Chương 17: Lại đây ôm một chút
Dịch Tu Văn giúp đỡ còn làm chậm trễ bao nhiêu thời gian.
Hai người bưng đồ nướng đi ra ngoài tiểu viện, một người lộ ra khuân mặt hồng hồng không bình thường, một người thì tâm tình rất tốt, trông thật thỏa mãn.
"Vất vả quá, có mệt không?" Cố Tư Nguyên tiếp lấy thùng đồ trong tay Tô Lạn.
"Không mệt."
"Ngồi đi, mình tới nướng."
Tô Lạn ngồi xuống, nhìn mấy người họ bận rộn.
Nhóm lên bếp than, một lúc sau mùi hương đồ nướng bay ra khắp nơi, Cố Tư Nguyên nướng xong đem một xiên thịt thơm ngon cho Tô Lạn.
Diệp Thanh đi lướt không khí tới bên cạnh Dịch Tu Văn.
"Có thuốc không?"
"Ở trên bàn" Dịch Tu Văn nói
"Đi, ra kia hút điếu thuốc."
Ngẩng đầu lên nhìn anh ta biết có chuyện muốn nói với mình, cầm điếu thuốc đứng dậy.
Hai người cùng châm thuốc ở ven hồ, cả hai đều nhìn đầu người bên phía lều BBQ.
"Cậu cùng Tô Lạn...là như thế nào?" Diệp Thanh hỏi anh.
Dịch Tu Văn chỉ liếc anh ta một cái.
Anh ta tiếp tục nói "Phòng bếp, thấy rồi."
Phun ra một hơi thuốc "Như cái cậu nhìn thấy."
"Thật giỏi, hai đứa cậu giấu diếm hú hí với nhau à, bên nhau khi nào, chính là cái lần đánh nhau đấy phải không? Lúc sau không tìm thấy hai đứa cậu đâu...."
" Cậu lắm lời quá."
"Hừ, đúng là hành anh đây, nhắc nhở cậu một tiếng, nhìn xem bộ dáng Tư Nguyên ân cần thế kia, nhìn qua Tô Lạn không hiểu tâm tư của nó, vì bạn bè hòa thuận, hai đứa cậu nhân lúc còn sớm nói rõ đi, anh đây không muốn nhìn thấy anh em huynh đệ tương tàn vì một cô gái "
"Biết rồi."
Điếu thuốc đã hút xong, hai người trở về chỗ của mình.
"Hai anh nói chuyện gì thế?" Trần Khả bưng thức ăn đến trước mặt hai người.
Diệp Thanh ra vẻ thần bí nói với cô ta: "Đây là bí mật của đàn ông."
"Nhìn bộ dáng anh kìa, thích nói hay không thì tùy" Trần Khả véo eo anh ta.
"Đau... nhẹ tay thôi, đau."
"Đau chết anh đi."
"Anh mà chết thì mẹ anh đau lòng, em đừng nghĩ ra khỏi cửa nhà này." Diệp Thanh cầm một cái cánh gà, cắn một miếng.
"Anh đi ấy, dì Lưu thích em"
"Mẹ anh đúng là thích em, tại sao mấy người lớn tuổi đều thích em là thế nào?"
Trần Khả trợn mắt: "Anh thì biết gì, đây là nhân cách mị lực của em"
Một bữa cơm nhốn nháo ồn ào đã ăn xong, Diệp Thanh học hành chăm chỉ nửa giờ, không chịu nổi nữa đi chơi game.
Tô Lạn không có gì làm, nằm trên sô pha mơ màng ngủ.
Cố Tư Nguyên đi tới phòng khách, cô gái nằm hơi lệch ngủ ngon trên sô pha, lúc này dáng vẻ lạnh lùng đều không còn nữa, chỉ lộ ra gương mặt và cái mũi hồng hồng, nhìn rất đáng yêu.
Anh ta lấy ra điện thoại, chụp trộm một tấm, cảm thấy thật mỹ mãn.
Cố Tư Nguyên thật sự thích Tô Lạn.
Có lẽ là vì Tô Lạn tính tình đạm mạc, đới với ai cũng đều lạnh lùng, cũng bởi vì ở trong trường vòng xã giao sạch sẽ, không thấy có một tia nguy cơ nào. Cho nên anh muốn từ từ tiến tới ...ngẫu nhiên mang tới sự quan tâm đặc biệt, rồi từng chút từng chút để cô tiếp nhận tình cảm...như vậy cũng tốt.
Có điều anh ta không biết, tình huống cho rằng tuyệt đối an toàn, trong bất tri bất giác, anh đã bỏ lỡ một người làm mình canh cánh trong lòng rất lâu...!
────
Tô Lạn bị Dịch Tu Văn gọi dậy.
"Ơ?" Cô ngủ mơ mơ hồ hồ, mắt nhắm mắt mở nhìn anh.
"Chúng ta về thôi, về nhà ngủ" Anh nói.
"Được."
Sắc trời nửa sáng nửa tối, ngồi một lát rồi ra xe, Tô Lạn cầm áo mũ ôm vào trong ngực không mặc vào. Mới bước ra khỏi cửa, gió lạnh thổi vào trong quần áo thì lập tức tỉnh ngủ, quay đầu vẫy tay với bọn Diệp Thanh sau đó đuổi theo Dịch Tu Văn bước lên xe.
Xe chạy chầm chậm, cô ho nhẹ, ánh mắt Dịch Tu Văn buồn bã, đang nhìn phía ngoài cửa sổ.
Cơn buồn ngủ đã sớm tiêu tan, lúc này tỉnh táo cô mới nghĩ tới cái hôn ở phòng bếp.
Quay đầu nhìn về phía Dịch Tu Văn, anh vẫn nhìn ngoài cửa sổ, tay đặt ở trên đùi, còn vô tình đánh nhịp theo tiếng nhạc ở trong xe.
Bàn tay này càng nhìn thấy càng đẹp, cô muốn nắm tay anh... chắc là không sao nhỉ?
Nghĩ tới đó, cô vươn tay lòng bàn tay ngửa lên, xen vào khe hở bàn tay của anh nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau.
Dịch Tu Văn quay đầu nhìn cô, nắm chặt bàn tay.
"Không mệt sao?"
"Không"
"Lại đây ôm một chút" Anh nói, hướng về phía cô dang hai tay ra.
Tô Lạn há miệng thở dốc, định nói cái gì đó nhưng không thể mở lời, quay đầu liếc về phía tài xế.
Anh đoán được ý nên giơ tay ấn nút vách ngăn, ngăn cách với ghế tài xế.
Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad: Lytran118 các bạn vào đọc để ủng hộ editor.
Tô lạn như con mèo nhỏ dính sát vào người anh, Dịch Tu Văn tiếp nhận thân thể nhỏ nhắn, đỡ eo cô ôm vào trong ngực.
Cô ngồi lên người anh, vòng tay qua eo mặt dán vào lồng ngực.
Quanh quẩn chóp mũi toàn hương vị của anh..
Không thấy đủ, cô còn muốn nhiều hơn thế.
Ngẩng đầu vòng tay qua cổ anh, như lần đầu tiên hôn môi.
Anh chậm chạp không đáp lại, cô có chút ủ rũ, cắn cắn môi anh.
Một tiếng cười nhẹ, lúc này mới cùng cô dây dưa...
Anh hôn lại cô.
Môi răng hòa quyện, triền miên, Tô Lạn bị anh hôn, cảm thấy thân mình càng lúc càng mềm nhũn, không chịu được ngồi xuống. Đụng tới phía dưới, cái đó đang cố gắng gượng, ngây người hai giây sau đó mới phản ứng lại, anh lúc này càng vội vàn mạnh mẽ gặm cắn, nụ hôn bất tri giác đã thay đổi hương vị.
Bàn tay đang đặt bên hông cô, không an phận bắt đầu chui vào trong quần áo.
Anh với tay luồn vào, bàn tay to ở bên hông vuốt ve làm cô run rẩy, ngứa ngáy đến tận xương tủy, hơi thở cô dần dần hỗn loạn, bàn tay anh lại hướng về phía trước chui vào áo lót, nắm lấy nhũ hoa, thịt vú từ khe hở giữa ngon tay tràn ra nhẹ nhàng xoa nắn.
Tô Lạn bị hôn tới mơ màng, trên đầu nhũ hoa truyền tới cảm giác tê tê dại dại, không rõ thần trí bất giác "Ưm" lên một tiếng, tiếng rên bị anh nuốt vào trong miệng.
Dưới thân là đồ vật của anh đang căng phồng, không thể nào ngồi hẳn xuống, mới vừa nhấc mông dậy, không nhịn nổi lại mềm nhũn ngồi lên nó, cô không biết một chút một chút như vậy là cố ý động vào, càng câu người.
Dịch Tu Văn nhấc tay nâng mông cô lên rồi buông ở trên môi ra, chuyển sang liếm mút ở cần cổ, một bàn tay vẫn ở trong quần áo, chiếc áo cô mặc là loại bó sát người, có thể nhìn thấy rõ năm ngón tay của anh đang bao lên nơi nhô cao mềm mại, trong lòng bàn tay xúc cảm tinh tế làm anh lưu luyến, cô gái thở dốc rối loạn mỗi một tiếng đều khảo nghiệm lý trí của anh.
Anh chôn đầu ở cần cổ hít một hơi thật sâu, trên người cô tràn đầy hương vị thơm ngọt, động tác anh dừng lại.
"Không thể tiếp tục, lúc xuống sẽ không nhịn được." Thanh âm khàn khàn.
"Cái gì...?" Tô Lạn vẫn chưa hoàn hồn.
Anh ngẩng đầu lên ngậm lấy vành tai nhẹ nhàng cắn một chút, thổi khí bên tai cô nhẹ giọng nói:
"Không nhịn được sẽ làm cậu."
Anh trông thấy vành tai cô đỏ lên, cũng không biết vì bị anh cắn hay bởi vì cái gì khác.
Bàn tay nắm vú cô lại xoa nắn hai cái.
"Lần sau lại tiếp tục..." Anh nói...tay từ trong áo cô rút ra, giúp cô cài lại móc áo lót, sửa sang lại hoàn hảo " Mình hút điếu thuốc"
"Được không?"
Tô lạn lại chui vào lồng ngực anh, không dám nhìn vào mắt anh, qua thật lâu nhẹ nhàng " ừm" một tiếng.
************
Lần nữa tránh lửa nóng, thịt sẽ không tới nhanh, cần thời gian rất nhiều, haha.
Chương này dài dã man.
/81
|