Trong nhà.
_Mẹ….mẹ đến VN làm gì thế? Chẳng phải mẹ đang bận đóng phim ở Hollywood sao?
_Phim đó hoàn thành trước dự kiến -Bà nhăn mặt, tỏ ý không vui, tiếp- Mà mẹ đến thăm con không được sao, thắc mắc nhiều thế…hay con không thích hả?
Shin ôm cổ bà, phụng phịu như con nít:
_Con đâu có…Mẹ toàn nghĩ xấu cho con.
Bà Lee mỉm cười.
_Thôi, đừng giận, mẹ xin lỗi….Thật ra, lần này đến VN, lí do chính đó là mẹ muốn xem mặt con dâu tương lai….
Shin ngu ngờ tròn mắt:
_Ai cơ ạ….
-------------------------------------------
Lớp học hè tăng cường. Gìơ ra chơi. Nó kéo nhỏ Lam xuống căn-tin. Hai đứa vừa gọi món rùi ngồi xuống bàn, chưa t8m dc cái jie thì bỗng từ đám đông, có một anh chàng tiến lại chỗ hai đứa, chính xác hơn là tiến lại chỗ con Lam.
Anh chàng này không quá đẹp zai như Thường Khánh và Mạnh Khoa nhưng nhìn có vẻ hiền lành, mọt sách, khá kute với cặp mắt kính trước mũi và có chiều cao hơi bị khủng….cỡ 1m88-90 jie đó.
_Bạn…bạn là Kiều Lam 11T4 ….phải không?- Anh chàng ấp úng, mặt hơi đo đỏ khi nhìn nhỏ Lam, hỏi.
_Uhm…tui là Lam.Có jie không?- Con nhỏ nhoẻn cười.
_Mình…..mình là…Vĩnh Trường…11T2…Mình có thể làm quen với bạn được không?
Ố ồ…nó vừa nghe đến đây là bik anh chàng sắp tỏ tình với con bạn 3 kiếp của mình [nó là kẻ dày dạn kinh nghiệm mà ^^]. Ở lại đây chứng kiến không tiện, mắc công lại làm cho Vĩnh Trường mất tự nhiên, nên nó kiếm cớ lỉnh đi. Nó khều nhỏ Lam:
_Bồ ở lại nhaz, mình khát quá, đi mua nước đây!- Nói rùi nó bấm nút biến ngay lập tức, mắc công con Lam túm nó lại nữa….
_Ê…- Con Lam vội chụp tay nó nhưng hụt…Nó đã lũi vào dòng người đông nghịt, hok thấy tăm hơi đâu nữa.
Tại một bàn ăn dãy bên kia.
_Thuỳ Anh!!!!!!
Đang cầm ly nước cam và tô bún lượn qua lượn lại kiếm bàn trống để ngồi ăn thì có ai réo nó. Nó quay lại. Ra là Mạnh Khoa, anh chàng đang đưa tay vẫy vẫy nó. Nó hí hửng chạy lại, tưởng phải ngồi ăn một mình thì chán chết.
_Kiều Lam đâu mà cô để cô bơ vơ lạc lõng thế này? –Mạnh Khoa hỏi trêu.
_Đang được tỏ tình nên bỏ bạn bỏ bè rùi –Nó đáp, rồi ngồi xuống, cười, tiếp- Gĩơn đấy, tại có người đang tỏ tình với nó, ở lại thì zu ziên lắm nên tui lỉnh đi.
_À…-Mạnh Khoa bật cười- Quên nữa, sắp đến SN cô thì phải?
Nó trợn ngược:
_Sao anh biết?
_Bí mật!- Anh chàng đáp gọn.
Nó bĩu mội:
_Không nói thì thôi, chả cần- Rùi nó cầm ly nước cam lên uống
Mạnh Khoa vẫn để nguyên nụ cười trên môi:
_Thích jie tôi tặng?
_Tặng quà SN mà lại hỏi….Thế thì còn jie thú vị…Chẳng có 1 chút thành ý! - Nó vặn vẹo.
_Tại tôi sợ tặng phải đồ cô không thích- Anh chàng tỏ ra lung túng, nhìn tếu kinh.
Nó phá lên cười:
_Thuj bỏ đi! Tui chỉ giỡn thôi mà! Cái jie tui cũng thích hết, miễn là anh có lòng là dc rùi…Tui chả quan trọng chiện quà cáp đâu.
Mạnh Khoa nhẹ nhõm hẳn.
_Thế mà tui cứ tưởng….
_Hehehe….Anh dễ dụ thật! Đúng là người cả tin!
Mạnh Khoa lừ mắt nhìn nó, rùi tiếp:
_À mà này, cô có biết chuyện…
Anh chàng chưa nó hết câu thì trời đất trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại, Mạnh Khoa cảm thấy chóng mặt dữ dội. Anh chàng nhăn mặt, đau đau như búa bổ. Hình ảnh của nó trước mắt Mạnh Khoa mờ dần mờ dần. Anh chàng ôm đầu nghiêng qua một bên.
Ly nước cam trên tay nó rơi xuống. Nó hốt hoảng:
_Anh có sao không?- rồi nó đứng bật dậy chạy lại qua bên chỗ anh chàng ngồi.
Mạnh Khoa im lặng. Anh chàng đau lắm, trả lời không được.
Nó đã hoảng giờ còn hoảng hơn:
_Nhanh lên, đứng dậy đi, tôi đưa anh lên y tế!- Vừa nói nó vừa dìu Mạnh Khoa đứng dậy. Anh chàng đưa tay ra ngăn:
_Không…không sao- Tiếng Mạnh Khoa thở gấp gáp, nhưng anh chàng đã càm thấy đỡ hơn lúc nãy rùi.
_Còn nói là không sao…Mặt anh trắng bệch rồi kìa…..-Nó tiếp tục xốc anh chàng dậy.
_Không sao thật mà…-Mạnh Khoa nói, gắng nở nụ cười để trấn an nó- Tui đỡ nhiều rồi, chỉ là cơn chóng mặt nhỏ thôi mà….
Nó kéo ghế ngồi bên cạnh anh chàng, không nói jie, chỉ đưa mắt lo lắng quan sát. Cơn chóng mặt của Mạnh Khoa dần tan biến, để lại trong người anh chàng một cảm giác khó chịu kì quặc. Thấy vẻ mặt Mạnh Khoa đã hồng hào trở lại, nó lên tiếng:
_Thật là anh không sao đó chứ? Tui chưa bao h thấy anh bị thế này cả!
_Cô đúng là khéo lo…dạo này chắc học bài nhiều nên đâm ra thế- Anh chàng đáp
_Tui không tin- Nó bướng bỉnh- Ai mà chẳng biết, anh học giỏi bẩm sinh, bài vở liếc qua thôi đã thuộc làu làu….Làm jie có chuyện đau đầu vì học nhiều chứ!
Mạnh Khoa im lặng, không nói jie. Nó tiếp:
_Hai tiết cuối anh về nghỉ đi, tui nói Anh Quân [lớp trưởng] giùm cho….
_Không cần đâu…
Nó ngắt lời, quắc mắc nhìn anh chàng:
_Cái jie mà không cần…Lỡ có sao thì mệt nữa!
Mạnh Khoa đành phì cười, pó tay trước sự cố chấp cứng đầu của “princess bé bỏng”,dù sao cũng chỉ vì người ta lo lắng cho anh chàng thuj mà…Thấy Mạnh Khoa không có dấu hiệu phản kháng, nó mới mỉm cười:
_Về nhà nhớ đi khám đó!
_Mẹ….mẹ đến VN làm gì thế? Chẳng phải mẹ đang bận đóng phim ở Hollywood sao?
_Phim đó hoàn thành trước dự kiến -Bà nhăn mặt, tỏ ý không vui, tiếp- Mà mẹ đến thăm con không được sao, thắc mắc nhiều thế…hay con không thích hả?
Shin ôm cổ bà, phụng phịu như con nít:
_Con đâu có…Mẹ toàn nghĩ xấu cho con.
Bà Lee mỉm cười.
_Thôi, đừng giận, mẹ xin lỗi….Thật ra, lần này đến VN, lí do chính đó là mẹ muốn xem mặt con dâu tương lai….
Shin ngu ngờ tròn mắt:
_Ai cơ ạ….
-------------------------------------------
Lớp học hè tăng cường. Gìơ ra chơi. Nó kéo nhỏ Lam xuống căn-tin. Hai đứa vừa gọi món rùi ngồi xuống bàn, chưa t8m dc cái jie thì bỗng từ đám đông, có một anh chàng tiến lại chỗ hai đứa, chính xác hơn là tiến lại chỗ con Lam.
Anh chàng này không quá đẹp zai như Thường Khánh và Mạnh Khoa nhưng nhìn có vẻ hiền lành, mọt sách, khá kute với cặp mắt kính trước mũi và có chiều cao hơi bị khủng….cỡ 1m88-90 jie đó.
_Bạn…bạn là Kiều Lam 11T4 ….phải không?- Anh chàng ấp úng, mặt hơi đo đỏ khi nhìn nhỏ Lam, hỏi.
_Uhm…tui là Lam.Có jie không?- Con nhỏ nhoẻn cười.
_Mình…..mình là…Vĩnh Trường…11T2…Mình có thể làm quen với bạn được không?
Ố ồ…nó vừa nghe đến đây là bik anh chàng sắp tỏ tình với con bạn 3 kiếp của mình [nó là kẻ dày dạn kinh nghiệm mà ^^]. Ở lại đây chứng kiến không tiện, mắc công lại làm cho Vĩnh Trường mất tự nhiên, nên nó kiếm cớ lỉnh đi. Nó khều nhỏ Lam:
_Bồ ở lại nhaz, mình khát quá, đi mua nước đây!- Nói rùi nó bấm nút biến ngay lập tức, mắc công con Lam túm nó lại nữa….
_Ê…- Con Lam vội chụp tay nó nhưng hụt…Nó đã lũi vào dòng người đông nghịt, hok thấy tăm hơi đâu nữa.
Tại một bàn ăn dãy bên kia.
_Thuỳ Anh!!!!!!
Đang cầm ly nước cam và tô bún lượn qua lượn lại kiếm bàn trống để ngồi ăn thì có ai réo nó. Nó quay lại. Ra là Mạnh Khoa, anh chàng đang đưa tay vẫy vẫy nó. Nó hí hửng chạy lại, tưởng phải ngồi ăn một mình thì chán chết.
_Kiều Lam đâu mà cô để cô bơ vơ lạc lõng thế này? –Mạnh Khoa hỏi trêu.
_Đang được tỏ tình nên bỏ bạn bỏ bè rùi –Nó đáp, rồi ngồi xuống, cười, tiếp- Gĩơn đấy, tại có người đang tỏ tình với nó, ở lại thì zu ziên lắm nên tui lỉnh đi.
_À…-Mạnh Khoa bật cười- Quên nữa, sắp đến SN cô thì phải?
Nó trợn ngược:
_Sao anh biết?
_Bí mật!- Anh chàng đáp gọn.
Nó bĩu mội:
_Không nói thì thôi, chả cần- Rùi nó cầm ly nước cam lên uống
Mạnh Khoa vẫn để nguyên nụ cười trên môi:
_Thích jie tôi tặng?
_Tặng quà SN mà lại hỏi….Thế thì còn jie thú vị…Chẳng có 1 chút thành ý! - Nó vặn vẹo.
_Tại tôi sợ tặng phải đồ cô không thích- Anh chàng tỏ ra lung túng, nhìn tếu kinh.
Nó phá lên cười:
_Thuj bỏ đi! Tui chỉ giỡn thôi mà! Cái jie tui cũng thích hết, miễn là anh có lòng là dc rùi…Tui chả quan trọng chiện quà cáp đâu.
Mạnh Khoa nhẹ nhõm hẳn.
_Thế mà tui cứ tưởng….
_Hehehe….Anh dễ dụ thật! Đúng là người cả tin!
Mạnh Khoa lừ mắt nhìn nó, rùi tiếp:
_À mà này, cô có biết chuyện…
Anh chàng chưa nó hết câu thì trời đất trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại, Mạnh Khoa cảm thấy chóng mặt dữ dội. Anh chàng nhăn mặt, đau đau như búa bổ. Hình ảnh của nó trước mắt Mạnh Khoa mờ dần mờ dần. Anh chàng ôm đầu nghiêng qua một bên.
Ly nước cam trên tay nó rơi xuống. Nó hốt hoảng:
_Anh có sao không?- rồi nó đứng bật dậy chạy lại qua bên chỗ anh chàng ngồi.
Mạnh Khoa im lặng. Anh chàng đau lắm, trả lời không được.
Nó đã hoảng giờ còn hoảng hơn:
_Nhanh lên, đứng dậy đi, tôi đưa anh lên y tế!- Vừa nói nó vừa dìu Mạnh Khoa đứng dậy. Anh chàng đưa tay ra ngăn:
_Không…không sao- Tiếng Mạnh Khoa thở gấp gáp, nhưng anh chàng đã càm thấy đỡ hơn lúc nãy rùi.
_Còn nói là không sao…Mặt anh trắng bệch rồi kìa…..-Nó tiếp tục xốc anh chàng dậy.
_Không sao thật mà…-Mạnh Khoa nói, gắng nở nụ cười để trấn an nó- Tui đỡ nhiều rồi, chỉ là cơn chóng mặt nhỏ thôi mà….
Nó kéo ghế ngồi bên cạnh anh chàng, không nói jie, chỉ đưa mắt lo lắng quan sát. Cơn chóng mặt của Mạnh Khoa dần tan biến, để lại trong người anh chàng một cảm giác khó chịu kì quặc. Thấy vẻ mặt Mạnh Khoa đã hồng hào trở lại, nó lên tiếng:
_Thật là anh không sao đó chứ? Tui chưa bao h thấy anh bị thế này cả!
_Cô đúng là khéo lo…dạo này chắc học bài nhiều nên đâm ra thế- Anh chàng đáp
_Tui không tin- Nó bướng bỉnh- Ai mà chẳng biết, anh học giỏi bẩm sinh, bài vở liếc qua thôi đã thuộc làu làu….Làm jie có chuyện đau đầu vì học nhiều chứ!
Mạnh Khoa im lặng, không nói jie. Nó tiếp:
_Hai tiết cuối anh về nghỉ đi, tui nói Anh Quân [lớp trưởng] giùm cho….
_Không cần đâu…
Nó ngắt lời, quắc mắc nhìn anh chàng:
_Cái jie mà không cần…Lỡ có sao thì mệt nữa!
Mạnh Khoa đành phì cười, pó tay trước sự cố chấp cứng đầu của “princess bé bỏng”,dù sao cũng chỉ vì người ta lo lắng cho anh chàng thuj mà…Thấy Mạnh Khoa không có dấu hiệu phản kháng, nó mới mỉm cười:
_Về nhà nhớ đi khám đó!
/119
|