Sau khi Tả Lăng Thần nghe xong lời của cô, rõ ràng cơ thể anh tuấn run lên một chút. Đôi mắt vốn vẫn dịu trong trẻo đột nhiên co rụt lại, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn thẳng vào Phương Nhan.
"Em nói cái gì?" Ngay cả giọng nói cũng lập tức lạnh đi rất nhiều.
Phương Nhan biết rõ sự không vui của anh, khóe môi nở một nụ cười khổ, từ tốn nói: "Lăng Thần, em nghĩ không phải anh không nhận ra. Em ở bên cạnh Thiên Kình nhiều năm như thế, chưa từng thấy qua anh ấy còn có thể có biểu tình như vậy. Ánh mắt mỗi khi anh ấy nhìn Úc Noãn Tâm rất khác biệt. Nóng bỏng như người tình rồi lại tràn đầy vẻ chiếm hữu mạnh mẽ. Ngoài ra, trong mắt anh ấy còn có vẻ khẩn trương chưa từng có. Điều này em chưa từng thấy qua…"
"Đủ rồi!" Tả Lăng Thần bực bội vung tay lên một chút, ánh mắt lộ vẻ không vui. "Đây chỉ là ảo tưởng của phụ nữ các người mà thôi. Rốt cuộc Hoắc Thiên Kình đối với Noãn Tâm thế nào thì anh là người rõ nhất!"
"Không, anh vẫn chưa hiểu rõ!"
Phương Nhan lắc đầu. "Lăng Thần, xin anh hãy bình tĩnh một chút mà nhìn cho rõ ràng! Có lẽ Hoắc Thiên Kình muốn giữ Úc Noãn Tâm lại bên cạnh chỉ là vì trả thù anh, khiến anh càng thêm thống khổ. Nhưng rõ ràng em có thể cảm thụ được sự thay đổi trong tình cảm của anh ấy! Thiên Kình làm việc vẫn luôn tuyệt tình, lại là người đàn ông đã nắm lấy cơ hội thì sẽ không buông tha. Nhưng lần này anh ấy chỉ đưa anh đang hôn mê tới chỗ em. Có thể suy ra, anh ấy hoàn toàn không muốn lấy mạng anh. Nói không chừng loại chuyển biến này đều là bởi vì Úc Noãn Tâm"
Tả Lăng Thần nghe xong, sau khi giật mình một chút liền cười lạnh: "Hoắc Thiên Kình chỉ là không muốn thấy anh chết dễ dàng như vậy mà thôi. Anh muốn giữ anh lại để tiếp tục chịu tội, tiếp tục tận mắt chứng kiến người đàn bà của mình bị anh chà đạp nhưng không biết làm gì!"
Trong mắt Phương Nhan nổi lên một tầng sương mỏng, giống như sương mờ dưới tàng cây anh đào. Cô nhìn Tả Lăng Thần, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao anh không chịu chấp nhận sự thật? Như vậy chỉ làm anh càng thêm đau khổ."
"Chấp nhận sự thật?" Tả Lăng Thần nhìn Phương Nhan như nghe được câu chuyện thật tức cười, trán nổi lên nghi hoặc cùng chất vấn. "Thế nào, em định chấp nhận sự thực sao? Cho dù hủy bỏ hôn ước cũng không hề gì? Anh không biết là em lại dễ buông tay như thế."
Phương Nhan nghe xong, sắc mặt dần dần ảm đạm, sương mờ trong mắt tựa hồ càng thêm dày đặc, giống như một đóa hoa bị gió mưa vùi dập làm người ta thương tiếc. Bên môi lại hiện lên chua xót…
"Không buông ra thì sao? Em có thể tranh được với Úc Noãn Tâm sao? Tuy rằng em xuất thân danh môn, nhưng cũng không cách nào so với Úc Noãn Tâm. Cô ta trời sinh đã có thể làm đàn ông mê muội. Anh cũng vậy, Hoắc Thiên Kình cũng thế. Em nghĩ lần này Hoắc Thiên Kình thật sự nghiêm túc. Bởi vì cho tới bây giờ em chưa từng thấy anh ta để tâm tới một người đàn bà như vậy. Dù cho là theo đuổi em lúc trước, mặc dù nhìn qua rất tích cực, nhưng trong mắt anh ta lại không thấy sự chân thành…"
"Phương Nhan…"
"Lăng Thần, về điểm ấy anh không thể nghi ngờ. Lẽ nào anh có thể phủ nhận cảm giác ở bên Úc Noãn Tâm lúc trước sao? Em nghĩ lúc trước khi anh lựa chọn Úc Noãn Tâm chỉ là vì tìm được hình bóng của em…" Rốt cục Phương Nhan cũng đem lời trong lòng nói ra, giọng nói hơi chua xót cùng nghẹn ngào.
"Anh…" Tả Lăng Thần nghẹn lời một lát, gương mặt anh tuấn nổi lên vẻ xấu hổ. "Phương Nhan, em nghe anh giải thích, anh chỉ là…"
"Lăng Thần, em hiểu, anh không cần giải thích với em cái gì cả."
Phương Nhan khẽ thở dài một hơi, trong mắt chua chát nói. "Lúc trước là em có lỗi với anh, là em thay lòng đổi dạ đi yêu thương Hoắc Thiên Kình. Em biết thời gian đó anh rất đau khổ, đáng tiếc em bị tình yêu che mắt, hoàn toàn không nghĩ đến cảm thụ của anh. Sau này khi em biết anh mở rộng cửa lòng với một cô gái, em thực sự thật vui mừng. Thế nhưng không ngờ cái lần nọ chúng ta say rượu xảy ra quan hệ, anh đang ngủ vẫn gọi tên của em, em mới biết được, anh chẳng qua chỉ dùng cô gái đó trở thành thế thân của em… Cô gái đó là Úc Noãn Tâm phải không?"
Tay của Tả Lăng Thần bất lực mà rơi từ tay nắm cửa xuống, trong mắt xẹt qua vẻ nhức nhối không hiểu nổi.
Phương Nhan kéo bàn tay của anh, nhẹ giọng nói: "Em thực sự cho rằng anh sẽ vẫn như vậy, vẫn sẽ dùng cô ta làm thế thân của em. Nhưng lần đầu tiên khi em nhìn thấy anh và Úc Noãn Tâm ôm nhau trong bệnh viện, rốt cục em mới hiểu rõ, thì ra anh đã bất tri bất giác yêu thương cô ta, hơn nữa dành cho cô ta toàn bộ tình cảm của anh." Giọng nói của cô mềm nhẹ nhưng lộ ra một tia cô đơn. "Kỳ thực Thiên Kình vẫn biết mấy năm nay chúng ta vẫn duy trì quan hệ với nhau như cũ. Nếu như đổi là Úc Noãn Tâm, chắc hẳn anh ta sẽ không bình tĩnh như thế."
Tả Lăng Thần rơi sâu vào trong đau khổ…
Phương Nhan nói không sai! Tất cả đều bị cô nói đúng!
Lúc trước khi Phương Nhan rời xa mình mà rơi vào lòng Hoắc Thiên Kình, quả thật anh rất đau khổ. Dù sao cũng là bạn gái mình thay lòng đổi dạ, hơn nữa còn yêu anh họ của mình. Điều này đối với anh mà nói là sỉ nhục cùng không thể tin nổi. Vì thế anh rất khó tin tưởng một người đàn bà nào nữa. cho đến khi gặp gỡ Úc Noãn Tâm
Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Úc Noãn Tâm, đó là tại một bữa tiệc rượu do xí nghiệp tài trợ. Anh tham dự tiệc rượu với tư cách là tài trợ chi phí biểu diễn cho học viện nghệ thuật. Bắt đầu từ lúc Úc Noãn Tâm mặc váy trắng giản đơn xuất hiện trong mắt anh thì anh không thể đời mắt.
Anh tìm được hơi thở ấm áp của Phương Nhan trên người Úc Noãn Tâm. Nụ cười nhàn nhạt nở trên môi, tựa như đóa sen trắng vô cùng thanh khiết. Có điều… cô còn đẹp hơn cả Phương Nhan. Vẻ đẹp của cô không phải phàm tục mà tuyệt mỹ giống như dòng suối trong veo trên núi hoặc là hoa lan trong sơn cốc. Mặc dù cách xa cô, dường như cũng có thể ngửi được mùi hương thơm mát từ trên người cô. Nhất là đôi mắt đẹp của cô, trong trẻo nhưng chứa đựng lạnh lùng, càng thêm động lòng người.
Bắt đầu từ thời khắc đó, anh hoàn toàn say đắm, vì vậy liền theo đuổi cô, mãi đến rốt cục rước mỹ nhân về nhà như ý nguyện. Ngay từ đầu, anh cho rằng Úc Noãn Tâm chỉ là thế thân cho Phương Nhan, nhưng dần dần tình cảm của anh bắt đầu thay đổi, sụp đổ… Cuối cùng không thể giữ lòng.
Anh yêu Noãn Tâm, dùng hết toàn bộ sinh mệnh để yêu cô. Cho dù đối với Phương Nhan, anh cũng chưa từng để tâm như vậy.
Mất đi Phương Nhan, tuy rằng anh đau lòng, nhưng không bằng cảm thấy mất mặt không chịu nổi.
Nhưng hiện tại anh mất đi Noãn Tâm, tựa như có người cứng rắn đem thân thể anh chém thành hai nửa. Cảm giác đau đớn khôn nguôi này thật sống không bằng chết, sống một ngày bằng một năm!
Ở trong lòng anh, Úc Noãn Tâm tựa như Thiên Sơn thánh nữ, trong lòng tự nhiên đối với nàng trìu mến không thôi. Anh là một người đàn ông có sinh lý bình thường, nhưng mỗi khi ôm nàng đang tươi cười vào lòng, anh đều phải mạnh mẽ cảnh cáo mình trăm ngàn lần không nên chạm vào nàng. Anh không muốn gây cho nàng bất kì thương tổn gì, trừ phi chân chính đến ngày bước chân lên thảm hồng. Thuần khiết như nàng, nên đạt được tình yêu hoàn mỹ nhất, không phải sao?
Thế nhưng…
Anh thừa nhận mình chẳng qua chỉ là hiểu đầu không hiểu đuôi!
Sau một lần say rượu, anh cùng với Phương Nhan xảy ra quan hệ, từ đó về sau cũng không thể vãn hồi. Chuyện nam nữ thường là như thế, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai. Huống chi, anh vốn là người đàn ông đầu tiên của Phương Nhan. Ở đại học, trong lúc bọn họ mến nhau thì đã ăn vụng trái cấm, bất quá lúc đó Lăng Thần nghĩ là nhu cầu bình thường của nam và nữ thôi.
Chỉ có điều anh không ngờ mình sẽ quý trọng một người phụ nữ như thế. Đối mặt với Úc Noãn Tâm, không phải anh không có dục vọng. Nàng có dung nhan tuyệt mỹ cùng dáng người rất đẹp khiến mọi người đàn ông phải điên cuồng. Nhưng anh thà là một Liễu Hạ Huệ, khiến cho nàng càng thêm an tâm ỷ lại vào mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Cho nên Phương Nhan lại thành bạn trên giường của anh. Nhiều năm qua, hai người bọn họ không hề yêu nhau nhưng vẫn còn duy trì loại quan hệ tế nhị này.
Có lẽ là thế sự vốn luôn luôn thay đổi.
Anh yêu Úc Noãn Tâm, nhưng không nỡ chạm vào nàng một chút.
Phương Nhan yêu Hoắc Thiên Kình, rồi lại không thể kìm chế được khát vọng mà bò lên giường của anh!
Nghĩ tới đây, Tả Lăng Thần không khỏi cười khổ, thậm chí trong nụ cười mang theo một tia giễu cợt
Đến tột cùng duyên phận phải định nghĩa thế nào, anh thực sự không biết.
"Lăng Thần… Chúng ta hết thuốc chữa rồi, không phải sao?" Phương Nhan bước lên, nhẹ nhàng ôm thắt lưng anh, tựa đầu trên ngực anh nhẹ giọng nói.
Cô rất yêu Hoắc Thiên Kình, đáng tiếc lại không cách nào cự tuyệt vui thích mà người đàn ông này mang lại cho cô. Nhưng cô biết…
Lời của Phương Nhan làm thân thể Tả Lăng Thần run lên, đôi mắt đen co rụt lại. "Em nói cái gì?"
"Không phải sao?"
Phương Nhan nở nụ cười có chút tự giễu, ngửa đầu nhìn anh, mái tóc dài cuộn sóng quyến rũ mà rơi trên cánh tay rắn chắc của anh. "Em và anh đã định trước là giống nhau, chỉ có thể dựa vào thân thể lẫn nhau đến yêu người kia."
Nói xong, cô chủ động kiễng chân, đôi môi đỏ mọng mềm mại in lên đôi môi lạnh lẽo của anh. Chiếc lưỡi đinh hương tỏa ra mùi thơm thoang thoảng mở ra bờ môi hơi mím lại của anh.
Có lẽ đàn bà là như vậy, thân thể sẽ không thể tự chủ được đối với người đàn ông đầu tiên của mình. Nếu đã hưởng qua, vĩnh viễn sẽ không quên. Cho dù muốn thoát đi cỡ nào, nhưng lòng vẫn không kìm được như cũ…
Thân thể mềm mại đầy đặn trong lòng cùng hương thơm của đàn bà bên môi làm ánh mắt Tả Lăng Thần không khỏi đen lại. Sau một khắc, anh đẩy cô dựa vào tường, bàn tay cầm lấy cằm của cô. Ánh mắt sắc bén, lời nói cũng trở nên cực độ kiên quyết…
"Cho tới giờ anh vẫn không tin mọi chuyện đã được định trước!" Nói xong, anh cúi đầu xuống, điên cuồng mà áp vào môi cô
Không sai, anh sẽ không thua Hoắc Thiên Kình. Noãn Tâm là của anh mới đúng!
Phương Nhan từ từ thở dốc, phối hợp với hơi thở ngày càng hổn hển của Tả Lăng Thần. Bàn tay của anh chui vào quần áo của cô, trêu chọc thân thể đầy đặn của cô, khiến cho cô run run…
"Lăng Thần…" Hơi thở của Phương Nhan trở nên cực kỳ không vững vàng. Hai tay của cô ôm lấy anh cổ anh, để mặc môi anh đi xuống…
Cô yêu thật sâu thân thể người đàn ông này…
Giống như… Biết rõ hoa anh túc có độc nhưng khi cơn nghiện phát tác thì nhịn không được mà đi hít nó…
Không khí trở nên ám muội, thẳng đến khi Tả Lăng Thần không chút thương tiếc tiến vào, cô rốt cuộc phát ra âm thanh không thể kiềm chế…
Giờ khắc này, hai người quên toàn bộ bi thương, chỉ muốn thân thể được thoải mái.
Trên chiếc giường to lớn cực kỳ hỗn độn, Phương Nhan quyến rũ khôn nguôi dính sát vào người Tả Lăng Thần, tựa như lục bình trong nước tìm được chỗ đậu lại…
Hình dáng của người đàn bà đang thở gấp dưới thân dần dần trở nên thay đổi…
Hình bóng người đàn bà trong đầu và người đàn bà trong lòng hợp lại làm một. Dường như anh nghe được âm thanh yêu kiều của Úc Noãn Tâm dưới thân mình, dường như thấy được đôi má đẹp không ngừng đỏ bừng xấu hổ của nàng…
Dục vọng trong mắt anh ngày càng mãnh liệt, động tác dưới thân cũng trở nên hết sức. Rốt cục tại khoảnh khắc sau cùng, cùng với tiếng rên rỉ của nữ nhân, anh gầm nhẹ một câu… "Noãn Tâm".
Rốt cuộc nước mắt của Phương Nhan rơi xuống…
Thì ra là như thế…
Thời gian dài như vậy, tới nay, Tả Lăng Thần hiểu rõ được tình cảm của mình. Không ngờ ở trên giường, cuối cùng anh lại gọi tên người đàn bà khác…
Úc Noãn Tâm…
Vì sao? Vì sao tình yêu của tôi lại thua cô, ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng của tôi cũng thua cô.
Tròn một tuần, Úc Noãn Tâm đều bị Hoắc Thiên Kình mạnh mẽ ép buộc ở lại biệt thự Lâm Hải, không cho ra ngoài, không cho đóng phim, không cho nhận quảng cáo. Thậm chí điện thoại di động đều bị hắn tịch thu. Hắn đưa ra lý do khá thuyết phục… tĩnh dưỡng thân thể!
Sao nàng lại không biết mình chẳng qua chỉ là chính là thứ đồ độc chiếm của hắn mà thôi.
May mà những phần được biên tập của "Vệ Tử Phu" trước đó rất nhiều, nếu không thật là cho Ôn Dương leo cây.
Nàng thực sự không rõ Hoắc Thiên Kình đang nghĩ gì. Đầu tư nhiều cho bộ phim, lại vì để nàng tịnh dưỡng thân thể mà ngừng quay một thời gian. Lẽ nào hắn không biết quay phim kéo dài một ngày sẽ hao phí tiền bạc một ngày sao?
Bất quá chí ít một tuần nay nàng không bị quấy rầy. Hoắc Thiên Kình nghe bác sĩ nói xong, không hề đụng đến nàng. Kỳ thực cũng rất bình thường, một tuần nay trên cơ bản Hoắc Thiên Kình rất ít về biệt thự Lâm Hải. Cho dù trở về cũng chỉ vài phút rồi vội vã đi ngay.
Hắn chưa bao giờ thiếu đàn bà, điểm ấy Úc Noãn Tâm sẽ không nghi ngờ gì.
Nói vậy, một tuần nay còn có người đàn bà khác bên người hắn sao? Tựa như ngày đó khi hắn trở về, rõ ràng nàng ngửi thấy mùi thơm của đàn bà trên người hắn.
"Em nói cái gì?" Ngay cả giọng nói cũng lập tức lạnh đi rất nhiều.
Phương Nhan biết rõ sự không vui của anh, khóe môi nở một nụ cười khổ, từ tốn nói: "Lăng Thần, em nghĩ không phải anh không nhận ra. Em ở bên cạnh Thiên Kình nhiều năm như thế, chưa từng thấy qua anh ấy còn có thể có biểu tình như vậy. Ánh mắt mỗi khi anh ấy nhìn Úc Noãn Tâm rất khác biệt. Nóng bỏng như người tình rồi lại tràn đầy vẻ chiếm hữu mạnh mẽ. Ngoài ra, trong mắt anh ấy còn có vẻ khẩn trương chưa từng có. Điều này em chưa từng thấy qua…"
"Đủ rồi!" Tả Lăng Thần bực bội vung tay lên một chút, ánh mắt lộ vẻ không vui. "Đây chỉ là ảo tưởng của phụ nữ các người mà thôi. Rốt cuộc Hoắc Thiên Kình đối với Noãn Tâm thế nào thì anh là người rõ nhất!"
"Không, anh vẫn chưa hiểu rõ!"
Phương Nhan lắc đầu. "Lăng Thần, xin anh hãy bình tĩnh một chút mà nhìn cho rõ ràng! Có lẽ Hoắc Thiên Kình muốn giữ Úc Noãn Tâm lại bên cạnh chỉ là vì trả thù anh, khiến anh càng thêm thống khổ. Nhưng rõ ràng em có thể cảm thụ được sự thay đổi trong tình cảm của anh ấy! Thiên Kình làm việc vẫn luôn tuyệt tình, lại là người đàn ông đã nắm lấy cơ hội thì sẽ không buông tha. Nhưng lần này anh ấy chỉ đưa anh đang hôn mê tới chỗ em. Có thể suy ra, anh ấy hoàn toàn không muốn lấy mạng anh. Nói không chừng loại chuyển biến này đều là bởi vì Úc Noãn Tâm"
Tả Lăng Thần nghe xong, sau khi giật mình một chút liền cười lạnh: "Hoắc Thiên Kình chỉ là không muốn thấy anh chết dễ dàng như vậy mà thôi. Anh muốn giữ anh lại để tiếp tục chịu tội, tiếp tục tận mắt chứng kiến người đàn bà của mình bị anh chà đạp nhưng không biết làm gì!"
Trong mắt Phương Nhan nổi lên một tầng sương mỏng, giống như sương mờ dưới tàng cây anh đào. Cô nhìn Tả Lăng Thần, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao anh không chịu chấp nhận sự thật? Như vậy chỉ làm anh càng thêm đau khổ."
"Chấp nhận sự thật?" Tả Lăng Thần nhìn Phương Nhan như nghe được câu chuyện thật tức cười, trán nổi lên nghi hoặc cùng chất vấn. "Thế nào, em định chấp nhận sự thực sao? Cho dù hủy bỏ hôn ước cũng không hề gì? Anh không biết là em lại dễ buông tay như thế."
Phương Nhan nghe xong, sắc mặt dần dần ảm đạm, sương mờ trong mắt tựa hồ càng thêm dày đặc, giống như một đóa hoa bị gió mưa vùi dập làm người ta thương tiếc. Bên môi lại hiện lên chua xót…
"Không buông ra thì sao? Em có thể tranh được với Úc Noãn Tâm sao? Tuy rằng em xuất thân danh môn, nhưng cũng không cách nào so với Úc Noãn Tâm. Cô ta trời sinh đã có thể làm đàn ông mê muội. Anh cũng vậy, Hoắc Thiên Kình cũng thế. Em nghĩ lần này Hoắc Thiên Kình thật sự nghiêm túc. Bởi vì cho tới bây giờ em chưa từng thấy anh ta để tâm tới một người đàn bà như vậy. Dù cho là theo đuổi em lúc trước, mặc dù nhìn qua rất tích cực, nhưng trong mắt anh ta lại không thấy sự chân thành…"
"Phương Nhan…"
"Lăng Thần, về điểm ấy anh không thể nghi ngờ. Lẽ nào anh có thể phủ nhận cảm giác ở bên Úc Noãn Tâm lúc trước sao? Em nghĩ lúc trước khi anh lựa chọn Úc Noãn Tâm chỉ là vì tìm được hình bóng của em…" Rốt cục Phương Nhan cũng đem lời trong lòng nói ra, giọng nói hơi chua xót cùng nghẹn ngào.
"Anh…" Tả Lăng Thần nghẹn lời một lát, gương mặt anh tuấn nổi lên vẻ xấu hổ. "Phương Nhan, em nghe anh giải thích, anh chỉ là…"
"Lăng Thần, em hiểu, anh không cần giải thích với em cái gì cả."
Phương Nhan khẽ thở dài một hơi, trong mắt chua chát nói. "Lúc trước là em có lỗi với anh, là em thay lòng đổi dạ đi yêu thương Hoắc Thiên Kình. Em biết thời gian đó anh rất đau khổ, đáng tiếc em bị tình yêu che mắt, hoàn toàn không nghĩ đến cảm thụ của anh. Sau này khi em biết anh mở rộng cửa lòng với một cô gái, em thực sự thật vui mừng. Thế nhưng không ngờ cái lần nọ chúng ta say rượu xảy ra quan hệ, anh đang ngủ vẫn gọi tên của em, em mới biết được, anh chẳng qua chỉ dùng cô gái đó trở thành thế thân của em… Cô gái đó là Úc Noãn Tâm phải không?"
Tay của Tả Lăng Thần bất lực mà rơi từ tay nắm cửa xuống, trong mắt xẹt qua vẻ nhức nhối không hiểu nổi.
Phương Nhan kéo bàn tay của anh, nhẹ giọng nói: "Em thực sự cho rằng anh sẽ vẫn như vậy, vẫn sẽ dùng cô ta làm thế thân của em. Nhưng lần đầu tiên khi em nhìn thấy anh và Úc Noãn Tâm ôm nhau trong bệnh viện, rốt cục em mới hiểu rõ, thì ra anh đã bất tri bất giác yêu thương cô ta, hơn nữa dành cho cô ta toàn bộ tình cảm của anh." Giọng nói của cô mềm nhẹ nhưng lộ ra một tia cô đơn. "Kỳ thực Thiên Kình vẫn biết mấy năm nay chúng ta vẫn duy trì quan hệ với nhau như cũ. Nếu như đổi là Úc Noãn Tâm, chắc hẳn anh ta sẽ không bình tĩnh như thế."
Tả Lăng Thần rơi sâu vào trong đau khổ…
Phương Nhan nói không sai! Tất cả đều bị cô nói đúng!
Lúc trước khi Phương Nhan rời xa mình mà rơi vào lòng Hoắc Thiên Kình, quả thật anh rất đau khổ. Dù sao cũng là bạn gái mình thay lòng đổi dạ, hơn nữa còn yêu anh họ của mình. Điều này đối với anh mà nói là sỉ nhục cùng không thể tin nổi. Vì thế anh rất khó tin tưởng một người đàn bà nào nữa. cho đến khi gặp gỡ Úc Noãn Tâm
Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Úc Noãn Tâm, đó là tại một bữa tiệc rượu do xí nghiệp tài trợ. Anh tham dự tiệc rượu với tư cách là tài trợ chi phí biểu diễn cho học viện nghệ thuật. Bắt đầu từ lúc Úc Noãn Tâm mặc váy trắng giản đơn xuất hiện trong mắt anh thì anh không thể đời mắt.
Anh tìm được hơi thở ấm áp của Phương Nhan trên người Úc Noãn Tâm. Nụ cười nhàn nhạt nở trên môi, tựa như đóa sen trắng vô cùng thanh khiết. Có điều… cô còn đẹp hơn cả Phương Nhan. Vẻ đẹp của cô không phải phàm tục mà tuyệt mỹ giống như dòng suối trong veo trên núi hoặc là hoa lan trong sơn cốc. Mặc dù cách xa cô, dường như cũng có thể ngửi được mùi hương thơm mát từ trên người cô. Nhất là đôi mắt đẹp của cô, trong trẻo nhưng chứa đựng lạnh lùng, càng thêm động lòng người.
Bắt đầu từ thời khắc đó, anh hoàn toàn say đắm, vì vậy liền theo đuổi cô, mãi đến rốt cục rước mỹ nhân về nhà như ý nguyện. Ngay từ đầu, anh cho rằng Úc Noãn Tâm chỉ là thế thân cho Phương Nhan, nhưng dần dần tình cảm của anh bắt đầu thay đổi, sụp đổ… Cuối cùng không thể giữ lòng.
Anh yêu Noãn Tâm, dùng hết toàn bộ sinh mệnh để yêu cô. Cho dù đối với Phương Nhan, anh cũng chưa từng để tâm như vậy.
Mất đi Phương Nhan, tuy rằng anh đau lòng, nhưng không bằng cảm thấy mất mặt không chịu nổi.
Nhưng hiện tại anh mất đi Noãn Tâm, tựa như có người cứng rắn đem thân thể anh chém thành hai nửa. Cảm giác đau đớn khôn nguôi này thật sống không bằng chết, sống một ngày bằng một năm!
Ở trong lòng anh, Úc Noãn Tâm tựa như Thiên Sơn thánh nữ, trong lòng tự nhiên đối với nàng trìu mến không thôi. Anh là một người đàn ông có sinh lý bình thường, nhưng mỗi khi ôm nàng đang tươi cười vào lòng, anh đều phải mạnh mẽ cảnh cáo mình trăm ngàn lần không nên chạm vào nàng. Anh không muốn gây cho nàng bất kì thương tổn gì, trừ phi chân chính đến ngày bước chân lên thảm hồng. Thuần khiết như nàng, nên đạt được tình yêu hoàn mỹ nhất, không phải sao?
Thế nhưng…
Anh thừa nhận mình chẳng qua chỉ là hiểu đầu không hiểu đuôi!
Sau một lần say rượu, anh cùng với Phương Nhan xảy ra quan hệ, từ đó về sau cũng không thể vãn hồi. Chuyện nam nữ thường là như thế, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai. Huống chi, anh vốn là người đàn ông đầu tiên của Phương Nhan. Ở đại học, trong lúc bọn họ mến nhau thì đã ăn vụng trái cấm, bất quá lúc đó Lăng Thần nghĩ là nhu cầu bình thường của nam và nữ thôi.
Chỉ có điều anh không ngờ mình sẽ quý trọng một người phụ nữ như thế. Đối mặt với Úc Noãn Tâm, không phải anh không có dục vọng. Nàng có dung nhan tuyệt mỹ cùng dáng người rất đẹp khiến mọi người đàn ông phải điên cuồng. Nhưng anh thà là một Liễu Hạ Huệ, khiến cho nàng càng thêm an tâm ỷ lại vào mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Cho nên Phương Nhan lại thành bạn trên giường của anh. Nhiều năm qua, hai người bọn họ không hề yêu nhau nhưng vẫn còn duy trì loại quan hệ tế nhị này.
Có lẽ là thế sự vốn luôn luôn thay đổi.
Anh yêu Úc Noãn Tâm, nhưng không nỡ chạm vào nàng một chút.
Phương Nhan yêu Hoắc Thiên Kình, rồi lại không thể kìm chế được khát vọng mà bò lên giường của anh!
Nghĩ tới đây, Tả Lăng Thần không khỏi cười khổ, thậm chí trong nụ cười mang theo một tia giễu cợt
Đến tột cùng duyên phận phải định nghĩa thế nào, anh thực sự không biết.
"Lăng Thần… Chúng ta hết thuốc chữa rồi, không phải sao?" Phương Nhan bước lên, nhẹ nhàng ôm thắt lưng anh, tựa đầu trên ngực anh nhẹ giọng nói.
Cô rất yêu Hoắc Thiên Kình, đáng tiếc lại không cách nào cự tuyệt vui thích mà người đàn ông này mang lại cho cô. Nhưng cô biết…
Lời của Phương Nhan làm thân thể Tả Lăng Thần run lên, đôi mắt đen co rụt lại. "Em nói cái gì?"
"Không phải sao?"
Phương Nhan nở nụ cười có chút tự giễu, ngửa đầu nhìn anh, mái tóc dài cuộn sóng quyến rũ mà rơi trên cánh tay rắn chắc của anh. "Em và anh đã định trước là giống nhau, chỉ có thể dựa vào thân thể lẫn nhau đến yêu người kia."
Nói xong, cô chủ động kiễng chân, đôi môi đỏ mọng mềm mại in lên đôi môi lạnh lẽo của anh. Chiếc lưỡi đinh hương tỏa ra mùi thơm thoang thoảng mở ra bờ môi hơi mím lại của anh.
Có lẽ đàn bà là như vậy, thân thể sẽ không thể tự chủ được đối với người đàn ông đầu tiên của mình. Nếu đã hưởng qua, vĩnh viễn sẽ không quên. Cho dù muốn thoát đi cỡ nào, nhưng lòng vẫn không kìm được như cũ…
Thân thể mềm mại đầy đặn trong lòng cùng hương thơm của đàn bà bên môi làm ánh mắt Tả Lăng Thần không khỏi đen lại. Sau một khắc, anh đẩy cô dựa vào tường, bàn tay cầm lấy cằm của cô. Ánh mắt sắc bén, lời nói cũng trở nên cực độ kiên quyết…
"Cho tới giờ anh vẫn không tin mọi chuyện đã được định trước!" Nói xong, anh cúi đầu xuống, điên cuồng mà áp vào môi cô
Không sai, anh sẽ không thua Hoắc Thiên Kình. Noãn Tâm là của anh mới đúng!
Phương Nhan từ từ thở dốc, phối hợp với hơi thở ngày càng hổn hển của Tả Lăng Thần. Bàn tay của anh chui vào quần áo của cô, trêu chọc thân thể đầy đặn của cô, khiến cho cô run run…
"Lăng Thần…" Hơi thở của Phương Nhan trở nên cực kỳ không vững vàng. Hai tay của cô ôm lấy anh cổ anh, để mặc môi anh đi xuống…
Cô yêu thật sâu thân thể người đàn ông này…
Giống như… Biết rõ hoa anh túc có độc nhưng khi cơn nghiện phát tác thì nhịn không được mà đi hít nó…
Không khí trở nên ám muội, thẳng đến khi Tả Lăng Thần không chút thương tiếc tiến vào, cô rốt cuộc phát ra âm thanh không thể kiềm chế…
Giờ khắc này, hai người quên toàn bộ bi thương, chỉ muốn thân thể được thoải mái.
Trên chiếc giường to lớn cực kỳ hỗn độn, Phương Nhan quyến rũ khôn nguôi dính sát vào người Tả Lăng Thần, tựa như lục bình trong nước tìm được chỗ đậu lại…
Hình dáng của người đàn bà đang thở gấp dưới thân dần dần trở nên thay đổi…
Hình bóng người đàn bà trong đầu và người đàn bà trong lòng hợp lại làm một. Dường như anh nghe được âm thanh yêu kiều của Úc Noãn Tâm dưới thân mình, dường như thấy được đôi má đẹp không ngừng đỏ bừng xấu hổ của nàng…
Dục vọng trong mắt anh ngày càng mãnh liệt, động tác dưới thân cũng trở nên hết sức. Rốt cục tại khoảnh khắc sau cùng, cùng với tiếng rên rỉ của nữ nhân, anh gầm nhẹ một câu… "Noãn Tâm".
Rốt cuộc nước mắt của Phương Nhan rơi xuống…
Thì ra là như thế…
Thời gian dài như vậy, tới nay, Tả Lăng Thần hiểu rõ được tình cảm của mình. Không ngờ ở trên giường, cuối cùng anh lại gọi tên người đàn bà khác…
Úc Noãn Tâm…
Vì sao? Vì sao tình yêu của tôi lại thua cô, ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng của tôi cũng thua cô.
Tròn một tuần, Úc Noãn Tâm đều bị Hoắc Thiên Kình mạnh mẽ ép buộc ở lại biệt thự Lâm Hải, không cho ra ngoài, không cho đóng phim, không cho nhận quảng cáo. Thậm chí điện thoại di động đều bị hắn tịch thu. Hắn đưa ra lý do khá thuyết phục… tĩnh dưỡng thân thể!
Sao nàng lại không biết mình chẳng qua chỉ là chính là thứ đồ độc chiếm của hắn mà thôi.
May mà những phần được biên tập của "Vệ Tử Phu" trước đó rất nhiều, nếu không thật là cho Ôn Dương leo cây.
Nàng thực sự không rõ Hoắc Thiên Kình đang nghĩ gì. Đầu tư nhiều cho bộ phim, lại vì để nàng tịnh dưỡng thân thể mà ngừng quay một thời gian. Lẽ nào hắn không biết quay phim kéo dài một ngày sẽ hao phí tiền bạc một ngày sao?
Bất quá chí ít một tuần nay nàng không bị quấy rầy. Hoắc Thiên Kình nghe bác sĩ nói xong, không hề đụng đến nàng. Kỳ thực cũng rất bình thường, một tuần nay trên cơ bản Hoắc Thiên Kình rất ít về biệt thự Lâm Hải. Cho dù trở về cũng chỉ vài phút rồi vội vã đi ngay.
Hắn chưa bao giờ thiếu đàn bà, điểm ấy Úc Noãn Tâm sẽ không nghi ngờ gì.
Nói vậy, một tuần nay còn có người đàn bà khác bên người hắn sao? Tựa như ngày đó khi hắn trở về, rõ ràng nàng ngửi thấy mùi thơm của đàn bà trên người hắn.
/173
|