Sáng hôm sau, từ rất sớm, Hero đã lôi tôi ra khỏi giường và dẫn đến vườn táo. Đang là mùa thu hoạch nên không khí ở đây rất náo nhiệt và khẩn trương. Mọi người ai cũng tất bật với công việc của mình. Thế nhưng trên khuôn mặt của họ hiện rõ sự vui sướng, nụ cười luôn nở trên môi. Trên cây, rất nhiều quả táo chín đỏ làm rực sáng cả khu vườn. Những quả táo đỏ mọng, căng tròn, lủng lẳng treo trên cành cây trông rất thích mắt và… có sức quyến rũ đến kì lạ. Khiến người ta chỉ muốn đưa tay ngắt hết chúng xuống… Tôi và Hero len lỏi qua những gốc cây, đi hết cả khu vườn rộng lớn…
Sau đó chúng tôi ra khỏi nhà và lững thững dạo bộ dọc theo con đường nhỏ. Trên đầu chúng tôi, mặt trời đã dần dần nhô lên và chiếu những tia nắng gay gắt xuống. Nhưng những tán cây to đã kịp thời che chắn hết nên chúng tôi chẳng cảm thấy khó chịu vì nóng bức như ở Seoul. Không khí trong lành, thoáng đãng khiến tôi khỏe hơn rất nhiều, ko còn mệt mỏi nữa. Bầu trời cao, trong xanh vời vợi. Những đám mây trắng bồng bềnh, lười biếng trôi một cách chậm chạp tạo cảm giác thanh bình…
Suốt quãng đường đi, tôi bắt gặp ko biết bao nhiêu thứ lạ mắt. Theo như lời Hero giới thiệu thì những thứ đó nào là máy cày, máy bừa, máy tuốt lúa, con lợn,.…thật sự là rất nhiều, tôi ko nhớ xuể. Khi còn ở Mĩ, tôi chưa một lần được tận mắt thấy những thứ này, có chăng chỉ là được nhìn qua TV hoặc hình in trong sách báo. Bây giờ được tận mắt thấy, tận tay sờ, thật sự rất vui…
Ở đây nhà cửa ko san sát như ở Seoul, nhưng cây cối thì lại nhiều gấp mấy lần. Xen giữa những ngôi nhà nhỏ là những khu vườn rậm rạp cây. Hai bên đường, một bên là hàng cây cao, một bên là những cánh đồng lúa. Không gian toàn một màu xanh mát…
Đang thơ thẩn bước đi thì đột nhiên Hero siết chặt tay tôi và bước nhanh về phía trước. Chúng tôi rẽ vào một con đường đất nhỏ. Xung quanh cỏ dại mọc um tùm, cao ngút đầu. Trong phút chốc, tôi nhận ra đây là con đường dẫn đến nơi ấy. Sau khi đã vượt qua đám cỏ, hiện lên trước mắt tôi là một thác nước trắng xóa. Dưới ánh nắng, dòng suối ánh lên những thứ ánh sáng trắng…lấp lánh…lấp lánh… tạo cho người ta cảm giác dưới lòng suối là hàng ngàn viên kim cương…Ở phía bên phải dòng suối- nơi chúng tôi đang đứng là một vùng cỏ dại. Còn phía bên kia là một rừng cây um tùm. Tôi cứ nghĩ cái rừng cây ấy đã bị chặt đi và thay vào đó là những ngôi nhà hay chí ít là những cây ăn quả khác. Vậy mà… phong cảnh ở đây cũng chẳng có chút thay đổi. Và dòng nước ấy vẫn chảy xiết như ngày nào… Có lẽ thác nước này và cái chết của anh Song Chul là lý do mà không ai dám bén mảng đến đây…
Riêng có một điều đã đổi thay, đó chính là tâm trạng của chính tôi. Tôi cứ nghĩ khi đến đây, tôi sẽ sợ hãi, đau lòng và cố gắng để quên đi hình ảnh anh Song Chul. Nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược, bất ngờ làm sao tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Và nỗi nhớ anh Song Chul lại cồn cào trong tôi.
Bất chợt Hero nói bằng một giọng trầm ấm quen thuộc:
-Đây là nơi bắt đầu mọi việc, vậy thì chúng ta hãy để nó kết thúc tất cả. Được ko Eun Hye?
-…Vâng!-tôi đáp nhỏ sau một hồi lâu chần chừ.
Bầu không khí rơi vào im lặng, chỉ nghe tiếng thác nước ầm ầm bên tai. Chúng tôi mỗi người đều theo đuổi ý nghĩ riêng của mình. Một lúc sau, Hero quay sang, hai tay giữ chặt lấy vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.
-Eun Hye! Anh…anh có chuyện này muốn nói với em từ rất lâu rồi.-Hero ngập ngừng nói- Em biết không, lúc nhỏ, khi lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã rất mến em. Những kí ức vui vẻ khi chúng ta ở bên nhau đã cùng anh lớn lên. Có đôi lúc anh cảm thấy rất tuyệt vọng khi không thể liên lạc được với em. Nhiều lần anh tự nhủ với mình rằng phải quên em đi nhưng anh không làm được. Hình bóng của em tràn ngập tâm hồn và trái tim anh. Ánh mắt của anh luôn tìm kiếm hình bóng của em. Rồi anh gặp được em, sống cùng em, những ngày tháng ấy thật sự rất hạnh phúc. Tình cảm của anh dành cho em ngày một lớn hơn…Eun Hye! Làm bạn gái anh nhé?-Hero vừa nói vừa rút từ trong túi ra một hộp nhỏ và nhẹ nhàng mở nó ra.
Tôi thật sự rất bất ngờ. Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng bị cảm giác vui mừng thế chỗ. Tôi hạnh phúc đến nỗi ko nói nên lời. Toàn thân nhẹ hẫng, có cảm giác bồng bềnh như những đám mây trôi. Bất chợt một ý nghĩ thoáng qua trong đầu… Tôi nhón gót chân, cố gắng đẩy thân mình lên cao. Nhưng…một sự thật phũ phàng…Hero quá cao! Mặc dù đã rất cố gắng nhưng vẫn chỉ đến…cằm anh ấy mà thôi. Loay hoay một hồi, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra được một cách. Tôi đưa tay nắm chặt lấy cổ áo Hero và kéo xuống. Khuôn mặt anh ấy giờ đã ở ngang tầm với tôi. Tôi đặt nhẹ môi mình lên môi anh ấy. Sau đó rất nhanh, tôi buông Hero ra và quay mặt sang nơi khác để…thở. Tim tôi đập nhanh trong ***g ngực, hơi thở trở nên gấp gáp, khuôn mặt đỏ phừng phừng như người say nắng.
Hero đứng sững sờ nhìn tôi trong mấy phút, sau đó anh ấy nở một nụ cười thật tươi, thật đẹp! Hero khum tay đưa lên miệng và hét thật to về phía thác nước:
-EUN HYE! YOON EUN HYE! ANH YÊU EM!
-JAE! KIM JAE JOONG! EM YÊU ANH!-tôi cũng bắt chước động tác của anh ấy.
Ánh mắt tôi và anh ấy chạm nhau. Ko cần nói gì cũng có thể cảm nhận được sự vui sướng, hạnh phúc từ sâu trong ánh mắt. Nếu như trước đây, khi nhận nhẫn của Uno, Micky hay Xiah, tôi có một cảm giác miễn cưỡng, gượng gạo, khó xử thì hôm nay, khi nhận được chiếc nhẫn từ tay Hero, tôi lại cảm thấy không còn gì để nuối tiếc. Tiếng nước chảy róc rách, tiếng chim hót líu lo, tiếng gió lùa vào tán cây rì rào, những ánh nắng ấm áp…tất cả như đang chúc phúc cho chúng tôi…
Bất chợt Hero vòng hai tay ra sau lưng tôi, kéo sát vào người anh ấy. Jae cúi đầu, môi anh ấy chạm vào môi tôi…một nụ hôn ngọt ngào, thật sâu, thật dài…Trong giây phút ấy, thời gian như ngừng trôi, đất trời như xoay chuyển. Tôi ko còn biết gì đến mọi thứ xung quanh…chỉ cảm nhận được một niềm hạnh phúc đang trào dâng…
--------------------------
Một tuần trôi qua nhanh chóng…Trong suốt khoảng thời gian đó hai chúng tôi đã có những giây phút hạnh phúc bên nhau. Ban ngày thì chúng tôi tay trong tay tham quan hết ngôi làng. Đêm đến thì chúng tôi lại ra sau vườn, đốt một đám lửa nhỏ và ngồi tựa lưng vào nhau hàn huyên đủ mọi thứ trên đời…Đêm nay cũng là một đêm như thế…
-Eun Hye! Mai chúng ta về nhé?-Hero đột ngột đề nghị.
-Em…-tôi ấp úng.
-Chúng ta ở đây cũng một tuần rồi còn gì. Phải về làm rõ mọi chuyện chứ?
Lời nói của Hero khiến tôi suy nghĩ thật nhiều…Đúng là không thể để 4 người kia hiểu lầm thêm được nữa. Phải về giải thích với họ về chuyện đó. Và còn chuyện tình cảm nữa, cũng phải giải quyết cho xong. Trong một tuần, kể từ cái đêm Uno và Xiah thổ lộ tình cảm cho đến khi chuyện kia xảy ra tôi đã nhiều lần bóng gió nói với họ về chuyện những chiếc nhẫn nhưng tất cả đều lờ đi. Cứ mỗi khi tôi định hoàn trả nó lại thì họ đều tìm cách để lảng sang chuyện khác khiến tôi rất khó xử. Nhưng đó là khi tôi còn chưa nhận rõ được tình cảm của mình, còn bây giờ, trong tim tôi đã khẳng định được rằng người sẽ cùng tôi đi hết quãng đời còn lại là Jae. Vậy nên tôi cần phải kiên quyết từ chối họ.
Còn về căn bệnh của mình, tôi đã gặng hỏi 5 người họ, cả anh Kuo nữa nhưng tất cả cũng đều ko trả lời. Tuy nhiên tôi biết chắc một điều rằng căn bệnh này ko hề nguy hiểm một chút nào. Bởi vì nếu thật sự nó là một căn bệnh nặng, có thể cướp mất tính mạng của tôi thì có lẽ họ đã chuyển tôi vào bệnh viện từ đời nào rồi chứ đâu có để ở đây như thế này? Và một tuần qua, khi ở đây, tôi thấy mình khỏe hơn bao giờ hết. Có thể là vì anh Kuo lẫn Xiah đều là người trong ngành nên bệnh nghề nghiệp ngấm sâu vào trong máu khiến họ lo lắng thái quá…
Bây giờ, tôi chẳng thèm quan tâm đến điều gì nữa hết. Bởi tôi đang sống trong những ngày hạnh phúc và vui vẻ bên người tôi yêu…Nhưng dường như tận sâu thẳm trong trái tim tôi vẫn còn khúc mắc gì đó. Thi thoảng, khi ở cạnh Jae, văng vẳng trong đầu tôi là những câu phản đối: “Ko được, phải tránh xa Hero ra. Mày ko yêu anh ấy. Người mày yêu là…” Tuy nhiên nó nhanh chóng bị xóa tan bởi những lời nói trầm ấm của Hero. Và cái khúc mắc nho nhỏ trong lòng đó có vẻ như muốn phản đối quyết định của tôi. Nhưng vì nó chiếm một phần quá nhỏ trong trái tim nên đã bị đè bẹp bởi phần lớn hơn dành tình cảm cho Jae. Những điều đó biến mất cũng nhanh và đột ngột như khi xuất hiện nên tôi cũng chẳng bận tâm lắm…
Sau đó chúng tôi ra khỏi nhà và lững thững dạo bộ dọc theo con đường nhỏ. Trên đầu chúng tôi, mặt trời đã dần dần nhô lên và chiếu những tia nắng gay gắt xuống. Nhưng những tán cây to đã kịp thời che chắn hết nên chúng tôi chẳng cảm thấy khó chịu vì nóng bức như ở Seoul. Không khí trong lành, thoáng đãng khiến tôi khỏe hơn rất nhiều, ko còn mệt mỏi nữa. Bầu trời cao, trong xanh vời vợi. Những đám mây trắng bồng bềnh, lười biếng trôi một cách chậm chạp tạo cảm giác thanh bình…
Suốt quãng đường đi, tôi bắt gặp ko biết bao nhiêu thứ lạ mắt. Theo như lời Hero giới thiệu thì những thứ đó nào là máy cày, máy bừa, máy tuốt lúa, con lợn,.…thật sự là rất nhiều, tôi ko nhớ xuể. Khi còn ở Mĩ, tôi chưa một lần được tận mắt thấy những thứ này, có chăng chỉ là được nhìn qua TV hoặc hình in trong sách báo. Bây giờ được tận mắt thấy, tận tay sờ, thật sự rất vui…
Ở đây nhà cửa ko san sát như ở Seoul, nhưng cây cối thì lại nhiều gấp mấy lần. Xen giữa những ngôi nhà nhỏ là những khu vườn rậm rạp cây. Hai bên đường, một bên là hàng cây cao, một bên là những cánh đồng lúa. Không gian toàn một màu xanh mát…
Đang thơ thẩn bước đi thì đột nhiên Hero siết chặt tay tôi và bước nhanh về phía trước. Chúng tôi rẽ vào một con đường đất nhỏ. Xung quanh cỏ dại mọc um tùm, cao ngút đầu. Trong phút chốc, tôi nhận ra đây là con đường dẫn đến nơi ấy. Sau khi đã vượt qua đám cỏ, hiện lên trước mắt tôi là một thác nước trắng xóa. Dưới ánh nắng, dòng suối ánh lên những thứ ánh sáng trắng…lấp lánh…lấp lánh… tạo cho người ta cảm giác dưới lòng suối là hàng ngàn viên kim cương…Ở phía bên phải dòng suối- nơi chúng tôi đang đứng là một vùng cỏ dại. Còn phía bên kia là một rừng cây um tùm. Tôi cứ nghĩ cái rừng cây ấy đã bị chặt đi và thay vào đó là những ngôi nhà hay chí ít là những cây ăn quả khác. Vậy mà… phong cảnh ở đây cũng chẳng có chút thay đổi. Và dòng nước ấy vẫn chảy xiết như ngày nào… Có lẽ thác nước này và cái chết của anh Song Chul là lý do mà không ai dám bén mảng đến đây…
Riêng có một điều đã đổi thay, đó chính là tâm trạng của chính tôi. Tôi cứ nghĩ khi đến đây, tôi sẽ sợ hãi, đau lòng và cố gắng để quên đi hình ảnh anh Song Chul. Nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược, bất ngờ làm sao tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Và nỗi nhớ anh Song Chul lại cồn cào trong tôi.
Bất chợt Hero nói bằng một giọng trầm ấm quen thuộc:
-Đây là nơi bắt đầu mọi việc, vậy thì chúng ta hãy để nó kết thúc tất cả. Được ko Eun Hye?
-…Vâng!-tôi đáp nhỏ sau một hồi lâu chần chừ.
Bầu không khí rơi vào im lặng, chỉ nghe tiếng thác nước ầm ầm bên tai. Chúng tôi mỗi người đều theo đuổi ý nghĩ riêng của mình. Một lúc sau, Hero quay sang, hai tay giữ chặt lấy vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.
-Eun Hye! Anh…anh có chuyện này muốn nói với em từ rất lâu rồi.-Hero ngập ngừng nói- Em biết không, lúc nhỏ, khi lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã rất mến em. Những kí ức vui vẻ khi chúng ta ở bên nhau đã cùng anh lớn lên. Có đôi lúc anh cảm thấy rất tuyệt vọng khi không thể liên lạc được với em. Nhiều lần anh tự nhủ với mình rằng phải quên em đi nhưng anh không làm được. Hình bóng của em tràn ngập tâm hồn và trái tim anh. Ánh mắt của anh luôn tìm kiếm hình bóng của em. Rồi anh gặp được em, sống cùng em, những ngày tháng ấy thật sự rất hạnh phúc. Tình cảm của anh dành cho em ngày một lớn hơn…Eun Hye! Làm bạn gái anh nhé?-Hero vừa nói vừa rút từ trong túi ra một hộp nhỏ và nhẹ nhàng mở nó ra.
Tôi thật sự rất bất ngờ. Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng bị cảm giác vui mừng thế chỗ. Tôi hạnh phúc đến nỗi ko nói nên lời. Toàn thân nhẹ hẫng, có cảm giác bồng bềnh như những đám mây trôi. Bất chợt một ý nghĩ thoáng qua trong đầu… Tôi nhón gót chân, cố gắng đẩy thân mình lên cao. Nhưng…một sự thật phũ phàng…Hero quá cao! Mặc dù đã rất cố gắng nhưng vẫn chỉ đến…cằm anh ấy mà thôi. Loay hoay một hồi, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra được một cách. Tôi đưa tay nắm chặt lấy cổ áo Hero và kéo xuống. Khuôn mặt anh ấy giờ đã ở ngang tầm với tôi. Tôi đặt nhẹ môi mình lên môi anh ấy. Sau đó rất nhanh, tôi buông Hero ra và quay mặt sang nơi khác để…thở. Tim tôi đập nhanh trong ***g ngực, hơi thở trở nên gấp gáp, khuôn mặt đỏ phừng phừng như người say nắng.
Hero đứng sững sờ nhìn tôi trong mấy phút, sau đó anh ấy nở một nụ cười thật tươi, thật đẹp! Hero khum tay đưa lên miệng và hét thật to về phía thác nước:
-EUN HYE! YOON EUN HYE! ANH YÊU EM!
-JAE! KIM JAE JOONG! EM YÊU ANH!-tôi cũng bắt chước động tác của anh ấy.
Ánh mắt tôi và anh ấy chạm nhau. Ko cần nói gì cũng có thể cảm nhận được sự vui sướng, hạnh phúc từ sâu trong ánh mắt. Nếu như trước đây, khi nhận nhẫn của Uno, Micky hay Xiah, tôi có một cảm giác miễn cưỡng, gượng gạo, khó xử thì hôm nay, khi nhận được chiếc nhẫn từ tay Hero, tôi lại cảm thấy không còn gì để nuối tiếc. Tiếng nước chảy róc rách, tiếng chim hót líu lo, tiếng gió lùa vào tán cây rì rào, những ánh nắng ấm áp…tất cả như đang chúc phúc cho chúng tôi…
Bất chợt Hero vòng hai tay ra sau lưng tôi, kéo sát vào người anh ấy. Jae cúi đầu, môi anh ấy chạm vào môi tôi…một nụ hôn ngọt ngào, thật sâu, thật dài…Trong giây phút ấy, thời gian như ngừng trôi, đất trời như xoay chuyển. Tôi ko còn biết gì đến mọi thứ xung quanh…chỉ cảm nhận được một niềm hạnh phúc đang trào dâng…
--------------------------
Một tuần trôi qua nhanh chóng…Trong suốt khoảng thời gian đó hai chúng tôi đã có những giây phút hạnh phúc bên nhau. Ban ngày thì chúng tôi tay trong tay tham quan hết ngôi làng. Đêm đến thì chúng tôi lại ra sau vườn, đốt một đám lửa nhỏ và ngồi tựa lưng vào nhau hàn huyên đủ mọi thứ trên đời…Đêm nay cũng là một đêm như thế…
-Eun Hye! Mai chúng ta về nhé?-Hero đột ngột đề nghị.
-Em…-tôi ấp úng.
-Chúng ta ở đây cũng một tuần rồi còn gì. Phải về làm rõ mọi chuyện chứ?
Lời nói của Hero khiến tôi suy nghĩ thật nhiều…Đúng là không thể để 4 người kia hiểu lầm thêm được nữa. Phải về giải thích với họ về chuyện đó. Và còn chuyện tình cảm nữa, cũng phải giải quyết cho xong. Trong một tuần, kể từ cái đêm Uno và Xiah thổ lộ tình cảm cho đến khi chuyện kia xảy ra tôi đã nhiều lần bóng gió nói với họ về chuyện những chiếc nhẫn nhưng tất cả đều lờ đi. Cứ mỗi khi tôi định hoàn trả nó lại thì họ đều tìm cách để lảng sang chuyện khác khiến tôi rất khó xử. Nhưng đó là khi tôi còn chưa nhận rõ được tình cảm của mình, còn bây giờ, trong tim tôi đã khẳng định được rằng người sẽ cùng tôi đi hết quãng đời còn lại là Jae. Vậy nên tôi cần phải kiên quyết từ chối họ.
Còn về căn bệnh của mình, tôi đã gặng hỏi 5 người họ, cả anh Kuo nữa nhưng tất cả cũng đều ko trả lời. Tuy nhiên tôi biết chắc một điều rằng căn bệnh này ko hề nguy hiểm một chút nào. Bởi vì nếu thật sự nó là một căn bệnh nặng, có thể cướp mất tính mạng của tôi thì có lẽ họ đã chuyển tôi vào bệnh viện từ đời nào rồi chứ đâu có để ở đây như thế này? Và một tuần qua, khi ở đây, tôi thấy mình khỏe hơn bao giờ hết. Có thể là vì anh Kuo lẫn Xiah đều là người trong ngành nên bệnh nghề nghiệp ngấm sâu vào trong máu khiến họ lo lắng thái quá…
Bây giờ, tôi chẳng thèm quan tâm đến điều gì nữa hết. Bởi tôi đang sống trong những ngày hạnh phúc và vui vẻ bên người tôi yêu…Nhưng dường như tận sâu thẳm trong trái tim tôi vẫn còn khúc mắc gì đó. Thi thoảng, khi ở cạnh Jae, văng vẳng trong đầu tôi là những câu phản đối: “Ko được, phải tránh xa Hero ra. Mày ko yêu anh ấy. Người mày yêu là…” Tuy nhiên nó nhanh chóng bị xóa tan bởi những lời nói trầm ấm của Hero. Và cái khúc mắc nho nhỏ trong lòng đó có vẻ như muốn phản đối quyết định của tôi. Nhưng vì nó chiếm một phần quá nhỏ trong trái tim nên đã bị đè bẹp bởi phần lớn hơn dành tình cảm cho Jae. Những điều đó biến mất cũng nhanh và đột ngột như khi xuất hiện nên tôi cũng chẳng bận tâm lắm…
/100
|