Hoắc Thiên Kình thấy vậy bèn cười nhạt…
"Noãn, em là đàn bà do một tay tôi dạy dỗ. Tôi nói rồi, cơ thể em mãi mãi thành thật hơn miệng của em nhiều. Người em muốn chính là tôi, cũng chỉ có tôi…"
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe!" Úc Noãn Tâm đưa hai tay che tai lại.
Hoắc Thiên Kình tàn nhẫn giật hai bàn tay đông cứng của nàng ra, gằn từng câu từng chữ nói: "Thật là một cô gái thích trốn tránh hiện thực… Noãn, vô dụng thôi, trong lòng em muốn tôi chứ không phải tên Tả Lăng Thần kia."
"Không phải, không phải… Người tôi yêu chính là Lăng Thần, không phải anh!" Hô hấp của Úc Noãn Tâm trở nên dồn dập, tâm tình kích động mà hướng về phía hắn hét to lên.
"Phải không?" Hoắc Thiên Kình tới gần nàng, đôi mắt đen như nước sơn tỏa ra ánh sáng mà kẻ khác không đoán biết được, "Đánh cuộc không?"
Úc Noãn Tâm giật mình, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc mơ hồ. Còn chưa kịp nhíu mày, cả người đã bị Hoắc Thiên Kình ôm lấy…
"Này, anh làm gì vậy?" Nàng sợ hãi.
Chiếc váy dài xinh đẹp ướt sũng, nàng giống như một mỹ nhân ngư đang sợ hãi, bị nhốt vào trong lồng ngực của người đàn ông có vẻ tươi cười như vương tử, nhưng nụ cười kia lại rõ ràng không mang theo ý tốt.
"Điều tôi muốn làm rất đơn giản. Chính là muốn cho em biết rõ ràng thân thể của em rốt cuộc là cần ai!" Ánh mắt Hoắc Thiên Kình lộ vẻ gian tà, vừa nói vừa đem cả người Úc Noãn Tâm đặt lên trên giường.
Sau một khắc, bên tai nàng vang lên tiếng y phục bị xé rách, thân thể xinh đẹp rơi vào trong đôi mắt u ám sâu thẳm của hắn…
Đôi mắt đẹp của Úc Noãn Tâm tràn ngập né tránh cùng sợ hãi. Hoắc Thiên Kình bước từng bước tới gần nàng, vẻ điên cuồng tà mị trên đầu ép nàng tới mức suýt nữa không thở nổi.
Thân thể vô thức lùi về phía sau, lại bị một bàn tay to của nam nhân kéo lại. Ngay sau đó, thân thể cao lớn đè xuống, đem nàng đang không ngừng giãy dụa và hoảng sợ hoàn toàn giữ chặt dưới thân.
"Hoắc Thiên Kình, lẽ nào bản lĩnh của anh chính là cường thế ép buộc phụ nữ hay sao?" Úc Noãn Tâm khẩn trương, trừng mắt tức giận nhìn hắn.
Trong mắt Hoắc Thiên Kình lướt qua một tia u tối, nhưng chỉ là trong chớp mắt, không giận mà cười: "Có phải là ép buộc hay không tôi nghĩ ngay lập tức sẽ biết."
Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn phản chiếu khuôn mặt tái nhợt như hoa lê của Úc Noãn Tâm. Đôi môi mỏng từ từ cong lên, bàn tay to thành thạo phủ lên cơ thể nàng. Những ngón tay thon dài dường như mang theo lửa chuẩn bị khơi lên ngọn lửa dục vọng trong cơ thể nàng.
"Anh… Đừng…" Úc Noãn Tâm đưa tay muốn ngăn trở hành động của hắn lại bị hắn chỉ bằng một bàn tay đã kiềm chế, không thể động đậy.
"Đừng mà…"
Nàng sâu sắc cảm nhận được mối nguy hiểm nhưng chưa kịp kinh hô liền bị hắn bá đạo ngăn chặn, chiếc lưỡi bá đạo hung hãn xông vào trong miệng nàng.
Nụ hôn, mang theo dục vọng cùng xáo động không biết tên. Thậm chí… nhìn thấy dáng vẻ khóc không ra nước mắt tội nghiệp động lòng người của nàng, đáy mắt hắn biến đổi mà chính hắn cũng không nhận ra.
"Noãn…" Hơi thở của hắn không ổn định, đem môi thầm thì bên tai nàng: "Có biết tôi muốn em thế nào không? Em đã định sẵn là thuộc về tôi…"
Nói xong, hắn há miệng ngậm vành tai xinh xắn của nàng, khiến cho nàng một trận kinh hãi cùng run rẩy. Những ngón tay thon dài thành thạo di chuyển…
Hoắc Thiên Kình luôn là cao thủ tình trường, hơn nữa thân thể Úc Noãn Tâm vốn dĩ do một tay hắn dạy dỗ, cho nên đối với những điểm mẫn cảm của nàng, hắn biết rất rõ.
Quả nhiên, dưới sự dụ hoặc của nam nhân này, Úc Noãn Tâm cảm thấy chỗ sâu nhất trong cơ thể dần dần bốc lên một cảm giác cực nóng quen thuộc. Thân thể của nàng trở nên run nhè nhẹ, thậm chí làn da cũng trở nên ửng đỏ khác thường, đẹp không gì sánh nổi.
"Đừng mà… Dừng tay…"
Môi nàng đã hằn đầy những vết răng nhỏ. Giọng nói trở nên càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng nhỏ, dường như không có chút sức lực phản kháng nào.
Nàng không muốn như vậy.
Thế nhưng… Nàng càng muốn phản kháng, thân thể lại càng muốn chống lại, đi ngược lại với ý chí của mình…
"Hử, không phải em cũng rất thích sao?"
Hắn ỷ vào sức lực lẫn hình thể chiếm ưu thế mà hoàn toàn bao phủ nàng. Ngón tay càng tàn nhẫn dằn vặt lý trí sắp tiêu tan của nàng.
Nhìn nữ nhân trong lòng khóc không ra nước mắt, ham muốn mà còn chống cự, hơn nữa thân thể của nàng vô thức vặn vẹo, hắn thỏa mãn mỉm cười.
Lý trí trong mắt Úc Noãn Tâm càng lúc càng tan rã, thậm chí theo mỗi động tác của hắn mà thốt ra rên rỉ như có như không …
Bản thân mình làm sao vậy? Lẽ nào… nàng thực sự không cự tuyệt được người đàn ông này?
"Thích không?"
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiên Kình rõ ràng tràn ngập vẻ khàn khàn. Ham muốn trong mắt càng lúc càng thêm rõ ràng
Tiếng thở dốc của Úc Noãn Tâm càng lúc càng lớn, mái tóc dài xõa ra trên giường như rong biển. Nàng lắc lắc cái trán, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới sự trêu chọc đầy kích tình của hắn trở nên đỏ ửng cả lên. Đôi mắt quyến rũ tràn ngập hơi nước, dường như đang van xin hắn yêu thương.
Nàng run rẩy, dường như muốn nói gì, nhưng rất nhanh lại bị làn sóng điên cuồng cuốn đi
"Noãn…"
Sâu trong đáy lòng Hoắc Thiên Kình nổi lên một điểm ngọt ngào. Hắn bất ngờ cúi xuống liên tục hôn nàng, mãi đến khi nàng không thể thở nổi. Ngón tay yêu thương vuốt ve khuôn mặt nàng, trên trán vì ham muốn mạnh mẽ mà lấm tấm mồ hôi.
"Muốn tôi yêu em không, tiểu yêu tinh?"
Bàn tay ngăm đen của hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt mềm mại mịn màng của nàng, giọng nói trầm thấp như mê hoặc.
"Không… Không muốn…"
Khi Úc Noãn Tâm không khó cảm nhận được mối nguy chết người thì trái tim đập nhanh tới mức muốn nhảy ra ngoài, hô hấp của nàng trở nên gấp gáp. Muốn dùng chính lời nói cự tuyệt này cảnh tỉnh mình.
"Thật là một cô gái bướng bỉnh…"
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiên Kình lộ ra một chút vẻ cưng chiều, lại giống như có vẻ nghiền ngẫm cùng trêu tức: "Ngày hôm nay tôi nghe lời em, trừ khi chính em muốn."
"Anh…" Âm thanh của Úc Noãn Tâm mang theo vẻ nghẹn ngào, theo động tác giày vò của hắn càng không ngừng thở gấp.
Hắn quá bỉ ổi.
Hoắc Thiên Kình như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, cúi đầu, kỹ xảo hôn môi dần dần thành thục, mức độ mỗi lúc thêm sâu…
Nụ hôn triền miên dịu dàng, nụ hôn quyến luyến không rời, nụ hôn cuồng dã si mê. Một hồi tấn công liên tiếp khiến cho người đang ở dưới thân kia cả người sớm nhũn ra, nóng lên…
Hàng lông mi dài đen bóng của Úc Noãn Tâm không ngừng run run. Khuôn mặt đỏ rực, đôi mắt dưới những động tác kích thích dày vò của Hoắc Thiên Kình khép hờ, ánh mắt lung linh, đẹp như giọt nước. Cổ họng không ngừng phát ra tiếng ngâm nga, một màn phong tình vô hạn, hấp dẫn chết người!
"Cầu xin tôi muốn em đi…"
Giọng nói trầm thấp của hắn còn mê hoặc hơn cả hành động, khiến một tia lý trí cuối cùng của Úc Noãn Tâm đều tiêu tan. Nàng khó nhịn mà giãy dụa cơ thể, bàn tay bé nhỏ vô thức ôm cổ Hoắc Thiên Kình, giống như người chết đuối tìm được tấm phao…
"Tôi…" Nàng hổ thẹn vô cùng, không thể nào kiềm chế nổi, phát ra những âm thanh nức nở
"Còn không nói?" Hoắc Thiên Kình cười nhẹ.
"Anh… Anh thật xấu…"
Đôi mắt trong suốt của Úc Noãn Tâm ánh lên một chút lệ quang, nhưng không cách nào chống đỡ được những dằn vặt đang thiêu đốt. Sự trêu chọc trở nên khó nhịn. Một câu nói mềm mại giống như làm nũng đã lộ ra rằng nàng không cách nào cự tuyệt.
"Ngoan, nói em muốn tôi yêu em!" Giọng nói Hoắc Thiên Kình càng lúc càng trầm thấp lộ ra vẻ xúc động cùng tiếng tim đập mạnh khó mà che giấu được.
Úc Noãn Tâm nghẹn ngào, thân thể như dòng nước lũ hoàn toàn xụi lơ…
"Xin anh… hãy muốn tôi… Ô ô."
Chút lý chí cuối cùng của nàng đã bị thân thể chi phối.
"Cô bé ngoan, tôi sẽ cho em thích nhất."
Hoắc Thiên Kình rốt cuộc thỏa mãn mà nở nụ cười. Người đàn bà trong lòng đẹp như vậy, nếu tiếp tục nhịn nữa sợ rằng hắn cũng sẽ phát cuồng…
Toàn bộ căn phòng tràn ngập hương vị hoan ái, hơi thở của đàn ông hòa cùng tiếng cầu xin của phụ nữ như dệt thành một khúc nhạc.
Một trận tình ái mãnh liệt qua đi.
Thân thể to lớn của Hoắc Thiên Kình tựa vào đầu giường, cánh tay rắn chắc vẫn gắt gao ôm lấy cơ thể Úc Noãn Tâm như cũ, không có ý định buông tay ra, càng không có hành động rời đi.
Úc Noãn Tâm vô lực dựa vào ngực hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng đặt trên làn da hắn. Tiếng đập mạnh mẽ của trái tim hắn rơi vào trong tai nàng.
Sự đòi hỏi mãnh liệt của hắn vừa rồi chút nữa muốn lấy mạng nàng. Lúc này, nàng hoàn toàn không có sức động đậy.
"Tiểu yêu tinh, hương vị của em càng ngày càng tốt."
Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiên Kình vang lên. Ngữ điệu trầm thấp mang theo vẻ thỏa mãn, hoặc như mang theo vẻ khen ngợi.
Bàn tay to đang đặt trên cơ thể nàng tham lam di chuyển một lần nữa …
Úc Noãn Tâm không hề động đậy, để mặc bàn tay to của hắn tùy ý vuốt ve trên da thịt nàng. Nước mắt ủy khuất không chịu nổi chảy xuống.
Nàng không biết bản thân mình sao lại như vậy. Vừa rồi sao có thể không chút liêm sỉ nào như thế ở dưới thân thể hắn rên rỉ. Thậm chí… cầu hoan!
Thời khắc này tỉnh táo lại, trái tim nàng như đã chết.
Nước mắt nóng hổi của nàng theo gương mặt rơi xuống ngực Hoắc Thiên Kình. Dường như cảm nhận được sự nóng hổi này, ánh mắt Hoắc Thiên Kình hướng về phía nàng, ngực đột nhiên nhói đau…
Bàn tay to của hắn vươn ra nắm lấy cằm của nàng, nhíu mày…
"Vừa rồi là em cầu xin tôi muốn em, giờ sao lại thấy ủy khuất? Thu hồi nước mắt của em, phải biết rằng tôi ghét nhất là thấy nước mắt của đàn bà!"
Ngữ khí trầm thấp bình ổn lúc đầu trở nên vô cùng không vui.
Nước mắt của cô gái này này làm ngực hắn nóng lên, thậm chí nảy sinh một cảm giác đau nhức không hiểu nổi. Hắn chưa từng nghĩ tới nước mắt của một nữ nhân sẽ mang đến cho hắn những phản ứng mãnh liệt như vậy. Loại cảm giác kỳ quái này làm cho hắn cảm thấy rất không thích cùng phiền chán.
Úc Noãn Tâm quay đầu qua một bên, hàng mi dài của nàng ướt nhẹp… run rẩy như cánh bướm trong làn gió lạnh.
"Anh đạt được điều anh muốn rồi, xin mời đi cho, tôi muốn nghỉ ngơi."
Hoắc Thiên Kình nghe xong, đáy mắt trở nên tối sầm, chân mày càng nhíu chặt. Một lát sau, tức giận không thể giữ nổi…
"Úc Noãn Tâm, làm đàn bà của tôi rất ủy khuất sao?"
Đôi bàn tay to của hắn như gọng kìm gắt gao nắm lấy hai vai nàng. Những bất mãn cùng tức giận trong lòng bùng phát khiến hai bàn tay nổi gân xanh.
"Không cần giả bộ thánh nữ thanh cao với tôi. Tôi nói cho em biết, em chẳng qua chỉ là đồ chơi, là hàng hóa của Hoắc Thiên Kình tôi. Tôi thích chơi đùa thế nào, lúc nào chơi đùa em cũng không có tư cách cự tuyệt. Bởi vậy em nên thông minh một chút, làm tôi hài lòng sẽ tốt hơn nhiều so với khiến tôi tức giận!"
Lời nói lạnh lùng của hắn như roi da đánh vào thân thể nàng, đau nhức tiến thẳng vào trong tim nàng!
Nàng nhìn hắn. Trong chớp mắt, ánh mắt của nàng trở nên cực kỳ lạnh lẽo như dao. Dường như có một sức mạnh mạnh mẽ chói mắt phát ra từ trong mắt nàng. Siết chặt, ngón tay vô thức mà nắm chặt cứng lại.
Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, vài giây sau, ánh mắt sắc bén như dao từ từ ảm đạm dần, kể cả hàng mi dài tuyệt đẹp cũng nhẹ nhàng hạ xuống, đem vẻ thống khổ cực kỳ trong mắt che giấu đi…
"Tôi biết rồi."
Cuối cùng nàng cũng mở miệng, nhưng không phải là lời nói kịch liệt đấu tranh mà là lời nói nhẹ nhàng bâng quơ cùng hờ hững cam chịu.
Bầu không khí trở nên tràn ngập cảm giác ngột ngạt…
Tiếng chuông cửa dưới lầu đúng lúc vang lên.
Thân thể của Úc Noãn Tâm khẽ run, Hoắc Thiên Kình nhíu mày nhìn nàng một cái.
Địa chỉ của nàng rất ít người biết. Tiểu Vũ, Tả Lăng Thần, cha mẹ và còn người đàn ông trước mặt này.
Tiểu Vũ hôm nay phải đi giải quyết chuyện ở công ty. Cha mẹ ở bệnh viện, lúc này có thể tới chỗ ở của nàng chỉ có một người.
Khuôn mặt xinh đẹp của Úc Noãn Tâm đột nhiên biến đổi.
Càng thêm tái nhợt…
Vô thức đưa mắt nhìn, thấy được vẻ hoảng sợ của chính mình trong đáy mắt Hoắc Thiên Kình.
Đôi mắt sâu thẳm trong suốt đang đánh giá nàng, không hề chớp mắt.
Trái tim của nàng bắt đầu đập hoảng loạn.
Nhưng sau khi nhìn thấy trên môi hắn nở nụ cười lạnh, đầu ngón tay nàng bắt đầu run rẩy.
Nàng sợ hãi chăm chú nhìn hắn. Hắn chậm rãi đứng dậy, lấy khăn tắm quấn ngang lưng, từ phòng ngủ đi ra phía cửa…
"Đừng…"
Rốt cuộc Úc Noãn Tâm cũng kêu lên, không ngừng lắc đầu, hàm răng nhỏ nhắn đều đặn gần như sắp cắn nát đôi môi xinh đẹp.
Bước chân của hắn dừng lại ở cửa, trong mắt hiện lên một ánh cười hững hờ…
"Để hắn chờ lâu như vậy là hành vi không lịch sự." Nói xong bóng lưng cao to liền biến mất.
Trên hành lang, tiếng bước chân đàn ông trầm ổn khiến Úc Noãn Tâm một hồi mê muội, cả trái tim cũng đang… không ngừng chìm xuống…
Ngoài cửa.
Cửa phòng mở ra…
Bàn tay đang ấn chuông cửa của Tả Lăng Thần ngưng lại giữa không trung…
Bên trong cánh cửa.
Đôi mắt đen của Hoắc Thiên Kình hờ hững nhìn hắn châm chọc, bên môi là tư thế của người thắng cuộc cao cao tại thượng.
"Sao anh lại ở chỗ này? Anh đã làm gì Noãn Tâm?"
Nhìn thấy hắn chỉ đơn giản quấn một chiếc khăn tắm, lồng ngực to lớn còn tỏa ra độ nóng ám muội, ánh mắt Tả Lăng Thần trở nên sắc bén, gương mặt vốn anh tuấn ưu nhã cũng trở nên tái xanh.
"Tôi là đại gia của Úc Noãn Tâm, xuất hiện ở chỗ này là chuyện hết sức bình thường"
Hoắc Thiên Kình cười rõ ràng rành mạch, đáy mắt lại lạnh lùng khô khốc, "Nói cách khác… Úc Noãn Tâm là nhân tình tôi bao dưỡng. Tôi có thể muốn cô ấy bất cứ lúc nào."
"Mày… tên khốn nạn này…"
Tả Lăng Thần nhất thời trở nên tức giận không kiềm chế nổi, bước nhanh lên phía trước, hận không thể lập tức đấm một đấm vào mặt Hoắc Thiên Kình, "Noãn Tâm không phải người mà ngươi có thể chà đạp. Ba năm trước ngươi làm gì với cô ấy, ngươi không phải không nhớ rõ. Bây giờ còn muốn làm tổn thương cô ấy nữa sao?"
Hoắc Thiên Kình sau khi nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, "Thật là buồn cười, Úc Noãn Tâm cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi, thế nào lại bị ngươi nói như là tôi ép buộc cô ấy vậy?"
"Khốn nạn!" Rốt cuộc Tả Lăng Thần cũng bị lời nói của hắn làm cho tức giận, nắm tay hung hăng vung lên, đánh về phía hắn.
Hoắc Thiên Kình nhanh chóng né tránh nắm đấm mạnh mẽ của anh ta. Bàn tay thuận thế kiềm chế tay anh, đáy mắt hiện ra một mảng lạnh buốt…
"Em họ của tôi, nắm đấm của cậu chính là do tôi dạy, cậu tưởng có thể đấm vào mặt tôi sao?"
Giọng nói trầm xuống, hắn một tay nắm lấy cổ áo của Tả Lăng Thần, liếc nhìn trên lầu một chút, trên môi nở một nụ cười vô cùng tà mị, "Kể ra thì người đàn bà của cậu cũng rất nồng nàn, ở trên giường mười phần là một tiểu yêu tinh, làm tôi hết lần này đến lần khác thưởng thức vẫn chưa thấy đủ…"
Trên trán Tả Lăng Thần nổi gân xanh, những lời nói này càng làm anh ta thêm tức giận. Một cái trở tay nắm lấy cánh tay của Hoắc Thiên Kình, tay kia đã sớm nắm thành quyền chuẩn bị đánh tới…
"Lăng Thần…"
Úc Noãn Tâm từ trong phòng ngủ đi ra, vừa lúc nhìn thấy cảnh đấy, vội vàng ngăn cản. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Noãn Tâm…"
Tả Lăng Thần nhìn về phía có tiếng nói, nhưng khi nhìn thấy trên người Úc Noãn Tâm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam đen thì kinh ngạc lộ ra trong đáy mắt, bỗng chốc trở thành đau nhức.
Anh không phải kẻ ngu, tất nhiên biết chiếc áo sơmi đen nàng đang mặc trên người chính là của Hoắc Thiên Kình.
Nàng bước từng bước một xuống lầu, mỗi bước chân đều nặng như chì…
Chiếc áo sơ mi đen trên người rất lớn, vừa đủ che đi cơ thể nàng. Nhưng không thể che khuất chiếc cổ của nàng, trên xương quai xanh dễ thấy một vết hôn ám muội, thậm chí trên cặp đùi như ẩn như hiện kia cũng sẽ thấy những vết tích lưu lại.
Dấu ấn của người đàn ông!
Ánh mắt không thể tin nổi của Tả Lăng Thần trở thành đau xót. Vẻ mặt bị thương khiến trái tim Úc Noãn Tâm đau đớn như bị xé nát.
Nàng lặng lẽ hít sâu một hơi, mạnh mẽ đem cảm xúc muốn khóc nén xuống, đi tới trước mặt anh, nhẹ nhàng kéo cánh tay anh xuống…
"Không nên vì loại đàn bà như em mà khiến các người tranh chấp."
Giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp, tựa như mặt nước bị gió thổi gợn sóng, bất lực mà tiều tụy, "Không đáng…"
"Noãn Tâm, nói cho anh biết, là hắn ép buộc em đúng không?" Tả Lăng Thần gắt gao nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng căng thẳng
Úc Noãn Tâm nhìn đôi mắt trầm mặc của hắn, hạ ánh mắt xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Anh ta không có ép buộc em."
"Anh không tin, người em yêu chính là anh, sao lại ở cùng một chỗ với hắn? Rõ ràng là hắn ép buộc em, giống như…" Tả Lăng Thần tâm tình kích động nói, nói đến một nửa lại đột nhiên dừng lại.
Chuyện ba năm trước đây anh tuyệt đối không thể để Noãn Tâm biết, nếu không… chỉ khiến nàng thất vọng đối với bản thân anh.
Cho dù anh giải thích với nàng, liệu nàng có tha thứ cho anh không?
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt đẹp hiện lên một tia đau đớn, thoáng qua rồi trở lại bình tĩnh. Nàng không nghe thấy những từ cuối cũng của Tả Lăng Thần, cho dù có nghe được cũng sẽ không liên tưởng.
Nàng nhẹ nhàng thở dài rồi khẽ mở miệng…
"Lăng Thần, quả thật em từng yêu anh nhưng đó là ba năm trước đây. Ba năm sau tất cả đã thay đổi, chúng ta chỉ là bạn bè…" Lòng của nàng đang rất đau rất đau.
Bàn tay to của Tả Lăng Thần bắt đầu run, bờ môi ưu nhã mím chặt, quai hàm trở nên cứng ngắc.
"Nếu em không yêu anh, tại sao còn muốn gả cho anh?"
"Đó là bởi vì ba em! Lúc đó em đáp ứng gả cho anh là để ba chịu phẫu thuật. Tình hình lúc đó anh cũng thấy đấy." Giọng nói Úc Noãn Tâm có chút trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng nghe kỹ không khó nhận ra có chút run run.
"Noãn Tâm, em…"
"Lăng Thần, anh đi đi, xin lỗi em không thể lựa chọn anh, bởi vì…"
Nàng đi tới trước mặt Hoắc Thiên Kình, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cố nén đau đớn: "Người em yêu thực sự là…Thiên Kình!"
Nói xong, nàng kiễng đầu ngón chân, đôi môi xinh đẹp run run chủ động hôn Hoắc Thiên Kình…
"Noãn, em là đàn bà do một tay tôi dạy dỗ. Tôi nói rồi, cơ thể em mãi mãi thành thật hơn miệng của em nhiều. Người em muốn chính là tôi, cũng chỉ có tôi…"
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe!" Úc Noãn Tâm đưa hai tay che tai lại.
Hoắc Thiên Kình tàn nhẫn giật hai bàn tay đông cứng của nàng ra, gằn từng câu từng chữ nói: "Thật là một cô gái thích trốn tránh hiện thực… Noãn, vô dụng thôi, trong lòng em muốn tôi chứ không phải tên Tả Lăng Thần kia."
"Không phải, không phải… Người tôi yêu chính là Lăng Thần, không phải anh!" Hô hấp của Úc Noãn Tâm trở nên dồn dập, tâm tình kích động mà hướng về phía hắn hét to lên.
"Phải không?" Hoắc Thiên Kình tới gần nàng, đôi mắt đen như nước sơn tỏa ra ánh sáng mà kẻ khác không đoán biết được, "Đánh cuộc không?"
Úc Noãn Tâm giật mình, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc mơ hồ. Còn chưa kịp nhíu mày, cả người đã bị Hoắc Thiên Kình ôm lấy…
"Này, anh làm gì vậy?" Nàng sợ hãi.
Chiếc váy dài xinh đẹp ướt sũng, nàng giống như một mỹ nhân ngư đang sợ hãi, bị nhốt vào trong lồng ngực của người đàn ông có vẻ tươi cười như vương tử, nhưng nụ cười kia lại rõ ràng không mang theo ý tốt.
"Điều tôi muốn làm rất đơn giản. Chính là muốn cho em biết rõ ràng thân thể của em rốt cuộc là cần ai!" Ánh mắt Hoắc Thiên Kình lộ vẻ gian tà, vừa nói vừa đem cả người Úc Noãn Tâm đặt lên trên giường.
Sau một khắc, bên tai nàng vang lên tiếng y phục bị xé rách, thân thể xinh đẹp rơi vào trong đôi mắt u ám sâu thẳm của hắn…
Đôi mắt đẹp của Úc Noãn Tâm tràn ngập né tránh cùng sợ hãi. Hoắc Thiên Kình bước từng bước tới gần nàng, vẻ điên cuồng tà mị trên đầu ép nàng tới mức suýt nữa không thở nổi.
Thân thể vô thức lùi về phía sau, lại bị một bàn tay to của nam nhân kéo lại. Ngay sau đó, thân thể cao lớn đè xuống, đem nàng đang không ngừng giãy dụa và hoảng sợ hoàn toàn giữ chặt dưới thân.
"Hoắc Thiên Kình, lẽ nào bản lĩnh của anh chính là cường thế ép buộc phụ nữ hay sao?" Úc Noãn Tâm khẩn trương, trừng mắt tức giận nhìn hắn.
Trong mắt Hoắc Thiên Kình lướt qua một tia u tối, nhưng chỉ là trong chớp mắt, không giận mà cười: "Có phải là ép buộc hay không tôi nghĩ ngay lập tức sẽ biết."
Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn phản chiếu khuôn mặt tái nhợt như hoa lê của Úc Noãn Tâm. Đôi môi mỏng từ từ cong lên, bàn tay to thành thạo phủ lên cơ thể nàng. Những ngón tay thon dài dường như mang theo lửa chuẩn bị khơi lên ngọn lửa dục vọng trong cơ thể nàng.
"Anh… Đừng…" Úc Noãn Tâm đưa tay muốn ngăn trở hành động của hắn lại bị hắn chỉ bằng một bàn tay đã kiềm chế, không thể động đậy.
"Đừng mà…"
Nàng sâu sắc cảm nhận được mối nguy hiểm nhưng chưa kịp kinh hô liền bị hắn bá đạo ngăn chặn, chiếc lưỡi bá đạo hung hãn xông vào trong miệng nàng.
Nụ hôn, mang theo dục vọng cùng xáo động không biết tên. Thậm chí… nhìn thấy dáng vẻ khóc không ra nước mắt tội nghiệp động lòng người của nàng, đáy mắt hắn biến đổi mà chính hắn cũng không nhận ra.
"Noãn…" Hơi thở của hắn không ổn định, đem môi thầm thì bên tai nàng: "Có biết tôi muốn em thế nào không? Em đã định sẵn là thuộc về tôi…"
Nói xong, hắn há miệng ngậm vành tai xinh xắn của nàng, khiến cho nàng một trận kinh hãi cùng run rẩy. Những ngón tay thon dài thành thạo di chuyển…
Hoắc Thiên Kình luôn là cao thủ tình trường, hơn nữa thân thể Úc Noãn Tâm vốn dĩ do một tay hắn dạy dỗ, cho nên đối với những điểm mẫn cảm của nàng, hắn biết rất rõ.
Quả nhiên, dưới sự dụ hoặc của nam nhân này, Úc Noãn Tâm cảm thấy chỗ sâu nhất trong cơ thể dần dần bốc lên một cảm giác cực nóng quen thuộc. Thân thể của nàng trở nên run nhè nhẹ, thậm chí làn da cũng trở nên ửng đỏ khác thường, đẹp không gì sánh nổi.
"Đừng mà… Dừng tay…"
Môi nàng đã hằn đầy những vết răng nhỏ. Giọng nói trở nên càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng nhỏ, dường như không có chút sức lực phản kháng nào.
Nàng không muốn như vậy.
Thế nhưng… Nàng càng muốn phản kháng, thân thể lại càng muốn chống lại, đi ngược lại với ý chí của mình…
"Hử, không phải em cũng rất thích sao?"
Hắn ỷ vào sức lực lẫn hình thể chiếm ưu thế mà hoàn toàn bao phủ nàng. Ngón tay càng tàn nhẫn dằn vặt lý trí sắp tiêu tan của nàng.
Nhìn nữ nhân trong lòng khóc không ra nước mắt, ham muốn mà còn chống cự, hơn nữa thân thể của nàng vô thức vặn vẹo, hắn thỏa mãn mỉm cười.
Lý trí trong mắt Úc Noãn Tâm càng lúc càng tan rã, thậm chí theo mỗi động tác của hắn mà thốt ra rên rỉ như có như không …
Bản thân mình làm sao vậy? Lẽ nào… nàng thực sự không cự tuyệt được người đàn ông này?
"Thích không?"
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiên Kình rõ ràng tràn ngập vẻ khàn khàn. Ham muốn trong mắt càng lúc càng thêm rõ ràng
Tiếng thở dốc của Úc Noãn Tâm càng lúc càng lớn, mái tóc dài xõa ra trên giường như rong biển. Nàng lắc lắc cái trán, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới sự trêu chọc đầy kích tình của hắn trở nên đỏ ửng cả lên. Đôi mắt quyến rũ tràn ngập hơi nước, dường như đang van xin hắn yêu thương.
Nàng run rẩy, dường như muốn nói gì, nhưng rất nhanh lại bị làn sóng điên cuồng cuốn đi
"Noãn…"
Sâu trong đáy lòng Hoắc Thiên Kình nổi lên một điểm ngọt ngào. Hắn bất ngờ cúi xuống liên tục hôn nàng, mãi đến khi nàng không thể thở nổi. Ngón tay yêu thương vuốt ve khuôn mặt nàng, trên trán vì ham muốn mạnh mẽ mà lấm tấm mồ hôi.
"Muốn tôi yêu em không, tiểu yêu tinh?"
Bàn tay ngăm đen của hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt mềm mại mịn màng của nàng, giọng nói trầm thấp như mê hoặc.
"Không… Không muốn…"
Khi Úc Noãn Tâm không khó cảm nhận được mối nguy chết người thì trái tim đập nhanh tới mức muốn nhảy ra ngoài, hô hấp của nàng trở nên gấp gáp. Muốn dùng chính lời nói cự tuyệt này cảnh tỉnh mình.
"Thật là một cô gái bướng bỉnh…"
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiên Kình lộ ra một chút vẻ cưng chiều, lại giống như có vẻ nghiền ngẫm cùng trêu tức: "Ngày hôm nay tôi nghe lời em, trừ khi chính em muốn."
"Anh…" Âm thanh của Úc Noãn Tâm mang theo vẻ nghẹn ngào, theo động tác giày vò của hắn càng không ngừng thở gấp.
Hắn quá bỉ ổi.
Hoắc Thiên Kình như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, cúi đầu, kỹ xảo hôn môi dần dần thành thục, mức độ mỗi lúc thêm sâu…
Nụ hôn triền miên dịu dàng, nụ hôn quyến luyến không rời, nụ hôn cuồng dã si mê. Một hồi tấn công liên tiếp khiến cho người đang ở dưới thân kia cả người sớm nhũn ra, nóng lên…
Hàng lông mi dài đen bóng của Úc Noãn Tâm không ngừng run run. Khuôn mặt đỏ rực, đôi mắt dưới những động tác kích thích dày vò của Hoắc Thiên Kình khép hờ, ánh mắt lung linh, đẹp như giọt nước. Cổ họng không ngừng phát ra tiếng ngâm nga, một màn phong tình vô hạn, hấp dẫn chết người!
"Cầu xin tôi muốn em đi…"
Giọng nói trầm thấp của hắn còn mê hoặc hơn cả hành động, khiến một tia lý trí cuối cùng của Úc Noãn Tâm đều tiêu tan. Nàng khó nhịn mà giãy dụa cơ thể, bàn tay bé nhỏ vô thức ôm cổ Hoắc Thiên Kình, giống như người chết đuối tìm được tấm phao…
"Tôi…" Nàng hổ thẹn vô cùng, không thể nào kiềm chế nổi, phát ra những âm thanh nức nở
"Còn không nói?" Hoắc Thiên Kình cười nhẹ.
"Anh… Anh thật xấu…"
Đôi mắt trong suốt của Úc Noãn Tâm ánh lên một chút lệ quang, nhưng không cách nào chống đỡ được những dằn vặt đang thiêu đốt. Sự trêu chọc trở nên khó nhịn. Một câu nói mềm mại giống như làm nũng đã lộ ra rằng nàng không cách nào cự tuyệt.
"Ngoan, nói em muốn tôi yêu em!" Giọng nói Hoắc Thiên Kình càng lúc càng trầm thấp lộ ra vẻ xúc động cùng tiếng tim đập mạnh khó mà che giấu được.
Úc Noãn Tâm nghẹn ngào, thân thể như dòng nước lũ hoàn toàn xụi lơ…
"Xin anh… hãy muốn tôi… Ô ô."
Chút lý chí cuối cùng của nàng đã bị thân thể chi phối.
"Cô bé ngoan, tôi sẽ cho em thích nhất."
Hoắc Thiên Kình rốt cuộc thỏa mãn mà nở nụ cười. Người đàn bà trong lòng đẹp như vậy, nếu tiếp tục nhịn nữa sợ rằng hắn cũng sẽ phát cuồng…
Toàn bộ căn phòng tràn ngập hương vị hoan ái, hơi thở của đàn ông hòa cùng tiếng cầu xin của phụ nữ như dệt thành một khúc nhạc.
Một trận tình ái mãnh liệt qua đi.
Thân thể to lớn của Hoắc Thiên Kình tựa vào đầu giường, cánh tay rắn chắc vẫn gắt gao ôm lấy cơ thể Úc Noãn Tâm như cũ, không có ý định buông tay ra, càng không có hành động rời đi.
Úc Noãn Tâm vô lực dựa vào ngực hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng đặt trên làn da hắn. Tiếng đập mạnh mẽ của trái tim hắn rơi vào trong tai nàng.
Sự đòi hỏi mãnh liệt của hắn vừa rồi chút nữa muốn lấy mạng nàng. Lúc này, nàng hoàn toàn không có sức động đậy.
"Tiểu yêu tinh, hương vị của em càng ngày càng tốt."
Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiên Kình vang lên. Ngữ điệu trầm thấp mang theo vẻ thỏa mãn, hoặc như mang theo vẻ khen ngợi.
Bàn tay to đang đặt trên cơ thể nàng tham lam di chuyển một lần nữa …
Úc Noãn Tâm không hề động đậy, để mặc bàn tay to của hắn tùy ý vuốt ve trên da thịt nàng. Nước mắt ủy khuất không chịu nổi chảy xuống.
Nàng không biết bản thân mình sao lại như vậy. Vừa rồi sao có thể không chút liêm sỉ nào như thế ở dưới thân thể hắn rên rỉ. Thậm chí… cầu hoan!
Thời khắc này tỉnh táo lại, trái tim nàng như đã chết.
Nước mắt nóng hổi của nàng theo gương mặt rơi xuống ngực Hoắc Thiên Kình. Dường như cảm nhận được sự nóng hổi này, ánh mắt Hoắc Thiên Kình hướng về phía nàng, ngực đột nhiên nhói đau…
Bàn tay to của hắn vươn ra nắm lấy cằm của nàng, nhíu mày…
"Vừa rồi là em cầu xin tôi muốn em, giờ sao lại thấy ủy khuất? Thu hồi nước mắt của em, phải biết rằng tôi ghét nhất là thấy nước mắt của đàn bà!"
Ngữ khí trầm thấp bình ổn lúc đầu trở nên vô cùng không vui.
Nước mắt của cô gái này này làm ngực hắn nóng lên, thậm chí nảy sinh một cảm giác đau nhức không hiểu nổi. Hắn chưa từng nghĩ tới nước mắt của một nữ nhân sẽ mang đến cho hắn những phản ứng mãnh liệt như vậy. Loại cảm giác kỳ quái này làm cho hắn cảm thấy rất không thích cùng phiền chán.
Úc Noãn Tâm quay đầu qua một bên, hàng mi dài của nàng ướt nhẹp… run rẩy như cánh bướm trong làn gió lạnh.
"Anh đạt được điều anh muốn rồi, xin mời đi cho, tôi muốn nghỉ ngơi."
Hoắc Thiên Kình nghe xong, đáy mắt trở nên tối sầm, chân mày càng nhíu chặt. Một lát sau, tức giận không thể giữ nổi…
"Úc Noãn Tâm, làm đàn bà của tôi rất ủy khuất sao?"
Đôi bàn tay to của hắn như gọng kìm gắt gao nắm lấy hai vai nàng. Những bất mãn cùng tức giận trong lòng bùng phát khiến hai bàn tay nổi gân xanh.
"Không cần giả bộ thánh nữ thanh cao với tôi. Tôi nói cho em biết, em chẳng qua chỉ là đồ chơi, là hàng hóa của Hoắc Thiên Kình tôi. Tôi thích chơi đùa thế nào, lúc nào chơi đùa em cũng không có tư cách cự tuyệt. Bởi vậy em nên thông minh một chút, làm tôi hài lòng sẽ tốt hơn nhiều so với khiến tôi tức giận!"
Lời nói lạnh lùng của hắn như roi da đánh vào thân thể nàng, đau nhức tiến thẳng vào trong tim nàng!
Nàng nhìn hắn. Trong chớp mắt, ánh mắt của nàng trở nên cực kỳ lạnh lẽo như dao. Dường như có một sức mạnh mạnh mẽ chói mắt phát ra từ trong mắt nàng. Siết chặt, ngón tay vô thức mà nắm chặt cứng lại.
Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, vài giây sau, ánh mắt sắc bén như dao từ từ ảm đạm dần, kể cả hàng mi dài tuyệt đẹp cũng nhẹ nhàng hạ xuống, đem vẻ thống khổ cực kỳ trong mắt che giấu đi…
"Tôi biết rồi."
Cuối cùng nàng cũng mở miệng, nhưng không phải là lời nói kịch liệt đấu tranh mà là lời nói nhẹ nhàng bâng quơ cùng hờ hững cam chịu.
Bầu không khí trở nên tràn ngập cảm giác ngột ngạt…
Tiếng chuông cửa dưới lầu đúng lúc vang lên.
Thân thể của Úc Noãn Tâm khẽ run, Hoắc Thiên Kình nhíu mày nhìn nàng một cái.
Địa chỉ của nàng rất ít người biết. Tiểu Vũ, Tả Lăng Thần, cha mẹ và còn người đàn ông trước mặt này.
Tiểu Vũ hôm nay phải đi giải quyết chuyện ở công ty. Cha mẹ ở bệnh viện, lúc này có thể tới chỗ ở của nàng chỉ có một người.
Khuôn mặt xinh đẹp của Úc Noãn Tâm đột nhiên biến đổi.
Càng thêm tái nhợt…
Vô thức đưa mắt nhìn, thấy được vẻ hoảng sợ của chính mình trong đáy mắt Hoắc Thiên Kình.
Đôi mắt sâu thẳm trong suốt đang đánh giá nàng, không hề chớp mắt.
Trái tim của nàng bắt đầu đập hoảng loạn.
Nhưng sau khi nhìn thấy trên môi hắn nở nụ cười lạnh, đầu ngón tay nàng bắt đầu run rẩy.
Nàng sợ hãi chăm chú nhìn hắn. Hắn chậm rãi đứng dậy, lấy khăn tắm quấn ngang lưng, từ phòng ngủ đi ra phía cửa…
"Đừng…"
Rốt cuộc Úc Noãn Tâm cũng kêu lên, không ngừng lắc đầu, hàm răng nhỏ nhắn đều đặn gần như sắp cắn nát đôi môi xinh đẹp.
Bước chân của hắn dừng lại ở cửa, trong mắt hiện lên một ánh cười hững hờ…
"Để hắn chờ lâu như vậy là hành vi không lịch sự." Nói xong bóng lưng cao to liền biến mất.
Trên hành lang, tiếng bước chân đàn ông trầm ổn khiến Úc Noãn Tâm một hồi mê muội, cả trái tim cũng đang… không ngừng chìm xuống…
Ngoài cửa.
Cửa phòng mở ra…
Bàn tay đang ấn chuông cửa của Tả Lăng Thần ngưng lại giữa không trung…
Bên trong cánh cửa.
Đôi mắt đen của Hoắc Thiên Kình hờ hững nhìn hắn châm chọc, bên môi là tư thế của người thắng cuộc cao cao tại thượng.
"Sao anh lại ở chỗ này? Anh đã làm gì Noãn Tâm?"
Nhìn thấy hắn chỉ đơn giản quấn một chiếc khăn tắm, lồng ngực to lớn còn tỏa ra độ nóng ám muội, ánh mắt Tả Lăng Thần trở nên sắc bén, gương mặt vốn anh tuấn ưu nhã cũng trở nên tái xanh.
"Tôi là đại gia của Úc Noãn Tâm, xuất hiện ở chỗ này là chuyện hết sức bình thường"
Hoắc Thiên Kình cười rõ ràng rành mạch, đáy mắt lại lạnh lùng khô khốc, "Nói cách khác… Úc Noãn Tâm là nhân tình tôi bao dưỡng. Tôi có thể muốn cô ấy bất cứ lúc nào."
"Mày… tên khốn nạn này…"
Tả Lăng Thần nhất thời trở nên tức giận không kiềm chế nổi, bước nhanh lên phía trước, hận không thể lập tức đấm một đấm vào mặt Hoắc Thiên Kình, "Noãn Tâm không phải người mà ngươi có thể chà đạp. Ba năm trước ngươi làm gì với cô ấy, ngươi không phải không nhớ rõ. Bây giờ còn muốn làm tổn thương cô ấy nữa sao?"
Hoắc Thiên Kình sau khi nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, "Thật là buồn cười, Úc Noãn Tâm cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi, thế nào lại bị ngươi nói như là tôi ép buộc cô ấy vậy?"
"Khốn nạn!" Rốt cuộc Tả Lăng Thần cũng bị lời nói của hắn làm cho tức giận, nắm tay hung hăng vung lên, đánh về phía hắn.
Hoắc Thiên Kình nhanh chóng né tránh nắm đấm mạnh mẽ của anh ta. Bàn tay thuận thế kiềm chế tay anh, đáy mắt hiện ra một mảng lạnh buốt…
"Em họ của tôi, nắm đấm của cậu chính là do tôi dạy, cậu tưởng có thể đấm vào mặt tôi sao?"
Giọng nói trầm xuống, hắn một tay nắm lấy cổ áo của Tả Lăng Thần, liếc nhìn trên lầu một chút, trên môi nở một nụ cười vô cùng tà mị, "Kể ra thì người đàn bà của cậu cũng rất nồng nàn, ở trên giường mười phần là một tiểu yêu tinh, làm tôi hết lần này đến lần khác thưởng thức vẫn chưa thấy đủ…"
Trên trán Tả Lăng Thần nổi gân xanh, những lời nói này càng làm anh ta thêm tức giận. Một cái trở tay nắm lấy cánh tay của Hoắc Thiên Kình, tay kia đã sớm nắm thành quyền chuẩn bị đánh tới…
"Lăng Thần…"
Úc Noãn Tâm từ trong phòng ngủ đi ra, vừa lúc nhìn thấy cảnh đấy, vội vàng ngăn cản. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Noãn Tâm…"
Tả Lăng Thần nhìn về phía có tiếng nói, nhưng khi nhìn thấy trên người Úc Noãn Tâm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam đen thì kinh ngạc lộ ra trong đáy mắt, bỗng chốc trở thành đau nhức.
Anh không phải kẻ ngu, tất nhiên biết chiếc áo sơmi đen nàng đang mặc trên người chính là của Hoắc Thiên Kình.
Nàng bước từng bước một xuống lầu, mỗi bước chân đều nặng như chì…
Chiếc áo sơ mi đen trên người rất lớn, vừa đủ che đi cơ thể nàng. Nhưng không thể che khuất chiếc cổ của nàng, trên xương quai xanh dễ thấy một vết hôn ám muội, thậm chí trên cặp đùi như ẩn như hiện kia cũng sẽ thấy những vết tích lưu lại.
Dấu ấn của người đàn ông!
Ánh mắt không thể tin nổi của Tả Lăng Thần trở thành đau xót. Vẻ mặt bị thương khiến trái tim Úc Noãn Tâm đau đớn như bị xé nát.
Nàng lặng lẽ hít sâu một hơi, mạnh mẽ đem cảm xúc muốn khóc nén xuống, đi tới trước mặt anh, nhẹ nhàng kéo cánh tay anh xuống…
"Không nên vì loại đàn bà như em mà khiến các người tranh chấp."
Giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp, tựa như mặt nước bị gió thổi gợn sóng, bất lực mà tiều tụy, "Không đáng…"
"Noãn Tâm, nói cho anh biết, là hắn ép buộc em đúng không?" Tả Lăng Thần gắt gao nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng căng thẳng
Úc Noãn Tâm nhìn đôi mắt trầm mặc của hắn, hạ ánh mắt xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Anh ta không có ép buộc em."
"Anh không tin, người em yêu chính là anh, sao lại ở cùng một chỗ với hắn? Rõ ràng là hắn ép buộc em, giống như…" Tả Lăng Thần tâm tình kích động nói, nói đến một nửa lại đột nhiên dừng lại.
Chuyện ba năm trước đây anh tuyệt đối không thể để Noãn Tâm biết, nếu không… chỉ khiến nàng thất vọng đối với bản thân anh.
Cho dù anh giải thích với nàng, liệu nàng có tha thứ cho anh không?
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt đẹp hiện lên một tia đau đớn, thoáng qua rồi trở lại bình tĩnh. Nàng không nghe thấy những từ cuối cũng của Tả Lăng Thần, cho dù có nghe được cũng sẽ không liên tưởng.
Nàng nhẹ nhàng thở dài rồi khẽ mở miệng…
"Lăng Thần, quả thật em từng yêu anh nhưng đó là ba năm trước đây. Ba năm sau tất cả đã thay đổi, chúng ta chỉ là bạn bè…" Lòng của nàng đang rất đau rất đau.
Bàn tay to của Tả Lăng Thần bắt đầu run, bờ môi ưu nhã mím chặt, quai hàm trở nên cứng ngắc.
"Nếu em không yêu anh, tại sao còn muốn gả cho anh?"
"Đó là bởi vì ba em! Lúc đó em đáp ứng gả cho anh là để ba chịu phẫu thuật. Tình hình lúc đó anh cũng thấy đấy." Giọng nói Úc Noãn Tâm có chút trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng nghe kỹ không khó nhận ra có chút run run.
"Noãn Tâm, em…"
"Lăng Thần, anh đi đi, xin lỗi em không thể lựa chọn anh, bởi vì…"
Nàng đi tới trước mặt Hoắc Thiên Kình, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cố nén đau đớn: "Người em yêu thực sự là…Thiên Kình!"
Nói xong, nàng kiễng đầu ngón chân, đôi môi xinh đẹp run run chủ động hôn Hoắc Thiên Kình…
/173
|