Chạng vạng, đám mây màu cam treo phía chân trời, ánh sáng hoàng hôn nhu hòa xuyên qua khe hở, chiếu rọi mọi ngóc ngách thành thị.
Đúng thời gian tan tầm, người trên đường vội vã, đường xá đông đúc, tiếng còi xe không ngừng.
Mà cao ốc Thành Duệ, văn phòng tầng 28, lại yên tĩnh đến lạnh lùng.
Một người đàn ông ngồi trên ghế văn phòng, anh lười biếng dựa vào lưng ghế, một bàn tay chống trán, một bàn tay cầm tài liệu, nhìn chằm chằm.
Trên bàn làm việc của anh đặt một cái ly, cà phê bên trong đã thấy đáy, một giọt không dư.
Mà đứng bên cạnh bàn, là thư ký của anh.
Lại nhìn qua một chút, nơi trước bàn không đến ba mét, một người đứng đó.
Bạch Phong đang chờ Tạ Thời Tân ký tên, rõ ràng chỉ là một văn kiện đơn giản, Tạ Thời Tân lại xem hết năm phút.
Bạch Phong không biết phải chờ đến khi nào, anh quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng đó không xa.
Một người bảo vệ, từ lúc Tạ Thời Tân từ Huệ Phong về đây, việc thứ nhất là xem camera theo dõi trong công ty, rồi sau đó không lâu, bảo vệ này đã bị gọi lên đây.
Giờ phút này anh bảo vệ vô cùng khẩn trương, mồ hôi thấm ướt trán.
Lại thêm nửa phút, Tạ Thời Tân cuối cùng cũng cầm bút lên, ký tên vào bên dưới góc phải.
“Tên là gì?” Tạ Thời Tân đưa tài liệu cho Bạch Phong, hỏi bảo vệ.
Bảo vệ hết hồn, vội vàng trả lời: “Kha Trấn Kiệt, Trấn trong thành trấn, Kiệt trong xuất kiệt.”
Tạ Thời Tân hờ hững ừ một tiếng, lại hỏi: “Phụ trách khu vực nào?”
Kha Trấn Kiệt: “Từ lầu 3 đến lầu 16.”
Tạ Thời Tân: “Từng đi qua lầu 16 sao?”
Kha Trấn Kiệt lắc đầu: “Không có.”
Tạ Thời Tân liếc mắt nhìn Kha Trấn Kiệt một cái, một lát sau lại hỏi: “Có quen Đường Trụ không?”
Kha Trấn Kiệt vẫn lắc đầu: “Không quen.”
Tạ Thời Tân dùng giọng không để ý lắm mà ừ một cái: “Không có việc gì nữa, cậu trở về đi.”
Một giọt mồ hôi từ trán Kha Trấn Kiệt trượt xuống, anh vội gật đầu: “Vâng, Tạ tổng.”
Rời khỏi văn phòng Tạ Thời Tân, Kha Trấn Kiệt thở hộc ra một hơi dài.
Mấy ngày nay trong nhóm chat hóng hớt đều đang bàn, gần đây Tạ Thời Tân rất thích mời người lên uống trà, xem ra là thật đó.
Quả thực có đôi khi anh trộm lười biếng, nhưng anh không hiểu, cảm thấy Tạ Thời Tân không đến mức sẽ vì việc việc nhỏ này mà phạt anh.
Sợ xỉu, may mà anh là Beta, nếu không lúc nãy sẽ sợ đến không khống chế được mà tỏa ra pheromone.
Kha Trấn Kiệt gãi gãi đầu, đột nhiên dừng bước.
Lúc nãy khẩn trương quá.
Cho nên, Tạ tổng gọi anh lên làm gì ấy nhỉ?
Mà trong văn phòng.
Không biết đây là lần thứ mấy Tạ Thời Tân cầm ly cà phê lên, lại không biết lần thứ mấy nhớ đến cà phê đã uống hết rồi.
Bạch Phong sắp xếp lại tài liệu, thấy vậy thân thiết nói: “Tạ tổng, tôi bảo Tiểu Nguyệt lại mua thêm một ly cho ngài?”
Tạ Thời Tân lắc đầu: “Không cần.”
Một lát sau, Tạ Thời Tân hỏi Bạch Phong: “Có cà phê vị đậu đỏ không?”
Bạch Phong lắc đầu: “Chưa nghe nói qua.”
Tạ Thời Tân cúi đầu nhìn cái ly rỗng: “Tôi nếm được vị đậu đỏ.”
Bạch Phong tò mò, cũng nhìn cái ly, nhưng không thấy có ghi đậu đỏ gì trên nhãn.
“Có lẽ là điểm đặc sắc của cửa hàng này.”
Bạch Phong nói, yên lặng nhớ kỹ tên cửa hàng.
Từ lúc Tạ tổng dọn vào ở trong nhà Đường Trụ, Bạch Phong cảm thấy anh có gì đó thay đổi.
Nhưng cụ thể thay đổi thế nào, Bạch Phong không thể nói rõ được.
Giống như thường xuyên sẽ rất cố chấp, nhất là những chuyện có liên quan đến Đường Trụ.
Rõ ràng anh chỉ ở nhờ trong nhà Đường Trụ thôi mà.
Tỷ như hiện tại, Tạ Thời Tân lại hỏi Bạch Phong: “Người Đường Trụ thích trước kia, vẫn không tra được sao?”
Bạch Phong lắc đầu: “Không tra được.”
Giọng Tạ Thời Tân rất trầm: “Gần đây hiệu suất làm việc của cậu rất thấp, có tí chuyện như này cũng làm không xong.”
Bạch Phong cúi đầu: “Là tôi không làm tốt, rất xin lỗi.”
Tạ Thời Tân không nói gì.
Bạch Phong nghĩ nghĩ, nói: “Tạ tổng, tôi có ý này.”
Tạ Thời Tân: “Nói.”
Bạch Phong đứng thẳng: “Nếu Đường Trụ vì người kia mới quyết định rời khỏi thành phố A, tôi cảm thấy có thể điều tra từ công ty chúng ta.”
Tạ Thời Tân từ từ quay đầu sang, nhìn Bạch Phong: “Cậu lặp lại lần nữa.”
Bạch Phong: “Tôi cảm thấy có thể điều tra từ công ty chúng ta.”
Tạ Thời Tân: “Câu trước đó.”
Bạch Phong: “Đường Trụ vì người kia mới quyết định rời khỏi thành phố A.”
Giọng điệu Tạ Thời Tân không tốt: “Ý của cậu là, bởi vì người đó, nên bây giờ cậu ấy cảm thấy ở thành phố A không có ý nghĩa gì nữa, mới muốn rời đi?”
Bạch Phong cẩn thận: “Không phải sao?”
Tạ Thời Tân trầm giọng: “Đúng vậy.”
Anh lại nói: “Ra ngoài đi.”
Bạch Phong lập tức gật đầu, buông đồ trong tay xuống.
Nhưng mà mới đi được nửa đường, Bạch Phong đã bị gọi lại.
“Quay lại.”
Bạch Phong lại xoay người trở về.
Tạ Thời Tân: “Thống kê danh sách toàn bộ nhân viên công ty, sàng lọc những người có liên hệ với Đường Trụ ra cho tôi.”
Anh muốn xem thử, người Đường Trụ thích kia, thích đến mức nào.
Vì hắn ta mà ở lại, vì hắn ta mà rời đi.
“Rắc.”
Bút trên tay Tạ Thời Tân, đột nhiên gãy đôi.
Bạch Phong sợ đến mức lùi về sau theo bản năng, gật đầu: “Vâng.”
Bạch Phong đi rồi, văn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Tạ Thời Tân giống như hiểu ra, Đường Trụ đối xử với anh chỉ là cực kỳ ỷ lại, mà người bị Đường Trụ quên mất kia, mới là thích.
Thích.
Tạ Thời Tân dùng sức cắn chặt răng.
Ai thèm Đường Trụ thích chứ.
Ỷ lại anh cũng không thèm.
Cứ nghĩ như vậy, giây tiếp theo, Tạ Thời Tân cầm lấy Đường Trụ, gọi đến một dãy số.
“Anh.” Vương Tử Nhạc bên kia rất nhanh đã nhận điện.
Tạ Thời Tân trực tiếp hỏi: “Một Omega sau khi bị đánh dấu thành kết, cậu ấy có thể sẽ thích Alpha kia không?”
Vương Tử Nhạc: “Có! Dĩ nhiên là có! Sau khi bị đánh dấu thành kết rất dễ dàng ỷ lại.”
Tạ Thời Tân: “Không phải ỷ lại, là thích.”
Vương Tử Nhạc: “Có gì khác nhau đâu?”
Tạ Thời Tân: “…”
Tạ Thời Tân: “Thích là thích, ỷ lại là ỷ lại.”
“Thích sẽ không phải chỉ muốn ăn vạ anh, ỷ lại cũng chưa chắc là đã thích.” Vương Tử Nhạc trình bày xong quan điểm của mình, rồi sau đó hỏi: “Gần đây sao anh cứ hỏi em mấy chuyện này vậy? Chuyện của bạn anh còn chưa giải quyết xong à?”
Tạ Thời Tân: “Giải quyết rồi, không có việc gì nữa.”
Tạ Thời Tân lười nói chuyện tiếp với Vương Tử Nhạc, nói câu “lần sau nói tiếp” rồi cúp điện thoại.
Anh nhìn ly cà phê trên bàn, nghĩ đến Đường Trụ thích một người, thích đến không tiếc trả giá hết thảy để quên đi người kia, đột nhiên có hơi bực bội.
Thích đến vậy à?
Buổi tối Tạ Thời Tân có một bữa tiệc, mãi đến 11 giờ mới về đến nhà.
Đường Trụ đã về phòng của mình, để đèn bên ngoài cho Tạ Thời Tân, giống như bình thường ở chung, hai người khi chạm mặt cũng không có gì để nói.
Liên hệ duy nhất là chút pheromone sau khi tắm.
Nhưng mà Đường Trụ cảm thấy Tạ Thời Tân hôm nay có hơi kỳ quái, đêm nay anh ấy vậy mà đóng cửa phòng lại.
Vốn dĩ mùi Nam Mộc Tơ Vàng đã không có nhiều, bị anh đóng cửa như vậy, hầu như không còn nữa.
Đường Trụ có hơi không quen, đang nghĩ có nên gửi tin nhắn kêu Tạ Thời Tân mở cửa hay không, phòng ngủ của Tạ Thời Tân đột nhiên có động tĩnh.
Vài giây sau, mùi hương cậu thích dần bay đến đây.
Đường Trụ nghĩ, chắc ban nãy Tạ Thời Tân quên mở cửa.
Hôm sau Đường Trụ vẫn đi làm như bình thường, chỉ là hôm nay không giống bình thường, cậu ở văn phòng liên tiếp đụng mặt Phùng Kiệt.
Bọn họ làm việc không cùng khu, Đường Trụ không hiểu sao Phùng Kiệt làm gì cứ sang bên này mãi.
Không chỉ có Đường Trụ, Trình Minh cũng cảm thấy kỳ quái.
“Hôm nay Phùng Kiệt làm gì mà cứ chạy qua đây?” Trình Minh oán giận.
Đường Trụ cúi đầu làm việc của mình, miệng nói: “Chắc lại đây xem có đồ gì đáng giá để trộm không đó.”
Trình Minh cười phụt một tiếng: “Gần đây cậu rất âm dương quái khí, học từ ai đó?”
Đường Trụ cũng bật cười. Nhưng mà nói đến âm dương quái khí, trong đầu cậu đột nhiên hiện lên khuôn mặt Tạ Thời Tân.
Trình Minh: “Cậu cũng cẩn thận chút, nghiên cứu trước đó của cậu, tôi thấy chính là bị hắn đi tới đi lui như vậy, rồi thó đi luôn, đồ vật gì cũng đừng cứ để trên bàn.”
Đường Trụ gật đầu: “Được."
Trình Minh: “Mỗi tài liệu trên máy tính đều phải mã hóa hết.”
Đường Trụ: “Đã thêm.”
Buổi chiều tan tầm, Đường Trụ dọn dẹp đồ rồi định đi về, không ngờ gặp được Phùng Kiệt trên hành lang.
“Mày định mặc như vậy đi dự tiệc tối à?” Phùng Kiệt dựa vào tường, trào phúng nhìn Đường Trụ.
Bị hắn nói như vậy, Đường Trụ mới nhớ đến thư mời cậu nhận được hôm qua.
Đường Trụ: “Liên quan đéo gì đến mày?”
Phùng Kiệt cứng họng.
Đường Trụ nhớ mang máng, trước đây cậu rất coi trọng tiệc tối này, hồi đó cậu may mắn được tham gia, còn cố ý ăn diện một phen.
Nhưng mà hiện tại không thế nữa, thậm chí cậu còn không muốn đi.
Chỉ là thư mời không thể nhường lại, nghĩ đến buổi tối cũng không có hẹn Hà Nhạc Nguyên chơi game, Đường Trụ đi được một nửa, vẫn là quay lại văn phòng, lấy thư mời, đi lên tầng 27.
Cửa thang máy mở ra, Đường Trụ liền cảm thấy khác biệt, nơi này với khu vực làm việc của nhân viên dưới lầu như hai thế giới, xa hoa trụy lạc, vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều người đã đến, mọi người ăn diện lộng lẫy, Đường Trụ mặc quần jean áo hoodie có vẻ vô cùng không hợp, cho nên sau khi tiến vào, cậu cầm bảng số, sau đó tìm một góc ngồi xuống.
Không bao lâu sau, Triệu Tiểu Minh cũng đến, cậu ta cũng ăn mặc tây trang giày da giống mọi người. Cậu tìm được Đường Trụ đang ngồi trong góc, chào hỏi với Đường Trụ xong, lập tức lẫn vào trong đám người nọ.
Đường Trụ cầm lấy di động, tiếp tục chơi game.
Không biết qua bao lâu, đèn đại sảnh yến hội đột nhiên đổi màu, Đường Trụ ngẩng đầu, thấy mọi người ở đại sảnh đã đứng lên hết, hình như đang nghênh đón ai đó.
Cậu nhìn theo ánh mắt của mọi người, thấy một người đàn ông nện bước ổn trọng đi vào từ cửa lớn, hình như anh chỉ nhìn lướt qua, nhưng rất nhanh, anh lại ngồi xuống ở một vị trí hàng trước.
Đường Trụ buông điện thoại ra, nhìn chằm chằm cái ót của người đàn ông đó.
Tạ Thời Tân?
Đường Trụ có hơi tò mò, anh ấy mới đến làm việc mấy ngày, đã được bình chọn là nhân viên ưu tú rồi à?
Đường Trụ nghĩ nghĩ rồi gật đầu, không nghi ngờ gì tiếp tục chơi game.
Cậu nói rồi mà, Tạ Thời Tân xuất sắc lắm đó.
Tiết mục trên sân khấu đã bắt đầu, team được mời đến ra sức diễn xuất, không đến 5 phút đã chọc mọi người phía dưới cười nghiêng ngã.
Đường Trụ cũng vui vẻ, trên sân khấu diễn viên diễn rất vui, thậm chí cậu bị chọc đến vỗ tay cổ vũ.
Tiết mục thứ hai là biểu diễn ca hát, mọi người nhân lúc này ăn gì đó, uống chút rượu, ra ngoài dạo một lát.
Mà bình thường vào lúc này đây, Tạ Thời Tân sẽ rời đi.
Giám đốc Mạnh ngồi hàng phía trước. giờ phút này cũng đang chờ Tạ tổng rời khỏi.
Không phải vì cô ghét Tạ tổng, ngược lại cô cũng là một fan mê muội Tạ tổng, chỉ là buổi chiều nay, cô đã sắp xếp tiết mục giao lưu trò chơi xếp đến thứ ba.
Đúng vậy, chính là cái loại bị Tạ tổng phỉ nhổ đó, bị Tạ tổng thấy sẽ tiêu đời luôn, giao lưu thân mật.
Giám đốc Mạnh chỉ nghĩ muốn làm không khí vui vẻ thêm một chút cao trào, nhưng cô không ngờ rằng, hôm nay lần đầu tiên cô sắp xếp tiết mục, lại gặp được hiện trường Tạ tổng ở lì không chịu đi.
Cũng hơn 40 phút rồi mà…
Hơn nữa xem ra Tạ tổng cũng chán lắm rồi mà.
Một bài hát kết thúc, mọi người trở lại vị trí của mình, ánh đèn thay đổi, MC lên sân khấu, mà Tạ Thời Tân vẫn ngồi ở hàng thứ nhất.
Hi vọng cuối cùng của giám đốc Mạnh tan biến, mồ hôi lạnh lập tức rơi xuống, cô nhanh chóng khoa tay múa chân ra hiệu với MC, để cô MC xóa tiết mục kế tiếp.
Nhưng điều không ổn chính là MC không hiểu giám đốc Mạnh đang ra hiệu cái gì.
Cô lén lén liếc mắt nhìn giám đốc Mạnh, cuối cùng vẫn ra sức hô hào tên tiết mục tiếp theo.
“Bịt mắt đoán kẹo!”
Trò chơi này cần 2 người chơi, một người bị bịt mắt, một người khác ăn một viên kẹo ngẫu nhiên, sau đó để người bị bịt mắt kia đoán viên kẹo đó là vị gì.
Trò chơi này vô cùng thân mật, trong lúc “ngửi” đó, phải đến thật gần, cái loại cảm giác mờ ám nửa vời này, quần chúng nhân dân vô cùng yêu thích, không cần biết người trên sân khấu là ai, chắc chắn vẫn rất hưng phấn.
Nhưng giám đốc Mạnh đảm bảo, Tạ tổng chắc chắn không thích.
Không chỉ có giám đốc Mạnh, một vài quản lý cấp cao ngồi hàng ghế đầu, cũng cùng với giám đốc Mạnh hít sâu một hơi, ánh mắt mọi người tập trung lên mặt giám đốc Mạnh, rồi lại đồng loạt dời mắt nhìn Tạ Thời Tân, cùng chung suy nghĩ.
Này, phải làm sao đây?
“Đến nào, chúng ta bốc hai số, số 36, số 19, hai vị, lên đây đi.”
MC trên sân khấu tuân theo quy trình mà làm việc, nhưng hàng thứ nhất, và mấy hàng sau nữa, biết luật bất thành văn trong công ty, không dám ho he.
Màn hình lớn còn phóng to hình ảnh hai nhân viên đi lên.
Trong lúc chơi, một nhân viên còn tiến sát đến mặt của nhân viên kia, khoảng cách hai người càng lúc càng gần.
Nhóm nhân viên không biết gì vẫn đang hoan hô cho ái muội nhỏ trên sân khấu, nhân viên hiểu rõ thì căn bản không ai cười nổi.
Hơn một nửa người trong đây đều đang lưu ý vẻ mặt của Tạ tổng, nhưng Tạ tổng chỉ nhìn màn hình lớn, không biểu hiện vui buồn, làm người ta không rõ suy nghĩ của anh.
Mọi người chỉ cảm thấy, tiêu rồi tiêu thật rồi tiêu luôn rồi. “Vị dưa hấu! Đoán đúng rồi! Gỡ bịt mắt ra đi.” MC nhìn thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.
Hai người cầm theo quà tặng đi xuống.
Giám đốc Mạnh nhanh chạy đến trao đổi ánh mắt với MC.
MC vẫn không hiểu: “Được rồi, chúng ta mời đôi tiếp theo nào.”
Giám đốc Mạnh ngẩng đầu lên, khóe miệng run rẩy, dường như cô đã thấy mình chết như thế nào.
Mà đang lúc mọi người không biết phải làm sao, Tạ Thời Tân đột nhiên đứng lên.
Trái tim mấy quản lý cấp cao ngồi hàng đầu đều đập mạnh mấy cái, cũng bắt đầu sắp xếp chữ cái trong đầu, đêm nay phải bắt tất cả nhân viên tăng ca, bù đắp cho những gì các phòng ban đã làm không tốt trong mấy tháng qua…
Chắc là phải uống trà rồi.
Toàn nhân viên nín thở chờ đợi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tạ Thời Tân từ từ đi lên sân khấu.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tạ Thời Tân nhìn vào mắt MC.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tạ Thời Tân mở miệng.
Giám đốc Mạnh ôm tim.
Tiếp theo, giọng nói của Tạ Thời Tân, thông qua micro trên đài truyền xuống.
“Tôi có thể chơi không?” Tạ Thời Tân hỏi.
Dưới sân khấu lập tức xôn xao, mấy quản lý cấp cao ngồi hàng đầu, choáng váng tập thể.
Đây?
Kịch bản gì đây?
MC gật đầu cười: “Đương nhiên có thể.”
Trợ lý MC lập tức đưa cái thùng có chứa những số rút thăm ra, mọi người có thể thấy được Tạ Thời Tân rút một tờ giấy từ bên trong ra.
MC đưa tay định nhận lấy đọc số, nhưng Tạ Thời Tân lại không đưa.
Anh không cho ai bất kì cơ hội nào nhìn được tờ giấy, chỉ cúi đầu nhìn, rồi nói: “Số 68.”
MC nhìn xuống dưới khán giả, cười lặp lại: “Số 68, số 68 là vị nào?”
Vừa rồi khán giả còn đang hồi hộp, giờ phút này tâm trạng đột biến, hận bản thân không phải số 68 này.
Nhưng sau năm giây, không có ai đứng lên.
MC lại hỏi: “Xin hỏi, số 68 có ở đây không?”
Vẫn không ai trả lời.
Cách đó không xa, một cậu trai mặc áo hoodie, đang mê mẩn chơi game.
“Xin chào, số của cậu là số mấy?” Một nữ đồng nghiệp hàng trên hỏi cậu.
Đường Trụ quẹt một cái, đánh bại Boss, liếc nhìn thẻ trên bàn: “68.”
Đồng nghiệp nữ lập tức đưa tay, chỉ vào Đường Trụ: “Số 68 ở đây này.”
Vì thế, ở trước mắt bao giờ, Đường Trụ mang vẻ mặt dấu chấm hỏi lên sân khấu.
Cậu đến bên cạnh Tạ Thời Tân, vẻ mặt ngơ ngác, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Kêu tôi lên đây làm gì?”
Đường Trụ không biết, dù cậu nói nhỏ như vậy, âm thanh cũng sẽ thông qua microphone truyền đến các góc.
Nhìn thấy hai người hình như rất quen thuộc, mọi người không khỏi nhìn Đường Trụ thêm vài lần nữa.
Rất tuấn tú, hơn nữa mặc tùy tiện như vậy đến tiệc tối này, lần đầu tiên nhìn thấy.
“Chơi trò chơi, cậu nghe lời là được.”
Giọng nói từ tính của Tạ Thời Tân cũng truyền ra.
Nháy mắt hơi thở của mọi người cứng lại.
Là ảo giác sao? Tạ tổng sao lại dịu dàng như vậy?
Đường Trụ nghe lời gật đầu, ngoan ngoãn đeo bịt mắt lên.
Toàn hội trường lập tức yên tĩnh lại, hàng phía trước có thể nhìn rõ sân khấu, mà hàng phía sau nhìn không rõ bằng thì xem trên màn hình lớn.
Mọi người vô cùng nghiêm túc, vô cùng chờ mong kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Không bao lâu sau, giọng nói của Tạ Thời Tân lại truyền ra.
“Cậu ngửi thử xem, tôi mới ăn kẹo vị gì?”
Mọi người không hẹn mà lộ ra vẻ kinh ngạc.
T
ạ tổng, rõ ràng anh chưa ăn cái gì hết mà.
Màn hình rất lớn, cậu trai kia mò mẫm đến gần Tạ tổng, mà Tạ tổng cũng đưa tay lên, khép ngón trỏ và ngón giữa lại, đặt ở vị trí cao tương đương với môi mình.
Có lẽ Đường Trụ cảm giác được mình đến gần cái gì đó, cũng lầm hai ngón tay kia là môi của Tạ Thời Tân, vươn người đến ngửi ngửi.
Tạ Thời Tân rũ mắt nhìn Đường Trụ, thấy chóp mũi của cậu như có như không cọ cọ ngón tay mình, hầu kết nhịn không được trượt lên xuống một cái.
Rồi sau đó, ngón tay Tạ Thời Tân co rụt lại, buông xuống, đồng thời, anh bước đến gần Đường Trụ thêm một chút.
Giây tiếp theo, chóp mũi Đường Trụ, cọ đến môi Tạ Thời Tân.
Toàn hội trường yên tĩnh không một tiếng động, mọi người hình như không ai hít thở nổi.
Đường Trụ rất nghiêm túc ngửi ngửi, nhưng ngửi không ra cái gì, cậu lùi lại lắc đầu: “Đoán không ra.”
Tạ Thời Tân cười cười: “Đương nhiên đoán không ra.”
Đường Trụ: “Tại sao?”
Tạ Thời Tân: “Vì tôi chưa có ăn.”
Trong không khí, có tiếng vài người hít hà.
Tạ tổng đây, là đang đùa giỡn người khác?
Tạ tổng vậy mà lại cười.
Chòi oi.
Kế tiếp, Tạ Thời Tân mới đi con đường bình thường, anh chọn viên kẹo vị đào mà Đường Trụ yêu thích trên mâm, trong ánh nhìn chăm chú của đám đông, xé vỏ ngoài bỏ vào miệng, hai giây sau lại lấy ra.
“Bây giờ thì sao?” Giọng điệu Tạ Thời Tân giống như đang chọc con nít.
Đường Trụ nghe vậy thò lại gần, nhưng mà đến khoảng cách chừng 10cm giữa mũi và môi, Đường Trụ dừng lại.
“Vị đào,” Đường Trụ rất tự tin: “Đúng không?”
Tạ Thời Tân câu chữ rõ ràng: “Không phải.”
Phía dưới đột nhiên có người ho khan.
Hửm???
Đường Trụ hỏi: “Không phải vị đào sao?”
Tạ Thời Tân: “Không phải, cậu ngửi lại đi.”
Đường Trụ nghi hoặc đến gần ngửi ngửi.
Tạ Thời Tân: “Lại gần hơn nữa.”
Đường Trụ đến gần hơn, chóp mũi như có như không cọ vào môi Tạ Thời Tân: “Dâu tây? Không giống mà, quả vải? Cũng không phải, là gì vậy?”
Tạ Thời Tân cúi đầu nhìn đôi môi hồng mềm mại của Đường Trụ, hỏi: “Có muốn nếm một ngụm không?”
Dưới sân khấu trực tiếp bỏ mình.
Trong không khí phát điên của tập thể, Đường Trụ trên màn hình lớn lắc lắc đầu.
Rồi sau đó cậu lui về sau một bước: “Đoán không ra, không đoán nữa, chỉ ngửi được vị đào.” Cậu nghiêng đầu, thái độ như không muốn chơi nữa: “Tôi có thể tháo bịt mắt không? Tôi nhận thua.”
MC còn chưa kịp nói gì, Đường Trụ đã gỡ bịt mắt ra.
Tạ Thời Tân không tiếng động mà giấu vỏ kẹo đi, nói với Đường Trụ: “Thua sẽ bị phạt.”
Đường Trụ hỏi: “Phạt gì?”
Tạ Thời Tân nói: “Hôn lên mặt đối phương một cái.”
Toàn hội trường:???
Rõ ràng Đường Trụ tin, cậu nhìn MC, MC cũng gật đầu.
Đường Trụ: “Được thôi.”
Nói xong cậu tiến lên một bước nhỏ, nhón chân, hôn một cái lên bên trái mặt Tạ Thời Tân.
Toàn hội trường:!!!
Đúng thời gian tan tầm, người trên đường vội vã, đường xá đông đúc, tiếng còi xe không ngừng.
Mà cao ốc Thành Duệ, văn phòng tầng 28, lại yên tĩnh đến lạnh lùng.
Một người đàn ông ngồi trên ghế văn phòng, anh lười biếng dựa vào lưng ghế, một bàn tay chống trán, một bàn tay cầm tài liệu, nhìn chằm chằm.
Trên bàn làm việc của anh đặt một cái ly, cà phê bên trong đã thấy đáy, một giọt không dư.
Mà đứng bên cạnh bàn, là thư ký của anh.
Lại nhìn qua một chút, nơi trước bàn không đến ba mét, một người đứng đó.
Bạch Phong đang chờ Tạ Thời Tân ký tên, rõ ràng chỉ là một văn kiện đơn giản, Tạ Thời Tân lại xem hết năm phút.
Bạch Phong không biết phải chờ đến khi nào, anh quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng đó không xa.
Một người bảo vệ, từ lúc Tạ Thời Tân từ Huệ Phong về đây, việc thứ nhất là xem camera theo dõi trong công ty, rồi sau đó không lâu, bảo vệ này đã bị gọi lên đây.
Giờ phút này anh bảo vệ vô cùng khẩn trương, mồ hôi thấm ướt trán.
Lại thêm nửa phút, Tạ Thời Tân cuối cùng cũng cầm bút lên, ký tên vào bên dưới góc phải.
“Tên là gì?” Tạ Thời Tân đưa tài liệu cho Bạch Phong, hỏi bảo vệ.
Bảo vệ hết hồn, vội vàng trả lời: “Kha Trấn Kiệt, Trấn trong thành trấn, Kiệt trong xuất kiệt.”
Tạ Thời Tân hờ hững ừ một tiếng, lại hỏi: “Phụ trách khu vực nào?”
Kha Trấn Kiệt: “Từ lầu 3 đến lầu 16.”
Tạ Thời Tân: “Từng đi qua lầu 16 sao?”
Kha Trấn Kiệt lắc đầu: “Không có.”
Tạ Thời Tân liếc mắt nhìn Kha Trấn Kiệt một cái, một lát sau lại hỏi: “Có quen Đường Trụ không?”
Kha Trấn Kiệt vẫn lắc đầu: “Không quen.”
Tạ Thời Tân dùng giọng không để ý lắm mà ừ một cái: “Không có việc gì nữa, cậu trở về đi.”
Một giọt mồ hôi từ trán Kha Trấn Kiệt trượt xuống, anh vội gật đầu: “Vâng, Tạ tổng.”
Rời khỏi văn phòng Tạ Thời Tân, Kha Trấn Kiệt thở hộc ra một hơi dài.
Mấy ngày nay trong nhóm chat hóng hớt đều đang bàn, gần đây Tạ Thời Tân rất thích mời người lên uống trà, xem ra là thật đó.
Quả thực có đôi khi anh trộm lười biếng, nhưng anh không hiểu, cảm thấy Tạ Thời Tân không đến mức sẽ vì việc việc nhỏ này mà phạt anh.
Sợ xỉu, may mà anh là Beta, nếu không lúc nãy sẽ sợ đến không khống chế được mà tỏa ra pheromone.
Kha Trấn Kiệt gãi gãi đầu, đột nhiên dừng bước.
Lúc nãy khẩn trương quá.
Cho nên, Tạ tổng gọi anh lên làm gì ấy nhỉ?
Mà trong văn phòng.
Không biết đây là lần thứ mấy Tạ Thời Tân cầm ly cà phê lên, lại không biết lần thứ mấy nhớ đến cà phê đã uống hết rồi.
Bạch Phong sắp xếp lại tài liệu, thấy vậy thân thiết nói: “Tạ tổng, tôi bảo Tiểu Nguyệt lại mua thêm một ly cho ngài?”
Tạ Thời Tân lắc đầu: “Không cần.”
Một lát sau, Tạ Thời Tân hỏi Bạch Phong: “Có cà phê vị đậu đỏ không?”
Bạch Phong lắc đầu: “Chưa nghe nói qua.”
Tạ Thời Tân cúi đầu nhìn cái ly rỗng: “Tôi nếm được vị đậu đỏ.”
Bạch Phong tò mò, cũng nhìn cái ly, nhưng không thấy có ghi đậu đỏ gì trên nhãn.
“Có lẽ là điểm đặc sắc của cửa hàng này.”
Bạch Phong nói, yên lặng nhớ kỹ tên cửa hàng.
Từ lúc Tạ tổng dọn vào ở trong nhà Đường Trụ, Bạch Phong cảm thấy anh có gì đó thay đổi.
Nhưng cụ thể thay đổi thế nào, Bạch Phong không thể nói rõ được.
Giống như thường xuyên sẽ rất cố chấp, nhất là những chuyện có liên quan đến Đường Trụ.
Rõ ràng anh chỉ ở nhờ trong nhà Đường Trụ thôi mà.
Tỷ như hiện tại, Tạ Thời Tân lại hỏi Bạch Phong: “Người Đường Trụ thích trước kia, vẫn không tra được sao?”
Bạch Phong lắc đầu: “Không tra được.”
Giọng Tạ Thời Tân rất trầm: “Gần đây hiệu suất làm việc của cậu rất thấp, có tí chuyện như này cũng làm không xong.”
Bạch Phong cúi đầu: “Là tôi không làm tốt, rất xin lỗi.”
Tạ Thời Tân không nói gì.
Bạch Phong nghĩ nghĩ, nói: “Tạ tổng, tôi có ý này.”
Tạ Thời Tân: “Nói.”
Bạch Phong đứng thẳng: “Nếu Đường Trụ vì người kia mới quyết định rời khỏi thành phố A, tôi cảm thấy có thể điều tra từ công ty chúng ta.”
Tạ Thời Tân từ từ quay đầu sang, nhìn Bạch Phong: “Cậu lặp lại lần nữa.”
Bạch Phong: “Tôi cảm thấy có thể điều tra từ công ty chúng ta.”
Tạ Thời Tân: “Câu trước đó.”
Bạch Phong: “Đường Trụ vì người kia mới quyết định rời khỏi thành phố A.”
Giọng điệu Tạ Thời Tân không tốt: “Ý của cậu là, bởi vì người đó, nên bây giờ cậu ấy cảm thấy ở thành phố A không có ý nghĩa gì nữa, mới muốn rời đi?”
Bạch Phong cẩn thận: “Không phải sao?”
Tạ Thời Tân trầm giọng: “Đúng vậy.”
Anh lại nói: “Ra ngoài đi.”
Bạch Phong lập tức gật đầu, buông đồ trong tay xuống.
Nhưng mà mới đi được nửa đường, Bạch Phong đã bị gọi lại.
“Quay lại.”
Bạch Phong lại xoay người trở về.
Tạ Thời Tân: “Thống kê danh sách toàn bộ nhân viên công ty, sàng lọc những người có liên hệ với Đường Trụ ra cho tôi.”
Anh muốn xem thử, người Đường Trụ thích kia, thích đến mức nào.
Vì hắn ta mà ở lại, vì hắn ta mà rời đi.
“Rắc.”
Bút trên tay Tạ Thời Tân, đột nhiên gãy đôi.
Bạch Phong sợ đến mức lùi về sau theo bản năng, gật đầu: “Vâng.”
Bạch Phong đi rồi, văn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Tạ Thời Tân giống như hiểu ra, Đường Trụ đối xử với anh chỉ là cực kỳ ỷ lại, mà người bị Đường Trụ quên mất kia, mới là thích.
Thích.
Tạ Thời Tân dùng sức cắn chặt răng.
Ai thèm Đường Trụ thích chứ.
Ỷ lại anh cũng không thèm.
Cứ nghĩ như vậy, giây tiếp theo, Tạ Thời Tân cầm lấy Đường Trụ, gọi đến một dãy số.
“Anh.” Vương Tử Nhạc bên kia rất nhanh đã nhận điện.
Tạ Thời Tân trực tiếp hỏi: “Một Omega sau khi bị đánh dấu thành kết, cậu ấy có thể sẽ thích Alpha kia không?”
Vương Tử Nhạc: “Có! Dĩ nhiên là có! Sau khi bị đánh dấu thành kết rất dễ dàng ỷ lại.”
Tạ Thời Tân: “Không phải ỷ lại, là thích.”
Vương Tử Nhạc: “Có gì khác nhau đâu?”
Tạ Thời Tân: “…”
Tạ Thời Tân: “Thích là thích, ỷ lại là ỷ lại.”
“Thích sẽ không phải chỉ muốn ăn vạ anh, ỷ lại cũng chưa chắc là đã thích.” Vương Tử Nhạc trình bày xong quan điểm của mình, rồi sau đó hỏi: “Gần đây sao anh cứ hỏi em mấy chuyện này vậy? Chuyện của bạn anh còn chưa giải quyết xong à?”
Tạ Thời Tân: “Giải quyết rồi, không có việc gì nữa.”
Tạ Thời Tân lười nói chuyện tiếp với Vương Tử Nhạc, nói câu “lần sau nói tiếp” rồi cúp điện thoại.
Anh nhìn ly cà phê trên bàn, nghĩ đến Đường Trụ thích một người, thích đến không tiếc trả giá hết thảy để quên đi người kia, đột nhiên có hơi bực bội.
Thích đến vậy à?
Buổi tối Tạ Thời Tân có một bữa tiệc, mãi đến 11 giờ mới về đến nhà.
Đường Trụ đã về phòng của mình, để đèn bên ngoài cho Tạ Thời Tân, giống như bình thường ở chung, hai người khi chạm mặt cũng không có gì để nói.
Liên hệ duy nhất là chút pheromone sau khi tắm.
Nhưng mà Đường Trụ cảm thấy Tạ Thời Tân hôm nay có hơi kỳ quái, đêm nay anh ấy vậy mà đóng cửa phòng lại.
Vốn dĩ mùi Nam Mộc Tơ Vàng đã không có nhiều, bị anh đóng cửa như vậy, hầu như không còn nữa.
Đường Trụ có hơi không quen, đang nghĩ có nên gửi tin nhắn kêu Tạ Thời Tân mở cửa hay không, phòng ngủ của Tạ Thời Tân đột nhiên có động tĩnh.
Vài giây sau, mùi hương cậu thích dần bay đến đây.
Đường Trụ nghĩ, chắc ban nãy Tạ Thời Tân quên mở cửa.
Hôm sau Đường Trụ vẫn đi làm như bình thường, chỉ là hôm nay không giống bình thường, cậu ở văn phòng liên tiếp đụng mặt Phùng Kiệt.
Bọn họ làm việc không cùng khu, Đường Trụ không hiểu sao Phùng Kiệt làm gì cứ sang bên này mãi.
Không chỉ có Đường Trụ, Trình Minh cũng cảm thấy kỳ quái.
“Hôm nay Phùng Kiệt làm gì mà cứ chạy qua đây?” Trình Minh oán giận.
Đường Trụ cúi đầu làm việc của mình, miệng nói: “Chắc lại đây xem có đồ gì đáng giá để trộm không đó.”
Trình Minh cười phụt một tiếng: “Gần đây cậu rất âm dương quái khí, học từ ai đó?”
Đường Trụ cũng bật cười. Nhưng mà nói đến âm dương quái khí, trong đầu cậu đột nhiên hiện lên khuôn mặt Tạ Thời Tân.
Trình Minh: “Cậu cũng cẩn thận chút, nghiên cứu trước đó của cậu, tôi thấy chính là bị hắn đi tới đi lui như vậy, rồi thó đi luôn, đồ vật gì cũng đừng cứ để trên bàn.”
Đường Trụ gật đầu: “Được."
Trình Minh: “Mỗi tài liệu trên máy tính đều phải mã hóa hết.”
Đường Trụ: “Đã thêm.”
Buổi chiều tan tầm, Đường Trụ dọn dẹp đồ rồi định đi về, không ngờ gặp được Phùng Kiệt trên hành lang.
“Mày định mặc như vậy đi dự tiệc tối à?” Phùng Kiệt dựa vào tường, trào phúng nhìn Đường Trụ.
Bị hắn nói như vậy, Đường Trụ mới nhớ đến thư mời cậu nhận được hôm qua.
Đường Trụ: “Liên quan đéo gì đến mày?”
Phùng Kiệt cứng họng.
Đường Trụ nhớ mang máng, trước đây cậu rất coi trọng tiệc tối này, hồi đó cậu may mắn được tham gia, còn cố ý ăn diện một phen.
Nhưng mà hiện tại không thế nữa, thậm chí cậu còn không muốn đi.
Chỉ là thư mời không thể nhường lại, nghĩ đến buổi tối cũng không có hẹn Hà Nhạc Nguyên chơi game, Đường Trụ đi được một nửa, vẫn là quay lại văn phòng, lấy thư mời, đi lên tầng 27.
Cửa thang máy mở ra, Đường Trụ liền cảm thấy khác biệt, nơi này với khu vực làm việc của nhân viên dưới lầu như hai thế giới, xa hoa trụy lạc, vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều người đã đến, mọi người ăn diện lộng lẫy, Đường Trụ mặc quần jean áo hoodie có vẻ vô cùng không hợp, cho nên sau khi tiến vào, cậu cầm bảng số, sau đó tìm một góc ngồi xuống.
Không bao lâu sau, Triệu Tiểu Minh cũng đến, cậu ta cũng ăn mặc tây trang giày da giống mọi người. Cậu tìm được Đường Trụ đang ngồi trong góc, chào hỏi với Đường Trụ xong, lập tức lẫn vào trong đám người nọ.
Đường Trụ cầm lấy di động, tiếp tục chơi game.
Không biết qua bao lâu, đèn đại sảnh yến hội đột nhiên đổi màu, Đường Trụ ngẩng đầu, thấy mọi người ở đại sảnh đã đứng lên hết, hình như đang nghênh đón ai đó.
Cậu nhìn theo ánh mắt của mọi người, thấy một người đàn ông nện bước ổn trọng đi vào từ cửa lớn, hình như anh chỉ nhìn lướt qua, nhưng rất nhanh, anh lại ngồi xuống ở một vị trí hàng trước.
Đường Trụ buông điện thoại ra, nhìn chằm chằm cái ót của người đàn ông đó.
Tạ Thời Tân?
Đường Trụ có hơi tò mò, anh ấy mới đến làm việc mấy ngày, đã được bình chọn là nhân viên ưu tú rồi à?
Đường Trụ nghĩ nghĩ rồi gật đầu, không nghi ngờ gì tiếp tục chơi game.
Cậu nói rồi mà, Tạ Thời Tân xuất sắc lắm đó.
Tiết mục trên sân khấu đã bắt đầu, team được mời đến ra sức diễn xuất, không đến 5 phút đã chọc mọi người phía dưới cười nghiêng ngã.
Đường Trụ cũng vui vẻ, trên sân khấu diễn viên diễn rất vui, thậm chí cậu bị chọc đến vỗ tay cổ vũ.
Tiết mục thứ hai là biểu diễn ca hát, mọi người nhân lúc này ăn gì đó, uống chút rượu, ra ngoài dạo một lát.
Mà bình thường vào lúc này đây, Tạ Thời Tân sẽ rời đi.
Giám đốc Mạnh ngồi hàng phía trước. giờ phút này cũng đang chờ Tạ tổng rời khỏi.
Không phải vì cô ghét Tạ tổng, ngược lại cô cũng là một fan mê muội Tạ tổng, chỉ là buổi chiều nay, cô đã sắp xếp tiết mục giao lưu trò chơi xếp đến thứ ba.
Đúng vậy, chính là cái loại bị Tạ tổng phỉ nhổ đó, bị Tạ tổng thấy sẽ tiêu đời luôn, giao lưu thân mật.
Giám đốc Mạnh chỉ nghĩ muốn làm không khí vui vẻ thêm một chút cao trào, nhưng cô không ngờ rằng, hôm nay lần đầu tiên cô sắp xếp tiết mục, lại gặp được hiện trường Tạ tổng ở lì không chịu đi.
Cũng hơn 40 phút rồi mà…
Hơn nữa xem ra Tạ tổng cũng chán lắm rồi mà.
Một bài hát kết thúc, mọi người trở lại vị trí của mình, ánh đèn thay đổi, MC lên sân khấu, mà Tạ Thời Tân vẫn ngồi ở hàng thứ nhất.
Hi vọng cuối cùng của giám đốc Mạnh tan biến, mồ hôi lạnh lập tức rơi xuống, cô nhanh chóng khoa tay múa chân ra hiệu với MC, để cô MC xóa tiết mục kế tiếp.
Nhưng điều không ổn chính là MC không hiểu giám đốc Mạnh đang ra hiệu cái gì.
Cô lén lén liếc mắt nhìn giám đốc Mạnh, cuối cùng vẫn ra sức hô hào tên tiết mục tiếp theo.
“Bịt mắt đoán kẹo!”
Trò chơi này cần 2 người chơi, một người bị bịt mắt, một người khác ăn một viên kẹo ngẫu nhiên, sau đó để người bị bịt mắt kia đoán viên kẹo đó là vị gì.
Trò chơi này vô cùng thân mật, trong lúc “ngửi” đó, phải đến thật gần, cái loại cảm giác mờ ám nửa vời này, quần chúng nhân dân vô cùng yêu thích, không cần biết người trên sân khấu là ai, chắc chắn vẫn rất hưng phấn.
Nhưng giám đốc Mạnh đảm bảo, Tạ tổng chắc chắn không thích.
Không chỉ có giám đốc Mạnh, một vài quản lý cấp cao ngồi hàng ghế đầu, cũng cùng với giám đốc Mạnh hít sâu một hơi, ánh mắt mọi người tập trung lên mặt giám đốc Mạnh, rồi lại đồng loạt dời mắt nhìn Tạ Thời Tân, cùng chung suy nghĩ.
Này, phải làm sao đây?
“Đến nào, chúng ta bốc hai số, số 36, số 19, hai vị, lên đây đi.”
MC trên sân khấu tuân theo quy trình mà làm việc, nhưng hàng thứ nhất, và mấy hàng sau nữa, biết luật bất thành văn trong công ty, không dám ho he.
Màn hình lớn còn phóng to hình ảnh hai nhân viên đi lên.
Trong lúc chơi, một nhân viên còn tiến sát đến mặt của nhân viên kia, khoảng cách hai người càng lúc càng gần.
Nhóm nhân viên không biết gì vẫn đang hoan hô cho ái muội nhỏ trên sân khấu, nhân viên hiểu rõ thì căn bản không ai cười nổi.
Hơn một nửa người trong đây đều đang lưu ý vẻ mặt của Tạ tổng, nhưng Tạ tổng chỉ nhìn màn hình lớn, không biểu hiện vui buồn, làm người ta không rõ suy nghĩ của anh.
Mọi người chỉ cảm thấy, tiêu rồi tiêu thật rồi tiêu luôn rồi. “Vị dưa hấu! Đoán đúng rồi! Gỡ bịt mắt ra đi.” MC nhìn thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.
Hai người cầm theo quà tặng đi xuống.
Giám đốc Mạnh nhanh chạy đến trao đổi ánh mắt với MC.
MC vẫn không hiểu: “Được rồi, chúng ta mời đôi tiếp theo nào.”
Giám đốc Mạnh ngẩng đầu lên, khóe miệng run rẩy, dường như cô đã thấy mình chết như thế nào.
Mà đang lúc mọi người không biết phải làm sao, Tạ Thời Tân đột nhiên đứng lên.
Trái tim mấy quản lý cấp cao ngồi hàng đầu đều đập mạnh mấy cái, cũng bắt đầu sắp xếp chữ cái trong đầu, đêm nay phải bắt tất cả nhân viên tăng ca, bù đắp cho những gì các phòng ban đã làm không tốt trong mấy tháng qua…
Chắc là phải uống trà rồi.
Toàn nhân viên nín thở chờ đợi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tạ Thời Tân từ từ đi lên sân khấu.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tạ Thời Tân nhìn vào mắt MC.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tạ Thời Tân mở miệng.
Giám đốc Mạnh ôm tim.
Tiếp theo, giọng nói của Tạ Thời Tân, thông qua micro trên đài truyền xuống.
“Tôi có thể chơi không?” Tạ Thời Tân hỏi.
Dưới sân khấu lập tức xôn xao, mấy quản lý cấp cao ngồi hàng đầu, choáng váng tập thể.
Đây?
Kịch bản gì đây?
MC gật đầu cười: “Đương nhiên có thể.”
Trợ lý MC lập tức đưa cái thùng có chứa những số rút thăm ra, mọi người có thể thấy được Tạ Thời Tân rút một tờ giấy từ bên trong ra.
MC đưa tay định nhận lấy đọc số, nhưng Tạ Thời Tân lại không đưa.
Anh không cho ai bất kì cơ hội nào nhìn được tờ giấy, chỉ cúi đầu nhìn, rồi nói: “Số 68.”
MC nhìn xuống dưới khán giả, cười lặp lại: “Số 68, số 68 là vị nào?”
Vừa rồi khán giả còn đang hồi hộp, giờ phút này tâm trạng đột biến, hận bản thân không phải số 68 này.
Nhưng sau năm giây, không có ai đứng lên.
MC lại hỏi: “Xin hỏi, số 68 có ở đây không?”
Vẫn không ai trả lời.
Cách đó không xa, một cậu trai mặc áo hoodie, đang mê mẩn chơi game.
“Xin chào, số của cậu là số mấy?” Một nữ đồng nghiệp hàng trên hỏi cậu.
Đường Trụ quẹt một cái, đánh bại Boss, liếc nhìn thẻ trên bàn: “68.”
Đồng nghiệp nữ lập tức đưa tay, chỉ vào Đường Trụ: “Số 68 ở đây này.”
Vì thế, ở trước mắt bao giờ, Đường Trụ mang vẻ mặt dấu chấm hỏi lên sân khấu.
Cậu đến bên cạnh Tạ Thời Tân, vẻ mặt ngơ ngác, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Kêu tôi lên đây làm gì?”
Đường Trụ không biết, dù cậu nói nhỏ như vậy, âm thanh cũng sẽ thông qua microphone truyền đến các góc.
Nhìn thấy hai người hình như rất quen thuộc, mọi người không khỏi nhìn Đường Trụ thêm vài lần nữa.
Rất tuấn tú, hơn nữa mặc tùy tiện như vậy đến tiệc tối này, lần đầu tiên nhìn thấy.
“Chơi trò chơi, cậu nghe lời là được.”
Giọng nói từ tính của Tạ Thời Tân cũng truyền ra.
Nháy mắt hơi thở của mọi người cứng lại.
Là ảo giác sao? Tạ tổng sao lại dịu dàng như vậy?
Đường Trụ nghe lời gật đầu, ngoan ngoãn đeo bịt mắt lên.
Toàn hội trường lập tức yên tĩnh lại, hàng phía trước có thể nhìn rõ sân khấu, mà hàng phía sau nhìn không rõ bằng thì xem trên màn hình lớn.
Mọi người vô cùng nghiêm túc, vô cùng chờ mong kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Không bao lâu sau, giọng nói của Tạ Thời Tân lại truyền ra.
“Cậu ngửi thử xem, tôi mới ăn kẹo vị gì?”
Mọi người không hẹn mà lộ ra vẻ kinh ngạc.
T
ạ tổng, rõ ràng anh chưa ăn cái gì hết mà.
Màn hình rất lớn, cậu trai kia mò mẫm đến gần Tạ tổng, mà Tạ tổng cũng đưa tay lên, khép ngón trỏ và ngón giữa lại, đặt ở vị trí cao tương đương với môi mình.
Có lẽ Đường Trụ cảm giác được mình đến gần cái gì đó, cũng lầm hai ngón tay kia là môi của Tạ Thời Tân, vươn người đến ngửi ngửi.
Tạ Thời Tân rũ mắt nhìn Đường Trụ, thấy chóp mũi của cậu như có như không cọ cọ ngón tay mình, hầu kết nhịn không được trượt lên xuống một cái.
Rồi sau đó, ngón tay Tạ Thời Tân co rụt lại, buông xuống, đồng thời, anh bước đến gần Đường Trụ thêm một chút.
Giây tiếp theo, chóp mũi Đường Trụ, cọ đến môi Tạ Thời Tân.
Toàn hội trường yên tĩnh không một tiếng động, mọi người hình như không ai hít thở nổi.
Đường Trụ rất nghiêm túc ngửi ngửi, nhưng ngửi không ra cái gì, cậu lùi lại lắc đầu: “Đoán không ra.”
Tạ Thời Tân cười cười: “Đương nhiên đoán không ra.”
Đường Trụ: “Tại sao?”
Tạ Thời Tân: “Vì tôi chưa có ăn.”
Trong không khí, có tiếng vài người hít hà.
Tạ tổng đây, là đang đùa giỡn người khác?
Tạ tổng vậy mà lại cười.
Chòi oi.
Kế tiếp, Tạ Thời Tân mới đi con đường bình thường, anh chọn viên kẹo vị đào mà Đường Trụ yêu thích trên mâm, trong ánh nhìn chăm chú của đám đông, xé vỏ ngoài bỏ vào miệng, hai giây sau lại lấy ra.
“Bây giờ thì sao?” Giọng điệu Tạ Thời Tân giống như đang chọc con nít.
Đường Trụ nghe vậy thò lại gần, nhưng mà đến khoảng cách chừng 10cm giữa mũi và môi, Đường Trụ dừng lại.
“Vị đào,” Đường Trụ rất tự tin: “Đúng không?”
Tạ Thời Tân câu chữ rõ ràng: “Không phải.”
Phía dưới đột nhiên có người ho khan.
Hửm???
Đường Trụ hỏi: “Không phải vị đào sao?”
Tạ Thời Tân: “Không phải, cậu ngửi lại đi.”
Đường Trụ nghi hoặc đến gần ngửi ngửi.
Tạ Thời Tân: “Lại gần hơn nữa.”
Đường Trụ đến gần hơn, chóp mũi như có như không cọ vào môi Tạ Thời Tân: “Dâu tây? Không giống mà, quả vải? Cũng không phải, là gì vậy?”
Tạ Thời Tân cúi đầu nhìn đôi môi hồng mềm mại của Đường Trụ, hỏi: “Có muốn nếm một ngụm không?”
Dưới sân khấu trực tiếp bỏ mình.
Trong không khí phát điên của tập thể, Đường Trụ trên màn hình lớn lắc lắc đầu.
Rồi sau đó cậu lui về sau một bước: “Đoán không ra, không đoán nữa, chỉ ngửi được vị đào.” Cậu nghiêng đầu, thái độ như không muốn chơi nữa: “Tôi có thể tháo bịt mắt không? Tôi nhận thua.”
MC còn chưa kịp nói gì, Đường Trụ đã gỡ bịt mắt ra.
Tạ Thời Tân không tiếng động mà giấu vỏ kẹo đi, nói với Đường Trụ: “Thua sẽ bị phạt.”
Đường Trụ hỏi: “Phạt gì?”
Tạ Thời Tân nói: “Hôn lên mặt đối phương một cái.”
Toàn hội trường:???
Rõ ràng Đường Trụ tin, cậu nhìn MC, MC cũng gật đầu.
Đường Trụ: “Được thôi.”
Nói xong cậu tiến lên một bước nhỏ, nhón chân, hôn một cái lên bên trái mặt Tạ Thời Tân.
Toàn hội trường:!!!
/53
|