5 Chàng Trai Và Một Cô Gái

Chương 72

/100


Hero.

Tôi đang rất phân vân ko biết nên bắt đầu tìm từ đâu.Theo như hiểu biết của tôi thì hình như Jen chỉ có thể đến nhà của Bi và Song Hye Kyo mà thôi.Chần chừ trong giây lát, cuối cùng tôi quyết định đến nhà Kyo trước.

Kíng…koong…-tôi đưa tay lên nhấn chuông.

Khoảng 10 phút sau cô nàng mới bước ra mở cửa và càu nhàu:

-Ai thế? Giờ này còn đến nhà người khác làm gì?

-Tôi…-tôi mở miệng định nói thì lập tức bị Kyo chặn họng ngay:

-Ko phải anh là Hero sao?-cô nàng tròn mắt nhìn tôi.-có chuyện gì mà “rồng đến nhà tôm” thía nì?

-À! Tôi đến tìm Jen-tôi vừa nói vừa cố gắng đưa mắt vào trong nhà tìm kiếm.

-Jen? Ý anh là Jenny ấy hả?-Kyo hỏi lại

-Uhm-tôi gật đầu

-Sao lạ vậy? Chẳng phải nhỏ ở cùng nhà với các anh sao? Tự dưng lại đến đây tìm là thế nào?-Kyo hỏi bằng giọng ngạc nhiên.-hay là đã có chuyện gì xảy ra?

-Ko, ko có- tôi chối- thật ra thì Jen có bảo sẽ đến nhà bạn chơi nhưng vì có việc đột xuất nên tôi đi tìm cô ấy về.-tôi đành nói dối.

-Thế à?-cô nàng gật gù-nhưng mà sáng giờ em ko thấy nó đâu hết.Ủa mà nhỏ ko nói là sẽ đến nhà ai sao?

-Ko-tôi lắc đầu-em có biết cô ấy còn có thể đến đâu được nữa ko?-tôi dò hỏi.

-Để xem đã…À! Hay là anh đến nhà Moon Geun Young thử xem.Nghe bảo là bạn thân của Jenny hồi ở Mĩ đó.Địa chỉ là…

-Cảm ơn!

Sau khi đã lấy được địa chỉ của Moon Geun Young tôi lập tức cáo biệt Kyo và tức tốc chạy xe đến đó….

Và cũng như lúc nãy, tôi lại phải thất vọng thêm lần nữa vì Jen cũng ko đến chỗ của Geun Young.Nhưng bù lại, tôi có được một thông tin hết sức hay ho.Ngoài Bi ra, Jen còn có thêm một người anh trai nữa.Và đó ko ai xa lạ chính là ông thầy mà 5 người bọn tôi đã từng gặp và là thầy chủ nhiệm lớp Max: Kim Jung Hoon.

Tuy từ nhỏ đến giờ tôi chưa đến nhà Jen một lần nào nhưng thông qua bố mẹ và những lời kể của cô ấy hồi chúng tôi ở vườn táo thì cũng biết được một số thông tin về gia đình cô ấy (biết rõ là đằng khác ấy chứ).Tuy nhiên cả bố mẹ tôi, cả cô ấy lại ko hề nhắc đến Jung Hoon.Chuyện này lạ thật! Nhưng thôi, mọi thứ để sau, bây giờ phải tìm Jen trước cái đã.

Tôi vừa đi vừa suy nghĩ xem mình nên nói thế nào để Jung Hoon ko nghi ngờ.Chẳng thể dùng lại cái lý do cũ rích kia được.Vì cái đó chỉ có bọn con nít ngây thơ mới tin thôi.Còn người này lại là một “ông cụ” rồi.Nói mà ko khéo, nhỡ bị cho vô đồn cảnh sát ngay lập tức vì tội quấy rối trật tự thì nguy…

Ngay bây giờ đây tôi đang đứng trước cửa nhà anh ta.Phải gọi là một căn hộ chung cư thì đúng hơn.Mỗi lần đưa tay lên định nhấn chuông thì tôi lại ko đủ can đảm nên đành phải hạ tay xuống lại.Dù gì thì chúng tôi cũng có quan hệ ko được tốt đẹp lắm (hễ thấy mặt nhau là gầm gừ còn gì?) vậy nên cũng hơi ngại.Đắn đo một hồi, cuối cùng tôi cũng đành phải lấy hết can đảm để đối mặt với tình huống trắc trở này.

Sau khi chuông cửa vang lên, ngay lập tức bên trong liền có tiếng động.

-Cậu tìm ai?-Jung Hoon bước ra và hỏi bằng giọng khó chịu.

-Em là Hero, gặp thầy một lát được ko?-tôi đáp một cách lễ phép.

-Vào nhà đi!-anh ta nói một cách lạnh lùng.

Tôi theo chân anh ta bước vào nhà.Ko có Jen!Vậy thì chỉ còn một nơi duy nhất đó là nhà Bi.Ngay bây giờ tôi muốn phi thẳng đến nhà Bi nhưng vì đã lỡ vào đây rồi nên đành phải ngồi một chút rồi mới đi được.

Nhìn quanh căn nhà.Cả 4 bức tường, trên bàn, và cả giường ngủ toàn là hình chụp anh ta với Jen.Thật sự là rất ngạc nhiên.Vẫn biết họ là anh em nhưng sao tự dưng trong lòng tôi lại cảm thấy ghen tức một cách kì lạ.Nhưng chắc chắn đó ko phải là một cảm giác vô lí vì dù anh em có thân thiết với nhau cách mấy cũng chẳng ai lại đi treo đầy hình trong phòng như thế.Họa may chỉ có những người đang yêu nhau thôi.Mà ko những vậy, trong ảnh, Jen và anh ta trông rất là …Ôi trời ơi! Cũng chẳng biết phải diễn tả thế nào cho đúng nữa.

-Cạch…-Jung Hoon đặt trước mặt tôi một cốc trà cắt ngang dòng suy nghĩ-Có chuyện gì?-anh ta lên tiếng hỏi.

-À! Em định đến để hỏi vài điều về chuyến du lịch sắp tới của lớp em và lớp thầy ấy mà-tôi đáp

-Chỉ thế thôi sao? Vậy thì để mai cũng được, vội gì mà nửa đêm lại đến nhà tôi thế này?-Jung Hoon ngạc nhiên.

-Tại vì dạo này đầu óc em hơi có vấn đề nên khi nào nhớ thì làm liền chứ ko lại quên mất thì nguy.Với cả cũng gần đến ngày đi rồi mà vẫn chưa có dự định gì chính xác-tôi trả lời một cách trôi chảy (trên đường đến đây đã tập dượt kĩ rồi mà).

-Nhưng chẳng phải cậu với Max cùng nhà sao?dù gì cậu ta cũng là lớp trưởng. Bàn bạc với cậu ta thì tiện hơn chứ? Còn nếu ko thì đến gặp Je…-anh ta bỏ dở câu nói.

Nhưng tôi cũng biết Jung Hoon định nói gì.Jen là bí thư của lớp vậy nên đúng là tôi cũng nên bàn bạc với cô ấy.Tuy nhiên tại sao anh ta lại xử xự như vậy?tại sao lại phải lúng túng như thế?

-Vậy thì em xin phép về ạ!-tôi đứng dậy.

-Uhm.Tôi ko tiễn.-anh ta gật đầu.

Tôi bước ra rồi mà vẫn còn tim đập chân run.Quả thật gừng càng già càng cay.Jung Hoon ko dễ bị tôi đánh lừa như hai con bé kia.Anh ta cứ vặn vẹo đủ điều và ánh mắt nghi ngờ cứ nhìn thẳng vào tôi khiến tôi khó chịu vô cùng.Chẳng biết là nếu ở lại thêm chút nữa thì tôi có “phun” ra sự thật hay ko đây nữa….

Nhà Bi đây rồi! Lần này thì phải kiếm lí do gì đây? Nếu mà lí do ko hợp lí thì chắc anh ta sẽ “làm thịt” tôi quá!.Nghĩ mà xem, nửa đêm nửa hôm bị dựng dậy bởi “kẻ thù” (thì DB với anh ta đang cạnh tranh mà) mà lại ko rõ nguyên nhân thì đến thần thánh cũng “nổi khùng” chứ huống gì Bi.Và lúc đó tôi sẽ…ko còn manh giáp.Mặc dù gia đình tôi và gia đình anh ta cũng khá thân thiết nhưng tôi lại chưa gặp anh ta lần nào nên cũng chẳng dễ gì mà kiếm được một lí do chính đáng.Đã vậy giờ đã hơn 11h đêm rồi.Thật nan giải!Nhưng nhất định phải tìm cho bằng được Jen.Thế nên tôi rũ bỏ hết mọi nỗi “lo lắng vu vơ” của mình và nhấn chuông.

Anh ta mắt nhắm mắt mở ra mở cửa và chưa kịp để tôi nói câu nào đã mắng sa sả vào mặt tôi:

-Biết giờ là mấy giờ ko? Khùng thì cũng vừa vừa thôi! Ko ngủ được thì phải để cho người khác ngủ chớ?

Anh ta công nhận dữ dằn thật.Chắc là Jen cũng bị ảnh hưởng ít nhìu tính cách này của anh ta đây!-tôi rùng mình.

-Thật ra thì tôi có chuyện muốn nói-tôi lên tiếng.

-Huh? Cậu… cậu… là…-giờ anh ta mới tỉnh hẳn.Bi nhíu mày, chỉ tay vào mặt tôi.

-Là Hero-tôi đáp.

-Hừm! đến đây làm gì? Định gây chuyện sao?-anh ta gằn giọng.

-Ko phải! tôi đến đây để hỏi thăm sức khỏe hai bác thôi.-tôi phân trần.

-Cái gì? Hai bác nào? Bố mẹ tôi hả?-anh ta hỏi dồn dập.

-Vâng-tôi gật đầu.

-Bố mẹ tôi thì liên quan quái gì đến cậu mà hỏi?-Bi liếc xéo.

-thì tại vì bố mẹ tôi muốn hỏi thăm.Chắc anh biết ông bà Kim….-tôi đành phải dùng đến bố mẹ tôi để làm là chắn.

-Hả? vậy ra cậu là cái thằng nhóc ở vườn táo cùng với em gái tôi đó sao?-anh ta tròn mắt nhìn tôi.

-Uhm-tôi gật đầu

-Trời ạ! Sao con bé Jenny lại chẳng nói gì thế nhỉ?Thật là…-anh ta lầm bầm trong miệng- À! Quên mất! vào nhà đi.-anh ta kéo tôi vào trong.

Vẫn ko có Jen!Đến lúc này thì tôi đã bất lực rồi.Ngay cả nhà Bi mà cô ấy cũng ko đến nữa thì thật sự tôi cũng ko còn nghĩ ra được nơi nào nữa.

Tôi với Bi ngồi nói qua nói lại vài ba câu hỏi thăm mà mọi người vẫn hay làm.Hóa ra trước giờ anh ta ko biết tôi chính là người đã sống cùng với Jen ở vườn táo năm đó.Tôi cứ tưởng cô ấy đã nói cho anh ta rồi, nhưng ko ngờ…Tại sao Jen lại phải giấu nhỉ?

-Mà này! Sao đang đêm đang hôm lại đến nhà tôi chỉ để hỏi chuyện sức khỏe bố mẹ tôi thế? Chắc là phải còn chuyện gì nữa đúng ko?-Bi hỏi bằng giọng nghi ngờ.

-Chỉ nhiêu đó thôi-tôi đáp- cách đây 2 tuần bố mẹ tôi ở Pháp có nhờ tôi đến đây hỏi thăm hai bác nhưng tôi lại quên khuấy đi mất. Sáng sớm mai họ lại về nước mất rồi mà tôi lại chưa có “thông tin” gì, thế nên đành phải làm phiền anh thế này.Anh cũng biết đấy, các bậc phụ huynh thì lúc nào cũng khó tính.-tôi nhăn mặt.

-Ra thế-anh ta gật gù

Tôi ngồi khoảng 20 phút thì đứng dậy ra về.Ngay lúc này đây tôi đang mong chiếc điện thoại reo hơn bao giờ hết nhưng nó lại cứ im lìm.Tôi phóng xe như bay về SMTown với hi vọng bọn kia sẽ tìm được Jen.

*******************************

Max.

Tôi nãy giờ đã vòng qua vòng lại tất cả bến xe buýt, ga tàu điện mà Jen có thể đi ba bốn vòng rồi mà vẫn ko thấy cô ấy.Cứ tìm như thế này là ko ổn rồi.Để xem nào, những chỗ mà tôi và cô ấy đã đi cùng với nhau là…Yes! Là khu phố đi bộ!.Ko chắc lắm nhưng cứ đến thử xem sao.Không hiểu sao trên đường đến đấy tôi lại có một hy vọng đến cháy bỏng có thể thấy Jen ở đó.Lại vừa lo sợ, vì nhỡ đâu chỉ có một mình tôi là nhớ về những nơi mà chúng tôi đã cùng đến với nhau thôi thì sao?nhỡ đâu cô ấy lại quên mất thì sao? Vì suy cho cùng thì tôi có là cái gì của cô ấy đâu mà bắt cô ấy phải nhớ chứ? Thế nên trong lòng hồi hộp, căng thẳng đến ko thở được.

Đến nơi, tôi chạy như bay đến tất cả những hàng quán mà tôi và Jen đã từng đến, và cả cái công viên mà lần đầu tiên trong đời tôi nói ra những lời thật lòng với một cô gái (là Jen).Thất vọng tràn trề, lại thêm một chút hụt hẫng.Cô ấy ko hề đến đây.Không hiểu sao trái tim tôi lại nhói đau thế này nhỉ?

************************

Xiah.

Ở Seoul ko biết có bao nhiêu là shop, siêu thị nên tôi dù đã rất cố gắng căng mắt ra tìm mà vẫn chẳng thấy bóng dáng “tiểu thư” của tôi đâu cả.Đây đã là cái shop thứ 99 tôi ghé qua rồi, tôi cũng đã hết kiên nhẫn thế nên quyết định sẽ dừng lại ở con số 100(cho nó chẵn), nếu vào thêm cái cửa hàng này nữa mà vẫn ko có Jen thì tôi sẽ đến bệnh viện xem thử.Có thể cô ấy đang ở cùng Kuo cũng nên…

Thất vọng lại càng thêm thất vọng. Cả ở bệnh viện cũng ko có Jen. Nghe Kuo bảo lúc chiều cô ấy có đến gặp anh ta nhưng đã về từ sớm rồi.Tuy nhiên lúc này trong lòng cũng cảm thấy bớt lo lắng và nhẹ nhõm hơn bởi vì Kuo đã khẳng định lúc chia tay anh ta, tâm trạng cô ấy rất tốt.Thế nên chắc là cô ấy sẽ ko làm chuyện “dại dột”. Giờ cũng chẳng biết nên đi đâu thế nên tôi quyết định về SMTown chờ tin tức của mấy người kia.

*************************

Mic.

Đúng ra theo như sự phân công của Uno, tôi sẽ phải đi “lùng sục tìm kiếm” Jen ở những hàng quán bên đường.Nhưng tôi lại ko làm vậy.Bởi vì tôi biết rõ Jen ko phải là loại con gái thích “lê la ăn hàng” ở những chỗ mất vệ sinh này (có nói quá hok ta?).Còn những quán rượu thì càng ko thể, vì cô ấy cũng ko phải là loại người chỉ cần buồn là lại lấy rượu ra để giải sầu.Thế nên tôi đi lòng vòng ở những nơi khác mà ko hề có sự định hướng.Đang suy nghĩ xem những nơi mà Jen có thể đến thì đột nhiên từ đâu xuất hiện một chiếc xe máy ngay trước mũi xe của tôi.Tôi giật mình hốt hoảng và ngay lập tức thắng xe lại.Cũng may là cả hai bên đều ko bị làm sao hết.Tôi ngồi yên trên xe để định thần lại và bất ngờ làm sao tôi phát hiện mình đang đứng trước cửa hàng kimbab mà đã có lần tôi dẫn Jen đến.Và cũng tại nơi này bao nhiêu là chuyện đã xảy ra.Tự dưng trong đầu tôi lúc này lại hiện rõ mồn một những chuyện đó cứ như thể là nó mới vừa xảy ra ngày hôm qua vậy.Bất chợt tôi lại phì cười trước những kỉ niệm ấy.Tiếc là đã trễ quá rồi nên cả cái quán kimbab này lẫn cái phòng tắm hơi mà chúng tôi đã từng vào đều đóng cửa mất rồi.Chứ nếu ko chắc tôi cũng đến đó xem thử Jen có ở đó hay ko.

Ôi! Mình sao thế này nhỉ? Buồn cười thật, mày hy vọng điều gì hả Park Yu Chun? Chắc gì Jen đã nhớ những chỗ này chứ? Mà cũng có thể là cô ấy ko quên nhưng chắc nó chỉ nằm ở một xó nào đó trong kí ức của cô ấy mà thôi.Thế mà mày lại có những ý nghĩ kì quặc thế này, thật ko nên chút nào.-tôi tự lấy tay cốc vào đầu mình mấy cái thật đau để tỉnh táo lại.Sau đó lái xe đi.

Cần nhất bây giờ là cái đầu suy nghĩ chứ ko phải chỉ đi tìm kiếm trong vô vọng ở cái thành phố rộng lớn này.Thế nên tôi quyết định về lại SMTown để cùng bàn bạc với bọn kia.

*********************************

Uno.

Sau 90 phút tìm kiếm mệt nhoài ở ngoài đường, tôi vẫn ko thu được kết quả, vẫn ko thấy Jen.Chỉ còn 30 phút nữa là đến giờ hẹn phải về SMTown mất rồi.Thế nhưng tôi lại muốn kiếm cho ra cô ấy.Tôi ko muốn mình đi về gặp bọn kia mà lại đi một mình, ko có Jen.Và càng ko muốn bất cứ ai trong bọn họ tìm được cô ấy.Động não chút đi Uno, mày và Jen đã từng đến những đâu?...À phải rồi! là khu vui chơi.Nơi ấy mở cửa suốt đêm, có thể là cô ấy đến đó để giải tỏa nỗi buồn cũng nên.Thế là tôi phóng xe như bay đến khu vui chơi mà chúng tôi đã từng đến với nhau một lần.Đến nơi, nó đã đóng cửa, trước cổng có đặt một tấm biển báo rất to, trên đó đề dòng chữ: “Hôm nay khu vui chơi ko hoạt động, xin quý khách vui lòng đến vào dịp khác”.Tia hy vọng cuối cùng giờ đây cũng bị dập tắt.Ko còn cách nào khác tôi đành phải lái xe về SMTown trong một tâm trạng ko lấy gì làm tốt cho lắm.

/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status