Nó mỉm cười ,cất giọng íu ớt:
_Cảm ơn nha............. Mạnh Khoa khẽ gật đầu , cười. Nó xoay người về phía khác, thầm
nghĩ :" Tên ngốc xít đó phũ phàng wá, "o-sin" như thế này mà cón không chịu đến
thăm.....". Nó nhắm mắt lại "Đồ đáng ghét!". Chưa kịp chợp mắt thì cô Hiền- BS của
trường bước vào, nói với nó:
_Em bị suy nhược thần kinh và thiếu máu, về nhà nhớ bồi bổ đó, còn bây giờ gác chuyện
học wa một bên, nằm đây nghỉ ngơi!
_dzạ!-Nó lễ phép gật đầu. Cô Hiền way wa Mạnh Khoa:
_Còn em về lớp được rồi! bạn Thùy Anh ở đây đã có cô lo.
Mạnh Khoa nói với nó:
_Ở đây nhé, tui zề lớp đây.-Rồi anh chàng cúi chào cô Hiền và mở cửa, nhưng không đi về
lớp mà rẽ xuống canteen trường.
---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống ----------
Sau đó, hai người đi ăn trong một nhà hàng sang trọng chỉ dành cho giới thượng lưu. Suốt buổi, Khoa chỉ tòan gọi những món trong "thực đơn dành cho người bịnh" để nó ăn, hai
đứa nói chuyện vui vẻ, duy chỉ có một câu nói của hắn làm nhỏ khó hiểu:
_Two hearts of two princes for only one princess...(Hai trái tim của hai chàng hoàng tử chỉ
dành cho một công chúa). Nó hỏi lại:
_Sao cơ?
Khoa mỉm cười, xoay ly vang trong tay:
_Ngốc như cô không hiểu là phải!
Nhà riêng của Hy Vân.
_Nghe nói con nhỏ Thùy Anh bị bệnh, nghỉ ở nhà nên chiều nay không đi ăn với anh được
đâu nhỉ- Hy vân kéo rèm cửa ra, anh nắng ngập tràn căn phòng.
_Chắc thế, nhưng cô lo gì, chúng ta còn hằng hà cơ hội mà!- Lâm Danh dựa lưng vào sofa.
Hy Vân ngồi xuống, đối diện với Lâm Danh:
_Đừng chủ wan! Đợi chừng nào nó hết bệnh chúng ta sẽ tính nó sau, con nhỏ đo, búng tay
kái là xong mà, con gái như nó, đứa nào wa khỏi mấy mánh của tôi, còn bây giờ tôi phải lo
phía Thường Khánh nữa_____
_Đừng nói như thế về Thùy Anh của tôi- Lâm Danh cắt ngang.
Hy Vân bỗng ngửa mặt lên trời cười ha hả rồi nói:
_Dẹp anh đi, chẳng phải bây giờ chúng ta đang ngồi trên một con thuyền sao- Cô ả dừng
lại một lát rồi tiếp- Và tôi là người lái con thuyền đó!
Danh ghìm cơn giận vào lòng, anh chàng thích nó nên làm sao mà hok tức cho đc khi Hy
Vân nói về nó với cái giọng đó, nhưng biết sao được, vì tương lai, Lâm Danh đành nhún
nhường Hy Vân vậy.
_Nếu xong chuyện rồi thì chúng ta tiếp tục đi vào vấn đề chính....Anh wa đây- Hy Vân
ngoắc ngoắc Danh wa rồi ghé sát vào tai anh chàng- Chúng ta
sẽ.................................nhớ đấy.......-Rồi cô ả ngước nhìn đồng hồ- tôi có cuyện bận, anh
về đi nhá, không tiễn.
Lâm Danh lầm lũi bước ra từ biệt thự riêng của Hy Vân, bước đi trên con đường vắng ngắt,
có những lúc (như lúc này đây) anh tự hỏi "Tại sao mình phải làm như thế?" Tại sao? Bởi vì Lâm Danh là người đi theo chủ nghĩa chiếm đoạt, việc đó biến anh thành con người của
ngày hôm nay.
-----------------------------------------
Thường Khánh vào lớp, thấy buồn buồn khi kế bên mình trống một chỗ, trái tim cũng vậy,
trống một chỗ.....Cả ngày hôm đó Thường Khánh cứ thấy thiếu thiếu, cảm giác chưa từng
có từ trước tới giờ, kể cả khi cậu còn là một cậu nhóc lớp 7 ra sân bay tiễn pa mẹ đi Mỹ,
những năm tháng sau đó, không pa mẹ bên cạnh, cậu dần trở nên con người lạnh
lùng,nhưng cảm giác trống vắng chưa bao giờ có cơ hội trỗi zậy trong cậu, vậy thì tại sao
hôm nay.......
_Thường Khánh nè! -Con Lam khều hắn- Lát nữa chúng ta tới nhà thăm Thùy anh nhé!
Cậu thấy sao?
Thường Khánh im lặng một hồi lâu rồi nói:
_Tôi bận! Không đi được
Lam nhún vai:
_Vậy thôi zậy!
Thật ra, Thường Khánh chẳng bận gì cả, anh cũng chẳng có lý do gì để từ chối tới nhà
Thùy Anh nhưng mà....Thường Khánh không những cứng đầu mà con cứng...tim nữa.
Ra chơi.........Mạnh Khoa đi lại bàn của Thường Khánh, lên tiếng:
_Nếu không đi thăm cô ấy cũng được nhưng có cần tớ chuyển lời gì với cô ấykhông?
_.....-Thường Khánh vẫn cúi gằm mặt xuống bàn, làm bộ không nghe tiếng Mạnh Khoa. Bất
ngờ, Mạnh Khoa vung chân đá vào chân Thường Khánh một cú muốn gãy xương, miệng
hét:
_Cảm ơn nha............. Mạnh Khoa khẽ gật đầu , cười. Nó xoay người về phía khác, thầm
nghĩ :" Tên ngốc xít đó phũ phàng wá, "o-sin" như thế này mà cón không chịu đến
thăm.....". Nó nhắm mắt lại "Đồ đáng ghét!". Chưa kịp chợp mắt thì cô Hiền- BS của
trường bước vào, nói với nó:
_Em bị suy nhược thần kinh và thiếu máu, về nhà nhớ bồi bổ đó, còn bây giờ gác chuyện
học wa một bên, nằm đây nghỉ ngơi!
_dzạ!-Nó lễ phép gật đầu. Cô Hiền way wa Mạnh Khoa:
_Còn em về lớp được rồi! bạn Thùy Anh ở đây đã có cô lo.
Mạnh Khoa nói với nó:
_Ở đây nhé, tui zề lớp đây.-Rồi anh chàng cúi chào cô Hiền và mở cửa, nhưng không đi về
lớp mà rẽ xuống canteen trường.
---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống ----------
Sau đó, hai người đi ăn trong một nhà hàng sang trọng chỉ dành cho giới thượng lưu. Suốt buổi, Khoa chỉ tòan gọi những món trong "thực đơn dành cho người bịnh" để nó ăn, hai
đứa nói chuyện vui vẻ, duy chỉ có một câu nói của hắn làm nhỏ khó hiểu:
_Two hearts of two princes for only one princess...(Hai trái tim của hai chàng hoàng tử chỉ
dành cho một công chúa). Nó hỏi lại:
_Sao cơ?
Khoa mỉm cười, xoay ly vang trong tay:
_Ngốc như cô không hiểu là phải!
Nhà riêng của Hy Vân.
_Nghe nói con nhỏ Thùy Anh bị bệnh, nghỉ ở nhà nên chiều nay không đi ăn với anh được
đâu nhỉ- Hy vân kéo rèm cửa ra, anh nắng ngập tràn căn phòng.
_Chắc thế, nhưng cô lo gì, chúng ta còn hằng hà cơ hội mà!- Lâm Danh dựa lưng vào sofa.
Hy Vân ngồi xuống, đối diện với Lâm Danh:
_Đừng chủ wan! Đợi chừng nào nó hết bệnh chúng ta sẽ tính nó sau, con nhỏ đo, búng tay
kái là xong mà, con gái như nó, đứa nào wa khỏi mấy mánh của tôi, còn bây giờ tôi phải lo
phía Thường Khánh nữa_____
_Đừng nói như thế về Thùy Anh của tôi- Lâm Danh cắt ngang.
Hy Vân bỗng ngửa mặt lên trời cười ha hả rồi nói:
_Dẹp anh đi, chẳng phải bây giờ chúng ta đang ngồi trên một con thuyền sao- Cô ả dừng
lại một lát rồi tiếp- Và tôi là người lái con thuyền đó!
Danh ghìm cơn giận vào lòng, anh chàng thích nó nên làm sao mà hok tức cho đc khi Hy
Vân nói về nó với cái giọng đó, nhưng biết sao được, vì tương lai, Lâm Danh đành nhún
nhường Hy Vân vậy.
_Nếu xong chuyện rồi thì chúng ta tiếp tục đi vào vấn đề chính....Anh wa đây- Hy Vân
ngoắc ngoắc Danh wa rồi ghé sát vào tai anh chàng- Chúng ta
sẽ.................................nhớ đấy.......-Rồi cô ả ngước nhìn đồng hồ- tôi có cuyện bận, anh
về đi nhá, không tiễn.
Lâm Danh lầm lũi bước ra từ biệt thự riêng của Hy Vân, bước đi trên con đường vắng ngắt,
có những lúc (như lúc này đây) anh tự hỏi "Tại sao mình phải làm như thế?" Tại sao? Bởi vì Lâm Danh là người đi theo chủ nghĩa chiếm đoạt, việc đó biến anh thành con người của
ngày hôm nay.
-----------------------------------------
Thường Khánh vào lớp, thấy buồn buồn khi kế bên mình trống một chỗ, trái tim cũng vậy,
trống một chỗ.....Cả ngày hôm đó Thường Khánh cứ thấy thiếu thiếu, cảm giác chưa từng
có từ trước tới giờ, kể cả khi cậu còn là một cậu nhóc lớp 7 ra sân bay tiễn pa mẹ đi Mỹ,
những năm tháng sau đó, không pa mẹ bên cạnh, cậu dần trở nên con người lạnh
lùng,nhưng cảm giác trống vắng chưa bao giờ có cơ hội trỗi zậy trong cậu, vậy thì tại sao
hôm nay.......
_Thường Khánh nè! -Con Lam khều hắn- Lát nữa chúng ta tới nhà thăm Thùy anh nhé!
Cậu thấy sao?
Thường Khánh im lặng một hồi lâu rồi nói:
_Tôi bận! Không đi được
Lam nhún vai:
_Vậy thôi zậy!
Thật ra, Thường Khánh chẳng bận gì cả, anh cũng chẳng có lý do gì để từ chối tới nhà
Thùy Anh nhưng mà....Thường Khánh không những cứng đầu mà con cứng...tim nữa.
Ra chơi.........Mạnh Khoa đi lại bàn của Thường Khánh, lên tiếng:
_Nếu không đi thăm cô ấy cũng được nhưng có cần tớ chuyển lời gì với cô ấykhông?
_.....-Thường Khánh vẫn cúi gằm mặt xuống bàn, làm bộ không nghe tiếng Mạnh Khoa. Bất
ngờ, Mạnh Khoa vung chân đá vào chân Thường Khánh một cú muốn gãy xương, miệng
hét:
/119
|