Tối qua đi ngủ sớm, sáng nay Lãnh Tử Tình thức dậy từ sớm tinh mơ, tinh thần sảng khoái.
Nhìn ra bên ngoài, tuyết đang rơi. Tâm tình cô vì những bông hoa tuyết đang lắc rắc mà trở
nên ấm áp lạ thường.
Nhớ lại cuộc điện thoại đêm qua Tuấn Vũ gọi về, khoé miệng không khỏi cong lên.
"Alo? Tuấn vũ à?" Lãnh Tử Tình khi đó đã ngủ rồi, mơ màng tiếp điện thoại.
"Ngủ rồi à? Vẫn khoẻ chứ?" Lôi Tuấn Vũ giọng nói mệt mỏi, nhưng Lãnh Tử Tình vẫn chưa tỉnh hẳn.
"Ừ." Cô mơ màng đáp một tiếng.
"Ăn cơm chưa?" Lôi Tuấn Vũ hỏi.
"Không đói…" Lãnh Tử Tình dần dần thiếp đi, đầu cô nặng nề ngoẹo sang một bên.
"Đã muộn vậy rồi mà còn chưa ăn cơm? Hay gọi người đưa cơm cho em nhé?" Lôi Tuấn Vũ
hỏi.
Bên này Lãnh Tử Tình đã ngủ rồi.
"Tử Tình?" Lôi Tuấn Vũ lo lắng kêu lên: "Tử Tình?"
Chiếc di động Lãnh Tử Tình đang cầm trên tay đã sớm rơi xuống bên gối, mà cô thì đã ngủ say rồi.
Lôi Tuấn Vũ mua một chút thức ăn khuya, vội vàng chạy đến.
Đã là đêm khuya 11 giờ rồi. Đặt điện thoại xuống, anh vẫn không yên tâm cho lắm, liền đi mua đồ ăn khuya rồi chạy về nhà.
Làm việc liên tục đến tận tối muộn, hội nghị cấp cao mới kết thúc, anh liền nhớ đến Tử Tình, tuy biết là đã rất muộn rồi nhưng vẫn cố gọi điện về nhà. Không biết vì sao, kể từ ngày cô gái nhỏ này kết hôn với anh, liền giống như thuộc trách nhiệm của anh vậy. Giao ước kết hôn với cô, tuy là cô cũng không phải chịu tổn thất gì, nhưng anh dường như cảm thấy vẫn nợ cô cái gì đó. Cô càng bình thản, càng phối hợp, anh lại càng cảm thấy không thoải mái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Phát hiện cô ở đầu dây bên kia không trả lời, anh bắt đầu lo lắng trong lòng.
Mua đồ ăn khuya, anh bụng bảo dạ là vừa hay mình cũng chưa ăn, tiện tay thì mua cho cô cùng ăn thôi! Để bụng đói cũng không tốt, nhất là thân thể cô còn đang không khoẻ.
Anh không nghĩ ngợi gì mở cửa, lướt qua phòng khách, trực tiếp cầm thức ăn lên tầng hai, đi vào phòng ngủ của cô.
Cô gái nhỏ này, rốt cuộc hóa ra lại đang ngủ!
Lôi Tuấn Vũ nhìn vẻ mặt bình thản đang say ngủ của cô, di động ở trên gối, tay vẫn còn đặt bên cạnh, anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh lúc đó.
Hô hấp đều đặn chứng tỏ cô ngủ rất say. Chăn gối và ga trải giường đều đã được cô thay đổi.
Anh không khỏi nhếch môi cười. Về mặt này cô và anh rất giống nhau. Anh thay đổi đàn bà, thay đổi ga giường, biểu thị tâm tình của mình. Mà cô gái này, dường như những thứ có dính mùi của người khác cũng đều đem thay hết!
Điểm này là do lúc anh vô tình đi vào trong phòng của Lãnh Tử Tình mới phát hiện. Ga giường màu đỏ tươi, biểu thị chúc mừng tân hôn đã sớm bị cô đổi đi.
Trong lúc ngủ, Lãnh Tử Tình hình như không ngon giấc lắm. Cô khi thì cau mày, khi thì trở
mình. Chăn bị xô lệch sang một bên.
Lôi Tuấn Vũ nhìn thấy áo ngủ lụa của cô, chiếu lên da thịt, dường như càng sáng rỡ.
Ah… áo ngủ của cô? Chẳng phải trước giờ cô toàn mặc quần áo bảo thủ hay sao? Toàn thân kín cổng cao tường, không lộ chút da thịt. Thì ra cô có vướng mắc trong lòng? Sợ anh sao?
Anh cười.
"Hmm." Lãnh Tử Tình trở mình, xoay mặt hướng về Lôi Tuấn Vũ, chăn trên đùi bị cô đạp ra, rơi xuống đất, toàn bộ cơ thể đều hiển hiện ra trước mắt Lôi Tuấn Vũ.
Lôi Tuấn Vũ không khỏi nheo mắt lại ngắm nhìn.
Vạt áo ngủ chỉ dài đến đùi cô, mà lụa trơn xộc xệch vén lên tận bụng dưới của cô, cặp mông tròn trịa hiện ra. Nếu không có chiếc quần đùi lụa ngắn che lại, thì Lôi Tuấn Vũ e rằng sẽ nhìn thấy cảnh xuân mê người hơn.
Cặp chân thon dài kia duyên dáng đẹp đẽ duỗi dài.
Tia nhìn của anh hướng lên trên, lang thang dừng lại tại phần chóp đỉnh áo ngủ.
Thiết kế của dây áo trùng hợp làm cô lộ ra một bên ngực, bướng bỉnh muốn nhảy ra ngoài.
Máu toàn thân Lôi Tuấn Vũ không khỏi chảy ngược bốc lên đầu.
Cô chết tiệt tại sao lại không phải là "sân bay" chứ? Bộ ngực đầy đặn nhưng không quá lớn kia làm hắn không kìm được mà nuốt nước bọt. Nhất là chỗ nhô lên màu phấn hồng kia, tản ra khắp nơi, toả mùi thơm…
Nhìn đến nỗi ngây ngẩn cả người, Lôi Tuấn Vũ đột nhiên hơi kẹp chặt đùi mình lại một chút.
Anh phát cuồng rồi hay là bị sao vậy? Tự nhiên lại giống tên biến thái chuyên rình trộm, nhìn ngắm Lãnh Tử Tình. Dáng người không hề đẫy đà của cô bé đó lại có thể gợi lên dục vọng của mình, thật là đáng chết mà! Nhất định là do mấy hôm nay anh không có đàn bà!
Đói bụng thì ăn quàng sao!
Lôi Tuấn Vũ vội vội vàng vàng nhặt chăn dưới đất lên, đắp kín từ đầu đến chân cho Lãnh Tử Tình, che đi đôi chân, cặp mông, bộ ngực của cô!
Cô nàng chết tiệt! Buổi tối ngủ lại mặc bộ đồ ngủ gợi cảm như vậy, nếu như người ngoài đến thì làm thế nào? Chẳng lẽ tên Hoa Bá kia đã đến đây?
Lôi Tuấn Vũ cơ hồ đã quên là phòng của cô phải cần đến dấu vân tay mới mở ra được. Nếu không được Lãnh Tử Tình cho phép, trừ anh ra ai có thể vào?
Không không không! Có người có thể vào, là Cổ Dương! Lôi Tuấn Vũ cắn đầu lưỡi! Anh phải âm thầm phái người bảo vệ cô, nếu không tên gia hỏa Cổ Dương kia vào nhầm phòng, không cẩn thận nhìn thấy Lãnh Tử Tình thế này, nhất thời đói bụng ăn quàng, vậy anh phải ăn nói với nhạc phụ nhạc mẫu thế nào đây?
Anh cho rằng mình che giấu rất giỏi, vì cái cớ này làm anh rất hài lòng.
Muốn rời khỏi phòng cô, nhưng chân anh lại không nhấc lên được, lưu luyến nấn ná ánh mắt trên khuôn mặt đang say ngủ của cô.
Đột nhiên, di động cạnh gối của Lãnh Tử Tình rung lên. Sợ cô tỉnh giấc, Lôi Tuấn Vũ vội cầm lấy, vừa nhìn số gọi đến thì hoá ra là Hoa Bá!
Muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại? Lôi Tuấn Vũ không khỏi chau mày, liếc mắt nhìn Lãnh Tử Tình đang ngủ say, sắc mặt không vui ấn nút nghe điện, rồi xoay người đi ra khỏi phòng ngủ của cô.
Một giọng nam trung tràn đầy từ tính truyền vào tai anh, mẹ nó chứ, gợi cảm cực kỳ!
"Tử Dạ? Bụng còn đau không? Có đỡ hơn chút nào không?" Giọng nói ôn nhu không ngừng vọng đến bên tai Lôi Tuấn Vũ.
Tử Dạ? Hắn gọi cô là Tử Dạ? Giữa hai bọn họ còn có cách gọi thân mật khác, sáng tỏ được điểm này, Lôi Tuấn Vũ vô cùng không thoải mái!
"Tử Dạ? Em sao vậy? Sao lại không nói lời nào? Bụng còn đau không? Có cần anh qua đó không? Nói cho anh biết em đang ở đâu…" Bởi vì Lôi Tuấn Vũ không đáp lại, cứ rầu rĩ nghe điện, nên Hoa Bá bắt đầu lo lắng.
"Tử Dạ, Tử Dạ? Em nói đi chứ? Tử…"
Giọng nói lạnh như băng thành công làm cho đối phương im bặt: "Hoa tiên sinh, cảm ơn anh đã quan tâm tới vợ tôi!Cô ấy khoẻ lắm!"
Hoa Bá như ngừng thở. Nhìn điện thoại trong tay, anh tự cười giễu mình. Người ta đã có chồng ở bên cạnh! Sao anh lại có thể quên được chứ! Suýt nữa thì nhào qua đó rồi, chỉ cần có di động thì tìm được chỗ ở của cô ấy không khó! Cũng may bản thân không quá kích động, nếu không chẳng phải làm cô mang tiếng bất nghĩa hay sao?
"Ồ, Lôi Tổng ở nhà, vậy tốt quá rồi." Hoa Bá hồi lâu sau mới đáp lại.
"Hoa tiên sinh, không phải người phụ nữ của mình thì đừng quá quan tâm, nếu không sẽ dễ gây hiểu lầm đấy!" Lôi Tuấn Vũ nói xong liền ngắt máy. Anh không biết tại sao mình lại nói câu này, cũng không biết mình làm vậy là đang cảnh cáo Hoa Bá hay vì nguyên do gì khác.
Chỉ biết khi nhận cuộc gọi này, trong lòng anh rất khó chịu.
Khó chịu đến cực điểm!
/350
|