Trên xe hơi....
_Dì ak? Sao dì lại hok nói trước zới con người đó là Thùy Anh? Sao dì lại giấu con?- Giọng
Shin cất lên pa chút phẫn nộ cấp độ nhẹ.
_Dì không giấu, tại con có hỏi đâu!- người đàn pà trả lời
_Nhưng dì nói đó là một tiểu thư dịu dàng, đoan trang và tất cả mọi điều không giống cô
ấy!
_Cháu ăn nói lạ nhỉ? Người như thế không dịu dàng, đoan trang là gì! Dì mệt lắm rồi, có gì
cháu cứ gọi điện cho mẹ cháu, mẹ cháu nhờ dì đấy, để dì nghỉ ngơi một chút!
Nói rồi người đàn pà way sang bên kia. Shin thò tay vỗ vỗ lên đầu, thở dài "Dịu dàng, đoan
trang ư, hik, thế là cái câu "Trông mặt mà bắt hình dong" của người VN sắp bị lật đổ rồi..."
* * *
Biệt thự nhà Hy Vân....Lâm Danh đứng dưa vào thành cửa sổ, nhìn ra ngoài trời. Hy Vân
đang đứng đối diện Tuyết Phương, ánh mắt bừng bừng lửa. Tuyết Phương đứng khép nép,
như một chú chim nhỏ bé lạc mất mẹ.
_Gì? Thất bại rồi ak?- Tiếng Hy Vân hét toáng lên như tát nước vào mặt Tuyết Phương
Cô bạn cúi đầu, không nói gì một hồi rồi mới cất tiếng:
_Đúng zậy, nhưng tôi không khai người thuê tôi là bạn, tôi bị hạ hạnh kiểm rồi, bạn còn
muốn gì nữa, tôi không hoàn thành nhiệm vụ nên không nhận số tiền còn lại, tôi về đây!
Tuyết Phương định way đi thì Hy Vân nắm khuỷu tay cô bạn kéo lại.
_Cô tưởng zậy là xong ak?- Gằn giọng
Đau. Tuyết Phương giằng tay ra.
_Chứ bạn còn muốn gì nữa? Bạn không những ích kỉ mà còn độc ác. Vì Thường Khánh mà
bạn không từ thủ đoạn, bạn là một con người mưu mô, tôi thấy sợ bạn thật sứ- "Bản năng
sinh tồn" nổi dậy.
Ai mà chẳng thế, con jun xéo lắm cũng wằn mà, khi bị ép đến đường cùng thì phải phản
công chứ sao. Và đòn phản công này Hy Vân không ngờ tới: một ngưòi hiền lành, yếu đuối
như Tuyết Phương lại thẳng thừng wát lên trước mặt cô ả.
_Cô........- Hy Vân đang nóng giờ lại còn nóng hơn. Không suy nghĩ đắn đo, Hy Vân giơ cao
tay định "giáng" vào mặt cô bạn tội nghiệp. Lâm Danh nãy giờ không nói gì, như là không
có mặt ở đây, vội chạy ra nắm lấy cổ tay Hy Vân, thét:
_Thôi đi!
Tuyết Phương đi ra khỏi phòng, Lâm Danh mới buông tay Hy Vân ra, công nhận anh chàng
mạnh thiệt, bằng chứng là cái cổ tay đỏ lét kia của Hy Vân.
_Sao anh cản tôi?- Wát ầm lên
_Chứ sao cô lại tát cô ấy?- Lật ngược ván cờ
_Vì tôi tức!
_Tức thì cứ đập phá đồ đạc cho đã đi, việc gì phải đánh người ta!
_Anh không thấy nó sỉ nhục tôi sao?
_Thì đã sao? Cô ấy chỉ nói sự thât thôi!
_Anh....- Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Danh điềm tĩnh, Hy Vân thì rực lửa
Không khí chùn xuống....Cục lửa trong người Hy Vân tắt lịm rồi nguội đi.
Hy Vân ngồi thụp xuống ghế, không nhìn Lâm Danh, nói:
_Anh về đi! Lát nữa ba mẹ Thường Khánh đến đây! Họ thấy anh ở đây thì sẽ hiểu lầm,
không tốt đâu....
Nửa tiếng sau (tất nhiên là sau khi Lâm Danh ra về), cổng nhà Hy Vân vang lên tiếng
chuông, pà wản gia chạy ra mở cửa. Hy Vân từ trong nhà chạy ra
_Cháu chào hai bác! -Cô ả làm bộ niềm nở.
Sau khi đã an tọa trên salon, ông Duy lên tiếng:
_Chắc con biết hôm nay hai bác đến đây để làm gì...
_Zạ....
_Hai bác nghe người báo lại là Thường Khánh có bạn gái rồi, nên chắc chuyện đính hôn
giữa con và nó sẽ gặp trục trặc, bác không muốn và con cũng không muốn.
Hy Vân thấp thỏm lo lắng, sợ ông Duy biết chuyện mấy tháng nay cô ả đã "khủng bố"
Thường Khánh ra sao thì khó mà chối. Nhưng may cho Hy Vân là ông Duy chẳng biết gì cả,
mà cũng hok nhận ra thái độ khác thường của cô ả, vẫn thao thao bất tuyệt:
_Bác biết tính của Thường Khánh, nó rất cố chấp, chẳng chịu nghe lời ai cả! Để lâu sẽ có
hại cho con...Nên hè này, con và nó sẽ đính hôn thay vì sau khi tốt nghiệp! Bác biết chuyện
này không hợp với lứa tuôi học sinh như các con nhưng đó là cách hữu hiệu nhất nếu con
muốn giữ Thường Khánh.......Con thấy sao?
Hy Vân mừng như bắt được vàng, gật đầu ngay:
_Bác tính sao cũng được ạ!
Ông Duy cười vui vẻ:
_Hỏi lại ý kiến của ba con rồi nói với bác nhé! Lát nữa bác có cuộc họp, bác về đây!
Hy Vân tiễn ông Duy, pà Yến ra đến cổng, đợi chiếc Mercedes phóng đi mới way vào nhà,
lòng khấp khởi mừng thầm "Cá đã lọt lưới rồi! Thường Khánh ơi, để xem anh đối phó với
pa mẹ mình và em như thế nào đây?"-------------------------------------------------
Cái đồng hồ páo thức đầu giường reo inh ỏi. Nó ngủ trưa, nhưng cũng để đồng hồ báo
thức cho chắc, chiều nay lại phải ra Violet phụ việc mà...Cũng đỡ, bj h còn có thời gian ngủ
trưa, chứ lúc mới vào học, sáng học, chiều lại phải phụ đạo môn Toán trong trường, rồi ù
về nhà đi học thêm. Xoay vòng vòng đến chóng mặt.
Chợt cái iPhone đang cầm trong tay vang lên, là số máy Mạnh Khoa.
_Alo^! Lại có chuyện gì nữa đêy?
- Nhưng giọng và câu nói kiểu này chắc chắn hok phải
của anh chàng.
_Zạ..Phải....
nạn>
Vừa nghe đến đó, trời đất "bỗng dưng muốn sập" trước mặt nó.
_Zạ em đến ngay!
Nói rồi nó cắt máy, vội vàng thay đồ rồi chạy ra cổng bắt taxi đi, hok kịp nói một tiếng với
ông anh. Trong lòng ngổn ngang lo lắng, lo đến phát khóc là đằng khác!
_Dì ak? Sao dì lại hok nói trước zới con người đó là Thùy Anh? Sao dì lại giấu con?- Giọng
Shin cất lên pa chút phẫn nộ cấp độ nhẹ.
_Dì không giấu, tại con có hỏi đâu!- người đàn pà trả lời
_Nhưng dì nói đó là một tiểu thư dịu dàng, đoan trang và tất cả mọi điều không giống cô
ấy!
_Cháu ăn nói lạ nhỉ? Người như thế không dịu dàng, đoan trang là gì! Dì mệt lắm rồi, có gì
cháu cứ gọi điện cho mẹ cháu, mẹ cháu nhờ dì đấy, để dì nghỉ ngơi một chút!
Nói rồi người đàn pà way sang bên kia. Shin thò tay vỗ vỗ lên đầu, thở dài "Dịu dàng, đoan
trang ư, hik, thế là cái câu "Trông mặt mà bắt hình dong" của người VN sắp bị lật đổ rồi..."
* * *
Biệt thự nhà Hy Vân....Lâm Danh đứng dưa vào thành cửa sổ, nhìn ra ngoài trời. Hy Vân
đang đứng đối diện Tuyết Phương, ánh mắt bừng bừng lửa. Tuyết Phương đứng khép nép,
như một chú chim nhỏ bé lạc mất mẹ.
_Gì? Thất bại rồi ak?- Tiếng Hy Vân hét toáng lên như tát nước vào mặt Tuyết Phương
Cô bạn cúi đầu, không nói gì một hồi rồi mới cất tiếng:
_Đúng zậy, nhưng tôi không khai người thuê tôi là bạn, tôi bị hạ hạnh kiểm rồi, bạn còn
muốn gì nữa, tôi không hoàn thành nhiệm vụ nên không nhận số tiền còn lại, tôi về đây!
Tuyết Phương định way đi thì Hy Vân nắm khuỷu tay cô bạn kéo lại.
_Cô tưởng zậy là xong ak?- Gằn giọng
Đau. Tuyết Phương giằng tay ra.
_Chứ bạn còn muốn gì nữa? Bạn không những ích kỉ mà còn độc ác. Vì Thường Khánh mà
bạn không từ thủ đoạn, bạn là một con người mưu mô, tôi thấy sợ bạn thật sứ- "Bản năng
sinh tồn" nổi dậy.
Ai mà chẳng thế, con jun xéo lắm cũng wằn mà, khi bị ép đến đường cùng thì phải phản
công chứ sao. Và đòn phản công này Hy Vân không ngờ tới: một ngưòi hiền lành, yếu đuối
như Tuyết Phương lại thẳng thừng wát lên trước mặt cô ả.
_Cô........- Hy Vân đang nóng giờ lại còn nóng hơn. Không suy nghĩ đắn đo, Hy Vân giơ cao
tay định "giáng" vào mặt cô bạn tội nghiệp. Lâm Danh nãy giờ không nói gì, như là không
có mặt ở đây, vội chạy ra nắm lấy cổ tay Hy Vân, thét:
_Thôi đi!
Tuyết Phương đi ra khỏi phòng, Lâm Danh mới buông tay Hy Vân ra, công nhận anh chàng
mạnh thiệt, bằng chứng là cái cổ tay đỏ lét kia của Hy Vân.
_Sao anh cản tôi?- Wát ầm lên
_Chứ sao cô lại tát cô ấy?- Lật ngược ván cờ
_Vì tôi tức!
_Tức thì cứ đập phá đồ đạc cho đã đi, việc gì phải đánh người ta!
_Anh không thấy nó sỉ nhục tôi sao?
_Thì đã sao? Cô ấy chỉ nói sự thât thôi!
_Anh....- Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Danh điềm tĩnh, Hy Vân thì rực lửa
Không khí chùn xuống....Cục lửa trong người Hy Vân tắt lịm rồi nguội đi.
Hy Vân ngồi thụp xuống ghế, không nhìn Lâm Danh, nói:
_Anh về đi! Lát nữa ba mẹ Thường Khánh đến đây! Họ thấy anh ở đây thì sẽ hiểu lầm,
không tốt đâu....
Nửa tiếng sau (tất nhiên là sau khi Lâm Danh ra về), cổng nhà Hy Vân vang lên tiếng
chuông, pà wản gia chạy ra mở cửa. Hy Vân từ trong nhà chạy ra
_Cháu chào hai bác! -Cô ả làm bộ niềm nở.
Sau khi đã an tọa trên salon, ông Duy lên tiếng:
_Chắc con biết hôm nay hai bác đến đây để làm gì...
_Zạ....
_Hai bác nghe người báo lại là Thường Khánh có bạn gái rồi, nên chắc chuyện đính hôn
giữa con và nó sẽ gặp trục trặc, bác không muốn và con cũng không muốn.
Hy Vân thấp thỏm lo lắng, sợ ông Duy biết chuyện mấy tháng nay cô ả đã "khủng bố"
Thường Khánh ra sao thì khó mà chối. Nhưng may cho Hy Vân là ông Duy chẳng biết gì cả,
mà cũng hok nhận ra thái độ khác thường của cô ả, vẫn thao thao bất tuyệt:
_Bác biết tính của Thường Khánh, nó rất cố chấp, chẳng chịu nghe lời ai cả! Để lâu sẽ có
hại cho con...Nên hè này, con và nó sẽ đính hôn thay vì sau khi tốt nghiệp! Bác biết chuyện
này không hợp với lứa tuôi học sinh như các con nhưng đó là cách hữu hiệu nhất nếu con
muốn giữ Thường Khánh.......Con thấy sao?
Hy Vân mừng như bắt được vàng, gật đầu ngay:
_Bác tính sao cũng được ạ!
Ông Duy cười vui vẻ:
_Hỏi lại ý kiến của ba con rồi nói với bác nhé! Lát nữa bác có cuộc họp, bác về đây!
Hy Vân tiễn ông Duy, pà Yến ra đến cổng, đợi chiếc Mercedes phóng đi mới way vào nhà,
lòng khấp khởi mừng thầm "Cá đã lọt lưới rồi! Thường Khánh ơi, để xem anh đối phó với
pa mẹ mình và em như thế nào đây?"-------------------------------------------------
Cái đồng hồ páo thức đầu giường reo inh ỏi. Nó ngủ trưa, nhưng cũng để đồng hồ báo
thức cho chắc, chiều nay lại phải ra Violet phụ việc mà...Cũng đỡ, bj h còn có thời gian ngủ
trưa, chứ lúc mới vào học, sáng học, chiều lại phải phụ đạo môn Toán trong trường, rồi ù
về nhà đi học thêm. Xoay vòng vòng đến chóng mặt.
Chợt cái iPhone đang cầm trong tay vang lên, là số máy Mạnh Khoa.
_Alo^! Lại có chuyện gì nữa đêy?
- Nhưng giọng và câu nói kiểu này chắc chắn hok phải
của anh chàng.
_Zạ..Phải....
nạn>
Vừa nghe đến đó, trời đất "bỗng dưng muốn sập" trước mặt nó.
_Zạ em đến ngay!
Nói rồi nó cắt máy, vội vàng thay đồ rồi chạy ra cổng bắt taxi đi, hok kịp nói một tiếng với
ông anh. Trong lòng ngổn ngang lo lắng, lo đến phát khóc là đằng khác!
/119
|