Tiểu Tiếu Tiếu thốt lên đầy kinh ngạc: “Trời …. Hai anh em anh ta có địa vị lớn như vậy sao. Lúc trước đâu ngờ Lục Bắc Thâm có quan hệ với tập đoàn Lục Môn”, cô kéo kéo Cố Sơ: “Cậu biết chuyện này không?”
“Cô ta đương nhiên không biết, chứ nếu không lúc trước lại có thể quăng Bắc Thâm sang một bên, để nằm trong vòng tay của Kiều Vân Tiêu?” Lăng Song cười lạnh: “Hiện tại tập đoàn Kiều Viễn như đang đứng trước cửa tử, cô ta lại dời mục tiêu. Biết rõ chỉ cần quen thân được Lục Bắc Thần là cả đời chẳng lo ăn lo mặc, liền giả bộ tưởng lầm anh ta là Bắc Thâm để mong tiếp cận. Tôi nói có đúng không?”
Cố Sơ hô hấp không thông. Đúng, trước đây cô không biết Lục Bắc Thâm có quan hệ với tập đoàn Lục Môn, trong lòng cô, anh luôn là người cao ngạo, là một người đàn ông có lòng tự tôn rất mạnh. Vì kiếm tiền có thể đảm nhận nhiều công việc. Anh cũng không phải là sinh viên cố gắng học để đạt thành tích. Trong đám bạn học chung ngành y, anh thích đua xe, thích chơi bóng rổ, mê chơi nhạc rock. Anh dường như luôn tràn đầy sinh lực, nhưng trong giờ học lại nằm ngủ gà ngủ gật. Tuy nhiên, người nhận được học bổng lại luôn là anh. Anh nói trí nhớ anh rất tốt, đã gặp qua một lần là không quên được, Cố Sơ nhìn ra anh đúng là một nhân tài. Anh học y không phải là để thực hiện ước mơ, mà chỉ đơn giản làm cho mẹ mình vui. Cố Sơ vẫn cảm thấy Lục Bắc Thâm giống như một quý tộc, là một người có cốt cách quý tộc. Bởi một người nghèo khó như anh, bất luận ngoại hình hay giải quyết vấn đề, đủ để khiến các cô gái từ lớn đến nhỏ đều phải tranh giành.
Mà hôm nay đây, mọi người bao gồm luôn cả Lục Bắc Thần, đã thông tin cho Cố Sơ một cách rõ ràng rằng Lục Bắc Thâm không đơn giản chỉ mang cốt cách quý tộc. Mặc dù không có tin tức của anh, nhưng đúng như Lăng Song nói anh chính là em trai của Lục Bắc Thần.
“Lăng Song, tôi thấy cô rảnh quá nên xen vào chuyện người khác rồi đó? Đây là việc của Cố Sơ, để cậu ta giải quyết, cô xen vào làm gì?”. Dù trước mặt Tiểu Tiếu Tiếu có bao nhiêu lý lẽ hợp lý đến thế nào, cô vẫn đứng về phía Cố Sơ.
“Tôi chỉ dựa vào tình bạn để phân tích cho cô ta thôi. Đừng ước mơ viễn vông. Lục Bắc Thần có con mắt cao siêu, ngay cả đường tơ kẽ tóc trên tử thi mà còn không qua mắt được anh huống chi tâm tư của cô? Chỉ cần liếc sơ, anh ta đã nhìn thấy mục đích của cô. Cô tưởng anh ta dễ bị gạt như Bắc Thâm sao? À, nghe nói Lục Bắc Thần cũng đã có bạn gái. Cytheria, tên tiếng trung là Lâm Gia Duyệt, là con gái của ông trùm điện ảnh Lâm Tưởng, mẹ của cô ta nổi tiếng trong ngành buôn bán đá quý. Cô ta thông thạo năm thứ tiếng, là tiểu thư xinh đẹp khiến nhiều người đàn ông mê say. Có thể nói cô ta và Lục Bắc Thần như trời sanh một đôi.” Lăng Song vừa nói vừa nhìn quanh quất, không biết nhìn thấy gì mắt đột nhiên sáng lên, ngữ khí cũng sôi nổi hơn hẳn: “Nếu nhìn sơ, hai người quả thật giống nhau như khuôn. Có điều so với Bắc Thâm, Bắc Thần nhìn có khí chất hơn, Bắc Thâm ôn nhu quá. Gương mặt góc cạnh, cương nghị và nam tính. So với Bắc Thâm, Bắc Thần lại càng khiến phụ nữ chìm đắm.”
Cố Sơ nhìn theo ánh mắt Lăng Song, trên sân khấu trang trí như biển hoa hình chữ T đã xuất hiện một thân ảnh cao lớn. Tuy nhìn từ xa, nhưng chỉ cần lướt qua, hình bóng ấy cũng khắc sâu vào tâm trí. Khác với những người đàn ông khác trong bộ áo vest cùng giầy da, anh diện một chiếc áo len mỏng, quần tây sậm màu, nhưng như vậy cũng đủ thu hút cặp mắt của biết bao người. Anh cầm micro, một tràng pháo tay reo hò không ngớt.
Cố Sơ nhói đau, phong cách ăn mặc của anh cực kỳ giống Bắc Thâm, có chút biếng nhác nhưng lại xa cách khiến người ta thật khó tiếp cận.
Lời đầu tiên Lục Bắc Thần cảm ơn mọi người, tiếng của anh nhẹ nhàng như mặt nước ngày đông, ngay sau đó anh nói lý do tổ chức bữa tiệc.
“Thứ nhất, tôi biết đa số những bạn tham gia bữa tiệc hôm nay đều có quen biết Tiêu Tuyết. Nếu phát hiện manh mối, mong mọi người cung cấp cho tôi bất kỳ lúc nào. Điều thứ hai, hôm nay cũng là sinh nhật một người bạn cũ của em trai tôi. Biết tin tôi sẽ đến Quỳnh Châu, em trai có nhờ tôi tổ chức bữa tiệc này.”
Xung quanh tiếng bàn tán xôn xao.
Lồng ngực Cố Sơ run rẩy, bên cạnh Tiểu Tiếu Tiếu dáng vẻ hoài nghi: “Hôm nay là sinh nhật của ai?”, cô ngẫm nghĩ một lúc, sau đó vỗ đầu một cái: “Là sinh nhật của cậu phải không?”
Lăng Song đứng bên cạnh “hừ” một tiếng.
Cố Sơ không trả lời, mắt vô thức nhìn sang hướng của Lục Bắc Thần, không ngờ anh cũng quay đầu nhìn về phía này. Xuyên qua đám đông và ánh đèn rực rỡ, đôi mắt anh thâm trầm tựa biển sâu.
“Cô ta đương nhiên không biết, chứ nếu không lúc trước lại có thể quăng Bắc Thâm sang một bên, để nằm trong vòng tay của Kiều Vân Tiêu?” Lăng Song cười lạnh: “Hiện tại tập đoàn Kiều Viễn như đang đứng trước cửa tử, cô ta lại dời mục tiêu. Biết rõ chỉ cần quen thân được Lục Bắc Thần là cả đời chẳng lo ăn lo mặc, liền giả bộ tưởng lầm anh ta là Bắc Thâm để mong tiếp cận. Tôi nói có đúng không?”
Cố Sơ hô hấp không thông. Đúng, trước đây cô không biết Lục Bắc Thâm có quan hệ với tập đoàn Lục Môn, trong lòng cô, anh luôn là người cao ngạo, là một người đàn ông có lòng tự tôn rất mạnh. Vì kiếm tiền có thể đảm nhận nhiều công việc. Anh cũng không phải là sinh viên cố gắng học để đạt thành tích. Trong đám bạn học chung ngành y, anh thích đua xe, thích chơi bóng rổ, mê chơi nhạc rock. Anh dường như luôn tràn đầy sinh lực, nhưng trong giờ học lại nằm ngủ gà ngủ gật. Tuy nhiên, người nhận được học bổng lại luôn là anh. Anh nói trí nhớ anh rất tốt, đã gặp qua một lần là không quên được, Cố Sơ nhìn ra anh đúng là một nhân tài. Anh học y không phải là để thực hiện ước mơ, mà chỉ đơn giản làm cho mẹ mình vui. Cố Sơ vẫn cảm thấy Lục Bắc Thâm giống như một quý tộc, là một người có cốt cách quý tộc. Bởi một người nghèo khó như anh, bất luận ngoại hình hay giải quyết vấn đề, đủ để khiến các cô gái từ lớn đến nhỏ đều phải tranh giành.
Mà hôm nay đây, mọi người bao gồm luôn cả Lục Bắc Thần, đã thông tin cho Cố Sơ một cách rõ ràng rằng Lục Bắc Thâm không đơn giản chỉ mang cốt cách quý tộc. Mặc dù không có tin tức của anh, nhưng đúng như Lăng Song nói anh chính là em trai của Lục Bắc Thần.
“Lăng Song, tôi thấy cô rảnh quá nên xen vào chuyện người khác rồi đó? Đây là việc của Cố Sơ, để cậu ta giải quyết, cô xen vào làm gì?”. Dù trước mặt Tiểu Tiếu Tiếu có bao nhiêu lý lẽ hợp lý đến thế nào, cô vẫn đứng về phía Cố Sơ.
“Tôi chỉ dựa vào tình bạn để phân tích cho cô ta thôi. Đừng ước mơ viễn vông. Lục Bắc Thần có con mắt cao siêu, ngay cả đường tơ kẽ tóc trên tử thi mà còn không qua mắt được anh huống chi tâm tư của cô? Chỉ cần liếc sơ, anh ta đã nhìn thấy mục đích của cô. Cô tưởng anh ta dễ bị gạt như Bắc Thâm sao? À, nghe nói Lục Bắc Thần cũng đã có bạn gái. Cytheria, tên tiếng trung là Lâm Gia Duyệt, là con gái của ông trùm điện ảnh Lâm Tưởng, mẹ của cô ta nổi tiếng trong ngành buôn bán đá quý. Cô ta thông thạo năm thứ tiếng, là tiểu thư xinh đẹp khiến nhiều người đàn ông mê say. Có thể nói cô ta và Lục Bắc Thần như trời sanh một đôi.” Lăng Song vừa nói vừa nhìn quanh quất, không biết nhìn thấy gì mắt đột nhiên sáng lên, ngữ khí cũng sôi nổi hơn hẳn: “Nếu nhìn sơ, hai người quả thật giống nhau như khuôn. Có điều so với Bắc Thâm, Bắc Thần nhìn có khí chất hơn, Bắc Thâm ôn nhu quá. Gương mặt góc cạnh, cương nghị và nam tính. So với Bắc Thâm, Bắc Thần lại càng khiến phụ nữ chìm đắm.”
Cố Sơ nhìn theo ánh mắt Lăng Song, trên sân khấu trang trí như biển hoa hình chữ T đã xuất hiện một thân ảnh cao lớn. Tuy nhìn từ xa, nhưng chỉ cần lướt qua, hình bóng ấy cũng khắc sâu vào tâm trí. Khác với những người đàn ông khác trong bộ áo vest cùng giầy da, anh diện một chiếc áo len mỏng, quần tây sậm màu, nhưng như vậy cũng đủ thu hút cặp mắt của biết bao người. Anh cầm micro, một tràng pháo tay reo hò không ngớt.
Cố Sơ nhói đau, phong cách ăn mặc của anh cực kỳ giống Bắc Thâm, có chút biếng nhác nhưng lại xa cách khiến người ta thật khó tiếp cận.
Lời đầu tiên Lục Bắc Thần cảm ơn mọi người, tiếng của anh nhẹ nhàng như mặt nước ngày đông, ngay sau đó anh nói lý do tổ chức bữa tiệc.
“Thứ nhất, tôi biết đa số những bạn tham gia bữa tiệc hôm nay đều có quen biết Tiêu Tuyết. Nếu phát hiện manh mối, mong mọi người cung cấp cho tôi bất kỳ lúc nào. Điều thứ hai, hôm nay cũng là sinh nhật một người bạn cũ của em trai tôi. Biết tin tôi sẽ đến Quỳnh Châu, em trai có nhờ tôi tổ chức bữa tiệc này.”
Xung quanh tiếng bàn tán xôn xao.
Lồng ngực Cố Sơ run rẩy, bên cạnh Tiểu Tiếu Tiếu dáng vẻ hoài nghi: “Hôm nay là sinh nhật của ai?”, cô ngẫm nghĩ một lúc, sau đó vỗ đầu một cái: “Là sinh nhật của cậu phải không?”
Lăng Song đứng bên cạnh “hừ” một tiếng.
Cố Sơ không trả lời, mắt vô thức nhìn sang hướng của Lục Bắc Thần, không ngờ anh cũng quay đầu nhìn về phía này. Xuyên qua đám đông và ánh đèn rực rỡ, đôi mắt anh thâm trầm tựa biển sâu.
/61
|