Đã một ngày một đêm không về nhà, Khanh Khanh biết không thể ở chỗ của Phí Duật Minh thêm nữa.Trong lòng cô lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện tồi tệ. Dù sao thì cũng là bố mẹ đẻ, vì thế phải đợi đến khi cô không còn khó chịu nữa mới mắng mỏ cô. Khanh Khanh ôm trong mình một chút tâm lý cầu may gọi điện thoại cho bố mẹ. Vốn dĩ đã chuẩn bị kỹ càng cách ứng đáp nhưng vừa nghe thấy giọng của mẹ cô đã thấy sống mũi cay cay, giọng nói nghẹn ngào.
“Mẹ, con là Khanh Khanh”.
Sống đến hai mươi tư tuổi, có khoảng mười năm cô không gọi tiếng “mẹ”, toàn thân nóng bừng lên, chỉmuốn nhanh chóng quay trở về bên cạnh người thân. Mẹ ở đầu dây bên kia càng lo lắng hơn, nói to đến nỗi Phí Duật Minh cũng nghe thấy: “Khanh Khanh à, con sao rồi, xảy ra chuyện sao? Tiểu Tuần đang ở đây, gọi điện thoại cho con chỉ thấy tắt máy, con muốn làm bố mẹ lo đến chết hay sao? Khanh Khanh”.
Khanh Khanh trải qua một đêm hỗn loạn, hối hận sợ hãi đan xen, bây giờ vẫn chưa hết sợ, đâu dám nghĩ đến Mục Tuần, nghĩ đến ông bà ở Champagne Town. Cô ôm ống nghe vẫn chưa kịp đáp lời thì đã không ngừng sụt sịt, nước mắt lã chã như mưa.
“Khanh Khanh, con đang ở đâu? Mau mau về nhà. Bố mẹ đang rất lo lắng, con đã đi đâu? Hay là bố mẹ đến đón con, không được thì bảo anh út đi? Con không xảy ra chuyện gì chứ?”.
“Không cần không cần... con không sao... con rất khỏe, lập tức về nhà ngay... mẹ, con xin lỗi”.
“Thế vì sao không về nhà? Vì sao tắt máy? Con làm sao thế?”.
“Con...”.
Phí Duật Minh đứng cạnh ngăn kéo tìm quần áo, thấy cô thương cảm đến mức ấy, liền đặt đồ trên tay xuống bước lại gần, giằng lấy ống nghe trước khi cô kịp phản ứng: “Cô chú, cháu xin lỗi, lát nữa cháu sẽ đưa Khanh Khanh về, lúc ấy sẽ giải thích với cô chú sau”.
Giọng nói của một chàng trai lạ đột nhiên vang lên trong điện thoại, đối với mẹ Khanh Khanh mà nói chẳng khác nào sét đánh bên tai, sững người một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh được, không biết phải nói gì. Một lúc sau, điện thoại được truyền sang tay bố Khanh Khanh, vừa mở miệng là trách mắng: “Cậu là ai? Cậu làm gì Khanh Khanh rồi? Cậu đưa Khanh Khanh đến đâu rồi? Cậu... Cậu làm gì Khanh Khanh nhà chúng tôi rồi?”. Bố Khanh Khanh vô cùng tức giận, “Cậu bảo Khanh Khanh nghe điện thoại, bảo nó nói chuyện vớitôi”.
Khanh Khanh sợ hết hồn, đứng dậy tranh giành ống nghe với Phí Duật Minh nhưng bị anh đẩy xuốnggiường.
“Chú đừng lo lắng, cháu là bạn trai của Khanh Khanh, cháu là Phí Duật Minh. Tối qua cô ấy ở chỗ cháu. Cháu xin lỗi vì đã không nói gì với cô chú, là cháu suy nghĩ không thấu đáo. Cháu sẽ lập tức đưa Khanh Khanh về”.
Không biết có phải những lời này anh đã chuẩn bị từ trước hay không mà nói đâu ra đấy, bình tĩnh tự nhiên. Khanh Khanh sợ hãi đến suy sụp, trực tiếp nhấn nút tắt, ôm điện thoại trước ngực, ngăn không cho anh nói chuyện với bố mẹ.
Nhưng làm thế nào thì cũng đã muộn rồi. Sau khi tiếng tút tút qua đi, anh sa sầm mặt xuống, ném ốngnghe sang một bên.
“Muốn anh phải nói thế nào đây? Nói tối qua em ở quán rượu vì thế không về nhà hay để cho họ nghĩ rằng em qua đêm với anh? Em chọn đi. Em nhìn bộ dạng của em bây giờ đi, về nhà phải ăn nói thế nào? Buổi sáng anh đã nói với anh trai em rồi, phải nói trước sau như
một thì họ mới tin. Anh không muốn truy cứu chuyện tối qua, ít ra thì vẫn chưa phải lúc. Bây giờ em đang sốt, lại phải về nhà, anh không muốn để người nhà em biết chuyện tối qua, cho dù họ đổ hết tội lỗi lên người anh cũng còn tốt hơn là biết em qua đêm ở ngoài một mình. Nếu em còn bướng bỉnh hoặc làm những chuyện không nghĩ đến cảm nhận của người khác thì anh lập tức khoanh tay mặc kệ, em muốn làm thế nào thì làm. Anh nói cho em biết, những gì em đã làm tối qua khiến anh vô cùng vô cùng thất vọng. Em không hề nghĩ đến anh. Nếu nghĩ đến anh thì sẽ không thèm nói gì với anh mà một mình chạy đến quán rượu. Rõ ràng là chúng ta đãnói trước với nhau rồi”.
Anh nói một tràng dài, bề ngoài thì là bảo vệ cô nhưng lại trách mắng không hề nể mặt, từng từ từng chữ xuyên vào tận tim cô. Nói hết những điều nghĩ trong lòng, tâm trạng cũng bị ảnh hưởng. Anh tiện tay lấy bộ quần áo thể thao luồn qua cổ cô. Động tác cũng rất thô lỗ, không còn dịu dàng tỉ mỉ như bình thường nữa.
“Mặc vào, anh đưa em về. Lát nữa em muốn nói thế nào thì nói, chuyện tối qua không được phép nhắc đến, đừng có để làm phát sinh thêm vấn đề mới, trước tiên phải qua được bố mẹ em đã”.
Cô ôm điện thoại, đáp lại anh bằng sự im lặng. Áo thể thao luồn qua đầu cũng vẫn ôm điện thoại không chịu bỏ ra. Anh giằng lấy điện thoại vứt xuống đất, kéo cô dậy, luồn tay áo và kéo khóa cho cô. Cơn sốt đã khiến cô hốc hác lắm rồi, bây giờ lại bị anh quay trước quay sau, trông càng giống người mất hồn. Cô ngẩng mặt rất lâu, mở miệng nói nhưng câu trước câu sau loạn hết cả: “Em không làm gì... em uống rượu... Nọa Mễ và GiaLan...”.
“Em không làm! Không làm thì ngoan ngoãn lập tức về nhà”. Anh cố gắng kìm nén nỗi tức giận đang bị khơi dậy, đi ra ngoài rót nước lấy thuốc.
Về phòng ngủ nhìn thấy bộ dạng của cô, ngọn lửa tức
giận trong anh lại bùng lên. Chiếc áo thể thao mà anh tìm cho cô nằm dưới đất, không biết cô đã lục tìm bộ váy dạ hội trong làn quần áo từ bao giờ, đang cố gắng mặc vào người. Cô vẫn đang ốm, bám tay vào tường, đứng cũng không vững, tay áo vắt trên vai, khó khăn lắm mới mặc vào được, lại lộ một mảng vai và ngực, anh nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
“Ai cho em mặc cái này?”. Anh đặt cốc nước xuống định lại gần cởi nó ra.
Cô hốt hoảng lùi hai bước, vô cùng sợ hãi, đặt tay lên ngực, cầu xin anh: “Để em mặc cái này đi, mặc quần áo của anh bố mẹ em nhìn thấy sẽ tức giận”.
“Em tưởng rằng em mặc như thế này thì họ sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra sao?”. Anh nhặt chiếc áo thể thao dưới đất, hầm hầm vắt lên vai cô, “Cả đêm em không về nhà, bố mẹ em không ngốc, chắc chắn là họ đã hiểu hết. Anh đã nói thẳng quan hệ của chúng ta với anh trai em. Một bộ quần áo thì có làm sao? Em đã là của anh rồi, mặc một bộ quần áo thì có gì là khôngđược?”.
“Không được, dĩ nhiên là không được!”. Cô ra sức lắc đầu, men theo chân tường ngồi xuống đất, ôm cái đầu rối bù, “Hôm nay anh đừng đi có được không? Em vẫn chưa chuẩn bị, anh đừng đi gặp họ được không?” Cô thật sự rất sợ, đầu óc bị thiêu đốt đến nỗi không thể hoạt động bình thường được, “Anh đừng nói với họ, đừng nói được không? Đừng nói em ở bên ngoài, đừng nói em ở đây, bố mẹ sẽ tức giận, chắc chắn là họ vô cùng tức giận. Em vẫn chưa nói với họ mà đã đến chỗ anh, lại còn uống rượu nữa”.
Lúc này khóc cũng vô ích. Cô chỉ có thể cầu xin, nhưng anh đã hạ quyết tâm, lại gần xắn tay áo cho cô, kéo bàn tay nóng rát của cô: “Anh cũng chưa chuẩn bị, nhưng không thể không gặp, hiểu không? Sự việc đã đến mức này chỉ có thể để anh ra mặt gặp họ, nếu không em sẽ giải thích như thế nào, giải thích tất cả như
thế nào?”. Anh thử nhẹ giọng nói lý lẽ với cô, lướt ngón tay qua những vết cắn trên vai cô: “Không nói là anh, họ sẽ nghĩ như thế nào? Em đã đến với anh rồi, chúng ta là người yêu của nhau, sớm hay muộn anh cũng phải gặp ông bà bố mẹ em, sợ đến đâu cũng phải gặp. Cái gì đã đến thì phải đối mặt, bây giờ không còn đường lùi nữa, chỉ có thể tiến lên phía trước. Hay là em không muốn ởbên anh, vì thế không muốn anh gặp họ?”.
“Em không... em không nói như thế”. Cô lắc đầu, đầu lại đau dữ dội, toàn thân co quắp. “Khanh Khanh, chuyện tối qua anh rất không vui, rất rất không vui. May mà vẫn chưa xảy ra chuyện gì lớn. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì ngay cả em cũng không thể chịu đựng được. Chuyện của hai chúng ta thì cả hai chúng ta phải cùng đối mặt. Vấn đề giữa chúng ta cần phải bàn bạc, không được giấu diếm, đối mặt với bố mẹ là một cửa bắt buộc, cho dù thế nào hôm nay anh nhất định phải về cùng em. Em muốn cũng được, không muốn cũng được”.
Người bị sốt là mềm yếu nhất, lại gặp các vấn đề đan xen với nhau, Khanh Khanh kiệt sức, chỉ có thể đỡ cốc nước, uống thuốc. Trước khi đi, cô lại thử cố gắng một lần cuối cùng nhưng không thể thuyết phục được Phí Duật Minh, quả thực đã đến bước không thể thương lượng không còn đường lùi, cô cũng chỉ có thể nhắm mắt xuôi tay, nằm trên ghế sau của chiếc Hummer, âm thầm rơi lệ.
Chiếc xe vừa mới đến nhà Khanh Khanh đã thấy người nhà họ Mục xếp hàng dài đứng trước cửa. Bố KhanhKhanh, mẹ Khanh Khanh, Mục Tuần, trông ai cũng mặt mày u ám. Phí Duật Minh dừng xe, chạy ra mở cửa sau. Khanh Khanh nằm bò trên ghế, run rẩy ngồi dậy. Lúc xuống xe, nếu anh không đỡ thì suýt chút nữa đã ngã vì giẫm hụt.
Trên khuôn mặt của cô không có một chút dấu hiệu nào của sốt cao. Anh đưa tay sờ trán, không nhữngkhông hạ sốt mà còn toát mồ hôi, khóe miệng cũng khẽ
gượng cười.
“Đi thôi, đừng nghĩ nữa”. Anh nắm tay cô, bàn tay lúc nãy vẫn còn nóng rát bỗng trở nên mát lạnh, nắm chặt tay anh, nơm nớp theo anh đi sang đường.
Bố mẹ đứng ở cánh cửa đối diện dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần đầu tiên nhìn thấy bạn trai của con gái. Trời tối, đèn đường bên ngoài cũng không sáng. Hai người họ đi đến trước mặt, bố Khanh Khanh mới nhận ra đó là Khanh Khanh.
Cô mặc áo khoác của anh, vạt áo gần như lê dưới đất, đầu đội chiếc mũ thể thao, chỉ để lộ khuôn mặt trắng nhợt như tuyết. Bố Khanh Khanh vẫn chưa mở miệng, mẹ Khanh Khanh đã thấy sắc mặt của con gái không bình thường, kéo vạt áo của chồng rồi nói trước: “Trời lạnh, vào nhà rồi nói”.
Phí Duật Minh chưa kịp chào, vừa bước vào một bước, cảm giác Khanh Khanh trong vòng tay mình bịngười khác kéo đi. Tuy từ nhỏ Khanh Khanh đã không sống cùng bố mẹ nhưng không vì thế mà thiếu sự quảnthúc của bố mẹ. Từ sau khi nghe trong điện thoại thấy giọng của chàng trai lạ bên cạnh con gái, bố Khanh Khanh đặt điện thoại xuống đã dò hỏi Mục Tuần, biết đó là người ngoại quốc mà lần trước Khanh Khanh đã làm cách mạng vì chuyện yêu đương, bố không biết để đâu cho hết giận.
“Tiểu Tuần, sao con không nói sớm cho chú thím biết. Chẳng phải làm như thế là hại em gái sao? Con nói xem, Khanh Khanh còn giấu chú thím chuyện gì nữa? Ngày hôm qua lúc đi đã nói rất rõ ràng đến mười hai giờ, bữa tiệc kỷ niệm kết thúc sẽ về nhà, muộn nhất cũng không được quá một giờ. Chú thím tưởng rằng năm nào nhà trường cũng như thế, thỉnh thoảng muộn một chút cũng không sao. Kết quả nó lại nói là về nhà ông bà. Chú thấy có gì đó không đúng, nửa đêm nửa hôm con gái con đứa chạy về ngoại ô làm gì? Tiểu Tuần, con nói cho chú nghe, còn chuyện gì nữa?
Chuyện của Thất Thất chắc chắn là con biết”.
Mục Tuần vốn không định khai báo sau lưng Khanh Khanh, không muốn nhắc đến chuyện đêm hôm ấy côkhông về nhà. Kết quả cả ngày hôm nay Khanh Khanh tắt máy, Phí Duật Minh tắt máy, rõ ràng là cố tình làm cho anh tức điên lên. Anh phóng xe máy đến Napa Valley hai vòng, vòng và vòng vèo trong khu phố rộng lớn, càng nghĩ càng thấy tức, chú đã hỏi như vậy, cũng thấy không có gì phải giấu diếm, thế nên đã nói: “Nó và thằng ấy thực ra đã ở bên nhau lâu lắm rồi, đến vài tháng rồi ạ, hơn nữa... lần trước cũng qua đêm ở chỗ hắn mộtlần”.
“Con này phản rồi!”. Bố Khanh Khanh vừa nghe liền đập bàn đứng dậy, giận tím mặt, đi đi lại lại trong phòng khách, “Thế chẳng phải là phá đời Khanh Khanh rồi sao? Tự nó gây ra họa, giới thiệu cho nó đối tượng tốt như thế nó cũng không hẳn hoi gặp lấy một người, về hỏi thì nó bảo không được, cái này không được cái kia không được, đều không phải là người nó muốn tìm. Ta nghĩ bụng không biết nó còn muốn người như thế nào nữa đây? Tiểu Tuần, con không nói sớm cho chú thím biết, con nói con... Thằng ấy là thằng ở nhà nó dạy gia sư đúng không? Lúc đầu nó nói với ông bà là nhà trường sắp xếp dạy gia sư, ta đoán nó đã sớm có ý đồ từ lâu rồi. Con ranh này, đợi lát nữa nó về...”.
Mẹ Khanh Khanh cũng tức giận, nhưng dù sao thì cũng là mẹ, con gái đã sống chung với người khác rồi, xuất phát điểm của mẹ dĩ nhiên cũng không giống với bố và anh trai. Bà không bận tâm đến những đạo lý ấy, chỉ quan tâm đến lợi ích thiết thân của con gái, sợ con gái thiệt thòi. Nhân lúc chồng đang tức giận, bà kéo Mục Tuần sang một bên và hỏi: “Chỉ có một lần sao?”.
Chuyện này Mục Tuần không tiện nói, cũng không còn mặt mũi nào, gãi đầu gãi tai né tránh: “Thím ạ,chuyện này thím hỏi Khanh Khanh ấy ạ. Con thực sự không biết. Con chỉ biết một lần, những lần khác con không biết”.
không biết”.
“Một lần cũng không được!”. Bố Khanh Khanh nghe thấy liền đập tẩu thuốc, suýt chút nữa thì làm vỡ tấmkính.
“Khi nào con về đừng mắng nó vội, phải hỏi trước đã, chuyện đã như thế rồi, mắng chửi thì có ích gì?”. Mẹ Khanh Khanh đấm lưng cho chồng, rồi nháy mắt với Mục Tuần, “Tiểu Tuần, con ra cửa chờ Thất Thất, chú thím cũng lập tức xuống ngay đây”.
“Vâng, để con đi”. Mục Tuần vắt chân lên cổ chạy ra cửa. Mẹ Khanh Khanh liền kéo bố Khanh Khanh ngồi xuống sofa.
“Bố nó à, trước mặt Mục Tuần, anh giữ thể diện cho Thất Thất một chút, đã như thế này rồi, nó cũng đã theo thằng kia rồi, hối hận cũng đã muộn. Dẫu sao thì cũng là con gái mình, đừng để con không ngẩng đầu lên được, đặc biệt là lần đầu tiên gặp, đừng mắng con, có gì thì từ từ nói!”.
“Tôi còn giữ thể diện cho nó sao? Mắng nó? Tôi còn muốn đánh nó cơ!”. Bố Khanh Khanh vô cùng giận dữ, “Nếu ông bà biết được thì phải làm thế nào? Lúc đầu nó cố sống cố chết làm ầm lên, tưởng rằng chuyện không thành thì sẽ qua đi. Thấy nó ngày nào cũng ngoan ngoãn ở nhà, ai mà ngờ được nó lại đi tìm thằng đó! Cô nói xem mọi thứ trước mắt đều tốt đẹp như vậy mà nó cũng không cần, vì sao phải chạy đi tìm thằng ấy bằng được? Tính khí của ông nội thế nào nó không phải là không biết... Con ranh Thất Thất này. Haizz, tức chết đi được. Cô nói xem sau này phải nói với ông bà như thếnào?”.
“Anh cũng thật là, còn nói thế nào được nữa? Trước tiên phải xem người thế nào đã, cũng chưa chắc không phải là người tốt, đừng có một gậy đánh chết. Lúc ấy Khanh Khanh làm ầm lên, bố mẹ phản đối cũng là vì sợ nó sẽ đi theo thằng đó. Nhỡ đâu thằng đó cũng được, nếu đã đến bước này rồi thì anh còn có thể chia cắt
chúng nó được sao? Con gái thiệt thòi, đã như thế này rồi, chúng ta chỉ có thể tiến lên, không thể lùi bước. Dù sao thì con gái cũng đã lớn, làm căng không phải là hayđâu”.
Bố Khanh Khanh nghe vợ nói một hồi, thấy cũng có lý, chỉ có thể cố nén ngọn lửa vô danh xuống. Ba người đứng ở cửa chờ Khanh Khanh quay về, hai vợ chồng đã có dự định riêng của mình, chỉ có Mục Tuần là giận dữ, ngoài giận dữ còn muốn đánh người, không nghĩ được điều gì khác.
Vì thế Khanh Khanh đi đến bên cạnh Mục Tuần đã bị anh bóp tay. Cô cố gắng nhẫn nhịn vết đau trên cánh tay, theo bố mẹ lên tầng, cũng không dám ngoảnh đầu lại nhìn Phí Duật Minh, trong đầu vẫn đang mong chờ kỳ tích xuất hiện. Nhưng làm gì có kỳ tích, dù sao thì anh cũng đến nhà cô trong tình thế bắt buộc, không còn sự lựa chọn nào khác.
Ba người với ba khuôn mặt khác nhau, bố vừa tức vừa nghiêm, mẹ cố làm ra vẻ bình thường, Mục Tuần đáng sợ nhất, sát khí đằng đằng. Khanh Khanh kéo chiếc ghế ngồi giữa phòng khách, vừa nhìn thấy khuôn mặt hung thần gian ác của Mục Tuần, bất giác kéo dịch ra sau, nửa người chạm vào lưng Phí Duật Minh.
Mẹ Khanh Khanh suy cho cùng cũng vì lo lắng cho con gái. Thấy con sợ đến như vậy, khuôn mặt dướichiếc mũ lưỡi trai cắt không còn giọt màu, vội vàng kiếm cớ, ngọt nhạt bảo Mục Tuần ra ngoài mua đồ. Mẹ Khanh Khanh đóng cửa phòng, lúc quay lại rót cho con gái một cốc nước nóng, sau đó bỏ mũ ra, xoa đầu con, ánh mắt hiền từ hơn rất nhiều. “Thất Thất, nói đi”.
Khanh Khanh cúi gầm mặt xuống, mũi gần như chạm vào thành cốc. Hai tay bưng cốc nước nóng nhưng trán vẫn ứa mồ hôi, ấp a ấp úng một hồi lâu mà không nói được lời nào.
Phí Duật Minh thì ung dung hơn một chút. Dù sao thì anh cũng đã có sự chuẩn bị từ trước, những lời đã luyện
tập trước gương trong lúc cạo râu trước đây đều có thể mang ra dùng.
“Bác trai, bác gái, cháu là Phí Duật Minh, năm nay ba mươi hai tuổi, làm nghề sửa chữa xe hơi, có nhà, có xe, cháu và Khanh Khanh đã đến với nhau rồi”.
Đây hoàn toàn không phải là cầu xin bố mẹ người ta đồng ý mà là thông báo một tiếng, nhưng đã nói được tất cả những điều cần thiết. Bố Khanh Khanh rất không bằng lòng, đập tẩu thuốc xuống bàn, cũng không thèm bận tâm đến Phí Duật Minh, chỉ hỏi Khanh Khanh: “Thất Thất, rốt cuộc là chuyện gì?”.
Bị điểm mặt hỏi đến, muốn tránh cũng không tránh được, Khanh Khanh hoảng hốt nhìn mặt bố, nuốt nướcbọt rồi nói: “Bố, mẹ, anh ấy là Phí Duật Minh, ba mươi hai tuổi, chúng con... hai chúng con... chúng con...”.
“Thôi, trước tiên hãy nói sau này hai con định như thế nào?”. Mẹ Khanh Khanh ngắt lời, huých vào người bố Khanh Khanh.
“Chúng cháu vẫn chưa có dự định gì rõ ràng. Nếu có thể cháu muốn sau khi ổn định đón Khanh Khanh sang sống cùng. Nhà cháu cách trường Khanh Khanh không xa lắm, rất tiện. Đợi đến khi bố mẹ cháu đến, chúng ta có thể cùng đi ăn, những chuyện khác cháu và Khanh Khanh vẫn chưa bàn bạc”.
Vừa nói dứt lời, ngay cả mẹ Khanh Khanh cũng không bình tĩnh được. Anh chưa nói được điều gì đã nói đón con gái người ta sang sống cùng. Chuyện này bất kỳ bố mẹ nào cũng không thể đồng ý được. Quả nhiên mẹ Khanh Khanh vẫn chưa mở miệng, bố Khanh Khanh đã lên tiếng, chỉ cần nghe giọng nói là biết đang rất tứcgiận.
“Không được, chúng tôi không đồng ý, chưa kết hôn Khanh Khanh phải sống ở nhà. Hơn nữa chuyện của hai người chúng tôi vẫn chưa đồng ý. Chúng tôi vẫn chưa hiểu gì về anh, chuyện cả đời của Khanh Khanh không thể tùy tiện như thế được”.
Bố Khanh Khanh nói nhanh, Phí Duật Minh cũng có chút căng thẳng, một là sợ nghe lọt gì đó, hai là sợ nghe sai gì đó. Anh không giống như lúc bình thường tự cho mình là đúng, nhíu mày cân nhắc rất lâu.
Anh không hiểu thế nào là “tùy tiện”.
“Cháu và Khanh Khanh sẽ không tùy... chúng cháu muốn ở bên nhau. Nếu không thể sống cùng nhau cũngkhông sao, cháu có thể chấp nhận”.
Chủ đề nói chuyện vốn không phải là thảo luận vấn đề có thể sống chung với nhau hay không. Bố KhanhKhanh nghe anh nói tiếng Trung khó khăn, trong lòng cũng thấy chướng ngại. Mẹ Khanh Khanh thì thấy anh là người đứng đắn, có điều giao tiếp không tiện, thấy khuôn mặt mỗi lúc một nhợt nhạt của con, liền chuyển chủ đề nói chuyện.
“Anh Phí, đây cũng là lần đầu chúng ta gặp mặt, chúng tôi chưa biết gì về anh, về gia đình anh. Chuyện này bất kỳ người làm cha làm mẹ nào cũng sẽ không đồng ý, vì thế chúng ta cũng không cần nhắc đến chuyện khác nữa. Tôi chỉ muốn hỏi, trước đây nghe Khanh Khanh nói nhà anh không ở đây?”.
“Vâng, bố mẹ cháu sống ở Đức. Hai năm trước cháu sống ở Pháp, sau đó thì sống ở đây”. “Thế gia đình anh còn có những ai?”.
“Anh trai sống ở Napa Valley, vợ của anh trai, họ có hai con trai. Em gái cháu ở Đức, gần chỗ bố mẹ cháu, nhưng không cùng một thành phố”.
Bố mẹ Khanh Khanh nháy mắt với nhau, tiếp theo là bố Khanh Khanh hỏi: “Thế anh định ở lại Trung Quốc bao lâu? Nếu anh yêu Khanh Khanh nhà chúng tôi, sau này sẽ ở đây, hay về Đức hoặc sang Pháp?”.
“Cái này... cháu và Khanh Khanh vẫn chưa bàn bạc. Hiện nay muốn ở lại bao lâu phải xem hợp đồng củacông ty. Công ty cháu ký hợp đồng hai năm một lần, ít nhất cháu sẽ ở lại đây hai năm, nếu được thăng chức hoặc chuyển công tác, cũng có thể chưa đến hai năm”
Anh nói đúng sự thật, Khanh Khanh nghe mà chột dạ không biết phải nói gì, cúi đầu xuống thấp hơn, chiếc mũ lại úp sụp xuống đầu.
“Khanh Khanh, con định thế nào?”. Thấy dáng vẻ rụt đầu rụt cổ của cô, bố cố tình kéo cô vào, lườm cô một cái, tỏ rõ thái độ chuyện này đã hết hy vọng.
Khanh Khanh ôm cốc nước không biết phải nói thế nào. Phí Duật Minh nhìn cô với ánh mắt vô cùng tự tin còn bố thì đã chặn đường ra. Cô ngập ngừng, vừa không muốn chọc giận bố mẹ, vừa không muốn làm trái ý Phí Duật Minh, bị ba người kẹp ở giữa, cô chỉ còn lại những giọt mồ hôi trên trán không ngừng ứa ra: “Mẹ, bố, thực sự con vẫn chưa nghĩ kỹ... Bây giờ chúng con rất ổn, bây giờ... anh ấy đối xử với con rất tốt... rất tốt.... mẹ... bố... Phí Duật Minh...”.
Cô nói rồi người ngả sang một bên, suýt chút nữa thì chiếc ghế lật lại, may mà Phí Duật Minh ngồi gần, giơ tay ra ôm cô, cô nhân cơ hội ấy ngả vào lưng anh.
Cô không biết nói gì hơn, mà có nói gì cũng bằng thừa. Khanh Khanh chỉ có dũng khí với chút động tác cơ thể này, rõ ràng biết là chắc chắn sẽ chết, nhưng vẫn làm, không làm không được.
Cuộc tra khảo vốn dĩ nên tiếp tục, bố Khanh Khanh và Phí Duật Minh đều đã chuẩn bị kỹ càng. Mẹ Khanh Khanh thấy con gái mãi mà không thể thẳng lưng lên được, trong lòng rất lo lắng, lại gần thì thấy cổ và mặt ướt đầm mồ hôi, giống như ngâm trong nước vậy, tay thì lạnh buốt, hai mắt đờ đẫn.
“Thất Thất, sao thế?”.
“Mẹ, con đau bụng”.
Tối hôm qua Khanh Khanh đã uống thứ không nên uống ở quán bar, ngủ suốt nửa đêm, về sau Phí DuậtMinh làm theo cách mà bạn đã dạy để cứu vãn tình hình. Cô uống vào rồi lại nôn, nôn rồi lại uống, hếtthuốc rồi đến trà. Lúc đầu vẫn chưa thấy gì, sau khi bước ra khỏi căn hộ của anh thấy không bình thường
vốn dĩ đang sốt cao, người lại đầm mồ hôi, nhiệt độ hạ xuống không rõ lý do, cố nhẫn nhịn không nói, nhưng bị bố mẹ dò hỏi quả thực không thể gắng gượng đượcnữa.
Khanh Khanh nôn thốc nôn tháo, tất cả những gì nôn được đêm qua đều nôn hết rồi. Cả ngày không ăn gì, vốn chẳng có thứ gì trong bụng, lại bị giày vò thế này, chưa hỏi được hai câu Khanh Khanh đã gục xuống, mặt tái nhợt, không thể bước ra khỏi phòng vệ sinh, chỉ có thể đứng bám vào tường. Mẹ Khanh Khanh sợ tái mặt, muốn bế cô ra nhưng không bế được, chỉ có thể mở cửa gọi bố Khanh Khanh.
Phí Duật Minh lao nhanh như chớp vào phòng vệ sinh, cũng không bận tâm trước mặt bố mẹ có cấm kỵ gì không, lập tức bế Khanh Khanh ra ngoài. Người cô nhẹ như không có trọng lượng, chỉ miễn cưỡng còn một chút ý thức, không ngừng nói với anh: “Không sao... bỏ em xuống...”.
Bố mẹ Khanh Khanh không tranh cãi về lễ tiết, chạy vào phòng con gái, người lấy khăn, người gọi điện thoại, thấy Phí Duật Minh đứng ngay ngắn bên cạnh, cũng không đuổi anh đi. Sau khi nôn ra hết, Khanh Khanh thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô nằm đó nhưng vẫn muốn nói chút gì đó an ủi mọi người.
“Em không sao... em...”.
“Thôi đi!”. Phí Duật Minh vốn tưởng rằng nghỉ ngơi một ngày là khỏe lại, không ngờ tình hình càng xấu đi. Khuôn mặt ngấn nước của cô ướt đẫm mồ hôi, nhưng thái độ thì đặc biệt kiên quyết.
“Còn buồn nôn nữa không?”.
“Không”.
“Còn đau bụng không?”.
“Không đau nữa”.
“Vì sao lúc nãy không nói cho anh biết?”.
Anh hỏi rất nhiều, Khanh Khanh chỉ có thể nhắm mắt, nhớ lại từng câu anh nói với bố mẹ mình. Ngoài mấy câu giới thiệu bản thân, không có một câu nào là câu nên nói khi gặp bố mẹ bạn gái. Lần đầu tiên gặp phụ huynh đã nói chuyện sống chung với nhau, quả thực là khiến người ta không thể ngờ tới được. Người sống ở nước ngoài thì mang phong cách nước ngoài, phương thức tư duy hoàn toàn khác nhau. Bây giờ Khanh Khanh thấy may vì mình không thoải mái trong người, cứ nôn rồi lại tiêu chảy như thế, chí ít thì cũng làm gián đoạn buổi gặp mặt không mấy vui vẻ. Nếu để cho anh tiếp tục thì tình hình sẽ chỉ ngày càng xấu đi.
Cô đang muốn khuyên anh đi về thì bên ngoài đã lại ầm ĩ cả lên, vừa nghe là biết tiếng Mục Tuần. Anh đẩy cửa phòng ngủ, lao vào như một cơn gió, không nói một lời mà lao đến cạnh giường túm cổ áo của Phí Duật Minh: “Anh ra đây với tôi, họ Phí kia!”.
Mẹ Khanh Khanh chạy vào sau, cầm khăn mặt đang định lau mồ hôi cho con gái, thấy hai chàng trai đang giằng co, vội vàng chạy lại giảng hòa.
“Tiểu Tuần, đừng như thế, buông tay ra!”.
“Thím cứ mặc kệ con, họ Phí kia, anh ra đây!”. Mục Tuần đang tức giận, cũng không bận tâm đến việc hỏi thăm tình hình của Khanh Khanh, muốn đánh đã rồi nói.
Khanh Khanh ngồi dậy, muốn xuống giường nhưng lại bị mẹ ngăn không cho động đậy. Cô sắp kiệt sức rồi nhưng vẫn cố gắng hết sức gào lên với hai người: “Anh út, anh đừng ra tay! Phí Duật Minh, không được đánhnhau!”.
Phí Duật Minh thấy tâm trạng của cô kích động lạ thường, cũng không đáp trả, gạt tay Mục Tuần ra, bình tĩnh nói chuyện với anh, bắt đầu nói tiếng Anh: “Có chuyện gì hai chúng ta ra ngoài nói, có thể chờ một chút được không, anh không thấy cô ấy đang ốm sao?”.
Câu nói này rõ ràng đặt Mục Tuần vào thế khó xử
đánh cũng không phải, không đánh cũng không phải,thêm vào đó thím đứng cạnh khuyên ngăn, chỉ có thể buông tay, nhưng trong lòng vẫn không phục, cũngkhông chịu để yên, vẫn lôi Phí Duật Minh ra ngoài.
“Anh ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với anh”.
Thấy Phí Duật Minh bị Mục Tuần lôi đi, Khanh Khanh chạy chân đất xuống giường, hụt chân ngã nhoàivề trước, lại bị mẹ lôi về bắt nằm xuống giường.
“Con đừng để cho mọi người phải lo lắng về con nữa, nằm im đấy. Nếu con mà còn làm ầm lên mẹ sẽ tống cậu ta ra ngoài”. Khanh Khanh biết mẹ đang tức giận, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Bố Khanh Khanh mang cốc nước nóng vào phòng, đóng cửa phòng, nháy mắt với mẹ Khanh Khanh. KhanhKhanh hỏi về Mục Tuần cũng chỉ coi như không nghe tiếng. “Uống đi, Thất Thất”.
Khanh Khanh bị bố mẹ canh chừng như thế, đến tận khi bác trai, bác gái đến cũng không có cơ hội thoát thân. Mục Tuần và Phí Duật Minh đi rồi không quay lại, nhưng trong phòng khách thì có người đang nói chuyện.
Bác trai hỏi đi hỏi lại một lượt Khanh Khanh đã ăn gì, uống gì, nôn ra những gì, khám rất kỹ rồi đi ra phòng khách. Chẳng bao lâu sau tiếng nói chuyện bên ngoài lớn dần lên, sau đó là tiếng đạp cửa. Khanh Khanh bị tiêm một mũi, lo cho bản thân mình còn chưa xong nhưng vẫn lo cho Phí Duật Minh, mấy lần đòi dậy nhưng đều bị ngăn lại.
Về sau Phí Duật Minh đã đi đâu, bố mẹ có nói chuyện với anh nữa không, có đánh nhau với Mục Tuầnhay không, Khanh Khanh không hề hay biết.
Sau khi tỉnh lại, cô thấy khỏe hơn một chút, cũng có tinh thần hơn. Chiếc áo khoác nam màu đen vắt trên chiếc ghế cạnh giường, trong phòng không chỉ có bố mẹ, bác trai bác gái, ngay cả ông bà cũng có mặt.
Cả nhà ân cần hỏi han, không để cô nói nhiều kiệt sức, đợi cô ngủ rồi chỉ để lại thím Trương ở bên chămsóc.
Thực ra Khanh Khanh không hề ngủ, chỉ giả vờ nhắm mắt, đợi mọi người ra ngoài, cô liền ngồi dậy.
“Thím Trương, mấy giờ rồi ạ?”.
“Hơn bốn giờ chiều rồi, một lúc nữa là đến giờ ăn tối, đói rồi sao?”.
“Không ạ”.
“Thế muốn uống gì?”.
“Không muốn uống gì”.
“Con bé này”, thím Trương lấy mấy hộp thuốc nhỏ trên bàn lại, ngồi xuống ghế đan áo len.
“Thím Trương, có phải anh út đánh nhau với anh ấy không?”.
“Với ai?”. Rõ ràng thím Trương biết Phí Duật Minh, lúc ấy cũng vờ ra vẻ hồ đồ. “Phí Duật Minh ấy ạ! Thím Trương, thím đừng giấu con, rốt cuộc thế nào rồi, có phải họ đánh nhau không?”.
“Đâu có, thím không biết”. Thím Trương vờ đếm mũi kim, để mặc Khanh Khanh. “Vậy sao anh út khôngđến?”.
“Tiểu Tuần đang làm việc ở nhà, hôm nay là thứ hai, nó phải làm việc. Con nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ lung tung nữa”. Thím Trương đặt áo len xuống đi ra kéo rèm cửa, hé mở cửa sổ, “Hiếm có ngày nào nắng ráo như hôm nay, đáng tiếc là hơi lạnh, tuần sau là được nghỉ rồi, ông bà nội bảo con cùng họ ra ngoài chơi”.
“Ra ngoài chơi?”. Khanh Khanh vừa nghe vậy đã thấy có gì không đúng, “Đi đâu?”.
“Nghe bác, bà và bố mẹ con bàn bạc, chắc là Tam Á, bên ấy ấm áp, vừa hay con lại được nghỉ ba tuần”.
“Con không đi!”. Khanh Khanh không cần nghĩ cũng
biết đây là kế hoãn binh mà mọi người nghĩ ra để chia cắt họ, “Con không đi du lịch, con ở nhà”.
“Ông bà nội cả năm đều ở nhà, hiếm khi muốn đi ra ngoài, con cũng đi cùng cho khuây khỏa, đi cùng họ. Nếu anh út của con cũng được nghỉ thì chắc chắn sẽ đi, đáng tiếc cuối năm bận rộn. Thất Thất nghe lời, mau chóng khỏi ốm, một lúc nữa phải uống thuốc rồi”. “Con không ốm”. Khanh Khanh giận dỗi nằm xuống, làm gì cũng bị phản đối, chỉ có thể ngoan cố chống cự.
“Lại còn nói nữa, nếu không phải anh ta cho con uống lung tung thì cũng không đến nỗi nghiêm trọng như thếnày”.
“Ai cho con ăn uống lung tung?”. Khanh Khanh không phục, đạp chăn ra cãi lại thím Trương.
“Còn có thể là ai nữa, con mẫn cảm với Sulfonamide, không thể uống lung tung được, thuốc không phải là thứ có thể uống tùy tiện, uống vào hại người...”.
Thím Trương nói rồi ra rót nước, để lại một mình Khanh Khanh trong phòng. Cô lờ mờ đoán được vì saomình lại bị ốm, nhưng cũng không thể đổ lên đầu Phí Duật Minh. Cô hy vọng có thể nghe được một vài câu về anh từ đâu đó hoặc là mấy thông tin vụn vặt nhưng điện thoại không ở bên cạnh, máy con trong phòng cũng bị lấy đi. Thím Trương bưng cốc nước nóng vào phòng, khuôn mặt rất hiền từ, nhưng hỏi đến chuyện điện thoại thì lại từ chối không nói đến.
Lúc ăn tối, cả nhà đều tụ tập trong phòng của cô, mang đồ ăn vào phòng. Cô ngồi trên giường ăn cháo, đối diện với sáu người lớn và Mục Tuần.
Nhìn bề ngoài, đây là một bữa ăn rất đỗi bình thường, đồ ăn đều là do mẹ Khanh Khanh và bác gái nấu. Trước bữa ăn bố Khanh Khanh và bác trai chơi một ván cờ, Mục Tuần mang PS2 đến cho cô, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện ngày hôm qua, còn chủ động chạy vào bếp làm giúp. Nhưng trong lòng Khanh Khanh hiểu rất
rõ, thái độ phản đối của mọi người vô cùng rõ rệt. Mối tình này của cô không hề lạc quan một chút nào.
Buổi tối Nọa Mễ gọi điện thoại đến hỏi thăm, mẹ Khanh Khanh mới mang chiếc điện thoại không dây vàophòng, nhưng cũng không đi, ở trong phòng thu dọn quần áo cho Khanh Khanh. Khanh Khanh đắn đo rấtlâu, có quá nhiều thứ không thể nói thẳng ra được, chỉ thể hỏi thăm một chút thông tin từ Nọa Mễ.
“Ở trường thế nào rồi?”.
“Vẫn ổn. Chị biết không? Sáng nay Shawn không đi được, bị giữ lại ở sân bay”. Nọa Mễ làm ra vẻ rất thầnbí.
“Vì sao?”.
“Không rõ, dù sao thì còn có người đến trường hỏi chuyện. Em thấy rất lạ, tối hôm ấy sao em chẳng nhớ gì hết cả? Sau khi từ chỗ Phí Duật Minh về, em chẳng nhớ được gì cả, Gia Lan nói về sau không đi cùng chúng ta, cũng không rõ. Chị thế nào? Đỡ hơn chưa? Có phải là bị đau bụng không? Sớm biết thế này em đã không để chị đi. Em còn đỡ, tỉnh lại rồi cũng không bị nôn, chỉ thấy đầu đau như búa bổ, ngủ suốt cả ngày hôm qua”.
“Nọa Mễ, em còn nhớ hai chúng ta đã uống gì không?”. Khanh Khanh giấu kín chuyện tối hôm ấy, chỉ có thể nói với Nọa Mễ, “Lúc ấy Shawn có đó không?”.
“Không nhớ rõ nữa, quá nhiều người, em chỉ nhớ Duncan đeo dây chuyền cho chị”.
Nhắc đến sợi dây chuyền ấy, Khanh Khanh bất giác sờ tay lên cổ, chỉ thấy trống trơn, lại vạch áo nhìn mấy vết cắn ấy.
Phí Duật Minh khẳng định những vết ấy là do anh để lại, tối hôm ấy không xảy ra chuyện gì. Cô cũng chỉ hiểu theo cách nói của anh. Những chuyện có liên quan đến Duncan và Shawn đã trở thành một khoảng mơ hồ trong ấn tượng của Khanh Khanh, thứ duy nhất cô nhớ được là bó hoa tulip và thứ nước màu đỏ trong cốc thủy
tinh trong suốt.
Cảm giác sợ hãi sau đó khủng khiếp hơn nỗi hoảng sợ nhất thời. Mỗi lần ký ức chạm tới tối hôm ấy, cô lại có cảm giác chìm xuống hố sâu không đáy. Khanh Khanh cúp máy, chiếc điện thoại lại bị mẹ mang ra ngoài. Cô nhìn bầu trời đêm qua khe hở trên rèm cửa, ngồi một lúc lâu mà không nói được lời nào.
Phí Duật Minh bị đẩy ra khỏi cửa, không ai giải thích với cô, cô chỉ có thể mò tìm trong cát sỏi, có thể bước tiếp theo sẽ rơi xuống vực sâu không đáy, bản thân cô cũng không thể biết được. Hai hôm sau, Khanh Khanh trả phép đi làm. Thực ra còn hai ngày nữa là đến kỳ nghỉ Giáng sinh, quả thực cũng không có việc gì cần cô phải đến làm nhưng cô vẫn kiên quyết đi, cứng đầu cứng cổ chạy ra khỏi nhà. Hai ngày qua, Khanh Khanh cảm thấy rất ngột ngạt, bị quản thúc quá chặt, gần như quên đi mùi vị của tự do.
Là một người trưởng thành, ở trường hay ngoài xã hội cô nhận được sự tôn trọng và thừa nhận, chỉ duy nhất ở nhà, mọi người đều coi cô là trẻ con, coi cuộc tình này của cô là sai lầm, nghĩ rằng cô bị tình yêu làm cho u mê đầu óc. Lần này, mọi người đều tránh vấn đề này, ngay cả nói chuyện cũng không nói với cô. Bố Khanh Khanh chỉ mang cuốn tranh ảnh giới thiệu của đoàn du lịch về nhà, vô tình hay cố ý đặt khắp nơi trong nhà.
Tam Á Hải Nam thực sự rất đẹp nhưng trong lòng Khanh Khanh, nó không bằng một phần của Phí DuậtMinh. Suy cho cùng tình thân và tình yêu không thể đem ra so sánh được.
Trong suốt hai ngày, mọi người trong nhà giống như đang giăng lưới bắt cô vậy. Nửa đêm cô xuống nhà tìm điện thoại, không những không tìm thấy túi xách mà ngay cả điện thoại cố định cũng bị cất đi. Khanh Khanh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không dám công khai cãi lại bố mẹ, chỉ có thể chọn thái độ không hợp tác, nhân lúc ban ngày thím Trương đến chăm sóc
cho cô, hỏi thăm một chút về động tĩnh của mọi người trong nhà.
Vé máy bay đi Hải Nam đã đặt rồi, hộ khẩu, hộ chiếu, ngay cả chứng minh thư của Khanh Khanh đều để ở nhà, tự biết có muốn lấy lại cũng đã muộn, chỉ có thể giải quyết vấn đề bằng cách chạy trốn.
Dù ít dù nhiều trường học có thể coi là chốn tĩnh tâm, không có sự trách mắng và giám sát của người nhà, quan trọng hơn là cho dù khó tránh khỏi quyết một trận sống mái nhưng chí ít thì ở đến trường còn có cơ hội gặp mặt anh, cho dù chỉ là gọi điện thoại nói với nhau hai câu hỏi thăm cũng được.
Ba ngày không đi làm, Khanh Khanh vừa bước vào phòng học, Nọa Mễ đã đưa cho cô mười mấy tấm thiệpchúc mừng Giáng sinh và vài món quà nho nhỏ. Nhân lúc bọn trẻ ngủ trưa, Khanh Khanh ngồi trong phòngngủ mở từng tấm thiệp, mấy tấm là Phí Duật Minh gửi tới. Tấm thiếp ấm áp đáng yêu, vẽ hình cậu bé đánh chuông, không nhiều chữ, giống như là để lại giấy nhắn cho cô, viết những việc anh đã làm, dặn dò cô chú ý nghỉ ngơi, không hề nhắc một chữ nào đến chuyện ở nhà cô hôm ấy.
Lấy điện thoại của Nọa Mễ gọi điện cho anh, hình như anh đang họp, xung quanh rất ồn ào, mọi người đếu nói tiếng nước ngoài, một lúc sau yên tĩnh hẳn lên, nghe thấy tiếng bước chân của anh.
“Anh thế nào rồi?”. Khanh Khanh cảm thấy có chút xa lạ, hỏi rất khách sáo.
“Bình thường, còn em? Ba ngày không ra khỏi cửa, làm anh chờ uổng công”. Phí Duật Minh mỉm cười chếnhạo, “Tối gặp nhau được không?”.
“Không biết, buổi tối phải về chỗ bố mẹ”.
“Ừ, anh muốn nói chuyện”.
“Nói chuyện gì?”.
“Nói một số chuyện gần đây, mấy ngày hôm nay anh
đã nghĩ rất nhiều, gặp nhau rồi nói”. Anh nói rất bình tĩnh, giống như đang nói việc công, khiến Khanh Khanh cảm thấy bất an.
“Có phải hôm đó họ đã nói gì không?”.
“Cũng bình thường”.
“Anh đã đánh nhau với anh út?”.
“Cũng bình thường”.
“Vậy...”.
“Gặp nhau rồi nói, ở đâu cũng được, anh không liên lạc với em được, em nghĩ đi rồi gọi điện nói cho anh biết. Anh phải về họp đã, tối nói chuyện”. Sắp phải tắt máy rồi, gần như trong vài giây cuối cùng, anh không kìm được nói, “Nhớ em”.
Điện thoại bị ngắt sau tiếng “em” ấy, Khanh Khanh ngây người một lúc rất lâu, áp điện thoại vào tai nghe đi nghe lại.
Tình cảm của anh nồng cháy như lửa, anh không bao giờ tiếc lời khen ngợi hay những lời ngọt ngào đường mật. Đây là lần đầu tiên anh trở nên dè dặt như thế, ít nói như thế.
Trên đường đến phòng họp, khi đi qua một đoạn hành lanh bên ngoài phòng học, Khanh Khanh dừng lại nhìn ra bên ngoài, bất giác nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Phí Duật Minh. Cái bóng đổ dài của anh ẩn chứa sự thờ ơ, hờ hững. Nếu họ không tiếp xúc với nhau thì có lẽ cô sẽ mãi mãi không bao giờ hiểu mặt bên trong con người anh. Nhưng bây giờ họ đã hiểu nhau, nếu bắt cô phải quay trở lại với khoảng cách nhìn từ xa như lúc đầu, cô tin mình sẽ không thể chịu đựng được.
Buổi chiều là buổi chuẩn bị bài giảng tập thể, giáo viên các khối đều có mặt. Vì là hội nghị cuối cùng trước kỳ nghỉ nên có người mang kẹo bánh, có người mang rượu vang, có người mang điểm tâm, không khí trong phòng họp náo nhiệt giống như một buổi tiệc trà. Những người
bình thường không gặp nhau ngồi tụm năm tụm ba, hình thức họp đơn giản và thoải mái là đặc điểm của trường quốc tế.
Khanh Khanh và Nọa Mễ ngồi trong góc, vì chuyện trước đó nên không ai dám động vào một giọt rượu,mỗi người bưng một cốc nước nóng, thì thầm bàn chuyện cuối tuần.
Cuộc họp bắt đầu, trước tiên là tổng kết công tác một học kỳ qua, đến lúc phân tổ thảo luận, các khối lớp về lớp học của mình thảo luận kế hoạch dạy học và thiết kế bảng biểu cho học kỳ sau. Khanh Khanh và Nọa Mễ ôm tài liệu về lớp, lúc đi qua phòng họp thì gặp Duncan và mấy trợ giảng khác đi cùng nhau. Rất nhiều vấn đề không hiểu đan xen vướng vất trong lòng, Duncan lại là người duy nhất có thể nghĩ đến tối hôm ấy. Khanh Khanh bỏ mặc buổi họp, đuổi theo Duncan đến phòngnghỉ.
Tin đồn Shawn xảy ra chuyện đã lan đi, không thể coi là gây tiếng vang lớn, gặp những giáo viên thân quen cũng chỉ vô tình nhắc đến. Khanh Khanh mời Duncan đến khu vui chơi trong phòng ở cuối hành lang trường mầm non, tìm bậc thềm cùng cầu trượt ngồi xuống, trực tiếp hỏi về Shawn: “Anh ta đâu?”.
Duncan lấy giọng nói: “Chuyện tối hôm đó không liên quan đến anh ấy. Hộ chiếu của anh ấy bị giữ lại, đang phối hợp điều tra”.
“Điều tra cái gì?”.
“Những chuyện ở quán bar, tôi cũng không biết được, Shawn không phải là người như thế”. Duncan chống tay đứng dậy, giọng nói có chút ngập ngừng, “Thực ra... dây chuyền là tôi và Gia Lan đi mua cùng anh ấy, tối hôm đó anh ấy không đến quán bar, ít ra thì cũng không đi cùng cô”.
“Vậy thì... là ai?”.
“Khanh Khanh, tối hôm đó có quá nhiều người, là ai
tôi thật sự không biết, cũng không biết rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì. Hầu hết giáo viên trong trường đều ở trên con phố ấy, tôi không thể nhớ tất cả mọi chuyện. Tôi và Shawn đi cùng với nhau, ban đầu là ở Island, sau đó là Lands. Sợi dây chuyền... đó là tấm lòng của anh ấy, lúc ấy tất cả mọi người đều có thể nhậnra”.
“Rốt cuộc anh biết những gì?”.
Rất nhiều nghi vấn đan xen với nhau, Khanh Khanh hỏi Duncan nhưng anh ta chỉ một mực tránh né: “Tốihôm đó tôi cũng say, thật sự không còn nhớ rõ nữa. Những gì đã qua hãy để nó qua đi, tỉnh táo như vậy làm gì? Có điều cho phép tôi được nói một câu, Khanh Khanh, Shawn thật lòng với cô”.
Sau khi Duncan đi, Khanh Khanh vẫn ngồi trên bậc cầu trượt. Ký ức tối hôm ấy không vì thế mà hiện lên rõ rệt, ngược lại càng trở nên mơ hồ hơn, chỉ còn lại ánh mắt của Shawn, cô đơn và quạnh vắng, lặng lẽ nhìn từ phía xa.
Khanh Khanh lại phấn chấn hẳn lên, cô vẫn băn khoăn vì những chuyện không nên lo lắng, nhưng nhữngchuyện không nên lo lắng thì không hề có một chút tiến triển nào. Để không bị ảnh hưởng từ người nhà, Khanh Khanh không đi đâu cả, trước kỳ nghỉ cô lấy điện thoại của Nọa Mễ nhắn tin cho Phí Duật Minh.
Họ bắt đầu ở trường, vậy nên trước khi bước bước tiếp theo nên quay về trường.
Phí Duật Minh đến rất muộn, Khanh Khanh ngồi trong phòng tiếp đón phụ huynh đợi anh, đợi một lúc lâu lại quay về phòng học thu dọn đồ đạc, sắp xếp phân loại những thứ không cần đến trong kỳ nghỉ, cho vào ngăn kéo khóa lại hoặc đặt về chỗ cũ. Giá sách trống trơn, những cuốn truyện mà bọn trẻ thích nhất đã được cô mang về thư viện.
Đèn ở hành lang đã tắt, chỉ còn lại phòng học của lớp mẫu giáo nhỡ vẫn sáng đèn, giống như hòn đảo cô đơn
giữa biển. Khanh Khanh đi từ tầng hai xuống, lại dừng lại bên cạnh bồn hoa lần đầu tiên gặp Phí Duật Minh. Mấy tháng đã qua, cây cối của mùa thu đã biến thành hoa cỏ mùa đông, trên đó vẫn còn điểm xuyết những thứ trang trí trong lễ Giáng sinh, nói là cây quất, thực ra cũng không phải, cành cây chỉ có mấy hạt xanh xanh cứng cứng, không thể coi là quả.
Từ xa có thể nghe thấy tiếng bước chân, bảo vệ đi kiểm tra sẽ có tiếng chìa khóa leng keng, anh thì không có, rất nhanh, rất vững, vài bước là đi hết hành lang.
Hành lang tối om, chỉ để lại chút ánh sáng hắt ra từ ô cửa kính của phòng học phía xa, cô bất giác chuyển những thứ đang cầm trên tay ra sau lưng. Một cái bóng từ từ tiến lại gần, sau đó dừng lại trước mặt cô. Chiếc hộp màu trắng trên tay anh đính chiếc nơ màu đỏ xinhxắn.
“Chờ lâu rồi đúng không?”.
“Cũng bình thường”, cô học giọng điệu của anh lúc trưa nhưng lời nói không điềm tĩnh giống như anh.
“Đi đâu nói chuyện”.
“Nói ở đây đi”.
Trong lòng Khanh Khanh có một cảm giác trốn tránh theo bản năng, trốn chạy sự nghiêm túc của anh. Cô dựa người vào tường, đôi mắt thích ứng với bóng tối, đường nét, ánh mắt, thậm chí những nét biểu cảm nho nhỏ trên khuôn mặt của cả hai đều hòa trong bóng tối.
“Vẫn khỏe, không gầy không béo”. Anh sờ má cô, gạt những sợi tóc lòa xòa trước trán, lướt ra sau tai, khẽ véo một cái rất nhẹ.
“Hình như anh... gầy đi”.
Cô đưa tay chạm vào chỗ lõm xuống trên cằm anh, râu chọc vào lòng bàn tay cảm giác cứng cứng. Anh rất ít khi không cạo râu, cách một đêm là lại có một ít râu mọc lởm chởm, dưới cằm hiện lên một mảng xanh xanh nhạt nhạt, trông rất nam tính. Cô chỉ nhìn thấy anh như
thế một lần, hạnh phúc ngắn ngủi lần ấy giống như lấy trộm từ tay người khác vậy.
“Hôm nay bận không?”.
“Cũng bình thường, ngày kia là nghỉ rồi, từ từ dọn dẹp phòng học, để các cô lao công đến rửa đồ chơi, chắc là ngày mai hút bụi, chuyển tủ. Năm sau em chuyển bàn về phía cửa sổ, như thế có thể được sưởi nắng. Còn anh, ngoài nhớ em ra, ba ngày hôm nay anh làm gì?”.
Cô nhăn mũi, vẫn cái dáng vẻ nũng nịu trước mặt anh giống như mọi ngày.
“Anh á? Anh khá bận”. Phí Duật Minh gượng cười, cởi áo khoác vắt lên vai, cùng Khanh Khanh dựa vàotường nhìn sân vận động bên ngoài cửa sổ. Vì ở ngoại ô, khung cảnh bầu trời đêm rất chân thực, những ngôi sao lấp lánh trong đêm đông, lúc sáng lúc tối, đan xen với ánh trăng giống như một tấm màn mỏng.
“Bận gì?”.
“Bận...”. Anh gấp áo khoác lại, đặt xuống cạnh chân cùng với chiếc hộp trắng, ngồi phệt xuống đất rồi kéo Khanh Khanh ngồi lên chiếc áo ấy, để cô gối đầu lên vai mình, “Bận gặp người nhà của em, bố mẹ em, ông bà, bác trai bác gái, còn có anh út của em, bận nói chuyện với họ. Chút thời gian cuối cùng anh gặp Shawn. Thời gian còn lại đều là tăng ca, ngoài thời gian tăng ca là đến cửa nhà em chờ em ra ngoài”.
Anh nói giống như một trò đùa, nhưng nét mặt vô cùng nghiêm túc, không nhìn thấy một nụ cười nào.
“Có thể là vì anh nghĩ mọi việc quá đơn giản, cũng có thể những lời anh nói lúc đó có chỗ nào không thích hợp, tóm lại cả nhà em đều phản đối, tìm gặp anh hết lần này đến lần khác. Bây giờ thì anh hiểu thế nào là tùy tiện rồi. Bố em đích thân giải thích cho anh, họ nói thái độ của anh không tốt, không có trách nhiệm, không
nghiêm túc với em. Họ hỏi anh, cậu dựa vào cái gì để có thể mang lại hạnh phúc cho con gái tôi, để con gái tôi có chỗ dựa suốt đời? Ngay cả tương lai của mình cậu còn không xác định được, sao có thể đảm bảo cuộc sống sau này của Khanh Khanh? Không kết hôn đã sống cùng với nhau, sau này cậu về nước thì Khanh Khanh phải làm thế nào?”.
“Anh nói thế nào?”. Nói đến đây, thái độ lạnh nhạt của anh đã không có gì là kỳ lạ. Khanh Khanh ngẩng đầu, nhìn những đường nét trên khuôn mặt của anh, bàn tay rời khỏi bộ râu rậm rạp, đặt xuống chân.
“Lúc đầu anh thấy rất phản cảm, bởi vì ở nước ngoài chưa bao giờ gặp chuyện như thế này. Về sau anh bình tĩnh suy nghĩ những lời họ nói. Ở nước ngoài đây gọi là can thiệp, anh vốn có thể bỏ mặc không bận tâm. Nhưng suy cho cùng đây là Trung Quốc, họ là bố mẹ em. Những lời họ nói có khó nghe đến đâu thì cũng vẫn phải nghe, coi đó là sự tôn trọng tối thiểu nhất. Anh không nói gì, không muốn làm cho họ không vui. Hơn nữa những lời họ nói một số điều là sự thật. Anh vẫn chưa xác định được cuộc sống của mình, sao có thể đảm bảo cho em được”.
Dường như anh đang hỏi cô cùng một câu hỏi. Câu trả lời của Khanh Khanh rất đơn giản: “Anh đừng nóinhư thế. Em... em không bận tâm”.
“Sự thật là sự thật, không có gì phải phủ nhận cả. Tuy anh đã ba mươi hai tuổi nhưng cuộc sống vài năm sau này đều không suy nghĩ rạch ròi từng bước từng bước một. Anh không muốn tạo cho mình quá nhiều áp lực. Bố mẹ em nói rất đúng”.
“Họ không hề có ác ý. Họ... họ lo lắng cho em. Anh đừng nghĩ đến những cái khác, thật sự bố em không có ý gì khác”.
“Thật sao?”. Phí Duật Minh thở dài, lấy bao thuốc trong túi, lấy một điếu ngậm trong miệng nhưng không châm lửa, “Có lúc anh thật sự không muốn nghe nữa,
đặc biệt là những lời nói của anh út và ông nội của em, thật đấy”.
“Anh út và ông nội, họ đã nói những gì?”.
“Ông nội của em thật sự rất bảo thủ, hình như người nhà em ai cũng như thế cả. Ông ấy không nói gì cả, nói một đống cổ văn, anh cơ bản không hiểu một từ nào cả, nói rồi hỏi anh những câu ấy có ý gì, hỏi anh có thể làm như thế không. Anh nói anh không làm được, bởi vì anh không hiểu ông muốn anh làm gì. Sau đó là anh út của em, có lúc anh ta rất vô lý, chỉ muốn thách thức động chân động tay, thực ra anh không sợ động tay, chỉ nghĩ đánh nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh và em ở bên nhau, vốn dĩ nên chung sống hòa thuận với người nhà em. Nhưng bây giờ lại giống như kẻ địch vậy. Anh không thoải mái, em cũng không thoải mái, đúngkhông?”.
Khanh Khanh có thể cảm nhận được rất rõ Phí Duật Minh đã phải chịu đựng sự đả kích. Anh vốn là người theo chủ nghĩa nam quyền, là người không bao giờ chịu thua, không biết đã bị câu nói nào chạm vào nỗi đau mà nói những lời ấy trước mặt cô, nói xong rồi lại là một tràng thở dài.
“Họ nói gì anh, anh đừng để bụng. Chúng ta sẽ cố gắng, em đi nói với họ, em thuyết phục họ từ từ chấp nhận chúng ta”. Cô nắm tay anh, đặt lên mặt mình. Hai bên má của cô vẫn rất lạnh. Lòng bàn tay của anh vẫn ấm áp như xưa. Anh vòng tay ra sau lưng ôm cô vào lòng. Anh là chỗ dựa của cô, một chỗ dựa đặc biệt có thể khiến cô an tâm đến lúc lìa xa cõi đời.
“Biết câu nói nào đả kích anh nhất không?”.
Cô lắc đầu, im lặng không nói gì.
“Trước khi đi ra khỏi cửa ông nội em nói: Anh Phí, Khanh Khanh nhà chúng tôi chắc chắn có thể xứng với người tốt hơn anh, thích hợp hơn anh. Tôi hy vọng anh nghiêm túc suy nghĩ ý của chúng tôi, nhanh chóng cho chúng tôi câu trả lời”.
“Ông nội em nói như vậy?”.
“Đúng, ông ấy nói như vậy. Anh không trách ông ấy, với lập trường của ông ấy thì có lẽ buộc phải nói như vậy. Nhưng anh không phục, lẽ nào anh không xứng với em, không đủ tốt, không đủ thích hợp? Anh có chỗ nào không tốt, chỗ nào không thích hợp? Vì nhà anh không ở đây, anh lớn lên ở nước ngoài, tiếng Trung không được tốt sao? Những mặt khác, công việc của anh, gia đình anh, anh không nghĩ ra anh có chỗ nào không bằng người khác, mà khiến em phải đi tìm người tốt hơn anh, thích hợp hơn anh. Hơn nữa chúng ta đến với nhau, hợp hay không hợp là chuyện của chúng ta, những điều kiện bên ngoài kia quan trọng đến thế sao? Anh nghiêm túc với em, thật lòng với em, hoàn toàn không phải trên thế giới này không có người tốt hơn em, thích hợp với anh hơn em. Nhưng anh không cần người khác, anh cần em, em hiểu không?”.
“Em hiểu”. Cô biết đã làm tổn thương lòng tự trọng của một người đàn ông trong anh, từ đó mà nảy sinh nghi ngờ về tình cảm của cả hai. Nếu nói anh không phải là người “tốt hơn, thích hợp hơn” của cô thì điều đó cũng có nghĩa cô không phải là của anh. Chỉ nghĩ như vậy Khanh Khanh đã thấy buồn. Dù sao thì trong tình cảm, ai cũng hy vọng mình là người tốt nhất, thích hợp nhất, muốn có được nhất và không thể thay thế.
Nhưng nghĩ lại, cô lại không hiểu những lời nói ấy. Nếu hoàn toàn phản đối, mọi người trong nhà không cần thiết phải tìm gặp anh nói chuyện. Dù nói nhiều đến đâu, “vết thương chai sạn” vì không được thừa nhận của anh vẫn không thay đổi.
“Ngoài những lời nói đó họ còn nói gì nữa? Ông nội em bảo anh trả lời điều gì, ép anh chia tay với em sao?”.
Nghe cô hỏi như vậy, anh bỏ điếu thuốc trên miệng xuống, gượng cười lắc đầu.
“Thế thì là gì?”.
“Hoàn toàn ngược lại”. Phí Duật Minh thở dài, khoác vai Khanh Khanh, hôn lên trán cô, một nụ hôn rất khẽ. Trong không khí không hề có mùi khói thuốc, mà từ từ nồng nặc trong mũi cô, sau đó là giọng nói khàn khàn của anh, “Họ muốn anh lập tức kết hôn với em, hỏi anh đồng ý hay không đồng ý”.
Quá đột ngột, Khanh Khanh hoàn toàn sững sờ, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng xuống thấp rồi lại nóng rực lên, tim đập thình thịch giống như treo một mũi dao không lên không xuống. Bờ môi áp vào trán cô không hề ấm áp, dường như trên hành lang có một cơn gió lạnh gào rít. Khanh Khanh muốn hỏi anh nhưng lời nói đến miệng lại dừng lại. Rất lâu sau đó, hai người chỉ dựa vào nhau như thế. Cô bất giác nắm thứ gì đó trên người anh, không biết là áo khoác hay là bàn tay của anh.
Đợi đến khi dây tơ lòng sắp đứt, cô mới rụt rè hỏi, giọng nói nhỏ đến nỗi không thể nhỏ hơn được nữa: “Anh... đồng ý rồi sao?”.
Giọng nói quá nhỏ, hình như anh không hề nghe thấy, cũng không trả lời, chỉ ngồi ở đó, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâu đến nỗi Khanh Khanh gần như quên đi trước đó họ đã nói những gì, đến tận khi hơi lạnh trên sàn nhà xuyên qua lớp áo phía dưới truyền đến tay chân của cô, giọng nói của Phí Duật Minh mới vang lên rõ rệt một cách kỳlạ.
“Anh không”. Anh nói bằng tiếng Trung, rất ngắn, gần như không thể coi là một câu.
Chỉ với hai tiếng, rất rõ ràng mạch lạc, cô nghe mà thấy lòng nhói đau. Anh lại dựa thẳng người về chỗ cũ, giữ một chút khoảng cách với cô, buông tay ra, gạt những lọn tóc trên trán cô. Khanh Khanh tránh rất nhanh, những giọt lệ sắp trào ra khỏi khóe mi của cô. Cô ngoảnh mặt đi không nói gì, lúc ngoảnh mặt lại khuôn mặt gượng mang một chút bình thản, nhưng Phí Duật Minh vẫn nhìn thấy hai giọt nước mắt lăn xuống hai bên má của cô.
“Khanh Khanh, kết hôn là chuyện của anh và em, anh không muốn bất kỳ người nào can thiệp, cũng không chấp nhận cái cách của gia đình em. Cơ sở của hôn nhân không phải là ép buộc mà là tin tưởng lẫn nhau, có trách nhiệm và tình yêu. Quyết định này chỉ có hai chúng ta có thể làm được, làm một cách lý trí. Bây giờ anh không thể quyết định, hoàn toàn không phải anh không yêu em, chỉ vì quyết định như thế này thì thật sự quá vội vàng. Thời gian chúng ta yêu nhau quá ngắn ngủi, không đủ để... tóm lại, trước khi chúng ta chưa chuẩn bị cho chuyện kết hôn, có thể không nói đến vấn đề này được không? Anh không muốn chung sống với em dưới áp lực của chuyện kết hôn. Anh yêu em, nếu chúng ta có thể sống cùng với nhau thì đến một ngày tự nhiên sẽ kết hôn, chẳng phải sao?”.
Khanh Khanh rất muốn hỏi lại một câu: Nếu không phải như anh nói thì sao?
Cô vẫn chưa kịp có quá nhiều mơ tưởng về hôn nhân, lần đầu tiên đi lướt qua với cái từ đẹp đẽ này, nhưng lại chỉ có cảm giác đau lòng. Cô dựa vào cái cây màu xanh sau lưng, bím tóc mắc vào quả cầu Giáng sinh trên đó, cảm thấy đau. Nỗi đau ấy vài giây là qua đi, những nỗi đau mà lời nói của anh để lại trong cô thì rất lâu không thể xua đi được.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau mà không hôn, không ôm nhau nồng nàn. Anh kéo cô đứng dậy, khoác vai cô, áp mặt vào trán cô, giống như một người anh, hoặc giống với nghi thức chia tay.
Khanh Khanh lặng lẽ đứng trước mặt anh, không tìm thấy sự ngọt ngào trước đây, cảm giác với tình yêu trở nên mơ hồ nhưng chí ít thì vẫn còn rất lưu luyến anh. Cô nhón chân chủ động hôn vào má anh, đưa tấm thiệp Giáng sinh giấu sau lưng ra trước mặt anh, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang trào dâng.
Cô không thể khóc, chí ít thì không thể khóc lúc này.
“Merry Christmas!”.
“Merry Christmas!”. Anh cầm chiếc hộp trắng dưới đất đặt vào tay cô, hiếm khi hiểu ý mỉm cười. Nụ cười ấy rất ấm áp.
Hai người vẫn nắm tay nhau đi ra khỏi trường, bảo vệ chào họ theo thói quen nhưng họ không nghe thấy.
Anh đưa cô đến cổng Champagne Town, trên đường về họ nghe đĩa CD Dreaming Of Andromeda. Lần đầutiên hẹn hò, anh cũng bật bài hát này trên xe. Đằng sau những nốt nhạc điện tử bay bổng, thực ra giai điệu có chút bi thương.
Lúc xuống xe, Khanh Khanh muốn nói tạm biệt, nhưng lại sợ bật khóc, chỉ có thể không từ mà biệt. Anh chặn cánh tay mở cửa của cô, ngả người về phía cô, vòng tay ôm cô từ phía sau, áp người vào lưng cô. Anh không nói gì, cũng không chịu buông tay. Hơi thở xuyên qua lớp áo khiến một mảng da thịt trên lưng cô cũng nhói đau.
Nhưng cuối cùng vẫn phải về nhà. Khanh Khanh chạy qua đường. Gió lạnh thổi bay váy của cô, chiếc áokhoác đã để quên ở lớp nhưng anh không hề để ý.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ Giáng sinh, bầu trời mịt mù, sau những đám mây là những tầng mây khác. Khanh Khanh cùng ông bà bay đến Hải Nam vào cái ngày lạnh nhất của mùa đông.
“Mẹ, con là Khanh Khanh”.
Sống đến hai mươi tư tuổi, có khoảng mười năm cô không gọi tiếng “mẹ”, toàn thân nóng bừng lên, chỉmuốn nhanh chóng quay trở về bên cạnh người thân. Mẹ ở đầu dây bên kia càng lo lắng hơn, nói to đến nỗi Phí Duật Minh cũng nghe thấy: “Khanh Khanh à, con sao rồi, xảy ra chuyện sao? Tiểu Tuần đang ở đây, gọi điện thoại cho con chỉ thấy tắt máy, con muốn làm bố mẹ lo đến chết hay sao? Khanh Khanh”.
Khanh Khanh trải qua một đêm hỗn loạn, hối hận sợ hãi đan xen, bây giờ vẫn chưa hết sợ, đâu dám nghĩ đến Mục Tuần, nghĩ đến ông bà ở Champagne Town. Cô ôm ống nghe vẫn chưa kịp đáp lời thì đã không ngừng sụt sịt, nước mắt lã chã như mưa.
“Khanh Khanh, con đang ở đâu? Mau mau về nhà. Bố mẹ đang rất lo lắng, con đã đi đâu? Hay là bố mẹ đến đón con, không được thì bảo anh út đi? Con không xảy ra chuyện gì chứ?”.
“Không cần không cần... con không sao... con rất khỏe, lập tức về nhà ngay... mẹ, con xin lỗi”.
“Thế vì sao không về nhà? Vì sao tắt máy? Con làm sao thế?”.
“Con...”.
Phí Duật Minh đứng cạnh ngăn kéo tìm quần áo, thấy cô thương cảm đến mức ấy, liền đặt đồ trên tay xuống bước lại gần, giằng lấy ống nghe trước khi cô kịp phản ứng: “Cô chú, cháu xin lỗi, lát nữa cháu sẽ đưa Khanh Khanh về, lúc ấy sẽ giải thích với cô chú sau”.
Giọng nói của một chàng trai lạ đột nhiên vang lên trong điện thoại, đối với mẹ Khanh Khanh mà nói chẳng khác nào sét đánh bên tai, sững người một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh được, không biết phải nói gì. Một lúc sau, điện thoại được truyền sang tay bố Khanh Khanh, vừa mở miệng là trách mắng: “Cậu là ai? Cậu làm gì Khanh Khanh rồi? Cậu đưa Khanh Khanh đến đâu rồi? Cậu... Cậu làm gì Khanh Khanh nhà chúng tôi rồi?”. Bố Khanh Khanh vô cùng tức giận, “Cậu bảo Khanh Khanh nghe điện thoại, bảo nó nói chuyện vớitôi”.
Khanh Khanh sợ hết hồn, đứng dậy tranh giành ống nghe với Phí Duật Minh nhưng bị anh đẩy xuốnggiường.
“Chú đừng lo lắng, cháu là bạn trai của Khanh Khanh, cháu là Phí Duật Minh. Tối qua cô ấy ở chỗ cháu. Cháu xin lỗi vì đã không nói gì với cô chú, là cháu suy nghĩ không thấu đáo. Cháu sẽ lập tức đưa Khanh Khanh về”.
Không biết có phải những lời này anh đã chuẩn bị từ trước hay không mà nói đâu ra đấy, bình tĩnh tự nhiên. Khanh Khanh sợ hãi đến suy sụp, trực tiếp nhấn nút tắt, ôm điện thoại trước ngực, ngăn không cho anh nói chuyện với bố mẹ.
Nhưng làm thế nào thì cũng đã muộn rồi. Sau khi tiếng tút tút qua đi, anh sa sầm mặt xuống, ném ốngnghe sang một bên.
“Muốn anh phải nói thế nào đây? Nói tối qua em ở quán rượu vì thế không về nhà hay để cho họ nghĩ rằng em qua đêm với anh? Em chọn đi. Em nhìn bộ dạng của em bây giờ đi, về nhà phải ăn nói thế nào? Buổi sáng anh đã nói với anh trai em rồi, phải nói trước sau như
một thì họ mới tin. Anh không muốn truy cứu chuyện tối qua, ít ra thì vẫn chưa phải lúc. Bây giờ em đang sốt, lại phải về nhà, anh không muốn để người nhà em biết chuyện tối qua, cho dù họ đổ hết tội lỗi lên người anh cũng còn tốt hơn là biết em qua đêm ở ngoài một mình. Nếu em còn bướng bỉnh hoặc làm những chuyện không nghĩ đến cảm nhận của người khác thì anh lập tức khoanh tay mặc kệ, em muốn làm thế nào thì làm. Anh nói cho em biết, những gì em đã làm tối qua khiến anh vô cùng vô cùng thất vọng. Em không hề nghĩ đến anh. Nếu nghĩ đến anh thì sẽ không thèm nói gì với anh mà một mình chạy đến quán rượu. Rõ ràng là chúng ta đãnói trước với nhau rồi”.
Anh nói một tràng dài, bề ngoài thì là bảo vệ cô nhưng lại trách mắng không hề nể mặt, từng từ từng chữ xuyên vào tận tim cô. Nói hết những điều nghĩ trong lòng, tâm trạng cũng bị ảnh hưởng. Anh tiện tay lấy bộ quần áo thể thao luồn qua cổ cô. Động tác cũng rất thô lỗ, không còn dịu dàng tỉ mỉ như bình thường nữa.
“Mặc vào, anh đưa em về. Lát nữa em muốn nói thế nào thì nói, chuyện tối qua không được phép nhắc đến, đừng có để làm phát sinh thêm vấn đề mới, trước tiên phải qua được bố mẹ em đã”.
Cô ôm điện thoại, đáp lại anh bằng sự im lặng. Áo thể thao luồn qua đầu cũng vẫn ôm điện thoại không chịu bỏ ra. Anh giằng lấy điện thoại vứt xuống đất, kéo cô dậy, luồn tay áo và kéo khóa cho cô. Cơn sốt đã khiến cô hốc hác lắm rồi, bây giờ lại bị anh quay trước quay sau, trông càng giống người mất hồn. Cô ngẩng mặt rất lâu, mở miệng nói nhưng câu trước câu sau loạn hết cả: “Em không làm gì... em uống rượu... Nọa Mễ và GiaLan...”.
“Em không làm! Không làm thì ngoan ngoãn lập tức về nhà”. Anh cố gắng kìm nén nỗi tức giận đang bị khơi dậy, đi ra ngoài rót nước lấy thuốc.
Về phòng ngủ nhìn thấy bộ dạng của cô, ngọn lửa tức
giận trong anh lại bùng lên. Chiếc áo thể thao mà anh tìm cho cô nằm dưới đất, không biết cô đã lục tìm bộ váy dạ hội trong làn quần áo từ bao giờ, đang cố gắng mặc vào người. Cô vẫn đang ốm, bám tay vào tường, đứng cũng không vững, tay áo vắt trên vai, khó khăn lắm mới mặc vào được, lại lộ một mảng vai và ngực, anh nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
“Ai cho em mặc cái này?”. Anh đặt cốc nước xuống định lại gần cởi nó ra.
Cô hốt hoảng lùi hai bước, vô cùng sợ hãi, đặt tay lên ngực, cầu xin anh: “Để em mặc cái này đi, mặc quần áo của anh bố mẹ em nhìn thấy sẽ tức giận”.
“Em tưởng rằng em mặc như thế này thì họ sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra sao?”. Anh nhặt chiếc áo thể thao dưới đất, hầm hầm vắt lên vai cô, “Cả đêm em không về nhà, bố mẹ em không ngốc, chắc chắn là họ đã hiểu hết. Anh đã nói thẳng quan hệ của chúng ta với anh trai em. Một bộ quần áo thì có làm sao? Em đã là của anh rồi, mặc một bộ quần áo thì có gì là khôngđược?”.
“Không được, dĩ nhiên là không được!”. Cô ra sức lắc đầu, men theo chân tường ngồi xuống đất, ôm cái đầu rối bù, “Hôm nay anh đừng đi có được không? Em vẫn chưa chuẩn bị, anh đừng đi gặp họ được không?” Cô thật sự rất sợ, đầu óc bị thiêu đốt đến nỗi không thể hoạt động bình thường được, “Anh đừng nói với họ, đừng nói được không? Đừng nói em ở bên ngoài, đừng nói em ở đây, bố mẹ sẽ tức giận, chắc chắn là họ vô cùng tức giận. Em vẫn chưa nói với họ mà đã đến chỗ anh, lại còn uống rượu nữa”.
Lúc này khóc cũng vô ích. Cô chỉ có thể cầu xin, nhưng anh đã hạ quyết tâm, lại gần xắn tay áo cho cô, kéo bàn tay nóng rát của cô: “Anh cũng chưa chuẩn bị, nhưng không thể không gặp, hiểu không? Sự việc đã đến mức này chỉ có thể để anh ra mặt gặp họ, nếu không em sẽ giải thích như thế nào, giải thích tất cả như
thế nào?”. Anh thử nhẹ giọng nói lý lẽ với cô, lướt ngón tay qua những vết cắn trên vai cô: “Không nói là anh, họ sẽ nghĩ như thế nào? Em đã đến với anh rồi, chúng ta là người yêu của nhau, sớm hay muộn anh cũng phải gặp ông bà bố mẹ em, sợ đến đâu cũng phải gặp. Cái gì đã đến thì phải đối mặt, bây giờ không còn đường lùi nữa, chỉ có thể tiến lên phía trước. Hay là em không muốn ởbên anh, vì thế không muốn anh gặp họ?”.
“Em không... em không nói như thế”. Cô lắc đầu, đầu lại đau dữ dội, toàn thân co quắp. “Khanh Khanh, chuyện tối qua anh rất không vui, rất rất không vui. May mà vẫn chưa xảy ra chuyện gì lớn. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì ngay cả em cũng không thể chịu đựng được. Chuyện của hai chúng ta thì cả hai chúng ta phải cùng đối mặt. Vấn đề giữa chúng ta cần phải bàn bạc, không được giấu diếm, đối mặt với bố mẹ là một cửa bắt buộc, cho dù thế nào hôm nay anh nhất định phải về cùng em. Em muốn cũng được, không muốn cũng được”.
Người bị sốt là mềm yếu nhất, lại gặp các vấn đề đan xen với nhau, Khanh Khanh kiệt sức, chỉ có thể đỡ cốc nước, uống thuốc. Trước khi đi, cô lại thử cố gắng một lần cuối cùng nhưng không thể thuyết phục được Phí Duật Minh, quả thực đã đến bước không thể thương lượng không còn đường lùi, cô cũng chỉ có thể nhắm mắt xuôi tay, nằm trên ghế sau của chiếc Hummer, âm thầm rơi lệ.
Chiếc xe vừa mới đến nhà Khanh Khanh đã thấy người nhà họ Mục xếp hàng dài đứng trước cửa. Bố KhanhKhanh, mẹ Khanh Khanh, Mục Tuần, trông ai cũng mặt mày u ám. Phí Duật Minh dừng xe, chạy ra mở cửa sau. Khanh Khanh nằm bò trên ghế, run rẩy ngồi dậy. Lúc xuống xe, nếu anh không đỡ thì suýt chút nữa đã ngã vì giẫm hụt.
Trên khuôn mặt của cô không có một chút dấu hiệu nào của sốt cao. Anh đưa tay sờ trán, không nhữngkhông hạ sốt mà còn toát mồ hôi, khóe miệng cũng khẽ
gượng cười.
“Đi thôi, đừng nghĩ nữa”. Anh nắm tay cô, bàn tay lúc nãy vẫn còn nóng rát bỗng trở nên mát lạnh, nắm chặt tay anh, nơm nớp theo anh đi sang đường.
Bố mẹ đứng ở cánh cửa đối diện dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần đầu tiên nhìn thấy bạn trai của con gái. Trời tối, đèn đường bên ngoài cũng không sáng. Hai người họ đi đến trước mặt, bố Khanh Khanh mới nhận ra đó là Khanh Khanh.
Cô mặc áo khoác của anh, vạt áo gần như lê dưới đất, đầu đội chiếc mũ thể thao, chỉ để lộ khuôn mặt trắng nhợt như tuyết. Bố Khanh Khanh vẫn chưa mở miệng, mẹ Khanh Khanh đã thấy sắc mặt của con gái không bình thường, kéo vạt áo của chồng rồi nói trước: “Trời lạnh, vào nhà rồi nói”.
Phí Duật Minh chưa kịp chào, vừa bước vào một bước, cảm giác Khanh Khanh trong vòng tay mình bịngười khác kéo đi. Tuy từ nhỏ Khanh Khanh đã không sống cùng bố mẹ nhưng không vì thế mà thiếu sự quảnthúc của bố mẹ. Từ sau khi nghe trong điện thoại thấy giọng của chàng trai lạ bên cạnh con gái, bố Khanh Khanh đặt điện thoại xuống đã dò hỏi Mục Tuần, biết đó là người ngoại quốc mà lần trước Khanh Khanh đã làm cách mạng vì chuyện yêu đương, bố không biết để đâu cho hết giận.
“Tiểu Tuần, sao con không nói sớm cho chú thím biết. Chẳng phải làm như thế là hại em gái sao? Con nói xem, Khanh Khanh còn giấu chú thím chuyện gì nữa? Ngày hôm qua lúc đi đã nói rất rõ ràng đến mười hai giờ, bữa tiệc kỷ niệm kết thúc sẽ về nhà, muộn nhất cũng không được quá một giờ. Chú thím tưởng rằng năm nào nhà trường cũng như thế, thỉnh thoảng muộn một chút cũng không sao. Kết quả nó lại nói là về nhà ông bà. Chú thấy có gì đó không đúng, nửa đêm nửa hôm con gái con đứa chạy về ngoại ô làm gì? Tiểu Tuần, con nói cho chú nghe, còn chuyện gì nữa?
Chuyện của Thất Thất chắc chắn là con biết”.
Mục Tuần vốn không định khai báo sau lưng Khanh Khanh, không muốn nhắc đến chuyện đêm hôm ấy côkhông về nhà. Kết quả cả ngày hôm nay Khanh Khanh tắt máy, Phí Duật Minh tắt máy, rõ ràng là cố tình làm cho anh tức điên lên. Anh phóng xe máy đến Napa Valley hai vòng, vòng và vòng vèo trong khu phố rộng lớn, càng nghĩ càng thấy tức, chú đã hỏi như vậy, cũng thấy không có gì phải giấu diếm, thế nên đã nói: “Nó và thằng ấy thực ra đã ở bên nhau lâu lắm rồi, đến vài tháng rồi ạ, hơn nữa... lần trước cũng qua đêm ở chỗ hắn mộtlần”.
“Con này phản rồi!”. Bố Khanh Khanh vừa nghe liền đập bàn đứng dậy, giận tím mặt, đi đi lại lại trong phòng khách, “Thế chẳng phải là phá đời Khanh Khanh rồi sao? Tự nó gây ra họa, giới thiệu cho nó đối tượng tốt như thế nó cũng không hẳn hoi gặp lấy một người, về hỏi thì nó bảo không được, cái này không được cái kia không được, đều không phải là người nó muốn tìm. Ta nghĩ bụng không biết nó còn muốn người như thế nào nữa đây? Tiểu Tuần, con không nói sớm cho chú thím biết, con nói con... Thằng ấy là thằng ở nhà nó dạy gia sư đúng không? Lúc đầu nó nói với ông bà là nhà trường sắp xếp dạy gia sư, ta đoán nó đã sớm có ý đồ từ lâu rồi. Con ranh này, đợi lát nữa nó về...”.
Mẹ Khanh Khanh cũng tức giận, nhưng dù sao thì cũng là mẹ, con gái đã sống chung với người khác rồi, xuất phát điểm của mẹ dĩ nhiên cũng không giống với bố và anh trai. Bà không bận tâm đến những đạo lý ấy, chỉ quan tâm đến lợi ích thiết thân của con gái, sợ con gái thiệt thòi. Nhân lúc chồng đang tức giận, bà kéo Mục Tuần sang một bên và hỏi: “Chỉ có một lần sao?”.
Chuyện này Mục Tuần không tiện nói, cũng không còn mặt mũi nào, gãi đầu gãi tai né tránh: “Thím ạ,chuyện này thím hỏi Khanh Khanh ấy ạ. Con thực sự không biết. Con chỉ biết một lần, những lần khác con không biết”.
không biết”.
“Một lần cũng không được!”. Bố Khanh Khanh nghe thấy liền đập tẩu thuốc, suýt chút nữa thì làm vỡ tấmkính.
“Khi nào con về đừng mắng nó vội, phải hỏi trước đã, chuyện đã như thế rồi, mắng chửi thì có ích gì?”. Mẹ Khanh Khanh đấm lưng cho chồng, rồi nháy mắt với Mục Tuần, “Tiểu Tuần, con ra cửa chờ Thất Thất, chú thím cũng lập tức xuống ngay đây”.
“Vâng, để con đi”. Mục Tuần vắt chân lên cổ chạy ra cửa. Mẹ Khanh Khanh liền kéo bố Khanh Khanh ngồi xuống sofa.
“Bố nó à, trước mặt Mục Tuần, anh giữ thể diện cho Thất Thất một chút, đã như thế này rồi, nó cũng đã theo thằng kia rồi, hối hận cũng đã muộn. Dẫu sao thì cũng là con gái mình, đừng để con không ngẩng đầu lên được, đặc biệt là lần đầu tiên gặp, đừng mắng con, có gì thì từ từ nói!”.
“Tôi còn giữ thể diện cho nó sao? Mắng nó? Tôi còn muốn đánh nó cơ!”. Bố Khanh Khanh vô cùng giận dữ, “Nếu ông bà biết được thì phải làm thế nào? Lúc đầu nó cố sống cố chết làm ầm lên, tưởng rằng chuyện không thành thì sẽ qua đi. Thấy nó ngày nào cũng ngoan ngoãn ở nhà, ai mà ngờ được nó lại đi tìm thằng đó! Cô nói xem mọi thứ trước mắt đều tốt đẹp như vậy mà nó cũng không cần, vì sao phải chạy đi tìm thằng ấy bằng được? Tính khí của ông nội thế nào nó không phải là không biết... Con ranh Thất Thất này. Haizz, tức chết đi được. Cô nói xem sau này phải nói với ông bà như thếnào?”.
“Anh cũng thật là, còn nói thế nào được nữa? Trước tiên phải xem người thế nào đã, cũng chưa chắc không phải là người tốt, đừng có một gậy đánh chết. Lúc ấy Khanh Khanh làm ầm lên, bố mẹ phản đối cũng là vì sợ nó sẽ đi theo thằng đó. Nhỡ đâu thằng đó cũng được, nếu đã đến bước này rồi thì anh còn có thể chia cắt
chúng nó được sao? Con gái thiệt thòi, đã như thế này rồi, chúng ta chỉ có thể tiến lên, không thể lùi bước. Dù sao thì con gái cũng đã lớn, làm căng không phải là hayđâu”.
Bố Khanh Khanh nghe vợ nói một hồi, thấy cũng có lý, chỉ có thể cố nén ngọn lửa vô danh xuống. Ba người đứng ở cửa chờ Khanh Khanh quay về, hai vợ chồng đã có dự định riêng của mình, chỉ có Mục Tuần là giận dữ, ngoài giận dữ còn muốn đánh người, không nghĩ được điều gì khác.
Vì thế Khanh Khanh đi đến bên cạnh Mục Tuần đã bị anh bóp tay. Cô cố gắng nhẫn nhịn vết đau trên cánh tay, theo bố mẹ lên tầng, cũng không dám ngoảnh đầu lại nhìn Phí Duật Minh, trong đầu vẫn đang mong chờ kỳ tích xuất hiện. Nhưng làm gì có kỳ tích, dù sao thì anh cũng đến nhà cô trong tình thế bắt buộc, không còn sự lựa chọn nào khác.
Ba người với ba khuôn mặt khác nhau, bố vừa tức vừa nghiêm, mẹ cố làm ra vẻ bình thường, Mục Tuần đáng sợ nhất, sát khí đằng đằng. Khanh Khanh kéo chiếc ghế ngồi giữa phòng khách, vừa nhìn thấy khuôn mặt hung thần gian ác của Mục Tuần, bất giác kéo dịch ra sau, nửa người chạm vào lưng Phí Duật Minh.
Mẹ Khanh Khanh suy cho cùng cũng vì lo lắng cho con gái. Thấy con sợ đến như vậy, khuôn mặt dướichiếc mũ lưỡi trai cắt không còn giọt màu, vội vàng kiếm cớ, ngọt nhạt bảo Mục Tuần ra ngoài mua đồ. Mẹ Khanh Khanh đóng cửa phòng, lúc quay lại rót cho con gái một cốc nước nóng, sau đó bỏ mũ ra, xoa đầu con, ánh mắt hiền từ hơn rất nhiều. “Thất Thất, nói đi”.
Khanh Khanh cúi gầm mặt xuống, mũi gần như chạm vào thành cốc. Hai tay bưng cốc nước nóng nhưng trán vẫn ứa mồ hôi, ấp a ấp úng một hồi lâu mà không nói được lời nào.
Phí Duật Minh thì ung dung hơn một chút. Dù sao thì anh cũng đã có sự chuẩn bị từ trước, những lời đã luyện
tập trước gương trong lúc cạo râu trước đây đều có thể mang ra dùng.
“Bác trai, bác gái, cháu là Phí Duật Minh, năm nay ba mươi hai tuổi, làm nghề sửa chữa xe hơi, có nhà, có xe, cháu và Khanh Khanh đã đến với nhau rồi”.
Đây hoàn toàn không phải là cầu xin bố mẹ người ta đồng ý mà là thông báo một tiếng, nhưng đã nói được tất cả những điều cần thiết. Bố Khanh Khanh rất không bằng lòng, đập tẩu thuốc xuống bàn, cũng không thèm bận tâm đến Phí Duật Minh, chỉ hỏi Khanh Khanh: “Thất Thất, rốt cuộc là chuyện gì?”.
Bị điểm mặt hỏi đến, muốn tránh cũng không tránh được, Khanh Khanh hoảng hốt nhìn mặt bố, nuốt nướcbọt rồi nói: “Bố, mẹ, anh ấy là Phí Duật Minh, ba mươi hai tuổi, chúng con... hai chúng con... chúng con...”.
“Thôi, trước tiên hãy nói sau này hai con định như thế nào?”. Mẹ Khanh Khanh ngắt lời, huých vào người bố Khanh Khanh.
“Chúng cháu vẫn chưa có dự định gì rõ ràng. Nếu có thể cháu muốn sau khi ổn định đón Khanh Khanh sang sống cùng. Nhà cháu cách trường Khanh Khanh không xa lắm, rất tiện. Đợi đến khi bố mẹ cháu đến, chúng ta có thể cùng đi ăn, những chuyện khác cháu và Khanh Khanh vẫn chưa bàn bạc”.
Vừa nói dứt lời, ngay cả mẹ Khanh Khanh cũng không bình tĩnh được. Anh chưa nói được điều gì đã nói đón con gái người ta sang sống cùng. Chuyện này bất kỳ bố mẹ nào cũng không thể đồng ý được. Quả nhiên mẹ Khanh Khanh vẫn chưa mở miệng, bố Khanh Khanh đã lên tiếng, chỉ cần nghe giọng nói là biết đang rất tứcgiận.
“Không được, chúng tôi không đồng ý, chưa kết hôn Khanh Khanh phải sống ở nhà. Hơn nữa chuyện của hai người chúng tôi vẫn chưa đồng ý. Chúng tôi vẫn chưa hiểu gì về anh, chuyện cả đời của Khanh Khanh không thể tùy tiện như thế được”.
Bố Khanh Khanh nói nhanh, Phí Duật Minh cũng có chút căng thẳng, một là sợ nghe lọt gì đó, hai là sợ nghe sai gì đó. Anh không giống như lúc bình thường tự cho mình là đúng, nhíu mày cân nhắc rất lâu.
Anh không hiểu thế nào là “tùy tiện”.
“Cháu và Khanh Khanh sẽ không tùy... chúng cháu muốn ở bên nhau. Nếu không thể sống cùng nhau cũngkhông sao, cháu có thể chấp nhận”.
Chủ đề nói chuyện vốn không phải là thảo luận vấn đề có thể sống chung với nhau hay không. Bố KhanhKhanh nghe anh nói tiếng Trung khó khăn, trong lòng cũng thấy chướng ngại. Mẹ Khanh Khanh thì thấy anh là người đứng đắn, có điều giao tiếp không tiện, thấy khuôn mặt mỗi lúc một nhợt nhạt của con, liền chuyển chủ đề nói chuyện.
“Anh Phí, đây cũng là lần đầu chúng ta gặp mặt, chúng tôi chưa biết gì về anh, về gia đình anh. Chuyện này bất kỳ người làm cha làm mẹ nào cũng sẽ không đồng ý, vì thế chúng ta cũng không cần nhắc đến chuyện khác nữa. Tôi chỉ muốn hỏi, trước đây nghe Khanh Khanh nói nhà anh không ở đây?”.
“Vâng, bố mẹ cháu sống ở Đức. Hai năm trước cháu sống ở Pháp, sau đó thì sống ở đây”. “Thế gia đình anh còn có những ai?”.
“Anh trai sống ở Napa Valley, vợ của anh trai, họ có hai con trai. Em gái cháu ở Đức, gần chỗ bố mẹ cháu, nhưng không cùng một thành phố”.
Bố mẹ Khanh Khanh nháy mắt với nhau, tiếp theo là bố Khanh Khanh hỏi: “Thế anh định ở lại Trung Quốc bao lâu? Nếu anh yêu Khanh Khanh nhà chúng tôi, sau này sẽ ở đây, hay về Đức hoặc sang Pháp?”.
“Cái này... cháu và Khanh Khanh vẫn chưa bàn bạc. Hiện nay muốn ở lại bao lâu phải xem hợp đồng củacông ty. Công ty cháu ký hợp đồng hai năm một lần, ít nhất cháu sẽ ở lại đây hai năm, nếu được thăng chức hoặc chuyển công tác, cũng có thể chưa đến hai năm”
Anh nói đúng sự thật, Khanh Khanh nghe mà chột dạ không biết phải nói gì, cúi đầu xuống thấp hơn, chiếc mũ lại úp sụp xuống đầu.
“Khanh Khanh, con định thế nào?”. Thấy dáng vẻ rụt đầu rụt cổ của cô, bố cố tình kéo cô vào, lườm cô một cái, tỏ rõ thái độ chuyện này đã hết hy vọng.
Khanh Khanh ôm cốc nước không biết phải nói thế nào. Phí Duật Minh nhìn cô với ánh mắt vô cùng tự tin còn bố thì đã chặn đường ra. Cô ngập ngừng, vừa không muốn chọc giận bố mẹ, vừa không muốn làm trái ý Phí Duật Minh, bị ba người kẹp ở giữa, cô chỉ còn lại những giọt mồ hôi trên trán không ngừng ứa ra: “Mẹ, bố, thực sự con vẫn chưa nghĩ kỹ... Bây giờ chúng con rất ổn, bây giờ... anh ấy đối xử với con rất tốt... rất tốt.... mẹ... bố... Phí Duật Minh...”.
Cô nói rồi người ngả sang một bên, suýt chút nữa thì chiếc ghế lật lại, may mà Phí Duật Minh ngồi gần, giơ tay ra ôm cô, cô nhân cơ hội ấy ngả vào lưng anh.
Cô không biết nói gì hơn, mà có nói gì cũng bằng thừa. Khanh Khanh chỉ có dũng khí với chút động tác cơ thể này, rõ ràng biết là chắc chắn sẽ chết, nhưng vẫn làm, không làm không được.
Cuộc tra khảo vốn dĩ nên tiếp tục, bố Khanh Khanh và Phí Duật Minh đều đã chuẩn bị kỹ càng. Mẹ Khanh Khanh thấy con gái mãi mà không thể thẳng lưng lên được, trong lòng rất lo lắng, lại gần thì thấy cổ và mặt ướt đầm mồ hôi, giống như ngâm trong nước vậy, tay thì lạnh buốt, hai mắt đờ đẫn.
“Thất Thất, sao thế?”.
“Mẹ, con đau bụng”.
Tối hôm qua Khanh Khanh đã uống thứ không nên uống ở quán bar, ngủ suốt nửa đêm, về sau Phí DuậtMinh làm theo cách mà bạn đã dạy để cứu vãn tình hình. Cô uống vào rồi lại nôn, nôn rồi lại uống, hếtthuốc rồi đến trà. Lúc đầu vẫn chưa thấy gì, sau khi bước ra khỏi căn hộ của anh thấy không bình thường
vốn dĩ đang sốt cao, người lại đầm mồ hôi, nhiệt độ hạ xuống không rõ lý do, cố nhẫn nhịn không nói, nhưng bị bố mẹ dò hỏi quả thực không thể gắng gượng đượcnữa.
Khanh Khanh nôn thốc nôn tháo, tất cả những gì nôn được đêm qua đều nôn hết rồi. Cả ngày không ăn gì, vốn chẳng có thứ gì trong bụng, lại bị giày vò thế này, chưa hỏi được hai câu Khanh Khanh đã gục xuống, mặt tái nhợt, không thể bước ra khỏi phòng vệ sinh, chỉ có thể đứng bám vào tường. Mẹ Khanh Khanh sợ tái mặt, muốn bế cô ra nhưng không bế được, chỉ có thể mở cửa gọi bố Khanh Khanh.
Phí Duật Minh lao nhanh như chớp vào phòng vệ sinh, cũng không bận tâm trước mặt bố mẹ có cấm kỵ gì không, lập tức bế Khanh Khanh ra ngoài. Người cô nhẹ như không có trọng lượng, chỉ miễn cưỡng còn một chút ý thức, không ngừng nói với anh: “Không sao... bỏ em xuống...”.
Bố mẹ Khanh Khanh không tranh cãi về lễ tiết, chạy vào phòng con gái, người lấy khăn, người gọi điện thoại, thấy Phí Duật Minh đứng ngay ngắn bên cạnh, cũng không đuổi anh đi. Sau khi nôn ra hết, Khanh Khanh thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô nằm đó nhưng vẫn muốn nói chút gì đó an ủi mọi người.
“Em không sao... em...”.
“Thôi đi!”. Phí Duật Minh vốn tưởng rằng nghỉ ngơi một ngày là khỏe lại, không ngờ tình hình càng xấu đi. Khuôn mặt ngấn nước của cô ướt đẫm mồ hôi, nhưng thái độ thì đặc biệt kiên quyết.
“Còn buồn nôn nữa không?”.
“Không”.
“Còn đau bụng không?”.
“Không đau nữa”.
“Vì sao lúc nãy không nói cho anh biết?”.
Anh hỏi rất nhiều, Khanh Khanh chỉ có thể nhắm mắt, nhớ lại từng câu anh nói với bố mẹ mình. Ngoài mấy câu giới thiệu bản thân, không có một câu nào là câu nên nói khi gặp bố mẹ bạn gái. Lần đầu tiên gặp phụ huynh đã nói chuyện sống chung với nhau, quả thực là khiến người ta không thể ngờ tới được. Người sống ở nước ngoài thì mang phong cách nước ngoài, phương thức tư duy hoàn toàn khác nhau. Bây giờ Khanh Khanh thấy may vì mình không thoải mái trong người, cứ nôn rồi lại tiêu chảy như thế, chí ít thì cũng làm gián đoạn buổi gặp mặt không mấy vui vẻ. Nếu để cho anh tiếp tục thì tình hình sẽ chỉ ngày càng xấu đi.
Cô đang muốn khuyên anh đi về thì bên ngoài đã lại ầm ĩ cả lên, vừa nghe là biết tiếng Mục Tuần. Anh đẩy cửa phòng ngủ, lao vào như một cơn gió, không nói một lời mà lao đến cạnh giường túm cổ áo của Phí Duật Minh: “Anh ra đây với tôi, họ Phí kia!”.
Mẹ Khanh Khanh chạy vào sau, cầm khăn mặt đang định lau mồ hôi cho con gái, thấy hai chàng trai đang giằng co, vội vàng chạy lại giảng hòa.
“Tiểu Tuần, đừng như thế, buông tay ra!”.
“Thím cứ mặc kệ con, họ Phí kia, anh ra đây!”. Mục Tuần đang tức giận, cũng không bận tâm đến việc hỏi thăm tình hình của Khanh Khanh, muốn đánh đã rồi nói.
Khanh Khanh ngồi dậy, muốn xuống giường nhưng lại bị mẹ ngăn không cho động đậy. Cô sắp kiệt sức rồi nhưng vẫn cố gắng hết sức gào lên với hai người: “Anh út, anh đừng ra tay! Phí Duật Minh, không được đánhnhau!”.
Phí Duật Minh thấy tâm trạng của cô kích động lạ thường, cũng không đáp trả, gạt tay Mục Tuần ra, bình tĩnh nói chuyện với anh, bắt đầu nói tiếng Anh: “Có chuyện gì hai chúng ta ra ngoài nói, có thể chờ một chút được không, anh không thấy cô ấy đang ốm sao?”.
Câu nói này rõ ràng đặt Mục Tuần vào thế khó xử
đánh cũng không phải, không đánh cũng không phải,thêm vào đó thím đứng cạnh khuyên ngăn, chỉ có thể buông tay, nhưng trong lòng vẫn không phục, cũngkhông chịu để yên, vẫn lôi Phí Duật Minh ra ngoài.
“Anh ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với anh”.
Thấy Phí Duật Minh bị Mục Tuần lôi đi, Khanh Khanh chạy chân đất xuống giường, hụt chân ngã nhoàivề trước, lại bị mẹ lôi về bắt nằm xuống giường.
“Con đừng để cho mọi người phải lo lắng về con nữa, nằm im đấy. Nếu con mà còn làm ầm lên mẹ sẽ tống cậu ta ra ngoài”. Khanh Khanh biết mẹ đang tức giận, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Bố Khanh Khanh mang cốc nước nóng vào phòng, đóng cửa phòng, nháy mắt với mẹ Khanh Khanh. KhanhKhanh hỏi về Mục Tuần cũng chỉ coi như không nghe tiếng. “Uống đi, Thất Thất”.
Khanh Khanh bị bố mẹ canh chừng như thế, đến tận khi bác trai, bác gái đến cũng không có cơ hội thoát thân. Mục Tuần và Phí Duật Minh đi rồi không quay lại, nhưng trong phòng khách thì có người đang nói chuyện.
Bác trai hỏi đi hỏi lại một lượt Khanh Khanh đã ăn gì, uống gì, nôn ra những gì, khám rất kỹ rồi đi ra phòng khách. Chẳng bao lâu sau tiếng nói chuyện bên ngoài lớn dần lên, sau đó là tiếng đạp cửa. Khanh Khanh bị tiêm một mũi, lo cho bản thân mình còn chưa xong nhưng vẫn lo cho Phí Duật Minh, mấy lần đòi dậy nhưng đều bị ngăn lại.
Về sau Phí Duật Minh đã đi đâu, bố mẹ có nói chuyện với anh nữa không, có đánh nhau với Mục Tuầnhay không, Khanh Khanh không hề hay biết.
Sau khi tỉnh lại, cô thấy khỏe hơn một chút, cũng có tinh thần hơn. Chiếc áo khoác nam màu đen vắt trên chiếc ghế cạnh giường, trong phòng không chỉ có bố mẹ, bác trai bác gái, ngay cả ông bà cũng có mặt.
Cả nhà ân cần hỏi han, không để cô nói nhiều kiệt sức, đợi cô ngủ rồi chỉ để lại thím Trương ở bên chămsóc.
Thực ra Khanh Khanh không hề ngủ, chỉ giả vờ nhắm mắt, đợi mọi người ra ngoài, cô liền ngồi dậy.
“Thím Trương, mấy giờ rồi ạ?”.
“Hơn bốn giờ chiều rồi, một lúc nữa là đến giờ ăn tối, đói rồi sao?”.
“Không ạ”.
“Thế muốn uống gì?”.
“Không muốn uống gì”.
“Con bé này”, thím Trương lấy mấy hộp thuốc nhỏ trên bàn lại, ngồi xuống ghế đan áo len.
“Thím Trương, có phải anh út đánh nhau với anh ấy không?”.
“Với ai?”. Rõ ràng thím Trương biết Phí Duật Minh, lúc ấy cũng vờ ra vẻ hồ đồ. “Phí Duật Minh ấy ạ! Thím Trương, thím đừng giấu con, rốt cuộc thế nào rồi, có phải họ đánh nhau không?”.
“Đâu có, thím không biết”. Thím Trương vờ đếm mũi kim, để mặc Khanh Khanh. “Vậy sao anh út khôngđến?”.
“Tiểu Tuần đang làm việc ở nhà, hôm nay là thứ hai, nó phải làm việc. Con nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ lung tung nữa”. Thím Trương đặt áo len xuống đi ra kéo rèm cửa, hé mở cửa sổ, “Hiếm có ngày nào nắng ráo như hôm nay, đáng tiếc là hơi lạnh, tuần sau là được nghỉ rồi, ông bà nội bảo con cùng họ ra ngoài chơi”.
“Ra ngoài chơi?”. Khanh Khanh vừa nghe vậy đã thấy có gì không đúng, “Đi đâu?”.
“Nghe bác, bà và bố mẹ con bàn bạc, chắc là Tam Á, bên ấy ấm áp, vừa hay con lại được nghỉ ba tuần”.
“Con không đi!”. Khanh Khanh không cần nghĩ cũng
biết đây là kế hoãn binh mà mọi người nghĩ ra để chia cắt họ, “Con không đi du lịch, con ở nhà”.
“Ông bà nội cả năm đều ở nhà, hiếm khi muốn đi ra ngoài, con cũng đi cùng cho khuây khỏa, đi cùng họ. Nếu anh út của con cũng được nghỉ thì chắc chắn sẽ đi, đáng tiếc cuối năm bận rộn. Thất Thất nghe lời, mau chóng khỏi ốm, một lúc nữa phải uống thuốc rồi”. “Con không ốm”. Khanh Khanh giận dỗi nằm xuống, làm gì cũng bị phản đối, chỉ có thể ngoan cố chống cự.
“Lại còn nói nữa, nếu không phải anh ta cho con uống lung tung thì cũng không đến nỗi nghiêm trọng như thếnày”.
“Ai cho con ăn uống lung tung?”. Khanh Khanh không phục, đạp chăn ra cãi lại thím Trương.
“Còn có thể là ai nữa, con mẫn cảm với Sulfonamide, không thể uống lung tung được, thuốc không phải là thứ có thể uống tùy tiện, uống vào hại người...”.
Thím Trương nói rồi ra rót nước, để lại một mình Khanh Khanh trong phòng. Cô lờ mờ đoán được vì saomình lại bị ốm, nhưng cũng không thể đổ lên đầu Phí Duật Minh. Cô hy vọng có thể nghe được một vài câu về anh từ đâu đó hoặc là mấy thông tin vụn vặt nhưng điện thoại không ở bên cạnh, máy con trong phòng cũng bị lấy đi. Thím Trương bưng cốc nước nóng vào phòng, khuôn mặt rất hiền từ, nhưng hỏi đến chuyện điện thoại thì lại từ chối không nói đến.
Lúc ăn tối, cả nhà đều tụ tập trong phòng của cô, mang đồ ăn vào phòng. Cô ngồi trên giường ăn cháo, đối diện với sáu người lớn và Mục Tuần.
Nhìn bề ngoài, đây là một bữa ăn rất đỗi bình thường, đồ ăn đều là do mẹ Khanh Khanh và bác gái nấu. Trước bữa ăn bố Khanh Khanh và bác trai chơi một ván cờ, Mục Tuần mang PS2 đến cho cô, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện ngày hôm qua, còn chủ động chạy vào bếp làm giúp. Nhưng trong lòng Khanh Khanh hiểu rất
rõ, thái độ phản đối của mọi người vô cùng rõ rệt. Mối tình này của cô không hề lạc quan một chút nào.
Buổi tối Nọa Mễ gọi điện thoại đến hỏi thăm, mẹ Khanh Khanh mới mang chiếc điện thoại không dây vàophòng, nhưng cũng không đi, ở trong phòng thu dọn quần áo cho Khanh Khanh. Khanh Khanh đắn đo rấtlâu, có quá nhiều thứ không thể nói thẳng ra được, chỉ thể hỏi thăm một chút thông tin từ Nọa Mễ.
“Ở trường thế nào rồi?”.
“Vẫn ổn. Chị biết không? Sáng nay Shawn không đi được, bị giữ lại ở sân bay”. Nọa Mễ làm ra vẻ rất thầnbí.
“Vì sao?”.
“Không rõ, dù sao thì còn có người đến trường hỏi chuyện. Em thấy rất lạ, tối hôm ấy sao em chẳng nhớ gì hết cả? Sau khi từ chỗ Phí Duật Minh về, em chẳng nhớ được gì cả, Gia Lan nói về sau không đi cùng chúng ta, cũng không rõ. Chị thế nào? Đỡ hơn chưa? Có phải là bị đau bụng không? Sớm biết thế này em đã không để chị đi. Em còn đỡ, tỉnh lại rồi cũng không bị nôn, chỉ thấy đầu đau như búa bổ, ngủ suốt cả ngày hôm qua”.
“Nọa Mễ, em còn nhớ hai chúng ta đã uống gì không?”. Khanh Khanh giấu kín chuyện tối hôm ấy, chỉ có thể nói với Nọa Mễ, “Lúc ấy Shawn có đó không?”.
“Không nhớ rõ nữa, quá nhiều người, em chỉ nhớ Duncan đeo dây chuyền cho chị”.
Nhắc đến sợi dây chuyền ấy, Khanh Khanh bất giác sờ tay lên cổ, chỉ thấy trống trơn, lại vạch áo nhìn mấy vết cắn ấy.
Phí Duật Minh khẳng định những vết ấy là do anh để lại, tối hôm ấy không xảy ra chuyện gì. Cô cũng chỉ hiểu theo cách nói của anh. Những chuyện có liên quan đến Duncan và Shawn đã trở thành một khoảng mơ hồ trong ấn tượng của Khanh Khanh, thứ duy nhất cô nhớ được là bó hoa tulip và thứ nước màu đỏ trong cốc thủy
tinh trong suốt.
Cảm giác sợ hãi sau đó khủng khiếp hơn nỗi hoảng sợ nhất thời. Mỗi lần ký ức chạm tới tối hôm ấy, cô lại có cảm giác chìm xuống hố sâu không đáy. Khanh Khanh cúp máy, chiếc điện thoại lại bị mẹ mang ra ngoài. Cô nhìn bầu trời đêm qua khe hở trên rèm cửa, ngồi một lúc lâu mà không nói được lời nào.
Phí Duật Minh bị đẩy ra khỏi cửa, không ai giải thích với cô, cô chỉ có thể mò tìm trong cát sỏi, có thể bước tiếp theo sẽ rơi xuống vực sâu không đáy, bản thân cô cũng không thể biết được. Hai hôm sau, Khanh Khanh trả phép đi làm. Thực ra còn hai ngày nữa là đến kỳ nghỉ Giáng sinh, quả thực cũng không có việc gì cần cô phải đến làm nhưng cô vẫn kiên quyết đi, cứng đầu cứng cổ chạy ra khỏi nhà. Hai ngày qua, Khanh Khanh cảm thấy rất ngột ngạt, bị quản thúc quá chặt, gần như quên đi mùi vị của tự do.
Là một người trưởng thành, ở trường hay ngoài xã hội cô nhận được sự tôn trọng và thừa nhận, chỉ duy nhất ở nhà, mọi người đều coi cô là trẻ con, coi cuộc tình này của cô là sai lầm, nghĩ rằng cô bị tình yêu làm cho u mê đầu óc. Lần này, mọi người đều tránh vấn đề này, ngay cả nói chuyện cũng không nói với cô. Bố Khanh Khanh chỉ mang cuốn tranh ảnh giới thiệu của đoàn du lịch về nhà, vô tình hay cố ý đặt khắp nơi trong nhà.
Tam Á Hải Nam thực sự rất đẹp nhưng trong lòng Khanh Khanh, nó không bằng một phần của Phí DuậtMinh. Suy cho cùng tình thân và tình yêu không thể đem ra so sánh được.
Trong suốt hai ngày, mọi người trong nhà giống như đang giăng lưới bắt cô vậy. Nửa đêm cô xuống nhà tìm điện thoại, không những không tìm thấy túi xách mà ngay cả điện thoại cố định cũng bị cất đi. Khanh Khanh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không dám công khai cãi lại bố mẹ, chỉ có thể chọn thái độ không hợp tác, nhân lúc ban ngày thím Trương đến chăm sóc
cho cô, hỏi thăm một chút về động tĩnh của mọi người trong nhà.
Vé máy bay đi Hải Nam đã đặt rồi, hộ khẩu, hộ chiếu, ngay cả chứng minh thư của Khanh Khanh đều để ở nhà, tự biết có muốn lấy lại cũng đã muộn, chỉ có thể giải quyết vấn đề bằng cách chạy trốn.
Dù ít dù nhiều trường học có thể coi là chốn tĩnh tâm, không có sự trách mắng và giám sát của người nhà, quan trọng hơn là cho dù khó tránh khỏi quyết một trận sống mái nhưng chí ít thì ở đến trường còn có cơ hội gặp mặt anh, cho dù chỉ là gọi điện thoại nói với nhau hai câu hỏi thăm cũng được.
Ba ngày không đi làm, Khanh Khanh vừa bước vào phòng học, Nọa Mễ đã đưa cho cô mười mấy tấm thiệpchúc mừng Giáng sinh và vài món quà nho nhỏ. Nhân lúc bọn trẻ ngủ trưa, Khanh Khanh ngồi trong phòngngủ mở từng tấm thiệp, mấy tấm là Phí Duật Minh gửi tới. Tấm thiếp ấm áp đáng yêu, vẽ hình cậu bé đánh chuông, không nhiều chữ, giống như là để lại giấy nhắn cho cô, viết những việc anh đã làm, dặn dò cô chú ý nghỉ ngơi, không hề nhắc một chữ nào đến chuyện ở nhà cô hôm ấy.
Lấy điện thoại của Nọa Mễ gọi điện cho anh, hình như anh đang họp, xung quanh rất ồn ào, mọi người đếu nói tiếng nước ngoài, một lúc sau yên tĩnh hẳn lên, nghe thấy tiếng bước chân của anh.
“Anh thế nào rồi?”. Khanh Khanh cảm thấy có chút xa lạ, hỏi rất khách sáo.
“Bình thường, còn em? Ba ngày không ra khỏi cửa, làm anh chờ uổng công”. Phí Duật Minh mỉm cười chếnhạo, “Tối gặp nhau được không?”.
“Không biết, buổi tối phải về chỗ bố mẹ”.
“Ừ, anh muốn nói chuyện”.
“Nói chuyện gì?”.
“Nói một số chuyện gần đây, mấy ngày hôm nay anh
đã nghĩ rất nhiều, gặp nhau rồi nói”. Anh nói rất bình tĩnh, giống như đang nói việc công, khiến Khanh Khanh cảm thấy bất an.
“Có phải hôm đó họ đã nói gì không?”.
“Cũng bình thường”.
“Anh đã đánh nhau với anh út?”.
“Cũng bình thường”.
“Vậy...”.
“Gặp nhau rồi nói, ở đâu cũng được, anh không liên lạc với em được, em nghĩ đi rồi gọi điện nói cho anh biết. Anh phải về họp đã, tối nói chuyện”. Sắp phải tắt máy rồi, gần như trong vài giây cuối cùng, anh không kìm được nói, “Nhớ em”.
Điện thoại bị ngắt sau tiếng “em” ấy, Khanh Khanh ngây người một lúc rất lâu, áp điện thoại vào tai nghe đi nghe lại.
Tình cảm của anh nồng cháy như lửa, anh không bao giờ tiếc lời khen ngợi hay những lời ngọt ngào đường mật. Đây là lần đầu tiên anh trở nên dè dặt như thế, ít nói như thế.
Trên đường đến phòng họp, khi đi qua một đoạn hành lanh bên ngoài phòng học, Khanh Khanh dừng lại nhìn ra bên ngoài, bất giác nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Phí Duật Minh. Cái bóng đổ dài của anh ẩn chứa sự thờ ơ, hờ hững. Nếu họ không tiếp xúc với nhau thì có lẽ cô sẽ mãi mãi không bao giờ hiểu mặt bên trong con người anh. Nhưng bây giờ họ đã hiểu nhau, nếu bắt cô phải quay trở lại với khoảng cách nhìn từ xa như lúc đầu, cô tin mình sẽ không thể chịu đựng được.
Buổi chiều là buổi chuẩn bị bài giảng tập thể, giáo viên các khối đều có mặt. Vì là hội nghị cuối cùng trước kỳ nghỉ nên có người mang kẹo bánh, có người mang rượu vang, có người mang điểm tâm, không khí trong phòng họp náo nhiệt giống như một buổi tiệc trà. Những người
bình thường không gặp nhau ngồi tụm năm tụm ba, hình thức họp đơn giản và thoải mái là đặc điểm của trường quốc tế.
Khanh Khanh và Nọa Mễ ngồi trong góc, vì chuyện trước đó nên không ai dám động vào một giọt rượu,mỗi người bưng một cốc nước nóng, thì thầm bàn chuyện cuối tuần.
Cuộc họp bắt đầu, trước tiên là tổng kết công tác một học kỳ qua, đến lúc phân tổ thảo luận, các khối lớp về lớp học của mình thảo luận kế hoạch dạy học và thiết kế bảng biểu cho học kỳ sau. Khanh Khanh và Nọa Mễ ôm tài liệu về lớp, lúc đi qua phòng họp thì gặp Duncan và mấy trợ giảng khác đi cùng nhau. Rất nhiều vấn đề không hiểu đan xen vướng vất trong lòng, Duncan lại là người duy nhất có thể nghĩ đến tối hôm ấy. Khanh Khanh bỏ mặc buổi họp, đuổi theo Duncan đến phòngnghỉ.
Tin đồn Shawn xảy ra chuyện đã lan đi, không thể coi là gây tiếng vang lớn, gặp những giáo viên thân quen cũng chỉ vô tình nhắc đến. Khanh Khanh mời Duncan đến khu vui chơi trong phòng ở cuối hành lang trường mầm non, tìm bậc thềm cùng cầu trượt ngồi xuống, trực tiếp hỏi về Shawn: “Anh ta đâu?”.
Duncan lấy giọng nói: “Chuyện tối hôm đó không liên quan đến anh ấy. Hộ chiếu của anh ấy bị giữ lại, đang phối hợp điều tra”.
“Điều tra cái gì?”.
“Những chuyện ở quán bar, tôi cũng không biết được, Shawn không phải là người như thế”. Duncan chống tay đứng dậy, giọng nói có chút ngập ngừng, “Thực ra... dây chuyền là tôi và Gia Lan đi mua cùng anh ấy, tối hôm đó anh ấy không đến quán bar, ít ra thì cũng không đi cùng cô”.
“Vậy thì... là ai?”.
“Khanh Khanh, tối hôm đó có quá nhiều người, là ai
tôi thật sự không biết, cũng không biết rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì. Hầu hết giáo viên trong trường đều ở trên con phố ấy, tôi không thể nhớ tất cả mọi chuyện. Tôi và Shawn đi cùng với nhau, ban đầu là ở Island, sau đó là Lands. Sợi dây chuyền... đó là tấm lòng của anh ấy, lúc ấy tất cả mọi người đều có thể nhậnra”.
“Rốt cuộc anh biết những gì?”.
Rất nhiều nghi vấn đan xen với nhau, Khanh Khanh hỏi Duncan nhưng anh ta chỉ một mực tránh né: “Tốihôm đó tôi cũng say, thật sự không còn nhớ rõ nữa. Những gì đã qua hãy để nó qua đi, tỉnh táo như vậy làm gì? Có điều cho phép tôi được nói một câu, Khanh Khanh, Shawn thật lòng với cô”.
Sau khi Duncan đi, Khanh Khanh vẫn ngồi trên bậc cầu trượt. Ký ức tối hôm ấy không vì thế mà hiện lên rõ rệt, ngược lại càng trở nên mơ hồ hơn, chỉ còn lại ánh mắt của Shawn, cô đơn và quạnh vắng, lặng lẽ nhìn từ phía xa.
Khanh Khanh lại phấn chấn hẳn lên, cô vẫn băn khoăn vì những chuyện không nên lo lắng, nhưng nhữngchuyện không nên lo lắng thì không hề có một chút tiến triển nào. Để không bị ảnh hưởng từ người nhà, Khanh Khanh không đi đâu cả, trước kỳ nghỉ cô lấy điện thoại của Nọa Mễ nhắn tin cho Phí Duật Minh.
Họ bắt đầu ở trường, vậy nên trước khi bước bước tiếp theo nên quay về trường.
Phí Duật Minh đến rất muộn, Khanh Khanh ngồi trong phòng tiếp đón phụ huynh đợi anh, đợi một lúc lâu lại quay về phòng học thu dọn đồ đạc, sắp xếp phân loại những thứ không cần đến trong kỳ nghỉ, cho vào ngăn kéo khóa lại hoặc đặt về chỗ cũ. Giá sách trống trơn, những cuốn truyện mà bọn trẻ thích nhất đã được cô mang về thư viện.
Đèn ở hành lang đã tắt, chỉ còn lại phòng học của lớp mẫu giáo nhỡ vẫn sáng đèn, giống như hòn đảo cô đơn
giữa biển. Khanh Khanh đi từ tầng hai xuống, lại dừng lại bên cạnh bồn hoa lần đầu tiên gặp Phí Duật Minh. Mấy tháng đã qua, cây cối của mùa thu đã biến thành hoa cỏ mùa đông, trên đó vẫn còn điểm xuyết những thứ trang trí trong lễ Giáng sinh, nói là cây quất, thực ra cũng không phải, cành cây chỉ có mấy hạt xanh xanh cứng cứng, không thể coi là quả.
Từ xa có thể nghe thấy tiếng bước chân, bảo vệ đi kiểm tra sẽ có tiếng chìa khóa leng keng, anh thì không có, rất nhanh, rất vững, vài bước là đi hết hành lang.
Hành lang tối om, chỉ để lại chút ánh sáng hắt ra từ ô cửa kính của phòng học phía xa, cô bất giác chuyển những thứ đang cầm trên tay ra sau lưng. Một cái bóng từ từ tiến lại gần, sau đó dừng lại trước mặt cô. Chiếc hộp màu trắng trên tay anh đính chiếc nơ màu đỏ xinhxắn.
“Chờ lâu rồi đúng không?”.
“Cũng bình thường”, cô học giọng điệu của anh lúc trưa nhưng lời nói không điềm tĩnh giống như anh.
“Đi đâu nói chuyện”.
“Nói ở đây đi”.
Trong lòng Khanh Khanh có một cảm giác trốn tránh theo bản năng, trốn chạy sự nghiêm túc của anh. Cô dựa người vào tường, đôi mắt thích ứng với bóng tối, đường nét, ánh mắt, thậm chí những nét biểu cảm nho nhỏ trên khuôn mặt của cả hai đều hòa trong bóng tối.
“Vẫn khỏe, không gầy không béo”. Anh sờ má cô, gạt những sợi tóc lòa xòa trước trán, lướt ra sau tai, khẽ véo một cái rất nhẹ.
“Hình như anh... gầy đi”.
Cô đưa tay chạm vào chỗ lõm xuống trên cằm anh, râu chọc vào lòng bàn tay cảm giác cứng cứng. Anh rất ít khi không cạo râu, cách một đêm là lại có một ít râu mọc lởm chởm, dưới cằm hiện lên một mảng xanh xanh nhạt nhạt, trông rất nam tính. Cô chỉ nhìn thấy anh như
thế một lần, hạnh phúc ngắn ngủi lần ấy giống như lấy trộm từ tay người khác vậy.
“Hôm nay bận không?”.
“Cũng bình thường, ngày kia là nghỉ rồi, từ từ dọn dẹp phòng học, để các cô lao công đến rửa đồ chơi, chắc là ngày mai hút bụi, chuyển tủ. Năm sau em chuyển bàn về phía cửa sổ, như thế có thể được sưởi nắng. Còn anh, ngoài nhớ em ra, ba ngày hôm nay anh làm gì?”.
Cô nhăn mũi, vẫn cái dáng vẻ nũng nịu trước mặt anh giống như mọi ngày.
“Anh á? Anh khá bận”. Phí Duật Minh gượng cười, cởi áo khoác vắt lên vai, cùng Khanh Khanh dựa vàotường nhìn sân vận động bên ngoài cửa sổ. Vì ở ngoại ô, khung cảnh bầu trời đêm rất chân thực, những ngôi sao lấp lánh trong đêm đông, lúc sáng lúc tối, đan xen với ánh trăng giống như một tấm màn mỏng.
“Bận gì?”.
“Bận...”. Anh gấp áo khoác lại, đặt xuống cạnh chân cùng với chiếc hộp trắng, ngồi phệt xuống đất rồi kéo Khanh Khanh ngồi lên chiếc áo ấy, để cô gối đầu lên vai mình, “Bận gặp người nhà của em, bố mẹ em, ông bà, bác trai bác gái, còn có anh út của em, bận nói chuyện với họ. Chút thời gian cuối cùng anh gặp Shawn. Thời gian còn lại đều là tăng ca, ngoài thời gian tăng ca là đến cửa nhà em chờ em ra ngoài”.
Anh nói giống như một trò đùa, nhưng nét mặt vô cùng nghiêm túc, không nhìn thấy một nụ cười nào.
“Có thể là vì anh nghĩ mọi việc quá đơn giản, cũng có thể những lời anh nói lúc đó có chỗ nào không thích hợp, tóm lại cả nhà em đều phản đối, tìm gặp anh hết lần này đến lần khác. Bây giờ thì anh hiểu thế nào là tùy tiện rồi. Bố em đích thân giải thích cho anh, họ nói thái độ của anh không tốt, không có trách nhiệm, không
nghiêm túc với em. Họ hỏi anh, cậu dựa vào cái gì để có thể mang lại hạnh phúc cho con gái tôi, để con gái tôi có chỗ dựa suốt đời? Ngay cả tương lai của mình cậu còn không xác định được, sao có thể đảm bảo cuộc sống sau này của Khanh Khanh? Không kết hôn đã sống cùng với nhau, sau này cậu về nước thì Khanh Khanh phải làm thế nào?”.
“Anh nói thế nào?”. Nói đến đây, thái độ lạnh nhạt của anh đã không có gì là kỳ lạ. Khanh Khanh ngẩng đầu, nhìn những đường nét trên khuôn mặt của anh, bàn tay rời khỏi bộ râu rậm rạp, đặt xuống chân.
“Lúc đầu anh thấy rất phản cảm, bởi vì ở nước ngoài chưa bao giờ gặp chuyện như thế này. Về sau anh bình tĩnh suy nghĩ những lời họ nói. Ở nước ngoài đây gọi là can thiệp, anh vốn có thể bỏ mặc không bận tâm. Nhưng suy cho cùng đây là Trung Quốc, họ là bố mẹ em. Những lời họ nói có khó nghe đến đâu thì cũng vẫn phải nghe, coi đó là sự tôn trọng tối thiểu nhất. Anh không nói gì, không muốn làm cho họ không vui. Hơn nữa những lời họ nói một số điều là sự thật. Anh vẫn chưa xác định được cuộc sống của mình, sao có thể đảm bảo cho em được”.
Dường như anh đang hỏi cô cùng một câu hỏi. Câu trả lời của Khanh Khanh rất đơn giản: “Anh đừng nóinhư thế. Em... em không bận tâm”.
“Sự thật là sự thật, không có gì phải phủ nhận cả. Tuy anh đã ba mươi hai tuổi nhưng cuộc sống vài năm sau này đều không suy nghĩ rạch ròi từng bước từng bước một. Anh không muốn tạo cho mình quá nhiều áp lực. Bố mẹ em nói rất đúng”.
“Họ không hề có ác ý. Họ... họ lo lắng cho em. Anh đừng nghĩ đến những cái khác, thật sự bố em không có ý gì khác”.
“Thật sao?”. Phí Duật Minh thở dài, lấy bao thuốc trong túi, lấy một điếu ngậm trong miệng nhưng không châm lửa, “Có lúc anh thật sự không muốn nghe nữa,
đặc biệt là những lời nói của anh út và ông nội của em, thật đấy”.
“Anh út và ông nội, họ đã nói những gì?”.
“Ông nội của em thật sự rất bảo thủ, hình như người nhà em ai cũng như thế cả. Ông ấy không nói gì cả, nói một đống cổ văn, anh cơ bản không hiểu một từ nào cả, nói rồi hỏi anh những câu ấy có ý gì, hỏi anh có thể làm như thế không. Anh nói anh không làm được, bởi vì anh không hiểu ông muốn anh làm gì. Sau đó là anh út của em, có lúc anh ta rất vô lý, chỉ muốn thách thức động chân động tay, thực ra anh không sợ động tay, chỉ nghĩ đánh nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh và em ở bên nhau, vốn dĩ nên chung sống hòa thuận với người nhà em. Nhưng bây giờ lại giống như kẻ địch vậy. Anh không thoải mái, em cũng không thoải mái, đúngkhông?”.
Khanh Khanh có thể cảm nhận được rất rõ Phí Duật Minh đã phải chịu đựng sự đả kích. Anh vốn là người theo chủ nghĩa nam quyền, là người không bao giờ chịu thua, không biết đã bị câu nói nào chạm vào nỗi đau mà nói những lời ấy trước mặt cô, nói xong rồi lại là một tràng thở dài.
“Họ nói gì anh, anh đừng để bụng. Chúng ta sẽ cố gắng, em đi nói với họ, em thuyết phục họ từ từ chấp nhận chúng ta”. Cô nắm tay anh, đặt lên mặt mình. Hai bên má của cô vẫn rất lạnh. Lòng bàn tay của anh vẫn ấm áp như xưa. Anh vòng tay ra sau lưng ôm cô vào lòng. Anh là chỗ dựa của cô, một chỗ dựa đặc biệt có thể khiến cô an tâm đến lúc lìa xa cõi đời.
“Biết câu nói nào đả kích anh nhất không?”.
Cô lắc đầu, im lặng không nói gì.
“Trước khi đi ra khỏi cửa ông nội em nói: Anh Phí, Khanh Khanh nhà chúng tôi chắc chắn có thể xứng với người tốt hơn anh, thích hợp hơn anh. Tôi hy vọng anh nghiêm túc suy nghĩ ý của chúng tôi, nhanh chóng cho chúng tôi câu trả lời”.
“Ông nội em nói như vậy?”.
“Đúng, ông ấy nói như vậy. Anh không trách ông ấy, với lập trường của ông ấy thì có lẽ buộc phải nói như vậy. Nhưng anh không phục, lẽ nào anh không xứng với em, không đủ tốt, không đủ thích hợp? Anh có chỗ nào không tốt, chỗ nào không thích hợp? Vì nhà anh không ở đây, anh lớn lên ở nước ngoài, tiếng Trung không được tốt sao? Những mặt khác, công việc của anh, gia đình anh, anh không nghĩ ra anh có chỗ nào không bằng người khác, mà khiến em phải đi tìm người tốt hơn anh, thích hợp hơn anh. Hơn nữa chúng ta đến với nhau, hợp hay không hợp là chuyện của chúng ta, những điều kiện bên ngoài kia quan trọng đến thế sao? Anh nghiêm túc với em, thật lòng với em, hoàn toàn không phải trên thế giới này không có người tốt hơn em, thích hợp với anh hơn em. Nhưng anh không cần người khác, anh cần em, em hiểu không?”.
“Em hiểu”. Cô biết đã làm tổn thương lòng tự trọng của một người đàn ông trong anh, từ đó mà nảy sinh nghi ngờ về tình cảm của cả hai. Nếu nói anh không phải là người “tốt hơn, thích hợp hơn” của cô thì điều đó cũng có nghĩa cô không phải là của anh. Chỉ nghĩ như vậy Khanh Khanh đã thấy buồn. Dù sao thì trong tình cảm, ai cũng hy vọng mình là người tốt nhất, thích hợp nhất, muốn có được nhất và không thể thay thế.
Nhưng nghĩ lại, cô lại không hiểu những lời nói ấy. Nếu hoàn toàn phản đối, mọi người trong nhà không cần thiết phải tìm gặp anh nói chuyện. Dù nói nhiều đến đâu, “vết thương chai sạn” vì không được thừa nhận của anh vẫn không thay đổi.
“Ngoài những lời nói đó họ còn nói gì nữa? Ông nội em bảo anh trả lời điều gì, ép anh chia tay với em sao?”.
Nghe cô hỏi như vậy, anh bỏ điếu thuốc trên miệng xuống, gượng cười lắc đầu.
“Thế thì là gì?”.
“Hoàn toàn ngược lại”. Phí Duật Minh thở dài, khoác vai Khanh Khanh, hôn lên trán cô, một nụ hôn rất khẽ. Trong không khí không hề có mùi khói thuốc, mà từ từ nồng nặc trong mũi cô, sau đó là giọng nói khàn khàn của anh, “Họ muốn anh lập tức kết hôn với em, hỏi anh đồng ý hay không đồng ý”.
Quá đột ngột, Khanh Khanh hoàn toàn sững sờ, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng xuống thấp rồi lại nóng rực lên, tim đập thình thịch giống như treo một mũi dao không lên không xuống. Bờ môi áp vào trán cô không hề ấm áp, dường như trên hành lang có một cơn gió lạnh gào rít. Khanh Khanh muốn hỏi anh nhưng lời nói đến miệng lại dừng lại. Rất lâu sau đó, hai người chỉ dựa vào nhau như thế. Cô bất giác nắm thứ gì đó trên người anh, không biết là áo khoác hay là bàn tay của anh.
Đợi đến khi dây tơ lòng sắp đứt, cô mới rụt rè hỏi, giọng nói nhỏ đến nỗi không thể nhỏ hơn được nữa: “Anh... đồng ý rồi sao?”.
Giọng nói quá nhỏ, hình như anh không hề nghe thấy, cũng không trả lời, chỉ ngồi ở đó, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâu đến nỗi Khanh Khanh gần như quên đi trước đó họ đã nói những gì, đến tận khi hơi lạnh trên sàn nhà xuyên qua lớp áo phía dưới truyền đến tay chân của cô, giọng nói của Phí Duật Minh mới vang lên rõ rệt một cách kỳlạ.
“Anh không”. Anh nói bằng tiếng Trung, rất ngắn, gần như không thể coi là một câu.
Chỉ với hai tiếng, rất rõ ràng mạch lạc, cô nghe mà thấy lòng nhói đau. Anh lại dựa thẳng người về chỗ cũ, giữ một chút khoảng cách với cô, buông tay ra, gạt những lọn tóc trên trán cô. Khanh Khanh tránh rất nhanh, những giọt lệ sắp trào ra khỏi khóe mi của cô. Cô ngoảnh mặt đi không nói gì, lúc ngoảnh mặt lại khuôn mặt gượng mang một chút bình thản, nhưng Phí Duật Minh vẫn nhìn thấy hai giọt nước mắt lăn xuống hai bên má của cô.
“Khanh Khanh, kết hôn là chuyện của anh và em, anh không muốn bất kỳ người nào can thiệp, cũng không chấp nhận cái cách của gia đình em. Cơ sở của hôn nhân không phải là ép buộc mà là tin tưởng lẫn nhau, có trách nhiệm và tình yêu. Quyết định này chỉ có hai chúng ta có thể làm được, làm một cách lý trí. Bây giờ anh không thể quyết định, hoàn toàn không phải anh không yêu em, chỉ vì quyết định như thế này thì thật sự quá vội vàng. Thời gian chúng ta yêu nhau quá ngắn ngủi, không đủ để... tóm lại, trước khi chúng ta chưa chuẩn bị cho chuyện kết hôn, có thể không nói đến vấn đề này được không? Anh không muốn chung sống với em dưới áp lực của chuyện kết hôn. Anh yêu em, nếu chúng ta có thể sống cùng với nhau thì đến một ngày tự nhiên sẽ kết hôn, chẳng phải sao?”.
Khanh Khanh rất muốn hỏi lại một câu: Nếu không phải như anh nói thì sao?
Cô vẫn chưa kịp có quá nhiều mơ tưởng về hôn nhân, lần đầu tiên đi lướt qua với cái từ đẹp đẽ này, nhưng lại chỉ có cảm giác đau lòng. Cô dựa vào cái cây màu xanh sau lưng, bím tóc mắc vào quả cầu Giáng sinh trên đó, cảm thấy đau. Nỗi đau ấy vài giây là qua đi, những nỗi đau mà lời nói của anh để lại trong cô thì rất lâu không thể xua đi được.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau mà không hôn, không ôm nhau nồng nàn. Anh kéo cô đứng dậy, khoác vai cô, áp mặt vào trán cô, giống như một người anh, hoặc giống với nghi thức chia tay.
Khanh Khanh lặng lẽ đứng trước mặt anh, không tìm thấy sự ngọt ngào trước đây, cảm giác với tình yêu trở nên mơ hồ nhưng chí ít thì vẫn còn rất lưu luyến anh. Cô nhón chân chủ động hôn vào má anh, đưa tấm thiệp Giáng sinh giấu sau lưng ra trước mặt anh, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang trào dâng.
Cô không thể khóc, chí ít thì không thể khóc lúc này.
“Merry Christmas!”.
“Merry Christmas!”. Anh cầm chiếc hộp trắng dưới đất đặt vào tay cô, hiếm khi hiểu ý mỉm cười. Nụ cười ấy rất ấm áp.
Hai người vẫn nắm tay nhau đi ra khỏi trường, bảo vệ chào họ theo thói quen nhưng họ không nghe thấy.
Anh đưa cô đến cổng Champagne Town, trên đường về họ nghe đĩa CD Dreaming Of Andromeda. Lần đầutiên hẹn hò, anh cũng bật bài hát này trên xe. Đằng sau những nốt nhạc điện tử bay bổng, thực ra giai điệu có chút bi thương.
Lúc xuống xe, Khanh Khanh muốn nói tạm biệt, nhưng lại sợ bật khóc, chỉ có thể không từ mà biệt. Anh chặn cánh tay mở cửa của cô, ngả người về phía cô, vòng tay ôm cô từ phía sau, áp người vào lưng cô. Anh không nói gì, cũng không chịu buông tay. Hơi thở xuyên qua lớp áo khiến một mảng da thịt trên lưng cô cũng nhói đau.
Nhưng cuối cùng vẫn phải về nhà. Khanh Khanh chạy qua đường. Gió lạnh thổi bay váy của cô, chiếc áokhoác đã để quên ở lớp nhưng anh không hề để ý.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ Giáng sinh, bầu trời mịt mù, sau những đám mây là những tầng mây khác. Khanh Khanh cùng ông bà bay đến Hải Nam vào cái ngày lạnh nhất của mùa đông.
/22
|