“Cố Sơ, loại hồ ly tinh này nên phải đánh, lần này nếu chúng ta không giáo huấn, thì lần sau gặp Kiều Vân Tiêu lại tiếp tục giở trò lẳng lơ!” Một người bạn bất bình, tức giận nói.
“Đúng! Thật sự không biết xấu hổ là gì!”
Vị sư tỷ này nơm nớp lo sợ, nhưng vẫn không muốn bị bẽ mặt trước đám đàn em, liền cố gắng cắn răng nói: “Cái gì? Dám gọi tôi là hồ ly tinh? Hai bọn họ đã kết hôn rồi à? Nam chưa vợ, gái chưa chồng, tại sao tôi không thể theo đuổi anh ta? Tôi cảnh cáo các người, nếu như dám làm loạn, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Đây … điện thoại đây, báo cảnh sát đi!” Một nữ sinh vừa cười vừa lấy di động trực tiếp đập trên mặt vị sư tỷ.
Cô ta bụm mặt: “Mấy người …. Mấy người …”
“Được rồi, được rồi! Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, mấy cậu cũng thật rảnh rỗi!” Cố Sơ nhịn không được, liền can ngăn.
“Cố Sơ! Cô ta dám cướp bạn trai của cậu!”
“Tớ đã nói rồi, Kiều Vân Tiêu không phải là bạn trai tớ!” Cố Sơ lắc mạnh đầu, xua tay “Mấy cậu còn như vậy thì coi như không còn tình bạn gì nữa hết!”
Đám bạn dù đang tức giận cũng vẫn phải dừng tay. Vị sư tỷ kia lại không biết cảm kích, cô ta đẩy tay Cố Sơ đang định chỉnh lại tóc cho mình, hung hăng nói: “Đừng cho rằng tôi sẽ biết ơn cô!”
Cố Sơ cười cười: “Thật đúng là! Giúp người còn bị báo oán. Tôi giúp chị, chị còn mắng tôi? Chị không biết phân biệt tốt xấu à?”
“Cô thì có gì hay? Không phải dựa gia thế giàu có rồi làm phách sao? Cô tưởng mình ngon lắm sao? Nếu không phải cô xinh đẹp, có tiền của thì họ chịu chơi chung với cô à? Chờ xem cô không còn cái danh “thiên kim tiểu thư”, coi họ đối đãi với cô thế nào!” Vị sư tỷ châm chọc.
Một người bạn tính xông lên, nhưng Cố Sơ kịp thời ngăn lại: “Nếu quả thật có ngày đó, tôi can tâm tình nguyện, đã từng vui vẻ thì không còn gì tiếc nuối. Có điều, sư tỷ à, chị nên về rửa mặt, sửa soạn lại một chút, nước mắt nước mũi tèm lem hết rồi. Tôi hiểu tính Kiều Vân Tiêu, anh ta không thích những phụ nữ lôi thôi. Anh ta á, sao thái dương thì là Thiên Bình, sao mặt trăng chính là Xử Nữ. Chính là điển hình cho kiểu ưa bề ngoài, chuộng sạch sẽ. Nếu thấy chị như thế này, chỉ khiến anh ta lên cơn đau tim mà thôi!”
Vị sư tỷ nghe xong những lời này, sắc mặt càng khó coi, cố gắng liếc Cố Sơ một cái, rồi bỏ đi. Mấy người bạn ra sức khuyên Cố Sơ sau này đừng quá tốt bụng như vậy. Cố Sơ thả người lên chiếc ghế gỗ, thở dài nói: “Không phải tớ tốt bụng, chỉ là cảm thấy chuyện này quá phiền phức. Hôm nay đắc tội với cô ta, ngày mai cô ta sẽ trả đũa, hôm sau chúng ta lại trả thù? Thật không có chút thú vị!”
Vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy một người bạn trợn tròn hai mắt nhìn phía sau lưng Cố Sơ, Cố Sơ đang tính cười trêu cô gặp phải quỷ, thì cũng là lúc cô cảm giác có một tiếng gió vụt bên tai. “Binh” một tiếng, tiếp theo sau là hơi thở nhàn nhạt, ngập tràn mùi vị sạch sẽ giống như mùi của nắng.
Đám bạn sợ hãi không nói nên lời.
Cố Sơ quay đầu, là một trái bóng rổ. Vừa rồi có lẽ là bị đập vào cành cây, hiện tại lăn long lóc bên chân cô. Một giây sau, quả bóng rổ lại được một đôi tay thon dài cầm lên, sau đó đập đập trái bóng trên mặt cỏ.
“Không có mắt à? Buôn chuyện thì đi chỗ khác!” Trên đỉnh đầu cô vang lên một giọng nói không chút khách khí.
Mấy đứa bạn lôi kéo nhau thì thầm, chỉ có mình Cố Sơ, ngẩng đầu nhìn người phá hỏng bầu không khí tốt đẹp. Không nhìn thì thôi, nhưng … khi ngước lên, bất giác trái tim cô liền đập “thình thịch”, có một giọng nói nho nhỏ như muốn bật ra: Là mỹ nam!
Dùng từ “Dương xuân bạch tuyết” để hình dung người đàn ông trước mắt này thật quả là chính xác. Cố Sơ chỉ cảm thấy như gặp được tia sáng, hoặc tất cả những ánh sáng đều toát ra từ người anh. Gương mặt góc cạnh, khẽ mím môi, đôi lông mày cương nghị, sóng mũi cao thẳng tắp, thật mê người. Anh mặc bộ đồ thể thao, lại không giống mấy thành viên đội bóng rổ khác trông mập mạp, trái lại anh cao to, cánh tay rắn chắc, thân hình tráng kiện ẩn chứa sức mạnh của tuổi trẻ. Trán anh lấm tấm mồ hôi, có lẽ là đang chơi bóng rổ. Trên người anh toát ra một khí chất cực kỳ tao nhã.
Chỉ là, ánh mắt cùng ngữ khí của anh lại tỏ ra không vui!
“Vừa rồi, chính anh đánh banh trúng đầu tôi đúng không?” Cố Sơ phản ứng mau lẹ, đẹp trai thì thế nào. Cô không thích loại người đã làm sai còn biện giải, không phải chơi bóng rổ sao, có gì hay ho?
“Đúng! Thật sự không biết xấu hổ là gì!”
Vị sư tỷ này nơm nớp lo sợ, nhưng vẫn không muốn bị bẽ mặt trước đám đàn em, liền cố gắng cắn răng nói: “Cái gì? Dám gọi tôi là hồ ly tinh? Hai bọn họ đã kết hôn rồi à? Nam chưa vợ, gái chưa chồng, tại sao tôi không thể theo đuổi anh ta? Tôi cảnh cáo các người, nếu như dám làm loạn, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Đây … điện thoại đây, báo cảnh sát đi!” Một nữ sinh vừa cười vừa lấy di động trực tiếp đập trên mặt vị sư tỷ.
Cô ta bụm mặt: “Mấy người …. Mấy người …”
“Được rồi, được rồi! Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, mấy cậu cũng thật rảnh rỗi!” Cố Sơ nhịn không được, liền can ngăn.
“Cố Sơ! Cô ta dám cướp bạn trai của cậu!”
“Tớ đã nói rồi, Kiều Vân Tiêu không phải là bạn trai tớ!” Cố Sơ lắc mạnh đầu, xua tay “Mấy cậu còn như vậy thì coi như không còn tình bạn gì nữa hết!”
Đám bạn dù đang tức giận cũng vẫn phải dừng tay. Vị sư tỷ kia lại không biết cảm kích, cô ta đẩy tay Cố Sơ đang định chỉnh lại tóc cho mình, hung hăng nói: “Đừng cho rằng tôi sẽ biết ơn cô!”
Cố Sơ cười cười: “Thật đúng là! Giúp người còn bị báo oán. Tôi giúp chị, chị còn mắng tôi? Chị không biết phân biệt tốt xấu à?”
“Cô thì có gì hay? Không phải dựa gia thế giàu có rồi làm phách sao? Cô tưởng mình ngon lắm sao? Nếu không phải cô xinh đẹp, có tiền của thì họ chịu chơi chung với cô à? Chờ xem cô không còn cái danh “thiên kim tiểu thư”, coi họ đối đãi với cô thế nào!” Vị sư tỷ châm chọc.
Một người bạn tính xông lên, nhưng Cố Sơ kịp thời ngăn lại: “Nếu quả thật có ngày đó, tôi can tâm tình nguyện, đã từng vui vẻ thì không còn gì tiếc nuối. Có điều, sư tỷ à, chị nên về rửa mặt, sửa soạn lại một chút, nước mắt nước mũi tèm lem hết rồi. Tôi hiểu tính Kiều Vân Tiêu, anh ta không thích những phụ nữ lôi thôi. Anh ta á, sao thái dương thì là Thiên Bình, sao mặt trăng chính là Xử Nữ. Chính là điển hình cho kiểu ưa bề ngoài, chuộng sạch sẽ. Nếu thấy chị như thế này, chỉ khiến anh ta lên cơn đau tim mà thôi!”
Vị sư tỷ nghe xong những lời này, sắc mặt càng khó coi, cố gắng liếc Cố Sơ một cái, rồi bỏ đi. Mấy người bạn ra sức khuyên Cố Sơ sau này đừng quá tốt bụng như vậy. Cố Sơ thả người lên chiếc ghế gỗ, thở dài nói: “Không phải tớ tốt bụng, chỉ là cảm thấy chuyện này quá phiền phức. Hôm nay đắc tội với cô ta, ngày mai cô ta sẽ trả đũa, hôm sau chúng ta lại trả thù? Thật không có chút thú vị!”
Vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy một người bạn trợn tròn hai mắt nhìn phía sau lưng Cố Sơ, Cố Sơ đang tính cười trêu cô gặp phải quỷ, thì cũng là lúc cô cảm giác có một tiếng gió vụt bên tai. “Binh” một tiếng, tiếp theo sau là hơi thở nhàn nhạt, ngập tràn mùi vị sạch sẽ giống như mùi của nắng.
Đám bạn sợ hãi không nói nên lời.
Cố Sơ quay đầu, là một trái bóng rổ. Vừa rồi có lẽ là bị đập vào cành cây, hiện tại lăn long lóc bên chân cô. Một giây sau, quả bóng rổ lại được một đôi tay thon dài cầm lên, sau đó đập đập trái bóng trên mặt cỏ.
“Không có mắt à? Buôn chuyện thì đi chỗ khác!” Trên đỉnh đầu cô vang lên một giọng nói không chút khách khí.
Mấy đứa bạn lôi kéo nhau thì thầm, chỉ có mình Cố Sơ, ngẩng đầu nhìn người phá hỏng bầu không khí tốt đẹp. Không nhìn thì thôi, nhưng … khi ngước lên, bất giác trái tim cô liền đập “thình thịch”, có một giọng nói nho nhỏ như muốn bật ra: Là mỹ nam!
Dùng từ “Dương xuân bạch tuyết” để hình dung người đàn ông trước mắt này thật quả là chính xác. Cố Sơ chỉ cảm thấy như gặp được tia sáng, hoặc tất cả những ánh sáng đều toát ra từ người anh. Gương mặt góc cạnh, khẽ mím môi, đôi lông mày cương nghị, sóng mũi cao thẳng tắp, thật mê người. Anh mặc bộ đồ thể thao, lại không giống mấy thành viên đội bóng rổ khác trông mập mạp, trái lại anh cao to, cánh tay rắn chắc, thân hình tráng kiện ẩn chứa sức mạnh của tuổi trẻ. Trán anh lấm tấm mồ hôi, có lẽ là đang chơi bóng rổ. Trên người anh toát ra một khí chất cực kỳ tao nhã.
Chỉ là, ánh mắt cùng ngữ khí của anh lại tỏ ra không vui!
“Vừa rồi, chính anh đánh banh trúng đầu tôi đúng không?” Cố Sơ phản ứng mau lẹ, đẹp trai thì thế nào. Cô không thích loại người đã làm sai còn biện giải, không phải chơi bóng rổ sao, có gì hay ho?
/61
|