Hôm nay cả ngày đều không nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ và Cổ Dương.
Lãnh Tử Tình ở nhà một mình, trong người cảm thấy rất thoải mái.
Rốt cuộc cũng trộm được một ngày may mắn. Có điều, Lãnh Tử Tình vẫn luôn chuẩn bị tinh thần bất cứ lúc nào Cổ Dương cũng có thể đột ngột xuất hiện, nên trong lòng cũng không thực sự được thả lỏng.
Haizzz… Cô không nén được thở dài. Khi nào thì có thể hoàn toàn được tự do, hoàn toàn không phải lo lắng đây? Hừm.
Tử Tình đột nhiên nảy ra ý tưởng: Có thể nào cô được phép dọn ra ngoài sống không nhỉ?
Tiếng mở cửa cắt đứt suy nghĩ của cô, liếc nhìn thời gian, hiển nhiên anh ta đã phải ăn no rồi. Sờ sờ bụng, dường như mình cũng không đói lắm, dứt khoát sẽ không làm cơm. Cơm chiều ăn ít một chút cũng không chết được. Dù sao ngày hôm nay cũng chẳng ra ngoài, không phải tiêu hao bao nhiêu năng lượng.
"Anh mới về!" Lãnh Tử Tình nói một cách lịch sự.
Lôi Tuấn Vũ gật đầu, xem như trả lời. Anh đi đến phòng khách, ngồi xuống đối diện cô, hỏi:
"Có thời gian không?"
"Uh?" Lãnh Tử Tình ngẩng đầu tò mò nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta.
"Hợp đồng bổ sung thêm điều khoản, em xem qua một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi!" Lôi Tuấn Vũ nói.
Lãnh Tử Tình nghe xong liền sửng sốt, nhìn tờ giấy in đầy chữ… Anh ta thực sự bảo thư ký soạn thảo? Trời đất, tên này làm việc cũng thật có hiệu suất quá!
Cầm bản hợp đồng trong tay, Lãnh Tử Tình cẩn thận xem xét từng điều khoản một: Hai bên khi chưa được đối phương cho phép, trong bất cứ tình huống nào cũng không được có những hành động như hôn môi, nắm tay, ôm… ngoại trừ trường hợp đòi hỏi những động tác cần thiết để "lựa ý hùa theo" trước mặt trưởng bối. Hai bên không được tham gia những hoạt động tương tự như tiệc gặp gỡ, hội hẹn hò. Hai bên phải công khai quan hệ hôn nhân của hai người. Hai bên gặp gỡ với người khác phái phải thông báo cho đối phương biết trước. Hai bên phải phối hợp với đối phương tham gia các loại hoạt động như yến hội, tiệc rượu, xuất hiện với thân phận là vợ chồng… Oạch.
Lãnh Tử Tình đọc rất nghiêm túc. Cô không thể không bội phục thư ký của Lôi Tuấn Vũ, chọn lọc từ ngữ thật kỹ lưỡng. Mà những điều khoản này dường như ít nhiều đều có liên quan với những chuyện phát sinh ngày hôm qua.
Sau khi xem kỹ, Lãnh Tử Tình bắt đầu đấu tranh cho quyền lợi của mình, tranh thủ cò kè mặc cả: "Tuấn Vũ, thư ký của anh viết rất khá, nhưng mà…"
Một âm thanh cắt ngang lời cô: "Em cho rằng tôi sẽ để có người thứ tư biết chuyện này?"
"Ah?" Lãnh Tử Tình giật mình ngạc nhiên. Người thứ tư? Ý của anh ta là, mình, anh ta, Cổ
Dương… Không phải là anh ta tự mình đánh văn bản này đi?! Trời đất! Ngày hôm nay đi làm anh ta cũng chỉ suy nghĩ mỗi chuyện này?!
"Ai, anh xem cái điều khoản này có phải là cần chỉnh sửa một chút không? Tôi cảm thấy cho dù cần "lựa ý hùa theo" trước mặt trưởng bối, nắm tay, ôm còn có thể được, nhưng còn hôn môi thì…"
"… Đồng ý!" Lôi Tuấn Vũ liền cầm bút roạt lên trên vài nét, "Còn gì nữa không?"
Lãnh Tử Tình sửng sốt một chút, rồi vội vàng nói tiếp: "Cái điều khoản hai bên gặp gỡ với người khác phái phải thông báo cho đối phương biết trước… Chuyện này hình như không giống với ước định trước đây của chúng ta mà?"
"Đúng vậy, bất quá, có vấn đề gì sao?" Lôi Tuấn Vũ không có ý muốn sửa.
"Chúng ta không phải là đã ước định sẽ không can thiếp đến tự do của nhau sao? Nếu mà nói như thế này, vậy thì còn đâu là tự do nữa?" Lãnh Tử Tình ý muốn cố gắng tranh luận.
"Có phải là em muốn một mình gặp gỡ riêng với ai?" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên hỏi.
Trời ạ! Anh ta nói chuyện chẳng ăn nhập gì hết vậy!
"Không phải, mà là tôi không muốn biết anh mỗi ngày gặp ai, ở cùng ai, những chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi, không phải sao? Mà nếu những việc này đều phải báo cáo, chỉ sợ
lỗ tai của tôi sẽ bị ù hết!" Lãnh Tử Tình oán giận nói. Text được lấy tại http://truyenyy.com
Lôi Tuấn Vũ nhìn bộ dáng của cô, nói cứ như anh là một người lạm tình lắm vậy! Cô nàng chết tiệt, đang tiện thể muốn ra vẻ luôn đi! Điều khoản này vốn muốn hạn chế cô, lại không nghĩ ra chính mình cũng phải phục tùng. Mỗi ngày lại phải báo cáo với cô mình ở cùng người phụ nữ nào? Thật sự là phiền toái.
Phút chốc cầm bút lên, tại điều khoản kia gạch xuống hai nét dài. "Còn gì nữa không?"
Nghĩ nghĩ, Lãnh Tử Tình còn nói thêm: "Còn có, cũng không được… Có thể đừng đưa người phụ nữ của anh về đây? Nếu không, nếu anh nhất định cần thiết phải như vậy, tôi có thể dọn ra ngoài sống hay không?"
Sự tức giận của Lôi Tuấn Vũ dần dần tăng lên, cô chuyển ra ngoài ở vậy anh còn lấy cô làm cái gì?! Tính tình bốn lão gia hai nhà kia thế nào cô cũng không phải không biết!
"Em có ý tứ gì?!"
"Tôi chỉ cảm thấy không thích hợp lắm, mà người phụ nữ của anh cũng sẽ không thoải mái đi!" Lãnh Tử Tình ấp úng nói.
"Không được! Người phụ nữ của tôi không ngủ ở trên giường tôi, chẳng lẽ là cô sẽ lên ngủ sao? Còn có ý kiến nào khác nữa không?" Lôi Tuấn Vũ cáu kỉnh nói.
A? Cái gì? Ngủ ngủ ngủ! Anh ta chỉ biết ngủ!
"Vậy được rồi, ngày mai tôi liền dọn ra ngoài ở…"
"Rầm" một tiếng dọa cho Lãnh Tử Tình nhảy dựng.
Lôi Tuấn Vũ vậy mà lại đập bàn với cô! Anh không nén nổi nheo mắt lại, cô gái nhỏ này đang cùng mình đàm phán sao?! Vốn tưởng rằng cô sẽ ký một chữ là được, không nghĩ đến cô mỗi điều khoản đều nói không ít, quả thực chính là cùng anh đàm phán, bộ dáng cò kè mặc cả một chút cũng không đáng yêu.
"Em muốn chuyển ra ngoài?" Lôi Tuấn Vũ không khỏi cất cao âm lượng.
"Nếu như anh không đồng ý, tôi đây…"
"Chết tiệt! Lúc trước em đáp ứng tôi chẳng lẽ chỉ là cho có lệ thôi sao? Lãnh Tử Tình! Rốt cuộc em có ý đồ gì?" Lôi Tuấn Vũ lập tức lao tới trước mặt Lãnh Tử Tình, giống như túm một con gà con, muốn xách cô lên cao.
"Buông ra! Tuấn Vũ, anh muốn làm gì! Tôi thì có thể có ý đồ gì được?! Tôi chỉ là muốn cho chính mình một khoảng không gian tự do! Tôi không muốn mỗi ngày xuống giường còn phải lo lắng liệu sẽ có người xông vào phòng của tôi hay không. Tôi không muốn mỗi ngày bị
người ta bắt nấu cơm, bị người ta biến thành nữ đầu bếp! Tôi không muốn mỗi ngày dù đang ở nhà mà còn có người phụ nữ của ai đó ở trước mặt diễu võ dương oai! Tôi không muốn mỗi ngày đều phải đổi ga trải giường mới vì bị dính bẩn…" Lãnh Tử Tình một hơi đem tất cả oán khí tích trong lòng vài ngày qua phun ra hết.
A? Như vậy a! Lôi Tuấn Vũ nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Lãnh Tử Tình đang lải nhải, đột nhiên phát hiện cô gái này tựa hồ còn có miệng lưỡi thật sắc bén. Trước đây sao anh lại không phát hiện ra chứ?! Cái miệng nhỏ hồng kia chu lên, vậy mà lại vô cùng hấp dẫn.
"Em mà còn tiếp tục ồn ào nữa, tôi sẽ hôn cho em không mở nổi miệng luôn!" Lôi Tuấn Vũ
nói ra một câu mà chính anh cũng phải thấy hối hận.
Lãnh Tử Tình tức thời ngậm miệng lại, thậm chí còn vội dùng tay ôm chặt, bưng kín miệng, bộ dáng buồn cười quả thực khiến cơ bụng Lôi Tuấn Vũ muốn rút gân.
Buông Lãnh Tử Tình ra, Lôi Tuấn Vũ một lần nữa ngồi xuống, sửa sang lại quần áo của chính mình, giống như người vừa bị túm lên là anh chứ không phải ai khác.
"Em muốn dọn ra ngoài ở?" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên hỏi.
A? "Đúng vậy."
"Vậy được rồi. Tôi sẽ an bài chỗ ở cho em. Về phía mấy vị lão gia, chỉ đi nghỉ có mười ngày, nhưng ít nhất trong mười ngày này em được an toàn. Có điều cũng không loại trừ khả năng bọn họ đột nhiên đột kích. Nhớ kỹ phải thống nhất lời thoại, cứ nói rằng em đi chơi cùng với một người bạn đang thất tình."
"Ai?"
"Ai cái gì?"
"Nói là tôi đi cùng với ai?"
"Chọn Tát Bối Nhi đi! Cô nàng ấy hẳn là thường xuyên thất tình!"
Lãnh Tử Tình không thể không bội phục tư duy của Lôi Tuấn Vũ, suy nghĩ của anh ta vậy mà thật chu toàn. Rốt cuộc cô cũng có thể được tự do, nghĩ đến đây Lãnh Tử Tình liền có chút hưng phấn.
Nhìn thấy trong ánh mắt Lãnh Tử Tình phát ra ngọn lửa, tâm tình của Lôi Tuấn Vũ ngược lại có chút không thoải mái. Cô vội vã muốn rời khỏi anh như vậy sao? Nhà của anh không ấm áp chút nào sao?!
/350
|