Jenny.
Đã 5 ngày trôi qua.Ngày mốt là 4 người kia trở về rồi.Ko biết mọi chuyện có diễn ra suôn xẻ ko nhỉ?Sao bọn họ chẳng gọi cho tôi lấy một lần?Sợ tốn “xiền” hay sao í?Đúng là giàu mà “kẹo”.
Tôi chìm vào giấc ngủ trong một tâm trạng rối bời như thế.Đang ngon giấc thì bỗng dưng tôi bị ai đó dựng dậy và ôm chặt cứng.Chưa kịp tỉnh thì tôi đã nghe giọng Uno oang oang bên tai:
-Chồng em đã về rồi nàh Jenny.Mừng ko?có nhớ anh ko?Bất ngờ ko?
Tôi lấy hai tay dụi mắt để xem mình có phải là đang mơ hay ko.Vẫn thấy cái mặt của Uno hiện “chình ình” ngay trước mắt nên tôi biết cách này ko có tác dụng.Thấy thế, Uno thò tay nhéo vào má tôi một cái khá đau.
-Em ko có mơ đâu-Uno ôm bụng cười ngặt ngẽo.
-Sao lại thế?chẳng phải còn 2 ngày nữa sao?-tôi tròn mắt hỏi.
-Uh.Nhưng mà bọn anh ko yên tâm nên cố gắng làm ngày làm đêm để về sớm đấy.-anh ta khoe.-thấy ko?bọn anh người nào người nấy đều ko ngủ nên mắt thâm quầng thế này này-Uno chỉ tay vào đôi mắt của mình.
Quả là đúng thế thật.Nhìn gương mặt hốc hác của Uno tôi cũng hình dung ra được bọn họ đã làm việc kinh khủng thế nào.Ngủ cũng chẳng có thời gian hèn gì ko gọi cho tôi được là phải.Vậy là tôi trách nhầm họ rồi?
Khi tôi xuống lầu thì thấy tất cả đã tập trung đầy đủ ở phòng khách.Quần áo, thức ăn, quà…bày la liệt.Mọi người đang nói chuyện rôm rả thấy tôi liền ngưng bặt và đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
-Jenny?sao em xuống đây?bọn anh làm ồn quá à?-Hero lo lắng hỏi.
-Ko.Uno đánh thức em dậy đấy-tôi chỉ tay về phía Uno.
-Cái thằng khỉ này!đã bảo là để Jenny ngủ rồi mà-Hero nhăn nhó.
-Thôi ko sao!-tôi xua tay-về lúc nào thế?
-Cách đây nửa tiếng-Mic trả lời
-em ngủ say thật đấy.Bọn anh đã lấy cả tóc ngoáy vào mũi thế mà vẫn ko chịu dậy.-Max châm chọc.
-Gì chứ?-tôi đỏ mặt.
-Thôi lên ngủ tiếp đi Jenny!Ko thôi mai lại lăn đùng ra xỉu thì mệt lắm-Xiah ở đâu chen vào.
Bác sĩ tương lai có khác, hiểu biết ghê!Đúng là tôi phải ngủ nhiều, ngủ đủ giấc thì mới trở thành “bé khỏe bé ngoan” được, chứ mà “đua đòi” thức theo người khác thì…tiêu đời.Mấy lần bị choáng xém xỉu đủ sợ rồi, may mà những lần đó đều có Xiah chăm sóc cho nếu ko thì tôi đã trở thành… “người thiên cổ” lâu rùi.
Sáng hôm sau.
Bản nhạc “Yesterday” réo rắt vang, là Jung Hoon gọi.Tôi mắt nhắm mắt mở mò mẫm cái handphone hoài mà ko ra,ko biế t nó “lạc” đâu mất tiêu rồi.Cuối cùng cũng tìm được (nó ở ngay dưới gối chớ đâu?)
-Jenny đến sân bay ngay đi!Mẹ sắp về rồi đấy!-vừa bắt máy lên đã nghe giọng Jung Hoon hốt hoảng.
-Cái gì?-lời nói của Jung Hoon quả có tác dụng, tôi tỉnh ngủ ngay lập tức và ngồi bật dậy.-M..ẹ…mẹ?-tôi lắp bắp-sao anh ko báo với em sớm?-tôi trách
-Em khóa máy cả 2 hôm nay, anh đâu liên lạc được!Mà thôi, em đến đây ngay đi.Anh cúp máy đây….tút…tút…tút…
Ngay sau khi Jung Hoon tắt máy, tôi lập tức đánh răng rửa mặt, nhanh chóng thay đồ và phóng như bay xuống lầu.Ngôi nhà im ắng lạ thường.Phòng khách chỉ có mỗi một mình Uno nằm dài xem TV thôi.
-Mấy người kia đâu hết rồi?-tôi hỏi
-Bọn nó còn đang “ôm gối” trong phòng ấy-Uno đáp
-Ờ há, phải ngủ bù là chuyện tất nhiên-tôi lầm bầm-ủa?nhưng mà còn anh sao ko ngủ?-tôi tròn mắt hỏi
-Anh ko ngủ được nên mới xuống đây xem film đỡ nè-Uno đáp-em định đi đâu huh?
-Á, suýt nữa thì quên mất-tôi nhìn đồng hồ thốt lên-em đi ra ngoài một chút.Bye-tôi vừa chạy vừa nói vọng lại.
Có ai điên như tôi hok?Chuyện hệ trọng vậy mà lại quên béng đi mất.Lại còn đứng “buôn dưa lê bán dưa chuột” với Uno nữa chứ.Chưa già mà lẩm cẩm mất roài.
Sân bay hôm nay đông nghịt người, tôi phải chen lấn mướt mồ hôi mới đến được chỗ của Jung Hoon.Cũng may là tôi vừa đến thì mama cũng vừa xuống máy bay.
-Mommy!-tôi gọi to và chạy đến ôm lấy mẹ tôi.
Ôi chao!sao mà tôi nhớ cái mùi hương quen thuộc này ghê.Tôi nhớ cái dáng đi của bà, nhớ cả vòng tay ấm áp này, tôi nhớ tất cả…
-Con bé này!lớn tồng ngồng rồi mà còn làm nũng mẹ-mẹ tôi mắng yêu
-Lớn đâu mà lớn?con còn nhỏ muh-tôi phụng phịu nói.
-Ừ thì ko lớn-bà cười hiền.-Jung Hoon!Con vẫn khỏe đấy chứ?-bà quay sang hỏi Jung Hoon
-Vâng, khỏe mẹ ạ-anh ấy lễ phép trả lời.
Trên đường về khách sạn, tôi cứ huyên thuyên đủ điều.Nào là trường mới, bạn mới và nhiều thứ lạ lẫm ở đất nước HQ này mà tôi chưa từng hay biết khi còn bên Mĩ….nhưng tuyệt nhiên tôi lại ko hề nhắc đến 5 người kia-những người thân thiết với tôi nhất.Chính bản thân tôi cũng rất ngạc nhiên về điều này.Có lẽ tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để giới thiệu họ với mẹ tôi.
-Anh Hai có biết mẹ về đây ko?-tôi chợt buột miệng hỏi.
-Mẹ có báo rồi nhưng…chắc là anh con bận-mẹ tôi có vẻ hơi buồn.
Hừm cái ông Bi “già” này.Đã hơn 2 năm rồi mới được gặp lại mẹ vậy mà ko thèm đến đón.Bận đến đâu cũng phải vứt bỏ hết chứ?Coi công việc nặng hơn mẹ à?Đúng là đồ bất hiếu, đáng đem đi “xử tử”.
Nhưng ko ngờ tôi đã trách oan cho Bi.Lúc đến khách sạn, “ổng” đã chờ sẵn ở đó từ lúc nào.
-Mama!-cũng như tôi, vừa thấy mẹ Bi đã chạy ngay đến ôm chầm lấy bà và nhấc bổng bà lên, xoay vòng vòng (con trai có khác, mạnh ra phết)
-Trời đất ơi!***** xuống.-mẹ tôi la oai oái.
-Hì hì, con xin lỗi, tại nhớ mẹ quá.-Bi gãi đầu cười.
-Hai anh em giống nhau hệt. “già đầu” rồi mà cứ như con nít ấy.Nhìn Jung Hoon kìa!Phải chững chạc, đường hoàng vậy chứ.-bà lườm tôi và Bi.
Chúng tôi ngồi quây quần tranh nhau kể đủ thứ chuyện trên đời.Rồi lại nhắc đến những kỉ niệm cũ, hỏi thăm bố, họ hàng, bạn bè bên đó sống thế nào….Sau khi ăn trưa xong, Bi xin phép về trước vì phải quay video-clip gì gì đó, còn lại tôi và Jung Hoon ở chơi với mẹ đến chiều.
-Thấy 3 đứa vẫn khỏe mạnh, vui vẻ, thương yêu, gắn bó với nhau như thế này mẹ mừng lắm.Nhưng vẫn ko yên tâm một chút nào.Bi thì mẹ ko ngăn được nữa rồi.Nhưng còn 2 đứa…-mẹ tôi nói bằng giọng trầm buồn.
-Bọn con ko sao mà.Con sẽ chăm sóc cho Jenny, mẹ đừng lo.-Jung Hoon lên tiếng.
-Thôi thì đành vậy-mẹ tôi thở dài.-À!2 đứa vẫn còn giữ cặp nhẫn đấy chứ?-bỗng nhiên bà đột ngột hỏi.
Lúc đầu tôi chẳng biết là bà đang hỏi về chiếc nhẫn nào?nhưng rồi sực nhớ mình có một đeo một chiếc trên cổ, chắc là mẹ muốn nhắc đến nó.Cho đến giờ, tôi vẫn ko biết mình được đeo nó từ lúc nào.Dù đã theo tôi suốt từ khi nhỏ đến khi lớn lên nhưng nó vẫn như thế, sáng lấp lánh rất đẹp.
Lúc nhỏ tôi đã ko mảy may bận tâm về nó cho đến khi tôi được 15t, đó là lúc tôi phát hiện ra trên cổ Jung Hoon cũng có một chiếc giống hệt như vậy.Tôi đã rất ngạc nhiên và thắc mắc mãi.Tại sao chỉ có 2 chúng tôi có còn Bi thì ko?Và nó dùng để làm gì?Tôi đã từng hỏi cả bố và mẹ nhưng họ chỉ ậm ừ, ko trả lời.Còn Bi và Jung Hoon thì cũng hoàn toàn “mù tịt” như tôi.Và nó vẫn là một cái chấm hỏi to đùng chưa có câu trả lời từ lúc ấy đến giờ.Vậy nên hôm nay mẹ lại nhắc về nó thì quả thật là một chuyện lạ.
-Vâng, vẫn còn giữ nhưng sao hả mẹ?-tôi hỏi
-Uhm, ko sao.-mẹ tôi xua tay-thôi mẹ mệt rồi.Hai đứa cũng về nghỉ đi.
Tôi và Jung Hoon nhìn nhau vì ngạc nhiên trước thái độ đó của bà.Nhưng lại chẳng biết phải làm gì nên đành đứng dậy.Vậy là điều bí mật về đôi nhẫn đó vẫn chưa được mẹ tiết lộ.
-Lúc nãy mẹ hơi lạ đúng ko anh?-tôi hỏi Jung Hoon
-Uhm.Hình như mẹ định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.Mà thôi, nếu quan trọng thì trước sau gì mẹ cũng phải nói thôi mà.Nghĩ làm gì cho mệt?-Jung Hoon xoa đầu tôi.
Anh ấy đã nói như vậy thì tôi còn lý do gì để mà tiếp tục nữa đây?Nhưng tôi vẫn rất tò mò…
Đã 5 ngày trôi qua.Ngày mốt là 4 người kia trở về rồi.Ko biết mọi chuyện có diễn ra suôn xẻ ko nhỉ?Sao bọn họ chẳng gọi cho tôi lấy một lần?Sợ tốn “xiền” hay sao í?Đúng là giàu mà “kẹo”.
Tôi chìm vào giấc ngủ trong một tâm trạng rối bời như thế.Đang ngon giấc thì bỗng dưng tôi bị ai đó dựng dậy và ôm chặt cứng.Chưa kịp tỉnh thì tôi đã nghe giọng Uno oang oang bên tai:
-Chồng em đã về rồi nàh Jenny.Mừng ko?có nhớ anh ko?Bất ngờ ko?
Tôi lấy hai tay dụi mắt để xem mình có phải là đang mơ hay ko.Vẫn thấy cái mặt của Uno hiện “chình ình” ngay trước mắt nên tôi biết cách này ko có tác dụng.Thấy thế, Uno thò tay nhéo vào má tôi một cái khá đau.
-Em ko có mơ đâu-Uno ôm bụng cười ngặt ngẽo.
-Sao lại thế?chẳng phải còn 2 ngày nữa sao?-tôi tròn mắt hỏi.
-Uh.Nhưng mà bọn anh ko yên tâm nên cố gắng làm ngày làm đêm để về sớm đấy.-anh ta khoe.-thấy ko?bọn anh người nào người nấy đều ko ngủ nên mắt thâm quầng thế này này-Uno chỉ tay vào đôi mắt của mình.
Quả là đúng thế thật.Nhìn gương mặt hốc hác của Uno tôi cũng hình dung ra được bọn họ đã làm việc kinh khủng thế nào.Ngủ cũng chẳng có thời gian hèn gì ko gọi cho tôi được là phải.Vậy là tôi trách nhầm họ rồi?
Khi tôi xuống lầu thì thấy tất cả đã tập trung đầy đủ ở phòng khách.Quần áo, thức ăn, quà…bày la liệt.Mọi người đang nói chuyện rôm rả thấy tôi liền ngưng bặt và đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
-Jenny?sao em xuống đây?bọn anh làm ồn quá à?-Hero lo lắng hỏi.
-Ko.Uno đánh thức em dậy đấy-tôi chỉ tay về phía Uno.
-Cái thằng khỉ này!đã bảo là để Jenny ngủ rồi mà-Hero nhăn nhó.
-Thôi ko sao!-tôi xua tay-về lúc nào thế?
-Cách đây nửa tiếng-Mic trả lời
-em ngủ say thật đấy.Bọn anh đã lấy cả tóc ngoáy vào mũi thế mà vẫn ko chịu dậy.-Max châm chọc.
-Gì chứ?-tôi đỏ mặt.
-Thôi lên ngủ tiếp đi Jenny!Ko thôi mai lại lăn đùng ra xỉu thì mệt lắm-Xiah ở đâu chen vào.
Bác sĩ tương lai có khác, hiểu biết ghê!Đúng là tôi phải ngủ nhiều, ngủ đủ giấc thì mới trở thành “bé khỏe bé ngoan” được, chứ mà “đua đòi” thức theo người khác thì…tiêu đời.Mấy lần bị choáng xém xỉu đủ sợ rồi, may mà những lần đó đều có Xiah chăm sóc cho nếu ko thì tôi đã trở thành… “người thiên cổ” lâu rùi.
Sáng hôm sau.
Bản nhạc “Yesterday” réo rắt vang, là Jung Hoon gọi.Tôi mắt nhắm mắt mở mò mẫm cái handphone hoài mà ko ra,ko biế t nó “lạc” đâu mất tiêu rồi.Cuối cùng cũng tìm được (nó ở ngay dưới gối chớ đâu?)
-Jenny đến sân bay ngay đi!Mẹ sắp về rồi đấy!-vừa bắt máy lên đã nghe giọng Jung Hoon hốt hoảng.
-Cái gì?-lời nói của Jung Hoon quả có tác dụng, tôi tỉnh ngủ ngay lập tức và ngồi bật dậy.-M..ẹ…mẹ?-tôi lắp bắp-sao anh ko báo với em sớm?-tôi trách
-Em khóa máy cả 2 hôm nay, anh đâu liên lạc được!Mà thôi, em đến đây ngay đi.Anh cúp máy đây….tút…tút…tút…
Ngay sau khi Jung Hoon tắt máy, tôi lập tức đánh răng rửa mặt, nhanh chóng thay đồ và phóng như bay xuống lầu.Ngôi nhà im ắng lạ thường.Phòng khách chỉ có mỗi một mình Uno nằm dài xem TV thôi.
-Mấy người kia đâu hết rồi?-tôi hỏi
-Bọn nó còn đang “ôm gối” trong phòng ấy-Uno đáp
-Ờ há, phải ngủ bù là chuyện tất nhiên-tôi lầm bầm-ủa?nhưng mà còn anh sao ko ngủ?-tôi tròn mắt hỏi
-Anh ko ngủ được nên mới xuống đây xem film đỡ nè-Uno đáp-em định đi đâu huh?
-Á, suýt nữa thì quên mất-tôi nhìn đồng hồ thốt lên-em đi ra ngoài một chút.Bye-tôi vừa chạy vừa nói vọng lại.
Có ai điên như tôi hok?Chuyện hệ trọng vậy mà lại quên béng đi mất.Lại còn đứng “buôn dưa lê bán dưa chuột” với Uno nữa chứ.Chưa già mà lẩm cẩm mất roài.
Sân bay hôm nay đông nghịt người, tôi phải chen lấn mướt mồ hôi mới đến được chỗ của Jung Hoon.Cũng may là tôi vừa đến thì mama cũng vừa xuống máy bay.
-Mommy!-tôi gọi to và chạy đến ôm lấy mẹ tôi.
Ôi chao!sao mà tôi nhớ cái mùi hương quen thuộc này ghê.Tôi nhớ cái dáng đi của bà, nhớ cả vòng tay ấm áp này, tôi nhớ tất cả…
-Con bé này!lớn tồng ngồng rồi mà còn làm nũng mẹ-mẹ tôi mắng yêu
-Lớn đâu mà lớn?con còn nhỏ muh-tôi phụng phịu nói.
-Ừ thì ko lớn-bà cười hiền.-Jung Hoon!Con vẫn khỏe đấy chứ?-bà quay sang hỏi Jung Hoon
-Vâng, khỏe mẹ ạ-anh ấy lễ phép trả lời.
Trên đường về khách sạn, tôi cứ huyên thuyên đủ điều.Nào là trường mới, bạn mới và nhiều thứ lạ lẫm ở đất nước HQ này mà tôi chưa từng hay biết khi còn bên Mĩ….nhưng tuyệt nhiên tôi lại ko hề nhắc đến 5 người kia-những người thân thiết với tôi nhất.Chính bản thân tôi cũng rất ngạc nhiên về điều này.Có lẽ tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để giới thiệu họ với mẹ tôi.
-Anh Hai có biết mẹ về đây ko?-tôi chợt buột miệng hỏi.
-Mẹ có báo rồi nhưng…chắc là anh con bận-mẹ tôi có vẻ hơi buồn.
Hừm cái ông Bi “già” này.Đã hơn 2 năm rồi mới được gặp lại mẹ vậy mà ko thèm đến đón.Bận đến đâu cũng phải vứt bỏ hết chứ?Coi công việc nặng hơn mẹ à?Đúng là đồ bất hiếu, đáng đem đi “xử tử”.
Nhưng ko ngờ tôi đã trách oan cho Bi.Lúc đến khách sạn, “ổng” đã chờ sẵn ở đó từ lúc nào.
-Mama!-cũng như tôi, vừa thấy mẹ Bi đã chạy ngay đến ôm chầm lấy bà và nhấc bổng bà lên, xoay vòng vòng (con trai có khác, mạnh ra phết)
-Trời đất ơi!***** xuống.-mẹ tôi la oai oái.
-Hì hì, con xin lỗi, tại nhớ mẹ quá.-Bi gãi đầu cười.
-Hai anh em giống nhau hệt. “già đầu” rồi mà cứ như con nít ấy.Nhìn Jung Hoon kìa!Phải chững chạc, đường hoàng vậy chứ.-bà lườm tôi và Bi.
Chúng tôi ngồi quây quần tranh nhau kể đủ thứ chuyện trên đời.Rồi lại nhắc đến những kỉ niệm cũ, hỏi thăm bố, họ hàng, bạn bè bên đó sống thế nào….Sau khi ăn trưa xong, Bi xin phép về trước vì phải quay video-clip gì gì đó, còn lại tôi và Jung Hoon ở chơi với mẹ đến chiều.
-Thấy 3 đứa vẫn khỏe mạnh, vui vẻ, thương yêu, gắn bó với nhau như thế này mẹ mừng lắm.Nhưng vẫn ko yên tâm một chút nào.Bi thì mẹ ko ngăn được nữa rồi.Nhưng còn 2 đứa…-mẹ tôi nói bằng giọng trầm buồn.
-Bọn con ko sao mà.Con sẽ chăm sóc cho Jenny, mẹ đừng lo.-Jung Hoon lên tiếng.
-Thôi thì đành vậy-mẹ tôi thở dài.-À!2 đứa vẫn còn giữ cặp nhẫn đấy chứ?-bỗng nhiên bà đột ngột hỏi.
Lúc đầu tôi chẳng biết là bà đang hỏi về chiếc nhẫn nào?nhưng rồi sực nhớ mình có một đeo một chiếc trên cổ, chắc là mẹ muốn nhắc đến nó.Cho đến giờ, tôi vẫn ko biết mình được đeo nó từ lúc nào.Dù đã theo tôi suốt từ khi nhỏ đến khi lớn lên nhưng nó vẫn như thế, sáng lấp lánh rất đẹp.
Lúc nhỏ tôi đã ko mảy may bận tâm về nó cho đến khi tôi được 15t, đó là lúc tôi phát hiện ra trên cổ Jung Hoon cũng có một chiếc giống hệt như vậy.Tôi đã rất ngạc nhiên và thắc mắc mãi.Tại sao chỉ có 2 chúng tôi có còn Bi thì ko?Và nó dùng để làm gì?Tôi đã từng hỏi cả bố và mẹ nhưng họ chỉ ậm ừ, ko trả lời.Còn Bi và Jung Hoon thì cũng hoàn toàn “mù tịt” như tôi.Và nó vẫn là một cái chấm hỏi to đùng chưa có câu trả lời từ lúc ấy đến giờ.Vậy nên hôm nay mẹ lại nhắc về nó thì quả thật là một chuyện lạ.
-Vâng, vẫn còn giữ nhưng sao hả mẹ?-tôi hỏi
-Uhm, ko sao.-mẹ tôi xua tay-thôi mẹ mệt rồi.Hai đứa cũng về nghỉ đi.
Tôi và Jung Hoon nhìn nhau vì ngạc nhiên trước thái độ đó của bà.Nhưng lại chẳng biết phải làm gì nên đành đứng dậy.Vậy là điều bí mật về đôi nhẫn đó vẫn chưa được mẹ tiết lộ.
-Lúc nãy mẹ hơi lạ đúng ko anh?-tôi hỏi Jung Hoon
-Uhm.Hình như mẹ định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.Mà thôi, nếu quan trọng thì trước sau gì mẹ cũng phải nói thôi mà.Nghĩ làm gì cho mệt?-Jung Hoon xoa đầu tôi.
Anh ấy đã nói như vậy thì tôi còn lý do gì để mà tiếp tục nữa đây?Nhưng tôi vẫn rất tò mò…
/100
|