Không sai, chính là cô muốn kết thúc như vậy. Nhưng bây giờ, người đàn ông trước mắt này tại sao lại muốn “ôn lại chuyện xưa”? Có lẽ, anh muốn báo thù, anh muốn vạch trần cô đã từng phản bội, muốn nói cho cô biết cô tàn nhẫn thế nào, dùng sự áy náy của cô như một lễ tế em trai mình.
“Đúng, hết thảy là do tôi, gieo gió gặt bão, là tôi có lỗi với Bắc Thâm. Tôi không đáng để anh ta làm như vậy”, Cố Sơ nói: “Tôi không muốn anh ấy xảy ra chuyện. Từ trước đến giờ, tôi chỉ muốn anh ấy rời bỏ tôi, chỉ đơn giản như vậy.”
Lục Bắc Thần nghiến răng: “Những lời Cố tiểu thư vừa nói thật lạnh lùng. Người ta nói lòng dạ đàn bà như mò kim đáy bể, những lời này để hình dung cô quả không sai. Đầu tiên là Bắc Thâm, sau này lại là Kiều Vân Tiêu, xem ra đối với đàn ông cô chỉ cần một điều kiện: Có tiền là được. À không, lúc đó Bắc Thâm trong con mắt người khác là một kẻ nghèo hèn, sợ là một chút tư cách cũng không có. Mà cho đến bây giờ Kiều Vân Tiêu cũng như con chốt thí, cô không dùng được nữa rồi.”
Lồng ngực nhói đau, nhưng Cố Sơ vẫn cố gắng vờ bình thản nói: “Giáo sư Lục quả thực có mắt nhìn người, tốt hơn em trai mình nhiều!”
Lục Bắc Thần siết chặt tay lái, mu bàn tay nổi rõ gân xanh.
“Tôi có thể đi được chưa?” Cố Sơ hỏi.
Lục Bắc Thần mãi vẫn không cử động.
“Giáo sư Lục, phiền ngài …”
“Nếu có tiền là được, vậy theo tôi.” Lục Bắc Thần đột nhiên nở nụ cười, khi nói ra những lời này thân thể anh cũng quay hướng về Cố Sơ. Bàn tay anh kéo mạnh tóc cô, cô ngạc nhiên, trợn tròn mắt, theo dõi nhất cử nhất động của Lục Bắc Thần.
Ý cười lan tỏa trên gương mặt Lục Bắc Thần. Cô sợ hãi, tim đập loạn nhịp, vô thức để hai tay lên ngực anh. Lục Bắc Thần lại xem đó là điểm tựa, thêm chút sức lực. Cô cảm giác được lồng ngực cứng rắn của anh đang áp sát mình, khiến sống lưng cô dán chặt phía cửa xe. Cô quay đầu né tránh gương mặt của anh đang dần tiến đến.
“Xấu hổ?” Anh mỉm cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm lên gò má ửng đỏ, đôi mắt ánh lên tia phản kháng của Cố Sơ.
Lục Bắc Thần từ từ đưa tay ra phía sau, mở tủ lấy ra xấp chi phiếu, quăng lên phía kính trước, quay đầu nói: “Chi phiếu ở đây, cô ra giá đi!”
Cố Sơ dùng hết sức đẩy anh ra, hơi thở dồn dập: “Anh … anh … lưu manh!”
Nghe những lời này, sắc mặt của Lục Bắc Thần trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều. Anh nheo mắt: “Cô cho là, loại phụ nữ như cô đáng để tôi móc túi “bao nuôi” sao?”
Lời hạ nhục này giống như một tát tai, giáng thẳng vào gương mặt Cố Sơ. Gò má đau rát. Nỗi đau này giống như mạch nước ngầm thấm vào tận xương cốt. Cứ như vậy không ngừng, không ngừng len sâu vào mọi ngõ ngách trong cơ thể.
“Đúng! Tôi không đáng!” Thấy anh không còn dồn ép, cô liền nói tiếp: “Bây giờ, Giáo sư Lục đã có thể mở cửa xe?”
Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm cô, ngồi thẳng, nhấc tay, cửa xe liền mở.
Cố Sơ hoảng hốt bỏ chạy.
Lục Bắc Thần không hề ngăn cản, nhưng cô biết phía sau ánh mắt anh vẫn dán chặt vào thân ảnh cô. Bước vào sân trong, Cố Sơ mới dám quay đầu, quả nhiên, anh cũng vừa rời khỏi. Cô bước vào tòa nhà*, ngón tay nhấn nút thang máy theo bản năng. Chờ cửa thang máy mở, Cố Sơ mới thất thểu bước vào, thân thể như không còn chút sức, khụy chân, cô ngồi xổm xuống sàn.
Cô không đáng để bất cứ ai hết lòng vì cô.
“Bắc Thâm, nếu như trước đây, vì em anh đã phải cố gắng tranh đấu, cố gắng nỗ lực. Thì bây giờ em cho anh biết, em không đáng … không đáng để anh đối xử thật lòng.”
“Đúng, hết thảy là do tôi, gieo gió gặt bão, là tôi có lỗi với Bắc Thâm. Tôi không đáng để anh ta làm như vậy”, Cố Sơ nói: “Tôi không muốn anh ấy xảy ra chuyện. Từ trước đến giờ, tôi chỉ muốn anh ấy rời bỏ tôi, chỉ đơn giản như vậy.”
Lục Bắc Thần nghiến răng: “Những lời Cố tiểu thư vừa nói thật lạnh lùng. Người ta nói lòng dạ đàn bà như mò kim đáy bể, những lời này để hình dung cô quả không sai. Đầu tiên là Bắc Thâm, sau này lại là Kiều Vân Tiêu, xem ra đối với đàn ông cô chỉ cần một điều kiện: Có tiền là được. À không, lúc đó Bắc Thâm trong con mắt người khác là một kẻ nghèo hèn, sợ là một chút tư cách cũng không có. Mà cho đến bây giờ Kiều Vân Tiêu cũng như con chốt thí, cô không dùng được nữa rồi.”
Lồng ngực nhói đau, nhưng Cố Sơ vẫn cố gắng vờ bình thản nói: “Giáo sư Lục quả thực có mắt nhìn người, tốt hơn em trai mình nhiều!”
Lục Bắc Thần siết chặt tay lái, mu bàn tay nổi rõ gân xanh.
“Tôi có thể đi được chưa?” Cố Sơ hỏi.
Lục Bắc Thần mãi vẫn không cử động.
“Giáo sư Lục, phiền ngài …”
“Nếu có tiền là được, vậy theo tôi.” Lục Bắc Thần đột nhiên nở nụ cười, khi nói ra những lời này thân thể anh cũng quay hướng về Cố Sơ. Bàn tay anh kéo mạnh tóc cô, cô ngạc nhiên, trợn tròn mắt, theo dõi nhất cử nhất động của Lục Bắc Thần.
Ý cười lan tỏa trên gương mặt Lục Bắc Thần. Cô sợ hãi, tim đập loạn nhịp, vô thức để hai tay lên ngực anh. Lục Bắc Thần lại xem đó là điểm tựa, thêm chút sức lực. Cô cảm giác được lồng ngực cứng rắn của anh đang áp sát mình, khiến sống lưng cô dán chặt phía cửa xe. Cô quay đầu né tránh gương mặt của anh đang dần tiến đến.
“Xấu hổ?” Anh mỉm cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm lên gò má ửng đỏ, đôi mắt ánh lên tia phản kháng của Cố Sơ.
Lục Bắc Thần từ từ đưa tay ra phía sau, mở tủ lấy ra xấp chi phiếu, quăng lên phía kính trước, quay đầu nói: “Chi phiếu ở đây, cô ra giá đi!”
Cố Sơ dùng hết sức đẩy anh ra, hơi thở dồn dập: “Anh … anh … lưu manh!”
Nghe những lời này, sắc mặt của Lục Bắc Thần trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều. Anh nheo mắt: “Cô cho là, loại phụ nữ như cô đáng để tôi móc túi “bao nuôi” sao?”
Lời hạ nhục này giống như một tát tai, giáng thẳng vào gương mặt Cố Sơ. Gò má đau rát. Nỗi đau này giống như mạch nước ngầm thấm vào tận xương cốt. Cứ như vậy không ngừng, không ngừng len sâu vào mọi ngõ ngách trong cơ thể.
“Đúng! Tôi không đáng!” Thấy anh không còn dồn ép, cô liền nói tiếp: “Bây giờ, Giáo sư Lục đã có thể mở cửa xe?”
Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm cô, ngồi thẳng, nhấc tay, cửa xe liền mở.
Cố Sơ hoảng hốt bỏ chạy.
Lục Bắc Thần không hề ngăn cản, nhưng cô biết phía sau ánh mắt anh vẫn dán chặt vào thân ảnh cô. Bước vào sân trong, Cố Sơ mới dám quay đầu, quả nhiên, anh cũng vừa rời khỏi. Cô bước vào tòa nhà*, ngón tay nhấn nút thang máy theo bản năng. Chờ cửa thang máy mở, Cố Sơ mới thất thểu bước vào, thân thể như không còn chút sức, khụy chân, cô ngồi xổm xuống sàn.
Cô không đáng để bất cứ ai hết lòng vì cô.
“Bắc Thâm, nếu như trước đây, vì em anh đã phải cố gắng tranh đấu, cố gắng nỗ lực. Thì bây giờ em cho anh biết, em không đáng … không đáng để anh đối xử thật lòng.”
/61
|