Sắc mặt Bùi Đông Lai đại biến, nói gì thì nói anh ta cũng không tưởng được Cường Tử đã đi đến nơi này sẽ còn thay đổi chủ ý. Nhớ đến lời Hách Liên Xuân Mộ trước đó đã sai bảo, mồ hôi trên người Bùi Đông Lai càng chảy ra nhiều hơn. Chỉ có điều lúc mồ hôi lúc này, là bởi vì kinh ngạc và sợ hãi mà chảy ra.
- Nếu như hắn đi tới cửa không có dừng bước, anh để cho hắn quay về, gặp mặt cũng không có ý nghĩa gì. Nếu như hắn... nếu như hắn xoay người rời đi, anh cũng không cần ở chỗ này nữa, tiền những năm nay anh tự mình kiếm được giữ lại đó chắc cũng đủ anh đi sang nước ngoài hưởng thụ, không cần phải đi theo ta chịu liên lụy.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Bùi Đông Lai phải cố ý bước chân nhanh hơn!
- Thiếu gia, ông chủ đợi anh ở phía trước!
Bùi Đông Lai đuổi theo đằng sau Cường Tử hô lớn.
Bước chân Cường Tử không ngừng chỉ nói một câu bình thản nhạt nhẽo:
- Anh trở lại đi, tôi đã biết rõ tâm ý của Hách Liên Xuân Mộ.
Bùi Đông Lai sững cả người lại, trong tích tắc này, anh ta bỗng sinh ra một cảm giác sợ hãi phá nát sạch sẽ toàn bộ hi vọng.
Anh ta trong giây phút ngẩn ngơ đó, không biết nên làm gì. Theo phản xạ quay đầu liếc nhìn, anh ta nhìn thấy Hách Liên Xuân Mộ người mình trung thành bầu bạn mười mấy năm đã đứng dậy. Ông ta vốn đã có tuổi, hình như đang run rẩy nhè nhẹ. Có lẽ điều này chẳng qua là cảm giác sai lệch của Bùi Đông Lai, nhưng cảnh tượng này lại khiến cho anh ta rung động rất sâu trong lòng.
Ở thời khắc này, anh ta bỗng cảm thấy được nỗi sợ hãi của ông chủ Hách Liên Xuân Mộ.
Sự thật đúng là như thế, Cường Tử mang nỗi sợ hãi cho Hách Liên Xuân Mộ còn phải mãnh liệt hơn nhiều so với Bùi Đông Lai. Ông ta mặc dù nói với Bùi Đông Lai có lẽ Cường Tử sẽ xoay người rời đi, nhưng chính trong lòng ông ta quả thật cũng không có quá để ý đến suy đoán này. Khi ông ta nhìn lại, Cường Tử tuy rằng bây giờ có chỗ thành tựu, nhưng là một đứa con hoang xuất thân thường dân dù sao chỉ nhỏ bé như hạt cát so với những con cháu kém cỏi của gia tộc lớn chú tâm bồi dưỡng ra được.
Cường Tử không phải Triệu Phù Sinh, không phải Trác Thanh Chiến, chỉ là một tên côn đồ mấy năm trước còn ngồi ăn rồi chờ chết ở chợ bán thức ăn.
Đối với thân phận tiếng tăm vang dội của Trác Thanh Chiến và Triệu Phù Sinh còn là con cháu đời sau của gia tộc lớn sâu không thể dò, Hách Liên Xuân Mộ đã nâng bọn họ lên mức độ đặc biệt để đối đãi. Thậm chí ông ta sinh ra mấy phần tự ti mặc cảm lúc so sánh mình với hai người thanh niên trẻ tuổi này.
Dù sao, trẻ tuổi như Trác Thanh Chiến và Triệu Phù Sinh đã vang danh thiên hạ, Hách Liên Xuân Mộ hoàn toàn không làm được điểm này!
Mà tên Lâm Cường này, không có gia tộc lớn thực lực hùng hậu bồi dưỡng, mấy năm trước hoàn toàn không là gì cả thậm chí có thể nói còn không bằng con kiến hôi ở trong mắt Hách Liên Xuân Mộ. Nhưng chỉ sau mấy năm ngắn ngủi, tuổi tác của hắn còn nhỏ hơn so với Trác Thanh Chiến và Triệu Phù sinh không ngờ cũng có thể thành công vang dội như vậy!
Hách Liên Xuân Mô sải bước đi về phía trước, rốt cuộc vẫn không có đi ra ngoài.
Ở trong mắt Bùi Đông Lai, Hách Liên Xuân Mộ như muốn bắt lấy cái gì, nhưng cuối cùng đành phải chọn cách buông bỏ. Buông bỏ ở đây là gì, có lẽ kể cả Bùi Đông Lai, đều cảm nhận được tại kiếp sắp xảy ra.
Có lẽ, sắp xếp của ông chủ là đúng.
Nhớ đến lời của Hách Liên Xuân Mộ nói với mình, trong lòng Bùi Đông Lai thở dài than thầm. Nhưng! Hách Liên Xuân Mộ không buông bỏ được, Bùi Đông Lai lẽ nào có thể buông?
Chữ buông này, rải rác mười một nét bút, làm sao có thể dễ dàng như vậy?
Dần dần, ánh mắt Bùi Đông Lai từ bối rối trở nên lạnh lùng!
Anh ta cắn chặt răng, biểu tình trên mặt vặn vẹo kịch liệt. Đúng như trong lòng anh ta lúc này, cũng giày vò thống khổ. Trong áp lực khổng lồ đó mồ hôi anh ta rơi xuống như mưa.
Một khắc kia khi Cường Tử sắp đi ra khỏi Tử Khí Sơn Trang, Bùi Đông Lai rống lớn lên một tiếng hết cỡ. Móc ra một khẩu súng từ trong người, giơ lên nhắm ngay đằng sau lưng Cường Tử!
Cũng đúng ngay lúc đó, Cường Tử dừng bước chân lại, chậm rãi xoay người.
Ánh mắt của hắn bình tĩnh nhìn khuôn mặt dữ tợn của Bùi Đông Lai, thật giống như nhìn một màn kịch bi hài không có liên quan gì tới mình.
- Tôi sẽ không! Tôi sẽ không để cho cậu phá hư hết thảy mọi thứ tôi có được!
Bùi Đông Lai rít gào một tiếng, giơ thẳng súng lên.
Cường Tử lắc đầu, vẫn chẳng có thứ gì để nói, xoay người, tiếp tục đi ra cửa.
Ngay khi Bùi Đông Lai lập tức muốn bóp cò, một người từ đằng sau chạy ra ngăn ở trước khẩu súng của Bùi Đông Lai. Y một tay nắm chặt lấy Bùi Đông Lai, nói một câu lạnh lùng:
- Nếu như anh nổ súng, thật sự không còn đường để lui.
Hoắc Anh Cách.
Bùi Đông Lai bị Hoắc Anh Cách nói ngơ ngác một lúc, ánh mắt hết sức mê muội.
Hoắc Anh Cách thở dài nói:
- Tình thế như bây giờ, đã không phải anh giết xong hắn đã có thể phá giải. Anh vẫn còn chưa hiểu rõ hay sao? Thật ra... nếu như hắn chết, chỉ sợ Hách Liên gia ngã xuống càng nhanh hơn, hoàn toàn không còn lại gì!
Thần sắc Bùi Đông Lai biến đổi lớn, tay cầm súng không tự chủ được run rẩy. Hoắc Anh Cách giơ tay cầm lấy súng từ trong tay Bùi Đông Lai, khóa lại chốt bảo hiểm.
- Chúng ta đều một tay ông chủ bồi dưỡng nên, tôi biết rõ trong lòng anh nghĩ như thế nào, anh không cam lòng, anh hận, anh không buông bỏ được, tôi cũng giống như vậy.
- Nhưng, anh hẳn phải suy nghĩ cho kỹ, bây giờ Lâm Cường đứng ra tranh giành với ông chủ, vẫn chỉ là việc nhà của Hách Liên gia, đừng nói anh nổ súng cũng sẽ không giết được hắn, cho dùng anh giết hắn, chỉ sợ Hách Liên gia lập tức sẽ có tại họa ập xuống đầu! Đông Lai, cho tới bây giờ tôi vẫn cho rằng anh thông minh hơn so với tôi, xem việc gì cũng đều nhìn xa hơn so với tôi, nhưng bây giờ tại sao anh hồ đồ như vậy!
- Thân phận vượt hơn tất cả, một lời giống như trời cao đưa xuống của ông chủ những năm nay ở Đông Bắc, nếu như không có bao che của nhà nước, anh cho rằng ở trước mặt cả một đất nước ai thật sự có thể làm được việc này? Bây giờ việc ông chủ làm đã vượt quá giới hạn đất nước cho phép, quân cờ như vậy, nhà nước sẽ không giữ lại!
Hoắc Anh Cách nói càng lúc càng xúc động, thân thể của anh ta cũng bởi vì xúc động mà run rẩy.
- Lâm Cường đứng ra, anh cho rằng thật sự là muốn tranh giành địa vị lão đại Đông Bắc này với Hách Liên gia hay sao? Sở dĩ hắn làm như vậy, là đang tỏ thái độ! Hắn muốn thay thế vị trí ông chủ, như vậy chẳng những có thể giữ vững địa vị của Hách Liên gia, còn có thể cho ông chủ một đường lui!
Bùi Đông Lai mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
Hách Liên Xuân Mộ đi đến bên cạnh hai người, lúc nào ông ta đã khôi phục bình tĩnh. Ông ta nhìn Hoắc Anh Cách, nhẹ nhàng thở dài.
- Anh Cách, những năm này, là ta xem thường anh. Không thể tưởng được, trong bọn thuộc hạ của ta, anh lại là người ta nhìn không ra được.
Giọng điệu Hách Liên Xuân Mộ xác xơ, lạnh lẽo, biểu tình của ông ta đã không còn kinh ngạc và bối rối trước đó, ngược lại còn lộ ra một loại thoải mái. Chỉ có điều trong nét thoải mái đó lộ ra một nét bi thương nặng nề.
- Nếu như hắn đi tới cửa không có dừng bước, anh để cho hắn quay về, gặp mặt cũng không có ý nghĩa gì. Nếu như hắn... nếu như hắn xoay người rời đi, anh cũng không cần ở chỗ này nữa, tiền những năm nay anh tự mình kiếm được giữ lại đó chắc cũng đủ anh đi sang nước ngoài hưởng thụ, không cần phải đi theo ta chịu liên lụy.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Bùi Đông Lai phải cố ý bước chân nhanh hơn!
- Thiếu gia, ông chủ đợi anh ở phía trước!
Bùi Đông Lai đuổi theo đằng sau Cường Tử hô lớn.
Bước chân Cường Tử không ngừng chỉ nói một câu bình thản nhạt nhẽo:
- Anh trở lại đi, tôi đã biết rõ tâm ý của Hách Liên Xuân Mộ.
Bùi Đông Lai sững cả người lại, trong tích tắc này, anh ta bỗng sinh ra một cảm giác sợ hãi phá nát sạch sẽ toàn bộ hi vọng.
Anh ta trong giây phút ngẩn ngơ đó, không biết nên làm gì. Theo phản xạ quay đầu liếc nhìn, anh ta nhìn thấy Hách Liên Xuân Mộ người mình trung thành bầu bạn mười mấy năm đã đứng dậy. Ông ta vốn đã có tuổi, hình như đang run rẩy nhè nhẹ. Có lẽ điều này chẳng qua là cảm giác sai lệch của Bùi Đông Lai, nhưng cảnh tượng này lại khiến cho anh ta rung động rất sâu trong lòng.
Ở thời khắc này, anh ta bỗng cảm thấy được nỗi sợ hãi của ông chủ Hách Liên Xuân Mộ.
Sự thật đúng là như thế, Cường Tử mang nỗi sợ hãi cho Hách Liên Xuân Mộ còn phải mãnh liệt hơn nhiều so với Bùi Đông Lai. Ông ta mặc dù nói với Bùi Đông Lai có lẽ Cường Tử sẽ xoay người rời đi, nhưng chính trong lòng ông ta quả thật cũng không có quá để ý đến suy đoán này. Khi ông ta nhìn lại, Cường Tử tuy rằng bây giờ có chỗ thành tựu, nhưng là một đứa con hoang xuất thân thường dân dù sao chỉ nhỏ bé như hạt cát so với những con cháu kém cỏi của gia tộc lớn chú tâm bồi dưỡng ra được.
Cường Tử không phải Triệu Phù Sinh, không phải Trác Thanh Chiến, chỉ là một tên côn đồ mấy năm trước còn ngồi ăn rồi chờ chết ở chợ bán thức ăn.
Đối với thân phận tiếng tăm vang dội của Trác Thanh Chiến và Triệu Phù Sinh còn là con cháu đời sau của gia tộc lớn sâu không thể dò, Hách Liên Xuân Mộ đã nâng bọn họ lên mức độ đặc biệt để đối đãi. Thậm chí ông ta sinh ra mấy phần tự ti mặc cảm lúc so sánh mình với hai người thanh niên trẻ tuổi này.
Dù sao, trẻ tuổi như Trác Thanh Chiến và Triệu Phù Sinh đã vang danh thiên hạ, Hách Liên Xuân Mộ hoàn toàn không làm được điểm này!
Mà tên Lâm Cường này, không có gia tộc lớn thực lực hùng hậu bồi dưỡng, mấy năm trước hoàn toàn không là gì cả thậm chí có thể nói còn không bằng con kiến hôi ở trong mắt Hách Liên Xuân Mộ. Nhưng chỉ sau mấy năm ngắn ngủi, tuổi tác của hắn còn nhỏ hơn so với Trác Thanh Chiến và Triệu Phù sinh không ngờ cũng có thể thành công vang dội như vậy!
Hách Liên Xuân Mô sải bước đi về phía trước, rốt cuộc vẫn không có đi ra ngoài.
Ở trong mắt Bùi Đông Lai, Hách Liên Xuân Mộ như muốn bắt lấy cái gì, nhưng cuối cùng đành phải chọn cách buông bỏ. Buông bỏ ở đây là gì, có lẽ kể cả Bùi Đông Lai, đều cảm nhận được tại kiếp sắp xảy ra.
Có lẽ, sắp xếp của ông chủ là đúng.
Nhớ đến lời của Hách Liên Xuân Mộ nói với mình, trong lòng Bùi Đông Lai thở dài than thầm. Nhưng! Hách Liên Xuân Mộ không buông bỏ được, Bùi Đông Lai lẽ nào có thể buông?
Chữ buông này, rải rác mười một nét bút, làm sao có thể dễ dàng như vậy?
Dần dần, ánh mắt Bùi Đông Lai từ bối rối trở nên lạnh lùng!
Anh ta cắn chặt răng, biểu tình trên mặt vặn vẹo kịch liệt. Đúng như trong lòng anh ta lúc này, cũng giày vò thống khổ. Trong áp lực khổng lồ đó mồ hôi anh ta rơi xuống như mưa.
Một khắc kia khi Cường Tử sắp đi ra khỏi Tử Khí Sơn Trang, Bùi Đông Lai rống lớn lên một tiếng hết cỡ. Móc ra một khẩu súng từ trong người, giơ lên nhắm ngay đằng sau lưng Cường Tử!
Cũng đúng ngay lúc đó, Cường Tử dừng bước chân lại, chậm rãi xoay người.
Ánh mắt của hắn bình tĩnh nhìn khuôn mặt dữ tợn của Bùi Đông Lai, thật giống như nhìn một màn kịch bi hài không có liên quan gì tới mình.
- Tôi sẽ không! Tôi sẽ không để cho cậu phá hư hết thảy mọi thứ tôi có được!
Bùi Đông Lai rít gào một tiếng, giơ thẳng súng lên.
Cường Tử lắc đầu, vẫn chẳng có thứ gì để nói, xoay người, tiếp tục đi ra cửa.
Ngay khi Bùi Đông Lai lập tức muốn bóp cò, một người từ đằng sau chạy ra ngăn ở trước khẩu súng của Bùi Đông Lai. Y một tay nắm chặt lấy Bùi Đông Lai, nói một câu lạnh lùng:
- Nếu như anh nổ súng, thật sự không còn đường để lui.
Hoắc Anh Cách.
Bùi Đông Lai bị Hoắc Anh Cách nói ngơ ngác một lúc, ánh mắt hết sức mê muội.
Hoắc Anh Cách thở dài nói:
- Tình thế như bây giờ, đã không phải anh giết xong hắn đã có thể phá giải. Anh vẫn còn chưa hiểu rõ hay sao? Thật ra... nếu như hắn chết, chỉ sợ Hách Liên gia ngã xuống càng nhanh hơn, hoàn toàn không còn lại gì!
Thần sắc Bùi Đông Lai biến đổi lớn, tay cầm súng không tự chủ được run rẩy. Hoắc Anh Cách giơ tay cầm lấy súng từ trong tay Bùi Đông Lai, khóa lại chốt bảo hiểm.
- Chúng ta đều một tay ông chủ bồi dưỡng nên, tôi biết rõ trong lòng anh nghĩ như thế nào, anh không cam lòng, anh hận, anh không buông bỏ được, tôi cũng giống như vậy.
- Nhưng, anh hẳn phải suy nghĩ cho kỹ, bây giờ Lâm Cường đứng ra tranh giành với ông chủ, vẫn chỉ là việc nhà của Hách Liên gia, đừng nói anh nổ súng cũng sẽ không giết được hắn, cho dùng anh giết hắn, chỉ sợ Hách Liên gia lập tức sẽ có tại họa ập xuống đầu! Đông Lai, cho tới bây giờ tôi vẫn cho rằng anh thông minh hơn so với tôi, xem việc gì cũng đều nhìn xa hơn so với tôi, nhưng bây giờ tại sao anh hồ đồ như vậy!
- Thân phận vượt hơn tất cả, một lời giống như trời cao đưa xuống của ông chủ những năm nay ở Đông Bắc, nếu như không có bao che của nhà nước, anh cho rằng ở trước mặt cả một đất nước ai thật sự có thể làm được việc này? Bây giờ việc ông chủ làm đã vượt quá giới hạn đất nước cho phép, quân cờ như vậy, nhà nước sẽ không giữ lại!
Hoắc Anh Cách nói càng lúc càng xúc động, thân thể của anh ta cũng bởi vì xúc động mà run rẩy.
- Lâm Cường đứng ra, anh cho rằng thật sự là muốn tranh giành địa vị lão đại Đông Bắc này với Hách Liên gia hay sao? Sở dĩ hắn làm như vậy, là đang tỏ thái độ! Hắn muốn thay thế vị trí ông chủ, như vậy chẳng những có thể giữ vững địa vị của Hách Liên gia, còn có thể cho ông chủ một đường lui!
Bùi Đông Lai mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
Hách Liên Xuân Mộ đi đến bên cạnh hai người, lúc nào ông ta đã khôi phục bình tĩnh. Ông ta nhìn Hoắc Anh Cách, nhẹ nhàng thở dài.
- Anh Cách, những năm này, là ta xem thường anh. Không thể tưởng được, trong bọn thuộc hạ của ta, anh lại là người ta nhìn không ra được.
Giọng điệu Hách Liên Xuân Mộ xác xơ, lạnh lẽo, biểu tình của ông ta đã không còn kinh ngạc và bối rối trước đó, ngược lại còn lộ ra một loại thoải mái. Chỉ có điều trong nét thoải mái đó lộ ra một nét bi thương nặng nề.
/314
|