Ngay đúng lúc Lục Bắc Thần buông tay, nốt nhạc cuối cùng cũng kết thúc. Điều này chứng tỏ anh cực kỳ quen thuộc nhạc khúc này. Biết nó bắt đầu từ đâu, đâu là nốt kết thúc, rành rẽ giống như cô vậy. Thắt lưng đã không còn cảm nhận được nhiệt độ toát ra từ anh, bởi tay anh rất lạnh, không gian hô hấp cũng chẳng ngửi thấy mùi nước sát khuẩn thoang thoảng.
Đáy mắt Cố Sơ lúc này chỉ còn thấy bóng lưng cao lớn nổi bật của Lục Bắc Thần trong đám đông. Anh vừa xoay người, mấy vị sư tỷ đã vây cứng, vừa nói vừa cười. Tiểu Tiếu Tiếu trên tay cầm dĩa hoa quả đi đến phía trước, huých tay Cố Sơ: “Này, hai người vừa nói chuyện gì vậy?”
“Đâu có nói chuyện gì!” Cố Sơ cảm giác hơi lạnh, có lẽ khí lạnh tỏa ra từ thắt lưng. Cô chọn cho mình một góc khuất, bỗng dưng cũng chẳng còn chút hứng thú nào với các món ăn đầy màu sắc ở đây. Tiểu Tiếu Tiếu đi theo Cố Sơ, trong miệng vẫn đang nhồm nhoàm miếng táo: “Anh ta thật sự không phải là Bắc Thâm sao?”
Cố Sơ lắc đầu, kỳ thực cô cũng có cảm giác mơ màng. Tiểu Tiếu Tiếu hiểu lầm ý của Cố Sơ, nuốt nhanh miếng táo, sau đó lắc lắc đầu: “Cái này thật đúng là, bao nhiêu cái tốt nhà họ Lục dành hết, cả hai anh em đều đẹp đến mức khiến người thần đều phẫn nộ. Nhìn thấy không, mấy bà sư tỷ khóa trên, ai nấy mặt tươi hơn hoa, làm như quen thân với Lục Bắc Thần lắm vậy. Này này này, nhìn Lăng Song xem, đúng kiểu nói một đằng làm một nẻo, vừa rồi còn hiên ngang nói cậu này nọ, nay xoay mặt cũng dính lấy anh ta như sam.”
Cố Sơ không nhìn về phía Lục Bắc Thần. Thật ra, không cần nhìn cũng biết bên ấy náo nhiệt thế nào. Cánh tay lại bị Tiểu Tiếu Tiếu khều nhẹ, giọng nói cô ta có chút mờ ám: “Đừng nói tớ không nhắc cậu, vị bác sĩ pháp y Lục kia từ lúc anh ta ngồi xuống đến giờ vẫn đang nhìn chằm chằm cậu đấy.”
Cố Sơ vốn muốn rót một ly nước, nghe Tiểu Tiếu Tiếu nói vậy, mắt vô thức quay qua bên Lục Bắc Thần, ngay lập tức cô nhận ngay được ánh mắt Lục Bắc Thần đang nhìn về phía mình. Anh ngồi ở cách chỗ cô không xa, trên chiếc sofa màu đen. Tuy là cùng các sư tỷ nói chuyện nhưng ánh mắt từ đến cuối đều nhìn cô chằm chằm. Ngón tay cô run rẩy, chiếc ly xém rớt xuống. Cố Sơ vội vàng thu hồi tầm mắt, định thần lại, nhưng tiếp sau đó làm việc gì thấy cũng không liền lạc.
“Có vấn đề!” Tiểu Tiếu Tiếu lại nổi lên tính bà tám.
Cố Sơ có chút khó chịu nhưng không biết giải tỏa thế nào, lại càng không biết giải thích sao với Tiểu Tiếu Tiếu. May thay có một người bạn học chung tiến lên bắt chuyện, coi như gián tiếp giải vây cho Cố Sơ. Đây là sư huynh tham gia cùng một câu lạc bộ thời đại học. Nhìn thấy Cố Sơ, anh ta hết sức vui mừng, liên tiếp ôn lại chuyện cũ. Tiểu Tiếu Tiếu không quen vị sư huynh này, nên đi chỗ khác tìm người trò chuyện. Cố Sơ vẫn duy trì nụ cười trên môi, tuy nhiên chỉ nghe câu được câu mất từ vị sư huynh. Vẫn có cảm giác như có một mũi nhọn đâm sau lưng, lại liếc về chiếc sofa đen kia, Lục Bắc Thần quả nhiên vẫn đang nhìn cô chăm chú.
Đôi mắt anh nửa cười nửa không, ánh mắt không hề né tránh mà trực tiếp nhìn thẳng vào Cố Sơ. Từ góc độ của cô không khác gì đang bị giám sát, cảm thấy cực kỳ khó chịu. Có hai vị sư tỷ tiến đến chỗ cô, Cố Sơ phát hiện đây chính là hai người chỉ chỉ trỏ trỏ lúc cô mới bước vào. Thì ra bọn họ không phải tiến đến phía cô mà chỉ đến lấy rượu, thái độ không chút thân thiện. Một trong hai cô tương đối thẳng thắn nói: “Cố đại tiểu thư tham gia mấy loại bữa tiệc kiểu này quả thực hạ thấp địa vị quá! Hại em trai, bây giờ lại tính hại luôn anh trai người ta à. Cố đại tiểu thư, đừng quá đáng quá!”
“Đi thôi, đi thôi! Loại người này chẳng có gì tốt. Người ta là thiên kim tiểu thư, ai thèm nói chuyện với loại “dân thường” như tụi mình!”
Hai vị sư tỷ đi được một khoảng, nhưng vẫn vọng bên tai cô câu nói: “Nhớ năm đó, chỉ vì tranh giành Bắc Thâm mà cô ta dám xô ngã Tiêu Tuyết, khiến cô ta gãy chân. Khi đó tất cả mọi người đều nghĩ cô ta thật lòng yêu Bắc Thâm. Tớ nghĩ cô ta chỉ không muốn có ai giành với mình thôi. Bắc Thâm cũng thật là, giống như bị ma nhập mê đắm cô ta, càng nghĩ càng tức …”
Nụ cười như đông cứng, vị sư huynh thấy vậy liền nói vài câu an ủi, cô cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh nói: “Sư huynh, em xin lỗi một chút!”
Cô phải đi, cô sắp không thở nổi rồi.
Cố Sơ gắng gượng xuyên qua đám đông, tựa hồ lại nghe ai đó bình luận: “Chưa biết chừng cô ta là người đã giết chết Tiêu Tuyết, vì đàn ông chuyện gì cô ta không làm ra được. Hai người trước nay bất hòa, ai biết được khi Tiêu Tuyết đến Quỳnh Châu, bọn họ đã phát sinh chuyện gì.”
Trên chiếc ghế sofa đen, Lục Bắc Thần ngồi dựa vào thành ghế, có chút lười biếng, ánh mắt vẫn dõi theo bóng người như đà điểu giữa đám đông. Anh thỉnh thoảng đảo nhẹ chiếc ly cổ cao trong tay, rượu tỏa hương thơm nồng nàn. Tuy nhiên, tâm tư Lục Bắc Thần lại không đặt vào ly rượu, mãi vẫn không uống ngụm nào. Ngay lúc Lăng Song tiến đến mời rượu, Lục Bắc Thần liền đứng dậy, đem ly rượu đặt vào khay, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nơi cách đó không xa, giọng nói cực lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi có chút việc.”
Đáy mắt Cố Sơ lúc này chỉ còn thấy bóng lưng cao lớn nổi bật của Lục Bắc Thần trong đám đông. Anh vừa xoay người, mấy vị sư tỷ đã vây cứng, vừa nói vừa cười. Tiểu Tiếu Tiếu trên tay cầm dĩa hoa quả đi đến phía trước, huých tay Cố Sơ: “Này, hai người vừa nói chuyện gì vậy?”
“Đâu có nói chuyện gì!” Cố Sơ cảm giác hơi lạnh, có lẽ khí lạnh tỏa ra từ thắt lưng. Cô chọn cho mình một góc khuất, bỗng dưng cũng chẳng còn chút hứng thú nào với các món ăn đầy màu sắc ở đây. Tiểu Tiếu Tiếu đi theo Cố Sơ, trong miệng vẫn đang nhồm nhoàm miếng táo: “Anh ta thật sự không phải là Bắc Thâm sao?”
Cố Sơ lắc đầu, kỳ thực cô cũng có cảm giác mơ màng. Tiểu Tiếu Tiếu hiểu lầm ý của Cố Sơ, nuốt nhanh miếng táo, sau đó lắc lắc đầu: “Cái này thật đúng là, bao nhiêu cái tốt nhà họ Lục dành hết, cả hai anh em đều đẹp đến mức khiến người thần đều phẫn nộ. Nhìn thấy không, mấy bà sư tỷ khóa trên, ai nấy mặt tươi hơn hoa, làm như quen thân với Lục Bắc Thần lắm vậy. Này này này, nhìn Lăng Song xem, đúng kiểu nói một đằng làm một nẻo, vừa rồi còn hiên ngang nói cậu này nọ, nay xoay mặt cũng dính lấy anh ta như sam.”
Cố Sơ không nhìn về phía Lục Bắc Thần. Thật ra, không cần nhìn cũng biết bên ấy náo nhiệt thế nào. Cánh tay lại bị Tiểu Tiếu Tiếu khều nhẹ, giọng nói cô ta có chút mờ ám: “Đừng nói tớ không nhắc cậu, vị bác sĩ pháp y Lục kia từ lúc anh ta ngồi xuống đến giờ vẫn đang nhìn chằm chằm cậu đấy.”
Cố Sơ vốn muốn rót một ly nước, nghe Tiểu Tiếu Tiếu nói vậy, mắt vô thức quay qua bên Lục Bắc Thần, ngay lập tức cô nhận ngay được ánh mắt Lục Bắc Thần đang nhìn về phía mình. Anh ngồi ở cách chỗ cô không xa, trên chiếc sofa màu đen. Tuy là cùng các sư tỷ nói chuyện nhưng ánh mắt từ đến cuối đều nhìn cô chằm chằm. Ngón tay cô run rẩy, chiếc ly xém rớt xuống. Cố Sơ vội vàng thu hồi tầm mắt, định thần lại, nhưng tiếp sau đó làm việc gì thấy cũng không liền lạc.
“Có vấn đề!” Tiểu Tiếu Tiếu lại nổi lên tính bà tám.
Cố Sơ có chút khó chịu nhưng không biết giải tỏa thế nào, lại càng không biết giải thích sao với Tiểu Tiếu Tiếu. May thay có một người bạn học chung tiến lên bắt chuyện, coi như gián tiếp giải vây cho Cố Sơ. Đây là sư huynh tham gia cùng một câu lạc bộ thời đại học. Nhìn thấy Cố Sơ, anh ta hết sức vui mừng, liên tiếp ôn lại chuyện cũ. Tiểu Tiếu Tiếu không quen vị sư huynh này, nên đi chỗ khác tìm người trò chuyện. Cố Sơ vẫn duy trì nụ cười trên môi, tuy nhiên chỉ nghe câu được câu mất từ vị sư huynh. Vẫn có cảm giác như có một mũi nhọn đâm sau lưng, lại liếc về chiếc sofa đen kia, Lục Bắc Thần quả nhiên vẫn đang nhìn cô chăm chú.
Đôi mắt anh nửa cười nửa không, ánh mắt không hề né tránh mà trực tiếp nhìn thẳng vào Cố Sơ. Từ góc độ của cô không khác gì đang bị giám sát, cảm thấy cực kỳ khó chịu. Có hai vị sư tỷ tiến đến chỗ cô, Cố Sơ phát hiện đây chính là hai người chỉ chỉ trỏ trỏ lúc cô mới bước vào. Thì ra bọn họ không phải tiến đến phía cô mà chỉ đến lấy rượu, thái độ không chút thân thiện. Một trong hai cô tương đối thẳng thắn nói: “Cố đại tiểu thư tham gia mấy loại bữa tiệc kiểu này quả thực hạ thấp địa vị quá! Hại em trai, bây giờ lại tính hại luôn anh trai người ta à. Cố đại tiểu thư, đừng quá đáng quá!”
“Đi thôi, đi thôi! Loại người này chẳng có gì tốt. Người ta là thiên kim tiểu thư, ai thèm nói chuyện với loại “dân thường” như tụi mình!”
Hai vị sư tỷ đi được một khoảng, nhưng vẫn vọng bên tai cô câu nói: “Nhớ năm đó, chỉ vì tranh giành Bắc Thâm mà cô ta dám xô ngã Tiêu Tuyết, khiến cô ta gãy chân. Khi đó tất cả mọi người đều nghĩ cô ta thật lòng yêu Bắc Thâm. Tớ nghĩ cô ta chỉ không muốn có ai giành với mình thôi. Bắc Thâm cũng thật là, giống như bị ma nhập mê đắm cô ta, càng nghĩ càng tức …”
Nụ cười như đông cứng, vị sư huynh thấy vậy liền nói vài câu an ủi, cô cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh nói: “Sư huynh, em xin lỗi một chút!”
Cô phải đi, cô sắp không thở nổi rồi.
Cố Sơ gắng gượng xuyên qua đám đông, tựa hồ lại nghe ai đó bình luận: “Chưa biết chừng cô ta là người đã giết chết Tiêu Tuyết, vì đàn ông chuyện gì cô ta không làm ra được. Hai người trước nay bất hòa, ai biết được khi Tiêu Tuyết đến Quỳnh Châu, bọn họ đã phát sinh chuyện gì.”
Trên chiếc ghế sofa đen, Lục Bắc Thần ngồi dựa vào thành ghế, có chút lười biếng, ánh mắt vẫn dõi theo bóng người như đà điểu giữa đám đông. Anh thỉnh thoảng đảo nhẹ chiếc ly cổ cao trong tay, rượu tỏa hương thơm nồng nàn. Tuy nhiên, tâm tư Lục Bắc Thần lại không đặt vào ly rượu, mãi vẫn không uống ngụm nào. Ngay lúc Lăng Song tiến đến mời rượu, Lục Bắc Thần liền đứng dậy, đem ly rượu đặt vào khay, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nơi cách đó không xa, giọng nói cực lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi có chút việc.”
/61
|