Cửa mở, ánh sáng hàng lang hắt vào chói mắt hơn trong phòng, nhưng nhờ bờ vai rộng của người đàn ông, ánh sáng cũng suy yếu không ít. Anh ta đứng ngược sáng, phía sau cửa sổ sát đất lại là một khung kính lớn khắc họa cảnh đêm phía bên ngoài. Gương mặt người đàn ông được ẩn trong vầng sáng đó cùng với chiều cao nổi bật.
Cố Sơ liếc mắt nhìn. Cô sững sờ, liền ngay sau đó là cảm giác trái tim bị câu nói vừa rồi làm cho hoảng sợ. Thanh âm đó giống như một tấm thủy tinh bỗng chốc vỡ vụn, muôn vàn mảnh vỡ chui vào đại não của cô.
Đau đớn cùng hỗn loạn là cảm giác của cô lúc này. Cô cảm thấy cổ họng mình không thể thốt nên lời, yết hầu như có gì ngăn lại khiến cô hít thở không thông.
Gương mặt người đàn ông đó, mặc dù bị ánh sáng chiếu vào lúc sáng lúc tối, nhưng cô vẫn nhìn rõ. Gương mặt đã in sâu trong ký ức cùng với người trước mắt giống nhau như một. Kỷ niệm chợt ùa về. Cô nhớ nụ cười của anh, những lúc anh dung túng cô, những lúc hai người hạnh phúc, lúc hai người chia tay …
Ngay giây phút này đây, Cố Sơ mới nhận thức rõ ràng, hai năm yêu nhau sâu đậm, năm năm đau đớn chia ly, tròn bảy năm trời cô chưa từng quên.
Chính cô tự mình dối mình suốt năm năm trời.
Cảm giác lồng ngực đau nhói, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt chỉ cách cô 3 thước. Cũng chính từ khoảng cách này cô và anh đã quyết định đường ai nấy đi.
Không gian và thời gian như càng ưu ái anh, từng góc cạnh trên khuôn mặt càng ngày càng được khắc họa rõ nét khiến người ta nhớ mãi không quên. Anh đứng ở đó, chiếc áo vest được vắt lên tay, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, toát lên một vẻ lạnh lùng khó tả. Tâm tình Cố Sơ bắt đầu hoảng sợ, cô lo lắng bộ dạng nhếch nhách của mình lúc này hoàn toàn không phù hợp với sự chỉn chu của người đàn ông trước mắt kia.
Cũng giống như, lần cô nhìn thấy anh trong chiếc áo sơ mi trắng quần jean đang chạy băng băng trên sân bóng rổ vườn trường, khiến tất cả các nữ sinh trong trường reo hò vang dội.
“Em quyết định sau này sẽ vào khoa ngoại.”
“Có khí chất nhưng chưa đủ động lực.”
“Nội lực của em tuy chưa mạnh, nhưng tin chắc cố gắng hết sức sẽ được. Anh thử nghĩ xem, anh vừa đẹp trai, sau này lại là bác sĩ khoa ngoại, rồi lại có thể chơi bóng rổ cừ như vậy, biết bao nhiêu cô gái thèm khát, chen nhau để có được anh. Vì vậy, để giữ vững “hải đảo”, em phải là người cắm lá cờ ngôi sao tuyên bố chủ quyền trước tiên.”
“Nhóc à, Em phải biết thêm một điều căn bản là dù gì thì gì em cũng “đầu thai” trễ hơn anh tới 6 năm, em nghĩ làm thế nào em đạt được trình độ bằng anh đây?”
“Vậy anh chờ em đi, có bạn trai nào mà không chịu đợi bạn gái đâu?”
Đầu óc Cố Sơ lúc này chỉ toàn là những ký ức của thuở thanh xuân. Cô nhìn ra cửa, theo hướng anh, vô thức thì thầm: “Bắc Thâm!”
Bắc Thâm.
Lục Bắc Thâm.
Cái tên này suốt 5 năm nay, cô chưa từng một lần dám thốt ra khỏi miệng bởi chỉ cần đầu lưỡi chuyển động, trái tim cô chợt thấy đau buốt.
Người đàn ông đứng yên ở cửa, giọng nói trầm ấm, dễ nghe, duy chỉ có gương mặt vẫn lạnh lẽo, bình thản: “Tôi tên Lục Bắc Thần.”
Cố Sơ sửng sốt, bất giác ngây người.
Ánh mắt anh cũng nhìn cô, chứa đầy sự kiên quyết, lý trí, không bộc lộ bất cứ cảm xúc gì.
“Đã trễ thế này Giáo sư Lục còn ghé qua, không kịp chào hỏi, mời Giáo sư ngồi” Người cảnh sát bên cạnh vội vàng tiến đến chào hỏi, bầu không khí sôi nổi trở lại.
Lục Bắc Thần đi ngang qua người cô. Vào ngay giây phút này, cô có thể cảm nhận được toàn thân anh toát ra vẻ lạnh lùng khó tả, ngoài ra người anh còn thoang thoảng mùi thuốc diệt khuẩn. Mùi vị này cô đã quá quen thuộc ở bệnh viện, mỗi lúc ngửi thấy đều khiến cô nhói đau.
Cố Sơ liếc mắt nhìn. Cô sững sờ, liền ngay sau đó là cảm giác trái tim bị câu nói vừa rồi làm cho hoảng sợ. Thanh âm đó giống như một tấm thủy tinh bỗng chốc vỡ vụn, muôn vàn mảnh vỡ chui vào đại não của cô.
Đau đớn cùng hỗn loạn là cảm giác của cô lúc này. Cô cảm thấy cổ họng mình không thể thốt nên lời, yết hầu như có gì ngăn lại khiến cô hít thở không thông.
Gương mặt người đàn ông đó, mặc dù bị ánh sáng chiếu vào lúc sáng lúc tối, nhưng cô vẫn nhìn rõ. Gương mặt đã in sâu trong ký ức cùng với người trước mắt giống nhau như một. Kỷ niệm chợt ùa về. Cô nhớ nụ cười của anh, những lúc anh dung túng cô, những lúc hai người hạnh phúc, lúc hai người chia tay …
Ngay giây phút này đây, Cố Sơ mới nhận thức rõ ràng, hai năm yêu nhau sâu đậm, năm năm đau đớn chia ly, tròn bảy năm trời cô chưa từng quên.
Chính cô tự mình dối mình suốt năm năm trời.
Cảm giác lồng ngực đau nhói, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt chỉ cách cô 3 thước. Cũng chính từ khoảng cách này cô và anh đã quyết định đường ai nấy đi.
Không gian và thời gian như càng ưu ái anh, từng góc cạnh trên khuôn mặt càng ngày càng được khắc họa rõ nét khiến người ta nhớ mãi không quên. Anh đứng ở đó, chiếc áo vest được vắt lên tay, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, toát lên một vẻ lạnh lùng khó tả. Tâm tình Cố Sơ bắt đầu hoảng sợ, cô lo lắng bộ dạng nhếch nhách của mình lúc này hoàn toàn không phù hợp với sự chỉn chu của người đàn ông trước mắt kia.
Cũng giống như, lần cô nhìn thấy anh trong chiếc áo sơ mi trắng quần jean đang chạy băng băng trên sân bóng rổ vườn trường, khiến tất cả các nữ sinh trong trường reo hò vang dội.
“Em quyết định sau này sẽ vào khoa ngoại.”
“Có khí chất nhưng chưa đủ động lực.”
“Nội lực của em tuy chưa mạnh, nhưng tin chắc cố gắng hết sức sẽ được. Anh thử nghĩ xem, anh vừa đẹp trai, sau này lại là bác sĩ khoa ngoại, rồi lại có thể chơi bóng rổ cừ như vậy, biết bao nhiêu cô gái thèm khát, chen nhau để có được anh. Vì vậy, để giữ vững “hải đảo”, em phải là người cắm lá cờ ngôi sao tuyên bố chủ quyền trước tiên.”
“Nhóc à, Em phải biết thêm một điều căn bản là dù gì thì gì em cũng “đầu thai” trễ hơn anh tới 6 năm, em nghĩ làm thế nào em đạt được trình độ bằng anh đây?”
“Vậy anh chờ em đi, có bạn trai nào mà không chịu đợi bạn gái đâu?”
Đầu óc Cố Sơ lúc này chỉ toàn là những ký ức của thuở thanh xuân. Cô nhìn ra cửa, theo hướng anh, vô thức thì thầm: “Bắc Thâm!”
Bắc Thâm.
Lục Bắc Thâm.
Cái tên này suốt 5 năm nay, cô chưa từng một lần dám thốt ra khỏi miệng bởi chỉ cần đầu lưỡi chuyển động, trái tim cô chợt thấy đau buốt.
Người đàn ông đứng yên ở cửa, giọng nói trầm ấm, dễ nghe, duy chỉ có gương mặt vẫn lạnh lẽo, bình thản: “Tôi tên Lục Bắc Thần.”
Cố Sơ sửng sốt, bất giác ngây người.
Ánh mắt anh cũng nhìn cô, chứa đầy sự kiên quyết, lý trí, không bộc lộ bất cứ cảm xúc gì.
“Đã trễ thế này Giáo sư Lục còn ghé qua, không kịp chào hỏi, mời Giáo sư ngồi” Người cảnh sát bên cạnh vội vàng tiến đến chào hỏi, bầu không khí sôi nổi trở lại.
Lục Bắc Thần đi ngang qua người cô. Vào ngay giây phút này, cô có thể cảm nhận được toàn thân anh toát ra vẻ lạnh lùng khó tả, ngoài ra người anh còn thoang thoảng mùi thuốc diệt khuẩn. Mùi vị này cô đã quá quen thuộc ở bệnh viện, mỗi lúc ngửi thấy đều khiến cô nhói đau.
/61
|