Vào thành, trên đường, mọi ánh mắt điều dồn trên ba người, hai cái thiếu niên, một đứa trẻ, người thì tuấn mỹ bất phàm, người thì xinh đẹp thiên tiên, còn đứa trẻ thì chừng bảy tuổi, khuôn mặt lanh lợi, tuấn tú, sau này lớn lên chắc sẽ là một tuyệt thế mỹ nam không sai.
Ba người gây chú ý là Lạc Thiên Kỳ và Lạc Thiên Vũ, Tiêu Tinh Tinh. Đi giữa đường, các cô nương, tiểu thư điều e lệ, có người thì liếc mắt đưa tình, có người thì cố ý đánh rơi khăn ngay trước mặt Lạc Thiên Vũ và Lạc Thiên Kỳ, có người thì nhịn không được ngất xỉu. Còn các thiếu phụ, đại thẩm thì hận tại sao mình không trẻ lại, hoặc ước chưa có phu quân thì cỡ nào hay biết mấy.
Chậc chậc, mị lực của hai huynh đệ Lạc Thiên quả thật không tầm thường, nàng để ý cũng có nhiều nam nhân nhìn chằm chằm vào Lạc Thiên Kỳ, mắt thèm chảy nước miếng. Chậc chậc ~ người này quả thật là mị hoặc nam nữ điều không cưỡng lại. Chỉ tiếc Lạc Thiên Kỳ đã có đại ca của hắn rồi, còn mấy người khác thì nàng nghĩ không xứng.
Hắc hắc, không tồi không tồi. Nhưng mà nàng chợt để ý thấy không có tiểu thư, cô nương đài cát nào nhìn nàng, nàng mờ mịt nghi hoặc, chẳng lẽ nàng phẩm nam trang không có mị lực với phái nữ sao (NP: *khinh thường* Vô nghĩa, ai lại đi luyến đồng, ngươi chỉ mới bảy tuổi thôi ! Tiêu Tinh Tinh: *ngây ngô* Ơ zậy à ! NP: *cười lạnh* Vô nghĩa, đương nhiên rồi ! Không nói với ngươi nữa)
À khoan, hình như mấy nữ tiểu hài tử nhìn nàng thẹn thùng thì phải. Áck, không hấp dẫn với người lớn, nhưng hấp dẫn với trẻ con là sao, trời ạ ~
Dù sao nàng đường đường là nam tử hán, nhưng lại bị toàn tiểu cô nương hâm mộ, thật là phẩm nam trang từ trước tới nay không có ý nghĩa. Nghĩ đến đó, lòng nàng buồn bực (NP: *thở dài* Nói bao nhiêu lần rồi, ngươi mới thất tuổi bề ngoài, hiểu chưa ! Tiêu Tinh Tinh: Nga ~ ta biết a ~ )
À để ý lại thì dù sao nàng cũng chỉ mới thất tuổi, ai lại hội để ý trẻ con chứ. Khụ, dù sao được mấy tiểu cô nương hâm mộ, lớn lên chắc được đại cô nương hâm mộ. Không sao ~ còn thời gian.
Nàng lấy lại tự tin, hai mắt nhìn chằm chằm hai vị mỹ nam, người tuấn mỹ, người xinh đẹp. Quả thật là trời phối hợp cặp đôi, trai tài gái sắc… khụ phải nói là trai tài trai sắc. Nghĩ đến đam mỹ sống động, cảnh hai mỹ nam xxoo nhau, quả thật là tuyệt, những hũ nữ mà nghĩ đến đó thôi cũng đủ phát điên, chứ nhìn tận cảnh thì cuồng điên.
Nàng thật may mắn khi xuyên qua, không tệ không tệ. Lạc Thiên Vũ kỳ quái nhìn nàng, ánh mắt mờ mịt, hắn và hắn bổng phát lạnh, giống như sắp có thú dữ tấn công. Tiểu tử này đang nghĩ cái gì, mặt mày lưu manh, rồi nhìn hắn và đại ca, thật không muốn sống.
– Tiểu tử, ngươi đang nghĩ cái gì đó !
Hắn lạnh nhạt hỏi, nàng cảm thấy thất thố, nhìn Lạc Thiên Kỳ, mỉn cười ngây ngô, ngượng ngùng nói:
– Không có gì ? Làm hai vị đại ca phát sợ ! Chỉ là đệ đang nghĩ đến mỹ nhân thôi , hắc hắc…
Lạc Thiên Kỳ hừ lạnh, nói:
– Còn nhỏ mà đã háo sắc, hừ !
Nàng mỉn cười nhã nhặn, bày một vẻ phong lưu:
– Không phong lưu, uổng kiếp đời ! Hắc hắc, hai vị đại ca thấy có phải không !
Ba người gây chú ý là Lạc Thiên Kỳ và Lạc Thiên Vũ, Tiêu Tinh Tinh. Đi giữa đường, các cô nương, tiểu thư điều e lệ, có người thì liếc mắt đưa tình, có người thì cố ý đánh rơi khăn ngay trước mặt Lạc Thiên Vũ và Lạc Thiên Kỳ, có người thì nhịn không được ngất xỉu. Còn các thiếu phụ, đại thẩm thì hận tại sao mình không trẻ lại, hoặc ước chưa có phu quân thì cỡ nào hay biết mấy.
Chậc chậc, mị lực của hai huynh đệ Lạc Thiên quả thật không tầm thường, nàng để ý cũng có nhiều nam nhân nhìn chằm chằm vào Lạc Thiên Kỳ, mắt thèm chảy nước miếng. Chậc chậc ~ người này quả thật là mị hoặc nam nữ điều không cưỡng lại. Chỉ tiếc Lạc Thiên Kỳ đã có đại ca của hắn rồi, còn mấy người khác thì nàng nghĩ không xứng.
Hắc hắc, không tồi không tồi. Nhưng mà nàng chợt để ý thấy không có tiểu thư, cô nương đài cát nào nhìn nàng, nàng mờ mịt nghi hoặc, chẳng lẽ nàng phẩm nam trang không có mị lực với phái nữ sao (NP: *khinh thường* Vô nghĩa, ai lại đi luyến đồng, ngươi chỉ mới bảy tuổi thôi ! Tiêu Tinh Tinh: *ngây ngô* Ơ zậy à ! NP: *cười lạnh* Vô nghĩa, đương nhiên rồi ! Không nói với ngươi nữa)
À khoan, hình như mấy nữ tiểu hài tử nhìn nàng thẹn thùng thì phải. Áck, không hấp dẫn với người lớn, nhưng hấp dẫn với trẻ con là sao, trời ạ ~
Dù sao nàng đường đường là nam tử hán, nhưng lại bị toàn tiểu cô nương hâm mộ, thật là phẩm nam trang từ trước tới nay không có ý nghĩa. Nghĩ đến đó, lòng nàng buồn bực (NP: *thở dài* Nói bao nhiêu lần rồi, ngươi mới thất tuổi bề ngoài, hiểu chưa ! Tiêu Tinh Tinh: Nga ~ ta biết a ~ )
À để ý lại thì dù sao nàng cũng chỉ mới thất tuổi, ai lại hội để ý trẻ con chứ. Khụ, dù sao được mấy tiểu cô nương hâm mộ, lớn lên chắc được đại cô nương hâm mộ. Không sao ~ còn thời gian.
Nàng lấy lại tự tin, hai mắt nhìn chằm chằm hai vị mỹ nam, người tuấn mỹ, người xinh đẹp. Quả thật là trời phối hợp cặp đôi, trai tài gái sắc… khụ phải nói là trai tài trai sắc. Nghĩ đến đam mỹ sống động, cảnh hai mỹ nam xxoo nhau, quả thật là tuyệt, những hũ nữ mà nghĩ đến đó thôi cũng đủ phát điên, chứ nhìn tận cảnh thì cuồng điên.
Nàng thật may mắn khi xuyên qua, không tệ không tệ. Lạc Thiên Vũ kỳ quái nhìn nàng, ánh mắt mờ mịt, hắn và hắn bổng phát lạnh, giống như sắp có thú dữ tấn công. Tiểu tử này đang nghĩ cái gì, mặt mày lưu manh, rồi nhìn hắn và đại ca, thật không muốn sống.
– Tiểu tử, ngươi đang nghĩ cái gì đó !
Hắn lạnh nhạt hỏi, nàng cảm thấy thất thố, nhìn Lạc Thiên Kỳ, mỉn cười ngây ngô, ngượng ngùng nói:
– Không có gì ? Làm hai vị đại ca phát sợ ! Chỉ là đệ đang nghĩ đến mỹ nhân thôi , hắc hắc…
Lạc Thiên Kỳ hừ lạnh, nói:
– Còn nhỏ mà đã háo sắc, hừ !
Nàng mỉn cười nhã nhặn, bày một vẻ phong lưu:
– Không phong lưu, uổng kiếp đời ! Hắc hắc, hai vị đại ca thấy có phải không !
/34
|