Tay run run cùng với trái tim run rẩy phủ lên mắt hắn, cảm nhận được cả người hắn khẽ chấn động, sau đó nhanh chóng nắm chặt tay cô, chưa bao giờ chặt đến vậy.
Lãnh Tử Tình cố nén đau, để mặc cho hắn nắm. Giây tiếp theo liền bị hắn ôm vào trong lòng…
Lãnh Tử Tình hồi lâu vẫn không nói ra lời, cảm giác cả thân mình dường như đã bị nhập vào xương cốt hắn, khó khăn lắm mới tranh thủ khoảnh khắc hắn buông cô ra, để hít thở dưỡng khí.
"Tuấn Vũ, tuy lần này không thành công, nhưng tôi tin tưởng bác sỹ, tin tưởng anh, cũng hy vọng anh phải tin tưởng chính bản thân anh!" Lãnh Tử Tình nhẹ nhàng an ủi, ngay cả chính cô cũng không chú ý, giọng nói của cô run rẩy ghê gớm.
Mắt Lôi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, ánh mắt không có tiêu cự, rất muốn rất muốn vuốt thẳng đầu mày đang nhíu chặt của cô, nhưng vẫn nhịn xuống, nói: "Em vừa nãy đi đâu?"
"Hả?" Lãnh Tử Tình sửng sốt, cắn chặt môi, nói bừa, "Ừm, tôi ra ngoài mua ít hoa quả." Mà lúc này, hai tay cô lại trống trơn. Thế là, cô liền nhanh trí, vươn tay lấy một quả cam ở trên bàn, bóc vỏ ra.
"Tôi bóc cam cho anh nhé!" Bởi vì nói dối, lại thêm căng thẳng, tay cô không ngừng run rẩy, mà cả khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Lôi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm mi mắt hơi rủ xuống của cô, hai mắt không khỏi nheo lại thành một đường thẳng! Dám cả gan lừa hắn, tưởng hắn mắt mù ngay cả tim cũng mù theo sao?! Nếu không phải chính hắn nhìn thấy mặt cô đỏ bừng quá mức kích động, hắn thật đúng là muốn đánh vào mông cô!
Hắn quá hiểu cô mà! Từ thân thể đến trong lòng, gặp phải chuyện khó giải quyết liền bỏ chạy, cô làm quá nhiều rồi! Nếu hắn đoán không lầm, cô có lẽ đã mua vé máy bay xuất ngoại rồi! Cô gái ngốc nghếch chết tiệt! Rốt cuộc bảo hắn phải làm thế nào đây?!
Nụ hôn trừng phạt rơi xuống, cắn môi cô thật đau, cam trong tay cũng bị rơi xuống đất. Cô theo bản năng dùng tay chống trước ngực hắn, nhưng không địch nổi lực đạo của hắn, hắn hình như rất tức giận thì phải.
"Ưm ưm, Tuấn Vũ… ưm…" Lãnh Tử Tình có chút kinh hãi, chẳng lẽ hắn bị tổn thương nên mất kiểm soát rồi sao?
Đau đớn trên miệng nhắc nhở cô, hắn đang cắn cô, chứ không phải là hôn.
Cảm giác nóng rát, nhưng không dám đẩy hắn ra. Nếu lúc này trong lòng hắn đang đau, vậy thì để hắn phát tiết đi! Cô có thể chấp nhận nỗi khổ của hắn, đau đớn của hắn!
Đơn giản nhắm mắt lại, tùy ý hắn tàn sát môi cô.
Lôi Tuấn Vũ nheo mắt nhìn dáng vẻ thấy chết không sờn của cô, càng thêm tức giận. Nhưng động tác trên môi lại mềm nhẹ đi rất nhiều, cô thật là ngốc! Chết tiệt hoàn toàn ngốc!
Khiến hắn không biết phải làm sao!
Tay thuận thế cởi áo của cô, không để ý đến cô đang thở dốc, liền lấy áo bịt kín mặt cô, đôi môi ác liệt chuẩn xác ngậm lấy bộ ngực đẫy đà phía trên áo ngực của cô.
"Á! Tuấn Vũ, lý trí một chút, đây là bệnh viện! Đừng như vậy!" Lãnh Tử Tình có chút hoảng hốt! Mặt lại còn bị hắn bịt kín, áo quấn quanh cánh tay, cô ra sức giãy dụa, nhưng càng giãy lại càng rối loạn hơn.
Lôi Tuấn Vũ buồn bực ấn chuông đầu giường, một y tá liền vội vàng chạy tới: "Sao vậy? Á!"
Kinh ngạc nhìn thấy hắn ôm một người phụ nữ bị che kín mặt, y tá ngẩn người ở đó không dám nhúc nhích, trợn trừng mắt nhìn Lôi Tuấn Vũ.
"Đóng cửa lại! Bất luận là ai cũng không được vào! Tôi muốn nói chút chuyện với vợ của tôi!"
Giọng Lôi Tuấn Vũ vô cùng uy nghiêm.
"Hả? Nói… nói chuyện?" Dù là ai cũng có thể nhìn ra hắn đang làm cái gì, đâu phải là nói chuyện?! Rõ ràng là muốn… "Vậy, vậy, cô gái, cô không sao chứ?"
Lãnh Tử Tình bị hắn ôm thật chặt, ra sức giãy dụa cũng không giãy ra được, trong đầu liền hiện ra khuôn mặt anh tuấn của Lôi Tuấn Vũ, nụ cười gợi cảm, ánh mắt sáng ngời… Thôi kệ, bọn họ là vợ chồng, phải cùng chung hoạn nạn. Nếu như vậy có thể khiến hắn cảm thấy được an ủi, thì cô cần gì phải so đo chứ? Hắn hiện giờ nhất định là rất khó chịu đi!
"Cô y tá, tôi không sao, cô cứ làm theo lời anh ấy yêu cầu đi!" Lãnh Tử Tình ôn hòa nói.
Cô y tá ngập ngừng một lúc, hồ nghi nhìn tư thế của bọn họ, lại cẩn thận nhìn ánh mắt không có tiêu cự của Lôi Tuấn Vũ, từ từ lui ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại, bên ngoài còn treo tấm biển chớ làm phiền. Trời ạ! Đây là phòng bệnh nha, sao lại giống như khách sạn thế! Chết thật! Cô y tá đảo trắng mắt, đành canh giữ ngoài cửa không rời đi, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.
"Vì sao em không ngăn cản?" Lôi Tuấn Vũ có chút buồn bực, theo lý mà nói người phụ nữ thẹn thùng như cô, sao có thể để hắn muốn làm gì thì làm ở bệnh viện?!
"Tôi nghĩ tâm tình của anh nhất định rất không tốt, nếu… như vậy… có thể khiến tâm tình anh tốt hơn một chút, thì cái gì tôi cũng có thể làm!"
Lôi Tuấn Vũ không khỏi xúc động! Đã yêu sâu sắc như vậy, vì sao lại không ở lại bên cạnh anh?! Lôi Tuấn Vũ dường như muốn nói ra câu này!
Hắn nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngực của cô, bộ ngực đầy đặn phơi bày trước mắt! Trời ạ! Đã bao ngày qua, hắn chạm vào nó, hôn nó, không ngờ nó lại tuyệt đẹp như vậy. So với ba năm trước đầy đặn hơn nhiều, có lẽ là vì đã làm mẹ, cô trở nên càng thêm đầy đặn. Nguồn: http://truyenyy.com
Thân thể Lôi Tuấn Vũ lập tức trở nên nóng rực, tim cũng bắt đầu đập tăng tốc.
Lãnh Tử Tình dù sao cũng có chút lo lắng, ở nơi công cộng như vậy, ngộ nhỡ có người đi vào, cô liền kéo áo che trên mặt xuống, lại bị Lôi Tuấn Vũ ấn lên giường, khàn giọng nói: "Đừng nhúc nhích! Cùng anh chia sẻ cảm giác tối đen này một chút."
Thân mình Lãnh Tử Tình cứng đờ, trong lòng nhói đau.
Sự đụng chạm trước ngực lại khiến cô run rẩy, cô nhắm mắt lại, cảm nhận được đôi môi hắn ngậm lấy ngực cô, dịu dàng nhấm nháp. Từng dòng điện truyền đến hông cô, tiếp tục xuống dưới…
Tay Lôi Tuấn Vũ bất tri bất giác đã tìm đến hông cô, nhanh chóng cởi bỏ cúc quần, nhẹ nhàng cởi ra, quần lót màu đen liền đập vào mắt hắn.
Vẫn bảo thủ như vậy, phong cách của cô! Chưa bao giờ mặc bất kỳ đồ lót gì gợi cảm, nhưng lại khiến hắn càng thêm bị hút hồn.
Nụ hôn rơi xuống rốn cô, cảm nhận được sự run rẩy của cô, vì thế liền cởi quần lót của cô.
Lãnh Tử Tình đột nhiên cảm nhận được mình bị bế lên, chốc lát sau lại được đặt xuống giường, cảm nhận dưới thân man mát, không giống cái giường đầy hơi ấm mà cô vừa nằm lúc trước.
Trời ạ! Hắn lại còn thay ga giường! Mắt nhìn không thấy, hắn làm thế nào vậy. Thật là làm khó hắn!
Lãnh Tử Tình không khỏi cảm thấy đau lòng.
"Em tắm rồi?" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên hỏi.
Lãnh Tử Tình không khỏi cả kinh, vội vàng xấu hổ trả lời: "Tôi… lúc tôi mua đồ bị bắn nước bùn lên người, nên liền tắm qua một chút…"
Kỳ thật, đúng là cô vừa tắm xong, đương nhiên không phải bởi vì mua đồ, mà là vì sắp phải rời đi, nên tắm rửa qua một chút!
Lúc này, lại có vẻ phong lưu như vậy, giống như là vì dục vọng của hắn, thật oan uổng nha!
Lãnh Tử Tình không khỏi cắn cắn môi.
"Ha ha!" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên lại cười rộ lên!
/350
|