Cường Tử nắm tay Tôn Văn Văn hai người đi chầm chậm trong vườn hoa ở Húc Nhật Nhất Phẩm, dù đã mang thai sắp đến tháng thứ ba nhưng vẫn nhìn không ra một chút gì khác lạ trên người. Tôn Văn Văn lúc này như con chim nhỏ dựa người trên bờ vai Cường Tử, trên mặt lộ ra nét cười hạnh phúc và thỏa mãn nhàn nhạt.
Tay hai người lắc qua lắc lại theo nhịp của nhau, bước chân rất chặm cũng rất nhỏ, dường như muốn đi mãi như vậy. Nụ cười trên mặt Tôn Văn Văn thật là mê người, mê người đến cho dù Hằng Nga tiên tử trên Cung Trăng cũng sẽ cảm thấy mình không bằng được. Đây là một loại cảm xúc hạnh phúc đặc trưng thuộc về phụ nữ.
Chỉ có phụ nữ mới có thể cảm nhận được cảm xúc hạnh phúc này.
Tôn Văn Văn nhắm mắt lại thân thể hoàn toàn dựa vào trên bờ vai Cường Tử, theo dẫn dắt của người bên cạnh đi chầm chầm từng bước về phía trước, cũng giống như lúc trước nàng lựa chọn đi theo bên cạnh Cường Tử, không hối hận, không ngừng bước.
- Cường Tử, bà nội muốn đặt tên cho con.
Tôn Văn Văn nhẹ nhàng nói.
Cường Tử cười hỏi:
- Tốt, Lão Phật gia đích thân ban thưởng tên họ chắc chắn hay. Nói xem là gì?
- Lâm Phàm.
Tôn Văn Văn nói:
- Phàm trong bình phàm.
Cường Tử dừng lại một bước lập tức nở nụ cười, cười vô cùng thoải mái.
- Rất tốt, vậy gọi là Lâm Phàm đi.
Một chữ phàm, biểu hiện ra hết toàn bộ suy nghĩ trong lòng Lão Phật gia Đoan Mộc Tú. Lúc trước bà muốn con trai của mình Hách Liên Xuân Mộ làm người bình phàm, chỉ cầu có thể có cuộc sống yên ổn cả đời. Không cầu thành danh lớn lao, chỉ cầu yên ổn bình thản.
Hiện tại, bà lại ký thác nguyện vọng này trên người con trai Cường Tử.
Từ chữ này, Cường Tử có thể hiểu được tâm tình của Lão Phật gia Đoan Mộc Tú. Một người ngồi cả đời ở địa vị cao có lẽ mới nhận ra được loại khổ sở lạnh lẽo ở chỗ cao, lời này nói ra có chút làm ra vẻ, dù sao ai cũng muốn làm kẻ bề trên, chẳng ai muốn ăn gió nằm sương kiếm ăn vất vả cả đời. Nhưng, bạn không thể nói tâm tình của Đoan Mộc Tú chính là không ốm mà rên. Trong lòng mỗi người đều có một phần đất thiêng liêng của mình, chỉ là không giống nhau mà thôi.
Có người trong lòng cầu châu báu vàng bạc dùng không hết, con đường tương lai huy hoàng, gấm vóc trải thành thảm đi không hết tốt nhất là truyền đến muôn đời sau. Mà có người chỉ cầu cả đời không có bệnh tật đất nước thái bình không thiên tai, không dịch bệnh, người trong nhà yên ổn tốt đẹp chính là hạnh phúc lớn nhất. Đương nhiên, cũng có người mong muốn trong lòng là gộp hai loại tốt đẹp trên lại thành một trên người của mình bây giờ thậm chí cả trên người con cháu đời sau, đây chẳng qua là loại cầu mong không thực tế nhất hư ảo nhất cũng khiến người ta không biết mệt nhất mà thôi.
Cường Tử hiểu rõ ý tốt của Lão Phật gia, cho nên đón nhận.
Mà khi Cường Tử nắm tay Tôn Văn Văn đi chầm chậm ở trong vườn hoa, trước tòa lềi Mông Cổ bình thường trên đại thảo nguyên Nội Mông Cổ ngoài ngàn dặm, một vị lão thái thái mái tóc bạc trắng ngồi ở trên ghế đẩu vắt sữa dê, thình thoảng nhìn không xa trước mặt mình đứa con trai đang móm nước cho hai con ngựa lông màu đỏ, vẻ mặt vui vẻ.
Đã không còn sơn trang biệt thự xanh vàng rực rỡ, đã không còn xe sang trọng, đã không còn tôi tớ vô số, nhiều phần bình thản đến thật thà, nhiều hơn phần tình thân.
- Mẹ à, bữa trưa con muốn ăn bánh nướng.
Đứa con trai tóc đã hoa răm tuổi trên năm mươi lau sơ qua mồ hôi trên trán, cười ha hả nói với mẹ của mình. Trên mặt của y lộ ra nụ cười không màng danh lợi bốn mươi năm chưa ngày nào có được, hạnh phúc trên khuôn mặt làm cho lòng người dễ xúc động.
Người thảo nguyên sống xung quanh căn lều này, ai có thể biết hai người mới chuyển đến này, có một cặp mẹ con nhìn có vẻ thân tình nồng đậm đến khiến cho người ca ngợi này, đã từng là người khổng lồ tiếng tăm lừng lẫy trong xã hội đen Đông Bắc? Có lẽ tất cả cố chấp trong lòng ngay lúc này đã bỏ đi rồi, không cần biết trước kia như thế nào chỉ cần với người trong lòng ở cùng một chỗ, cũng như ở thế ngoại đào nguyên.
- Cường Tử, lúc nào chúng ta đi thăm bà nội.
Tôn Văn Văn tựa ở trên bờ vai Cường Tử nhẹ giọng hỏi.
Cường Tử ngẫm nghĩ lắc đầu:
- Vẫn là cho bọn họ nhiều thời gian một mình, trong thời gian sắp tới ai cũng không nên quấy rầy bọn họ. Tình mẹ con đã chặt đứt bốn mươi năm không dễ dàng lần nữa gắn kết, vẫn là không nên ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường không dễ có này.
Tôn Văn Văn nhẹ gật đầu nói:
- Ừ, em nghe theo anh.
Cường Tử:
- Văn Văn, ngày mai anh và em về Đông Đỉnh nha.
Tôn Văn Văn ngây ra một lúc, ngay sau đó cười gật đầu. Nàng không nói gì thêm, cúi đầu xuống, có nước mắt chợt muốn rơi xuống trong hốc mắt.
Cường Tử đứng lại nâng khuôn mặt Tôn Văn Văn lên nói:
- Em thua thiệt cho anh quá nhiều rồi, trước đây không có dũng khí cùng em trở về gặp ba mẹ em là sợ em sẽ bởi vì anh mà chịu tủi nhục. Hiện tại ngẫm nghĩ thực ra anh đã sai rồi, anh nên sớm cùng em trở về. Mặc kệ như thế nào em với ba mẹ đều là chỗ máu mủ tình thâm, hiện tại em đã có thai, không quay về anh sợ tương lai chúng ta sẽ hối hận.
Tôn Văn Văn cố gắng ngăn nước mắt, cứng rắn không cho nước mắt trượt ra khỏi hốc mắt.
- Cường Tử, em biết rõ, nếu như em muốn anh chắc chắn sẽ cho em một danh phân cưới hỏi đoàng hoàng. Nhưng em cũng biết rõ, người đàn ông như anh không phải lúc nào một mình em có thể nắm giữ được. Có thể đi theo anh một lần nữa, có thể sinh con cho anh, em cũng đã hài lòng lắm rồi. Nếu như có thể có thêm được ba mẹ chấp nhận, cả đời này sẽ không có gì tiếc nuối nữa.
Cường Tử nhẹ nhàng hôn trên mặt Tôn Văn Văn.
- Ngốc nghếch, trong lòng em khổ, anh làm sao có thể vui vẻ? Nhất định phải làm cho người phụ nữ của mình có cuộc sống hạnh phúc nhât trên thế giớ này, nếu như hiện tại anh không có năng lực cho em, vậy em hãy đợi anh, cho anh một chút thời gian để làm cho từng chút mong ước của em đều hóa thành hiện thực.
- Ừ!
Tôn Văn Văn dùng sức gật đầu.
- Còn có một việc em muốn bàn bạc với anh một chút.
Cường Tử do dự một chút nói:
- Lần này sau khi về Đông Đỉnh em hãy tạm thời ở trong nhà, hoặc là ở chỗ của Lôi Tử thúc, nếu không ở chỗ sư phụ anh cũng được, anh muốn đi Nội Mông Cổ vài tháng, đợi mọi việc bên đó vừa kết thúc anh trước tiên di đón em, được không?
Sắc mặt Tôn Văn Văn biến đổi một chút ngay sau đó bị nàng che giấu đi mất, Cường Tử nhìn ra, đó là một loại mất mát rất lớn. Tôn Văn Văn là người phụ nữ thông minh, dù nàng lựa chọn lặng lẽ không nghe không biết gì đứng bên cạnh Cường Tử, nhưng ý nghĩa trong câu nói này nàng làm sao không hiểu rõ?
Hắn không muốn để cho nàng chịu khổ, chính xác là gặp phải nguy hiểm gì.
Nếu như có thể được, em sẽ ở luôn trong nhà của ba mẹ đợi anh đến đón em.
Nàng nói.
Cả hai đi lặng lẽ, bóng người bị ánh nắng mặt trời chiếu chồng lên nhau, không tách biệt được.
Về đến Húc Nhật Nhất Phẩm, Cường Tử gọi mấy cuộc điện thoại hẹn nhau gặp mặt ở Thúy Trúc Hiên, sau đó hắn hôn thật lâu trên khuôn mặt Tôn Văn Văn một cái, nở nụ cười tình tứ với nàng.
- Lái xe cẩn thận.
Tôn Văn Văn nói
Trong căn phòng riêng lớn nhất Thúy Trúc Hiên, vài người nhận được điện thoại của Cường Tử đã tới trước. lúc này mọi người đang ngồi nói chuyện đánh... rắm, tán gẫu vô cùng vui vẻ. Chu Hạo Nhiên, Lý Vạn Thanh, Chu Bách Tước, Cáp Mô, Kim Tiểu Chu, còn có Triệu Bá bị Kim Tiểu Chu cố ý đưa đi Tây Tạng chơi một thời gian ngắn trước đây hôm qua mới vừa trở về. Ngồi bên một vách tường trong căn phòng riêng cười đùa khe khẽ nói chuyện phiếm với nhau là Trần Tử Ngư và Bùi Nhược, người thân cận bên cạnh Cường Tử đều tề tựu gần đủ.
Cường Tủ đẩy cửa phòng ra cười hi hi nói:
- Gia đình ơi, tôi đến rồi.
Cáp Mô và Kim Tiểu Chu cùng nhau quát lên một lúc:
- Đi ra ngoài!
Cường Tử:...
Chu Bách Tước cười nói:
- Là ai đây, đi nhầm rồi.
Chu Hạo Nhiên hô về phía ngoài cửa:
- Nhân viên phục vụ đâu, ném tên này ra ngoài mau!
Cường Tử cúi đầu khom lưng nói:
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đúng là đi nhầm rồi. Thôi thì gặp mặt chính là duyên phận, nếu không có gì thì cho phếp tôi ngồi xuống làm quen với các vị một chút nhé, nói không chừng chúng ta sẽ trở thành bạn bè tốt thì sao.
Triệu Bá tháo tai nghe điện thoại từ trong lỗ tai ra cười nói thành thật:
- Cường Tử cậu đã tới rồi.
Cường Tử cười nói:
- Vẫn là Đại Hùng thật thà, mấy người đều là người xấu.
Triệu Bá nói:
- Phải đợi cậu đến nãy giờ nè, bọn họ bảo hôm nay không ai mang tiền, phải đợi cậu tới trả hóa đơn. Cậu đã tới rồi, bọn họ nói không mang tiền tôi không dám ăn, đói chết tôi rồi.
Cường Tử:...
Bùi Nhược đứng lên đến bên cạnh Cường Tử nắm tay Cường Tử, quay người lại nói với bọn Cáp Mô:
- Không cho phép các người khi dễ chàng trai của chúng tôi.
Cường Tử:
- Vẫn là người vợ tốt của ta.
Bùi Nhược:
- Cường Tử anh đã tới, vừa nãy em và Tử Ngư tỷ oẳn tù tì thua rất nhiều tiền, anh giúp em trả nhen.
Trần Tử Ngư cười nói:
- Tiền em thua chị đoán chừng ngân hàng nhà nước trung ương chi trả cũng còn không nổi, em nên chuẩn bị tâm lý.
Cường Tử cười nhạo nói:
- Không phải là oẳn tù tì thôi à, nói đi, tổng cộng bao nhiêu tiền.
Bùi Nhược nói:
- Mười tỷ một lần, em thua có hơn một trăm lần thôi...
Cường Tử nói:
- Thực xin lỗi, tôi thật đi nhầm rồi.
Hắn xoay người muốn đi, tất cả cùng nhau cười lớn ha hả.
Cường Tử ngồi xuống bên cạnh Trần Tử Ngư và Bùi Nhược, mới vừa đốt một điếu thuốc lên đã bị Trần Tử Ngư cướp đi để nàng hút. Cường Tử không cam chịu cướp trở lại nói:
- Phụ nữ không cho phép hút thuốc!
Trần Tử Ngư trừng mắt liếc hắn một cái, Bùi Nhược kéo tay Trần Tử Ngư nói:
- Tử Ngư tỷ Cường Tử nói rất đúng, phụ nữ chúng ta đừng nên hút thuốc, không tốt cho sức khỏe, vẫn không tốt bằng chúng ta uống rượu đi nha.
Cường Tử:...
Chu Bách Tước cười nói:
- Nói việc chính đi, gọi hết chúng ta đến chắc chắn có đại sự gì rồi phải không?
Cường Tử nhẹ gật đầu nói:
- Ừ, liên quan đến Nội Mông.
Nghe Cường Tử nói đến việc chính, tất cả thu lại hết suy nghĩ đùa cợt thái độ nghiêm túc theo đó ngồi thẳng người lên. Lý Vạn Thanh hỏi:
- Cường Tử, cậu định làm như thế nào?
Cường Tử nói:
- Còn có thể làm gì được nữa, việc này tôi đã nhận rồi, hơn nữa không có tiền thù lao.
Cáp Mô nói:
- Không có tiền đó là việc của cậu, tiền công tiền thưởng của chúng tôi một đại gia như ngài cũng xin đừng thiếu cho, một xu cũng không được.
Cường Tử:
- Ha ha, vậy được rồi, lần này một mình anh đi theo tôi đến Nội Mông nhé.
- Háo Tử, Vạn Thanh hai người các cậu cũng đừng đi, việc bên này còn phải dùng đến hai cậu giúp đỡ. Còn có Chu thúc, Vạn Thanh và Háo Tử dù sao vẫn còn quá trẻ, việc lớn còn phải nhờ chú làm chủ, hai người bọn họ phụ trách phối hợp với chú.
- Lần này đi Nội Mông, mang theo Báo Tử ca, Cáp Mô ca còn có Tào Liên, bốn người chúng ta xem như đủ rồi. Dù sao chúng ta ở nơi đó nhiều nhất là ba tháng, đi nhiều người cũng không có làm ra thêm được việc gì.
Bùi Nhược bỗng dưng lên tiếng:
- Em cũng muốn đi!
Cường Tử:
- Em cũng đừng đòi hỏi, trong khoảng thời gian này em đi theo Trần Tử Ngư đến công ty giúp việc, còn có một thời gian nữa thôi, em phải nhập học rồi, không thể chậm trễ.
Bùi Nhược còn muốn nói gì nữa, Trần Tử Ngư kéo cô nàng một cái ra hiệu không cần phải nói nữa.
Cường Tử:
- Cứ định như vậy đi, sau ba tháng chúng ta sẽ trở về.
Đại Hùng mạnh mẽ đứng lên, thân hình khổng lồ đứng lên thật giống như một ngọn núi bỗng dưng từ đâu xuất hiện.
- Tôi cũng muốn đi!
Cường Tử:
- Đại Hùng, chỗ đó không phải chỗ để chơi, vẫn là nên ở nhà đi theo Chu thúc.
Triệu Bá nói thật thà, chân thành:
- Không chịu.
Cáp Mô nói:
- Đại Hùng nghe lời! Chúng ta rất nhanh sẽ trở về.
Triệu Bá quét mắt khắp một vòng, dùng giọng điệu rất chân thành rất thật thà nói:
- Tôi sẽ không đi nữa, sẽ không để cho bất cứ người nào rời khỏi ánh mắt của tôi lần nữa. Bằng không, tôi rất khó chịu trong lòng.
Cậu ta chỉ vào ngực của mình.
Không khí bỗng nhiên biến đổi, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Lúc này mọi người mới hiểu rõ, hóa ra Triệu Bá trông có vẻ thật thà phúc hậu có chút ngốc nghếch hồ đồ, một chút cũng không ngốc.
Tay hai người lắc qua lắc lại theo nhịp của nhau, bước chân rất chặm cũng rất nhỏ, dường như muốn đi mãi như vậy. Nụ cười trên mặt Tôn Văn Văn thật là mê người, mê người đến cho dù Hằng Nga tiên tử trên Cung Trăng cũng sẽ cảm thấy mình không bằng được. Đây là một loại cảm xúc hạnh phúc đặc trưng thuộc về phụ nữ.
Chỉ có phụ nữ mới có thể cảm nhận được cảm xúc hạnh phúc này.
Tôn Văn Văn nhắm mắt lại thân thể hoàn toàn dựa vào trên bờ vai Cường Tử, theo dẫn dắt của người bên cạnh đi chầm chầm từng bước về phía trước, cũng giống như lúc trước nàng lựa chọn đi theo bên cạnh Cường Tử, không hối hận, không ngừng bước.
- Cường Tử, bà nội muốn đặt tên cho con.
Tôn Văn Văn nhẹ nhàng nói.
Cường Tử cười hỏi:
- Tốt, Lão Phật gia đích thân ban thưởng tên họ chắc chắn hay. Nói xem là gì?
- Lâm Phàm.
Tôn Văn Văn nói:
- Phàm trong bình phàm.
Cường Tử dừng lại một bước lập tức nở nụ cười, cười vô cùng thoải mái.
- Rất tốt, vậy gọi là Lâm Phàm đi.
Một chữ phàm, biểu hiện ra hết toàn bộ suy nghĩ trong lòng Lão Phật gia Đoan Mộc Tú. Lúc trước bà muốn con trai của mình Hách Liên Xuân Mộ làm người bình phàm, chỉ cầu có thể có cuộc sống yên ổn cả đời. Không cầu thành danh lớn lao, chỉ cầu yên ổn bình thản.
Hiện tại, bà lại ký thác nguyện vọng này trên người con trai Cường Tử.
Từ chữ này, Cường Tử có thể hiểu được tâm tình của Lão Phật gia Đoan Mộc Tú. Một người ngồi cả đời ở địa vị cao có lẽ mới nhận ra được loại khổ sở lạnh lẽo ở chỗ cao, lời này nói ra có chút làm ra vẻ, dù sao ai cũng muốn làm kẻ bề trên, chẳng ai muốn ăn gió nằm sương kiếm ăn vất vả cả đời. Nhưng, bạn không thể nói tâm tình của Đoan Mộc Tú chính là không ốm mà rên. Trong lòng mỗi người đều có một phần đất thiêng liêng của mình, chỉ là không giống nhau mà thôi.
Có người trong lòng cầu châu báu vàng bạc dùng không hết, con đường tương lai huy hoàng, gấm vóc trải thành thảm đi không hết tốt nhất là truyền đến muôn đời sau. Mà có người chỉ cầu cả đời không có bệnh tật đất nước thái bình không thiên tai, không dịch bệnh, người trong nhà yên ổn tốt đẹp chính là hạnh phúc lớn nhất. Đương nhiên, cũng có người mong muốn trong lòng là gộp hai loại tốt đẹp trên lại thành một trên người của mình bây giờ thậm chí cả trên người con cháu đời sau, đây chẳng qua là loại cầu mong không thực tế nhất hư ảo nhất cũng khiến người ta không biết mệt nhất mà thôi.
Cường Tử hiểu rõ ý tốt của Lão Phật gia, cho nên đón nhận.
Mà khi Cường Tử nắm tay Tôn Văn Văn đi chầm chậm ở trong vườn hoa, trước tòa lềi Mông Cổ bình thường trên đại thảo nguyên Nội Mông Cổ ngoài ngàn dặm, một vị lão thái thái mái tóc bạc trắng ngồi ở trên ghế đẩu vắt sữa dê, thình thoảng nhìn không xa trước mặt mình đứa con trai đang móm nước cho hai con ngựa lông màu đỏ, vẻ mặt vui vẻ.
Đã không còn sơn trang biệt thự xanh vàng rực rỡ, đã không còn xe sang trọng, đã không còn tôi tớ vô số, nhiều phần bình thản đến thật thà, nhiều hơn phần tình thân.
- Mẹ à, bữa trưa con muốn ăn bánh nướng.
Đứa con trai tóc đã hoa răm tuổi trên năm mươi lau sơ qua mồ hôi trên trán, cười ha hả nói với mẹ của mình. Trên mặt của y lộ ra nụ cười không màng danh lợi bốn mươi năm chưa ngày nào có được, hạnh phúc trên khuôn mặt làm cho lòng người dễ xúc động.
Người thảo nguyên sống xung quanh căn lều này, ai có thể biết hai người mới chuyển đến này, có một cặp mẹ con nhìn có vẻ thân tình nồng đậm đến khiến cho người ca ngợi này, đã từng là người khổng lồ tiếng tăm lừng lẫy trong xã hội đen Đông Bắc? Có lẽ tất cả cố chấp trong lòng ngay lúc này đã bỏ đi rồi, không cần biết trước kia như thế nào chỉ cần với người trong lòng ở cùng một chỗ, cũng như ở thế ngoại đào nguyên.
- Cường Tử, lúc nào chúng ta đi thăm bà nội.
Tôn Văn Văn tựa ở trên bờ vai Cường Tử nhẹ giọng hỏi.
Cường Tử ngẫm nghĩ lắc đầu:
- Vẫn là cho bọn họ nhiều thời gian một mình, trong thời gian sắp tới ai cũng không nên quấy rầy bọn họ. Tình mẹ con đã chặt đứt bốn mươi năm không dễ dàng lần nữa gắn kết, vẫn là không nên ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường không dễ có này.
Tôn Văn Văn nhẹ gật đầu nói:
- Ừ, em nghe theo anh.
Cường Tử:
- Văn Văn, ngày mai anh và em về Đông Đỉnh nha.
Tôn Văn Văn ngây ra một lúc, ngay sau đó cười gật đầu. Nàng không nói gì thêm, cúi đầu xuống, có nước mắt chợt muốn rơi xuống trong hốc mắt.
Cường Tử đứng lại nâng khuôn mặt Tôn Văn Văn lên nói:
- Em thua thiệt cho anh quá nhiều rồi, trước đây không có dũng khí cùng em trở về gặp ba mẹ em là sợ em sẽ bởi vì anh mà chịu tủi nhục. Hiện tại ngẫm nghĩ thực ra anh đã sai rồi, anh nên sớm cùng em trở về. Mặc kệ như thế nào em với ba mẹ đều là chỗ máu mủ tình thâm, hiện tại em đã có thai, không quay về anh sợ tương lai chúng ta sẽ hối hận.
Tôn Văn Văn cố gắng ngăn nước mắt, cứng rắn không cho nước mắt trượt ra khỏi hốc mắt.
- Cường Tử, em biết rõ, nếu như em muốn anh chắc chắn sẽ cho em một danh phân cưới hỏi đoàng hoàng. Nhưng em cũng biết rõ, người đàn ông như anh không phải lúc nào một mình em có thể nắm giữ được. Có thể đi theo anh một lần nữa, có thể sinh con cho anh, em cũng đã hài lòng lắm rồi. Nếu như có thể có thêm được ba mẹ chấp nhận, cả đời này sẽ không có gì tiếc nuối nữa.
Cường Tử nhẹ nhàng hôn trên mặt Tôn Văn Văn.
- Ngốc nghếch, trong lòng em khổ, anh làm sao có thể vui vẻ? Nhất định phải làm cho người phụ nữ của mình có cuộc sống hạnh phúc nhât trên thế giớ này, nếu như hiện tại anh không có năng lực cho em, vậy em hãy đợi anh, cho anh một chút thời gian để làm cho từng chút mong ước của em đều hóa thành hiện thực.
- Ừ!
Tôn Văn Văn dùng sức gật đầu.
- Còn có một việc em muốn bàn bạc với anh một chút.
Cường Tử do dự một chút nói:
- Lần này sau khi về Đông Đỉnh em hãy tạm thời ở trong nhà, hoặc là ở chỗ của Lôi Tử thúc, nếu không ở chỗ sư phụ anh cũng được, anh muốn đi Nội Mông Cổ vài tháng, đợi mọi việc bên đó vừa kết thúc anh trước tiên di đón em, được không?
Sắc mặt Tôn Văn Văn biến đổi một chút ngay sau đó bị nàng che giấu đi mất, Cường Tử nhìn ra, đó là một loại mất mát rất lớn. Tôn Văn Văn là người phụ nữ thông minh, dù nàng lựa chọn lặng lẽ không nghe không biết gì đứng bên cạnh Cường Tử, nhưng ý nghĩa trong câu nói này nàng làm sao không hiểu rõ?
Hắn không muốn để cho nàng chịu khổ, chính xác là gặp phải nguy hiểm gì.
Nếu như có thể được, em sẽ ở luôn trong nhà của ba mẹ đợi anh đến đón em.
Nàng nói.
Cả hai đi lặng lẽ, bóng người bị ánh nắng mặt trời chiếu chồng lên nhau, không tách biệt được.
Về đến Húc Nhật Nhất Phẩm, Cường Tử gọi mấy cuộc điện thoại hẹn nhau gặp mặt ở Thúy Trúc Hiên, sau đó hắn hôn thật lâu trên khuôn mặt Tôn Văn Văn một cái, nở nụ cười tình tứ với nàng.
- Lái xe cẩn thận.
Tôn Văn Văn nói
Trong căn phòng riêng lớn nhất Thúy Trúc Hiên, vài người nhận được điện thoại của Cường Tử đã tới trước. lúc này mọi người đang ngồi nói chuyện đánh... rắm, tán gẫu vô cùng vui vẻ. Chu Hạo Nhiên, Lý Vạn Thanh, Chu Bách Tước, Cáp Mô, Kim Tiểu Chu, còn có Triệu Bá bị Kim Tiểu Chu cố ý đưa đi Tây Tạng chơi một thời gian ngắn trước đây hôm qua mới vừa trở về. Ngồi bên một vách tường trong căn phòng riêng cười đùa khe khẽ nói chuyện phiếm với nhau là Trần Tử Ngư và Bùi Nhược, người thân cận bên cạnh Cường Tử đều tề tựu gần đủ.
Cường Tủ đẩy cửa phòng ra cười hi hi nói:
- Gia đình ơi, tôi đến rồi.
Cáp Mô và Kim Tiểu Chu cùng nhau quát lên một lúc:
- Đi ra ngoài!
Cường Tử:...
Chu Bách Tước cười nói:
- Là ai đây, đi nhầm rồi.
Chu Hạo Nhiên hô về phía ngoài cửa:
- Nhân viên phục vụ đâu, ném tên này ra ngoài mau!
Cường Tử cúi đầu khom lưng nói:
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đúng là đi nhầm rồi. Thôi thì gặp mặt chính là duyên phận, nếu không có gì thì cho phếp tôi ngồi xuống làm quen với các vị một chút nhé, nói không chừng chúng ta sẽ trở thành bạn bè tốt thì sao.
Triệu Bá tháo tai nghe điện thoại từ trong lỗ tai ra cười nói thành thật:
- Cường Tử cậu đã tới rồi.
Cường Tử cười nói:
- Vẫn là Đại Hùng thật thà, mấy người đều là người xấu.
Triệu Bá nói:
- Phải đợi cậu đến nãy giờ nè, bọn họ bảo hôm nay không ai mang tiền, phải đợi cậu tới trả hóa đơn. Cậu đã tới rồi, bọn họ nói không mang tiền tôi không dám ăn, đói chết tôi rồi.
Cường Tử:...
Bùi Nhược đứng lên đến bên cạnh Cường Tử nắm tay Cường Tử, quay người lại nói với bọn Cáp Mô:
- Không cho phép các người khi dễ chàng trai của chúng tôi.
Cường Tử:
- Vẫn là người vợ tốt của ta.
Bùi Nhược:
- Cường Tử anh đã tới, vừa nãy em và Tử Ngư tỷ oẳn tù tì thua rất nhiều tiền, anh giúp em trả nhen.
Trần Tử Ngư cười nói:
- Tiền em thua chị đoán chừng ngân hàng nhà nước trung ương chi trả cũng còn không nổi, em nên chuẩn bị tâm lý.
Cường Tử cười nhạo nói:
- Không phải là oẳn tù tì thôi à, nói đi, tổng cộng bao nhiêu tiền.
Bùi Nhược nói:
- Mười tỷ một lần, em thua có hơn một trăm lần thôi...
Cường Tử nói:
- Thực xin lỗi, tôi thật đi nhầm rồi.
Hắn xoay người muốn đi, tất cả cùng nhau cười lớn ha hả.
Cường Tử ngồi xuống bên cạnh Trần Tử Ngư và Bùi Nhược, mới vừa đốt một điếu thuốc lên đã bị Trần Tử Ngư cướp đi để nàng hút. Cường Tử không cam chịu cướp trở lại nói:
- Phụ nữ không cho phép hút thuốc!
Trần Tử Ngư trừng mắt liếc hắn một cái, Bùi Nhược kéo tay Trần Tử Ngư nói:
- Tử Ngư tỷ Cường Tử nói rất đúng, phụ nữ chúng ta đừng nên hút thuốc, không tốt cho sức khỏe, vẫn không tốt bằng chúng ta uống rượu đi nha.
Cường Tử:...
Chu Bách Tước cười nói:
- Nói việc chính đi, gọi hết chúng ta đến chắc chắn có đại sự gì rồi phải không?
Cường Tử nhẹ gật đầu nói:
- Ừ, liên quan đến Nội Mông.
Nghe Cường Tử nói đến việc chính, tất cả thu lại hết suy nghĩ đùa cợt thái độ nghiêm túc theo đó ngồi thẳng người lên. Lý Vạn Thanh hỏi:
- Cường Tử, cậu định làm như thế nào?
Cường Tử nói:
- Còn có thể làm gì được nữa, việc này tôi đã nhận rồi, hơn nữa không có tiền thù lao.
Cáp Mô nói:
- Không có tiền đó là việc của cậu, tiền công tiền thưởng của chúng tôi một đại gia như ngài cũng xin đừng thiếu cho, một xu cũng không được.
Cường Tử:
- Ha ha, vậy được rồi, lần này một mình anh đi theo tôi đến Nội Mông nhé.
- Háo Tử, Vạn Thanh hai người các cậu cũng đừng đi, việc bên này còn phải dùng đến hai cậu giúp đỡ. Còn có Chu thúc, Vạn Thanh và Háo Tử dù sao vẫn còn quá trẻ, việc lớn còn phải nhờ chú làm chủ, hai người bọn họ phụ trách phối hợp với chú.
- Lần này đi Nội Mông, mang theo Báo Tử ca, Cáp Mô ca còn có Tào Liên, bốn người chúng ta xem như đủ rồi. Dù sao chúng ta ở nơi đó nhiều nhất là ba tháng, đi nhiều người cũng không có làm ra thêm được việc gì.
Bùi Nhược bỗng dưng lên tiếng:
- Em cũng muốn đi!
Cường Tử:
- Em cũng đừng đòi hỏi, trong khoảng thời gian này em đi theo Trần Tử Ngư đến công ty giúp việc, còn có một thời gian nữa thôi, em phải nhập học rồi, không thể chậm trễ.
Bùi Nhược còn muốn nói gì nữa, Trần Tử Ngư kéo cô nàng một cái ra hiệu không cần phải nói nữa.
Cường Tử:
- Cứ định như vậy đi, sau ba tháng chúng ta sẽ trở về.
Đại Hùng mạnh mẽ đứng lên, thân hình khổng lồ đứng lên thật giống như một ngọn núi bỗng dưng từ đâu xuất hiện.
- Tôi cũng muốn đi!
Cường Tử:
- Đại Hùng, chỗ đó không phải chỗ để chơi, vẫn là nên ở nhà đi theo Chu thúc.
Triệu Bá nói thật thà, chân thành:
- Không chịu.
Cáp Mô nói:
- Đại Hùng nghe lời! Chúng ta rất nhanh sẽ trở về.
Triệu Bá quét mắt khắp một vòng, dùng giọng điệu rất chân thành rất thật thà nói:
- Tôi sẽ không đi nữa, sẽ không để cho bất cứ người nào rời khỏi ánh mắt của tôi lần nữa. Bằng không, tôi rất khó chịu trong lòng.
Cậu ta chỉ vào ngực của mình.
Không khí bỗng nhiên biến đổi, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Lúc này mọi người mới hiểu rõ, hóa ra Triệu Bá trông có vẻ thật thà phúc hậu có chút ngốc nghếch hồ đồ, một chút cũng không ngốc.
/314
|