- Cô tên là gì?
Bùi Đông Lai nở nụ cười thân thiện ấm áp hỏi Bùi Tử Doanh.
- Bùi Tử Doanh.
Bùi Tử Doanh nói nhỏ xíu, cô ta bị Cường Tử ôm vào trong ngực rất bá đạo, sinh ra một loại cảm giác không thể nói rõ được, không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt được, giống như rơi vào chỗ khiến cho người ta bị mất đi lý trí.
- Phụ nữ của ta!
Cường Tử nói ra bốn chữ thanh âm ngang tàng, nhạt nhẽo.
Sắc mặt Bùi Đông Lai trở nên khó coi, ngay sau đó cười không có chủ đích gì.
- Thiếu gia, Linh Điểm Nhất Khắc này về sau giao cho Bùi cô nương, từ giờ trở đi muốn đuổi việc hay là giữ lại đều do ngài quyết định. Tôi còn có việc phải làm, phải đi trước một bước đây.
Cường Tử vừa cười vừa nói:
- Đừng nóng vội, còn có kịch hay để cho anh xem, chẳng lẽ anh không muốn xem.
Bùi Đông Lai theo đó cũng gượng cười nói:
- Thật sự còn có việc phải làm. A đúng rồi, hóa đơn của ngài ở tại đây hôm nay đều tính hết cả vào tôi. Việc này tôi đã nói qua với người quản lý nơi này, tôi phải đi về cho nhanh kẻo lỡ việc, ông chủ còn có việc nhờ tôi đi làm.
Cường Tử bỗng chỉ một ngón tay về phía cửa ra vào nói:
- Xem xong màn kịch hay này, anh hãy đi.
Bùi Đông Lai quay đầu nhìn theo ngón tay Cường Tử chỉ. Đầu óc của gã trong nháy mắt trống rỗng, kêu lên ong ong, như có vật gì đó lóe lên tức thì, nhưng gã không có nắm được, dựa theo cảm giác, gã biết vật đó có thể gọi là âm mưu!
Đám cảnh sát vừa mới rút khỏi chưa được bao lâu đã chậm rãi lui trở lại, mười mấy người chen chúc thành một nhúm chui vào qua lối cửa trước. Dùi cui trong tay nhiều cảnh sát giơ lên, nhưng cánh tay người nào người nấy đều run lẩy bẩy giống y hệt nhau.
Tên cảnh sát lùi vào sau cùng là Hồng Huy, tay của gã đặt ở ngang thắt lưng, khẩu súng của gã đặt ở nơi đó, chỉ có điều tay của gã cũng đang run lẩy bẩy, súng còn chưa có móc ra. Nhìn động tác bước chân của gã và mấy tay cảnh sát dưới quyền giống như là bị người ta bức lui trở lại.
Sau khi bọn họ lui hết trở vào trong đại sảnh lầu một, đã nhìn thấy một tráng hán chiều cao trên hai thước sải bước từ phía cửa chính đi vào, toàn thân đại hán này toát ra một loại khí phách không ai có thể tới gần, bước chân ổn định, khí thế bao trùm trời đất. Ở sau lưng y, hằng hà sa số đại hán áo đen mạnh mẽ tràn vào, bao bọc vây quanh những cảnh sát võ trang kia.
Đại hán kia quét mắt bốn phía một lượt dường như đang tìm kiếm cái gì, lúc y ngẩng đầu nhìn thấy Cường Tử, trên mặt y lộ ra nụ cười, Cường Tử gật đầu một cái ra hiệu chào hỏi với y, đại hán kia theo đó cũng gật đầu đáp lại.
- Tướt vũ khí của bọn chúng xuống.
Đại hán quát một tiếng như hổ gầm, những đại hán mặc áo đen kia lập tức bổ nhào tới như báo như sói. Hồng Huy móc súng ra hô hoán:
- Tụi mày muốn làm gì! Tới nữa tao sẽ nổ súng!
Một đại hán áo đen nhe rằng cười hi hi đi về phía gã, ngay lúc Hồng Huy giơ súng lên đại hán kia sải một bước thật lớn từ xa vọt tới một quyền đánh từ dưới cằm Hồng Huy lên. Một quyền này vô cùng mạnh mẽ, nện Hồng Huy té ngửa nằm thẳng cẳng ra đất.
Đại hán kia nhe răng cười hung tợn ngoặt hai tay Hồng Huy ra sau lưng, rút ra thắt lưng da của Hồng Huy trói chặt năm ba vòng quấn gã thành một khối gọn gàng. Sau đó thu khẩu súng kia vào trong tay, quay đầu vứt cho tráng hán chiều cao hơn hai thước kia.
- Ngoan ngoãn để cho tao tướt súng của mày có phải hơn không, cũng không phải nếm một quyền vừa rồi. Thực bẩn tay tao, con mẹ nó.
Đại hán áo đen khống chế Hồng Huy ngã nằm ra đất giận dữ mắng chửi.
Những gã cảnh sát kia vốn yếu hơn về số lượng, hơn nữa lúc đi bởi vì không phải thi hành nhiệm vụ, ngoại trừ Hồng Huy mang theo súng ra những người khác chỉ mang theo dùi cui. Bọn chúng lúc đầu rất tự tin vào bản lãnh của mình nhưng ở trước mặt những đại hán áo đen lại giống như đang làm trò hề, không mất bao lâu thời gian mười mấy người đều bị trói gọn nằm ở trên đất, các loại vũ khí dùi cui cũng bị người ta đoạt lấy.
Cường Tử nhẹ gật đầu ra với tráng hán kia, ý bảo y làm không sai.
Tráng hán đó chính là Lý Vạn Thành, cậu ta cười nhìn quanh một vòng nói:
- Mẹ nó, gây việc lộn xộn náo động ở đây, không biết đây là chỗ nào hay sao?
Chu Hạo Nhiên đi vào từ cửa chính vẻ mặt thâm sâu khó lường nhìn nhưng cảnh sát bị trói nằm ở trên mặt đất nói:
- Chỗ của Hách Liên gia là chỗ tụi mày nói đến là đến, nói đi là đi à?
Nghe được câu này, Bùi Đông Lại quay phắt đầu lại nhìn về phía Cường Tử.
- Thiếu gia, ngài làm như vậy là có ý gì?
Cường Tử vừa cười vừa nói:
- Không có việc gì đâu, bảo cho bọn chúng biết thật rõ nhớ thật lâu phép tắc, địa bàn của Hách Liên gia chúng ta, không phải ai muốn tới gây việc lộn xộn làm náo loạn thì có thể bình yên trở ra.
Bùi Đông Lai nói thầm trong lòng kẻ gây ra náo loạn lớn nhất chính là mày, mẹ nó, bây giờ thu dọn chiến trường không được nữa rồi.
Chu Hạo Nhiên châm rãi đi đến trước mặt Hồng Huy, giọng điệu lạnh căm căm nói:
- Ông chủ thường xuyên ở nơi này gặp gỡ hội họp với khách quý, cái đám đui mù tụi mày dám tới đây quấy rối, có phải là chán sống lắm rồi phải không?
Lý Vạn Thanh cười khúc khích, không phải cười bộ dạng bị dọa sợ hãi của Hồng Huy, mà là cười bộ dạng nghiêm trang chỉnh tề của Chu Hạo Nhiên.
Vừa mới tiến vào trong thành phố bọn họ đã nhận được tin nhắn của Cường Tử gửi tới, sai bọn họ đi thẳng đến Linh Điểm Nhất Khắc 'Sau khi đến nơi đừng để ý nhìn thấy bao nhiêu người, bắt giữ hết toàn bộ sau hãy nói.' Khi tới cửa ra vào bọn họ vừa hay nhìn rõ mấy chục tay cảnh sát từ trong quán rượu đi ra, Chu Hạo Nhiên cười khổ một tiếng nói:
- Cường Tử lại tìm cho bọn ta một cuộc sống đầy sóng gió.
Lý Vạn Thanh không cho rằng lời đó là đúng, phản đối:
- Chẳng cần biết như thế nào, Cường Tử sai chúng ta làm, thì ta làm.
Hồng Huy nhíu chặt lông mày nói;
- Các anh biết rõ các anh đang làm cái gì không? Có biết hậu quả việc các anh làm không? Đây là phạm tội.
Chu Hạo Nhiên đi về phía trước một bước Hồng Huy hoảng sợ nhảy dựng, Chu Hạo Nhiên cúi đầu ghé sát bên tai của gã nói khẽ:
- Vị đại ca kia, ngươi mấy tuổi cũng không còn nhỏ sao vẫn còn ngốc như thế hả? Nếu như Lão Phật gia không phải trước đó dạy bảo ra tay nhẹ nhàng, lão tử bây giờ đã vứt mày vào Tùng Hoa Giang rồi. Phạm tội... hì hì, phạm tội hiếp mẹ mày, câm miệng cho tao, bằng không đừng trách tao ra tay tàn ác.
Lời này thanh âm cậu ta rất khẽ, chỉ có hai người cậu ta và Hồng Huy nghe thấy.
Sắc mặt Hồng Huy biến đổi, hung hăng liếc nhìn Chu Hạo Nhiên. Cay độc trong ánh mắt kia đã tích lũy đến mức độ rất lớn, chỉ sợ một chút xúc động nữa sẽ bùng phát ra ngoài.
- Hiện tại nhận lỗi, tôi sẽ coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Chu Hạo Nhiên cười lạnh nói.
Hồng Huy ban đầu sợ hãi, sau đó là giận dữ, gã mấy lần muốn xông tới đều nhịn lại. Hung dữ tự nói với lòng:
- Hách Liên Xuân Mộ! Chuyện ngày hôm nay ta nhớ kỹ, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả cho ngươi!
- Còn không xin lỗi?
Chính Chu Hạo Nhiên cũng cảm thấy có chút khinh người quá đáng.
- Thật... thật xin lỗi!
Trong ánh mắt Hồng Huy lửa giận ngùn ngụt, cuối cùng nhịn xuống không bùng phát ra, gã cúi đầu nói.
Chu Hạo Nhiên khom người lần nữa, thấp thân thể ghé sát bên tai gã nói:
- Nhớ kỹ, trong mắt Lão Phật gia ngay cả cái rắm ngươi cũng không bằng, cút!
Hồng Huy đứng lên, hung hăng quét mắt một vòng bốn phía, gã như đã quên mất Cường Tử, mà là nhìn chăm chú Bùi Đông Lai. Thời khắc này, Bùi Đông Lai phát hiện từ trong ánh mắt gã một thứ gì đó làm mình sợ hãi. Đó là một loại liều chết tới cùng, một loại không chết không ngừng.
Cường Tủ cười nói với Bùi Đông Lai:
- Anh xem, những kẻ không có phép tắc này thì phải giáo dục thật nghiêm. Để cho bọn họ biết rõ, địa bàn của Hách Liên gia không phải dễ xông vào như vậy.
Bùi Đông Lai hung hăng trợn mắt liếc nhìn Cường Tử, nói cáo từ, bước nhanh đi xuống lầu.
Cáp Mô đi tới đứng ở bên cạnh Cường Tử nói:
- Tôi có chút không hiểu ý của cậu.
Cường Tử cười nói:
- Anh cảm thấy hai người kia chịu thiệt sẽ từ bỏ ý đồ sao?
Cáp Mô nói:
- Không có, hai người bọn họ cũng quẫy không ra được sóng gió gì đâu.
Cường Tử cười ha hả nói:
- Chắc chắn sẽ không, tôi cũng không trông cậy hai người bọn họ có thể làm ra phiền phức lớn gì cho Hách Liên Xuân Mộ. Tuy nhiên, phiền phức nhỏ chắc chắn không có vấn đề gì. Hách Liên Xuân Mộ cũng là người, để cho chó cắn dù có chích thuốc phòng bệnh, cũng sẽ đau.
Sau khi Bùi Đông Lai đi xuống, Cường Tử cũng buông tay thả Bùi Tử Doanh đang ôm ra. Hắn cười đi xuống cầu thang, đón chào phụ tá đắc lực của mình. Mãi cho đến khi xuống lầu ôm một cái với Chu Hạo Nhiên và Lý Vạn Thành, sau đó vẫy tay ra hiệu với những đại hán kia, hắn vẫn luôn không có quay đầu lại liếc nhìn Bùi Tử Doanh.
Vào lúc này, hai người vốn hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau, gặp gỡ nhau ngoài mong muốn như vậy, nhưng Cường Tử cũng hoàn toàn không để ý. Cho nên đau thương hao tổn tinh thần chính là một kẻ khác. Bùi Tử Doanh cũng không biết vì cái gì, trong lòng cô ta rất chán ghét lúc Cường Tử ôm chặt cứng cô, thật sự rất chán ghét, không giãy thoát được. Nhưng khi Cường Tử buông tay ra bước đi không quay đầu lại, cô lại sinh ra mấy phần mất mát trong lòng.
Cuộc sống luôn là là trong lúc lơ đãng thúc đẩy hai người không có dây mơ rễ má gì với nhau vì một nguyên do nào đó mà xít lại gần nhau, cuộc sống luôn là chơi đùa con người trong lúc lơ đãng, mà người bị đùa bỡn một chút cũng không cảm thấy thú vị.
Cáp Mô vỗ bả vai gầy yếu của Bùi Tử Doanh, nói như có ý nghĩa sâu xa:
- Cố gắng thật nhiều nhé, đừng trở thành cái thứ rác rưởi kia. Cơ hội có được không dễ, không nắm bắt được hoặc là nắm được mà không giữ được trong tay, không bằng ngay từ đầu nên bỏ đi.
Thời khắc đi xuống cầu thang, Cáp Mô lắc đầu nói:
- Nếu tôi thì sẽ không giao quán rượu lớn cỡ này trong tay của cô, vì cô bây giờ, vẫn chưa có tư cách kia.
Lời nói đánh bị thương người ta, nhưng không phải lời nói dối.
Sắc mặt Bùi Tử Doanh trong nháy mắt biến thành trắng bệch, không còn chút máu nào.
Hai đại hán áo đen nhận lấy chỉ thị của Cường Tử lên lầu, dìu đỡ Kim Tiểu Chu đã say khướt chẳng còn biết trời đất gì hết đi.
Không khí của quán rượu Linh Điểm Nhất Khắc cũng lặng lẽ trở lại, tất cả mọi người có cảm giác như lọt vào trong sương mù. Cảnh tượng tuyệt đẹp trong mong mỏi kia cũng không xảy ra, mọi người hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút chưa thỏa mãn. Màn xung đột này không lớn không nỏ cũng không phải là sóng gió lớn gì trong thành phố này, cuộc hỗn chiến trong góc nào đó của thế giới ngầm có lẽ cũng có thể so với ngọn lửa lớn bùng cháy lên này, nhưng khi chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi mọi người cũng không có quên được. Thanh niên mái tóc bạc trắng kia luôn lờ mờ hiện ra trước mắt.
Sau khi quán rượu yên ắng trở lại, Hoắc Anh Cách thở một hơi thật dài, gã vẫn luôn đứng ở sau cánh cửa phòng riêng mở ra một nửa trên lầu bốn, gã không biết mình sợ cái gì, không dám lộ mặt. Hắn đợi mãi sau khi đám Cường Tử rời khỏi mười mấy phút mới từ trên lầu bước xuống.
Đi ngang qua bên cạnh Bùi Tử Doanh, bước chân gã dừng lại một chút.
- Hắn tặng cho cô món quà này, là xem cô có phải là người có tư cách đón nhận hay không. Quán rượu Linh Điểm Nhất Khắc, lời lãi buôn bán hằng ngày cũng được trăm tám mươi vạn, không biết cô có biết tiền này dùng như thế nào hay không. Khuyên cô một câu, cô không có thời gian từ từ thích ứng và học tập, một khi cô không theo kịp bước chân của hắn. Cô chính là một con chốt thí, không có chút ý nghĩa nào nữa.
Lúc Hoắc Anh Cách đã đi ngang qua bên người Bùi Tử Doanh, gã quay đầu liếc nhìn cô gái kia. Gã nhìn thấy chuỗi nước mắt trong suốt, nhưng cô ta quật cường không khóc thành tiếng.
- Khổ là biểu hiện bên ngoài của yếu mềm, đừng làm cho hắn xem thường cô, cũng đừng để cho mình xem thường chính mình.
Nói xong câu đó, Hoắc Anh Cách sải bước đi ra ngoài. Ở thời khắc này, dường như trong lòng gã cũng có một loại thông hiểu tất cả.
Bùi Đông Lai nở nụ cười thân thiện ấm áp hỏi Bùi Tử Doanh.
- Bùi Tử Doanh.
Bùi Tử Doanh nói nhỏ xíu, cô ta bị Cường Tử ôm vào trong ngực rất bá đạo, sinh ra một loại cảm giác không thể nói rõ được, không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt được, giống như rơi vào chỗ khiến cho người ta bị mất đi lý trí.
- Phụ nữ của ta!
Cường Tử nói ra bốn chữ thanh âm ngang tàng, nhạt nhẽo.
Sắc mặt Bùi Đông Lai trở nên khó coi, ngay sau đó cười không có chủ đích gì.
- Thiếu gia, Linh Điểm Nhất Khắc này về sau giao cho Bùi cô nương, từ giờ trở đi muốn đuổi việc hay là giữ lại đều do ngài quyết định. Tôi còn có việc phải làm, phải đi trước một bước đây.
Cường Tử vừa cười vừa nói:
- Đừng nóng vội, còn có kịch hay để cho anh xem, chẳng lẽ anh không muốn xem.
Bùi Đông Lai theo đó cũng gượng cười nói:
- Thật sự còn có việc phải làm. A đúng rồi, hóa đơn của ngài ở tại đây hôm nay đều tính hết cả vào tôi. Việc này tôi đã nói qua với người quản lý nơi này, tôi phải đi về cho nhanh kẻo lỡ việc, ông chủ còn có việc nhờ tôi đi làm.
Cường Tử bỗng chỉ một ngón tay về phía cửa ra vào nói:
- Xem xong màn kịch hay này, anh hãy đi.
Bùi Đông Lai quay đầu nhìn theo ngón tay Cường Tử chỉ. Đầu óc của gã trong nháy mắt trống rỗng, kêu lên ong ong, như có vật gì đó lóe lên tức thì, nhưng gã không có nắm được, dựa theo cảm giác, gã biết vật đó có thể gọi là âm mưu!
Đám cảnh sát vừa mới rút khỏi chưa được bao lâu đã chậm rãi lui trở lại, mười mấy người chen chúc thành một nhúm chui vào qua lối cửa trước. Dùi cui trong tay nhiều cảnh sát giơ lên, nhưng cánh tay người nào người nấy đều run lẩy bẩy giống y hệt nhau.
Tên cảnh sát lùi vào sau cùng là Hồng Huy, tay của gã đặt ở ngang thắt lưng, khẩu súng của gã đặt ở nơi đó, chỉ có điều tay của gã cũng đang run lẩy bẩy, súng còn chưa có móc ra. Nhìn động tác bước chân của gã và mấy tay cảnh sát dưới quyền giống như là bị người ta bức lui trở lại.
Sau khi bọn họ lui hết trở vào trong đại sảnh lầu một, đã nhìn thấy một tráng hán chiều cao trên hai thước sải bước từ phía cửa chính đi vào, toàn thân đại hán này toát ra một loại khí phách không ai có thể tới gần, bước chân ổn định, khí thế bao trùm trời đất. Ở sau lưng y, hằng hà sa số đại hán áo đen mạnh mẽ tràn vào, bao bọc vây quanh những cảnh sát võ trang kia.
Đại hán kia quét mắt bốn phía một lượt dường như đang tìm kiếm cái gì, lúc y ngẩng đầu nhìn thấy Cường Tử, trên mặt y lộ ra nụ cười, Cường Tử gật đầu một cái ra hiệu chào hỏi với y, đại hán kia theo đó cũng gật đầu đáp lại.
- Tướt vũ khí của bọn chúng xuống.
Đại hán quát một tiếng như hổ gầm, những đại hán mặc áo đen kia lập tức bổ nhào tới như báo như sói. Hồng Huy móc súng ra hô hoán:
- Tụi mày muốn làm gì! Tới nữa tao sẽ nổ súng!
Một đại hán áo đen nhe rằng cười hi hi đi về phía gã, ngay lúc Hồng Huy giơ súng lên đại hán kia sải một bước thật lớn từ xa vọt tới một quyền đánh từ dưới cằm Hồng Huy lên. Một quyền này vô cùng mạnh mẽ, nện Hồng Huy té ngửa nằm thẳng cẳng ra đất.
Đại hán kia nhe răng cười hung tợn ngoặt hai tay Hồng Huy ra sau lưng, rút ra thắt lưng da của Hồng Huy trói chặt năm ba vòng quấn gã thành một khối gọn gàng. Sau đó thu khẩu súng kia vào trong tay, quay đầu vứt cho tráng hán chiều cao hơn hai thước kia.
- Ngoan ngoãn để cho tao tướt súng của mày có phải hơn không, cũng không phải nếm một quyền vừa rồi. Thực bẩn tay tao, con mẹ nó.
Đại hán áo đen khống chế Hồng Huy ngã nằm ra đất giận dữ mắng chửi.
Những gã cảnh sát kia vốn yếu hơn về số lượng, hơn nữa lúc đi bởi vì không phải thi hành nhiệm vụ, ngoại trừ Hồng Huy mang theo súng ra những người khác chỉ mang theo dùi cui. Bọn chúng lúc đầu rất tự tin vào bản lãnh của mình nhưng ở trước mặt những đại hán áo đen lại giống như đang làm trò hề, không mất bao lâu thời gian mười mấy người đều bị trói gọn nằm ở trên đất, các loại vũ khí dùi cui cũng bị người ta đoạt lấy.
Cường Tử nhẹ gật đầu ra với tráng hán kia, ý bảo y làm không sai.
Tráng hán đó chính là Lý Vạn Thành, cậu ta cười nhìn quanh một vòng nói:
- Mẹ nó, gây việc lộn xộn náo động ở đây, không biết đây là chỗ nào hay sao?
Chu Hạo Nhiên đi vào từ cửa chính vẻ mặt thâm sâu khó lường nhìn nhưng cảnh sát bị trói nằm ở trên mặt đất nói:
- Chỗ của Hách Liên gia là chỗ tụi mày nói đến là đến, nói đi là đi à?
Nghe được câu này, Bùi Đông Lại quay phắt đầu lại nhìn về phía Cường Tử.
- Thiếu gia, ngài làm như vậy là có ý gì?
Cường Tử vừa cười vừa nói:
- Không có việc gì đâu, bảo cho bọn chúng biết thật rõ nhớ thật lâu phép tắc, địa bàn của Hách Liên gia chúng ta, không phải ai muốn tới gây việc lộn xộn làm náo loạn thì có thể bình yên trở ra.
Bùi Đông Lai nói thầm trong lòng kẻ gây ra náo loạn lớn nhất chính là mày, mẹ nó, bây giờ thu dọn chiến trường không được nữa rồi.
Chu Hạo Nhiên châm rãi đi đến trước mặt Hồng Huy, giọng điệu lạnh căm căm nói:
- Ông chủ thường xuyên ở nơi này gặp gỡ hội họp với khách quý, cái đám đui mù tụi mày dám tới đây quấy rối, có phải là chán sống lắm rồi phải không?
Lý Vạn Thanh cười khúc khích, không phải cười bộ dạng bị dọa sợ hãi của Hồng Huy, mà là cười bộ dạng nghiêm trang chỉnh tề của Chu Hạo Nhiên.
Vừa mới tiến vào trong thành phố bọn họ đã nhận được tin nhắn của Cường Tử gửi tới, sai bọn họ đi thẳng đến Linh Điểm Nhất Khắc 'Sau khi đến nơi đừng để ý nhìn thấy bao nhiêu người, bắt giữ hết toàn bộ sau hãy nói.' Khi tới cửa ra vào bọn họ vừa hay nhìn rõ mấy chục tay cảnh sát từ trong quán rượu đi ra, Chu Hạo Nhiên cười khổ một tiếng nói:
- Cường Tử lại tìm cho bọn ta một cuộc sống đầy sóng gió.
Lý Vạn Thanh không cho rằng lời đó là đúng, phản đối:
- Chẳng cần biết như thế nào, Cường Tử sai chúng ta làm, thì ta làm.
Hồng Huy nhíu chặt lông mày nói;
- Các anh biết rõ các anh đang làm cái gì không? Có biết hậu quả việc các anh làm không? Đây là phạm tội.
Chu Hạo Nhiên đi về phía trước một bước Hồng Huy hoảng sợ nhảy dựng, Chu Hạo Nhiên cúi đầu ghé sát bên tai của gã nói khẽ:
- Vị đại ca kia, ngươi mấy tuổi cũng không còn nhỏ sao vẫn còn ngốc như thế hả? Nếu như Lão Phật gia không phải trước đó dạy bảo ra tay nhẹ nhàng, lão tử bây giờ đã vứt mày vào Tùng Hoa Giang rồi. Phạm tội... hì hì, phạm tội hiếp mẹ mày, câm miệng cho tao, bằng không đừng trách tao ra tay tàn ác.
Lời này thanh âm cậu ta rất khẽ, chỉ có hai người cậu ta và Hồng Huy nghe thấy.
Sắc mặt Hồng Huy biến đổi, hung hăng liếc nhìn Chu Hạo Nhiên. Cay độc trong ánh mắt kia đã tích lũy đến mức độ rất lớn, chỉ sợ một chút xúc động nữa sẽ bùng phát ra ngoài.
- Hiện tại nhận lỗi, tôi sẽ coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Chu Hạo Nhiên cười lạnh nói.
Hồng Huy ban đầu sợ hãi, sau đó là giận dữ, gã mấy lần muốn xông tới đều nhịn lại. Hung dữ tự nói với lòng:
- Hách Liên Xuân Mộ! Chuyện ngày hôm nay ta nhớ kỹ, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả cho ngươi!
- Còn không xin lỗi?
Chính Chu Hạo Nhiên cũng cảm thấy có chút khinh người quá đáng.
- Thật... thật xin lỗi!
Trong ánh mắt Hồng Huy lửa giận ngùn ngụt, cuối cùng nhịn xuống không bùng phát ra, gã cúi đầu nói.
Chu Hạo Nhiên khom người lần nữa, thấp thân thể ghé sát bên tai gã nói:
- Nhớ kỹ, trong mắt Lão Phật gia ngay cả cái rắm ngươi cũng không bằng, cút!
Hồng Huy đứng lên, hung hăng quét mắt một vòng bốn phía, gã như đã quên mất Cường Tử, mà là nhìn chăm chú Bùi Đông Lai. Thời khắc này, Bùi Đông Lai phát hiện từ trong ánh mắt gã một thứ gì đó làm mình sợ hãi. Đó là một loại liều chết tới cùng, một loại không chết không ngừng.
Cường Tủ cười nói với Bùi Đông Lai:
- Anh xem, những kẻ không có phép tắc này thì phải giáo dục thật nghiêm. Để cho bọn họ biết rõ, địa bàn của Hách Liên gia không phải dễ xông vào như vậy.
Bùi Đông Lai hung hăng trợn mắt liếc nhìn Cường Tử, nói cáo từ, bước nhanh đi xuống lầu.
Cáp Mô đi tới đứng ở bên cạnh Cường Tử nói:
- Tôi có chút không hiểu ý của cậu.
Cường Tử cười nói:
- Anh cảm thấy hai người kia chịu thiệt sẽ từ bỏ ý đồ sao?
Cáp Mô nói:
- Không có, hai người bọn họ cũng quẫy không ra được sóng gió gì đâu.
Cường Tử cười ha hả nói:
- Chắc chắn sẽ không, tôi cũng không trông cậy hai người bọn họ có thể làm ra phiền phức lớn gì cho Hách Liên Xuân Mộ. Tuy nhiên, phiền phức nhỏ chắc chắn không có vấn đề gì. Hách Liên Xuân Mộ cũng là người, để cho chó cắn dù có chích thuốc phòng bệnh, cũng sẽ đau.
Sau khi Bùi Đông Lai đi xuống, Cường Tử cũng buông tay thả Bùi Tử Doanh đang ôm ra. Hắn cười đi xuống cầu thang, đón chào phụ tá đắc lực của mình. Mãi cho đến khi xuống lầu ôm một cái với Chu Hạo Nhiên và Lý Vạn Thành, sau đó vẫy tay ra hiệu với những đại hán kia, hắn vẫn luôn không có quay đầu lại liếc nhìn Bùi Tử Doanh.
Vào lúc này, hai người vốn hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau, gặp gỡ nhau ngoài mong muốn như vậy, nhưng Cường Tử cũng hoàn toàn không để ý. Cho nên đau thương hao tổn tinh thần chính là một kẻ khác. Bùi Tử Doanh cũng không biết vì cái gì, trong lòng cô ta rất chán ghét lúc Cường Tử ôm chặt cứng cô, thật sự rất chán ghét, không giãy thoát được. Nhưng khi Cường Tử buông tay ra bước đi không quay đầu lại, cô lại sinh ra mấy phần mất mát trong lòng.
Cuộc sống luôn là là trong lúc lơ đãng thúc đẩy hai người không có dây mơ rễ má gì với nhau vì một nguyên do nào đó mà xít lại gần nhau, cuộc sống luôn là chơi đùa con người trong lúc lơ đãng, mà người bị đùa bỡn một chút cũng không cảm thấy thú vị.
Cáp Mô vỗ bả vai gầy yếu của Bùi Tử Doanh, nói như có ý nghĩa sâu xa:
- Cố gắng thật nhiều nhé, đừng trở thành cái thứ rác rưởi kia. Cơ hội có được không dễ, không nắm bắt được hoặc là nắm được mà không giữ được trong tay, không bằng ngay từ đầu nên bỏ đi.
Thời khắc đi xuống cầu thang, Cáp Mô lắc đầu nói:
- Nếu tôi thì sẽ không giao quán rượu lớn cỡ này trong tay của cô, vì cô bây giờ, vẫn chưa có tư cách kia.
Lời nói đánh bị thương người ta, nhưng không phải lời nói dối.
Sắc mặt Bùi Tử Doanh trong nháy mắt biến thành trắng bệch, không còn chút máu nào.
Hai đại hán áo đen nhận lấy chỉ thị của Cường Tử lên lầu, dìu đỡ Kim Tiểu Chu đã say khướt chẳng còn biết trời đất gì hết đi.
Không khí của quán rượu Linh Điểm Nhất Khắc cũng lặng lẽ trở lại, tất cả mọi người có cảm giác như lọt vào trong sương mù. Cảnh tượng tuyệt đẹp trong mong mỏi kia cũng không xảy ra, mọi người hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút chưa thỏa mãn. Màn xung đột này không lớn không nỏ cũng không phải là sóng gió lớn gì trong thành phố này, cuộc hỗn chiến trong góc nào đó của thế giới ngầm có lẽ cũng có thể so với ngọn lửa lớn bùng cháy lên này, nhưng khi chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi mọi người cũng không có quên được. Thanh niên mái tóc bạc trắng kia luôn lờ mờ hiện ra trước mắt.
Sau khi quán rượu yên ắng trở lại, Hoắc Anh Cách thở một hơi thật dài, gã vẫn luôn đứng ở sau cánh cửa phòng riêng mở ra một nửa trên lầu bốn, gã không biết mình sợ cái gì, không dám lộ mặt. Hắn đợi mãi sau khi đám Cường Tử rời khỏi mười mấy phút mới từ trên lầu bước xuống.
Đi ngang qua bên cạnh Bùi Tử Doanh, bước chân gã dừng lại một chút.
- Hắn tặng cho cô món quà này, là xem cô có phải là người có tư cách đón nhận hay không. Quán rượu Linh Điểm Nhất Khắc, lời lãi buôn bán hằng ngày cũng được trăm tám mươi vạn, không biết cô có biết tiền này dùng như thế nào hay không. Khuyên cô một câu, cô không có thời gian từ từ thích ứng và học tập, một khi cô không theo kịp bước chân của hắn. Cô chính là một con chốt thí, không có chút ý nghĩa nào nữa.
Lúc Hoắc Anh Cách đã đi ngang qua bên người Bùi Tử Doanh, gã quay đầu liếc nhìn cô gái kia. Gã nhìn thấy chuỗi nước mắt trong suốt, nhưng cô ta quật cường không khóc thành tiếng.
- Khổ là biểu hiện bên ngoài của yếu mềm, đừng làm cho hắn xem thường cô, cũng đừng để cho mình xem thường chính mình.
Nói xong câu đó, Hoắc Anh Cách sải bước đi ra ngoài. Ở thời khắc này, dường như trong lòng gã cũng có một loại thông hiểu tất cả.
/314
|