"Nhờ lời chúc tốt lành của chị nha!" Mạch Khê cười rất ngọt ngào, tựa như là kẹo đường hòa tan trên môi, làm cho người khác vui vẻ cùng ấm áp. "À đúng rồi, chị Noãn Tâm, gần đây em không gặp chị ở nhà trọ, chị không về nhà sao? Hay là bận quá nên ở lại hãng phim luôn?
Úc Noãn Tâm bị cô hỏi như thế, nhất thời giật mình một chút, lập tức cầm lấy muỗng cà phê tinh xảo, vô thức khuấy ly cà phê vài cái, nhẹ giọng nói: "Gần đây quả thực là bề bộn nhiều việc…"
Mạch Khê nhìn nàng, dần dần đáy mắt nổi lên một tia thương cảm, đột nhiên hỏi…
"Là vì Hoắc Thiên Kình sao? Chị Noãn Tâm, có phải chị… ở cùng với Hoắc Thiên Kình hay không?"
Chiếc muỗng cà phê tinh xảo vô thức va vào thành ly một chút, phát ra âm thanh rất nhỏ, nhưng rõ ràng ngón tay đang cầm chiếc muỗng của Úc Noãn Tâm hơi run run.
Nàng lập tức ngẩng đầu lên nhìn Mạch Khê, dường như muốn giải thích với cô điều gì đó, lại bị vẻ chua xót trong đáy mắt cô làm chấn động…
Tuổi của cô thoạt nhìn còn rất nhỏ, sao lại có dáng vẻ bi thương này chứ?
"Mạch Khê, chị cùng Hoắc tiên sinh, anh ta… "
"Chị Noãn Tâm, thật ra chị không cần giải thích với em, em đều biết hết…" Mạch Khê nhìn nàng nở nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu uống Coca.
Thân thể Úc Noãn Tâm khẽ run lên: "Mạch Khê, em còn nhỏ, vừa vào làng giải trí không lâu, có rất nhiều chuyện có thể em còn chưa hiểu rõ…"
"Không, em hiểu rõ chứ." Giọng điệu của Mạch Khê rất chín chắn, không tương xứng với tuổi tác của cô. Cô thoáng nhìn qua Úc Noãn Tâm, cười khổ một chút, "Một người đàn bà đi theo bên cạnh một người đàn ông, đơn giản là có hai loại. Một loại là có ý đồ, một loại không có ý đồ!"
Úc Noãn Tâm sửng sốt.
Mạch Khê liếm môi, tiếp tục nói: "Có ý đồ, có thể là tình cảm, cũng có thể là vật chất địa vị. Không có ý đồ thì chỉ có một loại…"
"Là cái gì?" Úc Noãn Tâm vô thức mà hỏi.
Mạch Khê nhìn Úc Noãn Tâm thật sâu, nói từng câu từng chữ: "Bị uy hiếp!"
"Xoảng…" Tay Úc Noãn Tâm buông lỏng, chiếc muỗng cà phê tinh xảo rơi xuống, nằm trên mặt đất.
"Chị Noãn Tâm, chị thuộc về loại sau, đúng không?" Mạch Khê kéo tay nàng, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc mà hỏi.
Úc Noãn Tâm cuống cuồng dời mắt đi chỗ khác, nhưng thế nào cũng không giấu được sự kinh hoảng trong lòng.
"Mạch Khê, vì sao em lại nói như vậy. Thật ra chị cùng Hoắc tiên sinh không có gì." Nàng không biết nên giải thích như thế nào, cũng không biết vì sao muốn giải thích với cô gái này. Giờ khắc này, lời của nàng đột nhiên có thể khiến chính mình hoảng loạn.
Hiện tại trong làng giải trí không ai là không biết nàng cùng Hoắc Thiên Kình có quan hệ. Lúc ban đầu cũng chỉ là suy đoán. Nhưng về sau, nàng bị ép cùng Hoắc Thiên Kình tham dự các trường hợp công khai. Hơn nữa từ sau khi Hoắc Thiên Kình không che giấu quan hệ ám muội giữa bọn họ trước mặt truyền thông, nàng và Hoắc Thiên Kình gần như trở thành bí mật rõ ràng trong lòng mọi người.
Từ khi Ngu Ngọc thất bại bị tống vào bệnh viện tâm thần, vị trí ảnh hậu năm nay trên cơ bản đã không có nghi ngờ gì nữa. Hoa sẽ rơi vào nhà ai thì trong lòng mọi người đều biết. Úc Noãn Tâm biết có rất nhiều người bàn tán thế nào sau lưng nàng, lời khó nghe thế nào thì bọ họ cũng đã nói qua. Trong mắt các nghệ sĩ khác, Úc Noãn Tâm nàng chẳng qua chỉ là thay thế vị trí của Ngu Ngọc trở thành người mới của Hoắc Thiên Kình mà mới có thể lên ngôi. Trăm lời vạn lời đều cho rằng nàng là vì nổi tiếng mà bán đứng thân thể của mình, chẳng khác với kỹ nữ cao cấp lắm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Vì sao chỉ có cô gái này không cho là như vậy? Lẽ nào chỉ là bởi vì hâm mộ nàng sao? Cô gái này nhìn qua tuổi còn nhỏ, nhưng vì sao ánh mắt của cô ta lại có khả năng nhìn thấu lòng người như vậy chứ?
Nàng thực sự không hiểu.
"Chị Noãn Tâm, người em thực sự hiểu rõ không phải chị mà là Hoắc Thiên Kình. Em biết hắn là người như vậy!" Mạch Khê nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Úc Noãn Tâm nổi lên nghi hoặc: "Em rất hiểu anh ta à?"
Nàng đột nhiên nhớ tới Tiểu Vũ đã từng nhắc tới thân thế của cô gái này, nói là rất phức tạp, cũng rất thần bí. Lẽ nào cô ta có quan hệ với Hoắc Thiên Kình sao?
Mạch Khê mỉm cười, lại có hơi chua chát: "Cứ cho là vậy đi, bởi vì Hoắc Thiên Kình với hắn là cùng một loại người. Bọn họ đều là người để đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn!"
"Hắn?" Úc Noãn Tâm nhạy cảm bắt được tin tức trong lời nói của nàng, lập tức hỏi: "Hắn trong lời nói của em ai? Chẳng lẽ là… người đàn ông trong thang máy đó?"
Trong đầu nàng vô thức hiện ra hình ảnh một người đàn ông lạnh như băng.
Ánh mắt Mạch khê trở nên ảm đạm, nhưng không chút che giấu mà gật đầu.
Úc Noãn Tâm sáng tỏ. Nếu như là người đàn ông đó, nàng ít nhiều tin tưởng lời nói của Mạch Khê. Người đàn ông đó nàng gặp hai lần, tuy rằng tiếp xúc ngắn ngủi nhưng không khó cảm nhận được áp lực đến từ người đàn ông đó. Hắn quá mức cường thế, giống như cảm giác mà Hoắc Thiên Kình mang lại cho người khác, đều là những người khó có thể khống chế. Chính xác là như vậy, nhưng…
"Mạch Khê, rốt cuộc hắn là ai?" Điểm này làm Úc Noãn Tâm rất nghi hoặc.
Ngón tay cầm ly Coca của Mạch khê run rẩy một chút, lập tức giương mắt nhìn Úc Noãn Tâm, hình như có sự kinh hoàng cùng sợ hãi xẹt qua trong đôi mắt trong veo của nàng…
"Hắn, hắn không phải người…"
Úc Noãn Tâm sửng sốt.
"Vậy em cùng hắn là quan hệ gì?"
"Em…" Mạch khê ấp úng.
"Hắn là… anh trai của em? Hoặc là…" Úc Noãn Tâm suy tư một chút, "Người yêu?" Nói xong, nhìn Mạch Khê lắc đầu, ánh mắt giật mình một chút, cẩn thận nói: "Lẽ nào hắn là…"
Hai chữ "đại gia" không thể nói ra. Nàng có chút không đành lòng mà hỏi cô gái này như vậy. Nàng nhỏ như vậy, lẽ nào lại biết tìm một người đàn ông có thể dựa vào làm đại gia?
Dường như Mạch Khê cũng đoán được nàng nghĩ gì, cười khổ một chút, "Quan hệ giữa em và hắn… không phải như chị tưởng. Nói chung rất phức tạp…"
Úc Noãn Tâm không có hỏi tiếp. Mọi người đều có vấn đề khó nói. Nàng như vậy, người khác cũng vậy.
"Tóm lại, chị Noãn Tâm, chị phải nhớ kỹ một việc!" Vẻ mặt Mạch Khê cẩn thận mà nhìn nàng nói: "Nghìn vạn lần đừng quên cảnh cáo thường ngày mà Hoắc Thiên Kình đưa ra. Mỗi một cảnh cáo chị đều phải nhớ kỹ. Trăm ngàn lần không nên biết rõ mà còn cố phạm. Bằng không chị sẽ chịu khổ."
Lời của cô làm Úc Noãn Tâm không hiểu ra sao, nhíu mày. "Mạch Khê, em đang nói cái gì? Cảnh cáo gì?"
Mạch Khê thở dài, "Tóm lại, mỗi một câu nói Hoắc Thiên Kình từng nói qua, chị đều phải cân nhắc. Nhất là những chuyện mà hắn không muốn chị làm, thì trăm ngàn lần đừng làm. Nhớ rõ chưa?"
Úc Noãn Tâm vô thức gật đầu, tuy rằng không hiểu tại sao nàng nói vậy.
Mạch Khê thấy nàng gật đầu, nhẹ giọng nói: "Em nói vậy là vì tốt cho chị, ai bảo chị là thần tượng của em." Nói đến đây, cô lại cười. Giống như nụ cười lúc nãy, xinh đẹp ngọt ngào như kẹo đường. Nàng đứng dậy: "Còn có một việc phải nhờ chị Noãn Tâm đây."
"Chuyện gì?"
Mạch Khê lắc lắc ly Coca trong tay, "Trăm ngàn lần đừng nói với người đại diện của em rằng em uống Coca nha. Nếu không nhất định mắng em chết mất. Cô ta á, dĩ nhiên sợ em sẽ béo, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào việc ăn uống của em." Lúc này, nàng giống như là một đứa bé lén ăn vụng rất sợ người lớn bắt gặp.
"Được." Noãn Tâm cũng cười, nhẹ giọng đáp ứng.
Có điều… trong ánh mắt nhìn Mạch Khê ngoại trừ thương tiếc, còn nhiều nghi hoặc cùng… suy xét.
Úc Noãn Tâm bị cô hỏi như thế, nhất thời giật mình một chút, lập tức cầm lấy muỗng cà phê tinh xảo, vô thức khuấy ly cà phê vài cái, nhẹ giọng nói: "Gần đây quả thực là bề bộn nhiều việc…"
Mạch Khê nhìn nàng, dần dần đáy mắt nổi lên một tia thương cảm, đột nhiên hỏi…
"Là vì Hoắc Thiên Kình sao? Chị Noãn Tâm, có phải chị… ở cùng với Hoắc Thiên Kình hay không?"
Chiếc muỗng cà phê tinh xảo vô thức va vào thành ly một chút, phát ra âm thanh rất nhỏ, nhưng rõ ràng ngón tay đang cầm chiếc muỗng của Úc Noãn Tâm hơi run run.
Nàng lập tức ngẩng đầu lên nhìn Mạch Khê, dường như muốn giải thích với cô điều gì đó, lại bị vẻ chua xót trong đáy mắt cô làm chấn động…
Tuổi của cô thoạt nhìn còn rất nhỏ, sao lại có dáng vẻ bi thương này chứ?
"Mạch Khê, chị cùng Hoắc tiên sinh, anh ta… "
"Chị Noãn Tâm, thật ra chị không cần giải thích với em, em đều biết hết…" Mạch Khê nhìn nàng nở nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu uống Coca.
Thân thể Úc Noãn Tâm khẽ run lên: "Mạch Khê, em còn nhỏ, vừa vào làng giải trí không lâu, có rất nhiều chuyện có thể em còn chưa hiểu rõ…"
"Không, em hiểu rõ chứ." Giọng điệu của Mạch Khê rất chín chắn, không tương xứng với tuổi tác của cô. Cô thoáng nhìn qua Úc Noãn Tâm, cười khổ một chút, "Một người đàn bà đi theo bên cạnh một người đàn ông, đơn giản là có hai loại. Một loại là có ý đồ, một loại không có ý đồ!"
Úc Noãn Tâm sửng sốt.
Mạch Khê liếm môi, tiếp tục nói: "Có ý đồ, có thể là tình cảm, cũng có thể là vật chất địa vị. Không có ý đồ thì chỉ có một loại…"
"Là cái gì?" Úc Noãn Tâm vô thức mà hỏi.
Mạch Khê nhìn Úc Noãn Tâm thật sâu, nói từng câu từng chữ: "Bị uy hiếp!"
"Xoảng…" Tay Úc Noãn Tâm buông lỏng, chiếc muỗng cà phê tinh xảo rơi xuống, nằm trên mặt đất.
"Chị Noãn Tâm, chị thuộc về loại sau, đúng không?" Mạch Khê kéo tay nàng, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc mà hỏi.
Úc Noãn Tâm cuống cuồng dời mắt đi chỗ khác, nhưng thế nào cũng không giấu được sự kinh hoảng trong lòng.
"Mạch Khê, vì sao em lại nói như vậy. Thật ra chị cùng Hoắc tiên sinh không có gì." Nàng không biết nên giải thích như thế nào, cũng không biết vì sao muốn giải thích với cô gái này. Giờ khắc này, lời của nàng đột nhiên có thể khiến chính mình hoảng loạn.
Hiện tại trong làng giải trí không ai là không biết nàng cùng Hoắc Thiên Kình có quan hệ. Lúc ban đầu cũng chỉ là suy đoán. Nhưng về sau, nàng bị ép cùng Hoắc Thiên Kình tham dự các trường hợp công khai. Hơn nữa từ sau khi Hoắc Thiên Kình không che giấu quan hệ ám muội giữa bọn họ trước mặt truyền thông, nàng và Hoắc Thiên Kình gần như trở thành bí mật rõ ràng trong lòng mọi người.
Từ khi Ngu Ngọc thất bại bị tống vào bệnh viện tâm thần, vị trí ảnh hậu năm nay trên cơ bản đã không có nghi ngờ gì nữa. Hoa sẽ rơi vào nhà ai thì trong lòng mọi người đều biết. Úc Noãn Tâm biết có rất nhiều người bàn tán thế nào sau lưng nàng, lời khó nghe thế nào thì bọ họ cũng đã nói qua. Trong mắt các nghệ sĩ khác, Úc Noãn Tâm nàng chẳng qua chỉ là thay thế vị trí của Ngu Ngọc trở thành người mới của Hoắc Thiên Kình mà mới có thể lên ngôi. Trăm lời vạn lời đều cho rằng nàng là vì nổi tiếng mà bán đứng thân thể của mình, chẳng khác với kỹ nữ cao cấp lắm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Vì sao chỉ có cô gái này không cho là như vậy? Lẽ nào chỉ là bởi vì hâm mộ nàng sao? Cô gái này nhìn qua tuổi còn nhỏ, nhưng vì sao ánh mắt của cô ta lại có khả năng nhìn thấu lòng người như vậy chứ?
Nàng thực sự không hiểu.
"Chị Noãn Tâm, người em thực sự hiểu rõ không phải chị mà là Hoắc Thiên Kình. Em biết hắn là người như vậy!" Mạch Khê nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Úc Noãn Tâm nổi lên nghi hoặc: "Em rất hiểu anh ta à?"
Nàng đột nhiên nhớ tới Tiểu Vũ đã từng nhắc tới thân thế của cô gái này, nói là rất phức tạp, cũng rất thần bí. Lẽ nào cô ta có quan hệ với Hoắc Thiên Kình sao?
Mạch Khê mỉm cười, lại có hơi chua chát: "Cứ cho là vậy đi, bởi vì Hoắc Thiên Kình với hắn là cùng một loại người. Bọn họ đều là người để đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn!"
"Hắn?" Úc Noãn Tâm nhạy cảm bắt được tin tức trong lời nói của nàng, lập tức hỏi: "Hắn trong lời nói của em ai? Chẳng lẽ là… người đàn ông trong thang máy đó?"
Trong đầu nàng vô thức hiện ra hình ảnh một người đàn ông lạnh như băng.
Ánh mắt Mạch khê trở nên ảm đạm, nhưng không chút che giấu mà gật đầu.
Úc Noãn Tâm sáng tỏ. Nếu như là người đàn ông đó, nàng ít nhiều tin tưởng lời nói của Mạch Khê. Người đàn ông đó nàng gặp hai lần, tuy rằng tiếp xúc ngắn ngủi nhưng không khó cảm nhận được áp lực đến từ người đàn ông đó. Hắn quá mức cường thế, giống như cảm giác mà Hoắc Thiên Kình mang lại cho người khác, đều là những người khó có thể khống chế. Chính xác là như vậy, nhưng…
"Mạch Khê, rốt cuộc hắn là ai?" Điểm này làm Úc Noãn Tâm rất nghi hoặc.
Ngón tay cầm ly Coca của Mạch khê run rẩy một chút, lập tức giương mắt nhìn Úc Noãn Tâm, hình như có sự kinh hoàng cùng sợ hãi xẹt qua trong đôi mắt trong veo của nàng…
"Hắn, hắn không phải người…"
Úc Noãn Tâm sửng sốt.
"Vậy em cùng hắn là quan hệ gì?"
"Em…" Mạch khê ấp úng.
"Hắn là… anh trai của em? Hoặc là…" Úc Noãn Tâm suy tư một chút, "Người yêu?" Nói xong, nhìn Mạch Khê lắc đầu, ánh mắt giật mình một chút, cẩn thận nói: "Lẽ nào hắn là…"
Hai chữ "đại gia" không thể nói ra. Nàng có chút không đành lòng mà hỏi cô gái này như vậy. Nàng nhỏ như vậy, lẽ nào lại biết tìm một người đàn ông có thể dựa vào làm đại gia?
Dường như Mạch Khê cũng đoán được nàng nghĩ gì, cười khổ một chút, "Quan hệ giữa em và hắn… không phải như chị tưởng. Nói chung rất phức tạp…"
Úc Noãn Tâm không có hỏi tiếp. Mọi người đều có vấn đề khó nói. Nàng như vậy, người khác cũng vậy.
"Tóm lại, chị Noãn Tâm, chị phải nhớ kỹ một việc!" Vẻ mặt Mạch Khê cẩn thận mà nhìn nàng nói: "Nghìn vạn lần đừng quên cảnh cáo thường ngày mà Hoắc Thiên Kình đưa ra. Mỗi một cảnh cáo chị đều phải nhớ kỹ. Trăm ngàn lần không nên biết rõ mà còn cố phạm. Bằng không chị sẽ chịu khổ."
Lời của cô làm Úc Noãn Tâm không hiểu ra sao, nhíu mày. "Mạch Khê, em đang nói cái gì? Cảnh cáo gì?"
Mạch Khê thở dài, "Tóm lại, mỗi một câu nói Hoắc Thiên Kình từng nói qua, chị đều phải cân nhắc. Nhất là những chuyện mà hắn không muốn chị làm, thì trăm ngàn lần đừng làm. Nhớ rõ chưa?"
Úc Noãn Tâm vô thức gật đầu, tuy rằng không hiểu tại sao nàng nói vậy.
Mạch Khê thấy nàng gật đầu, nhẹ giọng nói: "Em nói vậy là vì tốt cho chị, ai bảo chị là thần tượng của em." Nói đến đây, cô lại cười. Giống như nụ cười lúc nãy, xinh đẹp ngọt ngào như kẹo đường. Nàng đứng dậy: "Còn có một việc phải nhờ chị Noãn Tâm đây."
"Chuyện gì?"
Mạch Khê lắc lắc ly Coca trong tay, "Trăm ngàn lần đừng nói với người đại diện của em rằng em uống Coca nha. Nếu không nhất định mắng em chết mất. Cô ta á, dĩ nhiên sợ em sẽ béo, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào việc ăn uống của em." Lúc này, nàng giống như là một đứa bé lén ăn vụng rất sợ người lớn bắt gặp.
"Được." Noãn Tâm cũng cười, nhẹ giọng đáp ứng.
Có điều… trong ánh mắt nhìn Mạch Khê ngoại trừ thương tiếc, còn nhiều nghi hoặc cùng… suy xét.
/173
|