Tiền nàng cũng có rồi ? Nàng nên tính làm gì đây, trước hết là….
Sao nàng có thể quên được chứ. Tiền có rồi, thì phải tìm biết thế nào là giang hồ chứ, ôi, nhìn các cao thủ võ lâm quyết đấu là mơ ước của nàng, thậm trí không biết chừng có thể tìm thấy võ lâm bí tịch, nghe mà muốn lưng lưng cả người (NP: *hừ lạnh* Ngươi chỉ biết có ích cho mình thôi ! Tiêu Tinh Tinh: *cười gian tà* Đương nhiên, nếu không có ích thì làm gì ? Chẳng lẽ bố thí, không có võ công thì mất mạng như chơi ! NP: *không nói được gì*…)
Nhìn Thính Nguyệt Lâu bây giờ, không còn là một tửu lầu nho nhỏ, vô danh. Hơn nữa tháng, Thính Nguyệt Lâu trở thành tửu lầu lớn nhất kinh thành, vô số kẻ quyền quý, thương gia giàu có điều đến đây, bỏ ra vô số tiền chỉ được ăn món ăn của tiệm này. Quả thật lợi ích lớn, bây giờ nàng rất rất nhiều tiền, người làm không thiếu, chỉ thiếu biết giang hồ là thế nào, hay là võ lâm bí tịch.
Nhìn Lưu quản gia, cũng tức là vị chủ nhân trước đây của tửu lầu. Ông rất biết ơn tiểu công tử, không những làm tửu lầu trở thành tửu lầu số một kinh thành, còn đối đãi người làm rất tử tế, gặp được vị chủ nhân như vậy, tích đức 3 đời mới làm được. Nàng mỉn cười Lưu quản gia:
– Lưu bá bá, việc làm ăn tiến triển rất tốt nhỉ ?
Lưu quản gia mỉn cười, tuy nụ cười đầy nếp nhăn, nhưng nhìn ông rất phúc hậu:
– Cái này điều do công tử ! Lão phu rất biết ơn..
Nhịn không được, Lưu quản gia quỳ xuống, xúc động. Nàng cười, nếu Lưu quản gia lại:
– Lưu bá bá hãy đứng lên ! Chuyện này thì có gì ? À, bệnh của Lưu thẩm thẩm có đỡ chút nào không ?
Lưu quản gia xúc động, không kềm được nước mắt:
– Đa tạ tiểu công tử, nương tử của lão phu đã khỏi ! Đa tạ công tử chiếu cố, nếu không có công tử, chỉ e sợ nhà của lão phu… lão phu…
Áck, khóc cần gì quá đáng thế, dù sao Lưu quản gia này cũng là một người tốt, hiền hậu. Nàng rất hài lòng, cười từ tốn:
– Lưu quản gia bình tỉnh ? Chuyện đó là của ta nên làm, ông hãy đem chúc quà này, quay như ta hỏi thăm Lưu thẩm thẩm
Cầm quà, Lưu quản gia vẫn không ném được xúc động, cảm ơn nàng rối rít. Nàng cười, là việc tốt cũng nên phải làm, chợt nàng nhớ một số việc cần phải làm, phải đi khỏi đây một thời gian, nàng nói:
– Lưu quản gia, ta cần một số việc nói với ông ?
Lưu quản gia vẫn xúc động, rơi lệ:
– Tiểu công tử cần gì nói với lão phu !
Nàng nói:
– Ta cần đi khỏi đây một thời gian ! Ông hãy trong Tính Nguyệt Lâu này…
Nghe tiểu công tử vừa muốn đi khỏi đây, Lưu quản gia hoảng hốt, nhịn không được nước mắt rơi xuống:
– Tiểu công tử muốn đi đâu …
Áck, lại khóc nữa. Dù sao nàng cũng rất cảm động. Nàng vỗ về quản gia vừa nói:
– Ta có một số việc phải làm, ta sẽ quay lại sớm ! Mọi việc Thính Nguyệt Lâu điều giao cho ông..
Tuy khóc, Lưu quản gia nhịn không được gật đầu:
– Việc công tử giao cho Lão phu, Lão phu nhất định sẽ làm hết sức, nhưng công tử nhất định phải về…
Nàng gật đầu, hài lòng nói:
– Ừ, ta nhất định sẽ về ! Thính Nguyệt Lâu là của ta mà…
Lưu quản gia hỏi:
– Thế công tử định khi nào khởi hành..
Nàng nhìn lên trời, ánh mắt sa sâm:
– Có lẽ là hôm nay ! Khởi hành càng sớm càng tốt ! Mọi việc ta giao cho ông, ta yên tâm
Lưu quản gia cảm động nói:
– Chuyện quản gia giao, lão phu nhất định sẽ làm được !
Rời khỏi Thính Nguyệt Lâu, nàng không khỏi xót xa. Dù sao người làm ở đây, điều xem nàng như ân như của họ, còn Lưu quản gia làm cho nàng cảm giác ấm áp như có gia đình, không khỏi làm cho nàng tưởng niệm đến phụ thân, không biết phụ thân, ca ca bây giờ làm gì, nàng đã rời khỏi gần một tháng, chắc hai người lo nàng đến phát điên. Nàng không khỏi đau lòng, nhưng dù sao phụ thân cũng có ca ca bên cạnh, nàng khỏi phải lo (NP: *cười lạnh* Ngươi cứ nghĩ phụ thân và ca ca ngươi là đoạn tụ à, ta thấy tội nghiệp cho hai vị ca ca! Tiêu Tinh Tinh: *khó hiểu* Ngươi nói gì ? NP: *trầm mặt* Coi như ta không nói gì hết đi, thật sự là tối nghiệp, tội nghiệp, aizz*thở dài*)
Trong người nàng bây giờ rất nhiều ngân phiếu, có thể không sợ sau này phải đói. Đi trên đường, bất chợt nàng gặp một đám người đang đánh một lão già ăn mày, ra tay tàn nhẫn, trong lão già ăn mày thật thê thảm, bộ dạng say sỉn, mặt mày bầm dập. Nhịn không được bất xúc, nàng hét lên:
– Dừng lại, các ngươi, có biết thiên lý hay không ? Ra tay với một người già không sợ bị ông trời trừng phạt à..
Mấy đám côn đồ, vẻ mặt hung ác trừng nàng, quát:
– Liên quan gì đến ngươi, đồ tiểu tử thúi..
Hắn nói cái gì, dám nói nàng là tiểu tử thúi à. Bình sinh nhất nàng chúa ghét nhất ai kiêu nàng là tiểu tử thúi, sắt mặt nàng trầm xuống, khuôn mặt đanh lại, nàng lạnh giọng nói:
– Các ngươi nói lại lần nữa…
Bọn chúng định nói thì, chợt e dè, bọn chúng cảm thấy lạnh người, sợ hãi. Sát khí phát ra từ tiểu từ này quả thật không nhỏ, nhưng là một đứa nhỏ thì bọn chúng sao sợ hãi, lấy lại bình tĩnh, bọn chúng quát:
– Tụi bây lên, một đứa nhỏ thì làm trò trống gì ?
Nàng cười lạnh, bọn chúng cùng nhào tới. Ở hiện đại, nàng học không ít võ phòng thân, xuyên đến cổ đại này, nàng cảm thấy cơ thể này thật kỳ lạ, bên trong có khí lưu thông, đối với bọn nhãi nhép, nàng có thể ra tay. Hừ lạnh, nàng nhào tới đánh.
Không ít dân chúng sợ hãi, ôm mặt. Lo sợ nàng bị đánh nhưng không, hơn vài phút sau, bọn côn đồ nằm gục xuống, miệng van xin:
– Tiểu công tử tha mạng, tiểu thân có mắt không chòng, đắc tội tiểu công tử…
Nàng hừ lạnh, nói một câu ngắn gọn nhưng đủ để bọn chúng sợ hãi:
– Cút !
Bọn chúng sợ hãi chạy, để lại nàng với lão già say sỉn, cùng dân chúng thì ánh mắt sùng bái: *hảo tuấn tiểu công tử* hoặc *tiểu công tử này tuổi còn nhỏ, võ công lại giỏi* ww..
Nhìn chúng bỏ chạy, nàng quay lại nhìn lão già ăn mày, nhìn thấy lão già đã bất tỉnh nhân sự, nàng cười lạnh, đỡ lão già ăn mày lên. Tìm một quán trò, thuê một căn phòng và vẻ tiểu nhị mời đại phu. Đại phu bắt mạch lão già xong, kê đơn thuốc:
– Vị lão già này chỉ bị say sỉn, bị thương bên ngoài ! Không có gì đáng lo, tiểu công tử dựa vào đơn thuốc này, uốn sau mấy tháng sẽ khỏi !
Nàng đa tạ đại phu, và đưa đơn thuốc cho tiểu nhị, bảo đi bốc thuốc. Nhìn lão già ăn mày, sau khi được tắm rửa sạch sẽ, nhìn ra cũng tuấn tú đấy chứ, aiizz, thở dài. Nghĩ đến bọn côn đồ, nàng không khỏi bất mãn, lão già này đã cao tuổi rồi mà bọn chúng ra tay một cách tàn nhẫn, thật sự, nàng hận không thể giết bọn chúng, nhưng giết thì sợ bẩn tay. Aizz…
Sao nàng có thể quên được chứ. Tiền có rồi, thì phải tìm biết thế nào là giang hồ chứ, ôi, nhìn các cao thủ võ lâm quyết đấu là mơ ước của nàng, thậm trí không biết chừng có thể tìm thấy võ lâm bí tịch, nghe mà muốn lưng lưng cả người (NP: *hừ lạnh* Ngươi chỉ biết có ích cho mình thôi ! Tiêu Tinh Tinh: *cười gian tà* Đương nhiên, nếu không có ích thì làm gì ? Chẳng lẽ bố thí, không có võ công thì mất mạng như chơi ! NP: *không nói được gì*…)
Nhìn Thính Nguyệt Lâu bây giờ, không còn là một tửu lầu nho nhỏ, vô danh. Hơn nữa tháng, Thính Nguyệt Lâu trở thành tửu lầu lớn nhất kinh thành, vô số kẻ quyền quý, thương gia giàu có điều đến đây, bỏ ra vô số tiền chỉ được ăn món ăn của tiệm này. Quả thật lợi ích lớn, bây giờ nàng rất rất nhiều tiền, người làm không thiếu, chỉ thiếu biết giang hồ là thế nào, hay là võ lâm bí tịch.
Nhìn Lưu quản gia, cũng tức là vị chủ nhân trước đây của tửu lầu. Ông rất biết ơn tiểu công tử, không những làm tửu lầu trở thành tửu lầu số một kinh thành, còn đối đãi người làm rất tử tế, gặp được vị chủ nhân như vậy, tích đức 3 đời mới làm được. Nàng mỉn cười Lưu quản gia:
– Lưu bá bá, việc làm ăn tiến triển rất tốt nhỉ ?
Lưu quản gia mỉn cười, tuy nụ cười đầy nếp nhăn, nhưng nhìn ông rất phúc hậu:
– Cái này điều do công tử ! Lão phu rất biết ơn..
Nhịn không được, Lưu quản gia quỳ xuống, xúc động. Nàng cười, nếu Lưu quản gia lại:
– Lưu bá bá hãy đứng lên ! Chuyện này thì có gì ? À, bệnh của Lưu thẩm thẩm có đỡ chút nào không ?
Lưu quản gia xúc động, không kềm được nước mắt:
– Đa tạ tiểu công tử, nương tử của lão phu đã khỏi ! Đa tạ công tử chiếu cố, nếu không có công tử, chỉ e sợ nhà của lão phu… lão phu…
Áck, khóc cần gì quá đáng thế, dù sao Lưu quản gia này cũng là một người tốt, hiền hậu. Nàng rất hài lòng, cười từ tốn:
– Lưu quản gia bình tỉnh ? Chuyện đó là của ta nên làm, ông hãy đem chúc quà này, quay như ta hỏi thăm Lưu thẩm thẩm
Cầm quà, Lưu quản gia vẫn không ném được xúc động, cảm ơn nàng rối rít. Nàng cười, là việc tốt cũng nên phải làm, chợt nàng nhớ một số việc cần phải làm, phải đi khỏi đây một thời gian, nàng nói:
– Lưu quản gia, ta cần một số việc nói với ông ?
Lưu quản gia vẫn xúc động, rơi lệ:
– Tiểu công tử cần gì nói với lão phu !
Nàng nói:
– Ta cần đi khỏi đây một thời gian ! Ông hãy trong Tính Nguyệt Lâu này…
Nghe tiểu công tử vừa muốn đi khỏi đây, Lưu quản gia hoảng hốt, nhịn không được nước mắt rơi xuống:
– Tiểu công tử muốn đi đâu …
Áck, lại khóc nữa. Dù sao nàng cũng rất cảm động. Nàng vỗ về quản gia vừa nói:
– Ta có một số việc phải làm, ta sẽ quay lại sớm ! Mọi việc Thính Nguyệt Lâu điều giao cho ông..
Tuy khóc, Lưu quản gia nhịn không được gật đầu:
– Việc công tử giao cho Lão phu, Lão phu nhất định sẽ làm hết sức, nhưng công tử nhất định phải về…
Nàng gật đầu, hài lòng nói:
– Ừ, ta nhất định sẽ về ! Thính Nguyệt Lâu là của ta mà…
Lưu quản gia hỏi:
– Thế công tử định khi nào khởi hành..
Nàng nhìn lên trời, ánh mắt sa sâm:
– Có lẽ là hôm nay ! Khởi hành càng sớm càng tốt ! Mọi việc ta giao cho ông, ta yên tâm
Lưu quản gia cảm động nói:
– Chuyện quản gia giao, lão phu nhất định sẽ làm được !
Rời khỏi Thính Nguyệt Lâu, nàng không khỏi xót xa. Dù sao người làm ở đây, điều xem nàng như ân như của họ, còn Lưu quản gia làm cho nàng cảm giác ấm áp như có gia đình, không khỏi làm cho nàng tưởng niệm đến phụ thân, không biết phụ thân, ca ca bây giờ làm gì, nàng đã rời khỏi gần một tháng, chắc hai người lo nàng đến phát điên. Nàng không khỏi đau lòng, nhưng dù sao phụ thân cũng có ca ca bên cạnh, nàng khỏi phải lo (NP: *cười lạnh* Ngươi cứ nghĩ phụ thân và ca ca ngươi là đoạn tụ à, ta thấy tội nghiệp cho hai vị ca ca! Tiêu Tinh Tinh: *khó hiểu* Ngươi nói gì ? NP: *trầm mặt* Coi như ta không nói gì hết đi, thật sự là tối nghiệp, tội nghiệp, aizz*thở dài*)
Trong người nàng bây giờ rất nhiều ngân phiếu, có thể không sợ sau này phải đói. Đi trên đường, bất chợt nàng gặp một đám người đang đánh một lão già ăn mày, ra tay tàn nhẫn, trong lão già ăn mày thật thê thảm, bộ dạng say sỉn, mặt mày bầm dập. Nhịn không được bất xúc, nàng hét lên:
– Dừng lại, các ngươi, có biết thiên lý hay không ? Ra tay với một người già không sợ bị ông trời trừng phạt à..
Mấy đám côn đồ, vẻ mặt hung ác trừng nàng, quát:
– Liên quan gì đến ngươi, đồ tiểu tử thúi..
Hắn nói cái gì, dám nói nàng là tiểu tử thúi à. Bình sinh nhất nàng chúa ghét nhất ai kiêu nàng là tiểu tử thúi, sắt mặt nàng trầm xuống, khuôn mặt đanh lại, nàng lạnh giọng nói:
– Các ngươi nói lại lần nữa…
Bọn chúng định nói thì, chợt e dè, bọn chúng cảm thấy lạnh người, sợ hãi. Sát khí phát ra từ tiểu từ này quả thật không nhỏ, nhưng là một đứa nhỏ thì bọn chúng sao sợ hãi, lấy lại bình tĩnh, bọn chúng quát:
– Tụi bây lên, một đứa nhỏ thì làm trò trống gì ?
Nàng cười lạnh, bọn chúng cùng nhào tới. Ở hiện đại, nàng học không ít võ phòng thân, xuyên đến cổ đại này, nàng cảm thấy cơ thể này thật kỳ lạ, bên trong có khí lưu thông, đối với bọn nhãi nhép, nàng có thể ra tay. Hừ lạnh, nàng nhào tới đánh.
Không ít dân chúng sợ hãi, ôm mặt. Lo sợ nàng bị đánh nhưng không, hơn vài phút sau, bọn côn đồ nằm gục xuống, miệng van xin:
– Tiểu công tử tha mạng, tiểu thân có mắt không chòng, đắc tội tiểu công tử…
Nàng hừ lạnh, nói một câu ngắn gọn nhưng đủ để bọn chúng sợ hãi:
– Cút !
Bọn chúng sợ hãi chạy, để lại nàng với lão già say sỉn, cùng dân chúng thì ánh mắt sùng bái: *hảo tuấn tiểu công tử* hoặc *tiểu công tử này tuổi còn nhỏ, võ công lại giỏi* ww..
Nhìn chúng bỏ chạy, nàng quay lại nhìn lão già ăn mày, nhìn thấy lão già đã bất tỉnh nhân sự, nàng cười lạnh, đỡ lão già ăn mày lên. Tìm một quán trò, thuê một căn phòng và vẻ tiểu nhị mời đại phu. Đại phu bắt mạch lão già xong, kê đơn thuốc:
– Vị lão già này chỉ bị say sỉn, bị thương bên ngoài ! Không có gì đáng lo, tiểu công tử dựa vào đơn thuốc này, uốn sau mấy tháng sẽ khỏi !
Nàng đa tạ đại phu, và đưa đơn thuốc cho tiểu nhị, bảo đi bốc thuốc. Nhìn lão già ăn mày, sau khi được tắm rửa sạch sẽ, nhìn ra cũng tuấn tú đấy chứ, aiizz, thở dài. Nghĩ đến bọn côn đồ, nàng không khỏi bất mãn, lão già này đã cao tuổi rồi mà bọn chúng ra tay một cách tàn nhẫn, thật sự, nàng hận không thể giết bọn chúng, nhưng giết thì sợ bẩn tay. Aizz…
/34
|