Từ sau khi rời khỏi căn nhà gỗ bên cạnh bãi biển và trở về nhà, tôi đã quyết tâm vứt hết tất cả mọi chuyện ko tốt sang một bên và bắt đầu lại cuộc sống mới cho riêng mình. Mọi chuyện đối với tôi giờ đây phải gọi là trên cả tuyệt vời. Ở trường lẫn ở nhà đều vui vẻ, ko có bất cứ một chuyện gì rắc rối xảy ra. Thế nhưng tôi lại ko hề biết rằng sự bình yên, êm ả này lại dự báo trước một chuỗi ngày đầy khó khăn và gian khổ ở phía trước. Và chuỗi ngày ấy bắt đầu từ một việc Max tình cờ nhặt được chiếc vòng cổ (có gắn chiếc nhẫn) của tôi…
Hôm ấy tôi đang ngồi trong phòng đọc sách và theo như thói quen, tôi lại đưa tay lên để mân mê chiếc nhẫn.Thế nhưng thật bất ngờ, trên cổ tôi lúc này hoàn toàn trống rỗng.Cả chiếc nhẫn, cả cái vòng cũng đều ko có.Ko thể mất được, mẹ sẽ “làm thịt” tôi mất.Còn Bi mà biết thì nhất định anh ấy sẽ nhảy dựng đứng lên và mắng mỏ ko thương tiếc tôi cho mà xem.Và Jung Hoon nữa, nếu anh ấy hỏi thì tôi biết trả lời sao đây?
Bình tĩnh lại Jen! Mày phải tìm cho ra nó bằng mọi cách. Để xem nào…rõ ràng là lúc chiều khi tắm nó vẫn còn nằm trên cổ tôi mà.Thế thì nhất định nó chỉ rơi ở đâu đó trong nhà thôi. Tôi cuống cuồng chạy đi tìm khắp nhà, lật tung mọi thứ lên nhưng vẫn chẳng thấy tăm hơi nó đâu. Làm thế nào đây? Tôi đến điên lên mất thôi.
-Mất gì hả?-giọng Max vang lên từ phía sau làm tôi giật bắn người.
-Ôi!-tôi thốt lên và đưa tay ôm ngực- Anh có cần phải khiến người ta đau tim như vậy ko hả?-tôi đang bực mình nên gắt.
-Anh có làm gì đâu?-Max ngơ ngác nhìn tôi phân trần- tại anh thấy em đang lúi húi tìm gì đó nên định đến hỏi có phải cái này là của em ko thôi mà-anh ta rút từ trong túi ra chiếc vòng cổ của tôi.
Thấy nó, tôi mừng như bắt được vàng (thì nó là vàng còn gì?).Tôi nhảy dựng lên và ôm chầm lấy cổ Max cảm ơn rối rít:
-Cảm ơn anh nhiều, nhiều lắm! Anh đúng là vị cứu tinh.Ko tìm thấy nó chắc em sẽ bị xử trảm mất.
-Sao? Cái sợi dây này lại quan trọng đến thế cơ à? Mà nó là của ai tặng em thế?-Max hỏi.
-Uh thì…-tôi buông anh ấy ra và ngập ngừng- à, là “của hồi môn” mẹ em cho để đi lấy chồng đấy-tôi đành phải nói dối (chính xác là tôi chỉ nói dối một nửa thôi vì nó đúng là của mẹ cho tôi mà).-mà anh tìm thấy nó ở đâu đấy?-tôi nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
-Ở trước cửa phòng em.-Max đáp.
-Thế sao ko đưa sớm? làm người ta tìm muốn chết-tôi trách.
-Anh đâu có biết nó là của em.Với lại từ lúc nhặt được nó đến giờ anh chẳng thấy mặt mũi em đâu cả, làm sao mà đưa?
-Hứ!-tôi nguýt dài và quay mặt bước đi.
-Nhưng mà, trông nó rất giống với nhẫn cưới.Em đeo trên cổ để làm gì chứ?-Max hỏi vọng theo.
Lời nói của Max làm tôi giật mình. Đúng là cặp nhẫn này rất giống nhẫn cưới. Nhưng cho đến tận bây giờ, chủ nhân của nó-là tôi và Jung Hoon cũng còn chưa biết được một chút gì về nó thì làm sao mà giải thích với anh ấy được đây?
-Anh phiền phức quá đi! Em thích như vậy đấy, mặc kệ em-tôi gắt nhẹ.
Nói xong, tôi chạy nhanh vào phòng để khỏi phải đối mặt với những câu hỏi thuộc dạng khó trả lời của anh ấy.Còn Max thì đứng nhìn tôi bằng con mắt ngơ ngác.
***********************************
Max.
Cái con nhỏ này hôm nay bị làm sao vậy nhỉ? Tôi có hỏi điều gì ghê gớm đâu cơ chứ? Thế mà tự dưng lại nổi giận đùng đùng lên rồi bỏ về phòng như thế.Thật là…Nhưng thôi, nghĩ làm gì cho nặng đầu. Jen luôn là người kì lạ mà (>_<).
Thế là tôi nhanh chóng xóa đi những nghi ngờ trong đầu của mình.Một ngày…hai ngày…1 tuần trôi qua, tôi cũng đã quên bẵng mất chuyện về chiếc nhẫn đó.Mà thực ra có muốn nhớ cũng ko được vì dạo này tôi bận kinh khủng. Vừa phải thi cử, lại vừa phải chuẩn bị cho việc ra album của nhóm.Và còn phải lên kế hoạch tỉ mỉ cho chuyến đi du lịch mùa hè sắp tới của lớp.Nhà trường quả thật là cao thủ.Chiêu này đúng là một cách tốt nhất để “đày đọa” cả tinh thần lẫn thể xác học sinh. Cái này phải gọi là “giết người ko gươm, ko đao”...
-------------------------------------
2 tuần sau, tại trường học.
Cuối cùng thì mọi thứ cũng đã hoàn tất một cách êm xui.Việc làm album đã xong xuôi hết, chỉ còn đợi ngày tung ra thị trường nữa mà thôi. Môn thi cuối cùng cũng vừa kết thúc.Và bản kế hoạch đi chơi cũng đã được tôi hoàn thành từ tối qua. Bây giờ chỉ còn việc nhắm mắt và thưởng thức một kì nghỉ tuyệt vời ở phía trước.Quá sướng!
À! Suýt quên mất, còn phải đưa bản kế hoạch đó cho “ông” thầy Jung Hoon duyệt nữa chứ.Thật chẳng muốn nhìn mặt người này một chút nào. Hồi đó phải chi tôi đề cử một đứa con gái nào khác làm bí thư thì giờ có phải là nhàn nhã rồi ko? Tất cả mọi việc sẽ được tôi khéo léo “chuyển giao” sang bí thư mà nó thì sẽ chẳng dám hó hé tiếng nào, vâng lời răm rắp.Nhưng tất cả đã muộn rồi, hiện tại thì người làm bí thư lại là Jen chứ ko phải ai khác.Mà cái con bé này thì…phải gọi là cứng đầu, khó bảo.Và oái oăm thay, mọi việc Jen lại đùn đẩy ngược sang tôi.Thế mà tôi lại chẳng dám phàn nàn một tiếng.Bởi vì tôi sợ nếu cứ để Jen và ông thầy Jung Hoon ở gần nhau như thế thì sẽ có chuyện xảy ra mất.Vậy nên cuối cùng tôi lại phải gánh hết mọi việc và nhất là phải đối mặt thường xuyên với người mà mình ko ưa : Kim Tae Hee và thầy Kim Jung Hoon.
Nếu biết phải khổ thế này, trước đây tôi đã chẳng xung phong làm lớp trưởng. Cứ tưởng làm lớp trưởng sẽ chẳng phải **ng vào việc gì, lại còn được lên mặt… sai bảo người khác, hóa ra lại phải lãnh những trách nhiệm nặng nề này đây. Thế thì làm phó thường dân còn sướng hơn.
-Làm gì mà đứng nói một mình thế?-giọng ông thầy Jung Hoon vang lên từ phía sau lưng.
-Mới nhắc “Tào Tháo” thì “Tào Tháo” lại xuất hiện.Sao mà thiêng thế ko biết.-tôi nghĩ thầm.-bản kế hoạch đi du lịch sắp tới em làm xong rồi, thầy xem đi!-tôi chìa ra cho “ông” ấy một xấp giấy dày cộp.
-Được rồi! Tôi sẽ xem liền bây giờ.Em đứng đây chờ một chút nhé!-“ông” ấy cầm nó, ngồi xuống ghế và bắt đầu đọc.
-Uh, cứ đọc đi.Bảo đảm đọc xong mắt thầy sẽ trở thành “mắt bồ câu con đậu con bay”.-tôi vừa nghĩ vừa liếc xéo ông thầy.
Đang đứng nhìn ngang nhìn dọc thì bất chợt ánh mắt tôi bắt gặp chiếc nhẫn trên cổ thầy Jung Hoon. Hình như tôi đã từng thấy nó ở đâu đó thì phải.Trông quen lắm! Nhưng mặc dù đã cố gắng moi móc, lục lọi mọi ngõ ngách trong đầu vẫn ko tài nào nhớ được đã từng thấy nó ở đâu.
-Tôi thấy bản kế hoạch này rất tốt.Nhưng em nên bàn bạc thêm cùng với bí thư xem sao.Có thể Jenny sẽ có những ý tưởng hay đấy- Jung Hoon lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Trong một thoáng cái tên Jenny đã kích thích trí nhớ của tôi.Và lập tức trong đầu tôi hiện lên hai hình ảnh, một là cái vòng cổ có chiếc nhẫn của Jen và còn lại là cái của thầy Jung Hoon. Hai chiếc nhẫn ấy ko khác nhau một chút gì.Thế là thế nào nhỉ? Dường như vẫn còn chưa tin tưởng vào trí nhớ của mình, tôi tức tốc chạy về lớp để đối chứng…
**************************************
Jen.
Tôi đang ngồi nói chuyện với Kyo thì từ đâu Max hồng hộc chạy vào. Anh ta tiến về phía tôi với một dáng điệu hùng hổ và nhìn tôi bằng ánh mắt rất khác thường.Người này hôm nay bị sao vậy nhỉ?Ko biết sáng ra anh ta đã uống thuốc chưa nữa.Có khi nào uống lộn thuốc ko ta?Tôi bất chợt rùng mình.
Max đã đến rất gần, anh ta cứ nhìn chăm chăm vào… vùng ngực của tôi và bất ngờ đưa tay về phía đó. Nhận thấy mối nguy hiểm đang gần kề, tôi lập tức tóm lấy tay anh ta và…cắn một phát thật mạnh.
-Trời ơi! Làm cái trò gì vậy hả?-Max rút tay về và hét lên một cách đau đớn.
-Cái này là em hỏi anh mới phải.Giữa thanh thiên bạch nhật, bạn bè ở xung quanh đông như thế mà lại dám giở trò “đồi bại” ra là sao hả?-tôi cũng ko vừa, hét lên.
-Gì…gì chứ? Trò đồi bại?-Max lắp bắp hỏi lại.
-Hừ! chứ cái tay của anh vừa mới làm gì mà giờ lại chối hả?-tôi vênh mặt lên hỏi.
-Ha…ha…ha-xung quanh, mọi người cười rộ lên sau khi câu nói của tôi vừa kết thúc.
-Im ngay!-Max gắt-Đi ra ngoài hết cho tôi-anh ta ra lệnh.
Mọi người lập tức im bặt và nhanh chóng kéo nhau ra ngoài. Bây giờ trong phòng chỉ còn mỗi tôi và Max. Ko biết tôi đã nói gì sai mà anh ta lại giận dữ đến thế nhỉ? Nãy giờ những điều tôi nói đều là sự thật. Vả lại, bình thường trong lúc cãi nhau, tôi còn nói nhiều câu “thâm độc” hơn nhưng Max có bao giờ nổi nóng đến thế này đâu?
-Cái sợi dây đó là ai tặng cô?-Max chỉ tay vào chiếc vòng cổ, nhìn tôi bằng con mắt đỏ ngầu và gằn giọng hỏi.
-Chẳng phải đã nói rồi sao? Là của mẹ em cho.-tôi khó chịu đáp.
-Hừ! Xem ra cô định nói dối đến cùng đây!-Max buông ra một câu nói rất khó nghe- vậy thì tôi hỏi cô, còn một chiếc nữa là ai giữ?
-Chuyện đó…chuyện đó-tôi ấp úng ko biết phải trả lời ra sao.
Nếu nói ra Jung Hoon là người đang giữ chiếc còn lại thì nhất định sẽ có hiểu lầm.Bởi vì tất cả mọi người đều ko biết tôi là em gái của anh ấy.Còn nếu giấu chuyện anh ấy đang giữ chiếc nhẫn còn lại thì Max sẽ càng hiểu lầm lớn hơn nữa.Thật là đau đầu quá đi!
-Sao? Ko nói được chứ gì? vậy thì để tôi trả lời giùm nhé! Người ấy chính là Kim Jung Hoon.-Max lên tiếng kéo tôi về với thực tại.
Tôi sửng sốt trước câu nói đó của anh ta. Hóa ra anh ta đã biết, thảo nào từ nãy đến giờ thái độ và lời nói của Max rất khác lạ. Tính sao bây giờ đây? Thực ra thì nếu lúc này tôi nói ra chuyện tôi và anh Jung Hoon là anh em thì có lẽ sẽ giải quyết được mọi chuyện. Thôi thì đành vậy! tôi sẽ nói cho Max biết, ko thể để anh ta hiểu lầm được.Mặc dù tôi ko hề muốn nói ra mối quan hệ giữa tôi và anh Jung Hoon một chút nào. Đang định mở miệng thì bị Max chen ngang:
-Tôi ko ngờ cô lại là loại con gái như thế đấy!
-Anh nói cái gì thế hả? Em là loại con gái gì chứ?-tôi nhíu mày hỏi lại.
-Đừng có ở đó mà giả nai nữa, tôi ko mắc lừa cô nữa đâu. Hai người, một thầy, một trò, ngay trong trường lại có thể ngang nhiên yêu đương như thế, lại còn trao cả nhẫn cho nhau nữa chứ. Thân nhau đến thế cơ à? Định sẽ kết hôn phải ko? Thế thì tại sao ko đeo nhẫn trên tay luôn mà lại giấu diếm đeo trên cổ thế kia? Cô ko muốn cho mọi người biết mình là gái đã có chủ rồi chứ gì? Muốn quyến rũ thêm vài thằng con trai nữa để vui đùa trước khi về nhà chồng, phải ko?-Max tuôn ra một tràng.
Những lời nói của anh ta cứ như những mũi dao đâm thẳng vào trái tim tôi, đau nhói.Ko ngờ anh ta lại nghĩ về tôi như vậy.Hóa ra trong mắt anh ta, tôi xấu xa đến mức ấy cơ đấy.Được rồi! Đã thế thì ko thanh minh gì hết, cứ để anh ta tự do hiểu lầm, tôi đây cũng ko cần quan tâm nữa.Tôi nuốt nước mắt vào trong lòng, cố gắng kiềm chế để nó ko chảy ra ngoài.
-Thế thì đã làm sao nào? luật pháp có ai quy định thầy – trò ko được yêu nhau đâu? Mà anh là cái gì mà lại xen vào chuyện của tôi? Tôi quyến rũ ai, cưới ai thì mặc xác tôi, liên quan gì anh chứ?-tôi gắt lên bằng một giọng run run.
-Hay thật! Thì ra tôi đâu có là gì của cô nhỉ? Tôi đâu có được xen vào chuyện riêng tư của cô. Đối với cô, Jung Hoon vẫn là trên hết, còn tôi thì ko hề có một chỗ nào trong lòng cô phải ko?-giọng Max trầm hẳn.Anh ta nhìn tôi bằng một ánh mắt vừa đau đớn lại vừa giận hờn, nó như muốn thiêu cháy tôi, nghiền nát tôi ra thành trăm mảnh.
Trong cái giây phút ấy, tôi dường như đã bị cơn giận chi phối, tôi toàn nói ra những lời ko thật lòng mình:
-Phải! trong lòng tôi, anh Jung Hoon vẫn là quan trọng nhất.Cho dù mọi vật trên thế gian này có thay đổi, cho dù trời có sập xuống thì anh ấy mãi là người mà tôi thương yêu nhất.Còn anh, đúng là từ trước đến giờ, đối với tôi, anh chẳng là gì cả.
Max ko nói thêm lời nào nữa, anh ta đứng lặng nhìn tôi.Có lẽ những lời nói vừa rồi của tôi thật sự là quá đáng lắm.Nhưng tôi ko thể nào rút lại được nữa.Tôi cũng im lặng, quay mặt sang nơi khác để tránh ánh mắt của Max.Chúng tôi cứ đứng như thế, lâu thật lâu…Cho đến khi có tiếng chuông báo hiệu hết giờ giải lao, và mọi người bắt đầu đi vào lớp. Max thở dài và quay mặt bước đi ra khỏi lớp trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người. Tôi đứng tần ngần ở đó một lúc mới quyết định đuổi theo anh ta.Nhưng vừa mới chạy đến cửa lớp đã **ng ngay anh Jung Hoon đang bước vào.Thế là tôi đành phải trở lại chỗ ngồi của mình, học cho hết buổi, mặc dù chẳng lọt lỗ tai được lấy một lời…
Hôm ấy tôi đang ngồi trong phòng đọc sách và theo như thói quen, tôi lại đưa tay lên để mân mê chiếc nhẫn.Thế nhưng thật bất ngờ, trên cổ tôi lúc này hoàn toàn trống rỗng.Cả chiếc nhẫn, cả cái vòng cũng đều ko có.Ko thể mất được, mẹ sẽ “làm thịt” tôi mất.Còn Bi mà biết thì nhất định anh ấy sẽ nhảy dựng đứng lên và mắng mỏ ko thương tiếc tôi cho mà xem.Và Jung Hoon nữa, nếu anh ấy hỏi thì tôi biết trả lời sao đây?
Bình tĩnh lại Jen! Mày phải tìm cho ra nó bằng mọi cách. Để xem nào…rõ ràng là lúc chiều khi tắm nó vẫn còn nằm trên cổ tôi mà.Thế thì nhất định nó chỉ rơi ở đâu đó trong nhà thôi. Tôi cuống cuồng chạy đi tìm khắp nhà, lật tung mọi thứ lên nhưng vẫn chẳng thấy tăm hơi nó đâu. Làm thế nào đây? Tôi đến điên lên mất thôi.
-Mất gì hả?-giọng Max vang lên từ phía sau làm tôi giật bắn người.
-Ôi!-tôi thốt lên và đưa tay ôm ngực- Anh có cần phải khiến người ta đau tim như vậy ko hả?-tôi đang bực mình nên gắt.
-Anh có làm gì đâu?-Max ngơ ngác nhìn tôi phân trần- tại anh thấy em đang lúi húi tìm gì đó nên định đến hỏi có phải cái này là của em ko thôi mà-anh ta rút từ trong túi ra chiếc vòng cổ của tôi.
Thấy nó, tôi mừng như bắt được vàng (thì nó là vàng còn gì?).Tôi nhảy dựng lên và ôm chầm lấy cổ Max cảm ơn rối rít:
-Cảm ơn anh nhiều, nhiều lắm! Anh đúng là vị cứu tinh.Ko tìm thấy nó chắc em sẽ bị xử trảm mất.
-Sao? Cái sợi dây này lại quan trọng đến thế cơ à? Mà nó là của ai tặng em thế?-Max hỏi.
-Uh thì…-tôi buông anh ấy ra và ngập ngừng- à, là “của hồi môn” mẹ em cho để đi lấy chồng đấy-tôi đành phải nói dối (chính xác là tôi chỉ nói dối một nửa thôi vì nó đúng là của mẹ cho tôi mà).-mà anh tìm thấy nó ở đâu đấy?-tôi nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
-Ở trước cửa phòng em.-Max đáp.
-Thế sao ko đưa sớm? làm người ta tìm muốn chết-tôi trách.
-Anh đâu có biết nó là của em.Với lại từ lúc nhặt được nó đến giờ anh chẳng thấy mặt mũi em đâu cả, làm sao mà đưa?
-Hứ!-tôi nguýt dài và quay mặt bước đi.
-Nhưng mà, trông nó rất giống với nhẫn cưới.Em đeo trên cổ để làm gì chứ?-Max hỏi vọng theo.
Lời nói của Max làm tôi giật mình. Đúng là cặp nhẫn này rất giống nhẫn cưới. Nhưng cho đến tận bây giờ, chủ nhân của nó-là tôi và Jung Hoon cũng còn chưa biết được một chút gì về nó thì làm sao mà giải thích với anh ấy được đây?
-Anh phiền phức quá đi! Em thích như vậy đấy, mặc kệ em-tôi gắt nhẹ.
Nói xong, tôi chạy nhanh vào phòng để khỏi phải đối mặt với những câu hỏi thuộc dạng khó trả lời của anh ấy.Còn Max thì đứng nhìn tôi bằng con mắt ngơ ngác.
***********************************
Max.
Cái con nhỏ này hôm nay bị làm sao vậy nhỉ? Tôi có hỏi điều gì ghê gớm đâu cơ chứ? Thế mà tự dưng lại nổi giận đùng đùng lên rồi bỏ về phòng như thế.Thật là…Nhưng thôi, nghĩ làm gì cho nặng đầu. Jen luôn là người kì lạ mà (>_<).
Thế là tôi nhanh chóng xóa đi những nghi ngờ trong đầu của mình.Một ngày…hai ngày…1 tuần trôi qua, tôi cũng đã quên bẵng mất chuyện về chiếc nhẫn đó.Mà thực ra có muốn nhớ cũng ko được vì dạo này tôi bận kinh khủng. Vừa phải thi cử, lại vừa phải chuẩn bị cho việc ra album của nhóm.Và còn phải lên kế hoạch tỉ mỉ cho chuyến đi du lịch mùa hè sắp tới của lớp.Nhà trường quả thật là cao thủ.Chiêu này đúng là một cách tốt nhất để “đày đọa” cả tinh thần lẫn thể xác học sinh. Cái này phải gọi là “giết người ko gươm, ko đao”...
-------------------------------------
2 tuần sau, tại trường học.
Cuối cùng thì mọi thứ cũng đã hoàn tất một cách êm xui.Việc làm album đã xong xuôi hết, chỉ còn đợi ngày tung ra thị trường nữa mà thôi. Môn thi cuối cùng cũng vừa kết thúc.Và bản kế hoạch đi chơi cũng đã được tôi hoàn thành từ tối qua. Bây giờ chỉ còn việc nhắm mắt và thưởng thức một kì nghỉ tuyệt vời ở phía trước.Quá sướng!
À! Suýt quên mất, còn phải đưa bản kế hoạch đó cho “ông” thầy Jung Hoon duyệt nữa chứ.Thật chẳng muốn nhìn mặt người này một chút nào. Hồi đó phải chi tôi đề cử một đứa con gái nào khác làm bí thư thì giờ có phải là nhàn nhã rồi ko? Tất cả mọi việc sẽ được tôi khéo léo “chuyển giao” sang bí thư mà nó thì sẽ chẳng dám hó hé tiếng nào, vâng lời răm rắp.Nhưng tất cả đã muộn rồi, hiện tại thì người làm bí thư lại là Jen chứ ko phải ai khác.Mà cái con bé này thì…phải gọi là cứng đầu, khó bảo.Và oái oăm thay, mọi việc Jen lại đùn đẩy ngược sang tôi.Thế mà tôi lại chẳng dám phàn nàn một tiếng.Bởi vì tôi sợ nếu cứ để Jen và ông thầy Jung Hoon ở gần nhau như thế thì sẽ có chuyện xảy ra mất.Vậy nên cuối cùng tôi lại phải gánh hết mọi việc và nhất là phải đối mặt thường xuyên với người mà mình ko ưa : Kim Tae Hee và thầy Kim Jung Hoon.
Nếu biết phải khổ thế này, trước đây tôi đã chẳng xung phong làm lớp trưởng. Cứ tưởng làm lớp trưởng sẽ chẳng phải **ng vào việc gì, lại còn được lên mặt… sai bảo người khác, hóa ra lại phải lãnh những trách nhiệm nặng nề này đây. Thế thì làm phó thường dân còn sướng hơn.
-Làm gì mà đứng nói một mình thế?-giọng ông thầy Jung Hoon vang lên từ phía sau lưng.
-Mới nhắc “Tào Tháo” thì “Tào Tháo” lại xuất hiện.Sao mà thiêng thế ko biết.-tôi nghĩ thầm.-bản kế hoạch đi du lịch sắp tới em làm xong rồi, thầy xem đi!-tôi chìa ra cho “ông” ấy một xấp giấy dày cộp.
-Được rồi! Tôi sẽ xem liền bây giờ.Em đứng đây chờ một chút nhé!-“ông” ấy cầm nó, ngồi xuống ghế và bắt đầu đọc.
-Uh, cứ đọc đi.Bảo đảm đọc xong mắt thầy sẽ trở thành “mắt bồ câu con đậu con bay”.-tôi vừa nghĩ vừa liếc xéo ông thầy.
Đang đứng nhìn ngang nhìn dọc thì bất chợt ánh mắt tôi bắt gặp chiếc nhẫn trên cổ thầy Jung Hoon. Hình như tôi đã từng thấy nó ở đâu đó thì phải.Trông quen lắm! Nhưng mặc dù đã cố gắng moi móc, lục lọi mọi ngõ ngách trong đầu vẫn ko tài nào nhớ được đã từng thấy nó ở đâu.
-Tôi thấy bản kế hoạch này rất tốt.Nhưng em nên bàn bạc thêm cùng với bí thư xem sao.Có thể Jenny sẽ có những ý tưởng hay đấy- Jung Hoon lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Trong một thoáng cái tên Jenny đã kích thích trí nhớ của tôi.Và lập tức trong đầu tôi hiện lên hai hình ảnh, một là cái vòng cổ có chiếc nhẫn của Jen và còn lại là cái của thầy Jung Hoon. Hai chiếc nhẫn ấy ko khác nhau một chút gì.Thế là thế nào nhỉ? Dường như vẫn còn chưa tin tưởng vào trí nhớ của mình, tôi tức tốc chạy về lớp để đối chứng…
**************************************
Jen.
Tôi đang ngồi nói chuyện với Kyo thì từ đâu Max hồng hộc chạy vào. Anh ta tiến về phía tôi với một dáng điệu hùng hổ và nhìn tôi bằng ánh mắt rất khác thường.Người này hôm nay bị sao vậy nhỉ?Ko biết sáng ra anh ta đã uống thuốc chưa nữa.Có khi nào uống lộn thuốc ko ta?Tôi bất chợt rùng mình.
Max đã đến rất gần, anh ta cứ nhìn chăm chăm vào… vùng ngực của tôi và bất ngờ đưa tay về phía đó. Nhận thấy mối nguy hiểm đang gần kề, tôi lập tức tóm lấy tay anh ta và…cắn một phát thật mạnh.
-Trời ơi! Làm cái trò gì vậy hả?-Max rút tay về và hét lên một cách đau đớn.
-Cái này là em hỏi anh mới phải.Giữa thanh thiên bạch nhật, bạn bè ở xung quanh đông như thế mà lại dám giở trò “đồi bại” ra là sao hả?-tôi cũng ko vừa, hét lên.
-Gì…gì chứ? Trò đồi bại?-Max lắp bắp hỏi lại.
-Hừ! chứ cái tay của anh vừa mới làm gì mà giờ lại chối hả?-tôi vênh mặt lên hỏi.
-Ha…ha…ha-xung quanh, mọi người cười rộ lên sau khi câu nói của tôi vừa kết thúc.
-Im ngay!-Max gắt-Đi ra ngoài hết cho tôi-anh ta ra lệnh.
Mọi người lập tức im bặt và nhanh chóng kéo nhau ra ngoài. Bây giờ trong phòng chỉ còn mỗi tôi và Max. Ko biết tôi đã nói gì sai mà anh ta lại giận dữ đến thế nhỉ? Nãy giờ những điều tôi nói đều là sự thật. Vả lại, bình thường trong lúc cãi nhau, tôi còn nói nhiều câu “thâm độc” hơn nhưng Max có bao giờ nổi nóng đến thế này đâu?
-Cái sợi dây đó là ai tặng cô?-Max chỉ tay vào chiếc vòng cổ, nhìn tôi bằng con mắt đỏ ngầu và gằn giọng hỏi.
-Chẳng phải đã nói rồi sao? Là của mẹ em cho.-tôi khó chịu đáp.
-Hừ! Xem ra cô định nói dối đến cùng đây!-Max buông ra một câu nói rất khó nghe- vậy thì tôi hỏi cô, còn một chiếc nữa là ai giữ?
-Chuyện đó…chuyện đó-tôi ấp úng ko biết phải trả lời ra sao.
Nếu nói ra Jung Hoon là người đang giữ chiếc còn lại thì nhất định sẽ có hiểu lầm.Bởi vì tất cả mọi người đều ko biết tôi là em gái của anh ấy.Còn nếu giấu chuyện anh ấy đang giữ chiếc nhẫn còn lại thì Max sẽ càng hiểu lầm lớn hơn nữa.Thật là đau đầu quá đi!
-Sao? Ko nói được chứ gì? vậy thì để tôi trả lời giùm nhé! Người ấy chính là Kim Jung Hoon.-Max lên tiếng kéo tôi về với thực tại.
Tôi sửng sốt trước câu nói đó của anh ta. Hóa ra anh ta đã biết, thảo nào từ nãy đến giờ thái độ và lời nói của Max rất khác lạ. Tính sao bây giờ đây? Thực ra thì nếu lúc này tôi nói ra chuyện tôi và anh Jung Hoon là anh em thì có lẽ sẽ giải quyết được mọi chuyện. Thôi thì đành vậy! tôi sẽ nói cho Max biết, ko thể để anh ta hiểu lầm được.Mặc dù tôi ko hề muốn nói ra mối quan hệ giữa tôi và anh Jung Hoon một chút nào. Đang định mở miệng thì bị Max chen ngang:
-Tôi ko ngờ cô lại là loại con gái như thế đấy!
-Anh nói cái gì thế hả? Em là loại con gái gì chứ?-tôi nhíu mày hỏi lại.
-Đừng có ở đó mà giả nai nữa, tôi ko mắc lừa cô nữa đâu. Hai người, một thầy, một trò, ngay trong trường lại có thể ngang nhiên yêu đương như thế, lại còn trao cả nhẫn cho nhau nữa chứ. Thân nhau đến thế cơ à? Định sẽ kết hôn phải ko? Thế thì tại sao ko đeo nhẫn trên tay luôn mà lại giấu diếm đeo trên cổ thế kia? Cô ko muốn cho mọi người biết mình là gái đã có chủ rồi chứ gì? Muốn quyến rũ thêm vài thằng con trai nữa để vui đùa trước khi về nhà chồng, phải ko?-Max tuôn ra một tràng.
Những lời nói của anh ta cứ như những mũi dao đâm thẳng vào trái tim tôi, đau nhói.Ko ngờ anh ta lại nghĩ về tôi như vậy.Hóa ra trong mắt anh ta, tôi xấu xa đến mức ấy cơ đấy.Được rồi! Đã thế thì ko thanh minh gì hết, cứ để anh ta tự do hiểu lầm, tôi đây cũng ko cần quan tâm nữa.Tôi nuốt nước mắt vào trong lòng, cố gắng kiềm chế để nó ko chảy ra ngoài.
-Thế thì đã làm sao nào? luật pháp có ai quy định thầy – trò ko được yêu nhau đâu? Mà anh là cái gì mà lại xen vào chuyện của tôi? Tôi quyến rũ ai, cưới ai thì mặc xác tôi, liên quan gì anh chứ?-tôi gắt lên bằng một giọng run run.
-Hay thật! Thì ra tôi đâu có là gì của cô nhỉ? Tôi đâu có được xen vào chuyện riêng tư của cô. Đối với cô, Jung Hoon vẫn là trên hết, còn tôi thì ko hề có một chỗ nào trong lòng cô phải ko?-giọng Max trầm hẳn.Anh ta nhìn tôi bằng một ánh mắt vừa đau đớn lại vừa giận hờn, nó như muốn thiêu cháy tôi, nghiền nát tôi ra thành trăm mảnh.
Trong cái giây phút ấy, tôi dường như đã bị cơn giận chi phối, tôi toàn nói ra những lời ko thật lòng mình:
-Phải! trong lòng tôi, anh Jung Hoon vẫn là quan trọng nhất.Cho dù mọi vật trên thế gian này có thay đổi, cho dù trời có sập xuống thì anh ấy mãi là người mà tôi thương yêu nhất.Còn anh, đúng là từ trước đến giờ, đối với tôi, anh chẳng là gì cả.
Max ko nói thêm lời nào nữa, anh ta đứng lặng nhìn tôi.Có lẽ những lời nói vừa rồi của tôi thật sự là quá đáng lắm.Nhưng tôi ko thể nào rút lại được nữa.Tôi cũng im lặng, quay mặt sang nơi khác để tránh ánh mắt của Max.Chúng tôi cứ đứng như thế, lâu thật lâu…Cho đến khi có tiếng chuông báo hiệu hết giờ giải lao, và mọi người bắt đầu đi vào lớp. Max thở dài và quay mặt bước đi ra khỏi lớp trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người. Tôi đứng tần ngần ở đó một lúc mới quyết định đuổi theo anh ta.Nhưng vừa mới chạy đến cửa lớp đã **ng ngay anh Jung Hoon đang bước vào.Thế là tôi đành phải trở lại chỗ ngồi của mình, học cho hết buổi, mặc dù chẳng lọt lỗ tai được lấy một lời…
/100
|