Theo bản năng, Úc Noãn Tâm mà nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, thấy vẻ mặt hắn tái nhợt, gương mặt anh tuấn cũng vặn vẹo biến dạng.
"Quả nhiên tao đã đoán đúng, đúng là do mày làm!"
Hoắc Thiên Kình đi từng bước về phía Tả Lăng Thần, toàn thân tỏa ra vẻ hung ác cùng khát máu, ngực như có mãnh thú sắp nhảy ra ngoài…
"Chết tiệt ! Mày chỉ mới mười sáu tuổi đã biết giết người!"
"Mười sáu tuổi thì sao? Nếu ông ta đã làm ra chuyện đó thì chết cũng không hết tội. Hôm nay cho dù tao thừa nhận là tao đã giết thì sao? Nếu mày có thể tìm được chứng cớ, tao hoan nghênh mày đi điều tra!" Tả Lăng Thần không sợ hãi mà nhìn hắn, đôi mắt lạnh giá như khí lạnh tháng chạp.
"Tả Lăng Thần!"
Hoắc Thiên Kinh nắm chặt tay. Đúng vậy, cho tới bây giờ vẫn chỉ là hoài nghi, không có chứng cứ rõ ràng. Tả Lăng Thần nói đúng, cho dù có thừa nhận giết người thì sẽ như thế nào? Không có chứng cứ rõ ràng cũng không thể lập án.
"Thiên Kình…"
Úc Noãn Tâm vội vàng kéo hắn lại, sắc mặt lộ vẻ yếu ớt mà bước lên, đôi mắt trong trẻo lại ngấm lạnh và lí trí như dòng suối. Nàng nhìn Tả Lăng Thần, sau một hồi mới nói một câu: "Anh không phải loại người như thế!"
"Cái gì?" Tả Lăng Thần sửng sốt.
Hoắc Thiên Kình chau mày nhìn về phía Úc Noãn Tâm.
"Em nói… Anh không phải loại người như thế! Lăng Thần, anh căn bản là sẽ không giết người, cho dù anh có hận thế nào, anh cũng không nhẫn tâm ra tay!" Úc Noãn Tâm gằn từng tiếng ngắt lời.
"Noãn…"
"Anh và anh ấy cùng nhau lớn lên, anh hãy tự hỏi lòng mình, chẳng lẽ thật sự cho rằng người là do Lăng Thần giết? Nếu thật là như vậy, năm đó nhất định anh sẽ nghĩ đủ cách để tìm ra chứng cứ, sao bây giờ chỉ biết hoài nghi?" Úc Noãn Tâm cắt ngang lời Hoắc Thiên Kình, đôi mắt trong trẻo hiện lên sự sáng suốt.
Cho dù bây giờ nàng và Lăng Thần không có khả năng nữa, nhưng từ những hiểu biết về anh, nàng không tin Lăng Thân lại là người như thế. Cho dù anh có một mặt không ai biết nhưng nàng vẫn tin tưởng, giống như dùng chuyện lúc nãy để nói – anh hoàn toàn có thời gian giữ lấy nàng.
Hoắc Thiên Kình nhíu mày chặt hơn.
Tả Lăng Thần lại nở nụ cười, nụ cười bất lực đến bi thương…
"Noãn Tâm, hiện giờ em đang nói thay anh đó sao?"
"Em chỉ nói sự thật" Úc Noãn Tâm nhìn hai người đàn ông trước mắt, trong lòng không khỏi có một chút đau.
"Được rồi, nếu em đã nghĩ em hiểu hai người chúng tôi, vậy xin em hãy hỏi Hoắc Thiên Kình bên cạnh em một chút, cha mẹ của anh…" Tả Lăng Thần tới gần Úc Noãn Tâm, ngữ khí sắc bén đầy gai nhọn …
"…đã chết như thế nào?"
Thân mình Úc Noãn Tâm run lên.
"Mày hoài nghi là tao giết?"
"Thắng xe không ăn, chuyện này chỉ có thể lừa được cảnh sát, Hoắc Thiên Kình, lòng dạ của mày và tao giống nhau, đều có thể vì trừng phạt người phản bội mà không từ thủ đoạn!" Tả Lăng Thần cười lạnh.
Đáy mắt Hoắc Thiên Kình lạnh như băng…
"Như mày đã nói, mọi chuyện phải dựa vào… chứng cứ rõ ràng!"
Úc Noãn Tâm trở nên hoang mang, nàng cảm thấy hơi thở ngày càng khó khăn…
"Đủ rồi…" Nàng thực sự mệt mỏi, không muốn nghe tiếp nữa.
"Noãn Tâm…" Tả Lăng Thần nhanh hơn Hoắc Thiên Kình một bước, ôm Úc Noãn Tâm vào lòng, đau lòng khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt cùng mệt mỏi, âm thanh nho nhỏ tràn ngập khẩn cầu…
"Ở lại bên anh, không rời xa anh nữa, được không? Anh biết em hận những hành động của anh, nhưng chỉ vì anh quá yêu em …."
Ánh mắt anh tràn ngập áy náy cùng chân thành tha thiết. "Anh biết em vì anh mà mới bị hắn ép buộc, mọi chuyện đều giao cho anh được không? Anh tuyệt đối sẽ không để em tổn thương thêm nữa, hãy ở lại bên anh…."
"Lăng Thần, em …"
"Noãn, chúng ta cần phải trở về!"
Giọng Hoắc Thiên Kình vang lên lạnh như băng, không để cho quyền uy cùng mệnh lệnh bị cự tuyệt, hắn không tiến lên kéo nàng về mà ánh mắt lạnh lẽo tối sầm nhìn về trước mắt.
Tả Lăng Thần nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, đáy mắt hiện lên vẻ cười lạnh…
"Ân oán giữa tao và mày cho tới bây giờ cũng không có điểm kết thúc, bất luận là trước kia hay là hiên tại! Noãn Tâm vẫn là người con gái của tao, dựa vào cái gì mà cô ấy phải theo mày?"
"Cô ấy là thiếu phu nhân tương lai của Hoắc gia, là vợ chưa cưới của tao!" Hoắc Thiên Kình chậm rãi nói.
"Là vợ hay là quân cờ?" Môi Tả Lăng Thần từ từ cong lên, ôm vai Úc Noãn Tâm. "Mày giữ cô ấy bên cạnh chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy tao đau khổ, hôm nay tao tuyệt đối sẽ không để mày mang cô ấy đi!"
Giọng của anh rất kiên quyết, cũng như lộ ra khí phách hiên ngang.
Hoắc Thiên Kình không thèm nhìn anh một cái, ánh mắt lướt qua anh, trực tiếp dừng lại tại gương mặt Úc Noãn Tâm, bàn tay to duỗi ra…
"Noãn, đi theo anh!" Một câu ngắn gọn nhưng tràn đầy vẻ tự tin thường ngày.
Bả vai Úc Noãn Tâm đột nhiên bị giữ chặt
Nàng quay đầu thoáng nhìn Tả Lăng Thần bên cạnh, tuy rằng anh đã thề son sắt, có điều từ ánh mắt của anh nàng bắt được một chút khẩn trương…
Lại nhìn Hoắc Thiên Kình, con ngươi sâu thẳm trầm tĩnh không biết đang nghĩ điều gì, cũng như bình thường không ai có thể hiểu được ….
Tim không khỏi run rẩy một chút …
Người đàn ông từng yêu đang ôm mình, người đàn ông từng hận đang vươn tay về phía nàng?
Từng?
Nàng không khỏi kinh ngạc khi dùng từ này…
Không khí đọng lại lần thứ hai…
Hai người đàn ông với ngoại hình đẹp đẽ đang níu giữ nàng, nên ở hay là đi?
Nàng có yêu Tả Lăng Thần, yêu rất nhiều, cho nên khi phát hiện anh phản bội lại tình yêu đã tan nát cõi lòng, cảm giác đau này không thể dùng từ mà diễn tả được. Tình cảm – một khi đã bỏ ra thì không thể thu hồi, lại không thể quên đi. Những hành động của anh ngày hôm nay, trong giây phút cuối cùng làm cho nàng hiểu được, anh vẫn yêu mình sâu đậm…
Còn người đàn ông đối diện kia…
Ngang ngược ra lệnh cho người khác, thậm chí một lần nàng còn định giết hắn, nàng hận hắn! Hận hắn dùng những thủ đoạn thấp hèn buộc nàng rời xa người mình yêu, dùng mọi thủ đoạn để chiếm được thân thể nàng, thậm chí dùng sự ngông cuồng để uy hiếp nàng cam tâm tình nguyện…
Có lẽ, thói quen là chuyện đáng sợ nhất, nàng phát hiện mình thật sự đã quen, quen mùi long đản hương tỏa ra từ người hắn, thậm chí bắt đầu tin tưởng cho dù hắn có bạo ngược… cũng không làm hại mình.
Dường như qua cả một thế kỷ, Úc Noãn Tâm mới mở miệng, hướng về Tả Lăng Thần…
"Lăng Thần, buông tay ra…"
Đôi môi siết chặt của Hoắc Thiên Kình chậm rãi dãn ra.
"Noãn Tâm?" Ánh mắt Tả Lăng Thần khiếp sợ. "Chẳng lẽ em thật sự không thể tha thứ cho anh?"
"Lăng Thần, tất cả đã là quá khứ…"
Úc Noãn Tâm không đành lòng nhìn vẻ mặt đau đớn của anh, khẽ kéo tay mình ra khỏi tay anh rồi nói một câu. "Quả thật có nhiều khi duyên phận đã hết, níu kéo chỉ làm cho cả hai thêm đau khổ. Lăng Thần, anh có thể… trân trọng người trước mắt"
"Noãn Tâm…" Hơi thở của Tả Lăng Thần dồn dập, gân xanh hiện lên mu bàn tay.
Úc Noãn Tâm quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Thiên Kình và bước lên gần hắn, đặt bàn tay nhỏ bé của nàng vào bàn tay ấm áp chậm rãi siết chặt, tựa như lời hứa hẹn cả đời cũng sẽ không buông, dường như….
Lòng nàng cảm thấy an toàn lạ thường…
Lựa chọn đúng không? Có lẽ…
Tả Lăng Thần nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể tin mà lắc đầu, lập tức cười lạnh như bất đắc dĩ, ánh mắt thê lương…
"Noãn Tâm, em chọn hắn? Em yêu hắn?"
Làm thế nào anh cũng không tin được điều trước mắt, người con gái mà anh yêu nhất, người con gái luôn trong suy nghĩ của anh vào mọi lúc mọi nơi lại yêu kẻ thù không đội trời chung!
"Em đã quyết định sẽ lấy anh ấy!" Úc Noãn Tâm không trực tiếp trả lời vấn đề.
Kỳ thật, vấn đề này, nàng cũng đang không ngừng tự hỏi bản thân.
"Không thể, em không thể lấy hắn, càng không thể yêu hắn!"
Tả Lăng Thần như phát điên mà hét lớn, chỉ vào Hoắc Thiên Kình mà nói. "Làm sao em có thể yêu hắn? Em có thể lấy bất kì ai, nhưng chỉ mình hắn là không được!"
"Vì cái gì?" Úc Noãn Tâm cảm thấy sự kiên quyết của anh rất lạ, gần như khác thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Bởi vì lúc trước chính hắn…"
"Tả Lăng Thần, Noãn đã tha thứ cho mày một lần, mày còn muốn làm cho cô ấy hoàn toàn hận mày?"
Hoắc Thiên Kình đột nhiên cắt ngang lời nói của anh, ngữ khí lạnh như băng phát ra làm kẻ khác không rét mà run.
Tả Lăng Thần đột nhiên không nói gì nữa, gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Thiên Kình. Đúng vậy, bọn họ đều là châu chấu đá nhau, chuyện xảy ra năm đó cả hai bên đều thiệt, hắn bây giờ không còn dám mạo hiểm như vậy.
Hoắc Thiên Kình như bắt được điểm này của hắn, đôi môi lạnh nhạt hiện lên ý cười, ánh mắt đầy uy lực.
Úc Noãn Tâm nghi hoặc mà nhìn hai người bọn họ, còn chuyện gì mà nàng không biết?
Đang nghĩ ngợi, thì bên vai chợt ấm áp…
"Chúng ta đi thôi!" Hoắc Thiên Kình không cho nàng thêm nhiều thời gian để suy nghĩ, mạnh mẽ nắm tay nàng bước ra khỏi phòng
Tại cửa, lại bắt gặp ánh mắt như oán như hận của Phương Nhan…
"Phương Nhan?" Úc Noãn Tâm bất ngờ, theo bản năng mà nhìn về phía Hoắc Thiên Kình.
Rõ ràng Hoắc Thiên Kình cũng không đoán được cô lại xuất hiện ở đây, chân mày hơi giật giật, thản nhiên nói. "Dựa vào quan hệ các người, hẳn là hắn sẽ nghe lời cô khuyên bảo! Việc này tôi hi vọng chỉ xảy ra một lần, lần sau tuyệt đối sẽ không nương tay!"
Nói xong, liền kéo Úc Noãn Tâm rời đi…
Thân mình Phương Nhan khẽ run lên, sau khi hai người đó hoàn toàn biến mất, cô mới phản ứng lại, lập tức tiến lên…
"Lăng Thần? Lăng Thần…"
Cô nhẹ giọng gọi Tả Lăng Thần đã sớm ngẩn ra đó, ánh mắt nổi lên nỗi đau âm ỷ.
Hơn nửa ngày, Tả Lăng Thần mới từ suy sụp tinh thần mà dần bình tĩnh lại, ánh mắt vô thần mà nhìn Phương Nhan, sau khi nhìn hồi lâu, mới trầm thấp mà nói một câu. "Sao em lại tới đây?"
"Mấy ngày nay em tìm không thấy anh, gọi điện thì anh không bắt máy, đến công ty tìm thì lúc nào anh cũng họp. Hôm nay vô tình thấy Hoắc Thiên Kình vội vã lái xe, cho nên liền theo tới đây, không nghĩ là…" Phương Nhan nói tới đây rồi đảo mắt nhìn quanh bốn phía. Nơi này – cô chưa tới bao giờ…
"Em nghe thấy hết rồi sao?"
Tả Lăng Thần mệt mỏi ngã người trên sôpha, đầu tựa ra sau, nhắm mắt lại, che đi ánh mắt và vẻ mặt đau khổ.
Phương Nhan cắn môi, không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi bên người hắn.
"Ngôi biệt thự mới này là anh đã vì Noãn Tâm mà chuẩn bị. Mỗi một căn phòng, mỗi một chiếc ly nhỏ đều là anh tỉ mỉ chọn lựa thiết kế, anh nghĩ là cô ấy sẽ thích…" Giọng Tả Lăng Thần trầm thấp không che dấu được sự đau đớn, tuy rằng nhắm chặt mắt nhưng đôi chân mày lại nhíu sâu.
"Anh thật sự rất yêu cô ấy…" Phương Nhan buồn rầu "Có đôi khi em thật sự không hiểu, rốt cuộc thì cô ta tốt ở chỗ nào mà đều có được tình yêu chân thành từ anh và Hoắc Thiên Kình!"
Tả Lăng Thần đột nhiên bật dậy, ánh mắt trở nên sắc bén, bàn tay to hung hăng nắm lấy vai của cô…
"Hoắc Thiên Kình đối với Úc Noãn Tâm chỉ có trả thù! Làm sao hắn có thể thật lòng với Noãn Tâm?"
"Lăng Thần…" Phương Nhan bị vẻ mặt nổi giận của hắn dọa đến, đôi mắt đẹp tràn ngập hoảng sợ. "Anh đừng như vậy, nếu thật sự anh yêu Noãn Tâm, cô ấy nhất định sẽ cảm nhận được, hai người đã yêu nhau một thời gian rất lâu…"
"Cảm nhận?"
Tả Lăng Thần cất tiếng cười to, gương mặt anh tuấn đầy đau lòng và chua xót. "Nếu cô ấy có thể cảm nhận được thì sẽ không bỏ đi cùng Hoắc Thiên Kình! Nếu cô ấy thật sự hiểu được anh rất yêu cô ấy thì lúc nãy trên giường đã cam tâm tình nguyên là của anh, đã không phản kháng lại anh!"
"Quả nhiên tao đã đoán đúng, đúng là do mày làm!"
Hoắc Thiên Kình đi từng bước về phía Tả Lăng Thần, toàn thân tỏa ra vẻ hung ác cùng khát máu, ngực như có mãnh thú sắp nhảy ra ngoài…
"Chết tiệt ! Mày chỉ mới mười sáu tuổi đã biết giết người!"
"Mười sáu tuổi thì sao? Nếu ông ta đã làm ra chuyện đó thì chết cũng không hết tội. Hôm nay cho dù tao thừa nhận là tao đã giết thì sao? Nếu mày có thể tìm được chứng cớ, tao hoan nghênh mày đi điều tra!" Tả Lăng Thần không sợ hãi mà nhìn hắn, đôi mắt lạnh giá như khí lạnh tháng chạp.
"Tả Lăng Thần!"
Hoắc Thiên Kinh nắm chặt tay. Đúng vậy, cho tới bây giờ vẫn chỉ là hoài nghi, không có chứng cứ rõ ràng. Tả Lăng Thần nói đúng, cho dù có thừa nhận giết người thì sẽ như thế nào? Không có chứng cứ rõ ràng cũng không thể lập án.
"Thiên Kình…"
Úc Noãn Tâm vội vàng kéo hắn lại, sắc mặt lộ vẻ yếu ớt mà bước lên, đôi mắt trong trẻo lại ngấm lạnh và lí trí như dòng suối. Nàng nhìn Tả Lăng Thần, sau một hồi mới nói một câu: "Anh không phải loại người như thế!"
"Cái gì?" Tả Lăng Thần sửng sốt.
Hoắc Thiên Kình chau mày nhìn về phía Úc Noãn Tâm.
"Em nói… Anh không phải loại người như thế! Lăng Thần, anh căn bản là sẽ không giết người, cho dù anh có hận thế nào, anh cũng không nhẫn tâm ra tay!" Úc Noãn Tâm gằn từng tiếng ngắt lời.
"Noãn…"
"Anh và anh ấy cùng nhau lớn lên, anh hãy tự hỏi lòng mình, chẳng lẽ thật sự cho rằng người là do Lăng Thần giết? Nếu thật là như vậy, năm đó nhất định anh sẽ nghĩ đủ cách để tìm ra chứng cứ, sao bây giờ chỉ biết hoài nghi?" Úc Noãn Tâm cắt ngang lời Hoắc Thiên Kình, đôi mắt trong trẻo hiện lên sự sáng suốt.
Cho dù bây giờ nàng và Lăng Thần không có khả năng nữa, nhưng từ những hiểu biết về anh, nàng không tin Lăng Thân lại là người như thế. Cho dù anh có một mặt không ai biết nhưng nàng vẫn tin tưởng, giống như dùng chuyện lúc nãy để nói – anh hoàn toàn có thời gian giữ lấy nàng.
Hoắc Thiên Kình nhíu mày chặt hơn.
Tả Lăng Thần lại nở nụ cười, nụ cười bất lực đến bi thương…
"Noãn Tâm, hiện giờ em đang nói thay anh đó sao?"
"Em chỉ nói sự thật" Úc Noãn Tâm nhìn hai người đàn ông trước mắt, trong lòng không khỏi có một chút đau.
"Được rồi, nếu em đã nghĩ em hiểu hai người chúng tôi, vậy xin em hãy hỏi Hoắc Thiên Kình bên cạnh em một chút, cha mẹ của anh…" Tả Lăng Thần tới gần Úc Noãn Tâm, ngữ khí sắc bén đầy gai nhọn …
"…đã chết như thế nào?"
Thân mình Úc Noãn Tâm run lên.
"Mày hoài nghi là tao giết?"
"Thắng xe không ăn, chuyện này chỉ có thể lừa được cảnh sát, Hoắc Thiên Kình, lòng dạ của mày và tao giống nhau, đều có thể vì trừng phạt người phản bội mà không từ thủ đoạn!" Tả Lăng Thần cười lạnh.
Đáy mắt Hoắc Thiên Kình lạnh như băng…
"Như mày đã nói, mọi chuyện phải dựa vào… chứng cứ rõ ràng!"
Úc Noãn Tâm trở nên hoang mang, nàng cảm thấy hơi thở ngày càng khó khăn…
"Đủ rồi…" Nàng thực sự mệt mỏi, không muốn nghe tiếp nữa.
"Noãn Tâm…" Tả Lăng Thần nhanh hơn Hoắc Thiên Kình một bước, ôm Úc Noãn Tâm vào lòng, đau lòng khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt cùng mệt mỏi, âm thanh nho nhỏ tràn ngập khẩn cầu…
"Ở lại bên anh, không rời xa anh nữa, được không? Anh biết em hận những hành động của anh, nhưng chỉ vì anh quá yêu em …."
Ánh mắt anh tràn ngập áy náy cùng chân thành tha thiết. "Anh biết em vì anh mà mới bị hắn ép buộc, mọi chuyện đều giao cho anh được không? Anh tuyệt đối sẽ không để em tổn thương thêm nữa, hãy ở lại bên anh…."
"Lăng Thần, em …"
"Noãn, chúng ta cần phải trở về!"
Giọng Hoắc Thiên Kình vang lên lạnh như băng, không để cho quyền uy cùng mệnh lệnh bị cự tuyệt, hắn không tiến lên kéo nàng về mà ánh mắt lạnh lẽo tối sầm nhìn về trước mắt.
Tả Lăng Thần nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, đáy mắt hiện lên vẻ cười lạnh…
"Ân oán giữa tao và mày cho tới bây giờ cũng không có điểm kết thúc, bất luận là trước kia hay là hiên tại! Noãn Tâm vẫn là người con gái của tao, dựa vào cái gì mà cô ấy phải theo mày?"
"Cô ấy là thiếu phu nhân tương lai của Hoắc gia, là vợ chưa cưới của tao!" Hoắc Thiên Kình chậm rãi nói.
"Là vợ hay là quân cờ?" Môi Tả Lăng Thần từ từ cong lên, ôm vai Úc Noãn Tâm. "Mày giữ cô ấy bên cạnh chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy tao đau khổ, hôm nay tao tuyệt đối sẽ không để mày mang cô ấy đi!"
Giọng của anh rất kiên quyết, cũng như lộ ra khí phách hiên ngang.
Hoắc Thiên Kình không thèm nhìn anh một cái, ánh mắt lướt qua anh, trực tiếp dừng lại tại gương mặt Úc Noãn Tâm, bàn tay to duỗi ra…
"Noãn, đi theo anh!" Một câu ngắn gọn nhưng tràn đầy vẻ tự tin thường ngày.
Bả vai Úc Noãn Tâm đột nhiên bị giữ chặt
Nàng quay đầu thoáng nhìn Tả Lăng Thần bên cạnh, tuy rằng anh đã thề son sắt, có điều từ ánh mắt của anh nàng bắt được một chút khẩn trương…
Lại nhìn Hoắc Thiên Kình, con ngươi sâu thẳm trầm tĩnh không biết đang nghĩ điều gì, cũng như bình thường không ai có thể hiểu được ….
Tim không khỏi run rẩy một chút …
Người đàn ông từng yêu đang ôm mình, người đàn ông từng hận đang vươn tay về phía nàng?
Từng?
Nàng không khỏi kinh ngạc khi dùng từ này…
Không khí đọng lại lần thứ hai…
Hai người đàn ông với ngoại hình đẹp đẽ đang níu giữ nàng, nên ở hay là đi?
Nàng có yêu Tả Lăng Thần, yêu rất nhiều, cho nên khi phát hiện anh phản bội lại tình yêu đã tan nát cõi lòng, cảm giác đau này không thể dùng từ mà diễn tả được. Tình cảm – một khi đã bỏ ra thì không thể thu hồi, lại không thể quên đi. Những hành động của anh ngày hôm nay, trong giây phút cuối cùng làm cho nàng hiểu được, anh vẫn yêu mình sâu đậm…
Còn người đàn ông đối diện kia…
Ngang ngược ra lệnh cho người khác, thậm chí một lần nàng còn định giết hắn, nàng hận hắn! Hận hắn dùng những thủ đoạn thấp hèn buộc nàng rời xa người mình yêu, dùng mọi thủ đoạn để chiếm được thân thể nàng, thậm chí dùng sự ngông cuồng để uy hiếp nàng cam tâm tình nguyện…
Có lẽ, thói quen là chuyện đáng sợ nhất, nàng phát hiện mình thật sự đã quen, quen mùi long đản hương tỏa ra từ người hắn, thậm chí bắt đầu tin tưởng cho dù hắn có bạo ngược… cũng không làm hại mình.
Dường như qua cả một thế kỷ, Úc Noãn Tâm mới mở miệng, hướng về Tả Lăng Thần…
"Lăng Thần, buông tay ra…"
Đôi môi siết chặt của Hoắc Thiên Kình chậm rãi dãn ra.
"Noãn Tâm?" Ánh mắt Tả Lăng Thần khiếp sợ. "Chẳng lẽ em thật sự không thể tha thứ cho anh?"
"Lăng Thần, tất cả đã là quá khứ…"
Úc Noãn Tâm không đành lòng nhìn vẻ mặt đau đớn của anh, khẽ kéo tay mình ra khỏi tay anh rồi nói một câu. "Quả thật có nhiều khi duyên phận đã hết, níu kéo chỉ làm cho cả hai thêm đau khổ. Lăng Thần, anh có thể… trân trọng người trước mắt"
"Noãn Tâm…" Hơi thở của Tả Lăng Thần dồn dập, gân xanh hiện lên mu bàn tay.
Úc Noãn Tâm quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Thiên Kình và bước lên gần hắn, đặt bàn tay nhỏ bé của nàng vào bàn tay ấm áp chậm rãi siết chặt, tựa như lời hứa hẹn cả đời cũng sẽ không buông, dường như….
Lòng nàng cảm thấy an toàn lạ thường…
Lựa chọn đúng không? Có lẽ…
Tả Lăng Thần nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể tin mà lắc đầu, lập tức cười lạnh như bất đắc dĩ, ánh mắt thê lương…
"Noãn Tâm, em chọn hắn? Em yêu hắn?"
Làm thế nào anh cũng không tin được điều trước mắt, người con gái mà anh yêu nhất, người con gái luôn trong suy nghĩ của anh vào mọi lúc mọi nơi lại yêu kẻ thù không đội trời chung!
"Em đã quyết định sẽ lấy anh ấy!" Úc Noãn Tâm không trực tiếp trả lời vấn đề.
Kỳ thật, vấn đề này, nàng cũng đang không ngừng tự hỏi bản thân.
"Không thể, em không thể lấy hắn, càng không thể yêu hắn!"
Tả Lăng Thần như phát điên mà hét lớn, chỉ vào Hoắc Thiên Kình mà nói. "Làm sao em có thể yêu hắn? Em có thể lấy bất kì ai, nhưng chỉ mình hắn là không được!"
"Vì cái gì?" Úc Noãn Tâm cảm thấy sự kiên quyết của anh rất lạ, gần như khác thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Bởi vì lúc trước chính hắn…"
"Tả Lăng Thần, Noãn đã tha thứ cho mày một lần, mày còn muốn làm cho cô ấy hoàn toàn hận mày?"
Hoắc Thiên Kình đột nhiên cắt ngang lời nói của anh, ngữ khí lạnh như băng phát ra làm kẻ khác không rét mà run.
Tả Lăng Thần đột nhiên không nói gì nữa, gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Thiên Kình. Đúng vậy, bọn họ đều là châu chấu đá nhau, chuyện xảy ra năm đó cả hai bên đều thiệt, hắn bây giờ không còn dám mạo hiểm như vậy.
Hoắc Thiên Kình như bắt được điểm này của hắn, đôi môi lạnh nhạt hiện lên ý cười, ánh mắt đầy uy lực.
Úc Noãn Tâm nghi hoặc mà nhìn hai người bọn họ, còn chuyện gì mà nàng không biết?
Đang nghĩ ngợi, thì bên vai chợt ấm áp…
"Chúng ta đi thôi!" Hoắc Thiên Kình không cho nàng thêm nhiều thời gian để suy nghĩ, mạnh mẽ nắm tay nàng bước ra khỏi phòng
Tại cửa, lại bắt gặp ánh mắt như oán như hận của Phương Nhan…
"Phương Nhan?" Úc Noãn Tâm bất ngờ, theo bản năng mà nhìn về phía Hoắc Thiên Kình.
Rõ ràng Hoắc Thiên Kình cũng không đoán được cô lại xuất hiện ở đây, chân mày hơi giật giật, thản nhiên nói. "Dựa vào quan hệ các người, hẳn là hắn sẽ nghe lời cô khuyên bảo! Việc này tôi hi vọng chỉ xảy ra một lần, lần sau tuyệt đối sẽ không nương tay!"
Nói xong, liền kéo Úc Noãn Tâm rời đi…
Thân mình Phương Nhan khẽ run lên, sau khi hai người đó hoàn toàn biến mất, cô mới phản ứng lại, lập tức tiến lên…
"Lăng Thần? Lăng Thần…"
Cô nhẹ giọng gọi Tả Lăng Thần đã sớm ngẩn ra đó, ánh mắt nổi lên nỗi đau âm ỷ.
Hơn nửa ngày, Tả Lăng Thần mới từ suy sụp tinh thần mà dần bình tĩnh lại, ánh mắt vô thần mà nhìn Phương Nhan, sau khi nhìn hồi lâu, mới trầm thấp mà nói một câu. "Sao em lại tới đây?"
"Mấy ngày nay em tìm không thấy anh, gọi điện thì anh không bắt máy, đến công ty tìm thì lúc nào anh cũng họp. Hôm nay vô tình thấy Hoắc Thiên Kình vội vã lái xe, cho nên liền theo tới đây, không nghĩ là…" Phương Nhan nói tới đây rồi đảo mắt nhìn quanh bốn phía. Nơi này – cô chưa tới bao giờ…
"Em nghe thấy hết rồi sao?"
Tả Lăng Thần mệt mỏi ngã người trên sôpha, đầu tựa ra sau, nhắm mắt lại, che đi ánh mắt và vẻ mặt đau khổ.
Phương Nhan cắn môi, không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi bên người hắn.
"Ngôi biệt thự mới này là anh đã vì Noãn Tâm mà chuẩn bị. Mỗi một căn phòng, mỗi một chiếc ly nhỏ đều là anh tỉ mỉ chọn lựa thiết kế, anh nghĩ là cô ấy sẽ thích…" Giọng Tả Lăng Thần trầm thấp không che dấu được sự đau đớn, tuy rằng nhắm chặt mắt nhưng đôi chân mày lại nhíu sâu.
"Anh thật sự rất yêu cô ấy…" Phương Nhan buồn rầu "Có đôi khi em thật sự không hiểu, rốt cuộc thì cô ta tốt ở chỗ nào mà đều có được tình yêu chân thành từ anh và Hoắc Thiên Kình!"
Tả Lăng Thần đột nhiên bật dậy, ánh mắt trở nên sắc bén, bàn tay to hung hăng nắm lấy vai của cô…
"Hoắc Thiên Kình đối với Úc Noãn Tâm chỉ có trả thù! Làm sao hắn có thể thật lòng với Noãn Tâm?"
"Lăng Thần…" Phương Nhan bị vẻ mặt nổi giận của hắn dọa đến, đôi mắt đẹp tràn ngập hoảng sợ. "Anh đừng như vậy, nếu thật sự anh yêu Noãn Tâm, cô ấy nhất định sẽ cảm nhận được, hai người đã yêu nhau một thời gian rất lâu…"
"Cảm nhận?"
Tả Lăng Thần cất tiếng cười to, gương mặt anh tuấn đầy đau lòng và chua xót. "Nếu cô ấy có thể cảm nhận được thì sẽ không bỏ đi cùng Hoắc Thiên Kình! Nếu cô ấy thật sự hiểu được anh rất yêu cô ấy thì lúc nãy trên giường đã cam tâm tình nguyên là của anh, đã không phản kháng lại anh!"
/173
|