Một ngày đẹp trời, sau khi kì thi tốt nghiệp kết thúc suôn sẻ với cả đám.
Nhà hàng mẹ nhỏ Lam.
Nhỏ Lam và Mạnh Khoa ngồi đối diện nhau ở một cái bàn trong góc khuất. Mạnh Khoa đang chăm chú đọc từng dòng chữ đen trên mấy tờ giấy. Con Lam thì ngồi lặng lẽ đan hai tay vào nhau, đặt lên miệng, mắt nhìn vào khoảng không vô định. Đọc xong, Mạnh Khoa đẩy xấp giấy lại phía nhỏ Lam. Anh chàng cũng không nói gì một lúc lâu, có vẻ đứa nào cũng quá sững sờ khi biết được sự thật in trên những trang giấy vô tri đó.
_Không ngờ ... Định mệnh kì lạ một cách kì cục.... - Mạnh Khoa lên tiếng sau một hồi lặng thinh.
Nhỏ Lam thở dài, đặt hai tay đang đan vào nhau xuống bàn:
_Tại sao Thường Khánh và Thùy Anh phải chịu hết chuyện này đến chuyện khác ... Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn chứ... Thùy Anh chắc chắn sẽ rất sốc khi biết sự thật này.... Hay là – Trong một phút “yếu lòng”, nhỏ Lam đề nghị bừa – Hay là chúng ta giấu nhẹm sự thật này, đành để bọn họ xa nhau, còn hơn để Thùy Anh bị sốc... Tui sợ con nhỏ không chịu nỗi....
Mạnh Khoa không phản ứng, anh chàng hiểu rằng nhỏ Lam vì sợ con bạn thân của mình không vượt qua nổi cú sốc khủng khiếp này nên mới có ý nghĩ đó. Anh chàng nhẹ nhàng đáp:
_Tôi không lo về Thùy Anh. Cô ấy tuy yếu đuối nhưng cũng rất mạnh mẽ. Và tôi nghĩ cô ấy sẽ rất còn mạnh mẽ gấp bội bình thường khi đón nhận chuyện này ... Vì tình yêu cô ấy dành cho Thường Khánh là thứ powerful nhất ... Tôi chỉ lo phần Thường Khánh thôi ... Cậu ta sĩ diện một cách ngu ngốc!
_Uhm... Ông nói cũng đúng ...
-------------------------------------------
Nhà Thùy Anh. “Cốc cốc” - Tiếng gõ cửa phòng.
Nó đang nằm cuộn mình trong đống chăn ấm áp, bèn ló đầu ra, hỏi:
_Ai đó?
_Anh hai nè nhóc!
Nó uể oải trườn ra khỏi đống chăn, bước xuống, xỏ đôi dép bông vào và lết ra cửa mở cửa cho ông anh hai. Từ ngày thi xong, nó luôn ngủ sớm dậy trễ kiểu này để lấy sức, sức khỏe và cả sức sống ... Nó như một cái thây chết rồi từ ngày breaking up với Thường Khánh. Nhưng ông trời cũng còn thương nó cái zụ học hành. Vì muốn quên đi Thường Khánh mà nó đã vùi đầu vào học, sức khỏe và sức sống giảm sút nhưng sức học tăng lên vù vù. Nhờ thế mà nó hoàn thành kì thi tốt nghiệp xuất sắc ngoài mong đợi ... Thật châm biếm!
_Tao thật không đành lòng nhìn mày như zậy! – Lão Quân bước vào phòng nó. Hai anh em ngồi lên giường nói chuyện.
_Em có làm sao đâu. Anh cứ tưởng tượng! – Nó nói cho qua chuyện.
_Còn không sao? Trông mày cứ như một bà già có chồng mới chết í! – Lão Quân buột miệng.
_Thì cũng gần như vậy còn gì! – Nó thì thầm.
Lão Quân biết mình vừa nhỡ miệng, bèn lái sang chuyện khác.
_Thôi tao vào vấn đề chính nhé! – Ông chàng đằng hắng - Thằng Shin nó nhờ tao mời mày đi chơi với nó.
_Cái lão này... Cứ như là chưa đi chơi với nhau bao giờ ấy! – Nó phì cười.
_Đi chơi ở đây có nghĩa là hẹn hò í thím hai! – Lão Quân cốc đầu nó - Khờ thế không biết! Thế mày có đồng ý đi không thì bảo?
_Em không biết nữa – Nó xoa xoa đầu, đáp – Em không có tâm trạng đi chơi vào lúc này....
Lão Quân nhìn con em một lát rồi nắm lấy tay nó, ủ trong hai tay mình.
_Nghe anh này nhóc!... - Gịong lão hai trầm xuống - Shin là một người tốt … Hắn sẽ yêu em hơn bất cứ ai trên đời này có thể yêu em… Em hiểu ý anh nói không? Hắn đã cố giúp em và thằng bé kia được bên nhau hết lần này đến lần khác… Hắn đã hy sinh cả tình cảm của mình để thấy em được hạnh phúc … Thằng bạn thân ấy của anh đã phải từ bỏ rất nhiều thứ vì em … Nhưng hắn nhận lại được gì chứ? Không gì cả! – Lão dừng lại một lát rồi thở hắt ra, tiếp – Em là em gái anh. Shin là bạn thân anh … Anh chỉ muốn em công bằng với hắn một chút, và với cả bản thân mình nữa, nhóc à!
………
Nó chấp nhận đi chơi với Shin. Shin đến nhà đón nó. Anh chàng có vẻ rạng rỡ hẳn khi nhìn thấy nó, nhưng chỉ phớt qua thôi, vì ngay khi nhận ra gương mặt không vui lắm của nó, lòng Shin chùn xuống hẳn. Tội nghiệp anh chàng….
Thế rồi Shin đưa nó đến một nhà hàng sang trọng có phòng V.I.P được đặt sẵn cho hai đứa.
_Em mở cửa ra đi! – Shin mỉm cười khi hai đứa đang đứng trước cửa phòng V.I.P
Nó khẽ nhìn sang Shin rồi đưa tay đẩy cửa ra. Căn phòng bên trong được bao phủ bởi một màu đen của bóng tối, duy chỉ có lối đi chính giữa với hai bên lề được thắp sáng bằng nến dẫn vào một căn phòng bên trong. Nó đi như rô bốt giữa hai hàng nến ấy… Cho đến khi mắt nó chạm phải một cái bàn ăn với giá cắm đèn cầy được chạm trổ công phu đặt giữa bàn. Ánh sáng từ những ngọn nến lung linh tỏa ra xung quanh, thắp sáng bàn ăn, mờ mờ ảo ảo hệt trong phim.
Anh chàng kéo tay nó đến bàn ăn, kéo ghế ra mời nó ngồi rồi chạy lại bên kia bàn ăn, ngồi đối diện với nó.
Xong, Shin vỗ tay bốp bốp hai tiếng. Một cái bảng viền bằng đèn neon màu hồng chớp sáng lên phía vách tường kế bên. Nó giật mình nhìn sang. “Keep Smiling, My Smiley Angel!” (Hãy cứ mỉm cười nhé, thiên thần nụ cười của anh!) – Đó là những nét chữ được những bóng đèn neon hồng viết ra.
Nó bật cười … Shin lúc nào cũng ngọt ngào và chu đáo một cách đáng yêu… Nó chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu Shin … Nhưng, ít nhiều, nó đã bị dao động bởi sự quan tâm lo lắng của Shin dành cho mình.
--------------------------------------------------------
Trước cổng nhà Thùy Anh.
Một bóng người con trai với cái áo khoác màu xám đậm có mũ, quần jeans đen, đội nón lưỡi trai và đeo kiếng mát cứ đứng lần lữa nãy giờ, tay bỏ vào túi quần, mắt nhắm duy nhất một hướng cửa sổ phòng Thùy Anh.
Ai không biết, nhìn vô chắc tưởng người đó là kẻ xấu đang nuôi ý đồ với cô con gái xinh đẹp của ông chủ tịch Trần - chủ ngôi biệt thự đó.
Nhưng thực ra, ý định của người này đơn giản chỉ là: được nhìn thấy nó một lần cuối, dù chỉ là nhìn phớt qua… chỉ cần nhìn phớt qua là đủ….chỉ cần thế thôi….
Rất lâu sau đó, người này nhìn đồng hồ, có vẻ không thể đợi được nữa… Bất đắc dĩ, người ấy rút ra trong túi quần một cái phong thư, bước lại phía cái hòm thư quét sơn trắng trước cổng ngôi biệt thự, cho vào. Rồi người này nhìn lại ngôi biệt thự, nhìn về hướng cửa sổ phòng cô gái lần cuối, và lầm lũi bước đi ....
* * *
Nhỏ Lam và Mạnh Khoa còn đang ngồi bàn tính xem phải làm cách nào thì chợt điện thoại của nhỏ Lam reo lên – bài hát Grenade của “cậu bé lọ lem” Bruno Mars.
_Alo^?
- Gịong Nhã Khuê thì thầm bên đầu dây bên kia. Con bé gọi bằng máy nhà Thường Khánh nên phải nói nhỏ, kẻo bị phát hiện mình đang làm gián điệp là toi.
_Chào Thóc, có chuyện gì không cưng?
- Con bé có vẻ đang nhảy chồm chồm lên bên kia đầu dây, không đợi nhỏ Lam hỏi, Thóc nói tiếp -
_Gì cơ? - Nhỏ Lam nhổm người dậy – Sao hôm trước em bảo là một tuần nữa mới đi cơ mà?
_Ừ... Chị biết rồi, cảm ơn cưng nha! – Nói rồi nhỏ Lam cúp máy. Con nhỏ nhìn Mạnh Khoa, giọng rối rít – Chúng ta phải làm gì đây???
Với bản chất “trời có chuyển lòng cũng không lay” có sẵn trong người, Mạnh Khoa điềm tĩnh nghĩ nhanh rồi “phán quyết”:
_Gọi điện cho Thùy Anh, hẹn cô ấy ở đâu đó! Chúng ta phải cho cô ấy biết sự thật ngay lúc này.
---------------------------------------
Nhà hàng Western East – nơi mà Thùy Anh và Shin đang dùng bữa trưa, cũng là nơi nó hẹn với Mạnh Khoa và nhỏ Lam khi con bạn gọi điện cho nó bảo là có chuyện cần nói.
Hiện nó và Shin đang ngồi ở cái bàn uống nước phía trước cửa nhà hàng. Nhỏ Lam và Mạnh Khoa đi taxi tới. Hai đứa chạy ào vào. Sự có mặt của Shin khiến hai đứa hơi bị đơ và không tự nhiên cho lắm. Nhưng với tình thế này, muốn cứu vớt tình cảm của nó và Thường Khánh thì chỉ còn cách nói huỵch toẹt chuyện đó ra, bất chấp tất cả.
_Thùy Anh! - Nhỏ Lam hộc tốc chạy đến rồi thả người cái phịch xuống cái ghế kế nó. Mạnh Khoa theo sau, ngồi kế nhỏ Lam. - Chuyện bồ và Thường Khánh… Mình đã biết được lí do tại sao rồi.
Nhỏ nhìn sang Shin rồi quay lại nói với nhỏ bạn:
_Bồ không cần cực khổ vì mình thế đâu … Mình sẽ từ bỏ hắn… Tuy rất khó, nhưng mình sẽ làm được. Mình sẽ sống cho mình….
_Ngốc ạ! Hắn còn yêu bồ nhiều lắm lắm! Tất cả chỉ là một cái cớ để hắn rời xa bồ thôi …
Nó nhìn nhỏ Lam, con nhỏ đang nói gì thế này. Cớ? Một cái cớ? Tất cả chuyện này là sao đây? Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô không hiểu mô tê chi của Thùy Anh, nhỏ Lam bèn nói luôn:
_Mình và Mạnh Khoa sẽ kể với bồ chuyện này … Nhưng bồ phải hứa với mình là bồ phải thật bình tĩnh để lắng nghe mình. OK?
Nó khẽ gật. Nhỏ Lam nhìn sang Mạnh Khoa. Anh chàng hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu nói:
_Có lẽ cô chưa biết gì về thân thế của mình, đúng chứ? (Nó lại gật) Cha mẹ cô là cảnh sát … Và họ đã bị giết bởi một tên tội phạm buôn ma túy …
Thùy Anh bắt đầu bị kích động khi nghe đến đây. Cô nàng đảo mắt nhìn mọi người như dò xét. Nhỏ Lam tiếp lời Mạnh Khoa:
_Trước giờ chúng ta đều biết rằng Thường Khánh là con của Âu Khải Duy - chủ tịch tập đoàn BlackS lẫy lừng TG … Nhưng không hề biết rằng, thực ra, ông ta không phải là ba ruột của hắn …
_Mẹ Thường Khánh đã có thai với một người làm của nhà bà khi bà còn trẻ, để giữ danh dự cho gia đình, ông ngoại Thường Khánh – cái thai đó – đã đồng ý để lại toàn bộ gia sản và tập đoàn cho ông Duy – là một sinh viên nghèo lúc đó - để ông ta nhận đứa con trong bụng mẹ Thường Khánh là của mình.
_Âu Khải Duy trở thành Chủ tịch HĐQT của BlackS vì lẽ đó … - Nhỏ Lam kết thúc lời kể của Mạnh Khoa.
Sự lèo lái câu chuyện từ chuyện của gia đình nó sang gia đình của Thường Khánh làm cho nó có linh tính nó sắp biết được một hung tin tồi tệ. Lúc đó, nhỏ Lam mới nắm lấy tay nó và nói tiếp:
_Cha ruột của Thường Khánh bị đuổi khỏi nhà mẹ anh chàng. Ông ta ôm hận, quyết làm giàu bằng mọi việc có thể … Và ông ta trở thành tội phạm …
Thùy Anh đột nhiên giật nảy lên như có điện giật khi nghe đến đó … Không lẽ … Nó còn đang hoang mang vì cái ý nghĩ lởn vởn trong đầu mình thì giọng nói của Mạnh Khoa vang lên:
_Và tên tội phạm ấy đã giết chết ba mẹ cô trong một phi vụ vận chuyển hàng cấm sang nước ngoài …
Thôi rồi, vậy linh cảm của nó là đúng sao? … Cha Thường Khánh chính là người khiến cho nó trở thành trẻ mồ côi lang thang đầu đường xó chợ sao? Sao lại có thể như thế… Sao ông trời lại có thể đối xử với tụi nó như thế … Sao định mệnh lại đang tâm chia cắt bọn nó bằng sự thật quá hãi hùng này… Nó đã cố vượt qua tất cả để được ở bên hắn … Nó đã làm tất cả những gì có thể và cả không thể … Sao hạnh phúc vẫn quay lưng với tụi nó?
_Thường Khánh cảm thấy không xứng đáng với cô nên chọn giải pháp rời xa cô … Thế nên …
Mạnh Khoa bỏ lửng câu nói. Anh chàng định nói luôn vụ chỉ còn khoảng 1 tiếng rưỡi nữa là chuyến bay đến Canada của Thường Khánh khởi hành. Nhưng anh chàng sợ nó không chịu thêm nổi tin động trời nào nữa nên không nói.
Đúng thế thật. Sắc mặt nó nhợt nhạt dần sau khi nghe tin. Nó không khóc, nhưng mắt ngân ngấn nước, thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mặt. Tim nó nhòi lên từng hồi … Lòng nó quặn lại … Nó cảm như nơi này không còn không khí nữa… Vì nó không thở được, thật sự, rất khó thở. Nó đặt tay lên ngực, cố gắng hít vào rồi thở mạnh ra … Nó cảm thấy trời đất như quay quay … Cả ba người xung quanh nó đang cố an ủi, nói chuyện với nó … Nhưng nó chẳng nghe được gì cả … Tai nó bây giờ chỉ nghe tiếng vù vù như tiếng ong bay… Ù đi… Đầu nó ong lên … Nhức nhối …
Tình trạng của nó kéo dài như thế gần cả tiếng đồng hồ. Bao nhiêu ý nghĩ cứ xoay vòng vòng trong đầu nó. Tất cả những kí ức liên quan đến hắn ùa về, như một quả bom nổ ra trong đầu nó … Ánh mắt … Lời nói … Cử chỉ … Tất cả, tất cả hợp lại làm trái tim nó muốn vỡ toang …
Bao nhiêu đau đớn, khổ ải, hiểu lầm, giận dỗi, … cứ thế mà hiện về … Nó đã cùng hắn vượt qua rất nhiều thứ … Những thứ ấy chẳng khác chi những đợt sóng thần cố sức dìm tụi nó xuống lòng đại dương … Nhưng tình yêu cả hai dành cho nhau luôn là một cái phao để hai đứa bám vào và sống sót … Tình yêu là thứ mạnh mẽ nhất … Và dù khó khăn đến đâu, hai đứa vẫn có thể vượt qua an toàn … Tất cả mọi chuyện, cả hai đều có thể giải quyết … Có thể nói, mọi gian lao mà cuộc đời tạo ra để chia lìa đôi lứa, hai đứa đều đã nếm qua … Vậy mà bây giờ, nó và hắn phải chia lìa suốt đời vì một ân oán của quá khứ sao? Thật sự mà nói, cha Thường Khánh giết ba mẹ nó đâu phải là lỗi của anh chàng. Đâu ai có thể chọn ba mẹ cho mình chứ … Định mệnh khắc nghiệt thế nào cả hai cũng đều có thể đánh bại … Không lẽ bây giờ đành nhắm mắt buông xuôi vì một trò đùa của số phận thời quá khứ sao … Không thể nào! – Nó bất ngờ khẽ lắc đầu - Không bao giờ!
Nó đứng bật dậy khi nghĩ đến đó. Cuối cùng nó cũng đã thông suốt rồi. Đưa tay quệt vội nước mắt chực trào ra, nó hỏi dồn Mạnh Khoa và nhỏ Lam:
_Mình sẽ nói chuyện cho ra lẽ với hắn, tên ngốc khoái sĩ diện đó …
_Vậy thì tốt hết bồ nên nhanh lên đi, vì hắn sẽ sang Canada du học và máy bay sẽ cất cánh lúc 1 giờ... - Nhỏ Lam đáp
_Cái gì? Sao bồ không nói sớm? – Nó nhìn lên cái đồng hồ trong nhà hàng – 12 giờ 45 phút – Trách là trách thế thôi, chứ nó hiểu rằng cả hai sợ nó sẽ bị sốc nặng hơn nếu biết được tin này vào lúc đó – Mình phải đến sân bay ngay bây giờ - Nó kết luận rồi định chạy đi thì chợt nhớ đến Shin.
Anh chàng nãy giờ ngồi đó, lặng lẽ quan sát nó … Shin biết rằng cả đời này nó cũng không bao giờ quên được Thường Khánh và hết yêu anh chàng, diễn biến tâm trạng biểu hiện trên nét mặt, cử chỉ của nó cho anh chàng biết điều đó … Lúc nó quay sang nhìn Shin, anh chàng chỉ khẽ mỉm cười, tuy trong lòng rất đau:
_Đừng lo cho anh. Anh sẽ hạnh phúc khi em hạnh phúc …
_Cảm ơn – Đó là tất cả những gì nó có thể nói với Shin lúc đó. Nó giận mình ghê gớm vì tại sao nó không thể yêu được Shin!
_À mà khoan! – Shin gật đầu cười rồi sực nhớ, nói - Anh có xe, anh sẽ đưa chúng ta đến đó.
Nó đúng là cô gái may mắn nhất trên đời … Những người yêu nó đều chấp nhận hy sinh tất cả để nó có được hạnh phúc … Nó chợt cảm thấy biết ơn cuộc đời …
Nhà hàng mẹ nhỏ Lam.
Nhỏ Lam và Mạnh Khoa ngồi đối diện nhau ở một cái bàn trong góc khuất. Mạnh Khoa đang chăm chú đọc từng dòng chữ đen trên mấy tờ giấy. Con Lam thì ngồi lặng lẽ đan hai tay vào nhau, đặt lên miệng, mắt nhìn vào khoảng không vô định. Đọc xong, Mạnh Khoa đẩy xấp giấy lại phía nhỏ Lam. Anh chàng cũng không nói gì một lúc lâu, có vẻ đứa nào cũng quá sững sờ khi biết được sự thật in trên những trang giấy vô tri đó.
_Không ngờ ... Định mệnh kì lạ một cách kì cục.... - Mạnh Khoa lên tiếng sau một hồi lặng thinh.
Nhỏ Lam thở dài, đặt hai tay đang đan vào nhau xuống bàn:
_Tại sao Thường Khánh và Thùy Anh phải chịu hết chuyện này đến chuyện khác ... Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn chứ... Thùy Anh chắc chắn sẽ rất sốc khi biết sự thật này.... Hay là – Trong một phút “yếu lòng”, nhỏ Lam đề nghị bừa – Hay là chúng ta giấu nhẹm sự thật này, đành để bọn họ xa nhau, còn hơn để Thùy Anh bị sốc... Tui sợ con nhỏ không chịu nỗi....
Mạnh Khoa không phản ứng, anh chàng hiểu rằng nhỏ Lam vì sợ con bạn thân của mình không vượt qua nổi cú sốc khủng khiếp này nên mới có ý nghĩ đó. Anh chàng nhẹ nhàng đáp:
_Tôi không lo về Thùy Anh. Cô ấy tuy yếu đuối nhưng cũng rất mạnh mẽ. Và tôi nghĩ cô ấy sẽ rất còn mạnh mẽ gấp bội bình thường khi đón nhận chuyện này ... Vì tình yêu cô ấy dành cho Thường Khánh là thứ powerful nhất ... Tôi chỉ lo phần Thường Khánh thôi ... Cậu ta sĩ diện một cách ngu ngốc!
_Uhm... Ông nói cũng đúng ...
-------------------------------------------
Nhà Thùy Anh. “Cốc cốc” - Tiếng gõ cửa phòng.
Nó đang nằm cuộn mình trong đống chăn ấm áp, bèn ló đầu ra, hỏi:
_Ai đó?
_Anh hai nè nhóc!
Nó uể oải trườn ra khỏi đống chăn, bước xuống, xỏ đôi dép bông vào và lết ra cửa mở cửa cho ông anh hai. Từ ngày thi xong, nó luôn ngủ sớm dậy trễ kiểu này để lấy sức, sức khỏe và cả sức sống ... Nó như một cái thây chết rồi từ ngày breaking up với Thường Khánh. Nhưng ông trời cũng còn thương nó cái zụ học hành. Vì muốn quên đi Thường Khánh mà nó đã vùi đầu vào học, sức khỏe và sức sống giảm sút nhưng sức học tăng lên vù vù. Nhờ thế mà nó hoàn thành kì thi tốt nghiệp xuất sắc ngoài mong đợi ... Thật châm biếm!
_Tao thật không đành lòng nhìn mày như zậy! – Lão Quân bước vào phòng nó. Hai anh em ngồi lên giường nói chuyện.
_Em có làm sao đâu. Anh cứ tưởng tượng! – Nó nói cho qua chuyện.
_Còn không sao? Trông mày cứ như một bà già có chồng mới chết í! – Lão Quân buột miệng.
_Thì cũng gần như vậy còn gì! – Nó thì thầm.
Lão Quân biết mình vừa nhỡ miệng, bèn lái sang chuyện khác.
_Thôi tao vào vấn đề chính nhé! – Ông chàng đằng hắng - Thằng Shin nó nhờ tao mời mày đi chơi với nó.
_Cái lão này... Cứ như là chưa đi chơi với nhau bao giờ ấy! – Nó phì cười.
_Đi chơi ở đây có nghĩa là hẹn hò í thím hai! – Lão Quân cốc đầu nó - Khờ thế không biết! Thế mày có đồng ý đi không thì bảo?
_Em không biết nữa – Nó xoa xoa đầu, đáp – Em không có tâm trạng đi chơi vào lúc này....
Lão Quân nhìn con em một lát rồi nắm lấy tay nó, ủ trong hai tay mình.
_Nghe anh này nhóc!... - Gịong lão hai trầm xuống - Shin là một người tốt … Hắn sẽ yêu em hơn bất cứ ai trên đời này có thể yêu em… Em hiểu ý anh nói không? Hắn đã cố giúp em và thằng bé kia được bên nhau hết lần này đến lần khác… Hắn đã hy sinh cả tình cảm của mình để thấy em được hạnh phúc … Thằng bạn thân ấy của anh đã phải từ bỏ rất nhiều thứ vì em … Nhưng hắn nhận lại được gì chứ? Không gì cả! – Lão dừng lại một lát rồi thở hắt ra, tiếp – Em là em gái anh. Shin là bạn thân anh … Anh chỉ muốn em công bằng với hắn một chút, và với cả bản thân mình nữa, nhóc à!
………
Nó chấp nhận đi chơi với Shin. Shin đến nhà đón nó. Anh chàng có vẻ rạng rỡ hẳn khi nhìn thấy nó, nhưng chỉ phớt qua thôi, vì ngay khi nhận ra gương mặt không vui lắm của nó, lòng Shin chùn xuống hẳn. Tội nghiệp anh chàng….
Thế rồi Shin đưa nó đến một nhà hàng sang trọng có phòng V.I.P được đặt sẵn cho hai đứa.
_Em mở cửa ra đi! – Shin mỉm cười khi hai đứa đang đứng trước cửa phòng V.I.P
Nó khẽ nhìn sang Shin rồi đưa tay đẩy cửa ra. Căn phòng bên trong được bao phủ bởi một màu đen của bóng tối, duy chỉ có lối đi chính giữa với hai bên lề được thắp sáng bằng nến dẫn vào một căn phòng bên trong. Nó đi như rô bốt giữa hai hàng nến ấy… Cho đến khi mắt nó chạm phải một cái bàn ăn với giá cắm đèn cầy được chạm trổ công phu đặt giữa bàn. Ánh sáng từ những ngọn nến lung linh tỏa ra xung quanh, thắp sáng bàn ăn, mờ mờ ảo ảo hệt trong phim.
Anh chàng kéo tay nó đến bàn ăn, kéo ghế ra mời nó ngồi rồi chạy lại bên kia bàn ăn, ngồi đối diện với nó.
Xong, Shin vỗ tay bốp bốp hai tiếng. Một cái bảng viền bằng đèn neon màu hồng chớp sáng lên phía vách tường kế bên. Nó giật mình nhìn sang. “Keep Smiling, My Smiley Angel!” (Hãy cứ mỉm cười nhé, thiên thần nụ cười của anh!) – Đó là những nét chữ được những bóng đèn neon hồng viết ra.
Nó bật cười … Shin lúc nào cũng ngọt ngào và chu đáo một cách đáng yêu… Nó chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu Shin … Nhưng, ít nhiều, nó đã bị dao động bởi sự quan tâm lo lắng của Shin dành cho mình.
--------------------------------------------------------
Trước cổng nhà Thùy Anh.
Một bóng người con trai với cái áo khoác màu xám đậm có mũ, quần jeans đen, đội nón lưỡi trai và đeo kiếng mát cứ đứng lần lữa nãy giờ, tay bỏ vào túi quần, mắt nhắm duy nhất một hướng cửa sổ phòng Thùy Anh.
Ai không biết, nhìn vô chắc tưởng người đó là kẻ xấu đang nuôi ý đồ với cô con gái xinh đẹp của ông chủ tịch Trần - chủ ngôi biệt thự đó.
Nhưng thực ra, ý định của người này đơn giản chỉ là: được nhìn thấy nó một lần cuối, dù chỉ là nhìn phớt qua… chỉ cần nhìn phớt qua là đủ….chỉ cần thế thôi….
Rất lâu sau đó, người này nhìn đồng hồ, có vẻ không thể đợi được nữa… Bất đắc dĩ, người ấy rút ra trong túi quần một cái phong thư, bước lại phía cái hòm thư quét sơn trắng trước cổng ngôi biệt thự, cho vào. Rồi người này nhìn lại ngôi biệt thự, nhìn về hướng cửa sổ phòng cô gái lần cuối, và lầm lũi bước đi ....
* * *
Nhỏ Lam và Mạnh Khoa còn đang ngồi bàn tính xem phải làm cách nào thì chợt điện thoại của nhỏ Lam reo lên – bài hát Grenade của “cậu bé lọ lem” Bruno Mars.
_Alo^?
- Gịong Nhã Khuê thì thầm bên đầu dây bên kia. Con bé gọi bằng máy nhà Thường Khánh nên phải nói nhỏ, kẻo bị phát hiện mình đang làm gián điệp là toi.
_Chào Thóc, có chuyện gì không cưng?
- Con bé có vẻ đang nhảy chồm chồm lên bên kia đầu dây, không đợi nhỏ Lam hỏi, Thóc nói tiếp -
_Gì cơ? - Nhỏ Lam nhổm người dậy – Sao hôm trước em bảo là một tuần nữa mới đi cơ mà?
_Ừ... Chị biết rồi, cảm ơn cưng nha! – Nói rồi nhỏ Lam cúp máy. Con nhỏ nhìn Mạnh Khoa, giọng rối rít – Chúng ta phải làm gì đây???
Với bản chất “trời có chuyển lòng cũng không lay” có sẵn trong người, Mạnh Khoa điềm tĩnh nghĩ nhanh rồi “phán quyết”:
_Gọi điện cho Thùy Anh, hẹn cô ấy ở đâu đó! Chúng ta phải cho cô ấy biết sự thật ngay lúc này.
---------------------------------------
Nhà hàng Western East – nơi mà Thùy Anh và Shin đang dùng bữa trưa, cũng là nơi nó hẹn với Mạnh Khoa và nhỏ Lam khi con bạn gọi điện cho nó bảo là có chuyện cần nói.
Hiện nó và Shin đang ngồi ở cái bàn uống nước phía trước cửa nhà hàng. Nhỏ Lam và Mạnh Khoa đi taxi tới. Hai đứa chạy ào vào. Sự có mặt của Shin khiến hai đứa hơi bị đơ và không tự nhiên cho lắm. Nhưng với tình thế này, muốn cứu vớt tình cảm của nó và Thường Khánh thì chỉ còn cách nói huỵch toẹt chuyện đó ra, bất chấp tất cả.
_Thùy Anh! - Nhỏ Lam hộc tốc chạy đến rồi thả người cái phịch xuống cái ghế kế nó. Mạnh Khoa theo sau, ngồi kế nhỏ Lam. - Chuyện bồ và Thường Khánh… Mình đã biết được lí do tại sao rồi.
Nhỏ nhìn sang Shin rồi quay lại nói với nhỏ bạn:
_Bồ không cần cực khổ vì mình thế đâu … Mình sẽ từ bỏ hắn… Tuy rất khó, nhưng mình sẽ làm được. Mình sẽ sống cho mình….
_Ngốc ạ! Hắn còn yêu bồ nhiều lắm lắm! Tất cả chỉ là một cái cớ để hắn rời xa bồ thôi …
Nó nhìn nhỏ Lam, con nhỏ đang nói gì thế này. Cớ? Một cái cớ? Tất cả chuyện này là sao đây? Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô không hiểu mô tê chi của Thùy Anh, nhỏ Lam bèn nói luôn:
_Mình và Mạnh Khoa sẽ kể với bồ chuyện này … Nhưng bồ phải hứa với mình là bồ phải thật bình tĩnh để lắng nghe mình. OK?
Nó khẽ gật. Nhỏ Lam nhìn sang Mạnh Khoa. Anh chàng hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu nói:
_Có lẽ cô chưa biết gì về thân thế của mình, đúng chứ? (Nó lại gật) Cha mẹ cô là cảnh sát … Và họ đã bị giết bởi một tên tội phạm buôn ma túy …
Thùy Anh bắt đầu bị kích động khi nghe đến đây. Cô nàng đảo mắt nhìn mọi người như dò xét. Nhỏ Lam tiếp lời Mạnh Khoa:
_Trước giờ chúng ta đều biết rằng Thường Khánh là con của Âu Khải Duy - chủ tịch tập đoàn BlackS lẫy lừng TG … Nhưng không hề biết rằng, thực ra, ông ta không phải là ba ruột của hắn …
_Mẹ Thường Khánh đã có thai với một người làm của nhà bà khi bà còn trẻ, để giữ danh dự cho gia đình, ông ngoại Thường Khánh – cái thai đó – đã đồng ý để lại toàn bộ gia sản và tập đoàn cho ông Duy – là một sinh viên nghèo lúc đó - để ông ta nhận đứa con trong bụng mẹ Thường Khánh là của mình.
_Âu Khải Duy trở thành Chủ tịch HĐQT của BlackS vì lẽ đó … - Nhỏ Lam kết thúc lời kể của Mạnh Khoa.
Sự lèo lái câu chuyện từ chuyện của gia đình nó sang gia đình của Thường Khánh làm cho nó có linh tính nó sắp biết được một hung tin tồi tệ. Lúc đó, nhỏ Lam mới nắm lấy tay nó và nói tiếp:
_Cha ruột của Thường Khánh bị đuổi khỏi nhà mẹ anh chàng. Ông ta ôm hận, quyết làm giàu bằng mọi việc có thể … Và ông ta trở thành tội phạm …
Thùy Anh đột nhiên giật nảy lên như có điện giật khi nghe đến đó … Không lẽ … Nó còn đang hoang mang vì cái ý nghĩ lởn vởn trong đầu mình thì giọng nói của Mạnh Khoa vang lên:
_Và tên tội phạm ấy đã giết chết ba mẹ cô trong một phi vụ vận chuyển hàng cấm sang nước ngoài …
Thôi rồi, vậy linh cảm của nó là đúng sao? … Cha Thường Khánh chính là người khiến cho nó trở thành trẻ mồ côi lang thang đầu đường xó chợ sao? Sao lại có thể như thế… Sao ông trời lại có thể đối xử với tụi nó như thế … Sao định mệnh lại đang tâm chia cắt bọn nó bằng sự thật quá hãi hùng này… Nó đã cố vượt qua tất cả để được ở bên hắn … Nó đã làm tất cả những gì có thể và cả không thể … Sao hạnh phúc vẫn quay lưng với tụi nó?
_Thường Khánh cảm thấy không xứng đáng với cô nên chọn giải pháp rời xa cô … Thế nên …
Mạnh Khoa bỏ lửng câu nói. Anh chàng định nói luôn vụ chỉ còn khoảng 1 tiếng rưỡi nữa là chuyến bay đến Canada của Thường Khánh khởi hành. Nhưng anh chàng sợ nó không chịu thêm nổi tin động trời nào nữa nên không nói.
Đúng thế thật. Sắc mặt nó nhợt nhạt dần sau khi nghe tin. Nó không khóc, nhưng mắt ngân ngấn nước, thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mặt. Tim nó nhòi lên từng hồi … Lòng nó quặn lại … Nó cảm như nơi này không còn không khí nữa… Vì nó không thở được, thật sự, rất khó thở. Nó đặt tay lên ngực, cố gắng hít vào rồi thở mạnh ra … Nó cảm thấy trời đất như quay quay … Cả ba người xung quanh nó đang cố an ủi, nói chuyện với nó … Nhưng nó chẳng nghe được gì cả … Tai nó bây giờ chỉ nghe tiếng vù vù như tiếng ong bay… Ù đi… Đầu nó ong lên … Nhức nhối …
Tình trạng của nó kéo dài như thế gần cả tiếng đồng hồ. Bao nhiêu ý nghĩ cứ xoay vòng vòng trong đầu nó. Tất cả những kí ức liên quan đến hắn ùa về, như một quả bom nổ ra trong đầu nó … Ánh mắt … Lời nói … Cử chỉ … Tất cả, tất cả hợp lại làm trái tim nó muốn vỡ toang …
Bao nhiêu đau đớn, khổ ải, hiểu lầm, giận dỗi, … cứ thế mà hiện về … Nó đã cùng hắn vượt qua rất nhiều thứ … Những thứ ấy chẳng khác chi những đợt sóng thần cố sức dìm tụi nó xuống lòng đại dương … Nhưng tình yêu cả hai dành cho nhau luôn là một cái phao để hai đứa bám vào và sống sót … Tình yêu là thứ mạnh mẽ nhất … Và dù khó khăn đến đâu, hai đứa vẫn có thể vượt qua an toàn … Tất cả mọi chuyện, cả hai đều có thể giải quyết … Có thể nói, mọi gian lao mà cuộc đời tạo ra để chia lìa đôi lứa, hai đứa đều đã nếm qua … Vậy mà bây giờ, nó và hắn phải chia lìa suốt đời vì một ân oán của quá khứ sao? Thật sự mà nói, cha Thường Khánh giết ba mẹ nó đâu phải là lỗi của anh chàng. Đâu ai có thể chọn ba mẹ cho mình chứ … Định mệnh khắc nghiệt thế nào cả hai cũng đều có thể đánh bại … Không lẽ bây giờ đành nhắm mắt buông xuôi vì một trò đùa của số phận thời quá khứ sao … Không thể nào! – Nó bất ngờ khẽ lắc đầu - Không bao giờ!
Nó đứng bật dậy khi nghĩ đến đó. Cuối cùng nó cũng đã thông suốt rồi. Đưa tay quệt vội nước mắt chực trào ra, nó hỏi dồn Mạnh Khoa và nhỏ Lam:
_Mình sẽ nói chuyện cho ra lẽ với hắn, tên ngốc khoái sĩ diện đó …
_Vậy thì tốt hết bồ nên nhanh lên đi, vì hắn sẽ sang Canada du học và máy bay sẽ cất cánh lúc 1 giờ... - Nhỏ Lam đáp
_Cái gì? Sao bồ không nói sớm? – Nó nhìn lên cái đồng hồ trong nhà hàng – 12 giờ 45 phút – Trách là trách thế thôi, chứ nó hiểu rằng cả hai sợ nó sẽ bị sốc nặng hơn nếu biết được tin này vào lúc đó – Mình phải đến sân bay ngay bây giờ - Nó kết luận rồi định chạy đi thì chợt nhớ đến Shin.
Anh chàng nãy giờ ngồi đó, lặng lẽ quan sát nó … Shin biết rằng cả đời này nó cũng không bao giờ quên được Thường Khánh và hết yêu anh chàng, diễn biến tâm trạng biểu hiện trên nét mặt, cử chỉ của nó cho anh chàng biết điều đó … Lúc nó quay sang nhìn Shin, anh chàng chỉ khẽ mỉm cười, tuy trong lòng rất đau:
_Đừng lo cho anh. Anh sẽ hạnh phúc khi em hạnh phúc …
_Cảm ơn – Đó là tất cả những gì nó có thể nói với Shin lúc đó. Nó giận mình ghê gớm vì tại sao nó không thể yêu được Shin!
_À mà khoan! – Shin gật đầu cười rồi sực nhớ, nói - Anh có xe, anh sẽ đưa chúng ta đến đó.
Nó đúng là cô gái may mắn nhất trên đời … Những người yêu nó đều chấp nhận hy sinh tất cả để nó có được hạnh phúc … Nó chợt cảm thấy biết ơn cuộc đời …
/119
|