Áck, dù sao không nhắc tới lão sư phụ biến thái kia nữa. Nhưng nhìn vị hắc y tuyệt thế mỹ nam trước mặt, gương mặt hắn ẩn ẩn hàn khí, cả người toát ra sát ý, nếu là người khác, nhìn mỹ nam trước mặt, nhất định là một nam nhân nguy hiểm.
Nhìn Nhậm Hoàng Tà, nàng càng nhìn càng thấy hắn càng mỹ, cực phẩm, cực phẩm a. Khí chất lãnh đạm của một sát thủ, trên người tà mị bức người quả không hổ danh Lâu chủ Thiên Sát Môn. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh băng, nàng thầm khen. Tuyệt thế mỹ nam, quả thật là tuyệt thế mỹ nam, còn là một khốc ca nữa, thật là khốc.
Hảo soái, khốc. Oa, hình tượng lão công lý tưởng của nàng. Ôi, nhưng trăm ngàn lần mỹ nam khốc ca đừng là đoạn tu a~..
Tuyệt thế mỹ nam, nàng điều gặp. Nhưng toàn là những tên đoạn tụ, ô ô nhắc lại hảo thương tâm. Số nàng chưa bao giờ gặp mỹ nam, một cái điều là bình thường, nàng thầm cầu xin, hy vọng mỹ nam sát thủ trước mắt nàng không phải là tên đoạn tụ, nhưng nếu là mỹ nam biến thái thì càng tốt, hắc hắc.
(NP: *thở dài* *lắc đầu* Thật là thương hại mấy mỹ nam ca ca ! Không biết sau này phải chịu khổ vì Tiêu Tinh Tinh..
Tiêu Tinh Tinh: *cười ngây ngô* Ngươi nói cái gì?
NP: *sầu não, lắc đầu* Chẳng có gì , aizz?)
Dù sao đứng trước mặt tuyết thế khốc ca thế kia, cũng nên trêu đùa một chút chứ. Thầm nghĩ, nàng mỉn cười tà tà. Còn Nhậm Hoàng Tà không hiểu sao cảm thấy rùng mình, chắc là cơn gió lạnh (NP: *hừ lạnh* Yêu nữ, cười tà tà thế kia chắc âm mưu xấu!
Tiêu Tinh Tinh: *cười vô tội* Ta nào có! Ngươi xem, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, thiên lương vô đối, siêu cấp mỹ nữ như ta nào có dám mưu hại ai..
NP: *nhịn không được buồn nôn* Oẹ.. ngươi ngươi…
Tiêu Tinh Tinh: *cười tự sướng* Ngươi xem, có phải ta là thiện lương nữ nhân, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, siêu cấp vô địch mỹ nhân hay không !
NP: *khinh bỉ* Ngươi mà là thiện lượng, *hừ lạnh* ác ma thi có ! Người gặp phải ngươi cũng chạy, hoa thấy ngươi cũng phải héo ! Hừ, cái gì mà siêu cấp vô địch mỹ nữ, hừ , tự tin thái quá…
Tiêu Tinh Tinh: *khóc thương tâm* Ô ô, Hoàn nhi bắt nạt ta, ta hảo thương tâm a..
NP: *giận, hét* Câm, nín ! Ai cho ngươi kiêu ta là Hoàn nhi, hừ.. ! Ta với ngươi không quen, thương tâm thì kệ ngươi..
Tiêu Tinh Tinh: *sợ hãi* Áck, Tác giả à, đừng sinh khí thế ! Mau già lắm a…
Không chịu nỗi, tác giả đuổi giết nữ chủ, còn nữ chủ thì điên cuồng chạy chốn, miệng không ngừng kiêu cứu)
Nhìn thấy nàng cười gian xảo, Nhậm Hoàng Tà đề phòng. Nàng nhìn thấy mỹ nam đề phòng, mỉn cười ngây ngô, nói:
– Hắc hắc… áck, Vị mỹ nhân… áck… đại ca này, tại sao lại muốn đuổi giết hai vị huynh đệ kia..
Nhậm Hoàng Tà lãnh mâu hiện lên tia sát ý, hàn khí bất người:
– Ngươi không nên xen vào, nếu không ! Đừng trách..
Tiêu Tinh Tinh mỉn cười tà tà:
– Nếu ta xen vào thì sao ?
Nhầm Hoàng Tà sát ý nói:
– Nếu thế, ngươi phải chết !
Nói xong, Nhậm Hoàng Tà dùng Tiêu Hồn Quỳnh Trưởng hướng tới đánh Tiêu Tinh Tinh. Chưởng pháp giống như cuồng phong, chứa đựng sát ý ngoan tuyệt, nhưng với Tiêu Tinh Tinh thì có lẽ không là vấn đề gì. Tiêu Tinh Tinh mỉn cười tà tà nhìn tuyệt thế khốc ca, mắt nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, miệng chảy nước miếng khiến Nhậm Hoàng Tà càng phát giận. Nhìn hành động của mỹ nam, nàng mỉn cười gian xảo, miệng không ngừng khen ngợi:
– Hảo một tuyệt thế khốc mỹ nhân, chậc chậc ! Nào, lại đây.. mỹ nhân…
Nhậm Hoàng Tà sát khí càng tăng lên, hắn trên người tản ra sát khí nguy hiểm. Hắn thực sự muốn giết chết tiểu tử này, nhưng chưởng lực của hắn không hề hứng gì với tên tiểu tử này. Hắn thật sự muốn giệt tên tiểu tử này, dám đùa giỡn hắn, hắn sẽ cho tên tiểu tử này chết không toàn thây, thế nên tàn nhẫn tuyệt tình nói:
– Tiểu tử, ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây !
Nàng mỉn cười, mắt nhìn tuyệt mỹ nam đang phát giận. Quả là khốc ca, cực phẩm, cực phẩm a, nàng tiếp tục trêu đùa:
– Hắc hắc, mỹ nhân đừng giận ! Nào, lại đây cùng đại hưởng ngoạn nào…
Nhìn Nhậm Hoàng Tà, nàng càng nhìn càng thấy hắn càng mỹ, cực phẩm, cực phẩm a. Khí chất lãnh đạm của một sát thủ, trên người tà mị bức người quả không hổ danh Lâu chủ Thiên Sát Môn. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh băng, nàng thầm khen. Tuyệt thế mỹ nam, quả thật là tuyệt thế mỹ nam, còn là một khốc ca nữa, thật là khốc.
Hảo soái, khốc. Oa, hình tượng lão công lý tưởng của nàng. Ôi, nhưng trăm ngàn lần mỹ nam khốc ca đừng là đoạn tu a~..
Tuyệt thế mỹ nam, nàng điều gặp. Nhưng toàn là những tên đoạn tụ, ô ô nhắc lại hảo thương tâm. Số nàng chưa bao giờ gặp mỹ nam, một cái điều là bình thường, nàng thầm cầu xin, hy vọng mỹ nam sát thủ trước mắt nàng không phải là tên đoạn tụ, nhưng nếu là mỹ nam biến thái thì càng tốt, hắc hắc.
(NP: *thở dài* *lắc đầu* Thật là thương hại mấy mỹ nam ca ca ! Không biết sau này phải chịu khổ vì Tiêu Tinh Tinh..
Tiêu Tinh Tinh: *cười ngây ngô* Ngươi nói cái gì?
NP: *sầu não, lắc đầu* Chẳng có gì , aizz?)
Dù sao đứng trước mặt tuyết thế khốc ca thế kia, cũng nên trêu đùa một chút chứ. Thầm nghĩ, nàng mỉn cười tà tà. Còn Nhậm Hoàng Tà không hiểu sao cảm thấy rùng mình, chắc là cơn gió lạnh (NP: *hừ lạnh* Yêu nữ, cười tà tà thế kia chắc âm mưu xấu!
Tiêu Tinh Tinh: *cười vô tội* Ta nào có! Ngươi xem, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, thiên lương vô đối, siêu cấp mỹ nữ như ta nào có dám mưu hại ai..
NP: *nhịn không được buồn nôn* Oẹ.. ngươi ngươi…
Tiêu Tinh Tinh: *cười tự sướng* Ngươi xem, có phải ta là thiện lương nữ nhân, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, siêu cấp vô địch mỹ nhân hay không !
NP: *khinh bỉ* Ngươi mà là thiện lượng, *hừ lạnh* ác ma thi có ! Người gặp phải ngươi cũng chạy, hoa thấy ngươi cũng phải héo ! Hừ, cái gì mà siêu cấp vô địch mỹ nữ, hừ , tự tin thái quá…
Tiêu Tinh Tinh: *khóc thương tâm* Ô ô, Hoàn nhi bắt nạt ta, ta hảo thương tâm a..
NP: *giận, hét* Câm, nín ! Ai cho ngươi kiêu ta là Hoàn nhi, hừ.. ! Ta với ngươi không quen, thương tâm thì kệ ngươi..
Tiêu Tinh Tinh: *sợ hãi* Áck, Tác giả à, đừng sinh khí thế ! Mau già lắm a…
Không chịu nỗi, tác giả đuổi giết nữ chủ, còn nữ chủ thì điên cuồng chạy chốn, miệng không ngừng kiêu cứu)
Nhìn thấy nàng cười gian xảo, Nhậm Hoàng Tà đề phòng. Nàng nhìn thấy mỹ nam đề phòng, mỉn cười ngây ngô, nói:
– Hắc hắc… áck, Vị mỹ nhân… áck… đại ca này, tại sao lại muốn đuổi giết hai vị huynh đệ kia..
Nhậm Hoàng Tà lãnh mâu hiện lên tia sát ý, hàn khí bất người:
– Ngươi không nên xen vào, nếu không ! Đừng trách..
Tiêu Tinh Tinh mỉn cười tà tà:
– Nếu ta xen vào thì sao ?
Nhầm Hoàng Tà sát ý nói:
– Nếu thế, ngươi phải chết !
Nói xong, Nhậm Hoàng Tà dùng Tiêu Hồn Quỳnh Trưởng hướng tới đánh Tiêu Tinh Tinh. Chưởng pháp giống như cuồng phong, chứa đựng sát ý ngoan tuyệt, nhưng với Tiêu Tinh Tinh thì có lẽ không là vấn đề gì. Tiêu Tinh Tinh mỉn cười tà tà nhìn tuyệt thế khốc ca, mắt nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, miệng chảy nước miếng khiến Nhậm Hoàng Tà càng phát giận. Nhìn hành động của mỹ nam, nàng mỉn cười gian xảo, miệng không ngừng khen ngợi:
– Hảo một tuyệt thế khốc mỹ nhân, chậc chậc ! Nào, lại đây.. mỹ nhân…
Nhậm Hoàng Tà sát khí càng tăng lên, hắn trên người tản ra sát khí nguy hiểm. Hắn thực sự muốn giết chết tiểu tử này, nhưng chưởng lực của hắn không hề hứng gì với tên tiểu tử này. Hắn thật sự muốn giệt tên tiểu tử này, dám đùa giỡn hắn, hắn sẽ cho tên tiểu tử này chết không toàn thây, thế nên tàn nhẫn tuyệt tình nói:
– Tiểu tử, ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây !
Nàng mỉn cười, mắt nhìn tuyệt mỹ nam đang phát giận. Quả là khốc ca, cực phẩm, cực phẩm a, nàng tiếp tục trêu đùa:
– Hắc hắc, mỹ nhân đừng giận ! Nào, lại đây cùng đại hưởng ngoạn nào…
/34
|