Đặt chân xuống bãi cỏ sân sau, nó ngó quanh và nhận ra Mạnh Khoa đang đứng dựa lưng vào một cái cây. Mặt anh chàng phảng phất một nỗi buồn. Nó chạy tới.
_Mạnh Khoa! –Nó cất tiếng.
Anh chàng quay lại:
_Đến rồi à?
_Có chuyện gì hả?- Nó cố cười.
Mạnh Khoa đáp:
_Tui phải hỏi cô câu đó mới đúng! Cô làm sao vậy ?Cả ngày này tui thấy cô khác khác.
_Đâu có sao...-Nó gượng gạo.
Mạnh Khoa nhìn thẳng vào mắt nó:
_Đừng nói dối.....Đến Thường Khánh cũng chẳng hiểu cô bằng tui nữa là...Có gì thì nói đi, tui luôn sẵn sàng lắn nghe cô mà...
Tự nhiên khi nhìn vào ánh mắt chân thành của Mạnh Khoa, bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn rối bời từ hôm qua đến giờ bỗng chực trào ra hết. Đúng là nó chẳng thể giấu Mạnh Khoa cái gì.....
_Tui....ba tui và...-Gịong nó lạc dần- Ba tui và mẹ anh Shin...đã quyết định làm lễ đính hôn cho hai đứa rồi.
Mạnh Khoa sững sờ:
_Cái gì?
Không kìm nỗi mình dc nữa, nó òa khóc.
_Anh Shin có đồng ý không?- Mạnh Khoa hỏi
_Anh ấy…-Nó trả lời trong tiếng nấc- Anh ấy cũng bất ngờ giống tui…vẫn….chưa nói gì về chuyện này…
Mạnh Khoa đặt tay lên trán, thở hắt ra.
_Sao lại có chuyện này được chứ?
Nước mắt nó vẫn tuôn như suối. Từ ngày nó và Thường Khánh công khai “iêu” nhau, nó đã linh cảm rằng chuyện tình của hai đứa sẽ gặp rất nhiều chông gai….Tuy zậy, nó vẫn luôn vững tin, rằng sức mạnh của true love sẽ dẫn dắt hai đứa thoát khỏi những bế tắc đó….Nhưng, không ngờ lại có quá nhiều rắc rối nảy sinh…Hy Vân, rồi Lâm Danh, bây giờ lại đến má của Shin và ba nó, chưa kể cả ba Thường Khánh cũng không cho phép….Càng nghĩ nó càng khóc dữ dội hơn.
Mạnh Khoa bắt đầu lúng túng. Không biết nên làm gì, anh chàng bèn …ôm đầu nó, để nó gục lên vai mình, dỗ dành:
_Thôi không sao đâu! Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Tui không tin rằng một nha đầu bướng bỉnh như cô và một tên tiểu tử lì lợm như hắn, lại hok thể thoát khỏi zụ này….Vả lại, anh Shin cũng là người tốt, anh ấy chắc chắn hok đồng ý sự sắp đặt đó.
Nó vẫn nức nở không dứt. Mạnh Khoa tiếp tục ỉ ôi
_Làm ơn đi….Đừng khóc nữa. Đây là cái áo đẹp nhất tui có đó, cô mà làm bẩn nó thì…cô phải đền cho tui 20 cây kem đấy nhá
Nó bật cười trong làn nước mắt, đấm vào ngực Mạnh Khoa:
_Lớn già đầu còn đòi ăn kem!
Mạnh Khoa thở phào:
_Chịu cười rồi đấy à….Kem đâu chỉ dành cho con nít, sao tui hok ăn được! Mà nè, cô còn cái tật ngủ sau khi khóc không đó…
_Dạo này cố kiềm chế bớt rùi…-Nó nhe răng.
_Zậy thì được!
_À mà….Zụ tui kêu anh đi khám…Đến đâu rồi?- Nó quệt nước mắt.
_À…- Mạnh Khoa trả lời mà không nhìn thẳng vào nó- Bác sĩ bảo thần kinh hơi bị suy nhược thôi, không sao....
Vốn tính tình hời hợt, nó tin lời Mạnh Khoa ngay:
_Tốt rùi, tui cứ sợ anh bị bệnh gì...
Vừa lúc đó, trống đánh báo giờ ra chơi kết thúc. Hai đứa zội kéo nhau zề lớp, nó không quên dặn thêm với ánh mắt đe dọa:
_Chuyện tui kể zới anh, tuyệt đối không được để Thường Khánh biết đó. Nếu không, anh chết zới tui!
_Biết rồi!- Mạnh Khoa cười.
_Hứa đi!- Nó nằng nặc
_Uh, hứa!- Mạnh Khoa đành chiều ý nó.
_Mạnh Khoa! –Nó cất tiếng.
Anh chàng quay lại:
_Đến rồi à?
_Có chuyện gì hả?- Nó cố cười.
Mạnh Khoa đáp:
_Tui phải hỏi cô câu đó mới đúng! Cô làm sao vậy ?Cả ngày này tui thấy cô khác khác.
_Đâu có sao...-Nó gượng gạo.
Mạnh Khoa nhìn thẳng vào mắt nó:
_Đừng nói dối.....Đến Thường Khánh cũng chẳng hiểu cô bằng tui nữa là...Có gì thì nói đi, tui luôn sẵn sàng lắn nghe cô mà...
Tự nhiên khi nhìn vào ánh mắt chân thành của Mạnh Khoa, bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn rối bời từ hôm qua đến giờ bỗng chực trào ra hết. Đúng là nó chẳng thể giấu Mạnh Khoa cái gì.....
_Tui....ba tui và...-Gịong nó lạc dần- Ba tui và mẹ anh Shin...đã quyết định làm lễ đính hôn cho hai đứa rồi.
Mạnh Khoa sững sờ:
_Cái gì?
Không kìm nỗi mình dc nữa, nó òa khóc.
_Anh Shin có đồng ý không?- Mạnh Khoa hỏi
_Anh ấy…-Nó trả lời trong tiếng nấc- Anh ấy cũng bất ngờ giống tui…vẫn….chưa nói gì về chuyện này…
Mạnh Khoa đặt tay lên trán, thở hắt ra.
_Sao lại có chuyện này được chứ?
Nước mắt nó vẫn tuôn như suối. Từ ngày nó và Thường Khánh công khai “iêu” nhau, nó đã linh cảm rằng chuyện tình của hai đứa sẽ gặp rất nhiều chông gai….Tuy zậy, nó vẫn luôn vững tin, rằng sức mạnh của true love sẽ dẫn dắt hai đứa thoát khỏi những bế tắc đó….Nhưng, không ngờ lại có quá nhiều rắc rối nảy sinh…Hy Vân, rồi Lâm Danh, bây giờ lại đến má của Shin và ba nó, chưa kể cả ba Thường Khánh cũng không cho phép….Càng nghĩ nó càng khóc dữ dội hơn.
Mạnh Khoa bắt đầu lúng túng. Không biết nên làm gì, anh chàng bèn …ôm đầu nó, để nó gục lên vai mình, dỗ dành:
_Thôi không sao đâu! Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Tui không tin rằng một nha đầu bướng bỉnh như cô và một tên tiểu tử lì lợm như hắn, lại hok thể thoát khỏi zụ này….Vả lại, anh Shin cũng là người tốt, anh ấy chắc chắn hok đồng ý sự sắp đặt đó.
Nó vẫn nức nở không dứt. Mạnh Khoa tiếp tục ỉ ôi
_Làm ơn đi….Đừng khóc nữa. Đây là cái áo đẹp nhất tui có đó, cô mà làm bẩn nó thì…cô phải đền cho tui 20 cây kem đấy nhá
Nó bật cười trong làn nước mắt, đấm vào ngực Mạnh Khoa:
_Lớn già đầu còn đòi ăn kem!
Mạnh Khoa thở phào:
_Chịu cười rồi đấy à….Kem đâu chỉ dành cho con nít, sao tui hok ăn được! Mà nè, cô còn cái tật ngủ sau khi khóc không đó…
_Dạo này cố kiềm chế bớt rùi…-Nó nhe răng.
_Zậy thì được!
_À mà….Zụ tui kêu anh đi khám…Đến đâu rồi?- Nó quệt nước mắt.
_À…- Mạnh Khoa trả lời mà không nhìn thẳng vào nó- Bác sĩ bảo thần kinh hơi bị suy nhược thôi, không sao....
Vốn tính tình hời hợt, nó tin lời Mạnh Khoa ngay:
_Tốt rùi, tui cứ sợ anh bị bệnh gì...
Vừa lúc đó, trống đánh báo giờ ra chơi kết thúc. Hai đứa zội kéo nhau zề lớp, nó không quên dặn thêm với ánh mắt đe dọa:
_Chuyện tui kể zới anh, tuyệt đối không được để Thường Khánh biết đó. Nếu không, anh chết zới tui!
_Biết rồi!- Mạnh Khoa cười.
_Hứa đi!- Nó nằng nặc
_Uh, hứa!- Mạnh Khoa đành chiều ý nó.
/119
|