Sáng nay đáng ra là được nghỉ nhưng vì có việc chưa hoàn thành xong nên tôi đành phải lê thân xác lên trường.Cũng may là nhờ có Jung Hoon giúp một tay nên kết thúc sớm hơn dự định đến 1 tiếng đồng hồ.Về nhà, phòng khách vắng hoe, ko một bóng người.Rõ ràng là 5 người bọn họ cũng được nghỉ mà.Vậy sao ko thấy ai hết? Hay là mấy người này đến công ty? Ko đúng, nếu có đi thì lúc sáng họ đã báo với tôi rồi.Lạ thật!
Xì…xào…rì… rầm…-âm thanh này từ nhà bếp phát ra.Tôi nhẹ nhàng tiến đến và tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa 5 người mà đáng ra tôi ko nên nghe.
-Cậu định giấu chuyện này đến bao giờ đây?-Uno đưa ánh mắt về phía Hero.
-Đến khi nào ko giấu được nữa.-anh ấy đáp.
-Nhưng cô ấy trước sau gì cũng biết mà.Chi bằng nói ra bây giờ đi.Có lẽ sẽ tốt hơn đó-Mic đề nghị.
-Vậy các cậu muốn tôi phải nói thế nào đây? Chẳng lẽ lại đi nói với cô ấy rằng có một người rất giống anh Song Chul đang ở rất gần đây sao? Hay là muốn tôi bảo cô ấy hãy đi gặp anh ta?-Hero gắt.
Trái tim tôi chợt nhói lên khi nghe cái tên Song Chul.Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi vậy mà dù có cố gắng đến mấy thì tôi cũng ko thể đối mặt được với nó.Toàn thân tôi lạnh toát, đầu tóc mướt mồ hôi.Tôi ko thể nào đứng vững được trên đôi chân của mình.Tôi ngã khụy xuống, sững sờ.Tại sao Hero lại nói ra chuyện ấy với 4 người kia? Tại sao họ lại nhắc về anh Song Chul? Tại sao lại nói rằng có một người giống anh ấy? Mọi chuyện là thế nào đây? Bao nhiêu câu hỏi cứ quấn lấy tôi.*****g ngực như muốn vỡ tung ra….Phải mất một lúc lâu tôi mới có thể định thần trở lại.
-Tôi ko hiểu.Dù gì thì anh Song Chul cũng đã ra đi từ lâu rồi, còn đây chỉ là một người hoàn toàn ko có quan hệ gì với anh ta, chỉ là giống thôi.Việc gì phải sợ đến thế?Jen đâu phải là một người ko biết suy nghĩ, cô ấy nhất định sẽ ko sao đâu.-Max lên tiếng.
-Nhưng tôi ko muốn để cô ấy gặp Kuo, anh ta sẽ gợi lại những quá khứ mà Jen đã cố quên.-Hero nhăn mặt.
-Đúng, tôi cũng nghĩ vậy!Với lại chắc anh Kuo cũng như Jen, ko muốn nghĩ về quá khứ nữa.Hai người gặp nhau sẽ càng khiến cả hai tổn thương thêm mà thôi-Xiah gật gù.
-Cậu đang nói cái gì thế hả?-Mic ngạc nhiên.
-Chuyện của anh ấy thì hôm trước tôi đã nói rồi đúng ko?Nhưng mới hôm qua tôi phát hiện ra một chuyện…kì lạ đến khó tin.-Xiah đưa mắt nhìn mọi người.
-Trời ạ! Hoàn cảnh bi h của chúng ta chưa đủ rắc rối sao mà ông còn chơi trò trốn tìm vậy hả?Định tăng thêm phần kịch tính để viết thành truyện sao?Nói gì thì nói đại ra đi, cứ ấp a ấp úng mãi-Max nhảy dựng lên.
-Hôm qua về nhà chính, tôi tình cờ nhìn thấy ảnh cô em gái của anh Kuo.Các người ko thể ngờ được đâu, cô ấy với Jen giống nhau như đúc ấy.-Xiah nói bằng giọng trầm đều.
Xiah vừa dứt lời, cả 4 người kia (chính xác là 5 vì còn có tôi nữa) đều hướng ánh mắt về phía anh ta. Tôi có nghe nhầm ko đây? Cái gì đang diễn ra thế này? Tôi ngồi thụp xuống, nước mắt cứ trào ra. Tôi ko hiểu mình đã làm điều gì sai mà ông trời lại đùa giỡn tôi như vậy.Chỉ một chuyện của anh Song Chul đã đủ lắm rồi, vậy mà giờ đây lại còn….Có phải tôi đã sai lầm khi trở về lại HQ ko?Bây giờ thì thật sự đã quá sức chịu đựng của tôi.Tôi ko muốn ở lại nơi này nữa, tôi muốn trở về Mĩ.Ít ra thì ở đó tôi cũng sẽ ko phải chịu những nỗi dày vò đau đớn thế này.Cảm xúc của tôi lúc này cứ rối tung cả lên như một mạng nhện chằng chịt.Cảm động trước những gì mà 5 người này đã làm cho tôi, họ vì tôi, sợ tôi đau buồn nên đã cố giấu giếm mọi chuyện.Nhưng cũng rất giận bọn họ, chuyện của tôi để tôi tự giải quyết, tại sao lại tự tiện quyết định hết như vậy? Lại vừa cảm thấy đau đớn khi quá khứ mà bấy lâu nay tôi cố quên đi bây giờ lại được gợi ra.Lại vừa thấy đau thay cho người có tên là Kuo kia.Tôi đã quá hiểu cái cảm giác khi mất đi người mà mình yêu quý là như thế nào…
-Cậu đang đùa phải ko? Nó ko phải là sự thật đúng ko?-Hero nhào tới túm lấy cổ áo Xiah hỏi dồn dập.
Xiah ko nói lời nào mà chỉ quay mặt sang hướng khác thở dài, anh ta cũng ko đẩy Hero ra. Có lẽ tâm trạng của cả hai người đó hiện tại ko được tốt.Nên chẳng ai làm chủ được hành động của mình.
-Ông trời đang trêu đùa chúng ta đây mà.Hết cách rồi, chỉ còn có thể nói ra hết mọi chuyện với Jen mà thôi.-Mic lắc đầu ra vẻ ngán ngẩm.
-Nếu đúng như lời cậu nói ông trời quả thật muốn đùa thì tại sao chúng ta lại phải đầu hàng cơ chứ? Lực lượng hùng hậu thế này để làm cảnh sao? Chúng ta phải chơi đến cùng chứ? Và nhất định là phải chiến thắng rồi.-Uno nói cứng.
-Yeah! Lâu lâu mới nghe “sếp” Uno nói được một câu lọt lỗ tai.-Max vỗ vào vai Uno- Bảo vệ Jen là trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi chúng ta.Aiza, aiza, fighting!-anh ta đưa hai tay lên trời tỏ vẻ rất quyết tâm.
-Đang đóng phim sao? Sến thấy pà kố.Chuối cả buồng.-Mic liếc xéo.
-Này! Đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà cậu lại làm nhụt chí tinh thần của mọi người là sao hả? Xử trảm bây giờ-Uno lừ mắt đe dọa.
-Thôi được rồi, đừng đùa nữa! nếu các cậu đã nói vậy thì chúng ta quyết định thế nhé.Từ giờ mỗi người đều phải trông chừng Jen, đừng để cô ấy đi lung tung, nhất là đến bệnh viện.Không khéo gặp anh ta thì nguy.-Hero dặn dò.
-Uhm.Phòng bệnh hơn chữa bệnh.-Xiah gật đầu.
-OK! Mọi chuyện kết thúc tại đây.Giải tán!-Uno phẩy tay.
5 người bọn họ đi ra và bắt gặp tôi. Sắc mặt ai cũng biến đổi, từ hồng hào chuyển sang tái xám, cắt ko còn giọt máu.Người thì cúi đầu, người thì quay mặt sang hướng khác, tất cả đều tránh nhìn thẳng vào tôi.Có lẽ họ sợ phải đối diện với tôi, với ánh mắt ko lấy gì làm “thân thiện” của tôi.Không một ai nói câu nào.Không gian xung quanh im lặng đến đáng sợ.Chúng tôi cứ đứng lặng im như thế…
Xì…xào…rì… rầm…-âm thanh này từ nhà bếp phát ra.Tôi nhẹ nhàng tiến đến và tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa 5 người mà đáng ra tôi ko nên nghe.
-Cậu định giấu chuyện này đến bao giờ đây?-Uno đưa ánh mắt về phía Hero.
-Đến khi nào ko giấu được nữa.-anh ấy đáp.
-Nhưng cô ấy trước sau gì cũng biết mà.Chi bằng nói ra bây giờ đi.Có lẽ sẽ tốt hơn đó-Mic đề nghị.
-Vậy các cậu muốn tôi phải nói thế nào đây? Chẳng lẽ lại đi nói với cô ấy rằng có một người rất giống anh Song Chul đang ở rất gần đây sao? Hay là muốn tôi bảo cô ấy hãy đi gặp anh ta?-Hero gắt.
Trái tim tôi chợt nhói lên khi nghe cái tên Song Chul.Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi vậy mà dù có cố gắng đến mấy thì tôi cũng ko thể đối mặt được với nó.Toàn thân tôi lạnh toát, đầu tóc mướt mồ hôi.Tôi ko thể nào đứng vững được trên đôi chân của mình.Tôi ngã khụy xuống, sững sờ.Tại sao Hero lại nói ra chuyện ấy với 4 người kia? Tại sao họ lại nhắc về anh Song Chul? Tại sao lại nói rằng có một người giống anh ấy? Mọi chuyện là thế nào đây? Bao nhiêu câu hỏi cứ quấn lấy tôi.*****g ngực như muốn vỡ tung ra….Phải mất một lúc lâu tôi mới có thể định thần trở lại.
-Tôi ko hiểu.Dù gì thì anh Song Chul cũng đã ra đi từ lâu rồi, còn đây chỉ là một người hoàn toàn ko có quan hệ gì với anh ta, chỉ là giống thôi.Việc gì phải sợ đến thế?Jen đâu phải là một người ko biết suy nghĩ, cô ấy nhất định sẽ ko sao đâu.-Max lên tiếng.
-Nhưng tôi ko muốn để cô ấy gặp Kuo, anh ta sẽ gợi lại những quá khứ mà Jen đã cố quên.-Hero nhăn mặt.
-Đúng, tôi cũng nghĩ vậy!Với lại chắc anh Kuo cũng như Jen, ko muốn nghĩ về quá khứ nữa.Hai người gặp nhau sẽ càng khiến cả hai tổn thương thêm mà thôi-Xiah gật gù.
-Cậu đang nói cái gì thế hả?-Mic ngạc nhiên.
-Chuyện của anh ấy thì hôm trước tôi đã nói rồi đúng ko?Nhưng mới hôm qua tôi phát hiện ra một chuyện…kì lạ đến khó tin.-Xiah đưa mắt nhìn mọi người.
-Trời ạ! Hoàn cảnh bi h của chúng ta chưa đủ rắc rối sao mà ông còn chơi trò trốn tìm vậy hả?Định tăng thêm phần kịch tính để viết thành truyện sao?Nói gì thì nói đại ra đi, cứ ấp a ấp úng mãi-Max nhảy dựng lên.
-Hôm qua về nhà chính, tôi tình cờ nhìn thấy ảnh cô em gái của anh Kuo.Các người ko thể ngờ được đâu, cô ấy với Jen giống nhau như đúc ấy.-Xiah nói bằng giọng trầm đều.
Xiah vừa dứt lời, cả 4 người kia (chính xác là 5 vì còn có tôi nữa) đều hướng ánh mắt về phía anh ta. Tôi có nghe nhầm ko đây? Cái gì đang diễn ra thế này? Tôi ngồi thụp xuống, nước mắt cứ trào ra. Tôi ko hiểu mình đã làm điều gì sai mà ông trời lại đùa giỡn tôi như vậy.Chỉ một chuyện của anh Song Chul đã đủ lắm rồi, vậy mà giờ đây lại còn….Có phải tôi đã sai lầm khi trở về lại HQ ko?Bây giờ thì thật sự đã quá sức chịu đựng của tôi.Tôi ko muốn ở lại nơi này nữa, tôi muốn trở về Mĩ.Ít ra thì ở đó tôi cũng sẽ ko phải chịu những nỗi dày vò đau đớn thế này.Cảm xúc của tôi lúc này cứ rối tung cả lên như một mạng nhện chằng chịt.Cảm động trước những gì mà 5 người này đã làm cho tôi, họ vì tôi, sợ tôi đau buồn nên đã cố giấu giếm mọi chuyện.Nhưng cũng rất giận bọn họ, chuyện của tôi để tôi tự giải quyết, tại sao lại tự tiện quyết định hết như vậy? Lại vừa cảm thấy đau đớn khi quá khứ mà bấy lâu nay tôi cố quên đi bây giờ lại được gợi ra.Lại vừa thấy đau thay cho người có tên là Kuo kia.Tôi đã quá hiểu cái cảm giác khi mất đi người mà mình yêu quý là như thế nào…
-Cậu đang đùa phải ko? Nó ko phải là sự thật đúng ko?-Hero nhào tới túm lấy cổ áo Xiah hỏi dồn dập.
Xiah ko nói lời nào mà chỉ quay mặt sang hướng khác thở dài, anh ta cũng ko đẩy Hero ra. Có lẽ tâm trạng của cả hai người đó hiện tại ko được tốt.Nên chẳng ai làm chủ được hành động của mình.
-Ông trời đang trêu đùa chúng ta đây mà.Hết cách rồi, chỉ còn có thể nói ra hết mọi chuyện với Jen mà thôi.-Mic lắc đầu ra vẻ ngán ngẩm.
-Nếu đúng như lời cậu nói ông trời quả thật muốn đùa thì tại sao chúng ta lại phải đầu hàng cơ chứ? Lực lượng hùng hậu thế này để làm cảnh sao? Chúng ta phải chơi đến cùng chứ? Và nhất định là phải chiến thắng rồi.-Uno nói cứng.
-Yeah! Lâu lâu mới nghe “sếp” Uno nói được một câu lọt lỗ tai.-Max vỗ vào vai Uno- Bảo vệ Jen là trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi chúng ta.Aiza, aiza, fighting!-anh ta đưa hai tay lên trời tỏ vẻ rất quyết tâm.
-Đang đóng phim sao? Sến thấy pà kố.Chuối cả buồng.-Mic liếc xéo.
-Này! Đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà cậu lại làm nhụt chí tinh thần của mọi người là sao hả? Xử trảm bây giờ-Uno lừ mắt đe dọa.
-Thôi được rồi, đừng đùa nữa! nếu các cậu đã nói vậy thì chúng ta quyết định thế nhé.Từ giờ mỗi người đều phải trông chừng Jen, đừng để cô ấy đi lung tung, nhất là đến bệnh viện.Không khéo gặp anh ta thì nguy.-Hero dặn dò.
-Uhm.Phòng bệnh hơn chữa bệnh.-Xiah gật đầu.
-OK! Mọi chuyện kết thúc tại đây.Giải tán!-Uno phẩy tay.
5 người bọn họ đi ra và bắt gặp tôi. Sắc mặt ai cũng biến đổi, từ hồng hào chuyển sang tái xám, cắt ko còn giọt máu.Người thì cúi đầu, người thì quay mặt sang hướng khác, tất cả đều tránh nhìn thẳng vào tôi.Có lẽ họ sợ phải đối diện với tôi, với ánh mắt ko lấy gì làm “thân thiện” của tôi.Không một ai nói câu nào.Không gian xung quanh im lặng đến đáng sợ.Chúng tôi cứ đứng lặng im như thế…
/100
|