Lúc Tiêu Lôi trở lại biệt thự Ly Hồ vừa đẩy cửa ra đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi. Trong nhà Chu Bách Tước hai tay ôm ngực cười một cách ngây ngô, Ngô lão gia ngồi chồm hỗm trên mặt đất hút thuốc chân mày giãn ra, Sở Ly Hỏa và Tào Phá Địch hai cao thủ tiếng tăm lẫy lừng kinh ngạc trợn mắt ngồi trên mặt đất nhìn vào bức tường sụp xuống một nửa.
Cô gái nhỏ Bùi Nhược thì ngồi ở bàn ăn, tay cầm chiếc khăn vừa khóc vừa cười, nước mắt ngắn nước mắt dài chảy không ngừng. Ánh mắt cô ta vừa hạnh phúc vừa ôn nhu, nước mắt trong suốt sáng long lanh.
Một tên tiểu tử tóc bạc trắng dài ngang lưng ngồi trước bàn ăn một cách ngấu nghiến.
Cường Tử mặc quần áo mới đó là bộ đồ thể thao màu đen trên chân còn mang đôi giày thể thao màu đen, sắc mặt trắng nhợt cũng đã có chút ửng hồng. Mái tóc dài bạc trắng dài ngang eo của hắn xõa trên áo thể thao màu đen càng thêm yêu dị.
Lang thôn hổ yết! Phong quyển tàn vân!
(Sói nuốt hổ ngốn! Gió cuốn mây tan!)
Trên mặt bàn bày biện năm sáu món ăn nào là gà xé phay, thịt rô ti, thịt xào nấm, gỏi trộn... Đều là những món ăn gia đình không có gì đặc biệt nhưng ăn với cơm thì rất ngon. Cường Tử ôm nồi cơm lớn như cái chậu rửa mặt trong lòng như sợ chó dữ tranh miếng ăn vậy, hắn nuốt thật nhanh khóe miệng dính đầy những hạt cơm trắng.
Mũi Tiêu Lôi cay cay, mắt ngấn lệ muốn chảy ra nhưng ông cố nén, sau đó đưa tay dụi dụi mắt cố gắng mỉm cười đi vào nhà. Mọi người thấy Tiêu Lôi đã trở về đều cười chào ông, nụ cười thật thoải mái.
Tiêu Lôi kéo ghế ngồi cạnh Cường Tử, quay đầu qua nhìn nhìn nồi cơm đã bị hắn tiêu diệt hết một nửa, quanh miệng dính đầy dầu mỡ và cơm trắng.
Cường Tử ngẩn đầu nhìn Tiêu Lôi cười hì hì, hắn chỉ chào "Lôi Tử thúc" một tiếng rồi lại tiếp tục cắm đầu vào ăn. Tiêu Lôi thấy thế hoảng sợ giơ tay ra sức đoạt lại nồi cơm.
- Con mới khỏe, ăn nhiều như thế sẽ không tốt, con chỉ nên ăn nhẹ thôi, dễ tiêu.
Cường Tử dùng vẻ mặt ủy khuất quay đầu lại nhìn Bùi Nhược, lại nhìn Ngô lão gia và Chu Bách Tước đang cười tủm tỉm nhìn hắn. Tiêu Lôi trừng mắt nhìn Chu Bách Tước hỏi:
- Sao mọi người không ngăn nó lại thế?
Chu Bách Tước nhún vai ra ý bảo anh ta không làm gì được.
Cường Tử chớp mắt làm bộ dạng đáng thương nói:
- Lôi Tử thúc, bọn họ nói cháu hơn mười ngày rồi không được ăn uống gì cho nên con mới đói như thế, chú để con ăn đi.
Tiêu Lôi nói:
- Muốn ăn thì khi con khỏe hơn một chút đã, chú cam đoan sẽ không ngăn cản nhưng hiện giờ thì không được, thân thể con mới khá hơn đã ăn nhiều như thế rồi, định không muốn sống nữa sao?
Cường Tử còn muốn nói thêm Bùi Nhượcc đỏ mặt kéo kéo quần áo của hắn nhẹ nhàng nói:
- Lâm Cường, cậu đừng ăn nữa, mình cũng thấy đợi thân thể cậu thích ứng đã khi đó mình sẽ mời cậu ăn cơm có được không?
Hai mắt Cường Tử sáng ngời nói:
- Được rồi, không ăn không ăn nữa.
Nói xong đưa lưỡi ra liếm quanh miệng, nước thức ăn cùng hạt cơm đều bị hắn liếm sạch sẽ, hắn làm được đúng thật giỏi. Hắn ợ lên một cái sau đó thoải mái dựa ra sau, cười với Tiêu Lôi khiến Tiêu Lôi nổi da gà.
- Con nhìn chú chăm chú làm gì?
Cường Tử:
- Chú Lôi, con muốn hút thuốc, sau khi ăn xong hút một điếu thật sự rất khoái lạc, lời này chính chú đã nói cho con biết.
Tiêu Lôi vỗ vỗ trán nghiêm túc nói:
- Con là người chưa đủ tuổi mà, pháp luật quy định không được phép hút thuốc.
Cường Tử xem thường liếc ông một cái liền đưa tay vào túi áo khoát Tiêu Lôi lấy ra hộp thuốc lá, hắn khoát tay nói:
- Xem ra chỉ có mình động thủ thì mới cơm no áo ấm được, thế hệ cách mạng trước kia nói đúng là không sai chút nào.
Tiêu Lôi bất đắc dĩ nhìn hắn châm thuốc rồi hít một hơi vẻ mặt hiện ra phong cách cùng độ tuổi không tương xứng chút nào, hắn đưa tay vuốt vuốt mái tóc ra sau nhìn Tiêu Lôi nói:
- Lôi Tử thúc, ngủ một giấc thay đổi hình dạng, vóc dáng cao hơn, chú có cảm thấy con đẹp trai vô địch thiên hạ rồi không?
Tiêu Lôi không thèm nhìn hắn.
Cường Tử đứng bên cạnh hất hất vào Tiêu Lôi, tiến đến nói nhỏ:
- Vừa nãy con đi nhà cầu có xem qua, cả cái kia cũng lớn hơn, thật thần kỳ, con lắc qua lắc lại nó liền đứng lên thật hùng dũng.
Tiêu Lôi liếc hắn nói:
- Hùng dũng cái đầu nhà ngươi, ta sớm biết ngươi một chút đức hạnh cũng không thay đổi như vậy thì lúc trước khi ngươi còn đang chìm trong cuộc sống thực vật liền đánh cho ngươi một chưởng cho rồi, nhìn ngươi dũng mãnh cái rắm ấy.
Cường Tử cười hắc hắc nói:
- Đại nạn không chết tất có phúc, mùa xuân đã đến với cháu của ngài rồi.
Tiêu Lôi:
- .....
Tào Phá Địch vuốt bá đao Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ trong tay, tuy lời Cường Tử nói rất nhỏ nhưng y là cao thủ nên nghe rất rõ. Một gã đàn ông chân chính đã từng đối mặt với một trăm tám mươi cao thủ Đông Doanh vẻ mặt không biến sắc này bị màn đen che phủ. Anh ta ngẩn đầu nhìn Sở Ly Hỏa đang nhìn chăm chú vết nứt trên tường khóe miệng y không ngừng giãn ra, ngẹn lại không cười thành tiếng.
Hai người liếc nhìn nhau hiểu ý cười cười, thấy Cường Tử đã không có chuyện gì Tào Phá Địch hướng ra ngoài chép miệng nói đi tản bộ không?
Sở Li Hỏa ngầm hiểu cười ha hả, anh ta thả người từ trên vách tường nhảy xuống nhìn Phong Đao cười nói:
- Có mang tiền theo không? Hôm nay sư phụ anh không ra tiệm, trong túi cũng chỉ có bảy đồng năm hào.
Phong Đao xấu hổ cười cười vụng về móc trong túi áo khoát màu đen trị giá mấy ngàn lấy ra một đống tiền lẻ, đếm qua đếm lại chỉ được ba mươi ba đồng, gã gãi gãi đầu dùng ánh mắt vô tội nhìn Sở Li Hỏa.
Tào Phá Địch cười ha hả nói:
- Nghèo kiết xác, tối nay tôi mời quý vị đi uống chút bia cùng thịt nướng sau đó tìm một nơi không người tản bộ cho thư thái.
Y nói tản bộ thì Phong Đao hiểu được y có ý gì, người đứng đầu và đứng thứ tư Địa Bảng mười năm rồi không gặp nếu không luận bàn một chút võ thuật chắc mắc nghẹn không chịu được. Bên ngoài sắc trời đã tối, mùa hè mọi người đều ngủ muộn, tìm một nơi ăn uống chút rượu sau đó tìm một nơi yên tĩnh không người đánh nhau một trận sảng khoái thì thật không có gì sướng bằng.
Nói xong Tào Phá Địch đến bên sư phụ hắn là Ngô lão gia nói:
- Sư phụ, người có đi không?
Tay Ngô lão gia đang cầm điếu thuốc đã hút xong tiện tay ném một phát vào ngay gạt tàn đằng xa, dụi dụi mắt nói:
- Ta có chút mệt mỏi nên ngủ thôi.
Vẻ mặt Tào Phá Địch có chút thất vọng cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Từ nhỏ sư phụ đã đối với gã cực kỳ nghiêm khắc, động một chút là đánh chửi cơ bản không nói cười nhưng cũng chính vì thế mới bồi dưỡng gã thành một trong mười cao thủ Địa Bảng vang danh ở Đông Doanh mười bước giết một người.
Lão gia tử run rẩy đi ra ngoài, đi đến cửa dừng bước quay đầu lại nói:
- Lão Tống trước cửa kia nói với ta buổi tối đi uống ít bia, ngồi hóng gió mát sau đó cởi hết đồ về giường nằm ngủ thì rất thoải mái ta không biết có đúng không.
Ánh mắt Tào Phá Địch sáng ngời, tiến lên hai bước nói:
- Đúng đúng ạ, sư phụ hãy thử xem.
Ngô lão gia híp mắt hỏi:
- Ngươi mang theo bao nhiêu tiền?
Tào Phá Địch móc từ trong túi quần ra mặt biến sắc, sau đó tìm tất cả khắp nơi trên người cuối cùng mặt trắng bệt nói với lão gia tử:
- Bị....rơi mất rồi.
Ngô lão gia tử trừng mắt nói:
- Tên phá gia chi tử này, từ nhỏ ta đã không dám cho ngươi tiền rồi, cho bao nhiêu ném đi bấy nhiêu, vậy mà còn mời ta uống rượu, ngươi cố ý đùa cợt ta hả?
Tào Phá Địch bối rối, liên tục khoát tay nói:
- Không phải, thật không phải sư phụ.
Cao thủ cũng ở trongg tình trạng đáng thương thật đúng khiến người ngoài mở rộng tầm mắt.
Sở Li Hỏa đến bên cạnh vỗ vỗ vai y:
- Được rồi, đi theo tôi, nơi tôi ở không lớn nhưng thanh tịnh, tôi xào chút đồ nhấm bấy nhiêu tiền mua bia cũng đủ rồi.
Cường Tử đứng lên nhảy qua chỗ Sở Li Hỏa nói:
- Đại thúc, chú có thể xào rau sao? Thêm cho con một phần được không?
Sở Li Hỏa cười nói:
- Không được, con ăn quá nhiều.
Tiêu Lôi tươi cười:
- Hay để tôi mời, tôi biết một nơi có bán thịt dê xiên que rất ngon.
Cường Tử hoan hô nói:
- Ông chủ giàu có đã ra mặt, đi thôi, già trẻ lớn bé gì chén sạch.
Bùi Nhuợc nhìn bộ dạng vui vẻ của hắn đưa tay che miệng cười khanh khách, nước mắt chảy ra, một tay để trên bàn một tay chống cằm hai mắt lấp lánh.
Cường Tử chạy tới cầm tay cô nàng nói:
- Mỹ nữ, hãy đi ăn cơm cùng ta nha?
Bùi Nặc nói:
- Khách sạn năm sao hả?
Cường Tử lắc đầu.
Bùi Nặc nói:
- Uống rượu đỏ ăn thịt bò sao?
Cường Tử lại lắc đầu.
Bùi Nặc nói:
- Vậy là cùng ăn pizza.
Cường Tử nói:
- Ăn thịt dê xiên que, uống rượu.
Bùi Nặc hỏi:
- Là cậu mời sao?
Cường Tử nói:
- Đương nhiên là không phải, cậu đi không?
Bùi Nặc gật đầu:
- Đi, của ông chủ giàu có, xem như thực hiện chủ nghĩa cộng sản, đánh đuổi nhà giàu phân chia ruộng đất.
Cô bé vung vẩy bàn tay,, hết sức tươi cười.
Tiêu Lôi cười vang, Chu Bách Tước cười, Ngô lão gia tử cười, tất cả mọi người đều cười, cười đến nỗi nước mắt chảy ra ngoài. Hơn mười ngày bị đè nén mà phát ra, dù trong biệt thự bị ba người Cường Tử, Tào Phá Địch, Sở Li Hỏa phá hủy nhiều nhưng trong lòng Tiêu Lôi cũng cảm thấy sung sướng, ngọt ngào như ăn táo tàu vừa ngọt vừa giòn vậy.
Tiêu Lôi mở cửa chiếc Lamborghini- Murcielago, Chu Bách Tước mở cửa chiếc Audi A8, bảy người ngồi trong hai chiếc xe chạy bay đến quán đã định trước.
Cô gái nhỏ Bùi Nhược thì ngồi ở bàn ăn, tay cầm chiếc khăn vừa khóc vừa cười, nước mắt ngắn nước mắt dài chảy không ngừng. Ánh mắt cô ta vừa hạnh phúc vừa ôn nhu, nước mắt trong suốt sáng long lanh.
Một tên tiểu tử tóc bạc trắng dài ngang lưng ngồi trước bàn ăn một cách ngấu nghiến.
Cường Tử mặc quần áo mới đó là bộ đồ thể thao màu đen trên chân còn mang đôi giày thể thao màu đen, sắc mặt trắng nhợt cũng đã có chút ửng hồng. Mái tóc dài bạc trắng dài ngang eo của hắn xõa trên áo thể thao màu đen càng thêm yêu dị.
Lang thôn hổ yết! Phong quyển tàn vân!
(Sói nuốt hổ ngốn! Gió cuốn mây tan!)
Trên mặt bàn bày biện năm sáu món ăn nào là gà xé phay, thịt rô ti, thịt xào nấm, gỏi trộn... Đều là những món ăn gia đình không có gì đặc biệt nhưng ăn với cơm thì rất ngon. Cường Tử ôm nồi cơm lớn như cái chậu rửa mặt trong lòng như sợ chó dữ tranh miếng ăn vậy, hắn nuốt thật nhanh khóe miệng dính đầy những hạt cơm trắng.
Mũi Tiêu Lôi cay cay, mắt ngấn lệ muốn chảy ra nhưng ông cố nén, sau đó đưa tay dụi dụi mắt cố gắng mỉm cười đi vào nhà. Mọi người thấy Tiêu Lôi đã trở về đều cười chào ông, nụ cười thật thoải mái.
Tiêu Lôi kéo ghế ngồi cạnh Cường Tử, quay đầu qua nhìn nhìn nồi cơm đã bị hắn tiêu diệt hết một nửa, quanh miệng dính đầy dầu mỡ và cơm trắng.
Cường Tử ngẩn đầu nhìn Tiêu Lôi cười hì hì, hắn chỉ chào "Lôi Tử thúc" một tiếng rồi lại tiếp tục cắm đầu vào ăn. Tiêu Lôi thấy thế hoảng sợ giơ tay ra sức đoạt lại nồi cơm.
- Con mới khỏe, ăn nhiều như thế sẽ không tốt, con chỉ nên ăn nhẹ thôi, dễ tiêu.
Cường Tử dùng vẻ mặt ủy khuất quay đầu lại nhìn Bùi Nhược, lại nhìn Ngô lão gia và Chu Bách Tước đang cười tủm tỉm nhìn hắn. Tiêu Lôi trừng mắt nhìn Chu Bách Tước hỏi:
- Sao mọi người không ngăn nó lại thế?
Chu Bách Tước nhún vai ra ý bảo anh ta không làm gì được.
Cường Tử chớp mắt làm bộ dạng đáng thương nói:
- Lôi Tử thúc, bọn họ nói cháu hơn mười ngày rồi không được ăn uống gì cho nên con mới đói như thế, chú để con ăn đi.
Tiêu Lôi nói:
- Muốn ăn thì khi con khỏe hơn một chút đã, chú cam đoan sẽ không ngăn cản nhưng hiện giờ thì không được, thân thể con mới khá hơn đã ăn nhiều như thế rồi, định không muốn sống nữa sao?
Cường Tử còn muốn nói thêm Bùi Nhượcc đỏ mặt kéo kéo quần áo của hắn nhẹ nhàng nói:
- Lâm Cường, cậu đừng ăn nữa, mình cũng thấy đợi thân thể cậu thích ứng đã khi đó mình sẽ mời cậu ăn cơm có được không?
Hai mắt Cường Tử sáng ngời nói:
- Được rồi, không ăn không ăn nữa.
Nói xong đưa lưỡi ra liếm quanh miệng, nước thức ăn cùng hạt cơm đều bị hắn liếm sạch sẽ, hắn làm được đúng thật giỏi. Hắn ợ lên một cái sau đó thoải mái dựa ra sau, cười với Tiêu Lôi khiến Tiêu Lôi nổi da gà.
- Con nhìn chú chăm chú làm gì?
Cường Tử:
- Chú Lôi, con muốn hút thuốc, sau khi ăn xong hút một điếu thật sự rất khoái lạc, lời này chính chú đã nói cho con biết.
Tiêu Lôi vỗ vỗ trán nghiêm túc nói:
- Con là người chưa đủ tuổi mà, pháp luật quy định không được phép hút thuốc.
Cường Tử xem thường liếc ông một cái liền đưa tay vào túi áo khoát Tiêu Lôi lấy ra hộp thuốc lá, hắn khoát tay nói:
- Xem ra chỉ có mình động thủ thì mới cơm no áo ấm được, thế hệ cách mạng trước kia nói đúng là không sai chút nào.
Tiêu Lôi bất đắc dĩ nhìn hắn châm thuốc rồi hít một hơi vẻ mặt hiện ra phong cách cùng độ tuổi không tương xứng chút nào, hắn đưa tay vuốt vuốt mái tóc ra sau nhìn Tiêu Lôi nói:
- Lôi Tử thúc, ngủ một giấc thay đổi hình dạng, vóc dáng cao hơn, chú có cảm thấy con đẹp trai vô địch thiên hạ rồi không?
Tiêu Lôi không thèm nhìn hắn.
Cường Tử đứng bên cạnh hất hất vào Tiêu Lôi, tiến đến nói nhỏ:
- Vừa nãy con đi nhà cầu có xem qua, cả cái kia cũng lớn hơn, thật thần kỳ, con lắc qua lắc lại nó liền đứng lên thật hùng dũng.
Tiêu Lôi liếc hắn nói:
- Hùng dũng cái đầu nhà ngươi, ta sớm biết ngươi một chút đức hạnh cũng không thay đổi như vậy thì lúc trước khi ngươi còn đang chìm trong cuộc sống thực vật liền đánh cho ngươi một chưởng cho rồi, nhìn ngươi dũng mãnh cái rắm ấy.
Cường Tử cười hắc hắc nói:
- Đại nạn không chết tất có phúc, mùa xuân đã đến với cháu của ngài rồi.
Tiêu Lôi:
- .....
Tào Phá Địch vuốt bá đao Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ trong tay, tuy lời Cường Tử nói rất nhỏ nhưng y là cao thủ nên nghe rất rõ. Một gã đàn ông chân chính đã từng đối mặt với một trăm tám mươi cao thủ Đông Doanh vẻ mặt không biến sắc này bị màn đen che phủ. Anh ta ngẩn đầu nhìn Sở Ly Hỏa đang nhìn chăm chú vết nứt trên tường khóe miệng y không ngừng giãn ra, ngẹn lại không cười thành tiếng.
Hai người liếc nhìn nhau hiểu ý cười cười, thấy Cường Tử đã không có chuyện gì Tào Phá Địch hướng ra ngoài chép miệng nói đi tản bộ không?
Sở Li Hỏa ngầm hiểu cười ha hả, anh ta thả người từ trên vách tường nhảy xuống nhìn Phong Đao cười nói:
- Có mang tiền theo không? Hôm nay sư phụ anh không ra tiệm, trong túi cũng chỉ có bảy đồng năm hào.
Phong Đao xấu hổ cười cười vụng về móc trong túi áo khoát màu đen trị giá mấy ngàn lấy ra một đống tiền lẻ, đếm qua đếm lại chỉ được ba mươi ba đồng, gã gãi gãi đầu dùng ánh mắt vô tội nhìn Sở Li Hỏa.
Tào Phá Địch cười ha hả nói:
- Nghèo kiết xác, tối nay tôi mời quý vị đi uống chút bia cùng thịt nướng sau đó tìm một nơi không người tản bộ cho thư thái.
Y nói tản bộ thì Phong Đao hiểu được y có ý gì, người đứng đầu và đứng thứ tư Địa Bảng mười năm rồi không gặp nếu không luận bàn một chút võ thuật chắc mắc nghẹn không chịu được. Bên ngoài sắc trời đã tối, mùa hè mọi người đều ngủ muộn, tìm một nơi ăn uống chút rượu sau đó tìm một nơi yên tĩnh không người đánh nhau một trận sảng khoái thì thật không có gì sướng bằng.
Nói xong Tào Phá Địch đến bên sư phụ hắn là Ngô lão gia nói:
- Sư phụ, người có đi không?
Tay Ngô lão gia đang cầm điếu thuốc đã hút xong tiện tay ném một phát vào ngay gạt tàn đằng xa, dụi dụi mắt nói:
- Ta có chút mệt mỏi nên ngủ thôi.
Vẻ mặt Tào Phá Địch có chút thất vọng cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Từ nhỏ sư phụ đã đối với gã cực kỳ nghiêm khắc, động một chút là đánh chửi cơ bản không nói cười nhưng cũng chính vì thế mới bồi dưỡng gã thành một trong mười cao thủ Địa Bảng vang danh ở Đông Doanh mười bước giết một người.
Lão gia tử run rẩy đi ra ngoài, đi đến cửa dừng bước quay đầu lại nói:
- Lão Tống trước cửa kia nói với ta buổi tối đi uống ít bia, ngồi hóng gió mát sau đó cởi hết đồ về giường nằm ngủ thì rất thoải mái ta không biết có đúng không.
Ánh mắt Tào Phá Địch sáng ngời, tiến lên hai bước nói:
- Đúng đúng ạ, sư phụ hãy thử xem.
Ngô lão gia híp mắt hỏi:
- Ngươi mang theo bao nhiêu tiền?
Tào Phá Địch móc từ trong túi quần ra mặt biến sắc, sau đó tìm tất cả khắp nơi trên người cuối cùng mặt trắng bệt nói với lão gia tử:
- Bị....rơi mất rồi.
Ngô lão gia tử trừng mắt nói:
- Tên phá gia chi tử này, từ nhỏ ta đã không dám cho ngươi tiền rồi, cho bao nhiêu ném đi bấy nhiêu, vậy mà còn mời ta uống rượu, ngươi cố ý đùa cợt ta hả?
Tào Phá Địch bối rối, liên tục khoát tay nói:
- Không phải, thật không phải sư phụ.
Cao thủ cũng ở trongg tình trạng đáng thương thật đúng khiến người ngoài mở rộng tầm mắt.
Sở Li Hỏa đến bên cạnh vỗ vỗ vai y:
- Được rồi, đi theo tôi, nơi tôi ở không lớn nhưng thanh tịnh, tôi xào chút đồ nhấm bấy nhiêu tiền mua bia cũng đủ rồi.
Cường Tử đứng lên nhảy qua chỗ Sở Li Hỏa nói:
- Đại thúc, chú có thể xào rau sao? Thêm cho con một phần được không?
Sở Li Hỏa cười nói:
- Không được, con ăn quá nhiều.
Tiêu Lôi tươi cười:
- Hay để tôi mời, tôi biết một nơi có bán thịt dê xiên que rất ngon.
Cường Tử hoan hô nói:
- Ông chủ giàu có đã ra mặt, đi thôi, già trẻ lớn bé gì chén sạch.
Bùi Nhuợc nhìn bộ dạng vui vẻ của hắn đưa tay che miệng cười khanh khách, nước mắt chảy ra, một tay để trên bàn một tay chống cằm hai mắt lấp lánh.
Cường Tử chạy tới cầm tay cô nàng nói:
- Mỹ nữ, hãy đi ăn cơm cùng ta nha?
Bùi Nặc nói:
- Khách sạn năm sao hả?
Cường Tử lắc đầu.
Bùi Nặc nói:
- Uống rượu đỏ ăn thịt bò sao?
Cường Tử lại lắc đầu.
Bùi Nặc nói:
- Vậy là cùng ăn pizza.
Cường Tử nói:
- Ăn thịt dê xiên que, uống rượu.
Bùi Nặc hỏi:
- Là cậu mời sao?
Cường Tử nói:
- Đương nhiên là không phải, cậu đi không?
Bùi Nặc gật đầu:
- Đi, của ông chủ giàu có, xem như thực hiện chủ nghĩa cộng sản, đánh đuổi nhà giàu phân chia ruộng đất.
Cô bé vung vẩy bàn tay,, hết sức tươi cười.
Tiêu Lôi cười vang, Chu Bách Tước cười, Ngô lão gia tử cười, tất cả mọi người đều cười, cười đến nỗi nước mắt chảy ra ngoài. Hơn mười ngày bị đè nén mà phát ra, dù trong biệt thự bị ba người Cường Tử, Tào Phá Địch, Sở Li Hỏa phá hủy nhiều nhưng trong lòng Tiêu Lôi cũng cảm thấy sung sướng, ngọt ngào như ăn táo tàu vừa ngọt vừa giòn vậy.
Tiêu Lôi mở cửa chiếc Lamborghini- Murcielago, Chu Bách Tước mở cửa chiếc Audi A8, bảy người ngồi trong hai chiếc xe chạy bay đến quán đã định trước.
/314
|