường Tử vứt thuốc lá xuống, mở cửa xe chui vào.
- Đi thôi, nếu như vết thương trong ngực không ảnh hưởng gì đến việc bắn súng, đêm nay hãy giúp tôi đi bắn người, cũng coi như đập núi đuổi hổ ra đánh rồi.
- Bắn ai?
Cường Tử:
- Lái xe, đến chỗ tự nhiên nói cho anh biết.
Kim Tiểu Chu buồn bực, anh ta cảm thấy mình lên phải thuyền bọn cướp, hay là con mẹ nó có loại cướp biển đi không trở lại kia, một khi lên thuyền vạn kiếp bất phục.
Anh ta tức giận, anh ta phát điên, anh ta nghĩ tới trở ngại, anh ta dùng tay vuốt tóc từ dưới lên.
Audi A8 khởi động bình ổn, Kim Tiểu Chu ngồi ở vị trí tài xế đã bình tĩnh trở lại. Anh ta nghĩ ngợi, kỳ thật không có sao. Chính mình nếu như đã quyết tâm giúp con bê này làm việc, còn có cái gì trừ ra mà không làm cho được? Giết người, cho dù đột ngột trong một lúc khó có thể tiếp nhận, nhưng vẫn không phải không xuống tay được.
Dựa theo chỉ điểm của Cường Tử, Kim Tiểu Chu lái xe xuyên ngõ hẻm sang đường lớn, anh ta không biết trong hồ lô Cường Tử chứa thuốc gì, chẳng qua nếu như trong lòng đã nghĩ thông suốt rồi, còn quản cái khỉ gió gì xuân dược mê dược thuốc tránh thai!
Chiếc xe dừng ở đối diện khách sạn Jinmao International, Cường Tử gọi điện thoại.
- Cáp Mô, anh xác định được vị trí của hắn chưa?
- Yên tâm đi Cường Tử, tôi bây giờ mắt nhìn không nháy một cái theo dõi hắn, thực kích thích con mẹ nó. Cháu nội kia không ngờ chơi threesome, đã đại chiến hơn nửa canh giờ, cũng coi như là đáng mặt đàn ông, còn kém một chút so với ông đây.
- Vị trí cụ thể?
- Lầu mười một phòng không không hai, tầm nhìn rất tốt, chính là cửa sổ lớn nhất của căn phòng.
- Ừ, khổ cực Cáp Mô ca, hôm nào giới thiệu một cô gái trẻ mông lớn cho anh.
- Thật nha?!!!
- Giả!
- Cường Tử tôi khinh bỉ cậu, khinh bỉ cậu phát ra từ tận ruột gan.
Cường Tử cười cúp điện thoại, nói với Kim Tiểu Chu:
- Đi thôi, vua súng tương lai.
Sở dĩ hắn coi Kim Tiểu Chu là vua súng, là vì lúc nửa đường hắn hỏi một chút Kim Tiểu Chu là thế nào động lòng Trác Thanh Đế tên biến thái chết tiệt gần như giọt nước không chui lọt kia. Kim Tiểu Chu học bộ dạng gãi tóc của Cường Tử, cười hết sức xin lỗi.
- Sau khi tôi và sư phụ gặp mặt, việc đầu tiên của ông ta là cho tôi một khẩu súng, sau đó chỉ vào bia ngắm bắn cách năm mươi mét nói với tôi: 'Trong súng có hai mươi viên đạn, bắn hết toàn bộ.' tôi cũng không nghĩ gì, dù sao cũng chưa từng tiếp xúc qua súng, sợ doạ người cái gì, lập tức bắn liên tiếp mười hai phát súng vào bia ngắm bắn.
Cường Tử nói xen vào:
- Khẳng định từng phát trúng mục tiêu nha? Cho dù không phải chắc cũng không cách hồng tâm quá bao nhiêu, bằng không tên kia sẽ không dễ dàng tiếp nhận anh như vậy.
Sắc mặt Kim Tiểu Chu có chút bẽn lẽn nói:
- Không phải, toàn bộ bắn không trúng bia, một vên đạn cũng không có bắn trúng bia.
Cường Tử kinh ngạc, buồn bã.
- Cũng được à?
- Biết thế nào được, sư phụ nghe xong báo bia, chỉ hừ một tiếng xoay người rời đi, cũng không nói với tôi tiếng nào.
- Vậy về sau thế nào thu anh làm đồ đệ?
- Có lẽ là chưa từ bỏ ý định a, về sau sư phụ chạy đến bên cạnh bia ngắm nhìn. Tôi đi theo phía sau mông của ông ta, không dám thở mạnh. Mười hai viên đạn đều bắn trên tường cách bia nhắm bắn xa hơn một mét.
- Mười hai viên đạn rơi đúng một điểm, không sai chút nào.
Kim Tiểu Chu có chút tự hào, quét sạch vẻ xấu hổ vừa nãy.
Cường Tử hít vào một hơi khí lạnh.
- Ý của anh có phải là nói? Anh bắn mười hai phát súng, cùng bắn đúng vào một chỗ phải không?
- Ừ!
- Trời xanh à, thổ địa ơi, Ngọc hoàng đại đế kia, sét đánh bể con gà của thằng này đi.
Cường Tử đố kỵ rất trắng trợn.
- Anh chính là vua súng trong truyền thuyết à, khi còn bé xem phim truyền hình Hong Kong có một bộ phim thế này. Trong đó diễn viên kia thuộc dạng trâu bò giống anh, từng phát súng bắn không trúng bia nhưng lại trúng cùng một chỗ, bắn ra một cái lỗ ở trên tường, viên đạn đều ở trong lỗ.
- Đúng lắm, tôi cũng vậy.
Kim Tiểu Chu tức muốn giết người không đền mạng.
Leo lên mái nhà toà nhà đối diện khách sạn Jinmao International, toàn nhà này chỉ có mười hai tầng, nhưng vừa đúng tầm. Cường Tử duỗi ngón tay chỉ khách sạn vàng xanh rực rỡ đối diện, tuy rằng bây giờ đã hai giờ rạng sáng, nhưng nơi này đang lúc trò hay lên đài.
- Tầng mười một, cánh cửa lớn nhất kia.
Cường Tử nói.
Kim Tiểu Chu cũng không nói gì nhiều, mở cái túi du lịch lấy súng bắn tỉa chuyên dùng của Trác Thanh Đế ra, mở cái giá đỡ súng đặt ở trên tường bao quanh mái nhà, điều chỉnh thử giá đỡ súng. Động tác của anh ta gọn gàng, không chút nào như là lính mới vừa mới tiếp xúc súng ống một ngày, càng giống như một cao thủ lão luyện đúc kết qua vô số tháng năm.
Kim Tiểu Chu rất ổn trọng, anh ta biết mình bây giờ nâng không thăng bằng súng bắn tỉa mười ký, cho nên mới phải mở cái giá ra. Nếu như là Trác Thanh Đế, khẳng định không cần phải làm như vậy.
Dùng kính ngắm bắn ngắm thử, cửa sổ đối diện không có kéo màn lên, vừa xem đã rõ.
Một nam hai nữ, ba thân thể trắng bóng ở trên giường lớn quay cuồng kích động. Gã đàn ông kia rất trẻ, hẳn khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi. Thân thể hắn rất tốt, mảnh mai rất đẹp, khúc đồ dưới háng cũng coi như là vốn liếng hùng hậu. Khắc này đang sôi sục ý chí chiến đầu phi nước đại lên xuống trên hai cỗ xác thịt phụ nữ trắng nõn nà, bầu không khí hấp dẫn đến cực điểm.
Một cô gái tóc quăn màu vàng, nằm sấp ở trên giường lớn vểnh thật cao cặp mông tròn trĩnh trắng như tuyết, từng cái từng cái cố gắng nghênh hợp với cuộc tấn công của gã đàn ông nửa quỳ ở phía sau lưng cô ta, thanh âm phành phạch không dứt bên tai. Thể lực gã đàn ông này rõ ràng rất tốt, Cáp Mô nói hắn chiến đấu hăng hái đã hơn nửa giờ, bây giờ còn uy vũ như thế, không thể không khiến cho người ta lau mắt mà nhìn.
Một cô gái khác rũ mái tóc dài, quỳ gối phía sau người kia, dùng bộ ngực no đủ của mình không ngừng xoa nắn phía sau gã đàn ông, đồng thời duỗi ra cái lưỡi màu hồng ngọt ngào, không ngừng chơi đùa sau lưng gã đàn ông. Thân thể cô gái này rất đẹp, vòng eo nhỏ nhắn cỡ một ôm tay, cặp mông đầy đặn rất tròn, bởi vì thân thể duỗi dài vuốt ve phía sau gã đàn ông, cho nên đường cong thân thể cô ta hiện ra vô cùng rõ ràng.
Sau lưng gọn gàng bóng láng, đường cong vòng eo lộ ra, đùi đẹp thon dài trắng phau, còn có cặp mông mềm mại đầy đặn. Cảnh tượng này, làm cho người ta xịt máu.
Hai tay của cô ta quàng trên eo của gã đàn ông, dường như đang trợ giúp gã đàn ông dùng súng áp sát. Thân thể cô ta thẳng tắp cũng dựa theo động tác gã đàn ông lắc lư trước sau, nhưng lại không có một chút cứng đờ, mềm mại không xương.
Cô gái dưới người gã đàn ông rõ ràng sắp sửa lần nữa lên đến đỉnh, bắt đầu không ngừng lắc lư thân thể dữ dội, lớn tiếng rên la.
Kim Tiểu Chu phát hiện mình rất có định lực, không dựng cứng lên.
- Giết gã đàn ông kia?
Anh ta hỏi Cường Tử.
Khoảng cách rất gần, tầm mắt vừa chuẩn, anh ta nắm chắc một phát súng đoạt mạng.
- Ai cũng không giết, nhìn xem bên cạnh gã đàn ông kia có thứ gì bị đánh nát có thể doạ lão đại của hắn nhảy dựng, thì bắn cái đó.
Cường Tử châm một điếu thuốc, ngẩng đầu trông bầu trời đêm bị ngọn đèn làm nổi bật càng thêm thâm sâu nói, giọng điệu rất bình thản.
- Hả?
Kim Tiểu Chu trong lúc nhất thời không hiểu được, con mắt rời đi khỏi kính nhắm bắn nhìn Cường Tử.
- Bắn đi, tôi nói rồi, đập núi chấn hổ mà thôi, không phải vạn bất đắc dĩ, tôi không muốn giết người.
Cường Tử nói.
- Ừ!
Kim Tiểu Chu phát hiện mình có chút yêu thích Cường Tử này, có lẽ cùng hắn chém đầu gà đốt vàng mã bái làm huynh đệ cũng không phải việc có hại lắm, bây giờ xem ra miễn cưỡng có thể tiếp nhận.
Pằng!
Mặt gương thuỷ tinh vẽ sơn thuỷ trên tường phía sau giường lớn bị một phát súng bắn nát. Thuỷ tinh vỡ vụn thành mảnh rơi xuống giống như trời mưa, nơi rơi xuống đều là trên người nam nữ trên giường sắp đi vào cao trào.
Sau khi tiếng súng vang lên Cường Tử vứt bỏ mẩu thuốc lá dùng chân đạp, phun ra một ngụm khói thuốc thật dài.
- Đi thôi, làm chuyện xấu thì nên tranh thủ thời gian, lúc nhỏ sau khi nện bể cửa kính nhà người ta đứng ngu ngốc dương dương đắc ý, sau khi bị bắt đánh cho một trân tơi bời mới có được chân lý. Huống chi là người ta đang cứng ngắc sắp bắn ra đạn bị doạ phải rụt về, không bị bệnh liệt dương coi như đại cát đại lợi.
Hắn nói.
Kim Tiểu Chu khoé miệng co giật, sâu thẳm trong lòng cho rằng là đúng a.
/314
|